Bán Đời

Chương 6

Tống Thị Phương Anh

06/12/2019

Nước mắt của tôi có lẽ chưa bao giờ ngừng rơi,tôi thà điên để chẳng biết điều gì còn hơn là cứ hết lần này tới lần khác chứng kiến bản thân mình bị đau lòng đến thế này...Vỹ người đàn ông đã ở bên tôi khi mà tôi tuyệt vọng nhất nhưng cũng đã không vượt qua nổi cám dỗ của đàn bà...

Đạt bước xuống xe định tiến tới chỗ Tâm thì Tâm bất ngờ băng qua đường...

Đạt: Ơ cô...

Nói vậy rồi Đạt nhìn Tâm đi khuất bóng sau bóng tối...anh ta thở dài...đang định lên xe thì hai chiếc xe ô tô lao tới...những người trên xe lao xuống ai nấy đều cầm gậy và dao lao tới chỗ Đạt...Đạt bị chúng chém từ đằng sau vài nhát...anh ta lên xe chốt cửa vội vã...máu chảy đầy người ướt sũng ghế,Đạt cố cắn răng lái xe đi,chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay anh ta nhuốm một màu đỏ...

Tên A: Đuổi theo nó,nhanh lên...

Vừa đi vừa khó thở ra đến đường lớn có đông xe cộ nên đám người chém Đạt phanh xe lại...Đạt vòng xe đi rồi đỗ lại ở 1 công viên...anh ta cố tìm điện thoại thì không tìm thấy

Đạt: Chắc rơi rồi,chết tiệt...

Anh ta mở xe xuống ngã xõng xoài xuống nền...thấy đôi chân của 1 cô gái...anh ta với nói hổn hển...

Đạt: Gọi cấp cứu...

Tôi ngạc nhiên khi đứng trước mặt mình là 1 người đàn ông toàn người đầy máu...trời đã vào đêm ở công viên chẳng có ai...tôi cố gắng đỡ anh ta ngồi dậy...

Tôi: Anh gì ơi sao thế này,có ai không ở đây có người bị chảy máu rồi

Đạt: Có điện thoại không

Tôi: Tôi k có...

Đạt: Vẫy taxi đi,tôi phải đến viện gấp

Tôi: Vâng vâng...

Tôi chạy ra vẫy taxi có chiếc xe đỗ lại nhưng thấy anh ta máu me họ lại chạy thẳng k chở...vẫy mấy xe taxi đều như vậy...tôi thấy anh ta lịm dần đi...1 chiếc xe tải chở dưa hấu đi qua tôi chặn xe

Tôi: Làm ơn có người cần đi viện...

Hai vợ chồng chủ xe tốt bụng cho chúng tôi ngồi sau thùng xe...anh ta mặc áo trắng mà đỏ ướt đẫm...hơi thở hổn hển tựa vào vai tôi

Tôi: Anh gì ơi cố lên sắp đến viện rồi ạ

Đạt: Tôi khó thở...chắc chắn vào phổi rồi

Tôi: Sao anh ngã nghiêm trọng vậy...sẽ k sao đâu tôi tin là như thế sẽ k sao đâu...

Tôi thổi vết thương trên lưng anh ta...Đến bệnh viện máu chảy nhiều hơn...chiếc ví trong túi quần anh ta rơi ra tôi vội nhặt...

Bác sỹ: Cấp cứu gấp chuẩn bị phòng mổ,người nhà đi làm thủ tục đi...

Đạt lơ mơ nhìn thấy Tâm rồi ngất lịm...

Tôi ú ớ trong túi tiền không có thì làm thủ tục kiểu gì đây

Thu ngân: Nộp trước 5 triệu

- 5 triệu,cái này...

Tôi chỉ là người giúp anh ta thôi ạ,cũng k có khả năng nên chị thông cảm châm trước cho anh ấy vào khám trc dc k ạ

Thu ngân: K có tiền thì xác định nằm đấy em ạ,thôi em qua đường là người tốt rồi về nghỉ ngơi đi

- Còn anh kia

- Thì bh chưa có tiền thì chưa dc mổ ngay đâu

Tôi đang ấp úng thì y tá chạy ra

Y tá: Người nhà của nạn nhân bị chém đúng k ạ

Tôi: Bị chém ạ,tôi chỉ là giúp qua đường thôi à chiếc ví...



Tôi mở chiếc ví ra bên trong có rất nhiều thẻ và 1 xấp tiền...tôi vội đóng viện phí và đưa ví cho cô y tá

Tôi: Phiền cô tìm giúp xem có địa chỉ nhà anh ta k,ví của anh ta đây,tôi cũng đóng tiền rồi nên mong mổ sớm giúp cho...

Y tá: Có card visit đây rồi...

Tôi ngồi chờ ở hành lang mổ đến khi thấy một phụ nữ có tuổi nhưng rất cao sang chạy vào hớt hải...

- Đang mổ sao

Lái xe: cứ bình tĩnh ạ...tôi sẽ đi hỏi rõ

- Bình tĩnh sao được,con của tôi...

Tôi thở phào nhẹ nhõm vì biết đó là người nhà anh ta...lặng lẽ trở về...tôi đi bộ vừa đi vừa hỏi đường về nhà...về đến khu trọ thấy phòng tôi sáng đèn...Vỹ ngồi trong phòng thấy tôi vội vã chạy ra

Vỹ: Em đi đâu vậy,có biết anh tìm em thế nào k,anh cứ nghĩ bệnh em thuyên giảm rồi chứ sao lại mãi vẫn như vậy...áo em sao lại có máu...

Tôi chẳng nói gì vào phòng lên giương chùm kín chăn

Vỹ: Mai anh phải hỏi bác sỹ rốt cuộc 1 năm qua họ chữa cho em kiểu gì mà em vẫn là 1 kẻ điên tâm thần hoảng loạn...mỗi lần em như vậy anh buồn lắm em biết k?

Tôi nghe Vỹ nói mà lòng buồn rơi nước mắt đến ướt đãm gối...tại sao quan tâm em mà vẫn phản bội em,tại sao vậy Vỹ...

Sáng hôm sau tôi dậy sớm nấu đồ ăn sáng,Vỹ dậy xua tay

Vỹ: Để anh làm cẩn thận không bỏng...

- Em làm được rồi

- Em nói gì vậy,nói lại anh xem

- Em có thể làm được

- Em tỉnh rồi sao

- Vâng em đã tỉnh

Vỹ ôm chầm lấy tôi...

Vỹ: Tốt quá rồi ơn trời thật sự tốt quá rồi...

Vỹ ôm tôi rồi khóc,tôi lúc này trong lòng vỹ chẳng hiểu nên vui hay nên buồn...mọi chuyện thật sự khiến tôi chán nản kể từ giây phút tôi thấy vỹ qua đêm với cô bé cạnh phòng...

Tôi không phủ nhận Vỹ là một người đàn ông tốt với tôi thế nhưng trong lòng tôi chẳng thể quên nụ cười và tiếng ân ái của Vỹ đêm hôm qua...

Tại biệt thự Tân An

Bố Đạt: Nhất định tra ra đứa muốn giết con tao...

Thư kí: Cậu Đạt đã qua cơn nguy hiểm và đã ra nước ngoài chữa trị nên chủ tịch đừng tức giận,sức khoẻ là quan trọng...

- Cả đời tao có 2 thằng con,thằng cả thì đao bẩm sinh còn mỗi thằng Đạt chẳng may có làm sao thì

- Chủ tịch bị nhiều công ty ghen ghét có lẽ dự án mới lần này chủ tịch đấu thầu đã gây nên hiềm khích...

- Nếu là hiềm khích trong kinh doanh có thể được chỉ sợ hiềm khích cá nhân của nó

- Cậu Đạt cũng chỉ ăn chơi lẽ nào lại có hiềm khích lớn vậy

- Nó thật sự chỉ giả vờ làm 1 đứa con của tao mà thôi,nó làm gì mày cũng biết mà...

- Cái này...( người thư kí e ngại)...

Tôi và Vỹ đi vào trung tâm siêu thị nơi Vỹ làm việc

Vỹ: Anh làm ở đây



Tôi: Siêu thị Tân An

- uk họ là tập đoàn Tân An giàu lắm,bao gồm chuỗi siêu thị mini và các trung tâm thương mại rồi xây biệt thự các kiểu luôn...

- Vâng

- Vào đây anh mua cho em mấy bộ đồ mới

- Thôi k cần đâu

- chúng ta là vợ chồng mà,coi như anh ăn mưng việc em khỏi bệnh...

- Anh em cần đi làm muốn về đón con của em

Vỹ: được chúng ta cùng cố gắng kiếm tiền rồi về đón con...

Tôi lúc này cảm thấy k muốn buông tay Vỹ chút nào,tôi đã từng vấp ngã không hạnh phúc và tôi cũng đang cố gạt bỏ việc Vỹ đã phản bội tôi...

Tối đến Vỹ ôm lấy tôi tỏ ý muốn quan hệ...tôi gạt tay...

Tôi: Em đang đến tháng

Vỹ:Uk vậy em ngủ đi...

Tôi nhắm mắt vì chưa sẵn sàng bởi nỗi ám ảnh vẫn còn...được 1 lúc tôi thấy tiếng tin nhắn...Vỹ đọc rồi lại lặng lẽ sang phòng bên cạnh...Tôi lại dậy đi theo,lần này tôi định nói rõ ràng dù biết là đối măt sẽ rất đau nhưng tôi muốn giữ một người tốt như Vỹ có thể anh vì sinh lý và phút bồng bột...

Cô gái: Anh em thử thai lên 2 vạch rồi giờ sao

Vỹ: Em điên à,sao em k phòng tránh

- Lần trước em quên mất sao anh lại quát em...

Vỹ: Bỏ đi

- Anh nói thế mà nghe dc à con anh mà...

Tôi bên ngoài nghe thấy người bủn rủn chân tay...lúc này thậm chí còn chẳng nói được gì..

Tại Singapore

Đạt ngồi ở sân Golf nhìn Đức đánh golf và cười nói vs các cô gái

Đức: Này sao măt nghệt ra thế hay vết thương còn đau

Đạt: K hết đau rồi

Đức: Uk cố nghỉ ngơi đi ông bà già mày lo sốt vó đấy...

Phía sau Đạt 1 người mặc áo đen đến nói vào tai...

Áo đen: Điều tra ra kẻ sai người chém cậu rồi đúng như cậu đoán...người của long xà

Đạt: Tao biết rồi con chó ý dám lật kèo...

Hai cô gái bật rượu nói vs Đức...

Gái: Nhiều rượu vậy anh em k uống dc say mất ý

Đức: Gái dân tộc đâu mà cổ hủ thế nhỉ...

Đạt nghe câu gái dân tộc chợt nhớ lúc hôn mê nhớ ra Tâm cứu anh ta

Đạt: Đúng cô ta rồi...( đạt cười mỉa) có duyên đây...về Việt Nam bắt cho tao 1 đứa con gái...cô ta có mái tóc dài rất dài...tao thích...

Đạt nhấp ly rượu lên môi rồi cười khẩy...có lẽ đoạn đường của Tâm giờ mới bắt đầu.

- [ ]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bán Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook