Ai Bảo Ta Không Thể Cưới

Chương 34: Đá trúng nơi nào đó.

Thiên Nguyệt Tuyết

17/03/2017

Không ngờ mở mắt ra, lại là một khuôn mặt…

Hơn nữa, còn là mỹ nam?

Tô Hạ chớp mắt, ngây người nhìn chằm chằm Lăng Mặc Thiên, lúc này mới vội vàng lui về góc giường, cuộn chăn lên, chùm chặt chẽ không một kẽ hở.

Vừa rồi, anh hôn cô?

Có ý gì đây? Giậu đổ bìm leo?

Sau khi cô ý thức được quyền cá nhân bị xâm phạm, hai má phồng lên.

Ngón trỏ run rẩy chỉ về hướng anh, mãi lâu mà không thốt nên lời.

Nhưng, nhìn dáng vẻ vặn vẹo, trầm mặc của đối phương…

Tô Hạ quan sát từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng mắt nơi cô vừa đá trúng.

Lúc này trong đầu tràn về vô số tin tức, thỏa sức tưởng tượng.

Không khí rơi vào lúng túng, cơ thể Lăng Mặc Thiên cứng lại, đây là lần đầu tiên anh bị nhìn một cách trần trụi như vậy.

Chỉnh trang lại dáng vẻ, anh trừng mắt nhìn Tô Hạ.

Giống như muốn báo cho cô biết, muốn thì nhanh nhào vào…

Chẳng qua cô gái nhỏ nào có hiểu, vẫn chìm sâu trong ảo tưởng, bỗng dưng ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt đen nhánh, nhìn anh chòng chọc, ra vẻ đứng đắn nói: “Anh không sao chứ? Nếu đau cứ nói thẳng ra, không sao đâu.”

Dáng vẻ như tiểu đại nhân, nhất là ánh mắt kia, khiến cho anh hận không thể bước lên xem trong đầu cô rốt cuộc chứa thứ gì.

“Không gãy đó chứ.” Thấy anh không nói gì, Tô Hạ đành thở dài.

Trong phòng im lặng đến mức cây kim rơi cũng nghe rõ ràng, huống chi tai anh rất thính.

Nãy giờ quan tâm của cô, càng lúc càng kì cục, sắc mặt anh đen hơn phân nửa.

Tô Hạ nhích về góc tường, khắp người trùm kín mít, chỉ lộ đôi mắt đen nhánh. Sau đó cất giọng gọi tên anh, nhưng người nào đó chẳng thèm để ý, giống như xem cô thành không khí.

Điều này khiến Tô Hạ càng thêm lo lắng, cô thể lại càng rúc vào trong, xác định anh không có hành động gì, lúc này mới nói tiếp.

“Ban nãy, em không cố ý, anh cũng biết là em ngủ, bị người ta cắn, nhất định phải vung chân đá theo bản năng, ai biết lại hay như vậy, vừa đá là đúng chỗ.” Tô Hạ vô tội giải thích, nên nhớ đang ngủ mà bị quấy rầy, cảm giác chẳng tốt chút nào…



Đôi mắt Lăng Mặc Thiên âm u như mực, có vẻ hơi co lại, rõ ràng là không ngờ cô lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy.

Chẳng qua, sao càng nghe càng cảm thấy không đúng?

“Sao lại dễ giận vậy chứ? Nếu hỏng thật, em bồi anh được chưa?” cô thấy nói gì anh cũng bất động, lúc này đã chẳng còn vui vẻ gì.

Chu miệng thật cao, sau đó bĩu môi.

Hóa ra nãy giờ cô nàng này sợ anh không được nữa? nghĩ đến đây, sắc mặt anh đen toàn tập.



Ầy, thế nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ? điều này chứng tỏ, cô vẫn quan tâm đến anh?

Thế nhưng nàng dâu nhỏ lại nghi ngờ năng lực đó của mình, hay là tìm cơ hội nào đó, để cô nàng cảm thụ một chút, rốt cuộc anh được hay không?

Lúc hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, Tiểu Nghiêm không biết trời cao đất dày lại đẩy cửa phòng…

Vốn anh cũng chẳng quan tâm lắm, nhưng dưới ánh mắt bốc lửa của cô, đành phải xuống giường đóng cửa lại.

Do tác dụng của quán tính, một chân Tiểu Nghiêm không kịp thu về, suýt chút nữa là sấp mặt.

“Chị dâu…chuyện này, mượn quân trưởng một chút…” Tiểu Nghiêm cúi đầu, không dám ho he, đành ngốc nghếch xoa ót.

Nghe cậu ta nói vậy, Tô Hạ xấu hổ vội vàng trốn vào chăn. [ mẹ tg bị chứng não cả vàng, nãy giờ nu9 ở trong chăn, lòi có 2 con mắt, giờ lại trốn vào chăn. Ok fine!]

“Lăn.” Lăng Mặc Thiên vung chân đá vào cẳng chân cậu ta, khẽ mắng, sau đó xoay người che chắn cho nàng dâu của mình, một lát sau mới đi vào thư phòng.

“Nói, có chuyện gì gấp?” vắt chéo chân, ngồi trên ghế xoay, Lăng Mặc Thiên liếc mắt nhìn cậu ta.

Tiểu Nghiêm thẳng lưng, mím miệng, sau đó đặt văn kiện lên bàn.

“Báo cáo quân trưởng! đã đến lễ mừng quân mỗi năm một lần, dựa theo ý cấp trên, muốn làm thật lớn.” trình bày đơn giản, rõ ràng mạch lạc, nêu ra vấn đề trọng yếu của văn kiện hơn hai mươi trang.

Sắc mặt Lăng Mặc Thiên xanh mét, còn tưởng xảy ra chuyện lớn, hóa ra chỉ là chuyện liên quan tới văn nghệ.

Anh tức giận muốn phun máu.

“Tiểu Nghiêm, chút chuyện nhỏ này cũng làm phiền tôi?” Lăng Mặc Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn cậu ta, sau đó ném văn kiện lên bàn, không hề mở miệng.

Tiểu Nghiêm bị dọa không dám động đậy, nhưng hội văn nghệ lần này, cấp trên yêu cầu trưởng khu phải kí tên đồng ý…

“Còn ngốc ở đây làm gì?” Lăng Mặc Thiên trợn mắt, thấy Tiểu Nghiêm vẫn cứng rắn đứng đó.

“Báo cáo Quân trưởng, cấp trên có lệnh cần ngài chính tay kí xác minh, phê duyệt!”



Lăng Mặc Thiên quét mắt nhìn cậu ta, sau đó vươn tay lấy tập văn kiện, đôi mắt liếc nhìn mớ chữ chằng chịt.

“Cục Truyền Thanh” ưu tiên chui vào mắt, ngón tay anh cứng lại, sau đó cầm bút, không thèm suy nghĩ, kí tên chính mình.

“Cám ơn Quân trưởng.” Tiểu Nghiêm như thể nhận được kim bài miễn tử, lật công văn nhìn chữ kí ở trên, đôi mắt sáng lấp lánh, nở nụ cười, thở phào một cái, cuối cùng cũng không cần phải đối mặt với lãnh đạo nữa…

“Có chuyện vui?” Lăng Mặc Thiên ngả ngớn, giọng nói bình đạm.

“Báo cáo quân trưởng, nếu không còn chuyện gì, tôi ra ngoài trước.” rõ ràng là ông nói gà bà nói vịt, chẳng qua hôm nay tâm tình Lăng Mặc Thiên rất tốt, không thèm so đo.

Hôm sau, Tô Hạ vừa đến công ty đã bị mọi người quan tâm đến sợ.

Trước đó, mọi người không có tinh thần làm việc, sao hôm nay lại giống như bị hắt máu gà…

“Hạ Hạ, này, đây là cà phê anh mua cho em.” Lúc Tô Hạ còn đang ngơ ngác, không biết Tiêu Hàn đến bên cạnh từ lúc nào, đưa ly cà phê tới trước mặt cô.



Tô Hạ nhíu mày, Tiêu Hàn không làm cùng tầng với cô, sao gần đây hay gặp mặt thế.

“Đây là cà phê không đường trước đây em hay uống.” Tiêu Hàn bắt đầu nhớ kĩ những thứ cô yêu thích, chẳng qua tất cả đã là quá khứ, dù cố gắng cơ nào, cũng thay đổi được gì đâu?

Cô chẳng cần suy nghĩ, phất tay đẩy ly cà phê trước mắt, mặt chẳng nhăn một cái.

Lần này Tiêu Hàn thật sự sợ, lúc anh ta muốn dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ cô, Quý Nguyệt Nhiên mặc quân trang lại xuất hiện.

Tiêu Hàn vội vàng tránh ra xa, nhìn anh ta nhát gan sợ hãi, khóe miệng Tô Hạ co rúm.

“Chị, sao lại đến đây?” một giọng nói dịu dàng ở thang máy bên kia vọng đến, đó là Quý Uyển Thanh.

Tô Hạ thầm nghĩ, vận khí hôm nay thật xui xẻo, mới sáng đã thấy hai kẻ đáng ghét.

Cô lười dây dưa với đôi chị em gái này, xoay người muốn rời đi.

Thật không ngờ, sau lưng vang lên giọng nói châm chọc khiêu khích của Quý Nguyệt Nhiên.

“Thật là âm hồn không tan, ở đâu cung gặp hồ ly tinh.” Quý Nguyệt Nhiên đứng lại, giương giọng hướng về Tô Hạ.

Nhạn viên công tác đang xắp xếp văn nghệ cho ngày lễ cuối tuần, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía này.

“Đạo bất đồng bất tương vi mưu.” Giọng của Quý Uyển Thanh vẫn mềm mại dịu dàng như thế, khiến người nghe tê dại nửa phần.

Khóe môi Tô Hạ khẽ rút một chút, nghĩ thầm, chỉ là loại người không được dạy dỗ mà thôi, cô mới không vô học như thế, nếu cô cũng như vậy, đó chính là hạ thấp bản thân.

Rõ ràng cô không quan tâm hai người họ, đi thẳng về khu làm việc của mình, chuẩn bị tốt công tác phát thanh.

Quý Nguyệt Nhiên thấy Tô Hạ không ứng chiến, cũng không thể đứng đó xe rách mặt.

“Uyển Uyển, chị đến đây để bàn với em một việc.” chờ bóng dáng Tô Hạ đi khuất, Quý Nguyệt Nhiên mới nhớ mục đích cô ta tới đây.

Từ nhỏ hai chị em Quý Uyển Thanh có tình cảm rất tốt, nghe chị gái có việc cần cô giúp đỡ, ngay lập tức gật đầu đồng ý.

“Quân khu có hội diễn thi đấu văn nghệ, lúc đó có thể giúp chị chọn dàn nhạc đệm thật hoàn mỹ không?” sau khi Quý Nguyệt Nhiên biết hội diễn văn nghệ năm nay hợp tác với Đài Truyền Hình, không thèm xử lý công tác, vội chạy tới tìm em gái.

Bởi vì Quý Nguyệt Nhiên biết, bản thân cô là đóa hồng của quân khu, hơn nữa ba năm liền đoạt quán quân, dù năm nay làm lớn cơ nào thì đứng nhất vẫn phải là cô, dù có phải làm chuyện mờ ám phía sau.

Cô ta hiểu rõ, muốn Lăng Mặc Thiên chú ý, thì chính mình phải càng xuất sắc…

Ở trong mắt cô, bản thân phản hoàn mỹ hơn tất cả mọi người.

“Một dàn nhạc đệm?” Quý Uyển Thành nhìn yếu ớt nhu mì, nhưng từ lâu, suy nghĩ so với Quý Nguyệt Nhiên luôn chín chắn hơn.

Cô ta cúi đầu nghĩ, sau đó nói nhỏ bên tai Quý Nguyệt Nhiên.

“Ý em là?” chị ta kinh ngạc, không dám tin nhìn em gái mình.

Khóe miệng Quý Uyển Thanh khẽ nhếch, sau đó kiên quyết gật đầu.

Chị gái coi trọng trận đấu này, sao cô ta lại không biết mục đích trong đó chứ, chẳng qua chị không nói, cô ta cũng chẳng hỏi.

Lần này nhất tiễn song điêu, cô – Quý Uyển Thanh có lý do gì để bỏ qua đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Bảo Ta Không Thể Cưới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook