Bà Xã Theo Anh Về Nhà Đi

Chương 63

Tửu Tiểu Thất

15/03/2013

Tôi hỏi Giang Ly: “xQ và Ngải Thụy rốt cuộc làm ăn qua lại như thế nào? Sao lại thần thần bí bí như vậy?”

GIang Ly chỉ khinh thường liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Có nói em cũng không hiểu.”

Tôi cực kỳ phiền muộn, chẳng qua chỉ được một lúc, đến khi tôi biết “chuyện làm ăn” mà anh nói là cái gì, tôi liền hiểu vì sao Giang Ly lại không nói với tôi.

Trong diễn đàn xQ, một bài post cực kỳ thu hút tung bay ở đầu trang, Tiêu đề của bài viết đó chính là: Tin tức giật gân! Ngải Thụy có ý định thâu tóm xQ.

Chủ topic tự xưng là một nhân viên của Ngải Thụy, hắn đem một số đầu mối căn cứ xác thực tổng hợp lại, đưa ra kết luận, Ngải Thụy thực sự dự định sẽ thu mua xQ, đồng thời lần này đưa ra cái giá rất cao, nhất định chiếm ưu thế. Phản hồi ở dưới rất nhiều, có người tin cũng có người không tin, nhưng mà đại đa số đều tin những lời đồn đại vô căn cứ, ngoài ra một số khác thì chỉ đơn thuần là nói linh tinh.

Tôi cũng không quá tin tưởng, nhưng vừa nghĩ đến những biểu hiện khác thường gần đây của Giang Ly, khuôn mặt tươi cười luôn trở nên mệt mỏi, trong lòng tôi lại có chút hoài nghi.

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý của Giang Ly. Ngay cả chào hỏi cũng không kịp nói, trực tiếp hỏi trợ lý: “xQ có phải đang bị Ngải Thụy thu mua?”

Trợ lý một hơi phủ nhận, vừa hùng hổ thuyết phục tôi cứ yên tâm đừng nghĩ linh tinh, vừa hung hăng mắng chửi mấy kẻ bịa đặt kia. Ban đầu tôi thiếu chút nữa sẽ tin, thế nhưng biểu hiện của tên này khoa trương quá, cực kỳ có điểm giấu đầu lòi đuôi rất đáng nghi. Vậy nên tôi lại bắt đầu thẩm vấn.

Tôi nói với hắn: “Cậu mà không nói thật cho tôi biết, lát nữa tôi sẽ nói với Giang Ly cậu phi lễ tôi, cho cậu mất cơm ăn luôn.” Tôi phục tôi quá, thủ đoạn đê tiện như vậy cũng có thể nghĩ ra được, nhất định là bị Giang Ly đầu độc.

Trợ lý bị tôi giày vò có chút dở khóc dở cười, cậu ta nói: “Chị dâu à, chị muốn em nói thế nào đây!”

Tôi nghẹn ngào thốt ra: “Thân là vợ của Giang Ly, lẽ nào tôi ngay cả quyền được biết rõ sự tình cũng không có sao? Các người coi tôi là cái gì? Bình hoa sao? Tôi ở trong mắt các người vô dụng như vậy sao…” Tôi thấy tài ăn nói của tôi ngày càng được nâng cao rồi, đều là nhờ theo Giang Ly luyện tập cả.

Trải qua sự nhõng nhẽo cứng rắn cưỡng bức dụ dỗ của tôi, tên trợ lý bị tôi dằn vặt quá kinh khủng. Cậu ta cuối cùng cũng đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói cho tôi biết, đồng thời lại nhấn mạnh thêm một lần nữa, cậu ta nói cho tôi biết tình hình thực tế không phải là do bị tôi dọa cho kinh hãi mà là mong tôi hãy đi an ủi Giang Ly một chút.

“Giang ca gần đây thực sự mệt chết đi được.” Cậu ta nói như vậy.

Lúc này tôi chỉ nắm chặt lấy điện thoại, một câu cũng không nói nên lời.

Thì ra, xQ thực sự đang đối mặt với áp lực bị thâu tóm, mà kẻ vươn ma trảo đối với xQ, chính là Ngải Thụy.

Trợ lý nói, thực lực tài chính của Ngải Thụy rất hùng hậu, bọn họ thế đến hung mãnh, hơn nữa nhất định nhắm vào xQ, hiện tại xQ cũng sắp không chống đỡ được nữa rồi….

Tôi thật sự hận bản thân mình, Giang Ly đã đối mặt với áp lực lớn như vậy, tôi không an ủi anh không ở bên cạnh cùng anh gánh vác thì thôi, lại còn cố tình gây sự hoài nghi anh cùng với Tuyết Hồng có chuyện gì dây dưa…. Quan Tiểu Yến mi đúng là cái đồ trứng thối thuần chủng mà!



Buổi tối Giang Ly trở về có sớm hơn mọi ngày một chút. Tôi vừa nhìn thấy anh, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Giang Ly thấy tôi khóc, có chút hốt hoảng. Anh vừa giúp tôi lau nước mắt, vừa nóng lòng hỏi: “Làm sao vậy?Ai trêu chọc em vậy?”

Tôi ôm cổ Giang Ly, ghé vào ngực anh, nghẹn ngào nói: “Giang Ly….thật …xin lỗi…..”

Giang Ly vỗ nhẹ phía sau lưng tôi, dịu dàng nói: “Không sao, em đừng khóc nữa.’

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nghi hoặc nói: “Anh đâu biết em làm cái gì, đã nói không sao rồi?”

Trên khóe mắt Giang Ly lúc này lộ ra nét cười nhu hòa, anh nói: “Chỉ cần em sống tốt, làm cái gì cũng không sao.”

Tôi vừa nghe mấy lời này, khóc lại càng hăng hơn. Tôi vừa khóc vừa nói: “Giang Ly, em biết hết rồi, xin lỗi, em một chút cũng không thông cảm cho anh, lại còn cố tình gây sự.”

Giang Ly cười nói: “Vẫn còn khóc. Rõ ràng là em nói em có lỗi với anh, sao bây giờ lại giống như là anh bắt nạt em vậy.”

Tôi dụi dụi nước mắt, ngại ngùng cúi đầu.

Giang Ly lại ôm lấy tôi một lần nữa, nói “Kỳ thực anh vốn không định để cho em biết… Anh không muốn để em lo lắng.”

Tôi nói: “Giang Ly, em muốn ở bên cạnh anh.”

Giang Ly cười nói: “Được, thật ra anh cũng muốn em ở bên cạnh anh.”

Tôi đẩy Giang Ly ngồi trên ghế, nịnh nọt xoa bóp vai cho anh. Tuy rằng tôi sẽ ở bên Giang Ly, nhưng tôi cũng biết, những gì tôi có thể làm được không nhiều lắm. Tôi đối với chuyện thu mua công ty không có hiểu biết gì, tôi chỉ biết là, nếu Ngải Thụy thâu tóm xQ, thì công ty do Giang Ly một tay gây dựng lên, sẽ về tay kẻ khác.

xQ chẳng khác nào đứa con của Giang Ly, có ai nguyện ý đem đứa con của mình đưa cho người khác chứ!

Lúc này Giang Ly thoải mái nhàn nhã ngồi hưởng thụ sự xoa bóp của tôi, thỉnh thoảng tà ác rên nhẹ lên một tiếng.

Cái mặt dày của tôi đỏ lên, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác. Tôi nói: “Giang Ly, trong công ty gặp phải chuyện gì phiền lòng vậy, có thể tiết lộ cho bà xã anh một chút được chứ.”

Giang Ly híp mắt, nhéo nhéo tay của tôi. Anh thở dài một hơi, nói: “Kỳ thực cũng không có gì ghê gớm, Ngải Thụy chẳng qua là ỷ vào có thế mạnh tài chính, nhảy ra quấy rối mà thôi. Nếu tình hình kinh tế của anh có chút khả năng quay vòng vốn, nhất định sẽ khiến ông ta nếm chút đau khổ.”

Lúc Giang Ly nói những lời này, vẻ mặt có chút âm ngoan, tôi nhìn mà kinh hãi. Vậy nên tôi cũng có chút tin anh nói những điều này cũng không phải là bịa đặt. Tôi lại hỏi anh: “Vậy anh cần bao nhiêu vốn?”

Giang Ly hời hợt đáp: “Không cần nhiều lắm, một hai chục vạn là đủ.”

Một hai chục vạn….Tôi xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, đột nhiên thấy chính mình thật là nhỏ bé làm sao….

“Quan Tiểu Yến,” Giang Ly nắm tay tôi, thật chặt, “Em không cẩn phải lo lắng, nếu thực sự không được anh sẽ bán xQ, hai ta đi du lịch vòng quanh thế giới.”

Tôi gật đầu, không nói gì nữa, trong lòng cực kỳ khổ sở. Tôi biết Giang Ly kỳ thực cũng rất luyến tiếc xQ của anh, anh nói như vậy chỉ là để an ủi tôi thôi.

Ngay cả Giang Ly cũng nói là không có cách nào, thì chính là thực sự không còn cách nào nữa rồi. Thế nhưng tôi thực sự không muốn thấy xQ của Giang Ly rơi vào tay người khác….



Hôm nay Giang Ly vẫn đi làm như thường lệ, tôi ở nhà vừa xem lướt qua mấy thông tin đồn đại về chuyện Ngải Thụy thâu tóm xQ trên mạng, vừa suy nghĩ xem buổi trưa nên làm cái gì cho Giang Ly ăn, nhất định phải làm chút gì ngon ngon cho anh ấy bổ não.

Lúc này, phòng khách truyền đến tiếng chuông cửa. Tôi chẳng biết là ai, dù sao bây giờ Giang Ly khó có khả năng trở về. Vậy nên tôi chạy ra cửa, nhìn qua mắt mèo trên cửa, khi thấy người đứng bên ngoài, lập tức cảm thấy lòng bàn chân dâng lên hai luồng nóng lạnh…. Cô ta, cô ta, cô ta tới làm gì?

Lúc này Tuyết Hồng giống như thấy được tôi vậy, cúi đầu nhìn vào mắt mèo, cười một cách quỷ dị.



Tôi khẩn trương nhìn chằm chằm vào cánh cửa, làm sao bây giờ, con nhỏ kia đã tìm đến cửa rồi? Quên đi, không mở cửa cho cô ta, làm bộ không có nhà.

Lúc này, Tuyết Hồng đứng ngoài cửa đột nhiên cao giọng nói: “Quan Tiểu Yến, tôi biết cô ở nhà, không định mời tôi vào ngồi một chút sao?”

Tôi dựa lưng vào tường, hung hăng lắc đầu, không phải là không định, mà một chút cũng không! Phiền cô mau biến đi cho!

Tuyết Hồng lại nói: “Như vậy, ở chỗ tôi có một cách để bảo trụ xQ, cô cũng không định nghe một chút sao?”

xQ…..xQ!

Tuy rằng biết cô ta đương nhiên có âm mưu, thế nhưng vừa nghe đến xQ, tôi vẫn không kìm được mà mở cửa, mặt không biểu cảm để cô ta tiến vào.

Tuyết Hồng nhìn tôi ưu nhã cười cười, cất bước đi vào phòng khách, sau đó tự động ngồi trên sa lông ở phòng khách, giống như đây chính là nhà cô ta vậy.

Tôi vẫn không chút biểu cảm như cũ nhìn cô ta, giống hệt như nhìn một đống rác ven đường vậy. Giang Ly nói, lúc đối mặt với người đàn bà này, nên dùng loại vẻ mặt này, đừng biểu hiện quá mức kích động, càng không được hồi hộp.

Sau một trận trầm mặc quỷ dị giữa hai người, Tuyết Hồng liền mở miệng trước: “Quan Tiểu Yến, lâu không gặp, cô so với trước đây có chút tiến bộ đấy.”

Tôi mắt cũng chẳng thèm nâng lên, đáp: “Quá khen. Cô có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, tôi mệt phải vòng vo với cô lắm.”

Tuyết Hồng cười cười, nói: “Ngải Thụy muốn thâu tóm xQ. Cô cũng nghe nói rồi chứ?”

Tôi học dáng vẻ của Giang Ly nhướn mày: “Thế thì sao?”

Tuyết Hồng: “Cô thật không định nghe thử xem làm sao có thể bảo trụ xQ?”

Tôi ý tứ sâu xa cười một cái: “Cô tới không phải chỉ để nói với tôi những lời này chứ? Nói đi, điều kiện của cô là gì?” Phải cảm tạ ảnh hưởng của Giang Ly đối với tôi, tuy bây giờ lòng bàn tay tôi mồ hôi đã đầm đìa, nhưng mà vẻ mặt còn có thể giả bộ khí định thần nhàn được đến vậy, xem ra khả năng diễn xuất tiềm tàng của tôi cũng không thể khinh thường.

Tuyết Hồng lấy ra một điều thuốc, châm lửa, sau đó phun ra một vòng khói. Cô ta hất cằm lên nhìn tôi, trên mặt hiện lên một tia cười nhạt.

Tôi mặt không biểu cảm nhìn cái gạt tàn hầu như không được đụng đến trên bàn. “Ở đây cấm hút thuốc, mời cô dập đi cho.” Đùa hay sao, bà đây ghét nhất là mùi khói thuốc ám vào, ngay cả Giang Ly nhà tôi cũng không hút thuốc, cô dựa vào cái gì mà chạy đến đây hút!

Tuyết Hồng vẫn cười cười như cũ, nhưng trong đáy mắt cô ta hiện lên một tia hoảng loạn cũng với phẫn hận, không thoát khỏi tầm mắt của tôi được. Trong lòng tôi len lén khoa tay múa chân giơ hai ngón tay lên thành hình chữ V, nỗ lực lên nào, Quan Tiểu Yến, tiếp tục duy trì khí thế này đi!

Tuyết Hồng dụi tắt điều thuốc trong tay, sau đó lạnh lùng nói với tôi: “Côi biết không, kỳ thực thâu tóm xQ là chủ ý của tôi, cô có muốn biết tại sao không?”

Tay tôi run lên, muốn nói lại thôi. Bình tĩnh bình tĩnh, tôi phải bình tĩnh…. Mặt không biểu cảm, mặt không biểu cảm!

Tuyết Hồng tiếp tục nói: “Quan Tiểu Yến, tôi ghét nhất bị người khác khoe khoang trước mặt.”

Tôi thấy chẳng hiểu ra làm sao: “Tôi hình như chưa từng khoe khoang gì trước mặt cô cả.”

Trên mặt Tuyết Hồng hiện lên một tia ngoan độc, cô ta nói: “Cô còn dám nói không có? Lúc trước ở cùng với Vu Tử Phi, cô liền khoe khoang trước mặt tôi, khoe cô có một người bạn trai đẹp trai như thế nào. Bây giờ cô kết hôn, cô lại có một ông xã vừa dịu dàng vừa có tiền lại là chủ tịch của xQ, rất giỏi sao? Được, chúng ta chờ xem, tôi không tin, Quan Tiểu Yến cô còn có thể kiêu ngạo tới lúc nào!”

Những lời này của cô ta làm cho tôi dở khóc dở cười: “Tôi chưa từng khoe khoang cái gì trước mặt cô, là tâm lý cô có vấn đề, không xem nổi khi người khác tốt hơn so với cô.”

Tuyết Hồng cười nhạt: “Tốt hơn so với tôi? Cô mà cũng đòi so với tôi sao? Quan Tiểu Yến, cô đừng có mà nói giỡn với tôi, cô ngay cả một ngón tay của tôi cũng không bằng.”

Nếu như trước đây, khi nghe Tuyết Hồng nói những lời này, tôi có lẽ sẽ rất tức giận cáu kỉnh, thế nhưng bây giờ tôi chỉ muốn cười. Tôi nghĩ lý do này của cô ta thật quá hoang đường, bản thân cô ta không hạnh phúc, thì sẽ đi phá hoại hạnh phúc của người khác sao, đây là cái chuyện quái gì vậy?

Tôi thực sự không giữ được cái vẻ mặt không chút biểu cảm vô địch kia một phút nào nữa, không thể làm gì khác hơn ngoài việc cười cười, cực kỳ bình tĩnh nói: “Cô đừng nói với tôi là chỉ vì thế nên cô mới chạy tới quấy rối chứ? Nói thật đi, nếu như thực sự chỉ có vậy, tôi khuyên cô nên thu tay lại đi là vừa. Giang Ly anh ấy không dễ chọc như vậy đâu, đừng để đến lúc cô chịu không nổi nữa.” Lúc tôi nói những lời này, cũng chỉ định hù dọa Tuyết Hồng một chút, dù sao Giang Ly anh ấy cũng chưa có biện pháp gì. Thế nhưng không ngờ tới sau đó, lời tôi nói quả thật ứng nghiệm… Đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới làm gì.

Tuyết Hồng hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện. Tôi liền tận tình khuyên bảo cảnh báo cô ta: “Giang Ly anh ấy giống như là con boss cao nhất trong trò chơi vậy, nếu như cô không chủ động chọc đến anh ấy, anh ấy cũng sẽ không chủ động công kích cô, tất cả coi như bình an vô sự. Thế nhưng nếu như cô dám chém anh ấy một đao, anh ấy ngay tức khắc sẽ vươn móng vuốt chụp chết cô, ngay cả một ngụm khí cũng không cho cô thở. Tuy rằng tôi không thích cô, chẳng qua xét thấy tâm lý cô có vấn đề, tôi cũng không nỡ để cho cô chết tươi ngay tại chỗ cho lắm.”

Tuyết Hồng cổ quái nhìn tôi từ trên xuống dưới liếc mắt, cười lạnh nói: “Giang Ly nếu thật sự nắm chắc, cô có cần phải dông dài nói một đống với tôi như vậy sao?”

Tôi: “….”

Hỏng bét, vừa mới vinh dự được khinh bỉ cô ta một chút, tôi liền quên luôn sự thật rằng “Tuyết Hồng cũng là một đứa thông minh”. Thiện tai, tôi quả nhiên không thích hợp đóng vai nữ vương khí thế.

Lúc này, Tuyết Hồng lại nói tiếp: “Trứng gà có thông minh, cũng vẫn là trứng gà. Tảng đá có ngốc, thì cũng vẫn là tảng đá.”

Tôi trợn trắng mắt trừng cô ta, không đáng để ý. Cô không phải là muốn nói Giang Ly “Lấy trứng chọi đá” sao, còn tốn công như vậy, khinh bỉ!

Tuyết Hồng: “Thế nào, cô có ý kiến?”

Tôi một lần nữa trưng lên vẻ mặt không chút biểu cảm, nói: “Hôm nay cô đến là muốn nói với tôi chuyện này?” Không phải nói muốn cho tôi biết làm cách nào để bảo trụ xQ sao? Bà chị làm ơn vào đề đi….

Tuyết Hồng: “Tôi chỉ nói một lần thôi. Nói xem, Quan Tiểu Yến, cô không cảm thấy một người đàn ông tốt như Giang Ly, rơi vào tay cô thực lãng phí sao?”

Tay tôi run lên, nói: “Cô có ý gì?”

Tuyết Hồng cười nói: “Không có ý gì, chỉ là, đột nhiên tôi đối với cái người tên là Giang Ly này sinh ra chút hứng thú thôi.”

“Sau đó thì sao?” Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình có chút thay đổi, đúng là gặp phải vấn đề liên quan đến Giang Ly, tôi thực sự không bình tĩnh nổi, muốn giả vờ cũng không được.

“Sau đó?” Ý cười trong mắt Tuyết Hồng ngày càng đậm, “Sau đó, tôi muốn anh ta là của tôi.”

Tôi kích động đến mức hô hấp cũng không ổn định, tức giận nhìn Tuyết Hồng: “Thật là mới mẻ! Cứ thấy hay là muốn có sao, trước đây là Vu Tử Phi bây giờ là Giang Ly, tại sao tới giờ cô cũng không tự hỏi mình xem bản thân có thực sự thích bọn họ hay không?”

Tuyết Hồng nghểnh cổ lên, không nhịn được nói: “Tôi đương nhiên thích, nếu như không thích làm sao có thể muốn có bọn họ?”

Tôi bị cô ta làm cho tức giận đến muốn điên luôn: “Tôi van cô! Giang Ly anh ấy không phải một thỏi chocolate, cũng không phải một cái váy, phiền cô tôn trọng anh ấy một chút được không? Cho dù cô thích anh ấy, nhưng mà anh ấy không thích cô, tại sao anh ấy phải ở cùng với cô chứ? Tuyết Hồng à, cái bệnh công chúa của cô đã nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến chỉ số thông minh rồi sao, mau đi điều trị đi!”

Tuyết Hồng thở mạnh từ trên ghế đứng phắt dậy, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt nhìn tôi. Cô ta nói: “Tôi mặc kệ, dù thế nào đi chăng nữa, nhưng thứ tôi nhìn trúng, nhất định phải nằm trong tay tôi!”

Tôi vô lực cười khổ: “Vậy cô định làm gì bây giờ? Bắt cóc anh ấy? Hay là thủ tiêu tôi?”

“Quan Tiểu Yến, tôi trịnh trọng cảnh cáo cô, tôi có thể không thâu tóm xQ, nhưng điều kiện là,” Tuyết Hồng chậm rãi cúi người, âm ngoan mà quỷ dị nhìn tôi cười, “Cô, rời khỏi Giang Ly.”

Tôi phẫn nộ trừng mắt nhìn cô ta: “Cô nằm mơ!”



Tuyết Hồng cười to: “Được, vậy cô cứ chờ xem xQ vì cô mà bị phá hủy đi.”

Tôi cũng không nhẫn nhịn được nữa, ôm đầu hét lớn: “Tuyết Hồng cô cút cho tôi, cút!”



Tuyết Hồng đi rồi, tôi chạy vào trong toilet dùng nước lạnh hung hăng hất lên mặt, buộc chính mình phải tỉnh táo lại. Có rất nhiều vấn đề cần tôi phải đối diện.

Thực lòng mà nói, hành vi của Tuyết Hồng khiến tôi cực kỳ bất đắc dĩ cùng với khinh bỉ, còn có thực buồn nôn, tôi thực sự không nghĩ ra trên thế giới này lại có loại người như vậy. Dựa vào cái gì người khác hạnh phúc hơn so với cô ta cô ta liền muốn xen ngang phá hoại? Thời gian giáo dục của gia đình cô ta đều bị cha cô ta dùng để uống trà tán gái hết hay sao? Suy nghĩ của người bình thường làm sao có thể dị dạng và quái dị như vậy?

Cô ta rõ ràng cái gì cũng có, khuôn mặt đẹp, trí tuệ, học thức, gia thế, thế nhưng tại sao cô ta còn có thể đố kị với hạnh phúc của người khác được? Cô ta rõ ràng tiếp xúc với rất nhiều người đàn ông ưu tú, mà tại sao cô ta lại chỉ nhắm vào Giang Ly không buông vậy? Cô ta vì sao luôn luôn chỉ nhắm vào những thứ cô ta không chiếm được không buông tay, lẽ nào trái cây mọc ở nhà người khác nhất định sẽ ngọt hơn sao?

Còn nữa, cho dù trái cây nhà người ta có ngọt thật, thì dựa vào cái gì mà nó phải thuộc về cô ta?

Tôi bóp bóp trán, bất đắc dĩ cười khổ. Không nghĩ ra mà không nghĩ ra mà, xem ra chuyện này cũng chỉ có thể dùng câu “Thế gian rộng lớn không có gì là không thể “để giải thích mà thôi.

Tôi còn có thể nói gì đây!

Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà… Tuy rằng người này không thể nói lý, nhưng tôi cũng không thể không nhìn thẳng vào một vấn đề khác.

Giang Ly, xQ, Giang Ly, xQ…..

Tuyết Hồng nói, cô ta có thể không thâu tóm xQ, nhưng điều kiện là, tôi phải rời khỏi Giang Ly….

Giang Ly nói, nếu như anh ấy có tiền, anh ấy nhất định sẽ không thua. Thế nhưng anh ấy không có tiền….

Rất lâu trước đây tôi từng thêu một bức tranh chữ thập, lúc đó tôi rất ngốc, một bức tranh chữ thập rất đơn giản mà tôi thêu mất nửa năm trời. Sau đó mẹ tôi thấy mới mẻ, liền lấy đi chơi, không ngờ tới làm dây nước trái cây lên trên đó, lúc đó tôi cực kì giận dữ, mấy ngày trời không nói câu nào với mẹ tôi.

Bởi vì đó không chỉ là một bức tranh thêu, đó còn là nửa năm trời tâm huyết của tôi.

Mà xQ đối với Giang Ly thì sao? Kia chỉ sợ chính là tâm huyết nửa đời của anh…

Nếu như… nếu như thật sự có thể bảo trụ được xQ, tôi có thể rời khỏi Giang Ly được hay không?

Vừa nghĩ đến chuyện rời khỏi Giang Ly, tôi liền thấy khó chịu muốn chết, nhưng lại nghĩ đến việc Giang Ly sẽ mất đi xQ, tôi không chỉ có khó chịu, còn có đau đớn, trong lòng đau đớn vô cùng.

Tôi bắt đầu so sánh, trong lòng Giang Ly, tôi cùng với xQ, bên nào nặng, bên nào nhẹ?

Nếu như là trước đây, tôi nhất định sẽ mong rằng đối với Giang Ly, tôi so với xQ sẽ quan trọng hơn một chút… Thế nhưng bây giờ… nếu như tôi không quan trọng bằng xQ của anh, như vậy Giang Ly buông tay cũng sẽ dễ dàng hơn phải không? Nhưng nếu như tôi không quan trọng bằng xQ, tôi liền thấy khó chịu, khó chịu vì tình yêu của Giang Ly đối với tôi không đủ sâu đậm….

Tôi vô lực vò vò đầu, đề bài này quả thực quá khó để giải đáp!

Quên đi, tôi không nên đặt giả thiết làm gì, tôi cứ nên trực tiếp chứng minh kết luận thôi. Kết luận chính là: Ở trong mắt Giang Ly, xQ so với tôi quan trọng hơn. Chứng cứ như sau:

Đầu tiên, xQ đã cùng với Giang Ly bao lâu rồi? Ít nhất cũng được năm năm đi? Mà tôi thì sao? Còn chưa được một năm. Thứ hai, xQ chính là do một tay Giang Ly sáng tạo nên, còn tôi? Tôi chỉ là một người vô tình xông vào cuộc đời của anh mà thôi. Thứ ba, đối với phần lớn đàn ông mà nói, sự nghiệp bao giờ cũng quan trọng hơn phụ nữ, Giang Ly…. hẳn là cũng không phải ngoại lệ đi? Thứ tư, trên thế giới này, xQ thì chỉ có một, xQ không còn, là vĩnh viễn không còn. Mà một Quan Tiểu Yến đi rồi, còn có thể có trăm nghìn Quan Tiểu Yến khác xuất hiện. Đây là sự đối lập giữa tài nguyên có thể tái sinh và tài nguyên không thể tái sinh.

Tóm lại, kết luận của chúng tôi chính là, xQ chính là gốc rễ sinh mệnh của Giang Ly, mà Quan Tiểu Yến, miễn cưỡng chỉ có thể tính là một cọng rau mà thôi….

Tôi thở dài một hơi. Được rồi, tuy rằng tôi vẫn rất khổ sở, nhưng kết luận này xem như là cái tôi cần…..

….

Tôi đơn giản thu thập một chút hành lý, sau đó đến một khách sạn. Không thể về chỗ mẹ tôi được, chỗ Hạp Tử cũng không thể đi được, những chỗ này đều bị Giang Ly quản chế hết rồi. Tôi ngồi ngẩn người trong khách sạn một lúc lâu, đoán chừng giờ này Giang Ly đã trở về nhà rồi, liền lấy di động ra gửi cho anh một tin nhắn: Giang Ly, em nghĩ rồi, em không thể cùng một người đàn ông thất bại sống cả đời được. Muốn trách, thì trách chính anh không có năng lực.

Tôi cho rằng tin nhắn này tôi viết cực kỳ chuẩn, cùng một lúc có thể kích thích ý chí chiến đấu của Giang Ly, mặt khác lại có thể để anh chán ghét tôi, cứ như vậy, hai chúng tôi đều có thể yên tâm thoải mái rồi. Nếu như nói đây là một môn nghệ thuật, tôi đây không thể nghi ngờ gì nữa chính là một nghệ sĩ!

Một lúc sau, Giang Ly gọi điện thoại lại. Tôi nhìn chằm chằm di động ngây ngốc cả nửa ngày, cuối cùng cũng run run ấn nút nghe.

“Quan Tiểu Yến?” Tâm tình của Giang Ly có vẻ không tốt cho lắm, chỉ có ba chữ này thôi, mà tôi dường như có thể cảm thấy miệng anh đang phun ra những hơi thở lạnh giá đến chết người.

Tôi vò vò góc áo, lắp bắp đáp lại một tiếng “Giang Ly.”

“Quan Tiểu Yến, lá gan của em càng lúc càng lớn rồi, nhỉ?” Vẫn là giọng nói lạnh băng chết người như cũ.

Tôi rụt cổ, nói: “Cái kia… Giang Ly, em… những gì muốn nói… em đều đã nói rồi…”

“Quan Tiểu Yến!” Giang Ly hoàn toàn không hề che giấu sự giận dữ, anh nói: “Trong vòng nửa tiếng nữa xuất hiện trước mặt anh, bằng không ngày mai anh sẽ đem xQ bán luôn!”

Tôi dở khóc dở cười: “Giang Ly anh tội gì phải…”

Giang Ly không chút khách khí nói: “Đến lúc đó xQ mất cũng là vì em, chính em tự lo liệu đi, anh dám nói liền dám làm.”

Tôi cười khổ, sao các người ai cũng thích dùng cách này uy hiếp tôi hết vậy…

Giang Ly lại nói tiếp: “Bây giờ còn hai chín phút, số phận xQ nằm trong tay em đấy.”

Tôi nằm chặt điện thoại, hành lý cũng chưa kịp cầm, chạy vội ra khỏi khách sạn.

May mà tôi không có đi xa lắm, khách sạn cách nhà tôi cũng không xa, may mà bây giờ không tắc đường lắm, may mà Giang Ly nói là nửa tiếng chứ không phải mười lăm phút….

Nói chung, tuy rằng tôi gần đây tương đối xui xẻo, nhưng là cũng được lọt vào mắt xanh của thần số phận một chút. Vậy nên tôi thực sự trong vòng ba mươi phút đã về đến nhà, không thể không nói đây thực sự là một kỳ tích đó!

Tôi vừa mới cắm chìa khóa vào trong ổ, cửa đột nhiên đã “Vụt” một tiếng bị người ta mở ra, Giang Ly đã đứng ở cửa, có chút vội vàng lại có chút phẫn nộ nhìn tôi, anh cắn chặt môi không nói lời nào, mặc cho hai đám lửa nguy hiểm trong mắt nướng cháy tôi.

Tôi rụt cổ lại, ngượng ngùng phất tay với anh, cười nịnh nọt nói: “Hi, Giang Ly….”

Giang Ly đột nhiên vươn tay kéo tôi vào trong lòng, đồng thời “Rầm” một tiếng đóng cửa lại. Sau đó anh đem tôi ép lên trên cửa, rất dùng sức, khiến sau lưng tôi có chút đau.

Anh nắm lấy vai tôi, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi, dùng giọng nói cực kỳ phẫn nộ nói với tôi: “Quan Tiểu Yến, em xem phim truyền hình nhiều quá nên hỏng não rồi sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Theo Anh Về Nhà Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook