Bần Đạo Thật Không Muốn Kiếm Tiền!

Chương 7: Mãnh Hổ Đại Yêu! Mạnh Sơn Quân! Tính Danh: Viên Khiếu Chu.

Lục Nguyệt Quan Chủ

25/11/2021

Thân phận: Trưởng lão Thôn Âm sơn.

Tu vi: Luyện Thần cảnh, đại thành.

Bản lĩnh: Tinh thông bí pháp Thôn Âm sơn, giỏi về Nhiếp Hồn Đoạt Phách, yêu thích giết người Luyện Hồn, rút ra tinh huyết da thịt, luyện chế âm hồn quỷ vật.

Sự tích: Đồ sát mười thôn trang, tụ vạn người tinh huyết, luyện chế vạn hồn huyết phiên, bị chính đạo không cho chỗ dung dân. Nửa tháng trước, liên thủ với trưởng lão Mặc Quy của Thôn Âm sơn, ở biên cảnh giết chết mười ba tên hồng y trảm yêu sứ của Liệp Yêu phủ, sau đó suất lĩnh cùng ba tên đệ tử chân truyền trốn vào Đại Hạ quốc, chẳng biết đi đâu.

". . ."

Bảo Thọ đạo trưởng nhìn chân dung ở dưới.

Áo bào đen phủ đầy thân, khăn đen che mặt.

Chỉ lộ ra một đôi mắt lành lạnh đáng sợ.

Nhưng có thể phán đoán từ nếp nhanh mơ hồ xung quanh mắt, diện mạo của người này già nua, cũng không phải là thanh niên trai tráng.

Mà Bảo Thọ đạo trưởng lại nhìn vào cột cuối cùng, thấp giọng nói: "Thôn Âm sơn? Viên Khiếu Chu? Luyện Thần cảnh?"

Hai ngày qua, căn cứ vào kí ức không hoàn hảo đời trước, tính cả các phương yêu ma trên Liệp Sát sách, hắn đã rõ ràng cấp độ tu hành bây giờ.

Thế giới người tu hành được chia thành ba đại cảnh giới, theo thứ tự là Luyện Tinh, Luyện Khí, Luyện Thần.

Mỗi một đại cảnh giới, lại bởi vì công pháp khác biệt, nội tình sâu cạn đạo hạnh, tu vi mạnh yếu khác nhau, cho nên phân thành các cấp độ: Sơ cảnh, tiểu thành, đại thành, đỉnh phong.

Luyện Thần cảnh đã là thượng tầng trong thế giới người tu hành!

Mà Luyện Thần đại thành, càng là người nổi bật trong cảnh giới!

"Đã để mắt tới ta sao?"

Bảo Thọ đạo trưởng thấp giọng niệm một câu.

Trên Liệp Sát bảng, không ghi chép kỹ càng, nhưng Liệp Sát sách của Cửu Tiêu Tiên tông lại ghi chép rất rõ ràng.

Lúc trước yêu đạo Thu Phong bị hắn chém giết chính là một trong ba tên đệ tử đi theo Viên Khiếu Chu tiến vào trong Đại Hạ quốc, xếp hạng thứ bảy.

Mà Mạnh Sơn Quân xếp hạng thứ tư, có thể đem hồn phách của người mà hắn ăn luyện hóa thành trành quỷ.

Ba tên âm linh vừa nãy sinh ra quỷ dị, hẳn là trành quỷ trong truyền thuyết, tác phẩm của Mạnh Sơn Quân.

Là Mạnh Sơn Quân ngẫu nhiên biết được việc này, đến ra mặt cho sư đệ?

Hay là Viên Khiếu Chu đã biết được việc này, ra lệnh Mạnh Sơn Quân tới đây?

Nếu là tên Mạnh Sơn Quân Luyện Khí đại yêu này Bảo Thọ đạo trưởng nghĩ cũng có thể đối phó được.

Nhưng nếu là bị Luyện Thần đại thành cao nhân Viên Khiếu Chu để mắt tới, đó là phiền toái không nhỏ.

"Bảo Thọ đạo trưởng?"

Gấu nhỏ thấy hắn suy tư nửa ngày, thấp giọng gọi một câu.

Bảo Thọ đạo trưởng trầm mặc một lát, nói ra: "Căn cứ theo truyền thuyết, cự ly mà mãnh hổ đem trành quỷ ra sử dụng không được vượt quá ba ngọn núi!"



Bây giờ xem ra, địch tối ta sáng, cực kì bất lợi.

Hắn cầm lấy cổ gấu nhỏ, nhấc lên.

"Ngươi cũng là mãnh thú trong núi, ở trong rừng rất linh mẫn."

"Hắc thủ phía sau ba cái quỷ là một đầu Hổ Yêu."

"Hổ Yêu cách chỗ này không xa, chỉ ở trong phạm vi ba ngọn núi."

"Ngươi đánh không lại nó, nhưng bần đạo muốn ngươi tìm được nó!"

Bảo Thọ đạo trưởng đưa tay ném đi, nói: "Đi thôi, hãy dùng thiên phú của ngươi, bằng vào những vết tích lưu lại trong rừng, hãy tìm kiếm vị trí của nó."

——

Ngoài mười dặm.

Bên bờ vực.

Ánh trăng thanh tịnh, quang hoa như nước.

Nhưng lại có một đầu hổ lớn lộng lẫy, ngóng nhìn về phía trước.

Nó cao hơn một trượng, đôi mắt lấp lóe, lại có thần thái giống người.

"Diệt sát ba cái trành quỷ trong nháy mắt."

Trong mắt mãnh hổ có vẻ suy tư, thầm nghĩ: "Ít nhất là Luyện Khí cảnh đại thành, có thể là Luyện Khí cảnh đỉnh phong, nhưng chưa đạt tới Luyện Thần cảnh."

Nếu như đạt đến Luyện Thần cảnh thì lúc nãy có thể thông qua ba cái trành quỷ dùng khí thế thần thức khóa chặt tự thân.

Sư tôn có lệnh, để nó tới đây dò xét, không được vọng động, cho nên lần này nó tới thăm dò cũng lưu lại một tay.

Nếu Đạo sĩ trẻ thật là nhân gian Luyện Thần chân nhân, nó sẽ gãy đuôi cầu sinh, bỏ đi mười năm đạo hạnh, đem khí thế thần thức của đối phương lưu ở trên cái đuôi gãy, sau đó tự mình bỏ chạy.

Nó thân là Luyện Khí cảnh đỉnh phong, mà chắc Đạo sĩ trẻ là Luyện Khí đại thành, tối đa cũng chỉ là Luyện Khí đỉnh phong.

Nếu như giờ phút này xuất thủ vì báo thù cho lão thất cũng không phải là không có hi vọng.

Coi như cùng là Luyện Khí đỉnh phong, tuy bản lĩnh của nó không bằng cái gọi là chân truyền Đạo Môn, nhưng ở cảnh giới ngang nhau, đào mệnh cũng không khó.

Nghĩ như vậy, nó lại suy tư một lát.

Cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ báo thù cho lão thất.

"Thôi, gần đây lão thất xem thường ta vì xuất thân từ yêu vật, không đáng mạo hiểm vì hắn."

"Người Liệp Yêu phủ đuổi theo không bỏ, lại ban bố Liệp Sát bảng, vẫn không cần làm phức tạp lên."

"Quay lại bẩm báo sư tôn, nói bản lĩnh đối phương không dưới ta, cũng đủ để giao nộp."

Mãnh hổ nhớ kĩ như vậy, hướng phía Bảo Thọ đạo trưởng liếc mắt nhìn chằm chằm, xoay đầu lại, đi vào trong núi rừng.

Bóng đêm thâm trầm, gió núi quét.

Ngọn cây lay động, rì rào rung động.



Thấy mãnh hổ đang chạy vội tại trong núi.

Ánh trăng chiếu xuống, sáng tối không rõ, hình như có ý lành lạnh.

Bách Thú Chi Vương, uy phong lẫm liệt.

Sài lang đi săn ban đêm, dạ ưng đứng ở trên cây, rắn độc giấu ở phía dưới, nhao nhao tránh lui ra, không dám tới gần.

Nhưng mà đúng lúc này, ánh trăng sáng lên trong phút chốc!

Hiện ra đến loá mắt, khí tức rét lạnh, âm lệ vạn phần!

Oanh một tiếng!

Mãnh hổ bỗng nhiên nhảy lên, chớp mắt đã ở ngoài ba trượng!

Kiếm khí xẹt qua trong chớp mắt!

Cỏ xanh bụi đất, bay tán loại đầy trời!

Ở chỗ lúc nãy Yêu Hổ đứng xuất hiện một cái khe!

Khe hở dài hơn một trượng, rộng chừng ba tấc, sâu không thể hàn!

"Trốn đi rất nhanh đấy."

Cách đó không xa, từ sau một cây đại thụ đi ra một người.

Người đến có diện mạo tuấn tú, chừng hai mươi tuổi.

Thân hắn mang đạo bào, tay trái cầm phất trần, phải cầm pháp kiếm.

Hắn cười không ngớt, nhìn xem đầu Yêu Hổ này, nói ra: "Đùa bỡn bần đạo một lúc còn muốn đi, không không thú vị tí nào?"

Nhãn thần mãnh hổ hung lệ, tràn ngập uy nghiêm khó tả.

"Người tu hành mà bố trí mai phục đánh lén như vậy không khỏi làm mất thân phận rồi đi."

Mạnh Sơn Quân bỗng há miệng nói tiếng người.

Sau khi yêu vật tấn thăng Luyện Khí cảnh, đủ khả năng để luyện hóa hoành xương ở cổ bằng khí trong cơ thể, bắt chước nhân loại phát ra tiếng.

Bảo Thọ đạo trưởng thường thấy gấu nhỏ, cũng không ngoài ý muốn, chỉ là cười nói:

"Đi săn trong núi không phải đều là tiềm ẩn đánh lén sao? Lúc nào những yêu ma quỷ quái này cũng coi trọng quang minh chính đại rồi?"

Nhãn thần Mạnh Sơn Quân lấp lóe, làm tư thế vận sức chờ hành động, lộ ra thần thái hung lệ, nói: "Ngươi cho rằng hợp lực với đệ tử chân truyền của Cửu Tiêu tiên tông chém giết sư đệ phế vật không ra gì của bản tôn thì có thể một mình chém rụng được bản tôn sao?"

Trong lòng nó có nghi ngờ không ngừng, bởi vì nó không nhùn ra tu vi sâu cạn của Đạo sĩ trẻ.

Nhưng điều duy nhất có thể xác định là đối phương tuyệt đối không phải Luyện Thần cảnh.

"Ngươi còn biết đệ tử chân truyền của Cửu Tiêu tiên tông đồng hành cùng bần đạo, xem ra ngươi đã đi một chuyến đến Kim Dương huyện, âm hồn của ba vị lao dịch lúc nãy là bị ngươi đem ra sử dụng để thăm dò tiểu đạo đúng chứ?"

Bảo Thọ đạo trưởng nâng pháp kiếm lên, chậm rãi nói ra: "Ngươi là Luyện Khí cảnh đỉnh phong, sau khi dò xét không đến báo thù, ngược lại muốn đi, chắc hẳn là không nắm chắc thắng được tiểu đạo. . . Thế nhưng Đạo gia lại muốn thử xem phân lượng của đại yêu Luyện Khí cảnh đỉnh phong nhà ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bần Đạo Thật Không Muốn Kiếm Tiền!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook