Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Chương 12: Sờ ngực là một việc như thế này

Sắc Thái Mộng Ảo

23/12/2014

Mắt to nháy nháy, Bạch Tiểu Thố nở nụ cười cứng ngắc, yếu ớt mở miệng, “Không cần, sư phụ?”

Hai thầy trò chơi đùa thân thiết như vậy, thật sự có chút kỳ quái!

“Tiểu Thố, ngươi khi dễ sư phụ!” Phi Hoa Ngọc buồn bã, vô cùng ủy khuất lẩm bẩm, “Hôn một chút cũng không được sao? Tiểu Thố nhi ngươi cũng quá vô lương tâm rồi!”

Rất lâu rồi hắn chưa được Tiểu Thố nhi hôn!

“Sư phụ, thời gian không còn sớm nữa, ta trở về phòng ngủ đây, người cũng đi ngủ sớm một chút đi!” Bạch Tiểu Thố dùng sức đẩy khuôn mặt tuấn tú của Phi Hoa Ngọc đang lại gần, miễn cưỡng nặn ra nụ cười giả dối đối phó với hắn.

Đùa gì thế, nàng đường đường là một hoàng hoa khuê nữ, sao có thể tùy tiện cùng nam nhân làm chuyện mập mờ được đây?

“Tiểu Thố, ngươi không thích sư phụ sao? Sư phụ đau lòng a!” Một tay Phi Hoa Ngọc dùng sức kéo Bạch Tiểu Thố đang muốn chạy lại, đầu đặt lên vai nàng, đau lòng khóc lớn, “Tiểu Thố, ngươi là đồ đệ không có lương tâm, bình thường sư phụ đối với ngươi tốt như vậy, ngươi để cho sư phụ hôn một chút thì có làm sao? Sư phụ thật đau lòng, để cho ta khóc đi!”

Bạch Tiểu Thố cố gắng dùng lực đẩy đầu của Phi Hoa Ngọc đang ở trên vai mình ra, nhưng rất quái lạ, vô luận nàng đẩy đầu Phi Hoa Ngọc ra thế nào, không bao lâu sau đầu của tên kia lại dính lại trên vai nàng.

Bạch Tiểu Thố tức đen mặt, khóe miệng co giật, rất muốn đem cái đầu của Phi Hoa Ngọc đang ở trên vai nàng đá bay đi.

Sư phụ đáng ghét, tha cho nàng được không?

“Tiểu Thố, ngươi là đồ đệ vô lương tâm, sư phụ đã là người của ngươi, ngươi ngươi muốn bội tình bạc nghĩa sao?” Khóc thật lâu, thấy nước mắt của mình không có hiệu quả, Phi Hoa Ngọc quyết định không khóc nữa, nhếch lên Hoa Lan Chie lau khô nước mắt của mình, dựng râu trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thố, buồn bã mở miệng, “Tiểu Thố, sư phụ muốn ngươi chịu trách nhiệm!”

Chịu trách nhiệm?

Nàng không phải Bạch tiểu thư chân chính, không cần phải chịu trách nhiệm chứ?

Bạch Tiểu Thố lắc cái đầu đang thất điên bát đảo, trong lòng hiện lên một dấu hỏi to đùng.

Chuyện này không liên quan đến nàng, nàng trốn!

“Tiểu Thố, nếu ngươi chạy trốn, sư phụ sẽ không đồng ý đề nghị mới vừa ròi của ngươi nữa!” Bạch Tiểu Thố mới chạy ra đến cửa, Phi Hoa Ngọc đã thay đổi sắc mặt buồn bã, kéo nhẹ tà áo bị tụt xuống vai lên, cười mờ ám.

Tiểu Thố, ngươi không ngoan rồi!

“Sư phụ, người là đồ vô liêm sỉ!” Bạch Tiểu Thố nghe vậy, tức giận xoay người trừng mắt Phi Hoa Ngọc, bực tức rống lên, “Người đã đồng ý rồi, sao có thể đổi ý?”



Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!

“Đúng là sư phụ đã đồng ý, nhưng giờ tâm tình sư phụ không tốt, mất hứng!” Phi Hoa Ngọc đi tới bên bàn, đặt mông ngồi xuống ghế, kéo tà áo hoa lệ rớt xuống bả vai, lộ ra nửa vai, nghiêng đầu. Sợi tóc đen rũ xuống, đối lập với da thịt trắng nõn nhưng lại rất phong tình, rất mê người, “Tiểu Thố, ngươi không hôn sư phụ thử xem, sư phụ sẽ chính thức đổi ý ngay!”

Tiểu Thố, chỉ bẳng sự thông minh của ngươi, sao có thể là đối thủ của sư phụ!

“Người…………” Bạch Tiểu Thố tức giận đến cứng họng, mắt trừng lớn.

Tên lừa gạt, sư phụ là một tên lừa gạt!

“Tiểu Thố, ngươi không muốn thật sao?” Phi Hoa Ngọc rảnh rang nghịch nghịch sợi tóc đen bóng của mình, khóe miệng khẽ nhếch, mắt đào hoa gợn sóng mênh mông, “À, sư phụ mệt rồi, Tiểu Thố ngươi không hôn sư phụ, sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”

Nói xong, Phi Hoa Ngọc lười biếng đứng lên, ưu nhã đi về phía giường nhỏ.

Bạch Tiểu Thố giận đến nghiến răng, tay nắm chặt thành quả đấm.

Sư phụ thối đáng chết, hắn rõ ràng là đang uy hiếp nàng mà, hu hu, nàng không muốn vứt bỏ cái mạng nhỏ của mình, làm sao đây làm sao đây.

Bạch Tiểu Thố sau một hồi đấu tranh tư tưởng, vẫn lựa chọn thỏa hiệp.

Dù sao mình cũng chỉ có một con đường để giữ lại mạng nhỏ này, giữ được tính mạng quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Bạch Tiểu Thố không tình nguyện, nhăn nhó, bước từng bước nhỏ đi đến trước mặt Phi Hoa Ngọc, giât nhẹ tay áo của hắn, buồn bực nói, “Sư phụ, người nói, chỉ hôn một cái, không được nhiều hơn đâu!”

“Tiểu Thố, sư phụ sẽ không để cho ngươi hôn nhiều hơn một cái đâu!” Phi Hoa Ngọc xoay người, đưa ngón trỏ thon dài chỉ chỉ môi mỏng của mình, đôi mắt đaoò hoa ánh lên tia sáng xấu xa, “Hôn chõ này!”

Hắn rất muốn cho Tiểu Thố nhi hôn nhiều thêm mấy cái, bất đắc dĩ Tiểu Thố nhi nàng chỉ muốn thân mật một chút, thôi thì………

“Được rồi, sư phụ, người nhắm mắt lại đi, người cứ nhìn ta như vậy, ta không hôn được!” Bạch Tiểu Thố ngửa đầu, không cam lòng chu môi lên nói, khuôn mặt vì xấu hổ mà hiện lên một tầng đỏ ửng.

Sư phụ đáng ghét, nhưng không thể phủ nhận, sư phụ là một mỹ nam, hôn hắn, hình như người được lợi là nàng.

“Được, Tiểu Thố, tất cả sư phụ đều nghe theo ngươi!” Phi Hoa Ngọc cười tà, vui vẻ nhắm hai mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch, “Hôn đi, sư phụ chờ!”



Sau đó là được ôm cơ thể mềm mại thơm thơm của Tiểu Thố nhi đi ngủ, rất thoải mái a!

Bạch Tiểu Thố mặt hồng tim đập, nhìn Phi Hoa Ngọc cao hơn nàng một cái đầu bĩu môi, hít một hơi thật sâu, dứt khoát nhắm hai mắt lại, lấy dũng khí nhón chân lên hôn một cái.

Không phải chỉ hôn một cái thôi sao, cũng không chết người được!

“Tiểu Thố, ngươi rất biết nghe lời, sư phụ luông chờ đợi ngươi như thế này!” Ở một khắc Bạch Tiểu Thố nhón chân lên hôn Phi Hoa Ngọc, hắn đột nhiên mở hai mắt ra, đắc ý ôm lấy một quần áo rớt xuống trên mặt đất, gương mặt tuấn tú nở nụ cười chói mắt.

Tiểu Thố nhi ngoan ngoan, sư phụ ôm ngươi đủ rồi…!

Bạch Tiểu Thố không biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, mình chỉ hôn Phi Hoa Ngọc một cái thôi nha, không tính là làm loạn, nhưng nàng lại biến thành một con……. Một con thỏ.

Ông trời có thể động lòng thương chỉ rõ, rốt cuộc nàng đã đắc tội với nhóm thần tiên nào, sao lại phạt nàng như vậy?

Xuyên qua đã đủ kỳ quái rồi, hôm nay lại còn biến thành thỏ, quả thật còn kỳ quái hơn.

“Sư phụ, sao ta lại biến thành như vậy? Bạch Tiểu Thố biến thành thỏ đang liều mạng giãy giụa trong đống quần áo, cũng may nàng vẫn còn có thể mở miệng nói tiếng người, điểm này khiến cho nàng cũng không đến mức như đưa đám, “Ta…….ta có thể biến trở lại không?”

Nếu như nàng vẫn luôn như vậy, cuộc sống sau này của nàng đều biến thành bi kịch rồi.

“Tiểu Thố, ngươi không cần lo lắng, qua một vài canh giờ, ngươi có thể biến trở lại như lúc đầu, đây chỉ là tạm thời thôi!” Phi Hoa Ngọc túm hai cái tai thật dài của Bạch Tiểu Thố, giải cứu nàng khỏi đống quần áo, sau đó đem Bạch Tiểu Thố nhét vào trong vạt áo của mình, ôm nàng vào lòng, cùng nằm ngủ ở trên giường.

Thân thể Tiểu Thố nhi vừa mềm vừa ấm, rất thoải mái!

Bạch Tiểu Thố ở trong quần áo Phi Hoa Ngọc không thoát ra được, chân trước cào loạn trên ngực Phi Hoa Ngọc.

Có thể biến trở lại là tốt rồi, nàng chỉ sợ mình không thể biến trở lại, đó mới là đáng sợ!

“Tiểu Thố, ngươi không ngoan, lại sờ ngực sư phụ rồi!” Bạch Tiểu Thố không cẩn thận sờ vào chỗ nhạy cảm của Phi Hoa Ngọc, kích thích hắn phải rên lên một tiếng, đôi mắt đào hoa híp lại cực nhỏ.

Thỏ hư, hắn không chịu được trêu đùa kiểu đấy đâu!

Bạch Tiểu Thố nghe vậy, khóe miệng co giật càng lợi hại, đôi tai thật dài vểnh cao lên.

Thì ra, sờ ngực là một việc như thế này, nàng sờ rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook