Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ

Chương 8

Đường Sương

16/09/2015

Anh bật cười ra tiếng, suy nghĩ trong chốc lát, rất đứng đắn trả lời cô. l&q&đ.

"Không phải như vậy, công việc của anh là nghiên cứu quá trình lão hóa của phụ nữ."

Editor: chết với anh mất, quá trình lão hóa thì nói lão hóa đi, sao lại nói kỹ năng sinh sản chi vại anh.

"Cái gì? !" Cô mở to mắt.

Vẻ mặt cô thật đáng yêu, làm cho anh không nhịn được cười to lên.

"Cái gì? Anh nói rõ ràng một chút!" Cô tức giận đập vai anh một cái.

"Cái gọi là kỹ năng sinh sản, là chỉ thuật ngữ khoa học kỹ thuật. Đơn vị anh làm việc, nghiên cứu là một công ty mỹ phẩm danh tiếng, có hẳn một đội nghiên cứu phát triển. l$q$d. Công việc của bọn anh nói đơn giản chính là chế tạo ra sản phẩm có thể giúp cho phụ nữ khôi phục lại vẻ đẹp thanh xuân của họ."

Anh cố gắng dừng nụ cười, giải thích cho cô hiểu.

Khó trách anh lại chú ý gương mặt của cô có bị khô và có chất sừng hay không, có nhiều mụn hay không.

"Nói thí dụ như cái gì? Anh có thể lấy một thí dụ cụ thể cho em nghe hay không?"

"Công ty anh mấy năm nay rất nổi tiếng, sản phẩm hiệu quả nhất, chính là rượu lên men vi khuẩn tự nhiên."

Anh nói thao thao nhưng cô nghe không hiểu cái gì, ah, l*q*đ, hình như anh vừa nhắc đến cái gì lên men thì phải.

"A.".

Nhưng chuyện nghiên cứu này vô cùng phức tạp, anh có thể làm được việc này là vô cùng tài giỏi, cô rất ngưỡng mộ anh.

Công việc của anh nói một cách dễ hiểu, chính là chế tạo mỹ phẩm sao!

Nhưng là, mới vừa rồi anh nêu ví dụ nói vi khuẩn lên men tự nhiên, nghe giống như là một chai Yakult, không có chút gì gọi là ly kỳ.

"Thì ra là, con gái thoa mỹ phẩm trên mặt, giống như là bôi Yakult! Nhưng Yakult dùng để uống không phải ngon hơn sao? Hấp thu cũng nhanh hơn." Cô cái hiểu cái không đưa ra kết luận.

"Cũng không khác biệt là mấy. . . . . . Chỉ là, lúc bọn anh bắt đầu nghiên cứu cũng có ăn một số thực phẩm bảo dưỡng." Anh không biết nên giải thích với cô như thế nào để cô có thể hiểu rõ hơn, không thể làm gì khác hơn là lựa chọn cười khổ.

"Thiệt hay giả? Sau này có thể uống nữa không?"

Truyện được post tại dienanlequydon.com

Editor: Sandy

"Có thể."



"Vậy. . . . . . mắt em có quầng thâm vì mất ngủ, anh có sản phẩm nào giúp em hết thâm không, giới thiệu cho em đi?"

"Anh không nghiên cứu cái này, dien!dan!le!quy!don, đồng nghiệp của anh đã từng nghiên cứu, anh có thể lấy một ít cho em."

"Thật không? Vậy lấy cho em cái nào có thể thoa ấy, em không muốn uống đâu, cảm thấy nó sao sao đấy."

Diệp Nặc không phản bác được, đối với hiểu lầm của cô, anh chỉ có thể giận mình.

Cô giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên nhảy đến bên cạnh anh, khoác cánh tay anh thật chặt.

"Em có thể đi theo anh đến phòng thí nghiệm xem một chút được không? Em rất muốn nhìn một chút, xem phòng thí nghiệm chế tạo ra các sản phẩm hồi xuân như thế nào, có hình dáng gì?" dien()dan()le()quy()don.

Cô ngước đầu, lộ ra vẻ mặt khẩn cầu.

"Phòng thí nghiệm đó cũng như bao phòng thí nghiệm khác, không có gì đẹp mắt. Hơn nữa công ty không cho người khác tham quan."

"Tại sao không cho tham quan?"

"Bởi vì sẽ làm ảnh hưởng đến cơ mật thương nghiệp."

"Căn bản em đối với các loại nghiên cứu kia đều không biết, cũng không hiểu cái gì là cơ mật thương nghiệp, phòng em làm cái gì?" Cô cong môi.

"Đây là quy định công ty." .

"Được rồi, vậy các anh nghỉ ngơi hay đón tiếp khách ở nơi nào? Em sẽ ngoan ngoãn đợi ở nơi đó được chưa?"

"Cái này. . . . . ."

Anh do dự một chút.

"Xin anh đó! Em ở nhà sắp buồn chết rồi, em cũng cần đi ra ngoài hóng mát một chút. Nhưng anh xem, cha mẹ em gần đây cứ hai ngày ba bữa lại không thấy bóng dáng người nào cả, ra ngoài cũng không dẫn em theo. Còn chị em ban ngày thì có việc, về nhà bởi vì mang thai nên cần nghỉ ngơi, căn bản không có người có thể theo em, em nhàm chán đến sắp chết rồi."

Anh nghĩ một chút.

Mang cô đến phòng nghỉ ngơi công ty đi, chắc là không có vấn đề gì, cũng sẽ không quấy nhiễu nghiên cứu phòng thí nghiệm.

"Để anh xem lại đã. Nhưng đến lúc đó tuyệt đối không được chạy lung tung đấy."

"Không thành vấn đề!"

Từ Mật hớn hở ra mặt, vui vẻ ôm cổ anh lớn tiếng hoan hô.



"Này, Mật Mật, không cần động một chút là nhảy lên người anh."

"Tại sao? Lúc còn nhỏ em cũng thường làm như vậy mà!"

"Bây giờ em hai mươi tuổi rồi, Mật Mật."

"Còn chưa được." .

"Cái gì?"

"Còn hai tháng mới đầy hai mươi tuổi."

"Em lừa anh?" Anh nhíu lông mày trừng cô.

"Chỉ kém hai tháng, cũng không khác gì mấy!"

Cô nhận thấy có gì đó không đúng, từ trên người anh trượt xuống thật nhanh.

Anh tiếp tục trợn lên giận dữ nhìn cô.

"Ưm hừm, anh thật phiền toái, điều này cũng so đo!"

Thực sẽ ăn vạ!

Cô có biết hay không, điều này chứng tỏ trong hai tháng tới, anh rất có nguy cơ bị cha cô kiện với tội danh dụ dỗ trẻ vị thành niên. (editor: ôi ôi, chết mất, chết mất)

Sắc mặt anh khó coi.

"Khi nào thì anh đổi linh kiện máy tính giúp em?" Cô đi theo phía sau anh, đâm đâm bờ vai của anh.

"Chờ qua sinh nhật hai mươi tuổi của em rồi tính."

Anh đi xuống cầu thang.

Cô đứng trên cầu thang, nhìn bóng lưng anh cau mày.

"Đợi đến sinh nhật hai mươi tuổi của em còn hai tháng nữa lận đấy!"

Cô không nhịn được nhắc nhở anh. L&q&đ

"Vậy thì chờ đi!"

Chẳng biết tại sao, nghe giọng anh có chút tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook