Ai Dắt Em Qua Nỗi Đau

Chương 28

Lam Phương

09/07/2013

Em không thể ném tình yêu của mình vào một xó để đổi lấy danh vọng và tiền tài.

Sao anh không mang bé Thảo về cho em?

Giọng Kiều Thanh lè nhè trong cơn say xỉn. Mái tóc dài buông rủ xuống như cành liễu che kín gần hết khuôn mặt. Vừa thấy dáng Hoàng Minh bước tới cửa, cô đã cất tiếng hỏi han đầy trách móc. Hoàng Minh nhìn cô, trong đôi mắt anh chẳng còn sự tha thiết, yêu đương như xưa nữa.

- Bé Thảo ngủ rồi. – Anh trả lời cộc lốc và định bỏ ngay vào phòng ngủ.

- Thì anh đưa con bé về ngủ với em, đâu có sao?

- Em ngủ đi, say quá rồi đấy!

- Anh đón bé Thảo về với em đi, một đêm hôm nay thôi mà. Em hứa, sáng mai sẽ dậy sớm làm đồ ăn sáng rồi đưa bé Thảo tới trường.

- Anh xin em. Trời mưa gió thế này mà mang con bé đi đường xa cả chục cây số à?

- Trời mưa hả? Em thích ngắm nhìn trời mưa lắm, anh à!

Vừa dứt câu nói thì đôi mắt Kiều Thanh cũng nhắm nghiền lại. Toàn thân cô mềm nhũn nằm dài trên ghế sô pha như một con rắn uể oải, chán chường.

Hoàng Minh lắc đầu, nét mặt anh tỏ rõ sự căng thẳng và mệt mỏi.

***

Nếu như Tâm Lan sống và đặt niềm tin vào nước mắt thì Kiều Thanh lại sống nhờ vả vào những ly rượu nặng.

Tâm Lan khóc bất kể lúc nào. Khóc khi vừa mới mở mắt ra chào bình minh buổi sớm đã không thấy Hoàng Minh nằm bên cạnh. Khóc ngay cả trong giấc ngủ với những giấc mơ bị bỏ ngỏ, lãng quên. Khóc khi hoàng hôn về chẳng còn bữa cơm ấm cúng và rộn vang tiếng nói cười. Khóc khi một mình phải làm cả những công việc mà trong gia đình thì phải cần đến sự trợ giúp của người đàn ông. Nhưng cô lại có bé Nguyên Thảo làm chỗ dựa tinh thần vững chắc và là niềm tin, là động lực duy nhất giúp cô phải sống, sống mạnh mẽ hơn từng ngày.

Kiều Thanh thì khác, rượu là thứ nước uống duy nhất nuôi cô sống mỗi ngày. Cô thèm rượu như thèm một đứa con, một tổ ấm gia đình. Vì thế, rượu làm cô quên hết mấy thứ thèm muốn mà cô cho rằng: “hết sức nhỏ nhoi, tầm thường” nhưng lại không bao giờ được sở hữu. Cô khát rượu như kẻ độc hành giữa sa mạc luôn mong mỏi được tìm thấy nước, hay những giọt mưa bay. Cô không có công ăn việc làm. Cô không có một vị trí đứng trong xã hội. Cô không có những kế hoạch trong tương lai. Cô càng mù mờ và khinh bỉ cái hiện tại đang phải đi giành giật mọi thứ với một người đàn bà khác. Cô không biết lý do gì đế mình phải tồn tại. Cô chỉ hiểu mình đang có được Hoàng Minh. Và cô cần phải có cả bé Nguyên Thảo nữa. Rồi cô sẽ có một mái ấm gia đình.

***

Hoàng Minh ném chiếc cặp đựng tài liệu lên bàn làm việc. Anh vất mình xuống giường, tấm nệm lò xo có phần hôi hám, ẩm mốc, xen lẫn cả mùi rượu và mùi thuốc lá bỗng bị lún xuống một mảng lớn.

Suốt nhiều tháng qua, Kiều Thanh không làm vệ sinh nhà cửa, chăn giường. Cô thường xuyên hút thuốc lá ở trên giường, có khi còn làm sánh cả rượu ra ngoài nữa. Cô không thích làm công việc nhà, luôn giữ tính cách của một tiểu thư đài các và muốn được yêu chiều, nũng nịu. Vì thế, lúc nào cũng muốn được tỏa sáng như những ngôi sao.



Hơn mười năm trước.

Kiều Thanh ra sức phản đối trước lời đề nghị của Hoàng Minh.

- Em còn có tương lai. Chúng ta không thể cưới bây giờ được.

- Cưới xong, em vẫn có thể đi hát. Anh đâu có ngăn cản em điều đó. Thậm chí, ban ngày đi làm, tối về anh vẫn đưa em tới những phòng trà khác nhau để biểu diễn cơ mà.

- Anh khờ khạo quá. Em cưới anh rồi, em sẽ phải làm việc nhà này, chăm con này, giặt giũ quần áo hay đi chợ mua đồ ăn. Lấy đâu ra thời gian để cho em còn luyện thanh, học nhạc nữa chứ?

Hai tay giữ chặt lấy bờ vai của Kiều Thanh, Hoàng Minh nhìn thẳng vào đôi mắt đang nảy lửa ấy. Rất thẳng thắn, anh nói:

- Em không thể vì anh lần này được sao?

- Không! – Kiều Thanh lắc đầu, rất dứt khoát. – Em còn có tương lai, em gần tới đích rồi, em không thể vì cái thai này mà đánh mất cơ hội. Anh hiểu điều đó mà. Hơn nữa, chúng ta mới đặt chân vào Sài Gòn, chúng ta chưa có gì cả, anh lấy gì để đảm bảo cho cuộc sống của mẹ con em. Nếu yêu em, anh sẽ chờ em mà. Phải không, anh Minh?

Anh lắc đầu, không nói gì và bỏ đi.

Kiều Thanh nhìn theo dáng anh đầy chán nản, cô lẩm bẩm vài ba câu đầy chế giễu: “Anh không có nhiều tiền thì anh nuôi tôi, nuôi cả con nữa bằng niềm tin và không khí à. Tình yêu đâu có thể giúp chúng ta no khi đói, giàu có lên được trong khi mỗi ngày vẫn còn phải chạy vạy từng bữa ăn, hay cái áo mặc cơ chứ?”.

Chẳng cần đợi đến khi Hoàng Minh đi ra khỏi con hẻm dài của xóm trọ, Kiều Thanh đã vội vàng vào nhà thay một chiếc đầm mới. Cô tỉa tót lại phấn son trên khuôn mặt rồi nhấn máy gọi taxi. Cô cần phải tới bệnh viện phụ sản để tống “cái vật cản” đang nằm chềnh ềnh trong bụng ra. Cô còn có tương lai, cô không thể vì nó mà đánh mất ông chủ phòng trà đang nâng đỡ cô thành ngôi sao ca nhạc. Cô hí hửng mơ tưởng về những ngày vinh quang khi đang trên đường đi vứt bỏ giọt máu của mình. Không đau đớn, không suy nghĩ nhiều, trong lòng rất thảnh thơi, và tất nhiên là chẳng có một giọt nước mắt nào rơi xuống cả. Thậm chí đã có lúc, bản thân Kiều Thanh ngồi suy ngẫm vẫn không thể biết chính xác cái thai này là của Hoàng Minh hay lão chủ đầu hói ở phòng trà nữa.

Một bác sĩ trung tuổi vừa xem hồ sơ bệnh án vừa nhíu chân mày hỏi: “Để sanh hay phá?”.

Kiều Thanh ngẩng mặt, nhìn thẳng vào mắt bác sĩ: “Phá!”.



Bất ngờ, một con mèo trắng từ đâu chạy ngang qua bàn làm việc của bác sĩ làm hai bàn tay của Kiều Thanh đan chặt vào nhau, ướt sũng bởi mồ hôi.

Hoàng Minh bước vào quán nhậu ngay vỉa hè. Mấy người bạn của anh đã chờ sẵn. Họ giơ tay cao và hét toáng lên: “Minh! Minh! Bàn này, bàn này”. Tâm Lan cũng là em út trong đám bạn của Minh. Cô đã đến từ rất sớm để chờ anh. Trưởng nhóm liếc nhìn cô em út của nhóm, lên giọng:

- Thằng kia, ra chỗ khác ngồi ngay. Nhường ghế đấy cho đại ca Minh chứ. Em Út là phải chăm sóc anh Hai chu đáo đấy nha.

Tâm Lan thấy rát rát mặt. Cô cúi đầu xuống không dám nhìn anh. Hoàng Minh biết ý, anh bèn xua tay vội:

- Thôi thôi, mấy bác làm em Út xấu hổ rồi kìa. Tôi thì ngồi đâu chẳng được.

- Được là được thế nào. Hôm nay, bác Minh là nhân vật chính, phải ngồi chỗ đó. Không bàn tán nhiều, ngồi đó, ngồi đó.

- Đúng rồi, anh Minh phải ngồi cạnh nàng Tâm Lan ý. Các bác nhỉ? – Một người khác lên tiếng, khiến cả nhóm bật cười.

- Sao lại là nhân vật chính?

Hoàng Minh ngớ người hỏi lại. Trong đầu anh lại rộ lên cái ý nghĩ của cả nhóm là phải gán ghép cho bằng được chuyện tình cảm của mình với Tâm Lan. Anh nhìn lướt một lượt đám bạn bè, trong đó có cả Hoàng Ngân, cô ta đang nhìn anh chằm chằm. Điều đó khiến anh ái ngại.

- Cái ông này, đáng phạt quá. – Trưởng nhóm đưa ly rượu tới mặt anh, gằn giọng. – Tao phạt mày mấy ly liên tiếp mới được, công việc gì mà bận đến mức không còn nhớ tới sinh nhật của mình nữa hả?

- Hả? Tao à? À, ừ nhỉ.

Hoàng Minh líu lưỡi, nói không lên tiếng.

- Thôi. Uống đi nhá. Cũng may là có em Tâm Lan nhắc đấy, không là tao cũng quên. Ha ha.

Anh nhìn về phía Tâm Lan và nói một câu cảm ơn như người anh trai đãng trí. Tâm Lan nhoẻn cười, rất tình cảm. Chút rượu làm đôi má cô thêm ửng đỏ, anh nói tiếp:

- Em gái Tâm Lan vừa đẹp người, lại đẹp nết. Đúng là em gái ngoan.

Nhớ tới Kiều Thanh, anh lại uống nhiều hơn. Nhớ về việc đứa bé sẽ không thể chào đời, anh càng trở lên quẫn trí.

Cả nhóm không ai biết chuyện gì đang xảy ra với Hoàng Minh. Nụ cười méo mó của anh chỉ khiến họ tưởng anh vì đang quá vui, quá mừng. Những lời chúc tụng, những tiếng ly va đụng vào nhau kêu leng keng như mảnh vỡ lòng, nát vụn.

Khi tỉnh dậy, căn phòng trọ mười mấy mét vuông tối đen như mực. Ánh sáng đèn đường hắt qua khe cửa màu lợt, u ám. Nó đủ giúp anh nhìn thấy Tâm Lan đang ngồi gục ở bên. Tay cô vẫn giữ chặt lấy chiếc khăn mặt ướt. Bên cạnh là chiếc thau nhỏ đựng nước lưng chừng.

Hoàng Minh nhổm người dậy mà toàn thân đau ê ẩm. Anh đành với tay để đánh thức Tâm Lan:

- Út, dậy đi!

- Anh tỉnh rồi à. Kinh khủng quá! – Tâm Lan dụi dụi mắt, khuôn mặt ngái ngủ của cô trông hết sức ngây ngô. – Khi anh say, nhìn anh dữ tợn lắm! – Cô lè lưỡi, chọc ghẹo anh.

- Sao em liều thế? Dám đưa một thằng say rượu về nhà à? Trong nhà trọ lại chẳng có ai, nhỡ có chuyện gì thì anh biết nói sao với mọi người đây? Khùng quá đi mất. – Hoàng Minh cằn nhằn.

- Chuyện gì là chuyện gì?

- Đồ ngốc. Em về đi không muộn. Anh ổn rồi mà.

- Nhưng em hỏi anh chuyện gì là chuyện gì? – Tâm Lan vẫn cạu mặt.

- Anh xin. Thôi Út về nhà nghỉ đi, gần tám giờ tối rồi đó. Hôm nay, anh làm phiền Út nhiều quá. Anh xin lỗi. – Hoàng Minh cố xua tay và muốn dừng câu chuyện sau lời nói lỡ của mình.

- Anh nghĩ Út dễ dãi vậy đó hả?

Tâm Lan nhìn thẳng vào đôi mắt đang gằn lên từng tia máu của anh. Cô nói rất rõ ràng, từng chữ một. Hoàng Minh cố sức ngồi dậy. Anh dựa người vào tường rồi cười nửa miệng với cái câu hỏi ngốc nghếch đó.

- Không phải anh nói Út dễ dãi, mà là anh đang say, nhỡ anh làm bậy thì sao? Anh nói thế thôi, lần sau mà rút kinh nghiệm. Kể cả là bạn trai thì Út cũng không nên làm thế, ngốc nhỉ? Đúng là Út còn con nít lắm mà.

- Đừng có nói em là con nít. Anh Minh hiểu tình cảm của em dành cho anh ra sao, đúng không? Cho dù anh Minh có là bạn trai em, thì còn lâu chuyện đó mới xảy ra. Với em, yêu không đồng nghĩa với việc là phải cho đi tất cả. Em cần bạn trai em hiểu tâm hồn em, chứ không phải là nhớ mùi thân xác. – Tâm Lan nổi giận. Hai bên thái dương đập rần rật.

- Út? Anh xin lỗi! Anh chỉ muốn tốt cho em thôi. – Hoàng Minh bối rối trước sự phản ứng mạnh mẽ của cô.



- Anh đừng bao giờ nghĩ, em giống chị Kiều Thanh…

Tâm Lan bỏ lửng câu nói rồi đứng dậy ra về. Nước mắt cô rỉ ra và đôi chân luống cuống chạy.

Vì cô nhắc đến hai tiếng Kiều Thanh nên anh đã không đuổi theo và đưa cô về. Điều đó chỉ khiến Hoàng Minh càng thêm đau khổ bởi những chuyện đã xảy ra trong ngày sinh nhật của anh.



“Chồng ơi, dậy tắm đi. Em pha nước ấm rồi kìa. Nhanh nhanh còn ăn cơm nữa chứ. Hôm nay có thịt chiên sốt dứa chua ngọt mà chồng thích đấy nhé!”.

Hoàng Minh bật dậy theo tiếng gọi của Tâm Lan. Anh vội vàng nhìn ngó xung quanh. Chẳng có Tâm Lan hay món ăn ở đây, cũng chẳng có bồn tắm chứa nước ấm nào. Chỉ là trong giấc mơ, cô gọi khẽ tên anh mà thôi.

Hoàng Minh thở dài, vẻ buồn chán, vẻ thất vọng. Lấy điện thoại, chần chừ một hồi lâu anh mới quyết định gọi cho Tâm Lan.

- Em nghe! – Tâm Lan tỏ ra không vui vẻ khi bắt máy.

- Anh đây!

- Em biết rồi. – Giọng cô vẫn lạnh lùng.

- Bây giờ, anh gặp con được chứ? – Anh tìm ra cái lý do thật hợp lý khi chỉ muốn được nghe giọng nói của “vợ cũ” một lúc thôi.

- Sao cơ? Bây giờ đang là hai giờ sáng, chứ không phải hai giờ chiều. Em xin anh đấy.

- À, ừ nhỉ?

- Anh có chuyện gì không ổn sao?

- À không, em và con vẫn khỏe chứ?

- Con đang ngủ, con bé rất nhớ anh.

- Vậy ngày mai, anh đón bé Thảo được chứ?

- Vâng. Buổi trưa tan học, anh đón con luôn cũng được. Nhưng thời gian vừa qua, em đã nói dối nó là anh ra Hà Nội công tác, nên anh lựa lời nói với con gái nhé.

- Anh hiểu rồi.

- Còn một điều nữa. Em không cho phép chị Kiều Thanh lại gần con bé. Chỉ một mình anh được đưa nó đi chơi thôi.

- Kiều Thanh không xấu xa như em nghĩ đâu. Cô ấy thực sự rất thương bé Thảo mà.

- Anh Minh! Anh đừng bao giờ nghĩ, em giống chị Kiều Thanh. Được chứ?

Hoàng Minh im lặng rất lâu. Đây là lần thứ n cô nói với anh câu này. Khi anh vẫn chưa kịp phản ứng, thì đầu dây bên kia đã phát ra tiếng kêu tút tút.

Bần thần một lúc sau, anh mới nhắn tin lại cho Tâm Lan.

“Em có biết mình khác Kiều Thanh ở điều gì không?”

“Em không bán thân để nuôi miệng, em càng không bán thân chỉ để tìm một vị trí ảo tưởng và nhất thời dưới ánh đèn sân khấu. Em có thể làm mọi thứ chỉ để hy sinh cho tình yêu, chứ không phải ném tình yêu của mình vào một xó chỉ để đánh đổi lấy danh vọng và tiền tài” .

Tâm Lan đã trả lời thắc mắc của “độc giả” cuối cùng trong đêm nay một cách khó chịu và đau khổ. Cô xếp tệp thư ngay ngắn và để vào ngăn bàn làm việc.

Đêm nay, bầu trời đen kịt không tìm đâu để thấy một vì sao le lói. Ly cà phê buổi tối càng làm cô trằn trọc và khó ngủ hơn. Cô xoa nhẹ vùng bụng của mình. Cô vuốt ve mái tóc xoăn mềm của Nguyên Thảo.

Tâm Lan lấy máy ảnh và ngồi xem lại từng bức hình chụp trong đêm Noel hôm trước. Cái nụ cười tít mắt trên khuôn mặt thơ ngây của bé Nguyên Thảo. Cả nụ cười của Hoàng Minh trên khuôn mặt phờ phạc hiện rõ từng đường nét mệt mỏi in hằn. Đến vòng tay săn chắc bế bổng bé Nguyên Thảo vào lòng của anh, còn vòng tay kia siết chặt lấy bàn tay lạnh toát của cô…

Và Tâm Lan quyết định chọn bức hình này làm hình nền cho con dế đáng yêu của mình. Khi đó, Tâm Lan có cảm giác, Hoàng Minh đang ở rất gần đây…

Anh bước vào nhà tắm và xối vòi nước rất mạnh. Nước lạnh buốt giữa trời khuya càng làm lòng anh thêm đau nhói. Bận nguyên bộ quần áo, anh chìm mình vào bồn tắm. Người anh ướt sũng như một cuộn vải bị ném ra giữa dòng sông nhưng lại bế tắc bởi vẫn chưa tìm thấy đâu là hướng chảy ra biển lớn.

Suốt mấy tháng sống chung cùng Kiều Thanh, anh không một lần được cô pha nước tắm; không một lần được dùng món ăn do chính bàn tay cô tự vào bếp nấu (có chăng thì cũng chỉ là mì ăn liền); không một lần cô dọn dẹp nhà cửa hay giặt giũ quần áo. Đến cả việc gọi lao công hay mang quần áo ra tiệm giặt ủi vào cuối tuần cũng phải chờ đến lượt anh. Hình như, anh đang biến mình thành mẫu người đàn ông lý tưởng trong mắt người khác phái. Còn Kiều Thanh, cô không có việc gì làm ngoài uống rượu, không có ý định làm gì để kiếm tiền ngoài mong muốn đón được bé Nguyên Thảo về nhà để chăm sóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Dắt Em Qua Nỗi Đau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook