Bà Xã, Đừng Trốn Nữa!

Chương 33: Đầu đụng vào lưng anh mà không hề báo trước

Tô Vân Cẩm

06/02/2022

Lời Tô Tích Cầm vừa dứt, Quý Thanh Dương cười cười.

"Sếp tổng đi công tác không có ở đây, vì bản thảo này rất gấp, lát nữa tôi sẽ gửi email cho sếp tổng để anh ấy xem qua."

Thì ra không có ở đây, vậy có cơ hội thì nói sau vậy! Cô gật đầu, sau đó nói: "Vậy tôi xin đi trước."

"Trà còn chưa uống, sao đã muốn về rồi?" Quý Thanh Dương nói xong, đứng dậy muốn đi rót nước cho cô.

Tô Tích Cầm đứng dậy theo: "Giám đốc Quý, thật sự không cần đâu, anh cũng đang bận, mà tôi cũng phải về thay thuốc nữa."

Nói như vậy, Quý Thanh Dương cũng không có lý do gì không dừng động tác, nên nói: "Nếu đã vậy, vậy cô về cẩn thận, bản thảo thiết kế này có tin gì tôi sẽ liên hệ với cô."

- - -

Tô Tích Cầm rời khỏi phòng làm việc của giám đốc, đi thang máy tới tầng một, cửa thang máy vừa mở ra, một gương mặt quen thuộc nhảy vào tầm mắt cô, ngoài gương mặt đó ra còn có mấy gương mặt khác, cô ngẩn ra.

Không phải anh đang đi công tác sao? Quay về rồi hả?

Khi cửa thang máy sắp đóng lại, cô mới hồi thần lại, bước ra khỏi cửa thang máy trước mọi ánh mắt.

"Bạch tổng." Sau khi ra khỏi cửa thang máy, Tô Tích Cầm dừng ở trước mặt anh.

Ánh mắt thâm sâu của Bạch Diễn Sâm tiếp tục dừng trên mặt cô, nhàn nhạt đáp lại.

"Đến gửi bản thảo thiết kế?"

"Vâng." Tô Tích Cầm cảm thấy ánh mắt kia có chút bức người, hơn nữa ánh mắt của những người khác lại nhìn qua, cô lúng túng rũ mắt xuống.

"Xuất viện rồi thì ở nhà nghỉ ngơi cho tốt trước đi." Giọng điệu của Bạch Diễn Sâm giống như lời dặn dò của người nhà, khiến cho Tô Tích Cầm nhất thời cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn rất ôn hòa đáp lại.

"Cám ơn anh quan tâm."

Một câu này, vô hình kéo dài khoảng cách giữa hai người, trên mặt Bạch Diễn Sâm cũng không có quá nhiều biểu cảm gì.

Lúc này, có người nói: "Bạch tổng, thang máy đến rồi."

"Ừm." Bạch Diễn Sâm trầm giọng đáp.

Tô Tích Cầm thấy thế, liền nói: "Bạch tổng, vậy tôi xin phép." Cô thực sự muốn cảm ơn, nhưng có quá nhiều người.

Bạch Diễn Sâm vừa định cất bước, dường như lại nghĩ đến cái gì đó, quay đầu, nói: "Tô tiểu thư nếu đã tới rồi, vậy làm bản thảo thiết kế một lần cho xong đi."



Tô Tích Cầm lấy lại tầm mắt, Bạch Diễn Sâm đã xoay người đi về phía đầu thang máy, cô chậm lại vài giây, nghĩ xem có nên đuổi theo hay không, lúc này phía sau truyền đến tiếng thúc giục.

"Mau vào đi."

Cô đành phải xoay người, cúi đầu quay lại thang máy, Bạch Diễn Sâm cũng không đi thang máy riêng, mà cùng đoàn đi vào thang máy nhân viên, trong thang máy còn có ba người đàn ông, tính cả cô và Bạch Diễn Sâm chính là năm người, cho nên cũng không tính là chật, nhưng vị trí cô đứng là bên cạnh anh, một cảm giác áp bức gắt gao theo sát cô.

May mắn, Bạch Diễn Sâm đang nói chuyện với những người khác, như vậy ngược lại làm chậm cảm xúc của cô. Ba người đàn ông, xuống giữa chừng, cuối cùng chỉ còn lại cô và anh.

Không có không gian của người khác, Tô Tích Cầm lập tức lại bắt đầu căng thẳng, chỗ hai người đứng vừa vặn đối diện với gương thang máy, ánh mắt của cô không biết đặt như thế nào, không gian không nói lời nào thật sự là kỳ lạ bức người, vì thế cô lên tiếng phá vỡ yên lặng.

"Bạch tổng, cám ơn anh hôm đó đã giúp đỡ."

Bạch Diễn Sâm không đáp lại, nhưng trên gương thang máy, anh lại nhìn cô.

Tô Tích Cầm có thể cảm nhận được tia sáng mãnh liệt kia, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì?

Thang máy vẫn đi lên, cảm xúc của Tô Tích Cầm dâng lên theo thang máy, đang lúc không biết nên đáp lại thế nào thì một giọng nói trầm thấp truyền đến.

"Thường bị thương?"

Cô nghiêng đầu nhìn anh: "Lần này là ngoài ý muốn."

"Ngày đó, thằng nhóc kia khóc rất đau lòng." Giọng Bạch Diễn Sâm rất trầm thấp, Tô Tích Nhâm không khỏi lại nhìn anh một cái.

Anh là thấy Cẩm Thiên khóc đau lòng, cho nên mới mời Hình Trầm Âm tới? Nếu là vậy, vậy anh thật đúng là có lòng tốt.

"Bạch tổng đúng là nhiệt tình." Cô nói.

Dứt lời, Bạch Diễn Sâm quay đầu, đôi mắt âm trầm như biển cả nhìn chằm chằm cô, ánh mắt của người đàn ông trưởng thành này như thể liếc mắt một cái là có thể xuyên thấu suy nghĩ của cô, Tô Tích Cầm có chút không chịu nổi mà né tránh ánh mắt của anh.

Đúng lúc này, một tiếng "ting" trong trẻo vang lên, phá vỡ sự ngột ngạt.

Khi cửa thang máy trượt ra, Bạch Diễn Sâm hỏi: "Cô thường gặp phải loại chuyện nhiệt tình này?"

Tô Tích Cầm không biết là do cô bị thương trên trán nên phản ứng chậm hay là bị hào quang của Bạch Diễn Sâm đè ép, nói không nên lời, chỉ lắc đầu.

Sau đó, thấy Bạch Diễn Sâm nhàn nhạt bước đi, tuy không nói gì cả, nhưng có tiếng còn hơn im lặng, một ý nghĩ rất ngu ngốc từ từ chảy vào trong đầu cô.

Nhìn bóng dáng cao lớn thon gầy bước ra khỏi thang máy, nhíu mày, anh đây là có ý gì? Có nghĩa là trên đời này không có chuyện gì nhiệt tình? Cho nên hành động của anh không phải là nhiệt tình?



Cô còn chưa hiểu kỹ, trong nháy mắt cửa thang máy sắp đóng lại, cô chỉ đành vội vàng bước ra khỏi thang máy, đi theo, đi theo phía sau Bạch Diễn Sâm, ánh mắt cô quét qua bóng lưng anh, sau đó lại cúi đầu suy nghĩ cái ý sâu xa trong lời nói vừa rồi của anh.

Đột nhiên, Bạch Diễn Sâm đang đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, Tô Tích Cầm cúi đầu suy nghĩ, cho nên căn bản cũng không phát hiện người phía trước dừng lại, mà tốc độ của cô cũng không chậm, đợi đến khi nhìn thấy giày da màu đen trên sàn nhà, đã không kịp phanh tốc độ, đầu đập vào lưng anh mà không hề báo trước.

"..."

Cô che trán, lùi lại một bước, rất đau, rất là đau. Vì nó đập trúng vết thương của cô.

Bạch Diễn Sâm cảm thấy phía sau đột nhiên truyền đến một cơ thể ấm áp mềm mại, hơi ngừng, xoay người, nhìn thấy Tô Tích Cầm tái nhợt mặt, đau đớn che trán, đôi lông mày rậm lập tức nhíu lại, cả khuôn mặt lộ ra sự lạnh lẽo.

"Đụng phải vết thương rồi?"

Nói xong, người đã đứng trước mặt Tô Tích Cầm, tay nắm lấy tay cô đang che vết thương.

"Để tôi xem."

Chỉ thấy chiếc gạc trắng thấm đỏ, đôi lông mày rậm kia cau thành sợi dây thừng: "Đi đường sao hấp tấp vậy?"

Tô Tích Cầm bị đau cũng không có lực phản kích anh, chỉ muốn lấy tay che chắn cho đỡ đau, nhìn sắc mặt tái nhợt vì đau đớn của cô, Bạch Diễn Sâm nói: "Có đi được không?"

"Được." Tô Tích Cầm cúi đầu đáp.

Vì nơi này người tới người lui, hành động của hai người đều ở trong mắt mọi người, Bạch Diễn Sâm cũng không nghĩ tới, liền nói: "Đến phòng làm việc của tôi trước."

Tô Tích Cầm nghĩ nếu vào trọng bộ dạng này căn bản là không thể nói chuyện, ngược lại sẽ khiến người khác nói ra nói vào, nên nói: "Bạch tổng, chuyện thiết kế bản thảo anh xem trước đi, tôi về trước, ở nhà tôi có thuốc."

"Cô thế này về kiểu gì? Đến văn phòng của tôi trước đã."

Nói xong, Bạch Diễn Sâm đưa tay đỡ cô, Tô Tích Cầm co rúm lại một chút, lui về phía sau một bước: "Tôi có thể tự đi được, không cần đỡ."

Đôi mắt sâu thẳm của Bạch Diễn Sâm nhìn cô rất sâu, vài giây sau, anh xoay người đi về phía văn phòng, Tô Tích Cầm chậm rãi đuổi theo, lần này, cô không dám để đầu óc trên mây nữa, rất nghiêm túc nhìn con đường phía trước.

Khi đi qua bàn thư ký, cô nghe thấy thư ký kính cẩn xưng hô: "Bạch tổng."

Sau khi Bạch Diễn Sâm đi ngang qua, cô nhìn về phía bàn thư ký, cũng nhìn thấy ánh mắt họ nhìn chằm chằm mình, ánh mắt đó mang vẻ kinh ngạc, có lẽ dáng vẻ của cô khiến họ kinh ngạc đi!

Cô gật đầu với họ, sau đó đi ngang qua và bước vào văn phòng chủ tịch đang mở.

"Đóng cửa lại." Cô vừa bước vào phòng làm việc của anh, tiếng lệnh của anh đã truyền đến, cô đành phải xoay người, đóng cửa lại.

Trên thực tế, cô đã cố tình không đóng cửa, như vậy cô sẽ không có cảm giác áp bức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã, Đừng Trốn Nữa!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook