Anh Đừng Yêu Em

Chương 5: Đáp ứng điều kiện, em thế nào báo đáp lại anh?

Nguyệt Hạ Hồn Tiêu

18/12/2016

Đúng là cầm thú!

Giản Mạt ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt cực kì tồi tệ, toàn thân cô như rã rời, đau tới mức tay chân đêu tê cứng. Vừa nghĩ đến việc này là cô lại thấy tức giận. Không có chỗ phát tiết, đành phải tự mắng vài câu trong miệng.

Cái gì mà ông chủ lạnh lùng nghiêm túc?

Vì cái gì khi ở trên giường, lại biến thành cầm thú!

Cố Bắc Thần có chỗ nào giống với lời đồn bên ngoài, lãnh khốc tàn nhẫn gì đó, đều là giả!

Anh ta rõ ràng chính là kẻ đội lốt người, để che đi bản tính cầm thú của mình... Lúc ăn mặc quần áo chỉnh tề thì như người nho nhã, còn lúc cởi quần áo ra thì ngay lập tức biến thành cầm thú!

"Chị Mạt, đừng dùng lực mạnh như vậy, sẽ gãy bút mất..."

Hướng Vãn từ lúc vào phòng thiết kế đến giờ cũng đã trôi qua năm phút. Cô phát hiện chị Mạt không hề biết cô đã vào phòng, ngược lại đang cầm chặt cây bút trong tay bằng sức rất mạnh, bộ dạng như muốn phân tranh cao thấp với nó vậy!

"Hả?" Giản Mạt chợt bừng tỉnh, não bộ nhanh phản ứng kịp, giờ mới để ý thấy biểu hiện quá lố của mình, cô liền nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Hướng Vãn cầm một tập tư liệu đưa qua, nói: "Cái này là bộ nghiệp vụ mới đưa tới, trong đây đều là đơn đặt hàng của khách. Chị xem thử có ý tưởng nào để thiết kế hay không?"

Giản Mạt cầm lấy nhìn một lúc rồi mở ra, lúc nhìn thấy một cái tên trên giấy thì không khỏi kinh ngạc. "Lục Mạn?" Cô nâng mắt nhìn về phía Hướng Vãn.

Hướng Vãn gật đầu: "Đúng vậy, chính là đại minh tinh nổi tiếng Lục Mạn, nơi ở của cô ấy chính là khu chung cư Tân Lạc do tập đoàn Đế Hoàng mới xây đó!"

"Thật là..." Hướng Vãn lắc đầu cảm thán. "Thần thiếu đúng là ra tay rất hào phóng, nghe nói giá tiền ở khu chung cư đó so với thị trường càng cao hơn gấp ba lần, có tiền cũng chưa chắc là mua được."

Cô nói xong, liền ghé mặt vào trên mặt bàn, trên mặt hiện lên vẻ nhiều chuyện.

"Chị Mạt, chị nói xem, liệu có phải Cố Bắc Thần dùng khu chung cư này để nuôi ¹kim ốc tàng kiều không?"

Giản Mạt chỉ cười cười, từ chối không trả lời.

"Chị Mạt, nếu không thì chị chọn đơn đặt hàng này để thiết kế đi." Đôi mắt Hướng Vãn chợt sáng lên. "Không chừng có thể nhờ vào quan hệ với Lục Mạn, mà được sự chú ý của Cố Bắc Thần đó!"

Giản Mạy âm thầm cụp mắt xuống, tuy rằng cô chỉ là vì bất đắc dĩ nên mới đồng ý làm con dâu của gia đình đó, nhưng sự thật cô vẫn là vợ của Cố Bắc Thần... Điều này vốn dĩ không thể thay đổi!

Việc của Cố Bắc Thần ở bên ngoài làm cái gì, cô xen vô được ư?

"Cố bắc Thần sẽ nhìn thấy chị ở trong phòng thiết kế, sau đó hai mắt anh ta sẽ sáng lên! Rồi nói... " Hướng Vãn không nhìn thấy vẻ buồn bực của Giản Mạt, ngược lại cô còn đang hăng say tưởng tượng ra kịch bản lãng mạn trong đầu, hai mắt cứ thế mà phát sáng chói loà. "Oa... thiết kế thật giỏi!"

Hướng Vãn như nhập vào thành nhân vật, vung tay lên một cái, khí thế cực kỳ uy nghiêm, bắt chước theo cách của Cố Bắc Thần nói: "Dự án mười tám tầng lầu trong khu giải trí sắp xây lần này, sẽ do phòng thiết kế Giản Mạt nhận thầu!"

Trước mắt cô như hiện ra cảnh tượng mình đã tưởng tượng, giống như bị chính mình chọc cười, ngửa đầu lên, cười ha hả mất kiểm soát...

"Cô em.... hôm nay đi ra ngoài quên uống thuốc rồi ư?" Giản Mạt bị làm phiền tới mức chịu không được phải lên tiếng, hai mắt cô hơi mệt chớp chớp vài cái, bất đắc dĩ thở dài, ngay sau đó, cô tiếp tục rũ mắt xuống, xem tài liệu đơn hàng do khách đặt.

Hướng Vãn bĩu môi, đứng thẳng lưng lên, tay kia nhẹ xoa lấy bờ vai, nhanh miệng đáp: "Chị Mạt, em đây là đang nói thật..." Cô chu môi ra, tiếp tục nói.

"Lần họp lần này khi nhắc đến dự án thiết kế, ²Boss đã chính miệng nói là muốn đề cử chị sang ³UCL, đây chính là cơ hội hiếm có đó, có thể có hào quang chói loà vây xung quanh!"

"Lục Mạn nhìn trúng công ty của chúng ta, bởi vì trình độ làm việc của nhân viên của công ty rất chuyên nghiệp, hơn nữa còn có độ bảo mật thông tin nghiêm ngặt của khách hàng." Giản Mạt cũng không ngẩng đầu lên đã nói: "Nếu biết chị vì muốn tiếp cận Cố Bắc Thần mà đồng ý thiết kế cho cô ta, em nghĩ thử đi... chúng ta là được lợi nhiều, hay là mất càng nhiều hơn đây?"

Dứt lời xong, Giản Mạt nhìn về phía Hướng Vãn, thấy bộ dạng cô khi nghe xong liền ỉu xìu, chỉ có thể thở dài.

"Không nói tới nếu như làm không tốt, còn ảnh hưởng đến cả danh tiếng của của công ty..." Giản Mạt cố gắng phân tích vấn đề. "Cứ coi như là Cố Bắc Thần có coi trọng khả năng thiết kế của chị, nhưng em cho rằng liệu Lục Mạn sẽ ngốc tới mức sẽ đem một người phụ nữ tới để giới thiệu cho anh ta?"

Hướng Vãn vừa nghe đến đây, thái độ càng thêm nản chí.



"Chắc là sẽ không rồi..." Cô hơi nâng mắt lên quan sát Giản Mạt. Lại càng xác định đúng.

Huống chi chị Mạt đây chính là một đại mỹ nhân!

"..."

Giản Mạt im lặng không nói gì tiếp, lại lắc đầu, bất đắc dĩ lần nữa thở dài, cô cảm thấy quan điểm và cách suy của mình với Hướng Vãn đều không cùng tiếng nói chung, cũng không còn gì khác để nói, cô tiếp tục cúi xuống xem tài liệu.

Hướng Vãn ghé mặt lên trên bàn làm bằng từ thủy tinh, vẻ mặt ngượng ngùng, ấp úng nói: "Thần thiếu ở bên ngoài nuôi kim ốc tàng kiều, thật muốn biết Cố phu nhân sẽ có suy nghĩ như thế nào đây? Cái này rất là quan trọng! Cực kì quan trọng lắm đó!"

Giản Mạt vừa nghe xong cũng liền thất thần trong giây lát, trong đầu cũng hơi suy nghĩ...

Cô nhìn trúng Cố Bắc Thần chính là vì tiền, cũng không phải là vì con người của anh ta... Bây giờ vừa có tiền xài, lại có thể giải quyết nhu cầu sinh lý, cô có thể có suy nghĩ gì thêm nữa chứ?

"Đàn ông đôi khi cũng là ⁴họa thủy..." Giản Mạt hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại có cảm giác bực bội thoáng xẹt qua, chỉ là cảm giác qua đi rất nhanh, ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra.

Lật qua trang tiếp theo, Giản Mạt lấy ra một tờ đơn đặt hàng. "Chị sẽ nhận đơn hàng này..."

Giản Mạt còn chưa nói xong, điện thoại di động của cô chợt vang lên... Mắt liếc nhìn cái tên hiện trên màn hình, là Đường Hạo Dương. Cô nhanh chóng cầm lên nghe máy.

"Tổng giám đốc?"

"Cô mau qua phòng làm việc của tôi..."

"Được!" Giản Mạt trả lời xong liền cúp điện thoại, sau đó quay sang giao công việc lại cho Hướng Vãn.

"Chị sẽ nhận đơn hàng này, em cụ thể liên lạc với ông chủ công tỷ này, rồi hẹn thời gian để xem qua văn phòng muốn thiết kế."

"Vâng!" Hướng Vãn nhìn dãy số trên giấy, bèn gật đầu hiểu rõ.

"Em sẽ lập tức liên lạc ngay."

...

"Cốc cốc!"

"Mời vào." Đường Hạo Dương đang ký tên trong tập hồ sơ, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Giản Mạt, anh đưa mắt ra hiệu. "Ngồi xuống đi."

Giản Mạt ngồi xuống đối diện với Đường Hạo Dương, đợi anh ký xong rồi đưa cho thư ký, cô mới nhanh chóng hỏi.

"Tổng giác đốc, có chuyện gì sao?"

"Dự án bên Đế Hoàng, cô tính từ chỗ nào để bắt đầu ra tay?" Đường Hạo Dương hỏi.

Giản Mạt có chút suy tư, chột dạ nói: "Tạm thời còn chưa có..."

Đường Hạo Dương lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ danh thiếp.

"Đây là tôi nhờ vào quan hệ mới lấy được danh thiếp của trợ lý bên cạnh Thần thiếu. Cô hãy thử liên lạc thử xem sao."

Giản Mạt nhíu mày, bản thân thật bất đắc dĩ kêu oán trong lòng. Vấn đề không phải là có liên lạc được với người của Đế Hoàng hay không, mà vấn đề chính là nằm ở Cố Bắc Thần, anh ta không chịu đồng ý.

Ngay cả anh rể trong nhà còn có thể thẳng thừng từ chối, còn cô chỉ là một người vợ trên hợp đồng, thì có thể làm được gì chứ?

"Tiểu Giản... Tôi tin tưởng cô..." Vẻ mặt Đường Hạo Dương nghiêm túc nhìn Giản Mạt, cho cô thêm động lực.

"Vì dự án lần này, mà giới doanh nghiệp như hổ rình mồi. Nếu như lần này Tường Vũ có thể được tuyển chọn, bất kể là việc công hay việc tư, tôi đều mong muốn có thể đạt được thành quả cao."

Trong lòng như có vạn tiếng gào thét, Giản Mạt buồn rầu tới mức muốn tìm cách trốn đi.



Nhưng dù thế nào, cô vẫn phải mang ơn nghĩa mà nhận lấy danh thiếp, rồi cố nặn ra nụ cười. "Tổng giám đốc, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Mang theo một mớ suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi văn phòng Đường Hạo Dương, cả người Giản Mạt đã bắt đầu kiệt sức. Nhất là khi nhìn thấy tên Tiêu Cảnh trên danh thiếp, qủa thật là dở khóc dở cười.

Phòng họp nằm ở tầng cao nhất ở tập đoàn Đế Hoàng.

Ngón tay Cố Bắc Thần nhẹ nhàng gõ thên mặt bàn, âm thanh dần dần vang lên khắp cả căn phòng họp, khiến bầu không khí vốn đã lạnh ngắt căng thẳng, thì giờ lại càng làm người khác cảm thấy áp lực hơn.

"Không có người nào có phương án giải quyết ư?" Giọng điệu Cố Bắc Thần không nhanh không chậm vang lên, âm thanh nhẹ hẫng nhưng lại lạnh lẽo, mí mắt hơi nâng lên, ánh mắt sắc lạnh lướt qua Cao Quản.

Cao Quản một câu cũng không dám nói, chỉ biết câm như hến. Lúc này ai mà dám lên tiếng, chỉ sợ vô tình thốt ra một câu cũng sẽ chết ngay... Cùng lắm là bọn họ không nói lời nào, để bị chửi một trận cũng không sao.

Trong phòng họp lại rơi vào vẻ yên tĩnh, bầu không khí này gần như là ép từng người một ở đây phải hít thở khó khăn, giống như là nơi đây không có không khí để sống vậy.

"Chủ tịch." Tổng giám đốc khó khăn mở miệng: "Chuyện lần này..."

Đúng vào lúc này tự nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên. Mọi người đều đồng thời giật mình, đồng loạt khẩn trương cứ tưởng là điện thọai của bản thân reo.

Nhưng nghĩ lại thì không đúng, lúc bắt đầu họp thì đều là im lặng, ngay cả điện thoại cũng phải tắt đi.

Tầm mắt của mọi người đều cùng nhau nhìn về phía Cố Bắc Thần, thấy người đàn ông này cầm điện thoại lên, mày hơi nhíu lại.

Là Giản Mạt nhắn tin.

Giản Mạt: Bà xã đi làm rất vất vả... Anh làm chồng người ta, có phải hay không là nên giúp đỡ một chút trong công việc.

Ánh mắt Cố Bắc Thần chợt sâu như không thấy đáy, mãi một lúc mới nhắn lại:

Được, nghỉ việc đi, anh nuôi em.

Khóe miệng Giản Mạt co giật liên hồi, nhanh tay nhắn lại:

Đừng có hởi một tí là liên kêu em từ chức chứ?

Cô còn cố ý thêm vài cái biểu cảm.

Cố Bắc Thần nhếch môi lên:

"Nói, có việc gì?

Giản Mạt: Nghe nói Đế Hoàng gần đấy có dự án thiết kế, em không chỉ là bà xã của anh, cũng là một nhà nhà thiết kế kiến trúc sư đó!

Cố Bắc Thần cơ hồ có thể tưởng tượng ra đến dáng vẻ của Giản Mạt khi đang nhắn cái tin này, trong mắt chợt lóe ra ánh sáng giảo hoạt như hồ ly:

Muốn anh đáp ứng cũng được, vậy em tính lấy cái gì đền đáp anh đây?

Giản Mả vừa đọc xong hết tin nhắn, tức khắc tức giận nghiến răng ken két, nhưng nghĩ đến đại sự, vẫn gắng nịnh nọt nhắn lại:

"Cho anh ăn thịt có được không?"

***

[1] Kim ốc tàng kiều: Nghĩa là chỉ những đàn ông giàu có xây ngôi nhà lớn tình nhân của mình ở.

[2]Boss: Cấp trên.

[3] UCL: Trường đại học danh tiếng ở Luân Đôn.

[4] Họa thủy: Chỉ những người mang lại xui xẻo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Đừng Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook