Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Chương 15: Nàng muốn làm thần y [ hạ ]

Tứ Nguyệt

27/06/2013

Lão Thái y trước khi đi, nói với Thịnh Ưu lời thấm thía:“Thiếu phu nhân, ngài dược lý tri thức thật ra không sai, châm pháp cũng đủ hỏa hầu, nhưng ngài trời sinh sắc nhược không thể phân rõ dược liệu, lão sinh khuyên ngài, vẫn là đừng mạo muội làm nghề y cho thỏa đáng.” “Ta…… Ta sắc nhược?” Vu Thịnh Ưu không thể tin được nhìn hắn. Lão Thái y gật đầu:“Thiếu phu nhân cũng không cần quá chú ý, bệnh trạng của ngài cũng không ảnh hưởng cuộc sống.” Vu Thịnh Ưu yên lặng nhìn bóng dáng hắn càng lúc càng xa, buồn bực, thương tâm, tuyệt vọng, nàng…… sắc nhược. Giấc mộng làm thần y của nàng như vậy tan biến sao! Thảo nào khi còn ở Thánh Y sơn, trừ bỏ độc dược còn lại cái gì nàng cũng không biết, bởi vì độc dược chính là độc, nàng thêm nhiều là độc, thêm ít cũng là độc! Thảo nào phụ thân truyền cho nàng ngân châm di độc pháp, bởi vì bộ châm pháp giải độc này không cần dùng dược. Ô ô…… Giấc mộng làm thần y của nàng a! Vì sao tan biến nhanh như vậy a! Tan biến sao? Thật sự phải tan biến? Đương nhiên không? Cho dù sắc nhược nàng cũng muốn làm thần y, giấc mộng của nàng, giấc mộng vĩ đại của nàng — nhất định phải thực hiện! Mà lúc này, sau khi uống xong dược của lão Thái y, trên giường bệnh,Cung Viễn Tu chậm rãi mở to mắt, trong mắt một tia thanh minh…… Kỳ thật hắn thật sự thực đáng yêu. “Tu nhi.” “Đại ca.” “Đại ca.” “Ngươi tỉnh?” Đầu giường mọi người vây quanh đi lên. Cung phu nhân khẩn trương nhìn Cung Viễn Tu hỏi:“Thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không a?” Cung Viễn Tu chậm rãi lắc lắc đầu. Bên giường, mọi người liếc mắt nhìn nhau, Cung Viễn Tu vì sao lại im lặng? Chẳng lẽ hắn khôi phục thần trí ? “Đại ca, biết ta là ai không?” Cung Viễn Hạ thiếu kiên nhẫn hỏi. Cung Viễn Tu giương mắt nhìn hắn, thành thật trả lời:“Tam đệ.” “Kia.. nàng thì sao?” Cung Viễn Hạ kéo Vu Thịnh Ưu đang tránh một bên hỏi. Vu Thịnh Ưu liếc mắt nhìn Cung Viễn Tu một cái, có chút áy náy đối hắn cười cười. Cung Viễn Tu nhìn thấy Vu Thịnh Ưu cười với hắn, sửng sốt một chút, nháy mắt lộ ra vẻ tươi cười thuần khiết sáng lạn, hắn cười thế này, mọi người đều biết, dược của Vu Thịnh Ưu căn bản không có tác dụng, ngẫm lại cũng đúng, bệnh của Cung Viễn Tu đã thỉnh mọi danh y trong thiên hạ xem qua, ngay cả phụ thân Vu Thịnh Ưu là Vu Hào Cường cũng thúc thủ vô sách, nếu nàng cho hắn ăn một viên dược hoàn, có thể trị khỏi bệnh này, không phải gặp quỷ sao. “Nương tử, nương tử, ta đói bụng.” Cung Viễn Tu vươn tay hướng về Vu Thịnh Ưu nói. Vu Thịnh Ưu bắt lấy tay hắn, ôn nhu nói:“Đói rồi? Ta đi tìm đồ ăn cho ngươi.” Cung Viễn Tu nhu thuận gật gật đầu. Cung phu nhân có chút buồn cười nhìn hai người bọn họ, con mình thật sự là tiến bộ, đói bụng không tìm nương đòi ăn, ngược lại tìm tức phụ, tức phụ này cũng là có ý tứ, đang ở Cung gia bảo, còn cần nàng đi tìm đồ ăn sao? “Người tới, đem thức ăn bưng lên cho đại thiếu gia.” Cung phu nhân ra lệnh một tiếng, vài tỳ nữ bưng đồ ăn lên đặt ở trên bàn. Cung phu nhân cười từ ái:“Nương biết con tỉnh lại sẽ đói, đã sớm phân phó hạ nhân làm đồ ăn con thích ăn, muốn ăn cái gì kêu Ưu Nhi đem cho nga.” “Vâng. Cám ơn mẫu thân.” “Ngoan.” Cung phu nhân vui mừng gật gật đầu. Đứa con này, bà sủng như thế nào cũng không đủ — năm đó nếu không phải do bà nghĩ sai mọi chuyện, làm sao lại biến thành như bây giờ được? Bà thiếu hắn, chỉ sợ kiếp này cũng không hoàn được. Nhìn thoáng qua Vu Thịnh Ưu đang đưa tay nâng Cung Viễn Tu dậy, Cung phu nhân mỉm cười, lập tức sắc mặt lại có chút ảm đạm. Điều duy nhất hiện tại bà có thể làm, chính là tìm cho hắn một người vợ thiện lương. Ưu Nhi đứa nhỏ này, tuy rằng có điểm hung ác, nhưng thật sự rất bao che khuyết điểm. Khi bà biết Vu Thịnh Ưu vì tức giận với những người khi dễ Tu Nhi mà trên đường hạ độc, bà biết, tức phụ này bà chọn đúng rồi, Ưu Nhi sẽ không để cho Viễn Tu bị người ta khi dễ. Huống chi Tu Nhi lại thích nàng ta như thế, như thế này cũng có thể bù lại một chút áy náy của bà đi. “Tốt lắm, mọi người đều đi ra ngoài đi, để cho Tu Nhi nghỉ ngơi thêm.” Cung phu nhân phất tay với mọi người, sau đó quay đầu nhìn Vu Thịnh Ưu nói:“Ưu Nhi, chiếu cố Viễn Tu cho tốt, không được lại cho nó ăn cái thứ loạn thất bát tao gì đó, nếu lần sau còn phát sinh loại tình huống này –” Bà nói tới đây, ánh mắt lạnh lùng. Vu Thịnh Ưu cả người run run, chỉ cảm thấy làn da bị đâm vào sinh đau. Nhìn thấy bộ dáng Vu Thịnh Ưu, Cung phu nhân mỉm cười, lời nói vẫn nhỏ nhẹ như trước, nhưng Vu Thịnh Ưu lại chỉ cảm thấy lạnh ~ lạnh từ trong tâm ra ngoài. “Gia pháp cũng không phải chỉ để đó cho đẹp mặt.” Cung phu nhân thản nhiên nói,“Ưu nhi, ngươi coi như là xuất thân tiểu thư, nên biết đạo lý này, phải không?” “Vâng vâng.” Vu Thịnh Ưu gật đầu lung tung, trong lòng cũng không chấp nhận, nàng xem như tiểu thư cái gì , rõ ràng chính là một nha đầu thôn dã a, bất quá, bà bà tức giận lên bộ dáng thật đúng là rất đáng sợ, thật khác xa so với bình thường. Kỳ thật mỗi người đều có điểm mấu chốt của chính mình, nếu không vượt quá điểm mấu chốt này, ngươi làm gì tùy ngươi, nhưng nếu ngươi dám vượt quá điểm mấu chốt, không phải nói nói cười cười một chút là có thể bỏ qua, đối với Tương Vân công chúa mà nói, Cung Viễn Tu khỏe mạnh cùng khoái hoạt chính là điểm mấu chốt, là ai cũng không thể phá hư, cho dù là Vu Thịnh Ưu cũng vậy. “Nương tử, nàng ngây ngốc cái gì a?” Cung Viễn Tu kéo kéo người nàng. Vu Thịnh Ưu nhìn bóng dáng Cung phu nhân dần dần đi xa nói:“Mẫu thân ngươi thật sự rất yêu ngươi.” “Kia đương nhiên rồi, mẫu thân không thương Viễn Tu thì ai yêu?” Cung Viễn Tu vẻ mặt đắc ý, sau đó nhìn nhìn thấy Vu Thịnh Ưu có chút ảm đạm, bèn nói:“A, còn có nương tử cũng yêu Viễn Tu.” “Ai yêu ngươi a? Ta thiếu chút nữa độc chết ngươi.” Vu Thịnh Ưu ngoảnh đầu, không nhìn Cung Viễn Tu đang hồn nhiên tươi cười. “Yêu a. Đương nhiên yêu a, những người có chữ ‘Nương’ đều yêu Viễn Tu a.” Cung Viễn Tu kéo tay Vu Thịnh Ưu, ở trong lòng bàn tay nàng viết một chữ ‘Nương’;“Nàng xem chữ ‘Nương’ là một chữ ‘Nữ’ một chữ ‘Lương’ tạo thành nga, chính là ý nữ nhân tốt lắm, rất tốt nha! Nữ nhân tốt lắm rất tốt sao lại không thương Viễn Tu chứ?” Vu Thịnh Ưu nhìn trong lòng bàn tay có chữ, trong lòng không biết vì cái gì có chút khó chịu. “Nương tử, nương tử, nàng nói xem đúng hay không?” Cung Viễn Tu muốn chứng thực luận điệu của mình hỏi nàng. “Đúng vậy sao.” Vu Thịnh Ưu nắm chặt lòng bàn tay, cười nhạo một tiếng hỏi:“Kia… trên đường tiểu cô ‘nương’ cũng yêu ngươi?” “Ách……” Hình như không phải. “Tại trù phòng nấu cơm Trù ‘nương’ cũng yêu ngươi?” Vu Thịnh Ưu lại hỏi. “Ách……” Hình như cũng không phải. “Đại ‘nương’ bán thịt ở chợ cũng yêu ngươi?” “Ách……” Bán thịt là nữ nhân sao? Viễn Tu không biết a. “Vạn nhất phụ thân nhà ngươi cưới tiểu lão bà, tiểu ‘nương’ nhà ngươi cũng yêu ngươi?” “……” Phụ thân sẽ không cưới tiểu lão bà. “Trong hoàng cung các vị ‘nương’ nương cũng yêu ngươi? Đều yêu ngươi? Hử?” Vu Thịnh Ưu từng bước ép sát. “……” Cung Viễn Tu lắc đầu, lắc đầu, dùng sức lắc đầu. “Sao nào.” Vu Thịnh Ưu gõ gõ trán hắn, cười cười kết luận. Cung Viễn Tu bĩu môi, vô cùng đáng thương nhìn nàng, ô ô…… Nương tử biết…… Nương tử xấu…… Vì sao Viễn Tu không nhớ đến có nhiều nữ nhân như vậy đều có chữ ‘nương’ chứ. Vu Thịnh Ưu nhìn bộ dạng ủy khuất đáng thương của hắn, có chút tự trách, chính mình có phải đã quá đà hay không? Nàng giả bộ ho khụ khụ, sau đó nói:“Bất quá…… Nếu ý ngươi là những người thân có chữ ‘nương’ đều thích ngươi thì cũng không sai.” Cung Viễn Tu vừa nghe lời này, lại vui vẻ lên, nắm lấy tay Vu Thịnh Ưu làm nũng kêu:“Nương tử, nương tử, nương tử.” “Kêu cái gì.” Vu Thịnh Ưu lên tiếng, bộ dáng có chút không kiên nhẫn. Nhưng nếu nhìn kỹ nàng, sẽ phát hiện vẻ mặt nàng tràn đầy tươi cười. “Hắc hắc.” Cung Viễn Tu cho dù bị hung, cũng nhìn nàng cười đến vui vẻ, hắn hoàn toàn bỏ qua biểu tình hung dữ của Vu Thịnh Ưu. Nhìn hắn cười, Vu Thịnh Ưu có chút sủng ái hỏi:“Không phải đói bụng sao? Ta đem cơn đến cho ngươi ăn?” “Được.” Đáng yêu tươi cười, thanh âm vui vẻ. “Rốt cục muốn ăn cơm sao? Cho ta thêm hai chiếc đũa.” Một thanh âm ôn hòa lại có vẻ trêu tức từ bên ngoài vang lên. “Cung Viễn Hàm, ngươi sao còn chưa đi?” “Đại tẩu lời ấy sai rồi.” Cung Viễn Hàm mở chiết phiến, cười vẻ mặt ôn nhã, bộ dáng công tử quyền quý. Nghiêng đầu, cười khẽ, hòa nhã nói:“Đại tẩu tựa hồ đã quên, đây là phòng tại hạ.” “A! Đúng vậy.” Vu Thịnh Ưu vỗ vỗ đầu nghĩ, nơi này quả thật là phòng Cung Viễn Hàm:“Ha ha, kia cùng nhau ăn cơm đi.” Nàng đứng dậy, đi đến bàn cơm, trên bàn đầy canh thang với thức ăn, trường hợp này Vu Thịnh Ưu cũng là nhìn. Cầm lấy bát, gắp cho Cung Viễn Tu một chén lớn tổ yến, sau đó gắp thêm một miếng thịt cùng một ít đồ ăn tinh xảo khác. Bưng lên đi trở về bên giường đối với Cung Viễn Tu cười:“Đến đến, ăn cơm.” “Nương tử sẽ đút cho ta sao?” Cung Viễn Tu có chút chờ mong nhìn nàng. “Này này.” Kiếp trước thiếu hắn đi? Thiếu đi? Khẳng định ! . Một chén tổ yến Vu Thịnh Ưu mang tới rất nhanh liền giải quyết, nàng cầm bát không hỏi:“Còn muốn sao?” Cung Viễn Tu một miệng thức ăn lắc đầu, Vu Thịnh Ưu cũng không bắt buộc hắn, đứng dậy nói:“Ngươi ngủ tiếp một hồi, ta đi ăn một bữa cơm, chết đói.” trong khoảng thời gian Cung Viễn Tu hôn mê này, Vu Thịnh Ưu cũng chưa ăn chút gì. Cung Viễn Tu nằm ở trên giường, mắt mở to chớp chớp nhìn nàng, miệng còn đầy thức ăn, Vu Thịnh Ưu dùng tay phải, che đi hai tròng mắt sáng ngời của hắn:“Nhắm mắt lại.” Trong lòng bàn tay bị lông mi thật dài của hắn lướt qua, một cảm giác ngứa ngáy dâng lên, nâng tay lên, hắn đã nhắm mắt lại, Vu Thịnh Ưu cười cười, bưng bát không đi ra ngoài, ở trên bàn nhìn một lượt cũng không thấy cái bát sạch nào, nàng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp dùng cái bát Cung Viễn Tu vừa ăn tổ yến qua, ngồi đối diện với Cung Viễn Hàm, hùng hục ăn, tướng ăn của Vu Thịnh Ưu bình thường đã không biết thế nào là lịch sự, nay đói bụng lại càng như lang thôn hổ yết, thức ăn tuy rằng nhiều, nhưng phân lượng mỗi loại đồ ăn cũng không nhiều, mấy đĩa đồ ăn gần Vu Thịnh Ưu đều bị nàng ăn hết. Cung Viễn Hàm chống đầu, mỉm cười nhìn nàng ăn. Vu Thịnh Ưu ngừng tay, liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Ngươi nhìn ta để làm chi? Nhìn ta có thể ăn no sao?” Cung Viễn Hàm cười:“Nhìn ngươi là ăn no.” “Ngươi có ý tứ gì? Nhìn ta ăn không vô đi?” Vu Thịnh Ưu trừng hắn. “A. Hóa ra ngươi có biết a.” Cung Viễn Hàm một bộ dáng kinh ngạc. “Vậy ngươi cũng đừng ăn!” Vu Thịnh Ưu oán hận nói xong, đứng dậy, đem toàn bộ đồ ăn bên chỗ Cung Viễn Hàm đổ vào bát lớn, lấy đĩa không đặt trước mặt hắn, chính mình bưng bát lớn, đem bát thức ăn quấy thành một đống, kia nhìn…… Ừm, thật sự là no rồi……= = Cung Viễn Hàm đầu tiên là sửng sốt, sau đó bỗng nhiên bật cười ra tiếng:“Đại tẩu, ngươi ăn hết nhiều như vậy sao?” “Ngươi quản ta à.” Vu Thịnh Ưu hung hăng nói, ăn không xong thì sao, chính là không cho ngươi ăn. Cung Viễn Hàm nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười ôn nhu:“Đại tẩu, ngươi biết không? Khi phụ thân ta còn nhỏ, gia đình có biến cố, một nhà bốn người lưu lạc đầu đường, phụ thân là trưởng tử trong nhà, tự nhiên phải gánh nặng chăm sóc đệ muội, nhưng năm đó phụ thân tuổi nhỏ, làm thế nào tìm được thức ăn? Ai, thường xuyên là bị đói, dì Ba nhà ta khi đó bị đói mà chết.” Vu Thịnh Ưu ngậm một miếng cơm ở miệng, khó hiểu nhìn hắn, hắn nói chuyện này làm gì? Hắn nghĩ nói cho nàng đoạn huyết lệ sử này, nàng sẽ ăn hết toàn bộ thức ăn, tuyệt không lãng phí sao ? Cung Viễn Hàm cười nhìn nàng tiếp tục nói:“Này cũng không phải là trọng điểm.” Vu Thịnh Ưu không ngậm nổi miệng cơm nữa, phun tới, ai cũng không thấy rõ động tác của Cung Viễn Hàm, hắn đã nhẹ nhàng bay tới ngồi cách nàng một khoảng, trên y phục màu trắng, ngay cả một giọt nước canh cũng không bắn tới, vẫn bình tĩnh ôn hòa mỉm cười tựa như chưa có chuyện gì xay ra. Mà gã sai vặt vẫn đứng bên hầu hạ hắn, vẻ mặt thất thần dính đầy hạt cơm, ánh mắt u oán nhìn Vu Thịnh Ưu. Vu Thịnh Ưu nhìn gã sai vặt vẻ có lỗi, rút ra khăn tay, trước lau miệng mình, sau đó cười đưa qua nói:“Lau đi, lau đi, ha ha, ta không phải cố ý.” Gã sai vặt tiếp nhận khăn tay, buồn bực nhìn nước miếng trên khăn tay, lau cũng bẩn, không lau cũng bẩn. Đại thiếu nãi nãi…… Quả nhiên giống như đồn đãi — gặp nàng sẽ không có chuyện tốt! Vu Thịnh Ưu cố ý bỏ qua ánh mắt ai oán của gã sai vặt, quay đầu nhìn Cung Viễn Hàm nói:“Vậy trọng điểm là gì?” Cung Viễn Hàm cười:“Trọng điểm a, chính là…… Chuyện phụ thân ta ghét nhất là — lãng phí thức ăn. Ở Cung gia chúng ta, ai cũng biết, làm cho đại ca của ta không vui, đó là đắc tội mẫu thân, nếu là lãng phí thức ăn, hắc hắc, ngươi nói là đắc tội với ai?” “Ngươi…… Cha ngươi?” Cung Viễn Hàm gật đầu xác nhận, cười:“Nhớ rõ mới trước đây, có một lần Tam đệ còn một chút cơm không ăn, bèn bỏ đi.” Cung Viễn lắc lắc ngón tay:“Bị cha ta phát hiện, ngươi đoán cha ta phạt hắn như thế nào?” Vu Thịnh Ưu lắc đầu. “Ha ha, ngươi có thể đi hỏi Tam đệ một chút, ta nghĩ hắn bây giờ vẫn còn bị thương cả thân thể lẫn tâm hồn a.” Cung Viễn Hàm híp mắt cười ôn nhu. Vu Thịnh Ưu đang cầm bát, nhỏ giọng nói:“Cái kia…… Ta…… Ta không để cho cha ngươi biết là được.” Cung Viễn Hàm tay phải chống cằm, nghiêng đầu, tóc dài đen như mực có vẻ nhu hòa, hắn mỉm cười nói:“Phụ thân nhất định sẽ biết.” “Làm sao lại biết?” Cung Viễn Hàm cười:“Bởi vì — ta sẽ mật báo.” “……” Vu Thịnh Ưu trừng lớn mắt, dùng sức trừng hắn:“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi tiểu nhân!” Cung Viễn Hàm đứng dậy, phe phẩy chiết phiến, nói với gã sai vặt:“Tiểu Lục Nhi, ngươi ở lại nhìn, nếu thiếu nãi nãi ăn không xong chén cơm này, nói cho ta biết.” Tiểu Lục Nhi cung kính gật đầu đáp ứng. “Đại tẩu, ngài dùng từ từ, Viễn Hàm không bồi tiếp được.” Tiêu sái xoay người, biến mất ở cửa. “…… Cung Viễn Hàm!” Cái tên này cơ hồ là từ hàm răng rít ra. “Đại thiếu nãi nãi, thỉnh dùng bữa.” Vu Thịnh Ưu nhìn chỗ tổ yến có thể để cho bốn đại hán ăn no, hiện tại đã không thể kêu là tổ yến, phải gọi là món thập cẩm, nhìn một chậu món thập cẩm kia, sau đó lại nhìn Tiểu Lục đang trông coi chính mình, nàng khí thế nói:“Tiểu Lục Nhi, ngươi có biết nhà ta làm gì không?” Tiểu Lục Nhi:“Tiểu nhân biết thiếu nãi nãi gia thế đại thần y, công phu dụng độc cũng siêu cường, nhưng mà, Tiểu Lục Nhi tình nguyện bị thiếu nãi nãi độc chết, cũng không nguyện ý bị Nhị thiếu gia chỉnh chết.” Một bên phải chết, chết một mình, một bên phải chết, chết cả nhà, ngốc tử cũng biết phải chọn bên nào a. So mức độ khủng bố ở Cung gia với Cung Viễn Hàm, Vu Thịnh Ưu còn kém một bậc a! Vu Thịnh Ưu cầm bát, ăn hai miếng, thật sự là ăn không vô nữa, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, bưng bát chạy về phòng, nhìn tướng công nhà mình cười đáng yêu. Cung Viễn Tu như là nghe được tiếng bước chân Vu Thịnh Ưu, mở to mắt cũng cười với nàng. Vu Thịnh Ưu đang cầm bát, ngồi ở bên giường, ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ nói:“Tướng công, chưa ăn no phải không? Lại đến ăn một chút.” Cung Viễn Tu nhìn một chậu lớn không biết là cơm gì, gãi gãi đầu:“Nhiều như vậy, ăn không hết.” “Ăn hết, ăn hết, nương tử và ngươi cùng nhau ăn.” Vu Thịnh Ưu nhét một miếng vào miệng hắn, sau đó chính mình ăn một miếng, hai người nhìn nhau, Cung Viễn Tu cười vui vẻ, Vu Thịnh Ưu cười cứng ngắc. Sau đó…… Hắn hai miếng, nàng một miếng. Hắn bốn miếng, nàng một miếng. Hắn tám miếng, nàng một miếng. Hắn…… Toàn ăn…… Vu Thịnh Ưu nhìn bát không vừa lòng cười, oa ca ca, ăn xong rồi! Đem chén lớn đưa cho Tiểu Lục Nhi nói:“Đưa cho chủ tử nhà ngươi xem! Ngươi nói cho hắn, lần sau đi đêm phải cẩn thận một chút.” (1) .Đấu với nàng, nàng nhất định cho hắn đẹp mặt, so với Cung Viễn Hạ, Vu Thịnh Ưu hiện tại càng muốn thu thập Cung Viễn Hàm. (1*có câu ‘đi đêm lắm có ngày gặp ma’ cho nên Ưu tỷ mới nói như thế )

“Nương tử…… khó chịu……” Cung Viễn Tu ăn hết một bát thập cẩm siêu cấp lớn, nằm ở trên giường sờ bụng. “Khó chịu sao? Ta xoa bụng cho ngươi.” Vu Thịnh Ưu cởi giầy, trèo lên giường, kéo chăn, nằm bên cạnh Cung Viễn Tu, vươn tay, ở trên bụng Cung Viễn Tu nhẹ nhàng xoa. Cung Viễn Tu hừ hừ hai tiếng, bỗng nhiên ôm lấy nàng, đem mặt chôn ở chỗ cổ của nàng, nói:“Nương tử…… Thật thoải mái.” Vu Thịnh Ưu mặt xoát đỏ một chút, đẩy hắn ra, hung dữ nói:“Nằm yên, bằng không không xoa nhẹ cho ngươi.” “Nga……” Cung Viễn Tu buông nàng ra, lại thẳng tắp nằm yên, Vu Thịnh Ưu lại một lần nhẹ xoa bụng hắn, hắn nghiêng đầu, nhìn nàng, nàng nhắm mắt lại tựa đầu vào vai hắn, ngáp một cái, động tác của nàng chậm rãi thong thả dần, chậm rãi dừng lại, hô hấp cũng đều đều. Hắn cười cười, thực vui vẻ, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, nhắm mắt lại, cùng nàng ngủ. Viễn Tu rất thích nương tử a…… Bên kia, Cung Viễn Hàm cùng Cung Viễn Hạ đang ăn cơm trong phòng, ăn hai bát, liền no rồi, một bàn đồ ăn cũng không nhúc nhích. Hắn phất tay phân phó:“Người tới, thu dọn đi.” Cung Viễn Hạ có chút không quen nhìn nói:“Nhị ca, cho dù nhà chúng ta thừa kế tước vị, huynh cũng không thể lãng phí như vậy a.” “Ăn không vô, cần gì phải miễn cưỡng chính mình?” Cung Viễn Hàm cười ôn nhu. “Ai…… Huynh thật sự là!” Cung Viễn Hạ lắc đầu, không nói nữa, hắn biết chính mình không nói lại nhị ca. “Tam đệ……” “Gọi đệ làm chi?” “Đệ không biết là đại tẩu rất ý tứ sao?” “Cái nữ nhân hung dữ kia!? Nhị ca, đầu óc huynh hỏng rồi?” “Ai, không có ý nghĩa sao? Ta đang muốn khi dễ nàng.” “……” Cung Viễn Hạ yên lặng nhìn hắn, nhìn trời, đại tẩu, ngươi sắp gặp chuyện không hay ho ! Cung gia nhị thiếu gia đối với người nào hoặc vật nào cảm thấy có hứng thú, nếu người kia hoặc vật kia không đủ kiên cường, sẽ bị hắn hủy diệt a a! Tỷ như: Cung gia đại thiếu gia, choáng váng. Tỷ như: Tiểu quận chúa của Tam Vương gia quý phủ ở cách vách, thấy nữ nhân liền kêu tướng công, thấy nam nhân liền kêu cha. Lại tỷ như: Phòng bếp con chó đen A Hoàng, không bao giờ cùng chó cái, mà yêu thương chuột. Cho nên…… Cung Viễn Hạ hắn từ nhỏ đến lớn, điều may mắn nhất chính là — nhị ca hắn không có hứng thú đối với hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook