Ăn Con Gà Lớn

Chương 36

Mê Nhĩ Đinh

17/07/2022

Edit: Bé Pann xinh đẹp

Mọi người không cần hỏi đâu, tên Tê Tê Team nhưng mình là editor solo nha:)) Có để tên editor là gì thì cũng vẫn là mình và những nhân cách khác của mình thôi:))

Các tuyển thủ chuyên nghiệp chưa ai bị loại, đương nhiên đội của họ đủ mâm.

Vấn đề bây giờ là những người này đang trốn ở đâu.

Không biết những người này núp chỗ nào nên Bàn Tử và Sấu Hầu đều thận trọng mỗi bước đi.

Dù đã có Sương Diệp phụ trách cảnh báo nhưng họ không thể đảm bảo Sương Diệp có thể chú ý động tĩnh xung quanh mọi lúc.

Nhất là bây giờ Sương Diệp còn vừa đi vừa dạy Sư Thi cách xếp cỏ làm bẫy dây thừng.

“Bước này làm thế này, anh Diệp dạy tốt đấy nhỉ.” Sư Thi mạnh miệng, khen ngợi Sương Diệp.

Nguyên Tiểu Diệp rất hài lòng với tốc độ học tập cực nhanh của học trò Sư Thi, cô vốn chỉ định dạy Bàn Tử cách tạo bẫy, kết quả Bàn Tử đáng chết dám nói trò chơi không dùng được bẫy nên không thèm học.

Không có tí tinh thần cầu tiến luôn… Nguyên Tiểu Diệp cảm thấy không đỡ được Bàn Tử.

Bàn Tử mắt lạnh nhìn hai cô gái.

Họ thật quá thể đáng, trong vòng bo bé tí mà còn động chân động tay, đơn giản là coi thường và sỉ nhục chiến đội chuyên nghiệp.

Bàn Tử giẫm lên cành cây khô dưới đất, chú ý tới một điểm vô cùng hoang mang: “Cô cả ơi, sao cô lại gọi em gái Sương Diệp là anh Diệp vậy?”

Sợi dây thừng thủ công trong tay Sư Thi rơi xuống đất, cô ấy ngồi xuống nhặt lên, mờ mịt nhìn qua Nguyên Tiểu Diệp, “Anh Diệp là nữ?”

Nguyên Tiểu Diệp gật đầu.

Sư Thi không thể tin được, cô ấy không tin Nguyên Tiểu Diệp và mình là sinh vật cùng giới tính!

Cô ấy đặt tay lên ngực Nguyên Tiểu Diệp.

Vẫn phẳng như thường nhưng lại cực kỳ mềm mại, đúng là một cô gái.

Sư Thi lại càng sùng bái Sương Diệp hơn, vì cùng giới tính đã rút ngắn khoảng cách giữa họ.

Cô ấy cũng muốn giống như Sương Diệp, trở thành siêu cao thủ bị mọi người chơi trong game PUBG chửi mắng!

“Anh Diệp, chúng ta đi đâu đặt bẫy nhỉ?”

So với Bàn Tử mặt ủ mày chau và Sấu Hầu phía sau, Sư Thi vô cùng nhiệt tình, cô ấy cầm một đống dây thừng bẫy dưới sự dạy dỗ của Sương Diệp lên.

“Bờ biển, biết đâu còn bắt được mấy chú ‘cá con’.”

Nguyên Tiểu Diệp nghĩ tới sáu con “thủy quái” bị Sư Thi nổ chết lúc lên bờ, cô nghĩ có lẽ không chỉ có từng đấy “thủy quái” đâu.

Cảng Novorepnoye gần bờ biển, các thùng container nhiều màu được xếp ngay ngắn.

Sóng đánh vào đá ngầm, rất nhiều ống rơm và vụn cỏ nổi lềnh bềnh trên mặt biển, một số dựng đứng trên mặt biển, chập trùng trôi nổi theo sóng biển.

Bờ biển này không có con tàu nào.

Thường thì bên bờ cảng Novorepnoye sẽ có 3-4 con tàu, giờ xung quanh không có tàu thuyền, không khỏi làm người ta lo lắng nếu bo thu ở bờ bên kia thì làm thế nào mới sang được. 

Nguyên Tiểu Diệp đứng ở bên bờ, sóng biển vỗ ướt giày cô.

Ban đầu cô cứ nhìn về phía đối diện của bờ biển, nhưng đột nhiên chuyển mắt, nhìn quanh hai chân mình.

Nguyên Tiểu Diệp ngồi xuống, đưa thay sờ dấu vết trên mặt đất, hỏi Bàn Tử: “Bàn Tử, thuyền trong game có lật thẳng trên biển được không?”

Bàn Tử “Ha” một tiếng, “Ý tưởng hay đấy, anh cũng từng nghĩ đến rồi, nhưng phiền lắm, hoặc dễ mắc cạn hoặc là sẽ chìm.”

“Sau khi chìm rồi thì thuyền có lật cũng chẳng để làm gì, mà người chơi không nổ súng lẫn đánh nhau dưới biển được.”

Mật độ nước quá nhiều so với không khí, đạn vừa bắn đi vài mét sẽ rơi xuống vì suy giảm tốc độ, tầm bắn rất gần, nếu khoảng cách không gần kẻ địch thì không thể nào bắn trúng được.

Nguyên Tiểu Diệp gật đầu, “Ồ ra vậy.” Cô quay sang Sư Thi: “Thấy ống rơm dựng thẳng bên kia không, quăng bẫy qua đó, có cá lón.”

Nguyên Tiểu Diệp nghi ngờ có người dưới biển, mấy ống rơm đó trông quá khả nghi.

Sư Thi nghe lời Sương Diệp, lập tức ném bẫy lưới ra như lưới bắt cá.

Cô ấy chưa quen với trò chơi, không thể nắm bắt được sức mạnh của cơ thể nhân vật, bẫy lưới rất nặng, khoảng cách ném ra lại gần nên không ném được đến vị trí Nguyên Tiểu Diệp bảo.

Ống rơm trên mặt biển xô về trước vì sóng biển đẩy.

“Để tôi giúp cô cả.” Sấu Hầu thấy Sư Thi không ném bẫy lưới được, sắc mặt trở nên khó coi nên anh ta tiến lên nói.

Sư Thi không muốn người khác giúp đỡ, cô ấy dùng toàn bộ sức mạnh thu lại bẫy dây thừng ướt đẫm nước, lại ném ra ngoài. Khả năng nắm bắt của cô ấy cao, chỉ một lần đã có thể làm chủ được sức mạnh của nhân vật trò chơi để ném vật nặng.

Bàn Tử ngán ngẩm, khóe mắt liếc qua khẩu súng để trước ngực Nguyên Tiểu Diệp.

Tim Bàn Tử run lên, lập tức bắt đầu chuẩn bị chiến đấu giống Nguyên Tiểu Diệp, đồng thời nhắc nhở Sấu Hầu và Sư Thi: “Cẩn thận, có thể có kẻ địch.”

Bàn Tử vừa dứt lời, Nguyên Tiểu Diệp mới nhớ ngoài Bàn Tử thì mình còn 2 đồng đội nữa.

Mặc dù Nguyên Tiểu Diệp bảo Sư Thi ném bẫy lưới nhưng lại quên nói cho cô ấy mục đích làm vậy.

Cô không thông báo cho họ mình nghi ngờ có kẻ địch ẩn núp dưới nước đơn giản là vì trước kia cô và Bàn Tử phối hợp ăn ý, chỉ cần cô cử động, Bàn Tử có thể hiểu ra ngay ngôn ngữ cơ thể của cô.

Nhưng bây giờ Bàn Tử đã nói ra lời cô muốn nói, Nguyên Tiểu Diệp nhìn ống rơm rên biển vô cùng chăm chú.

Bẫy lưới tung xuống, ống rơm lắc lư hai lần theo sóng nước gây ra vì tung bẫy lưới.

Qua mấy chục giây, bốn người Nguyên Tiểu Diệp đã đề phòng rất lâu, trên biển cũng chưa từng có phản ứng.

Nếu có kẻ địch dưới biển thì bọn họ đúng là bình tĩnh thật.



Bàn Tử: “Sương Diệp, có phải em cảm nhận sai không?”

Nguyên Tiểu Diệp chưa đáp lời, Sư Thi đã quát lên: “Anh ngu vừa, anh Diệp sai là sai thế nào!”

Bàn Tử thật sự muốn chửi vào mặt cô cả, cô có lấy lòng Sương Diệp cũng vô dụng, người ta không quan tâm đâu.

“Em cảm giác sai bao giờ?”

Thế đứng hiện tại của Nguyên Tiểu Diệp kỳ quái, lúc thì quan sát mặt biển, lúc lại nhìn thùng container ở xa xa.

Sấu Hầu ho lên, “Tôi nói nè, có một đội phía thùng hàng sau chúng ta đang đến.”

Nguyên Tiểu Diệp kinh ngạc liếc nhìn Sấu Hầu, không ngờ thời gian người này phát hiện ra kẻ địch không kém mình mấy, phải biết là bốn người kia còn cách họ rất xa.

“Được đó!” Khuỷu tay Bàn Tử huých Sấu Hầu, “Độ nhạy bén năm đó không giảm.”

Sấu Hầu bất đắc dĩ cười: “Chỉ là chơi trong game thôi, có gì mà đắc ý.”

Chỉ có mỗi Sư Thi bối rối không thôi: “Làm gì giờ, chúng ta phải trốn hả?”

Kẻ địch dưới biển không chịu xuất hiện, xuống nước đương nhiên sẽ lọt vào phục kích, bọn họ phải giải quyết kẻ địch ở gần thùng conainer trước mới có thể tha hồ đối phó người dưới biển.

Chứ không lỡ bị tấn công từ hai phía thì phải làm sao.

Bàn Tử vung móng heo; “Chúng ta trốn đi, bọn họ đến thì bọc hậu đánh.”

Về phần đánh nhau thì Nguyên Tiểu Diệp vượt xa Bàn Tử không biết bao nhiêu con phố, nhưng ở phần chiến thuật thì Bàn Tử lại hiểu trò chơi này hơn Nguyên Tiểu Diệp rất nhiều.

Bàn Tử đang định dẫn đg, Nguyên Tiểu Diệp và Sấu Hầu đột nhiên đồng thanh làm anh ta suýt tè ra.

“Lại một đội nữa tới.”



Trinh sát Nguyên Chí của YOUTH đã đến gần container, bao nhiêu đầu bọn họ không nhận ra cảng Novorepnoye có người.

Chỗ đứng của đội Sương Diệp rất tốt, vừa vặn kẹt ở góc chết của cây cột.

Đáng tiếc thân hình của Thích ăn gạo to hơn cả cây cột, để lộ vị trí của đội họ.

Sau khi Nguyễn Bạch phát hiện ra dấu vết của Sương Diệp, cậu ta ồn ào muốn lao qua đánh với Sương Diệp một trận.

Chiến Linh không lay chuyển được Nguyễn Bạch, hơn nữa ván này chỉ chơi giải trí, nên cũng kệ cậu ta.

Đồng thời, Chiến Linh cũng muốn lại đấu với Sương Diệp một lần, rửa sạch nỗi nhục.

Nguyên Chí báo cáo tình hình vào bộ đàm, “Có dấu chân của họ trên mặt đất, nhưng nhìn giống như cố ý để lại, theo tính cách của Sương Diệp và Thích ăn gạo thì rất có thể là bẫy.”

Ba người Chiến Linh chạy đến, bọn họ lần theo dấu chân thấy một container có cửa khép hờ, bọn họ còn cách container này hai thùng nữa.

Nguyễn Bạch nóng lòng ném một quả nade, nắm trong tay một lúc rồi vững vàng rơi vào trong container.

“Bùm!”

“Cạch cạch!”

Trước là tiếng bom nổ, sau là tiếng súng đột nhiên xuất hiện.

Không có ai chạy ra khỏi container mở hé cửa, trái lại phía trên container truyền đến tiếng súng đùng đùng như bị giật mình cướp cò.

Sau đó là tiếng chạy uỳnh uỵch trên tấm tôn, cực kỳ nặng nề, chắc chắn là tên mập địch!

Bốn người Chiến Linh trao đổi ánh mắt, tản đi tấn công nơi phát ra âm thanh.



Sau khi Bàn Tử chạy đi, anh ta quay đầu nhìn hai đội sắp gặp nhau trong ngõ nhỏ, lập tức tìm thùng hàng ban đầu để trốn vào, ra dấu chiến thắng cho ba người bên trong.

“Tôi cam đoan hai đội nhất định sẽ gặp nhau.”

Bàn Tử nghe có hai đội, quyết định đổi phương pháp bọc hậu thành phương pháp trai cò đánh nhau.

Anh ta muốn dẫn hai đội đến cùng một chỗ để bọn họ giết lẫn nhau, hễ bớt người là họ có thể bớt dùng sức, phần thắng cũng sẽ lớn hơn.

Nguyên Tiểu Diệp buồn chân ngứa tay muốn xông ra đánh nhau, bị Sư Thi và Sấu Hầu ôm lấy tay trái tay phải, không cho ra ngoài.

“…” Giờ này phút này, Nguyên Tiểu Diệp muốn có đồng đội cái cc ấy.

Bàn Tử nói xong, Sư Thi đặt câu hỏi: “Anh Bàn, anh to như thế mà chạy phía trên không bị phát hiện á?”

Bàn Tử khua tay trong không trung: “Bọn họ và thùng hàng chênh lệch độ cao, lúc tôi chạy từ bên kia, bọn họ không nhìn thấy, nhưng chắc chắn bọn họ cảm giác là tôi, chỉ có tiếng chạy của tôi trên thùng hàng mới như thế. Bên Hao Châu nghĩ là tôi cố ý dụ bọn họ, YOUTH chắc là nghĩ tôi bị quả lựu đạn của họ dọa sợ.”

Sư Thi: “Tại sao? Vì anh béo à?”

Bàn Tử: “… Ừ đấy.”

Sư Thi thấy Bàn Tử gượng gạo, cô ấy đưa tay vỗ bả vai Bàn Tử: “Không sao, không cần để ý đến dáng người, ông nội tôi nói rồi, người béo là người có phúc, sau này có thể kiếm được nhiều tiền.”

Bàn Tử lập tức bật cười: “Cô dỗ trẻ con à.”

Khi Bàn Tử tự hào khoe bụng bầu của mình với Sư Thi, bên ngoài thùng hàng đánh nhau kịch liệt, kỳ quái là đánh nhau mãi mà không thấy có thông báo chết mạng nào.

Khi tuyển thủ chuyên nghiệp đánh nhau phải nhanh chóng chứ nhỉ?

Bàn Tử tính toán rất tốt, mỗi tội không tính toán được Diêm Nhất Chu là người có mạch não không bình thường.

YOUTH không ngờ gặp phải Hao Châu Cuồng Hoan, Hao Châu Cuồng Hoan cũng không ngờ đụng trúng YOUTH.

Lần đầu hai đội gặp, vô thức rút súng bắn nhau, bắn được một nửa, không biết Diêm Nhất Chu Hao Châu Cuồng Hoan kiếm một miếng vải trắng ở đâu ra, dùng súng giơ lên.



“Chiến Linh, tôi muốn đối phó Sương Diệp, hai đội chúng ta đấu luyện bao nhiêu lần rồi còn chưa đủ à, không cần đấu tiếp chứ.”

Diêm Nhất Chu tiên phong ra lệnh đồng đội dùng tay, Chiến Linh biết rõ tính cách đối phương, nhíu mày, cũng đưa tay ra hiệu ngừng bắn.

Diêm Nhất Chu ra khỏi góc rẽ, dù nụ cười vô cùng cởi mở nhưng cái quần sịp thiếu vải lại làm lòng ngời khó chịu.

Chiến Linh nhìn biết ngay miếng cờ trắng đẻ từ đâu ra, anh ta càng câm lặng trước sự tùy tiện của Diêm Nhất Chu.

Là đội trưởng một chiến đội, cá tính của anh ta tùy ý làm bậy, làm ra hành vi không để ý tới bộ mặt chiến đội, bắn trạng thái tĩnh nát hơn cả người bình thường mà không chịu luyện tập, suốt ngày nghiên cứu cái gì mà thuật ám sát PUBG.

… Cứ như PUBG là sinh tồn thật ấy.

Chiến Linh xụ mặt: “Mục tiêu của chúng tôi cũng là Sương Diệp.”

Diêm Nhất Chu vui vẻ ra mặt: “Anh xem, chúng ta chung kẻ địch này, thế thì là đồng mình rồi còn gì nữa. Ai tìm được Sương Diệp trước thì được đánh với cậu ta đầu tiên, ổn không?”

Nguyễn Bạch: “Đánh đầu tiên? Đánh chết chị ta thì còn hồi sinh được à?”

Diêm Nhất Chu liếc cậu ta một cái: “Nghĩ gì vậy ba, đương nhiên phải đánh loại người này chết thẳng cẳng, không cho một cơ hội đánh trả.”

YOUTH bắt tay với Hao Châu Cuồng Hoan tìm kiếm đội Sương Diệp trong khu vực thùng hàng.

Bàn Tử nghe tiếng súng bên ngoài dừng lại, lại nghe Diêm Nhất Chu hô to: “Sương Diệp, ra đây mau, đừng có mà núp, tôi với Chiến Linh đã bàn xong rồi, ai tìm được cậu trước thì đánh cậu trước.”

Nguyên Tiểu Diệp: “…” Chỗ nãy bị đối phương đá bắt đầu có chút đau.

Bàn Tử giận dữ: “Báo cáo! Bọn họ tạo đội phi pháp!”

Nguyên Tiểu Diệp đứng bật dậy, đang định ra ngoài lại bị Bàn Tử túm chặt góc áo: “Em làm gì đấy?”

Nguyên Tiểu Diệp quay đầu trừng mắt, đáng tiếc mặt nạ che mất nên Bàn Tử không nhìn thấy ánh mắt sắc bén của cô, “Anh ta nói muốn đánh em, em đánh cho anh ta về nhà bà bô không nhận được ra luôn.”

Sấu Hầu cười híp mắt nhìn hai người.

Bàn Tử xấu hổ: “Em đừng có hổ báo như thế… Tám người đấy, dù em là siêu nhân cũng đối phó được bốn người một lúc là cùng, em đợi anh nghĩ biện pháp tí đã.”

Sư Thi thì thầm: “Chúng ta có thể ném bom nổ bọn họ không, tôi có hai mươi quả nè.”

“Ủa gì?” Bàn Tử và Sấu Hầu kêu lên sợ hãi.

Chỉ thấy Sư Thi mở balo ra, bên trong chỉ có chục viên đạn, còn lại đều là lựu đạn.

Cô ấy lại xốc váy lên, lần này quần bảo hộ dưới váy bị nhét căng phồng, bảo sao mà tự dưng nhìn váy nó lại bồng bềnh thế.

Cô ấy nhặt hết lựu đạn trong hộp xác người lúc trước chết.

Lần này đến cả Nguyên Tiểu Diệp cũng không nhìn nổi, nhiều nade như thế mà ngồi không cấn mông hả?

Sấu Hầu hết sức nghiêm túc: “Tôi nghĩ PUBG official phải lập tức sửa chữ cái bug này, không được mang theo đồ vượt quá sức chứa của balo.”



Bốn người dàn đều lựu đạn, trung bình mỗi người 7 quả trong tay, Bàn Tử tràn đầy tự hào: “Đi, chúng ta cho đám chiến đội chuyên nghiệp biết thế nào là máy bay ném bom!”

Bốn người không tản ra hành động mà đi cả đám, Bàn Tử vừa đi vừa hô: “Diêm Nhất Chu, Chiến Linh, mấy cậu có gan hạ chiến thư thì có gan ra đây!”

Ahihi, người hai chiến đội chuyên nghiệp nghe mà vui.

Bọn họ cùng chạy đến nơi phát ra tiếng động, chẳng màng bẫy của Thích ăn gạo và Sương Diệp, bọn họ nghĩ ylb ở chỗ này cũng không dễ vậy.

Lối đi thùng hàng tạo thành nhỏ hẹp, chật chội, YOUTH và Hao Châu Cuồng Hoan đến góc rẽ 90 độ, chỉ có lối đi phía trước và bên phải.

Ai cũng muốn đánh một trận với Sương Diệp, tám người hai đội xúm lại với nhau.

Phía trước không có một ai, không khí bí ẩn.

Diêm Nhất Chu lắc đầu, cười rạng rỡ: “Sao thế, muốn chặn chúng tôi ở đây à? Coi thường chủ tịch quá rồi đấy.”

Chiến đấu đường phố là một trong những kỹ năng cơ bản của các thành viên trong đội chuyên nghiệp, đối với chiến đấu đường phố trong điểm mù như thế này, họ sẽ tăng cường rèn luyện, hoặc là đẩy đối phương vào góc chết để giết hoặc là bản thân phản công ở góc chết.

Trong lòng Chiến Linh luôn cảm thấy có gì đó sai sai, lúc này, phía trước lối đi xuất hiện hai người một béo một gầy.

Khi Nguyễn Bạch nhìn thấy người vóc dáng nhỏ gầy kia, ký ức bị đối phương đánh bầm dập trong không gian luyện tập mô phỏng lại ùa về.

Sương Diệp chắp hai tay sau lưng, Bàn Tử cười toe toét với họ: “Gà rán, gà rán.”

Người hai chiến đội còn chưa hiểu được ẩn ý trong câu này đã thấy Sương Diệp giơ hai tay lên.

Giữa mỗi hai ngón tay cô kẹp một quả lựu đạn đã tháo sẵn chốt, ném về phía họ như hoa nở.

Người của hai đội nhìn thấy dãy nade thì ngừng thở, trước kia PUBG ít đồ, chơi đến bây giờ họ cũng chưa từng thấy nhiều bom gộp chung một chỗ như vậy!

Khắp dưới chân đều là bom, chỉ khác thời gian nổ, giẫm chỗ này thì chỗ kia nổ, đũy mịe nó đây không phải là game bắn súng mà là game dò mìn à!

Người hai đội nhấc chân né tránh, lui về bên phải, nhưng ở đó cũng xuất hiện hai người.

Một nam một nữ, người gầy như cột tre, tốc độ ném nade hầu như chỉ thấy sóng tay.

Nade vừa ném xuống là nổ ngay, dù là có thể đánh giá khoảng cách bom nổ thì cũng vì quá nhiều bom mà không trốn nổi.

Dư lày là dư lào!

Hai chiến đội YOUTH và Hao Châu Cuồng Hoan chỉ có thể mình chết quá oan uổng, những người này móc đâu ra lắm lựu đạn vậy?

Dù game vừa mới cập nhật, đồ trong game tăng trên diện rộng, chỉ có cố ý thu thập nade thì mới nhặt được nhiều nade như thế.

Rảnh quá nhặt nhiều nade thế này để làm thần Sấm à!

Sư Thi ngẩng đầu khịt mũi: “Này thì coi thường chủ tịch này! Thổi bay lũ rùa khốn kiếp mấy người luôn!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ăn Con Gà Lớn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook