Á Tử Ca

Chương 7: SINH THẦN

Mễ Mễ

15/01/2022

Hắn cẩn thận đóng cửa lại, cẩn thận dùng nội lực gia cố thêm một lớp phòng hộ bên ngoài, hướng đến chiếc tủ âm tường đặt ở một góc phòng, loay hoay tìm kiếm cái gì đó. Thiên Việt thấy chủ nhân không nói không rằng bỏ qua lời cầu hoan mà mình nhục nhã lắm vẫn cố nói ra, tim như bị đấm mạnh một cái, chỉ biết ngoan ngoãn lủi thủi bò theo chân chủ nhân.

Ngài ấy dừng lại trước cái tủ nhỏ, cậu đã nằm rạp xuống chân, học theo những gì ngài ấy từng nói, uỷ khuất rên ư ử vài tiếng. Vi Hạo nghe thấy tiếng rên ư ử tội nghiệp, bất đắc dĩ nhắc nhở, "Im lặng nào, chó cũng phải biết tìm lúc mà rên chứ? Ta có đánh em đâu?", rồi lại xoay người tiếp tục tìm đồ của mình.

Thiên Việt nhận thấy mình làm chủ nhân không hài lòng, không dám tiếp tục làm càn thêm nữa, nằm bẹp dưới thảm lông lấy tay cào cào xuống đất, kìm nén sự uỷ khuất chực trào trong lòng, thật muốn hỏi ngài, Sinh Cát quận chúa, khi nào sẽ thành Vương phi?

Vi Hạo lôi từ trong ngăn tủ ra một đoạn dây thừng và một chiếc hộp được chạm khắc tinh xảo, vừa liếc mắt xuống đã thấy ai kia cảm đang nằm cuộn cuộn dưới đất uỷ khuất, mặt mày phụng phịu, trông đáng yêu vô cùng. Mấy tuần nay vừa ở trong nhà, lại được bôi một loại thuốc dưỡng đặc biệt mà da dẻ trở nên trắng trẻo mịn màng hơn hẳn, nằm trên thảm lông trắng muốt lại khơi lên trong lòng tên ác ma nào đó hứng thú muốn trêu cậu đến khóc nức nở. Ngồi xuống trước mặt, hắn bắt đầu sờ loạn khắp cơ thể, mềm mại lại nộn nộn nhiều thịt, càng sờ càng nghiện. Từng tấc từng da thịt như hút chặt lấy tay hắn vậy, khiến hắn cứ thích thú mà xoa xoa khắp cơ thể trắng trẻo kia, đôi lúc lại vui vẻ mà vỗ vỗ vài cái lên da thịt, làm nó nổi lên một tầng hồng nhạt vui mắt.

Thiên Việt nhận thấy chủ nhân đang xoa đầu mình, bất giác học theo tư thế của một con cún nhỏ mà dụi dụi vào tay hắn, rung rung cơ thể vài cái như lấy lòng. Ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm hắn, miệng nhỏ hơi hơi hé mở lại kèm cơ thể trơn láng không một chút lông nào, trên dưới hệt như một miếng thịt trắng trẻo ngon lành, thành công khơi dậy con thú vẫn đang cố tình ngủ vùi trong lòng Vi Hạo.

Hắn đem cậu kéo từ dưới đất lên, không tốn quá nhiều sức lực mà ôm cả cơ thể ấy vào trong lòng mình, giữ chặt trong lòng. Thiên Việt thấy chủ nhân đột ngột mạnh bạo như vậy, có chút hoảng sợ mà nương theo bản năng dùng chân quắp chặt lấy eo hắn, hai tay cũng ôm chặt lấy cổ hắn, vô tình kéo cả thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình cứ cọ sát lên xuống trong lòng đối phương.

Vi Hạo siết chặt người trong lòng hơn nữa, một đường lại một đường ôm người đặt xuống giường, lại nhanh chóng đổ người, áp cả thân mình lên cơ thể của đối phương. Sức nặng của một đại nam nhân đè nặng lên cơ thể khiến Thiên Việt hít thở có phần khó khăn, cả người từ từ đỏ lên vẫn cố gắng ngao chặt thân mình chịu đựng, không hề mảy may chút ý định phản kháng nào. Hắn cẩn thận chờ cho đến lúc người dưới thân cả người đều đỏ lựng lên mới nhấc người lên, lại dùng đôi môi của mình áp xuống hai cánh hoa đang khép mở dưới thân để hút khí, nhiệt tình công thành đoạt đất.

Chiếc lưỡi của hắn tựa như một con rắn luồn lách khắp khoang miệng, cuốn chặt lấy chiếc lưỡi của người dưới thân mà từng ngụm từng ngụm hút đi sinh khí của người dưới thân. Chờ đến khi cậu bị rút hết dưỡng khí mà cả người mềm mềm nằm dưới thân hắn, thì chiếc lưỡi xấu xa mới dần dần buông ra khỏi khoang miệng, kéo theo một sợi chỉ bạc làm nó nhiễu xuống phía dưới cổ của Thiên Việt, rồi bắt đầu nhổm cả người dậy, lui về xuống phía bụng cậu, chậm rãi hạ xuống từng nụ hôn.

Ngón tay thon dài từ từ đưa vào bên dưới hậu huyệt, nhẹ nhàng khuếch trương tỉ mỉ. Từng ngón tay thon dài linh hoạt được đưa vào, lúc thì miết nhẹ vách ruột, khi lại móc ngược lên mà gãi gãi nhè nhẹ, lại nhận thấy người kia cứ thế mà ưỡn ngực theo, cả người thấm đầy mồ hôi, một dòng nước miếng chậm rãi chảy ra từ khoé miệng đang cố gắng mở to để hít thở kia, thấm ướt một mảng trải giường, ánh mắt mê man mà nhìn lên trần nhà.

Cùng lúc đó, từng nụ hôn chậm rãi xuất hiện khắp nửa thân trên của cậu, môi hắn đi đến đâu là ở đó hiện lên từng dấu vết đo đỏ hút mắt. Hàm răng hắn nhẹ nhàng cắn lấy hai nhũ hoa trước ngực cậu, nhay cắn nhẹ nhàng, lại mơn trớn liếʍ ɭáρ. Răng nanh sắc nhọn nhẹ nhàng du tẩu lên từng tấc da thịt, rồi cắn mạnh xuống nơi hầu kết mong manh đang không ngừng đảo lên đảo xuống kia.

Một khúc tiền hí nhẹ nhàng lại nồng ấm, từng cử chỉ, từng hành vi đều đem theo sự trân trọng nhẹ nhàng như nâng niu trân bảo, không hề có mạnh bạo tiến công xâm chiếm như quá khứ khiến Thiên Việt cảm thấy cả người đều nóng lên. Nhẹ nhàng của chủ nhân, ôn nhu của chủ nhân, như một cái gông cùm trói chặt cậu bên thân ngài.

Rồi, chủ nhân dừng lại, cúi xuống thủ thỉ bên tai cậu:"Thoải mái không, bảo bối nhi?"

"Ư... thoải mái... thoải mái... chủ nhân..."_du͙ƈ vọиɠ đang sôi trào đột nhiên thiếu vắng đôi tay dẫn đường làm Thiên Việt cực kì bất mãn, đôi mắt mất đi tiêu điểm, mơ mơ hồ hồ nhìn người trên thân mình.

"Cho em một ngày thoải mái, em có quyền yêu cầu bất cứ thứ gì em muốn."

Làm bất cứ cái gì? Cho dù được chủ nhân trao cho cái quyền hạn đầy hấp dẫn ấy, cậu cũng không muốn sử dụng. Cậu thuộc về ngài, cậu muốn gì, đều phải từ lòng nhân từ của ngài ban cho, không cần đòi hỏi, không muốn lớn gan. Cái đầu nho nhỏ khẽ lắc, biểu thị cho hắn, cậu không cần.

"Đừng từ chối, sau này sẽ không có cơ hội đâu. Nghĩ kĩ đi."

Ý của Vi Hạo là, hắn chỉ dung túng cho nô ɭệ nhỏ bé của mình một ngày hôm nay. Sau này, sẽ không còn cơ hội được dung túng thế đâu.

Nhưng vào tai đứa nhỏ vẫn đang nghẹn khuất một bụng vì sắp bị chủ nhân đuổi đi kia, lại thành sau này sẽ chẳng bao giờ được mở chân hầu hạ hắn nữa. Đôi mắt đang mê man vì dục hoả, bỗng nhiên bỏ thêm tám phần thương đau vỡ nát, lại bị nước mắt trào lên che đi, như muốn che khuất đi sự thống khổ của bản thân.

Vi Hạo, bắt được tia đau thương cùng cực trong đôi mắt ấy, mày kiếm hơi cau lại, cũng không nói gì.

Hắn bắt đầu đưa tay xuống, lúc nhanh lúc chậm xoa nắn hạ thân đang dần ngẩng đầu kia, tay còn lại cũng không rảnh rỗi mà bắt đầu chuyến hành trình mới bên trong nhục huyệt bí ẩn kia. Kĩ thuật của Vi Hạo phải nói là cực kì tốt, hắn biết làm như thế nào để khiến người dưới thân mình phải dục tiên dục tử, cũng biết làm thế nào để dày vò cậu đến khuất nhục khóc lên. Đưa tay kéo rớt dải lụa vấn tóc, hắn chậm rãi cuốn nó xung quanh vật nhỏ đang dần cứng rắn trong tay, còn vui vẻ thích chí mà cột một cái nơ nhỏ xinh xinh ở ngay gốc rễ, chính là cái ý tứ hoàn toàn không cho người dưới thân thoải mái phóng thích.

Du͙ƈ vọиɠ sắp trào ra đến nơi đột ngột bị cắt đứt khiến Thiên Việt như bị rớt từ trên thiên đường xuống mặt đất, hướng ánh mắt của mình nghi nghi hoặc hoặc nhìn về phía chủ nhân, trong mắt toàn là uỷ khuất cùng uất ức.

Vi Hạo vờ như không thấy, đưa tay bóp chặt nam căn của người dưới thân, dùng ánh mắt săm soi như đang nghiên cứu thứ gì, cợt nhả hỏi: "Ấy tiểu cô nương này, cô từ đâu mua được nam căn này thế? Thật giống, so với vài tên lính của ta, e rằng còn lớn hơn vài phần."

Thiên Việt hoàn toàn không theo được tiết tấu câu chuyện của chủ nhân, ngơ ngác nhìn hắn, chỉ nghe thấy chủ nhân xem mình là nữ nhân, lại mơ hồ tưởng tượng đến dáng vẻ ngài cùng Sinh Cát từ từ ôm ấp cuốn lấy nhau, trong lòng không khỏi một đột tang thương, thêm chút tức giận mà nhắm mắt im lặng, không cùng ngài ấy ngoạn. Vi Hạo ngạc nhiên nhìn biểu tình thoáng tang thương rồi lại sang tức giận của Thiên Việt, như đoán ra được điều gì đó mà khe khẽ cười, vật nhỏ này của hắn, ngày càng lớn gan.

Nhưng hắn cũng không có ý định ngưng trò đùa dai của mình lại, lại tiếp tục dùng tay đâm chọt vào nội bích bên trong, dùng giọng điệu cực kì ngạc nhiên ướm hỏi:"Như thế nào bên dưới, nếu nói hoa huyệt của nữ nhân, thì không giống, nhưng lại giống c̠úc̠ ɦσα của nam nhân thế?"

Bàn tay lại tiếp tục di chuyển lên đến bờ ngực săn chắc, vừa xoa xoa vừa nắn bóp, trong giọng nói lộ ra vài phần giễu cợt, "Lại không có cả ngực. Ngươi xem ra, là nam cải nữ trang vào thanh lâu mở chân rồi. Chậc, bất quá bổn Vương hài lòng thân thể ngươi, nói đi, một đêm xuân sắc, trả bao nhiêu lượng bạc?". Nói dứt lời còn thật sự rút từ trong ngực áo ra một thỏi vàng lấp lánh, đưa qua đưa lại trước mặt cậu, liếm liếm môi như một tên công tử đào hoa thích tầm hoa vấn liễu, "Bấy nhiêu đây đủ không?"

Thiên Việt giống như con cá đang nằm trên thớt vẫn muốn liều mạng giãy chết, hai mắt nhắm nghiền lại, đầu nghiêng sang một bên, cố chấp ngăn đi nước mắt của mình. Vương gia của cậu, chủ nhân của cậu, đã sắp thành phu quân của người khác, cớ sao lại còn ở đây cùng cậu chơi đùa. Dù sao đến nước này, cậu muốn giữ lại cho mình chút tôn nghiêm cuối cùng. Đột nhiên cằm bị ai đó bóp chặt, dùng lực xoay khuôn mặt cậu về phía hắn, mạnh mẽ đem đôi môi của mình áp lên hai phiến môi xinh xắn dưới kia, cường thế chiếm đoạt đến từng ngóc ngách, từng hơi thở. Thẳng cho đến khi tiểu Tướng quân cả mặt đều đỏ như tôm luộc, mới đem môi tách ra, thuận thế lật sấp người lại, đem đai lưng cởi bỏ xuống, che khuất tầm mắt của người dưới thân. Hai ngón tay vẫn đang chôn sâu trong hậu huyệt đột nhiên hơi cong lên, nắm lấy tràng thịt hung hăng véo mạnh một cái, đổi lại là tiếng la vừa mang suиɠ sướиɠ vừa mang đau đớn của người dưới thân. Bàn tay mạnh mẽ tát xuống trên cánh mông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của người kia, để lại không ít vệt hồng ngân.

Hô hấp của Thiên Việt càng lúc càng gấp gáp đứt quãng, một bàn tay đang xoa nắn nhục bổng, bàn tay đầy vết chai của Vương gia vừa đánh xuống thịt mông bỏng rát, đôi lúc lại chậm rãi vuốt ve mơn trớn, từ cánh môi mỏng manh lại khe khẽ thổi khí vào nhục huyệt đang bị che lấp đi, vừa nhột vừa ngứa, khiến cậu trong phút chốc không nhịn được mà trong khoé môi khẽ lắp bắp vài từ:"Chủ nhân... em muốn...."

Vi Hạo dừng tay, trong miệng là vài lời nói châm chọc: "Ái chà, quả không hổ danh là tiểu quan của đệ nhất hoa lâu chốn Tây Bắc nha. Chưa đến nửa nén hương, đến mặt mũi cũng ném, gọi gia gia ngươi là chủ nhân rồi?"

Rõ ràng là giọng nói của ngài ấy, bàn tay đang xoa nắn thô bạo cũng là của ngài ấy. Nhưng giọng điệu bỡn cợt của những kẻ phàm phu, đôi mắt bị phong kín không nhìn được xung quanh khiến cậu dần có lỗi giác bản thân thật sự bị xem là một tiểu quan bán mông kiếm tiền. Trong lòng cảm thấy khuất nhục, liền im lặng cắn môi, xoay mặt nhìn vào tường, thống khổ mà nhịn xuống bao dòng nước mắt, nhịn xuống loại xúc cảm uỷ khuất muốn nhào vào lòng ngài ấy khóc lên. Ngài ấy từ trước đến nay, vẫn là chưa một lần nào, đem mình hạ nhục như thế.... Đến một ngày sinh thần, hoá ra lại có thể tang thương đến mức này....

Vi Hạo đang đưa tay về phía trước đem khuôn mặt cậu nhấc lên, vừa nhìn xuống là đã thấy hai dòng lệ ấm nóng chảy xuống, lặng lẽ rơi lộp độp trên tay hắn. Thiên Việt trước nay bị hắn khi dễ trên giường, đều là tê rống vùi vào lòng hắn. Đó là vì uất ức, cảm thấy hắn bảo vệ được mình, biết là bị người ta đánh, nhưng vẫn muốn người ta xoa. Mà mỗi khi lẳng lặng ôm vết thương, lại cũng chỉ vì tự ti về chính mình, lại cảm thấy hắn sắp đem cậu bỏ sang một bên. Hắn đem mặt của cậu thả xuống, thả cho người ta một cái cọc cứu mạng, động tác nhẹ nhàng xoa lên huyệt khẩu đang hé mở kia, dò xét, "Ngươi, muốn nói gì với ta?"

Thiên Việt lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thốt ra "Không có" rồi lại im lặng trầm mặc nằm vào trên đùi hắn, cố gắng đẩy lui dục hoả đang trướng kia. Hành động này khiến Vi Hạo rất không hài lòng, nô ɭệ hắn giáo ra, bao nhiêu năm rồi vẫn không học được nói thật với hắn!

"Một tiểu nô không thành thật, thì sẽ bị phạt đó."

Thiên Việt chưa kịp tiêu hoá hết lời nói của chủ nhân là gì, thì ở phần đùi non đã bị đánh liên tiếp năm cái thật mạnh. Năm cái đánh này không phải loại đánh đùa giỡn khơi mào du͙ƈ vọиɠ, mà là đánh để phạt. Nhưng vô tình hay hữu ý, nó càng làm cho nhục bổng của Thiên Việt càng ngẩng cao đầu hơn, hai quả tiểu cầu càng lúc càng trướng, lại bị dây lụa trói chặt khiến cậu ngoại trừ cắn răng nhẫn nhịn chờ roi tiếp tục đánh xuống lại chẳng biết làm gì hơn. Nhưng ngoài ý muốn, Vi Hạo lại thả trúc phiến trên tay xuống đất, ghé sát bên tai cậu, thì thầm:"Hình phạt hôm nay không phải ăn đòn"

Sợi dây thừng đỏ tưởng như đã bị lãng quên từ ban nãy giờ mới xuất hiện bên tay hắn. Thiên Việt nhìn thấy sợi dây, biết được ý định của hắn muốn làm gì liền từ trên đùi người ta giãy giụa rớt xuống thảm lông. Kết quả là một bước cũng chưa kịp đi, lại bị người ta thô lỗ ôm tới đặt nằm ngửa trên đùi, dùng tay đánh mạnh vài cái xuống hai tiểu cầu, gằn giọng cảnh cáo:"Ngươi còn chống đối, gia gia sẽ đem ngươi ra bên ngoài thao chết ngươi. Để cho người ngoài nhìn bộ dáng Hổ Uy tướng quân bị nam nhân thao chết là thế nào." Nghe xong, Thiên Việt đổi lại là ngoan ngoãn nằm im không dám nhúc nhích, nhìn người kia đem hai tay của mình trói quặt ra sau lưng. Sợi dây dài được kéo xuống dưới, cố định cổ tay cùng với cổ chân thành một khối, chân cứ thế bị gấp khúc lại, cả người căng thành một khối cứng ngắc, không tài nào phản kháng được.

Đôi bàn tay thuần thục lại một lần nữa lật thẳng cậu dậy ngồi ghé vào trên đùi chủ nhân, kɦoáı ƈảʍ nhanh chóng ập dưới từ cả ƈôи ŧɦịŧ trướng lớn cùng dâm huyệt đã sớm chảy ra không ít nước của cậu. Một bên đâm rút mãnh liệt, một bên lại vuốt ve bộ lộng cẩn thận đến từng tấc da thịt, khiến Thiên Việt hít thở càng lúc càng không xong, chỉ đành há miệng thở dốc. Nhưng càng oái ăm là, cứ hễ cậu sắp lên đến cao trào, thì mọi kíƈɦ ŧɦíƈɦ cứ thế dừng lại, bàn tay lại thô lỗ bóp chặt lấy ƈôи ŧɦịŧ của cậu khiến chúng đỏ lên, đau đớn ào tới vừa đẩy lui kɦoáı ƈảʍ được một chút, thì càng về sau lại vô tình vừa ngăn cản vừa trở thành một lộ tuyến bằng phẳng đẩy kɦoáı ƈảʍ càng lên cao hơn. Càng cố tình là, dây trói cứ giữa những lần sắp cao trào, lại bị hắn siết chặt thêm một chút, kɦoáı ƈảʍ bị lui đi thì nới lỏng ra. Vài lần bị lật qua lật lại đến chịu không nổi, Thiên Việt nhịn không xong nữa mà chỉ có thể nước mắt đầy mặt, khẩn thiết van nài: "Cầu chủ nhân, mau cho nó vào trong.... làm ơn...."

"Cho cái gì? Cái này sao?" Nói rồi lại đưa bàn tay dính nhớp nháp dịch thể từ trong nhục huyệt của cậu lên, nhướng mi.



"Không phải.... không phải...."

"Thế là cái gì? Ngươi cầu xin nên có thành ý nha, để ý thân phận một chút"_ mắt phượng hẹp dài câu lên thành một đường cong xinh đẹp, hai tay nắm lấy đầṳ ѵú mẫn cảm kéo dài kéo dài, rất chi là thích ý.

"Đem côn ŧɦịŧ.... đem côn ŧɦịŧ của gia gia cắm....cắm... vào trong c̠úc̠ ɦσα dơ bẩn của tiện nô đi.... Cầu ngài, sử dụng ta đi...."

Vi Hạo cười cười, đem người từ trong lòng mình nhấc lên, nhắm chuẩn vị trí của huyệt khẩu một chút, rồi buông tay thả người rớt xuống. Côn ŧɦịŧ cứ thế một phát cắm sâu vào huyệt động, đụng thẳng đến điểm gồ lên kia khiến Thiên Việt chịu không nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà tao lãng thét lên một tiếng, rồi vì xấu hổ mà im lặng. Vi Hạo thấy người kia im lặng, tâm cũng nổi lên ý muốn trêu chọc một chút, đưa tay vỗ vỗ mông cậu, "Nhanh nhanh cưỡi nó đi, ta đây trả tiền bao tiểu quan, còn phải dạy ngươi thế nào là lấy lòng khách nhân sao?"

Dù trong lòng có bao nhiêu ý định muốn kháng cự khỏi kɦoáı ƈảʍ khi cưỡi trên thân ngài ấy, thì giờ phút này, đối mặt với đôi mắt bất nộ tự uy cùng loại bản năng bị dạy dỗ đến mức không thể phản kháng kia, theo bản năng mà cơ thể co rúm lại vì sợ hãi hình phạt, thân thể chao đảo lắc lư, cố gắng dùng lực của lưng, eo cùng cái mông nhỏ mà nhấp nhổm trên cự vật to lớn sung mãn kia.

Cự vật mang hình dáng kinh người, bên trên đã sớm nổi lên không ít gân tím đỏ liên tục ra vào nhục huyệt, kéo căng các nếp uốn nơi nhục động mà ra vào tàn sát, môi lưỡi lại càng không quên trêu đùa hai điểm hồng hồng đứng lên trước ngực, khiến nơi đó mỗi lúc càng thêm sưng to. Hắn buồn cười lôi từ chiếc hộp nhỏ bên cạnh ra hai chiếc kẹp làm bằng sắt, ở giữa có nối một đoạn xích sắt nhỏ, kẹp lên hai đoá hồng đậu kia. Đau đớn ập đến bất ngờ khiến Thiên Việt vốn mất thăng bằng vì bị trói kia trải qua kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá độ mà xém tí nữa ngã lộn xuống sàn. Hắn nhanh tay bắt được người, đem cậu ấn ngửa ra giường bắt đầu tự mình luật động.

Dưới sức tiến công mạnh mẽ của hắn, khắp không gian đều vang lên âm thanh ba ba ba vang dội khiến người ta đỏ mặt tía tai. Hắn đều đặn đem cự vật rút ra đến gần sát miệng huyệt rồi lại động thân một phát đâm mạnh vào trong, lôi kéo mị thịt đỏ tươi cứ thế mà ra ra vào vào.

Thiên Việt nằm trên giường, cố gắng tận lực co rút cơ hoành để thích ứng với tốc độ đâm rút như muốn đoạt mạng kia, miệng há ra thở dốc từng đợt khiến nước miếng hoà cùng nước mắt cứ thế chảy tràn qua hai bên mép, thấm ướt một mảng giường. Chỉ cần cậu có vài phút lơ là, ngực lại bị kéo đến đau đớn khiến cậu trong phút chốc thanh tỉnh đôi phần khỏi bể dục mà dụng tâm hầu hạ.

"Sướng không?"

"...."

"Không trả lời vậy thì ta không động nữa."_Nói dứt câu liền thong thả đem cự vật rút ra, đột nhiên lại thấy Thiên Việt đẩy lui người, dùng cái miệng nho nhỏ cắn lấy không buông, khó nhọc nói một câu :"Sướng.... nô gia sướng.... gia gia tiếp tục đi... đâm nát lỗ huyệt này đi...."

Hắn nhếch mép cười, dù có ý định gì đi chăng nữa, Thiên Việt, em vĩnh viễn không thoát được khỏi tay ta. Hắn một lần nữa động thân, nhưng không đem cự vật đâm thống đến tận sâu, mà chỉ đẩy đưa ở nơi gần cửa huyệt khiến Thiên Việt ức đến muốn khóc, vội vàng khẩn cầu:"Gia gia... cắm sâu vào một chút nữa.... ngứa lắm... khó chịu.... nô gia khó chịu... hức...."

"Cầu ngài... đâm nó vào đi...."

"Van ngài mà.... chủ nhân...."

"Không dám hư nữa... đừng như thế mà...."

"Thiên Việt biết sai rồi, Thiên Việt không nên vọng tưởng lung tung, làm chuyện càn quấy.... Xin ngài, đừng ghét bỏ Thiên Việt...."

"Chủ nhân.... người ở đâu...."_ cảm nhận cự vật li khai khỏi cơ thể, cả người lại bị trói cứng khiến cậu hoảng loạn, cố tìm cách giãy giụa để lấy lòng ngài ấy...

"Đừng ghét em... em sai rồi..."

Vi Hạo biết cách ép cậu nói ra chuyện trong lòng thì nên dùng cách nào, đợi đến lúc cậu ù ù cạc cạc không hay không biết gì mà nói ra, hắn mới chậm rãi đem cự vật vùi sâu vào trong thân thể cậu, đưa tay tháo dở bịt mắt, lại ôm cậu ngồi lên đùi mình lần nữa, rồi mới mạnh mẽ luật động. Không biết đã ngoạn đến bao lâu, chỉ biết Thiên Việt dù bị dây trói trói buộc vẫn có thể lên đến cao trào vài lần, lại không cách nào bắn ra được mà khẩn khoản van nài, hắn mới bắn ra bạch trọc vào sâu bên trong, đem dây trói ở hạ thân cởi ra, đợi cho người đó từ cơn mê man do phóng thích tỉnh lại, mới đem dây trói từ từ cởi bỏ nhưng lại một lần nữa cột chắc cậu cố định vào giường, trói chắc cậu thành hình chữ đại, rồi mới cầm cái hộp gỗ nho nhỏ tinh xảo hơn được đặt trong hộp gỗ ban nãy, mở nắp hộp rồi đưa đến trước mặt cậu, "Đẹp không? Là ta làm."

Thiên Việt chớp mắt nhìn thứ trong hộp, chúng thoạt nhìn rất giống loại khuyên tai của nữ nhân, được làm từ vàng đang sáng lên lấp lánh. Hai chiếc khuyên tai xinh đẹp ấy được trang trí bằng một viên ngọc lục bảo và một viên hồng ngọc. Màu sắc trong suốt của những viên ngọc, lại qua một quá trình mài giũa tinh tế đã cho thấy giá trị to lớn của chúng. Thiên Việt nheo mắt nhìn chúng, là quà cho Sinh Cát quận chúa sao? Thực đẹp, lại rất dụng tâm. Thiên Việt cắn môi nhẫn xuống cảm giác khó chịu trong cơ thể, hướng chủ nhân gật đầu:"Hồi chủ nhân, đôi khuyên tai đẹp lắm. Sinh Cát quận chúa sẽ rất thích."

Vi Hạo nghe được lời nói đó, cười thầm trong bụng, cuối cùng cũng nói đến rồi à? Hắn nhìn đến hai cái khuyên nằm trong hộp, ý vị thâm trường cười cười: "Chúng không phải khuyên tai, là khuyên ngực, là loại không thể tháo xuống"

Một lời nói này như sét đánh ngang tai Thiên Việt, mối quan hệ của bọn họ, thì ra đã tiến đến cái độ này. Vậy mà cậu cứ tưởng, ít nhất mình còn có thể làm một nô ɭệ cùng chủ nhân ngoạn, hoá ra, Vương phi tương lai vừa hay cái gì cũng làm được. Lẳng lặng nhắm lại mắt, không biết nên đáp lại thế nào. Mặt đột nhiên bị Vi Hạo vỗ vỗ, hắn nghiêm túc nhìn cậu, "Vật nhỏ, ngươi không chuyên tâm."

Bị ánh mắt không hài lòng của chủ nhân doạ sợ, Thiên Việt run rẩy xin lỗi, cố gắng thu vén tàn tâm mà hầu hạ ngài ấy thống khoái. Vi Hạo đem nến bên cạnh đốt lên, rút từ trong ống tay áo ra một bọc ngân châm, chọn ra cây mảnh nhất đưa tới bên ngọn lửa, vừa hơ vừa nói:" Nếu em khen chúng đẹp, ta đem chúng đeo lên cho em. Thế

nào?"

Thiên Việt hoảng loạn giãy giụa lên, cậu không muốn như thế! Nếu ngài ấy còn lưu cậu lại làm sủng vật, cậu đơn nhiên không phản kháng. Nhưng tại sao bây giờ, lại sắp sánh vai cạnh người khác, vẫn muốn đem vết tích của chính mình lưu lại trên người cậu. Tương lai sau này, vẫn là không muốn cho cậu hạnh phúc sao? Vẫn muốn cậu cứ phải canh cánh về hắn ư? Mười một năm hầu hạ bên thân, không yêu cũng được, xem như đồ chơi cũng được, cậu cam tâm chấp nhận. Nhưng hà cớ gì đến giây phút cuối cùng lại vẫn còn muốn chà đạp tình cảm của cậu? Ngài ấy chẳng lẽ, không nhìn ra chút gì hay sao? Nhưng cản cũng không thể cản, khoang miệng bị hắn nhét một cái khăn tay, chỉ để lại một câu:"Cẩn thận cắn trúng lưỡi" động tác đã thành thục lưu loát đem hai đoá hồng đậu xỏ xuyên, gắn khuyên lên.

Cả cơ thể vừa phải mở chân hầu hạ, mệt mỏi không chịu nổi, lại bị đem ra chơi đùa thế này. Như một giọt nước tràn li cho bao uỷ khuất suốt mười một năn qua, cậu nhịn không được mà gào lớn tên hắn:

"Vi Hạo, ngài tháo nó xuống! Ngài làm thế là vũ nhục trọng thần triều đình, tội đáng chết!"

Hắn nghe xong có chút buồn cười mà nhướng mi, xù lông rồi. Mèo nhỏ nhà hắn biết xù lông cơ đấy?

"Ôi chao, trọng thần triều đình? Em có là ai đi nữa, thì vẫn là sủng vật của Vi Hạo ta. Ta muốn trên người em đeo lên cái gì, đến phiên em định đoạt sao? Lại còn kêu thẳng cả tên ta, em đúng là thiếu giáo dưỡng!"

Cậu nghe hắn nói thế, càng uất ức mà gào lên: "Vì cái gì? Vì cái gì đối xử với ta như thế? Vì cái gì ta trước mặt ngài luôn ngoan ngoãn nghe lời, ngài lại tàn nhẫn với ta như thế?"

Vi Hạo nghe qua, biết là cậu sắp phát tiết ra được rất nhiều tâm sự giấu trong lòng, suy nghĩ một chút rồi lại khoanh tay nhìn xuống cậu, ánh mắt toát ra lại khí thế uy nghiêm áp đảo, phảng phất như một vị thần đang nhìn xuống tín đồ, cười lạnh: "Ta tàn nhẫn? Có chỗ nào tàn nhẫn? Giường của ta là ngươi nằm lên, Thuỷ Long của ta là để ngươi sử dụng, đến cả mở chân hầu hạ cũng là để ngươi làm. Độc sủng một tính nô, ta đối ngươi có gì tàn nhẫn?"

Cậu thảng thốt nhìn chằm chằm chủ nhân của mình, thì ra ngài ấy, chỉ coi ta là tính nô.... Chó cùng đứt giậu, liền không nhịn nữa mà lưu loát đem mọi chuyện nói ra, đằng nào cũng bị khinh rẻ, chẳng thà nói ra rồi biến đi còn hơn là ôm tức giận.

"Vì cái gì sủng ta? Vì cái gì quan tâm ta, lo lắng ta, yêu thương ta, dạy dỗ ta thành một tính nô ngoan ngoãn rồi vứt bỏ ta? Vì cái gì ngài thú thê tử còn muốn đeo khuyên cho ta để vũ nhục ta? Là muốn ta sau này bị đuổi đi còn phải nhớ nhung ngài, trên người đánh dấu ấn kí của ngài sao? Ta cũng là nam nhân, ta chấp nhận hết tất thảy nhục nhã, khổ sở, đau đớn mở chân hầu hạ ngài. Ngài lại đối xử với ta như thế! Tại sao? Tại sao chứ? Vì cái gì ta ở nhà như một hiền thê chờ phu quân, như chó chờ chủ còn ngài thì lại ở bên ngài cùng nữ nhân tình chàng ý thiếp rồi quay về đây chà đạp tình cảm của ta?" Vừa dứt lời lại một lần nữa đau đớn mà trừng mắt nhìn chằm chằm Vi Hạo, môi miệng vì cố ngăn bản thân đừng rơi lệ mà giật lên giật xuống đầy khổ sở.

Vi Hạo cười cười, cuối cùng cũng chịu nói rồi. Trông xem, chẳng khác gì một bình giấm chua đánh nghiêng cả. Từ từ bước lại gần giường giải khai dây trói, rút từ trong hộp gỗ lớn ra một thanh kiếm đẹp mắt, lấy nó ra khỏi vỏ rồi cầm đến trước mặt Thiên Việt, ngồi xổm xuống, bình thản kể chuyện:

"Đây là Hoả Phượng kiếm, đã được ta rèn đúc suốt năm năm, dùng sức mạnh cùng nội lực của ta để rèn nên nó. Nó có thể tuỳ thời mà tự mình đánh trận, bảo vệ chủ nhân khi đang bị thương. Thuỷ Long và Hoả Phượng vốn là tình nhân khí vũ, nếu hai người dùng chúng trong lòng có nhau, còn có thể phóng đại nội lực của người sử dụng lên vài chục lần, bách chiến bách thắng. Kiếm này ta rèn ra, là của ngươi"



Thiên Việt ngẩn người nhìn kiếm, từ thanh kiếm phát ra luồng sáng đỏ rực hiếm thấy. Ở chuôi kiếm và vỏ được điêu khắc thành hình ảnh phượng hoàng niết bàn tỉ mỉ tinh xảo, trên lưỡi kiếm là bốn chữ "Hạo thiên hữu Việt" mạnh mẽ khoẻ khoắn, dường như là cực độ dụng tâm. Chuôi kiếm cầm lên vừa hay lại rất vừa tay cậu, không có lấy một chút sai sót nào. Uy lực mà thanh kiếm toát ra, giống như người rèn đúc nó, rất doạ người.

Là ngài ấy dùng nội lực chế thành? Là mòn mỏi suốt năm năm? Là tình nhân khí vũ? Bầu trời của ngài ấy có cậu sao? Dùng nội lực đúc kiếm, nghĩ thôi cũng đã thấy người rèn nên nó xem trọng thanh kiếm này như thế nào. Dùng nội lực rèn kiếm, cũng là dùng mạng đúc nên nó, kiếm cũng từ đó gắn liền với người rèn nó như một phần thân thể. Nay lại trao cho người khác, khỏi phải nói cũng hiểu rằng, người được nhận trong lòng đối phương quan trọng đến thế nào. Ý của chủ nhân... rốt cuộc là gì?

Vi Hạo nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của tiểu nhân nhi, cười cười, "Ta luôn coi em là ái nhân. Như thế nào có thể tuỳ tiện vứt bỏ? Hơn nữa, ta ra ngoài tầm hoa vấn liễu cùng Sinh Cát khi nào? Gần đây nội vụ thành xảy ra rất nhiều án cướp, ta phải ra ngoài điều tra cùng trấn an dân chúng. Lại bỏ thời gian đúc kiếm, thật sự rất mỏi mệt, không thể quan tâm đến em như trước. Trước nay vốn dĩ, chưa từng làm gì phụ lòng em cả. Thiên hạ trong lòng Vi Hạo ta, luôn có Thiên Việt. Ta không bỏ được thiên hạ, ta sao có thể bỏ em?"

Thiên Việt nghe xong, trong lòng ân hận không thôi, lại cảm thấy hạnh phúc ngập tràn lấy mình, vội vàng nhào đến trong lòng hắn, tê rống khóc lên. Hắn đem cả người bảo bối ôm vào trong lòng, nhấc cả người cậu lên đi xung quanh phòng ngủ, vừa đi vừa vỗ lưng dụ hống. Mãi đến lúc người kia nín khóc, mới ôm người ngồi xuống giường, vuốt ve khuôn mặt vì khóc mà hơi đỏ gay lên, hôn nhẹ lên khoé mắt còn đọng nước, ôn nhu an ủi. "Như thế nào? Không ép em đến cùng, lại không cùng ta nói ra tâm sự. Rồi lại khóc thương tâm thế này, thật chẳng hiểu nổi."

"Ư.... xin lỗi.... xin lỗi chủ nhân. Việt nhi thực hồ đồ, là Việt nhi sai...." _nói xong câu thì nước mắt lại một lần nữa vỡ đê trào ra, thấm ướt cả ngực áo xộc xệch của hắn, khiến Vi Hạo thoạt nhìn qua lúc này trông rất thập phần câu nhân.

Hắn vỗ lưng tiểu nô nhỏ bé nhà mình, dỗ dành, "Được rồi, không sao, biết lỗi là được rồi, đừng khóc nữa. Khóc là mù mắt bây giờ, không muốn đánh trận nữa sao? Đường đường là đại nam nhi, là một tướng quân, nước mắt đâu ra mà lắm thế", giọng thì mang chút thanh âm quở trách, tay lại không nhịn được mà dùng khăn tay tuỳ thân lau khô đi khuôn mặt nhem nhuốc nước mắt nước mũi của cậu, lại thi thoảng hôn nhè nhẹ lên chóp mũi.

Mùi hương của chủ nhân cứ quẩn quanh, khiến cậu nhịn không được mà hé mở miệng chờ đón, hạ thể lại một lần nữa mấp ma mấp máy, khiến bạch dịch lại vô tình bị đẩy ra ngoài, trượt theo đùi non mà rớt xuống giày da của hắn.

Vi Hạo nhìn xuống đốm bạch dịch nằm trên giày da của mình, vỗ vỗ mông của cậu, chỉ xuống chân mình, "Em xem em kìa, làm bẩn giày của ta rồi." Thiên Việt theo ngón tay của chủ nhân nhìn xuống, hốt hoảng vội vàng trườn bò xuống dùng lưỡi cẩn thận liếm sạch đi vết bẩn, huyệt khẩu ngoan ngoãn siết chặt lại kìm giữ cho bạch trọc có thể ngoan ngoãn ở lại bên trong.

Đột ngột một bàn chân đặt lên đầu cậu, đem cậu ấn xuống mặt sàn, nghe thấy chủ nhân lạnh giọng: "Được rồi đấy, muốn ngọt đã được ăn ngọt rồi. Hiện tại nói xem, ban nãy ngươi mạo phạm ta, phạt thế nào đây?"

"Chủ nhân.... nô nhi... nô nhi tuỳ người định đoạt...."

"Đeo khuyên cho ngươi, vốn dĩ cảm thấy ngươi đủ tư cách hầu hạ ta. Đeo xong lại cảm thấy ngươi một chút tư cách cũng không còn. Trước mắt, đem nó tháo xuống, lại đây!"

Thiên Việt hoảng hốt nhìn chủ nhân nhà mình, cậu không muốn cứ thế lại đánh mất đi ấn kí thuộc về riêng chủ nhân, hai tay thủ thế ôm lấy ngực mình, lắc lắc đầu, "Đừng mà chủ nhân, nô nhi muốn nó... cầu người đừng làm thế.... Người muốn phạt thế nào cũng được, nô nhi nhận hết. Chỉ là người đừng lấy nó xuống...."

"Cá.... đem cá nhét vào huyệt khẩu của ngươi, thế nào?"

Hắn vừa dứt câu, vỗ tay một cái đã thấy Lâm Uyên bưng một chậu cá chình trơn nhớt đi vào bên trong, đặt xuống trước mặt hai người. Lạnh nhạt liếc nhìn dáng vẻ chật vật của Thiên Việt, y cung kính báo với Vương gia:"Đã qua kiểm tra, đảm bảo an toàn thưa Vương gia. Thần xin lui". Lâm Uyên là người duy nhất trong phủ biết được bí mật của hai người, trước đây còn không ít lần phụ giúp Vương gia quất mông tiểu nô ɭệ không biết nghe lời này. Vì vậy đối với tình cảnh này, y cũng chẳng thấy đáng ngạc nhiên là bao.

Thiên Việt nhìn mấy con cá, trong lòng sợ run lên một chút, lại kiên quyết cắn chặt răng, nằm ngửa xuống đất, hai chân gấp khúc lại rồi mở rộng, đưa lên cao, mềm nhẹ ứng thanh:"Chủ nhân, cầu người giúp nô nhi, đem chúng nhét vào"

Vi Hạo vốn định để cậu tự mình động thủ, lại xét từ trước đến nay mỗi lần đem vật sống nhét vào bên trong đều là loại hình phạt khiến tiểu nô nhà hắn sợ đến thất hồn lạc phách, lại nhìn huyệt khẩu do bị thao lộng quá độ mà sưng đỏ kia, mủi lòng một chút liền xắn tay áo lên tự mình động thủ. Hắn đưa tay tháo xuống tiết khố của mình, nhét vào miệng cậu, rồi mới cầm con cá lên.

Cá chình trơn nhớt theo tay chủ nhân trượt vào bên trong u huyệt, gặp phải nhiệt độ nóng bỏng liền điên cuồng giãy giụa tìm cách muốn thoát ra ngoài, liên tục dùng đầu cùng đuôi quất lên tràng huyệt khiến Thiên Việt đau đến mức tay chân đều quắp lại, nước mắt chảy giàn giụa. Thiên Việt có loại lỗi giác con cá sẽ đâm lủng thành ruột mình rồi trào ra ngoài bằng đường miệng, liền bất lựcb Con cá chình chui ra không được, liền xoay đầu bơi về bên trong, đụng đến điểm gồ lên nào đó liền điên cuồng thúc mạnh khiến cự vật của cậu lại một lần nữa dựng thẳng đứng lên, bị mệnh lệnh tàn nhẫn "Hôm nay không cho bắn nữa" đè ép xuống, thống khổ vặn vẹo. Một lúc sau thì con cá đó chết.

Thiên Việt rêи ɾỉ lên từng hơi thở đứt quãng, thấp giọng van xin :"Chủ nhân tha cho em.... đau quá.... tiểu huyệt chịu không nổi.... rách mất.... hức"

Hắn đưa tay lôi nó ra, rồi nhét thêm hai con nữa vào, khoanh tay đứng một bên nhìn hậu huyệt của cậu bị tàn phá thê thảm, thì mới kêu Lâm Uyên đem chúng nó ra ngoài dọn dẹp sạch sẽ. Trực tiếp ngồi xuống trên thảm lông, đưa tay vẫy vẫy bảo bối nhi, "Lại đây, ta ôm em" liền thấy thân thể nào đó lồm cồm bò dậy, chui rúc vào trong ngực hắn, mếu ma mếu máo :"Đau quá.... chủ nhân...."

"Được rồi, lần sau không được thế nữa, rõ chưa?"

"Dạ... không dám nữa đâu...."

Hắn cười cười đứng dậy ôm người đi tắm rửa sạch sẽ, cẩn thận bôi thuốc lên mấy vết hằn dây thừng siết chặt lại mà tạo thành. Rồi dùng kim sang dược quý giá nhất xoa lên hai đoá hồng đậu vừa mới chịu xỏ xuyên kia, nhẹ nhàng dỗ dành nó. Đến lúc hắn đem cả người kia trên dưới tẩy qua một lượt, thì đã thấy người kia nhắm mắt ngủ say từ lúc nào. Lại nhìn đến huyệt khẩu sưng đỏ đáng thương không ngừng mấp máy, sủng ái cười cười hôn xuống trán Thiên Việt một cái.

Vừa định đứng lên rời đi, liền chỉ thấy tiểu nhân nhi trong mơ mơ hồ hồ vẫn nắm chặt lấy tay áo của mình không chịu buông, bất đắc dĩ mà lấy chăn phủ kín thân thể tràn ngập vết hôn xanh xanh tím tím, phân phó A Tử cùng Lâm Uyên đi vào giúp hắn thu dọn tàn cuộc, rồi bung chăn ra, nằm xuống kéo người ôm gọn vào lòng.

Thiên Việt cứ vậy mà ngủ một giấc đến tận hoàng hôn, mở mắt ra chỉ thấy bản thân đang nằm trên giường, ôm lấy ngoại bào của chủ nhân mà nhỏ dãi ngủ, xấu hổ đến mức cả mặt đều đỏ lên, vội vàng bò xuống giường đi tìm chủ nhân. Vừa bò được vài bước thì đã thấy chủ nhân đứng trước mặt mình, liền ngoan ngoãn thè lưỡi thật dài kính cẩn liếm lên đôi giày ngài. Vi Hạo nhìn thái độ thuần phục đầy đáng yêu này, đưa tay xoa xoa đầu cậu, rồi đi về phía giường ngủ.

Thiên Việt nhanh chóng xoay đầu đi theo, đến nơi thì thấy chủ nhân cầm một bộ y phục lam sắc, "Đứng lên, qua đây nào!"

Hiếm hoi lắm mới có thể đứng dậy khi cả hai người đang ở trong không gian riêng thế này, cậu ngay lập tức ngoan ngoãn nghe lời. Chủ nhân đột ngột kéo cậu vào lòng, luồn tay xuống phía dưới hậu huyệt khô khốc, chậm rãi khuếch trương rồi đem ngọc thế cắm vào. "Đây là hình phạt cho việc dám hô to gọi nhỏ với ta, em phải đeo nó một tuần."

"Dạ, em đã biết rồi, thưa chủ nhân"

Hắn sủng nịch vỗ vỗ đầu cậu, lần đầu tiên trong suốt mười một năm qua tự tay mặc lên người cậu từng kiện từng kiện quần áo, đến cả nội khố hay trung y hắn đều cẩn thận mặc lên cho cậu, động tác đều vô cùng nhẹ nhàng thản nhiên, như thể người trước mắt là trân châu báu vật trong lòng, chứ không phải là tiểu nô ɭệ thường ngày. Cuối cùng, hắn khoác chiến bào lên người cậu, rồi hắn nắm tay cậu, dắt đi ra ngoài, "Đi theo ta, đêm nay ra ngoài ngoạn một vòng ha"

Đêm đó, hắn dắt cậu đi rất nhiều ngõ ngách trong thành, đưa cậu đi ăn kẹo hồ lô, mua một ít tò he cho cậu, còn cùng cậu thả đèn Khổng Minh, thả hoa đăng, ngắm pháo hoa. Hai đại nam nhân đỉnh thiên lập địa lại xuất hiện cùng một chỗ, nhanh chóng thu hút ánh mắt của người xung quanh. Mà càng quan trọng hơn là, họ lại nhìn thấy Vương gia thường ngày thần sắc u ám, không lộ ra một chút xúc cảm nào, hôm nay lại phá lệ cười lên không ít lần. Còn cùng với Ninh tướng quân ăn hết món vặt này tới món vặt khác, chơi giải câu đố, lại thả lồng đèn khiến bao nhiêu người mắt tròn mắt dẹt.

Phàm là ai để ý một chút, sẽ thấy ngay đôi mắt sủng nịch dịu dàng của người đó khi nhìn đến vị tiểu Tướng quân kia.

Dưới ánh sáng lấp lánh của pháo, có một đại nam tử lặng lẽ ôm lấy một đại nam tử khác, tựa đầu vào lồng ngực, khẽ thì thầm, "Chủ nhân, kiếp này, em chỉ muốn ở cùng ngài. Thiên binh vạn quả em không sợ, chỉ cần ngài còn ở bên em, thế nào em cũng không chùn bước."

Vi Hạo mỉm cười ôm lấy người trong lòng, đặt xuống môi cậu một nụ hôn quyến luyến, dịu dàng cười cười: "Ngoan, kiếp này và nhiều kiếp sau, ta hảo hảo bảo hộ em. Em cũng đừng hòng chạy, ta sẽ đem em, trói chặt bên mình. Nghe rõ chưa?"

Sau đó, bọn họ quay về phủ, Vi Hạo chiều lòng ái nhân, ngồi ở Thuỷ đình trong Tây Bắc Vương phủ, mỉm cười ôm đàn tranh lên gảy vài ba khúc nhạc dịu dàng, nhìn người kia ngồi dưới chân mình, tựa đầu lên đùi lẳng lặng nghe rồi lại mỉm cười lẳng lặng chìm vào giấc ngủ. Hắn đem đàn vác lên vai, lại nhấc bổng bảo bối vẫn đang mặc khôi giáp nặng nề kia bồng ngang lên, ôm vào phòng ngủ.

Một ngày sinh thần tràn đầy vui vẻ cùng ngọt ngào, in sâu vào trong tâm khảm.

Chỉ tiếc là, một đêm yêu đương mặn nồng ái ân, lại biến thành sâu đậm hận thù về sau. Đến nỗi, suýt nữa, là lạc mất nhau....

~Mễ Mễ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Á Tử Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook