Anh Là Đồ Khốn Nhưng…..em Yêu Anh

Chương 26

sam

09/08/2013

Không để nó lên tiếng, hắn rút tấm hình ra đưa cho nó xem, khe khẽ nói tiếp:

- Đây, em xem cái này đi, khi anh biết em hẹn anh ở cầu Thiên Dạ, em đã tức tốc lái xe đến nhưng vẫn trễ một vài phút, sau đó anh đã chạy đi tìm em nhưng tìm mãi chẳng thấy – Giọng hắn vô cùng chân thành và không ngừng run rẩy.

Nó đưa tay ra nhận lấy tấm ảnh. Đây là cặp đôi lúc nãy nó gặp trên cầu đây mà và sau lưng họ…chính là nó, tấm ảnh này chụp lúc chàng trai lạ mặt kia đưa cho nó bông hoa hồng. Thấy nó vẫn im lặng, hắn đến trước mặt nó, ép nó phải nhìn vào mắt hắn, dịu dàng nói:

- Em đã tin anh chưa? Tha thứ cho anh được không? Anh biết anh đã làm em bị tổn thương rất nhiều – Mắt hắn ửng đỏ – Anh hứa sẽ không làm em bị tổn thương nữa, anh yêu em Nguyệt à.

Nước mắt nó tuôn trào khi nghe hắn nói, hắn đường đường là giám đốc của công ty Wing, là người lạnh lùng và tàn nhẫn, trước giờ chưa ai đối đầu với hắn mà có chuyện tốt, vậy mà giờ đây, hắn gần như muốn khóc, nó ôm chặt lấy hắn, nức nở nói:

- Anh hứa phải không?

- Phải, anh hứa, anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương nữa, anh hứa mà – Hắn ôm chặt lấy nó, vỗ về – Em đồng ý tha thứ cho anh đúng không?

Nó không đáp mà khẽ gật đầu, vùi đầu vào vồng ngực của hắn. Hắn hôn nhẹ vào tóc nó, lòng dâng lên niềm vui khó tả. Hắn nhẹ nhàng hôn vào mắt nó, lấy đi những giọt ngọc đang tí tách chảy và sau đó dừng lại ở môi nó. Hắn hôn nó một cách cuồng nhiệt, nụ hôn tràn đầy tình yêu thương và nỗi nhớ mong. Nụ hôn của hắn khiến nó cảm thấy ngây ngất, đầu óc như tê liệt. Một hồi lâu sau, hắn tiếc nuối rời khỏi đôi môi đỏ hồng của nó, lấy tay lau đi giọt nước mắt vừa chảy ra, hắn nhoẻn miệng cười:

- Tới bây giờ mà em vẫn chưa quen sao? Không biết anh đã hôn em bao nhiêu lần rồi nhỉ? – Hắn cười gian – Về nhà anh phải luyện tập thêm cho em mới được.

- Anh này – Nó đánh nhẹ vào ngực hắn, mặt đỏ ửng – Em sắp thi rồi, phải để em học bài đó.

- Anh biết rồi mà vợ, anh có làm gì đâu chứ? – Hắn cười gian – Nhưng nếu vợ muốn thì chồng luôn sẵn sàng phục vụ tận tình.

- Anh thật là – Nó hừ lạnh, dùng tay đẩy hắn ra – Em mặc kệ anh

Nói rồi, nó đứng bật dậy toan đi ra ngoài, định bụng trêu hắn một trận nhưng không ngờ vừa đứng dậy, nó cảm thấy choáng váng và trước khi nó kịp biết chuyện gì xảy ra thì nó đã ngã xuống, trước khi chìm trong vô thức, nó thoáng nghe tiếng hét của hắn và một vòng tay ấm áp.

Lúc nó tỉnh dậy, giọng nói mừng rỡ của hắn khiến nó chú ý:

- Nguyệt, em dậy rồi sao?

- Em đang ở đâu vậy? – Nó nhăn mặt, đầu vẫn còn hơi choáng váng.

- Em đang ở nhà, lúc nãy anh định đưa em đến bệnh viện nhưng chợt nhận ra là em đang ngủ nên anh xin phép Giao Châu đem em về nhà – Hắn mỉm cười – Em đói không?

- Ưhm……… – Nó khẽ cau mày vì đầu vẫn còn choáng váng – Em không đói lắm, không ăn được không anh?

Hắn nở nụ cười thiên thần nhìn nó, môi mấp máy từng chữ rành rọt:

- K.H.Ô.N.G Đ.Ư.Ợ.C – Nói rồi hắn quay đi – Anh sẽ đem lên cho em ăn, nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.

Ngồi nghe tiếng chân hắn nhỏ dần, nó khẽ thở dài, thầm nguyền rủa hắn, nếu ban đầu đã quyết cho nó ăn rồi thì còn hỏi làm gì không biết. Vừa định nằm xuống chợp mắt một lát, bỗng nhiên một thứ chất lỏng chua chua lại trào dâng trong cổ họng nó, dùng tay bịt chặt miệng lại, nó chạy nhanh vào phòng tắm, gục đầu trong bồn rửa mà ói. Do chưa ăn gì nên nó chỉ ói ra nước. Sau khi nôn xong, nó rửa miệng và ngồi gục xuống đất, tựa người vào tường do cơn choáng váng đột ngột kéo đến. Cổ họng nó khô khốc, nó cần nước, nó muốn đứng dậy để đi ra ngoài nhưng cơ thể nó dường như không nghe lời, tay chân nó không còn chút sức lực. Nó dần dần chìm vào cơn mê, ý thức dần biến mất, nó phải cố gắng giữ cho đầu óc thật tỉnh táo để không bất tỉnh.



Hắn hăm hở bưng tô cháo nóng lên cho nó, vừa lên tới phòng, hắn đã vui vẻ nói:

- Vợ ơi, chồng đem cháo lên cho vợ nè, vợ………… – Hắn ngừng bặt khi không thấy nó trên giường.

Đặt nhanh mâm cháo xuống bàn, hắn chợt nhìn thấy cửa phòng tắm đang mở nên chạy nhanh vào xem thì thấy nó đang ngồi tựa vào tường, mặt mày trắng bệch không còn một giọt máu, hắn vội vàng chạy đến nhẹ nhàng bế nó lên và đặt nó lên giường, lấy tay vuốt ve gương mặt thanh tú của nó, giọng nói đầy lo lắng:

- Em làm sao vậy? Mình đi bệnh viện kiểm tra đi, em như vầy anh lo lắng lắm

- Không sao đâu anh, em khoẻ mà, chỉ là vì dạo này em không có ăn uống đúng bữa – Nó lè lưỡi ra trêu hắn, gương mặt đã có chút sắc hồng – Thôi, em đói quá, anh có gì cho em ăn vậy?<Đánh trống lảng trùm lun, haizzzz>

- Haizzzz – Hắn thở dài thườn thượt, đi lấy tô cháo lại cho nó, múc một muỗng, thổi thổi rồi mỉm cười- Nói AAAAA đi vợ.

Nó mỉm cười rồi há miệng ra đón lấy muỗng cháo của hắn. Sau khi giải quyết nhanh, gọn, lẹ tô cháo, nó thở ra, nhìn hắn mỉm cười:

- Em muốn uống nước, anh lấy cho em được không?

- Ừ, em đợi anh một lát, bây giờ thì nằm yên trên giường cho anh, cấm bước xuống giường dù chỉ là nửa bước – Hắn đe doạ nó – Em mà bước xuống là anh biết đó nha.

Nó cười cười nhìn hắn, hắn cũng nhanh chóng đi lấy nước cho nó. Nghe tiếng chân nhỏ dần, nó mỉm cười lém lỉnh, khẽ khàng để chân xuống giường. Chân nó chưa kịp chạm đất thì tiếng nói của hắn đã vang lên, ý cười thể hiện rất rõ

- Xem ra em lại không nghe lời nhỉ? Có muốn anh PHẠT em không? – Hắn nhấn mạnh

Nó vội rút chân lên giường và nằm xuống, trong lòng ngạc nhiên vô cùng, nhưng nó cũng không để tâm lắm, nó thừa biết hắn lợi hại từ lâu rồi, hơn nữa lúc nãy nó chỉ muốn thử thôi chứ cũng chẳng xuống giường làm gì vì bây giờ nó thấy rất mệt mỏi.

Hắn đứng bên ngoài lén nhìn vào, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, khi hắn vừa đi ra ngoài là nó bắt đầu nghe ngóng tiếng chân của hắn. Biết vậy nên hắn vờ như đang đi xuống lầu, sau đó thì im lặng đứng bên ngoài nhìn nó. Sau khi xác nhận là hắn đã xuống dưới, nó liền mon men bước xuống giường, hắn liền nói lớn cho nó nghe thấy. Thấy bộ mặt ngơ ngác của nó, hắn bất giác bật cười, nhìn thấy nó nằm xuống giường rồi, biết chắc nó sẽ không dám trái lời, hắn nhẹ nhàng xuống bếp lấy nước và cháo cho nó.

Một lúc sau, hắn trở lên phòng với một ca nước đầy, một tô cháo cùng hai cái ly thuỷ tinh. Thấy nó đang thiu thiu ngủ, hắn cũng không nỡ đánh thức, vừa định đem trở xuống thì giọng nói dịu dàng của nó đã giữ hắn lại:

- Sao anh không gọi em dậy? – Rồi rừ dịu dàng, giọng nói nó trở nên kinh hãi khi nhìn thấy tô cháo trên mâm – Đừng nói với em là phải ăn nữa nha?

- Ừ – Hắn gật đầu và nở nụ cười của ác quỉ – Em không muốn ăn sao?

- Không, đâu có – Nó lắc đầu nguầy nguậy – Em ăn mà, dĩ nhiên là ăn rồi.

Dù trong lòng nó rất rất rất là không muốn ăn nhưng nhìn nụ cười đó của hắn mà nó dám mở miệng từ chối thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt cho nó nên đành phải nhắm mắt nuốt đại. Ăn xong tô cháo, nó thở dốc nhận lấy ly nước trên tay hắn, vừa uống nước, nó vừa nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy đau khổ. Nhìn thấy ánh mắt đó của nó, hắn lo lắng hỏi nó:

- Nguyệt, em làm sao vậy? Đau ở đâu hả?

- Hichic – Nó sụt sịt, mắt rưng rưng đầy buồn bã – Anh có biết………………



Nó đột nhiên im bặt không nói tiếp khiến hắn bắt đầu cuống quít, hắn vội đặt ly nước trên tay nó xuống bàn rồi nắm lấy tay nó, hoảng hốt nói:

- Biết gì? Em mau nói đi, đừng làm anh sợ mà

Nhìn vẻ mặt của hắn, nó phải cố gắng kiềm chế để không cười, kiểu này chắc nó đứt ruột mà chết mất. Cố trưng ra bộ mặt đau khổ nhất, nó nói đều đều:

- Anh có biết em sắp lăn được rồi không? Hichic, em đâu phải là heo đâu chứ? Em đâu có giống anh, hichic

Nghe nó nói xong, hắn đơ người ra, trong đầu đang cố tiêu hoá câu nói của nó, còn nó thì ngồi nhịn cười đến người run rẩy, sau đó do không chịu nổi, nó cười như điên, không để ý tới bộ mặt đang hừng hực sát khí của hắn. Cười một hồi lâu sau, nó vẫn chưa nín được, nằm bò ra giường, nó lấy tay lau nước mắt, khó nhọc nói:

- Haha……anh làm sao vậy?….Hahaha……….

- Coi bộ em vui lắm nhỉ? – Hắn nhìn nó, mặt càng lúc càng gian – Hình như em thích cười thì phải?

- Hả? Không…haha……em đâu bụng lắm rồi, giúp em với, haha – Nó vẫn chưa nhịn được, nhìn hắn bằng ánh mắt van xin.

- Được, để anh giúp em – Hắn cười cười

Nói rồi, hắn không nhanh không chậm đẩy nó nằm ngửa ra giường và hôn nó. Do thiếu oxi+bất ngờ, 20 phút sau, nó….té xỉu. Hắn dừng lại, nhẹ nhàng nâng đầu nó lên và đặt cái gối vào, sau đó thì kéo chăn lên đắp cho nó rồi ra ngoài, miệng vẫn nở một nụ cười hạnh phúc. Cuối cùng nó cũng đã chịu tha thứ cho hắn, hắn sẽ không bao giờ làm cho nó bị tổn thương nữa và sẽ yêu thương nó suốt cuộc đời này. Sau khi tắm xong, hắn vào phòng làm việc, đang xem hồ sơ thì điện thoại hắn reo lên

- Là Tuyết Lan sao? Sao em ấy lại gọi vào giờ này nhỉ? – Hắn bấm nút nghe – Alo? Có chuyện gì vậy?

- À không, em chỉ muốn hỏi thăm chuyện anh với chị Nguyệt, em thấy có lỗi quá – Tuyết Lan nói giọng buồn bã

- Không sao đâu em, cô ấy đã tha lỗi cho anh rồi – Hắn vui vẻ trả lời

- ……….Vậy là anh đưa chị Nguyệt về nhà rồi à? – Tuyết Lan có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh

- Ừ, phải rồi, nên em đừng lo nữa nhé – Hắn không hề giấu đi niềm vui trong giọng nói của mình – Thôi, khuya rồi, em ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé

- À….Dạ vâng, chúc anh ngủ ngon – Tuyết Lan nói vội rồi tắt mày.

Hắn dẹp điện thoại qua một bên rồi bắt đầu làm việc. Khoảng hơn 3 tiếng sau, hắn mệt mỏi vào phòng và nằm xuống bên cạnh nó, ôm nó trong lòng rồi chìm vào giấc ngủ.

Địa điểm:Biệt thự nhà họ Vũ……..

“BỐP”, chiếc điện thoại bay thẳng vào tường, vỡ nát thành từng mảnh

- Chết tiệt, thật là đáng chết mà, tại sao lại như vậy chứ? – Tuyết Lan gào lên – Được lắm, để xem rồi hai người còn ở cạnh nhau được bao lâu nữa?

Sau câu nói đó là một tràng cười gian ác, Tuyết Lan trong đầu bây giờ chỉ toàn kế hoạch chia rẽ nó và hắn, tuy rất tức giận khi hai người đã trở lại với nhau được nhưng cô ta nhanh chóng nghĩ ra vài kế hoạch khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Là Đồ Khốn Nhưng…..em Yêu Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook