Bạch Trạch

Chương 10

Phan Độ

02/11/2016

CHƯƠNG 10 – Đồng giường cộng chẩm không chịu, ngươi lại muốn ta đi ngủ sô pha?

Lúc tỉnh lại, Lãnh Tĩnh y nhất thời không rõ chính mình hiện tại đang ở nơi nào, chỉ cảm thấy dường như đã ngủ một giấc thật dài, cả người liền lười biếng một chút cũng chả muốn động đậy, nhưng mà đồng thời lại có một cảm giác rất ư là sảng khoái, cảm giác như hết thảy mọi mệt mỏi đều bị tẩy trừ đi. Y nâng nhẹ tay  khẽ vuốt mắt một cái, gãi gãi đầu rồi mở mắt ra, ánh sáng mặt trời bị một bức màn cản cửa sổ trở, chỉ thoáng chiếu rọi một chút ánh sáng màu nhàn nhạt, nhưng cũng đủ cho y biết hiện tại thời gian cũng chẳng còn sớm gì, xem ra y đã ngủ rất lâu.

Y cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện trong ***g ngực mình cư nhiên lại chính là người kia. Y lẳng lặng nhìn cả người Bạch Trạch giờ phút này đang ***g ngực y, đầu chôn vào vai y ngủ thật say giấc, cánh tay hắn vươn qua ôm lấy phần thắt lưng của y, gắt gao mà ôm lấy hông y, lấy tư thế ôm lấy y mà nằm trọn trong ngực. Hai thân thể kề sát dính lấy nhau không có chút kẻ hở, thân chạm thân, chân liền chân.

Khó trách y cả đêm qua đều cảm thấy thực ấm áp. Nhưng chính là, vấn đề hiện tại ——

Vì cớ gì mà Bạch Trạch hắn trên người mặc một cái áo sơ mi màu trắng, còn y thì lại mình trần như nhộng? Không, ít ra còn mặc quần lót.

Đây là loại tình huống gì đây?

Chính mình cùng người này khi nào thì ôm nhau mà ngủ?

Y nhớ rõ ngày hôm qua cả ngày đều rất không thể tập trung được tinh thần, sau đó đi đến  “Tây Phong” ăn cơm chiều, nhưng lúc đó lại cảm thấy cả người vựng huyễn cho nên liền đi toilet rửa mặt cho tỉnh táo một chút, ngờ đâu ngay tại bồn rửa tay lại liền cảm thấy trời đất như quay cuồng bốn phía, rồi lại gặp được hắn. Hắn nói rằng y bị bệnh, cứ như vậy còn muốn dẫn y đi bệnh viện. Y bởi vì từ trước giờ chán ghét bệnh viện cho nên nhất định không chịu đi cho nên hắn sau đó liền lái xe chở y trở về, rồi cho y uống thuốc có phải không? Rồi lại sau đó nữa thì … Y nhịn không được mà nhìn về phía hắn —–

Đồng .giường.cộng.chẩm?!!

Lãnh Tĩnh theo bản năng mà nhăn mày một chút, muốn rút cánh tay đang bị hắn ôm lấy ra khỏi. Y thử dùng lực nhẹ nhàng một chút, người kia vẫn bất động không hể dịch chuyển, vẫn cứ như vậy ôm y thật chặt mà ngủ. Y lần nữa đẩy ra, lần này dùng lực mạnh một chút, gỡ ra, gỡ ra.

“Ngô…..” người nằm trong lòng kia bị quấy rầy lúc đang ngủ liền bất mãn lầm bầm một tiếng, sờ sờ thắt lưng y một cái rồi cứ thế nhích lại gần, đem đầu vùi càng sâu vào vai y, cảm giác tựa như rất thư thái, rất thoải mái, thế là vẫn tiếp tục ngủ ngon giấc nồng.

Hai người cạnh nhau, càng lúc càng gần sát.

Lãnh Tĩnh cả người bỗng chốc cứng ngắc, liền muốn nghĩ làm sao phải đẩy người trong ***g ngực này ra, chính là càng cố gắng đẩy ra thì cái người kia lại càng thêm dính chặt, thế cho nên y đều có thể cảm nhận được tim của người này đang nhẹ nhàng đập đều đều, nghe được thanh âm từ tiếng đập của con tim hắn. Y cảm giác, người trong ***g ngực y hiện tại cùng với y chính là bất đồng, bởi vì con người này thực ấm áp, còn có đầu hắn đang chôn trong bờ vai y có mái tóc thực mềm mại, theo hô hấp đều đều mà chạm vào làn da y, làm cho y càng ngày càng cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nóng lên, càng lúc càng cứng đờ ra. Loại cảm giác kì lạ này không thể nào miêu tả thật rõ ràng này trong lòng y càng lúc càng lan tràn, làm cổ y da đầu run rẩy, quái dị đến cực điểm, tay chân lại càng thêm cứng ngắc không tài nào cử động được.

Y chưa vao giờ cùng người khác dựa vào thật gần gũi như thế.

Y nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào người nằm trong ***g ngực kia thật lâu, gần năm phút đồng hồ, rốt cuộc y vẫn là động đậy, quyết định rút cánh tay mình ra khỏi khỏi hắn, đem hắn đẩy qua một bên rồi đứng lên. Y cảm thấy toàn thân nhớp nháp khó chịu, cần phải đi tắm rửa, bụng cũng đã kêu gào bảo đói, y cần phải ăn cơm — ngày hôm qua bởi vì không khỏe cho nên cơ bản là cũng chưa có ăn gì này nọ.

Động tác của y quá mạnh cho nên cũng lỡ đánh thức Bạch Trạch hắn từ trong giấc ngủ ngon tỉnh dậy.



Đôi lông mi hắn không tình nguyện run lên, mơ mơ màng màng nửa mở mắt, nâng tay lên dụi lấy đôi mắt mình, ánh mắt mê mang, nhất thời cũng không nhìn rõ được mọi thứ.

“Ngô…” hắn than nhẹ một tiếng, trong lòng kêu rên, trời ạ, như thế nào lại cảm thấy mệt như vậy? Đêm qua hắn thức khuya quá hả?

Bởi vì mới vừa tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, đầu óc cũng khó tránh khỏi không quá linh hoạt.

Hắn ngơ ngơ nhác ngác nhìn chằm chằm trần nhà chừng năm giây —-

Trời ạ, hắn nằm ở trên giường, như thế nào hắn lại nằm ở trên giường? Hắn đáng lẽ là phải ở bên giường chiếu cố Lãnh Tĩnh a!

Hai mắt hắn mở lớn không thể tin, nhanh chóng quay đầu lại nhìn. Lãnh Tĩnh đang ngồi bên cạnh gắt gao nhìn theo mọi cử động của hắn, lại còn trần như nhộng, biểu tình âm trầm.

“Ân, sớm ~” Bạch Trạch xấu hổ giương mắt nhìn y, tuy rằng trong lòng thực không được tự nhiên muốn hộc máu, chính là ——-

“Có cảm thấy khỏe hơn không?” Cuối cùng hắn cũng không sợ chết mà đưa tay lên sờ trán y, làm bộ như tối giờ không có gặp qua mặt y lần nào, không sợ hãi mà nhìn thẳng vào y, “Hạ sốt rồi.”

Lãnh Tĩnh vẫn là không nói được một lời, trừng mắt nhìn hắn. Y đối với việc làm của hắn liền không khỏi sắc mặt ngày càng đen thêm, y không thích người khác bính y.

Bạch Trạch nhìn thấy y hơi thở dồn dập, máu dồn lên trên mặt liền từ ngây ngẩn cả người mà nhanh chóng hoàn hồn, lắc lắc đầu, mặt không đổi sắc mà xốc lên chăn, động tác lưu loát mà nhảy xuống giường, vuốt thẳng lại cái áo sơ mi nhăn nhuốm, tận lực trưng ra một tư thái sóng yên bể lặn mà nói, “Tối hôm qua anh phát sốt cho nên tôi chở anh về, cho anh uống thuốc, châm cứu cho anh hạ sốt.”

Tuy rằng hắn tự nhận là chính mình đã leo lên giường y ngủ, nhưng mà đó là bởi vì y bị bệnh, liền sợ rằng nếu hắn đi ngủ giường khác thì không ai chăm sóc y, lại thấy giường y lớn như vậy, chi cho hắn ngủ úp sấp một chút cũng sẽ không có gì là to tát cả, hơn nữa y đang bị sốt khá cao, khẳng định trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh cho nên chỉ cần hắn tỉnh sớm hơn y một chút thì thần không biết quỷ không hay, cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Ai mà biết y lại cư nhiên tỉnh sớm như thế chứ, thật sự là ông trời muốn hại người mà.

Nhưng mà tốt xấu gì thì hắn cũng đã chiếu cố y cả một đêm, y sao lại như vậy lạnh lùng mà nhìn hắn chứ, cứ giống như hắn là kẻ thù giết cha y không bằng. Y nhất định phải biết là hắn chính là ân nhân cứu mạng y mới đúng. Người này, có hiểu từ “tri ân báo đáp”, “phân biệt đúng sai” là gì không a?

Hắn dù trong lòng run rẩy không ngừng, bất ổn không yên, bất quá hắn vẫn là tiếp tục giải thích cho y nghe, giả vờ khụ khụ một tiếng, thanh giọng mà kể — kể sự tình một đêm.

“Sau đó tôi cảm thấy hơi mệt, nhưng mà vẫn là lo lắng cho anh” lén liếc mắt nhìn y một cái, thực làm ơn mắc oán mà, sợ y buổi tối bệnh nặng cho nên hắn mới không thể rời đi chứ bộ, “cho nên liền mượn giường anh nằm một chút.” Nghĩ đến hắn đã lột hết quần áo của y, cho nên liền quang minh chính đại mà nói: “anh ra rất nhiều mồ hôi, tôi mới giúp anh cởi quần áo. Điều này so với bị đổ mồ hôi nhiều như vậy, anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút a.”

Hắn chờ đợi phản ứng của y, nhưng y lại chẳng nói lời nào cả. Đến tận một phút sau —-



“Có sô pha”, y mặt lạnh mở miệng.

“Cái gì?” Hắn không hiểu nga.

“Trong phòng có sô pha.” Cho nên cậu có thể ngủ sô pha a.

Bạch Trạch bất khả tư nghị trừng mắt nhìn con người trước mắt, đầu óc có chút trống rỗng bó tay. Hắn cực khổ chiếu cố y cả một đêm, y liền bảo hắn đi ngủ sô pha?

Lang tâm cẩu phế, bốn chữ màu đỏ này xuất hiện ngay trong đầu của hắn.

“Tôi không thích ngủ sô pha” nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Lãnh Tĩnh nhăn mày.

“Anh tối hôm qua lại không có phản đối, cho nên tôi đương nhiên phải chọn cách ngủ nào thoải mái nhất.”

Y bị bệnh đã muốn ngủ say như chết, đương nhiên không thể có khả năng phản đối, lòng có dư mà lực không đủ thôi.

Cho nên nói, dù y có cảm thấy khó chịu như thế nào thì ngủ cũng đã ngủ rồi, đồng giường cộng chẩm cũng đã thành sự thật, y có thể làm gì được đây?

Đúng là một tên không có lương tâm mà.

Bạch Trạch lười cùng y mắt to trừng mắt nhỏ lý luận, không thèm chiến nữa mà xoay người hướng cửa đi ra.

“Tôi nấu cháo rồi, anh mặc quần áo rồi xuống dưới ăn đi.” Hắn không có phải là không đói, cho nên quyết định đi xuống lầu ăn cơm.

Cháo? Nhà y có cái gì để cho hắn nấu cháo sao?

Lãnh Tĩnh nhìn bóng dáng hắn bước đi ra.

Tỉnh lại thì thấy người này, sau đó rời giường là thấy cháo a~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Trạch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook