Anh Trai Tôi Là Người Đại Ác

Chương 24: "May mắn"

Tg Diệp Hỏa

20/04/2021

Lời Chu Hiểu nói làm mấy người đều cả kinh.

Dịch Đường Đường âm thầm cắn môi, rũ mắt xuống, đối với thông tin vừa nghe đột nhiên ngoài ý muốn như vậy, cô còn có chút không kịp phòng ngừa.

Dị năng "giảm bớt" cấp cao có nghĩa là gì?

Có nghĩa là tìm được một người như vậy, hy vọng khôi phục thân thể cho cô sẽ lớn hơn rất nhiều, cô có thể không nhờ đến tác dụng của thẻ phụ trợ trong cơ thể mà bị ngủ cả ngày, có thể khôi phục bình thường, cũng có thể giống như trước cùng ca ca ở bên nhau... Nhưng sự tình có thể thuận lợi được như vậy sao?

Tay cô bỗng dưng được bao phủ thật ấm áp.

Thân thể Dịch Đường Đường khẽ run, từ sâu trong suy nghĩ mà bứt ra trở về.

Dịch Kiêu nghiêng mắt nhìn cô, con ngươi đen nhiễm một tầng trấn an.

Dịch Đường Đường hơi hơi mỉm cười, băn khoăn trong lòng trong nháy mắt bị dỡ xuống. Cũng phải, rõ ràng cái gì đều không có phát sinh, cô tại sao lại có thể bắt đầu vây khốn chính mình?

Cô nắm trở lại tay Dịch Kiêu, tươi cười càng thêm xán lạn.

Dịch Kiêu nhìn thấy nụ cười của cô thì hơi hoảng thần, cổ họng anh lăn lộn một chút, hấp tấp né tránh đi.

Anh buông tay cô ra, nhìn về phía xa xa, giọng nói trầm xuống: "Chúng ta tiến đến kinh đô, dò hỏi tình hình căn cứ Hoành Tinh."

Năm người kia hoàn toàn không nghe được dị thường trong lời nói của Dịch Kiêu, tất cả đều hòa thanh đồng ý, chỉ có Dịch Đường Đường rút tay mình về, cúi đầu nhìn xuống đất, tim nhảy dựng lên như trống bỏi.

Đoạn thời gian này, hình thức ở chung của cô và Dịch Kiêu bảo trì như cũ, nhưng tầng ái muội từ trước tới giờ vẫn chưa bị phá đi lại bởi vì nụ hôn kia mà lên men.

Cô có thể rất dễ dàng từ thần thái hành vi của Dịch Kiêu mà thấy được anh đang khắc chế tình cảm mãnh liệt vẫn luôn che giấu từ trước tới giờ.

***

Hai chiếc xe lại lần nữa bảo trì một trước một sau, chạy tiến vào kinh đô.

Bởi vì không biết tình huống cụ thể của kinh đô, đội ngũ Cao Văn Triết lại nhanh chóng quay trở về để cứu người nên đã mất hút, Dịch Kiêu sau khi lái xe vào khu vực kinh đô thì tìm chỗ dừng xe lại, an bài Đặng Lâm Siêu và Triệu Nghiêu chạy đến đội ngũ xuất hiện phía trước dò hỏi về vị trí căn cứ Hoành Tinh.

"Ca, kinh đô vẫn là bộ dáng như cũ." Dịch Đường Đường ấn cửa sổ xe xuống, ôm lấy Đậu Tương đang muốn lao ra ngoài, trấn an vỗ vỗ lưng nó, cô nhấp môi cảm khái.

Dịch Kiêu nghe vậy hơi giật mình, xoay người như tìm tòi nhìn cô.

Dịch Đường Đường thấy đường phố trống rỗng, trên mặt thoáng hiện lên vẻ buồn bã nhưng thật mau chóng tan đi. Cô cười khẽ, quay đầu lại liền đối diện với đôi mắt đen nhánh của Dịch Kiêu.

Cô sửng sốt nửa giây, chợt cười: "Ca, anh lo lắng cho em?"

Dịch Kiêu không trả lời, chỉ nhẹ giọng kêu tên cô: "Đường Đường."

Dịch Đường Đường tươi sáng nhìn Dịch Kiêu, buông vòng tay đang ôm Đậu Tương ra, thoải mái nhún vai: "Anh không cần lo lắng, lúc ba qua đời có nói qua, chúng ta nên nhìn về phía trước, em vẫn luôn nhớ rõ." Cô nói, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía trước, kiên định vững vàng.

Dịch Kiêu cũng nhớ tới cha nuôi Dịch Thư Bình, anh yên lặng gật gật đầu, nở một nụ cười nhạt.

Nhưng mà trong nội tâm vẫn không thể hoàn toàn buông chuyện đó xuống.

Dịch Thư Bình là cha ruột Dịch Đường Đường, lúc mạt thế đến, ba người đang ở kinh đô, vì là thành thị phồn vinh nhất lúc đó, kinh đô bị người biến dị đặc biệt tàn sát bừa bãi.

Dịch Thư Bình mang theo hai người chạy trốn hai tháng, trong một lần ngoài ý muốn, vì bảo hộ Dịch Kiêu mà ông bị người biến dị cắn thương...

Con ngươi Dịch Kiêu trở nên đen tối.

"Ai, Lâm Siêu ca nhanh như thế đã trở lại?" Dịch Đường Đường thấy Đặng Lâm Siêu và Triệu Nghiêu nhảy nhót chạy về, vội đưa tay ra vẫy vẫy.

Triệu Nghiêu chui vào chiếc xe kia, còn Đặng Lâm Siêu kéo cửa xe ra ngồi vào ghế phụ.

Còn chưa ngồi ổn, anh đã móc từ túi quần ra một tờ giấy nhăn dúm dó: "Đường Đường, Dịch ca, chúng ta vận khí không tồi, biết được căn cứ Hoành Tinh ở khu Long Hoa trước kia, cách nơi này khoảng nửa giờ xe, tôi còn chuyên môn nhờ họ vẽ ra cái bản đồ, Dịch ca anh nhìn xem..."



Anh vừa nói vừa phủi phủi cho thẳng tờ giấy để trên đùi cho bớt nhăn, sau đó tranh công đưa tới trước mặt Dịch Kiêu, vẻ mặt mong đợi.

Dịch Kiêu nghe được vị trí, liền phát động ô tô. Thấy "bản đồ" đưa tới trước mắt, con ngươi lãnh đạm của Dịch Kiêu hơi lóe một chút, không xuất khẩu đả kích Đặng Lâm Siêu, chỉ nhìn chằm chằm con đường phía trước, thanh âm bình đạm: "Không cần, chúng tôi vốn là người kinh đô."

Nhiệt tình của Đặng Lâm Siêu bị một chậu nước lạnh tưới diệt.

Mấy ngày nay anh bị đả kích không ít, khóe miệng tươi cười tan đi vài giây lại khôi phục trở lại, kiên trì đem mục tiêu chuyển tới Dịch Đường Đường.

"Đường Đường, cô nhìn xem bản đồ tôi vẽ, không chỉ có vị trí căn cứ Hoành Tinh, kinh đô còn lại 3 căn cứ lớn, tôi cũng đã đánh dấu vị trí." Đặng Lâm Siêu nhe ra hàm răng trắng, giống như hiến một vật quý mà đưa bản đồ cho cô xem, còn vỗ ngực bắt đầu: "Đường Đường cô nhìn kỹ xem, đây là tôi và Nghiêu tử tốn không biết bao nhiêu miệng lưỡi mới biết được, nhất định chính xác!"

"A, được!" Dịch Đường Đường cảm thấy thật hứng thú tiếp lấy bản đồ, tuy rằng từ ngoài nhìn tới, kinh đô trong 4 năm nay không có nhìn khác biệt, nhưng thời gian trôi qua mấy năm, khẳng định sẽ có bất đồng.

"Gâu!" Nằm bò cạnh Dịch Đường Đường thấy có cái mới lạ Đậu Tương cũng mon men lại, phấn chấn nhìn nhìn.

Đậu Tương bò lên chân Dịch Đường Đường, mặt cẩu nhìn chằm chằm họa đồ trên giấy giống như quỷ họa, chỗ này một khối đen, chỗ kia không có gì, chữ viết như giun bò, đầu nó muốn vỡ ra.

"Ngao ô ~" Đậu Tương héo lộc cộc ngã xuống, móng vuốt cào cào quần Dịch Đường Đường, trong mắt đầy uể oải.

Cái bức vẽ gì đây, Đậu Tương nhìn thế nào cũng không hiểu??

Dịch Đường Đường lặng im mà sờ sờ đầu nó, đồng cảm như bản thân mình cũng muốn "Ngao ô" một tiếng.

Ngượng ngùng, cô cũng xem không hiểu......

***

Biết được "bản đồ" mình nghiêm túc đánh dấu và tỉ mỉ chế tác bị Dịch Đường Đường và Đậu Tương nhất trí nhận định như quỷ họa đồ, Đặng Lâm Siêu thật bi thương.

Cho đến khi ô tô chạy đến cổng lớn căn cứ Hoành Tinh, anh mới khôi phục lại sức sống, ngồi thẳng lưng lên, nhìn về phía vệ binh trực đang cảnh giác tiến tới gần.

Thấy vệ binh tới gần, Đặng Lâm Siêu thò đầu ra, tự động trở thành người giao tế cho đội ngũ. Anh nhếch môi, gương mặt tươi cười nghiêng người: "Đại ca, xin chào, chúng tôi tới để gia nhập căn cứ."

Đội trưởng binh lính từ trên cao liếc xuống anh một cái, thanh âm không chút chậm trễ: "Các người từ đâu tới, có căn cứ khác đề cử sao?"

Đặng Lâm Siêu: "???"

Anh chỉ nghe nói tiến vào căn cứ phải tiến hành cách ly, dự phòng mạt thế virus, chưa từng nghe qua chuyện tiến căn cứ còn muốn dựa vào quan hệ?

Người đội trưởng thấy Đặng Lâm Siêu vẻ mặt mộng bức, vẫy vẫy tay bảo họ đem xe sang một bên: "Các ngươi vận khí không tồi, đem xe dừng sang một bên, tất cả xuống xe."

Đặng Lâm Siêu vẻ mặt ngốc ra mà không nghe hiểu trong miệng bọn họ "vận khí không tồi" là ý gì?

Chẳng lẽ hôm nay trong căn cứ còn có chuyện gì tốt lành?

Vệ binh thấy bọn họ không phản kháng gì, trên mặt cảnh giác giảm xuống không ít, tự trong túi áo đào ra hai thẻ bài có số thuận tay đưa cho Đặng Lâm Siêu, lại ngoắc một người tới: "Tiểu Hà, cậu mang bọn họ vào, có chuyện gì nói trên đường."

Tiểu Hà là một thanh niên trẻ sức sống mười phần, đến tiếp đọn bọn họ dẫn đến một cửa nhỏ bên cạnh, thấy mấy người còn dao động đứng tại chỗ nhìn về phía ô tô, cậu giải thích: "Các người yên tâm, xe lát nữa sẽ có người chạy đến cửa gara, chỉ cần các người không có vấn đề gì, chút ra tới là có thể dùng thẻ bài kia lấy lại."

Cậu vừa nói vừa nhìn nhìn tới thẻ bài trong tay Đặng Lâm Siêu.

Vừa lúc Triệu Nghiêu đi bên cạnh Đặng Lâm Siêu theo bản năng sờ sờ vào chìa khóa phình phình trong túi, im lặng mà không hỏi, bọn họ như thế nào không cần chìa khóa mà lái xe...

Như biết bọn họ không rõ ràng tình huống trong căn cứ, Tiểu Hà lại bổ sung: "Nếu các người không có đồ vật quan trọng trên xe cũng có thể đem xe lưu tại gara, dù sao dừng xe ở cửa là miễn phí, khi nào vào trong căn cứ thì dừng xe mới phải đưa tiền!"

"Đưa tiền? Trong căn cứ còn lưu thông tiền sao?" Dịch Đường Đường nhạy bén mà bắt giữ tới cái chữ đã lâu không ai đụng tới.

Tiểu Hà gãi gãi đầu, tươi cười có vẻ có chút ngây ngô: "Đúng vậy, đầu năm nay căn cứ bắt đầu sử dụng tiền, hiện tại cơ bản đã phổ biến. Chờ các người đăng ký xong sẽ có người giới thiệu cụ thể các hạng mục công việc trong căn cứ."

"Tóm lại, hoan nghênh mọi người đi vào căn cứ Hoành Tinh!"



Tiểu Hà mang theo bọn họ từ cửa hông tiến vào, đi vào một phòng quan sát cách ly, giao họ cho người tiếp đón.

Vệ binh canh giữ nhìn thấy họ xuất hiện, biểu tình rõ ràng thích thú, người dẫn đầu liếc mắt quan sát căn phòng trống rỗng, mở cửa cho họ đi vào, còn nói giỡn: "Cách ly ba giờ, ba giờ sau nếu các người không biến dị thì nhớ kêu tôi một tiếng ~"

Nói xong, anh ta khóa cửa sắt, ngồi xuống ghế cạnh cửa uống trà, nói chuyện cùng đồng bạn.

Tư thái thật thản nhiên làm mấy người Dịch Đường Đường mở to mắt mà nhìn.

***

Thấy quanh mình không ai quan sát, Dịch Đường Đường bất động thanh sắc mà từ trong không gian lấy mấy cái ghế bày ra.

Cô ngồi gần Dịch Kiêu, nói nhỏ cho mọi người cùng nghe: "Sao tôi cảm thấy căn cứ này quái quái?"

Không chỉ có cô, đồng đội cũng có cảm giác như vậy.

Vừa đến căn cứ, đã được vệ binh khen ngợi "vận khí không tồi", tới phòng quan sát, bên trong cư nhiên không có người nào, hơn nữa vệ binh canh giữ còn có thể chính mình thản nhiên uống trà...... Nơi nơi chốn chốn lộ ra vẻ quỷ dị.

Dịch Kiêu sờ sờ đầu cô, thanh âm an ổn: "Đường Đường đừng nghĩ nhiều."

Dịch Đường Đường gật đầu, sau đó bất chợt vuốt cái đầu to cũng Đậu Tương làm nó đột ngột nhảy dựng lên, gào to một tiếng sợ hãi, cô mới cười ha ha không ngừng, ngửa ra sau ngã vào trong lòng ngực Dịch Kiêu.

Năm người Đặng Lâm Siêu đối với hành vi thân mật của hai anh em đã thật miễn dịch, thần thái tự nhiên mà nhìn họ.

Ba giờ nói lâu cũng xác thật rất lâu, chờ đến khi họ được thả ra, phù, chân trời không còn chút ánh sáng hoàng hôn nào, trên đường chỗ đăng ký đã sáng lên ánh đèn.

Bảy người một cẩu đứng dưới ánh đèn sáng ngời, có chút không chân thật.

Họ đã bao lâu chưa thấy qua ánh đèn sáng trưng như vậy, quả thật cảm thấy như đã qua mấy đời.

"Các ngươi vận khí không tồi, nếu là sớm nửa tháng thì khoảng thời gian này đã không thu người từ ngoài đến!" Người dẫn đầu dáng đi nhàn nhã bước tới, hiển nhiên tâm tình không tồi.

Lại lần nữa được nói là "may mắn", trong lòng mấy người cảm thấy thật mẫn cảm.

Là Triệu Nghiêu nhịn không được hỏi ra: "Vì sao lại nói như vậy?"

Người dẫn đầu không phát giác ra cảm xúc của họ, nói: "Trong căn cứ mỗi ngày thu vào một số lượng người cố định, các người không biết chứ, không lâu trước đây mỗi người muốn gia nhập đều phải có giới thiệu, cũng không biết vì sao bắt đầu từ nửa tháng trước người đến dần dần thưa thớt. Chúng tôi làm việc cũng phải đủ số lượng, nguyên bản có thể tan tầm sớm, vì thế mà phải kéo dài tới hơn nửa đêm, ai ~"

Có thể nói, mấy người Dịch Đường Đường đến vừa vặn thời gian, vừa đủ định mức ngày hôm nay, có thể tan tầm sớm một chút, mấy người vệ binh đương nhiên cao hứng.

Nghe đối phương nói, bảy người đồng thời trầm mặc.

Dịch Đường Đường lặng lẽ ngẩng đầu, thè lưỡi với Dịch Kiêu. Người căn cứ Hoành Tinh không biết nguyên nhân ít người, bọn họ lại biết.

Thành phố Bạc Mộc một đêm thành không, người biến mất có ít nhất cả vạn, không có người tới đây nhiều cũng chẳng có gì lạ.

Thủ vệ đưa họ tới chỗ đăng ký cuối cùng, sau đó cùng đồng bạn rạo rực rời đi, tan tầm.

Tiếp ứng bọn họ là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, dáng người trung bình, vừa thấy bọn họ xuất hiện liền hai mắt sáng rỡ.

"Tôi tên Sở Súc, chỉ cần báo tên họ tuổi ở đây, sau đó sẽ có người chuyên môn chỉ dẫn cho các người các hạng mục công việc tương quan trong căn cứ." Trong giọng nói anh ta mang theo phần lấy lòng.

Sở Súc chỉ là một người thường không dị năng, thông qua ăn mặc dáng vẻ của bảy người sẽ dễ dàng thấy được đây là một đội ngũ dị năng giả cường mạnh, căn cứ đối với dị năng giả đều có ưu đãi, anh ta không tự giác mà thêm phần nịnh nọt trong lời nói.

Khác với thái độ nịnh nọt của Sở Súc, cùng lúc đó, xuất hiện thêm hai người ở chỗ đăng ký.

Đặng Lâm Siêu đi trước, báo tên tuổi đầu tiên: "Đặng Lâm Siêu, 25 tuổi."

Cô gái đăng ký chỉ hơn mười bảy tuổi, tuổi còn nhỏ, cô gái thẹn thùng nhìn anh cười cười, chữ viết thật đẹp ghi tên anh xuống, sau đó nhìn nhìn dò hỏi người ngồi kế bên.

Lúc này người phụ nữ bên cạnh mới ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu nhạt nhìn thoáng qua giống như có chút con lai, mặt mày đạm nhiên nhìn về phía Đặng Lâm Siêu, qua hai giây, cô nói: "Dị năng giả cấp năm, thủy, cân bằng, che giấu, cao cấp cấp năm, cấp bốn, cấp năm."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Trai Tôi Là Người Đại Ác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook