Bảo Bối

Chương 117

Neleta

30/03/2016

“Hô hô hô!”

“Chi chi chi chi!”

Đêm khuya, đại Dũng cùng Tiểu Bối từ ngoài cửa sổ nhảy vào, cũng không quản người trong nhà đang ngủ, nhảy lên giường vừa kêu vừa kéo. Phàm Cốt cùng Phương Du ngay khi chúng nó vừa tiến đến cũng đã tỉnh, búng ra móng vuốt của hai “Người”, mặc y phục rất nhanh hỏi: “Là cái cây kia đến đây hay là con chim sẻ đến đây? Đến mấy người?”

Đại Dũng làm động tác bay bay, vươn hai móng vuốt. Phàm Cốt vui vẻ: “Nhanh đi nhanh đi, đem bọn Nhiếp tiểu tử đều gọi đứng lên. Chú ý, đừng để cho người khác biết.”

“Chi chi chi chi!” Tiểu Bạch túm đại Dũng nhảy xuống giường, nháy mắt biến mất ở ngoài cửa sổ.

Phương Du ngủ ở góc ngoài cùng trước xuống giường, lấy qua hài Phàm Cốt mang vào cho hắn, ngoài miệng nói: “Ta cước trình mau, đi trước ngăn lại Phan Linh Tước, ngươi cùng bọn Nhiếp tiểu tử theo sau. Phan Linh Tước đến nơi này bọn Nhiếp tiểu tử ngược lại sẽ có điều cố kỵ.”

“Cầm cái này.” Đem độc dược đặt ở bên gối nhét vào trong tay Phương Du, Phàm Cốt nắm thật chặt tay lão: “Cũng đừng không tiền đồ mà bị tiểu súc sinh làm bị thương.”

“Yên tâm đi.”

Gắt gao nắm trở về, Phương Du đứng dậy nhanh chóng theo cửa sổ phi thân mà ra.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bị người đẩy vào, người tới còn chưa nói, Phàm Cốt liền lập tức lên tiếng: “Sư thúc các ngươi đi ngăn đón Phan Linh Tước , người gã mang theo không nhiều lắm, chúng ta tốc độ đi. Không ai theo tới đi?”

Một người hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, đóng cửa lại nói: “Không có.”

“Đi!” Không nói thêm nữa, Phàm Cốt đầu tiên từ cửa sổ nhảy ra, những người khác đuổi kịp.

Thả ra tin tức, liên lạc võ lâm các môn các phái, bất quá là vì chế tạo chút thanh thế, làm cho Phan Linh Tước cùng Lâm Thịnh Chi nhanh lộ diện. Phàm Cốt cùng Nhiếp Chính cũng không có thật sự tính toán làm cho những người khác nhảy vào. Có một số việc, có mấy lời nhất định phải làm cho Phan Linh Tước cùng Lâm Thịnh Chi biết đến, lại không thể để cho người ngoài nghe qua. Cho nên ngay từ đầu, Nhiếp Chính liền phái ra A Đột chặt chẽ chú ý hướng đi của Phan Linh Tước cùng Lâm Thịnh Chi, chỉ cần bọn họ lộ diện, sẽ ở trước khi những người khác biết được mà diệt trừ bọn họ. Còn về dư nghiệt trên tay hai người, để lại cho những người đó uống canh đi.

A Đột cùng Tiểu Bối ở phía trước dẫn đường, Phàm Cốt, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao gắt gao theo sau. Lam Vô Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời đêm, thấp giọng nói: “Sư phó, con chim kia biến mất.”

“Khẳng định đến chỗ Phan Linh Tước .” trong mắt Phàm Cốt hiện lên hàn quang, “Chung quanh có chim hót, thủ hạ mà con ưng kia đưa tới đang theo chúng ta a. Đại Dũng! Gọi ra huynh đệ của ngươi cùng bạch phong!”

“Hô hô hô! Hô hô! Hô hô hô hô!”

Đại Dũng ngửa đầu thét dài, Tiểu Bối nhe răng hô to.

” Hô hô hô!”

Quanh người vang lên tiếng kêu của A Đột, cùng với một trận tiếng bước chân dồn dập, hơn mười con A Đột lấy tốc độ cực nhanh từ trong cây cối hai bên chạy ra.

“Ông…”

Dưới ánh trăng, rậm rạp bạch phong giống như một mảnh mây bay qua đỉnh đầu đám người Phàm Cốt, che trụ ánh trăng. Tiếp theo, chợt nghe một tiếng chói tai, tiếng thét khiến lòng người run sợ vang tận mây xanh.

“Hô hô!”

Nhóm A Đột cao cao nhảy lên, bắt lấy thứ từ không trung rơi xuống, vật kia còn chưa kịp kêu cứu đã bị A Đột vặn gảy đầu hoặc là trực tiếp kéo thành hai đoạn. Thứ mà các A Đột không có tiếp được dừng ở trên đường đám người Phàm Cốt phi thân qua, sau khi cựa quậy vài cái cũng thấy đi không nổi .”Mây” thổi qua, ánh trăng lại hiện, thứ trên mặt đất rõ ràng là một con chim chết không nhắm mắt.

“Sư phó, sư thúc có mang độc dược?” Vẫn không có nhìn đến sư thúc, Nhiếp Chính không khỏi lo lắng.

“Có.” trên mặt Phàm Cốt đúng là lạnh lẽo chưa bao giờ có, ở trong lòng nói: a Du, ngươi cũng đừng làm ta mất mặt, bị con chim sẻ thối kia làm bị thương.

“Hô hô hô!”

Lại chạy thật xa, đại Dũng phát ra rống giận, ẩn ẩn, có tiếng đánh nhau truyền đến. Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt nắm chặt vũ khí từng người, A Mao thuận tay kéo một nhánh cây, ba người lướt qua sư phó, đồng thời bay đi. Khi một màn phát sinh trước mặt rơi vào trong mắt ba người, trái tim bọn họ suýt nữa từ trong cổ họng nhảy ra.



“Sư thúc!”

A Mao không tiếng động rống to, tung nhánh cây trong tay. Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt cũng tung đao và kiếm. Phàm Cốt theo đuôi tới hai tròng mắt mạnh trừng lớn, dưới chân sinh gió, từ trong lòng ngực lấy ra độc dược liền rắc ra ngoài. Trên người Phương Du quấn lấy hơn mười thiết xích, bảy tám con ưng vây quanh hắn gặm mổ, bên chân rơi đầy chim đã chết.

“Ông…”

“Hô hô hô!”

“Chi chi!”

Bạch phong, A Đột cùng Tiểu Bối cũng ra tay .

“Đương đương” vài tiếng, thiết xích chặt đứt. A Mao dùng thân hình thật lớn quét mở chim ưng, chưởng phong chém ra, hai cây đại thụ oanh oanh ngã xuống, hai người từ trên cây rớt xuống dưới, trong tay cầm thiết liên bị chặt đứt. Nhiếp Chính tiếp được Phương Du, vừa nhìn thấy sư thúc đầy người là máu, ánh mắt của hắn nháy mắt thay đổi.

“Nhiếp tiểu tử, Phan Linh Tước ngay tại phụ cận, các ngươi cẩn thận! Thủ hạ của hắn tựa hồ cũng luyện Hải phách chân kinh, không cần đại ý.” Bôi đi một phen huyết thủy trên mặt, Phương Du phun ra một búng máu, “Độc bình thường đối với bọn hắn vô dụng, đem độc mà Diệp tiểu tử giữ kĩ sử xuất đi.”

“Sư thúc, nơi này giao cho chúng ta đi.”

Đem sư thúc đổ vào trong lòng ngực sư phó, Nhiếp Chính nhắm mắt lại, mặc kệ bốn phía chim chóc, tĩnh tâm nghe động tĩnh chung quanh. Bên này, Phàm Cốt chữa thương cho Phương Du, A Mao cùng Lam Vô Nguyệt đối phó thủ hạ Phan Linh Tước, A Đột, Tiểu Bối cùng bạch phong đối phó chim ưng không sợ độc.

Ước chừng một ly trà nhỏ, Nhiếp Chính mở mắt, hét lớn một tiếng: “Vô Nguyệt, bên đông nam!” Một kiếm chặt bỏ đầu một người, Lam Vô Nguyệt rút kiếm lập tức hướng đến đông nam chạy đi, nháy mắt, người đã biến mất trong bóng đêm .

“A Mao, nơi này giao cho ngươi!”

Nhìn thân thủ đối phương một lát, Nhiếp Chính bỏ lại một câu, yên tâm đuổi theo Lam Vô Nguyệt.

A Mao đầu không trở về mà gật gật, nắm tay chém ra cứ như có trên trăm cái, chỉ thấy hắn so với Na Tra còn lợi hại hơn, hơn mười đạo tàn ảnh phân biệt đối phó mười mấy người vây công lên. A Mao hung hăng đạp mạnh một cước, một người cách hắn gần nhất phun ra một búng máu, loan đao trong tay rụng trên mặt đất.

“Lộng lộng” hai tiếng, lại một người bị tàn ảnh của A Mao một quyền đập vào ngực, mất mạng ngay tại chỗ.

Người chết càng ngày càng nhiều, kinh sợ trong mắt người sống càng ngày càng đậm, bọn họ không rõ, trang chủ rõ ràng nói Hải phách chân kinh thiên hạ vô địch, vì sao bọn họ nhiều người như thế mà ngay cả quái vật lông rậm đều giết không chết. Bọn họ đương nhiên không rõ, trang chủ của bọn hắn dạy vốn chính là một phần nhỏ của Hải phách chân kinh, chống lại người tu luyện Hải phách chân kinh chân chính, bọn họ chỉ có một đường chết.

Bên kia, A Mao giết được thống khoái, trong lòng Phương Du cũng là bất ổn. Nếu không phải hắn đại ý , hắn cũng sẽ không chật vật như vậy. Liếc mắt nhìn sắc mặt sư huynh một cái, hắn lại không khỏi vui rạo rực, đương nhiên, hắn không dám biểu hiện ra ngoài.

“Thật sự là càng già càng dốt nát, còn nói muốn bám trụ con chim sẻ thối kia, chính ngươi suýt nữa tặng mệnh.” Ở trên miệng vết thương của Phương Du hung hăng chọt một cái, Phàm Cốt tức giận đến nghiến răng.

“Sư huynh, bất quá là chút thương ngoài da, không có việc gì. Ta là cố ý làm cho bọn họ mất đi cảnh giác, trong lòng ta đều có tính toán.” Phương Du đứng lên hoạt động hoạt động cánh tay, chứng minh mình không ngại.

“Ngươi thành thật ngồi cho ta!” Đem Phương Du ấn ngồi dưới đất, phân không rõ cảm giác trong lòng là đau hay là giận, Phàm Cốt xoay người bước đi, miệng rống: “Đại Dũng, các ngươi đối phó con ưng trên trời, những con khác lưu cho ta!”

“Hô hô?” đại Dũng đang chuẩn bị cắn chết một con ưng bỗng ngẩng đầu.

“Buông ra cho ta, nó là của ta!” con dao của Phàm Cốt đã đi ra ngoài.

“Hô!” Vội vàng né tránh, đại Dũng suýt nữa bị Phàm Cốt đánh tới kéo qua Tiểu Bối trốn một bên, phát ra vài tiếng chỉ lệnh. Các A Đột vội bắt chim đều thu tay lại.

Lấy ra độc dược mà Diệp Địch phối trí lợi hại nhất, Phàm Cốt không chút đau lòng toàn bộ rắc ra ngoài. Sương khói vàng nhất thời tràn ngập bốn phía, đám ưng từ nhỏ bị uy ăn độc dược lớn lên triển khai cánh miễn cưỡng bay một đoạn đường liền kêu thảm thiết từ không trung té xuống, run rẩy vài cái liền thất khiếu đổ máu mà chết . Ngay cả mấy người còn chưa bị A Mao giết chết cũng ôm cổ kêu rên ngã xuống đất, lúc sắp chết cũng không biết Phàm Cốt đến tột cùng dùng loại độc hiếm thấy gì.

“Sư huynh, độc này Diệp tiểu tử tổng cộng chỉ chế ba bình.” Phương Du có chút đau lòng.

Phàm Cốt trừng mắt nhìn lão một cái, đem bình thu hồi, hừ nói: “Không có độc ta cũng là giết người.” Sau đó hắn nhìn về phía đại Dũng: “Đem con ưng trên trời giết cho ta .”



“Hô!”

Đại Dũng cả hướng lên trời kêu vài tiếng, tiếng ong ong điếc tai, mây lại che trụ ánh trăng.

Nhìn con chim bay cao nhất trên phiến mây, Phương Du liếm liếm khóe miệng mang vết thương: “Quả nhiên bạch phong không thể uy quá béo, nhìn thân thủ chúng nó hiện tại có bao nhiêu lưu loát. A Mao, đem cung cho ta.”

A Mao đang thu dọn “Chiến trường” dỡ xuống cung trên lưng, đi đến trước mặt sư thúc đưa qua, lại để lên một mũi tên. Kéo, đưa tay, nhắm ngay phiến “Mây” kia, mũi tên của Phương Du theo mây di động mà di động. Khi điểm đen nào đó bị mây vây quanh càng ngày càng thấp, mũi tên cũng dừng lại.

Tay nháy mắt buông ra, mũi tên mang theo âm thanh trầm đục cắt qua bầu trời đêm, thẳng đến điểm đen mà đi.

Tiếng ưng kêu hống khổ có vẻ thê lương như vậy, điểm đen giãy giụa muốn một lần nữa bay về phía không trung, Phương Du từ trong tay A Mao tiếp nhận một mũi tên, kéo, buông tay.

“Tuy nói ngươi chỉ là con súc sinh, nhưng ngươi trợ Trụ vi ngược, cũng không có thể buông tha.”

Lại là một mũi tên bắn ra, điểm đen kia rốt cuộc bay không nổi, không trọng mà hạ xuống.

“Ông…” Đám bạch phong cũng không bởi vì đối phương mất đi sức phản kháng mà thu tay lại, theo đuổi không bỏ.

“Bính!” Điểm đen biến thành con chim rõ ràng có thể thấy được, không hề có sinh khí nằm trên mặt đất. Bạch phong ăn no lúc này mới vừa lòng bay đi, ưng đã đoạn khí, lông chim nguyên bản nên màu lam thế nhưng bịt kín một tầng đen, trên người xuyên vào hai mũi tên, một cây xuyên qua bụng, một cây xuyên qua một chân. Nhưng miệng vết thương lại không có máu chảy ra, nhìn kỹ, nó đúng là bị hút khô máu.

Lắc đầu thở dài một tiếng, Phương Du ngồi xổm xuống đối với con chim chết kia nói: “Kiếp sau phải nhảy vào hảo chủ tử, cũng đừng làm chuyện táng tận thiên lương.”

Phàm Cốt ở một bên bĩu môi: “Tài bắn cung của ngươi hết thời, sao một mũi tên bắn tới chân nó rồi?”

Phương Du ngửa đầu, ngượng ngùng hắc hắc cười cười: “Trời có chút tối, lần tới ta nhất định bắn trên cổ nó.”

“Nó đều chết hết, không lần tới .”

Không hề liếc nhìn con chim chết kia, Phàm Cốt túm dậy Phương Du: “Đi, đi tìm Nhiếp tiểu tử cùng Lam tiểu tử.”

“Ân.”

Một gò đất bên đông nam, Lam Vô Nguyệt hai mắt phun hỏa trừng tên yêu khí trước mặt. Đối phương ngồi trong kiệu, y bào đỏ thẫm, móng tay sơn đỏ khẽ vuốt đôi môi hồng diễm, khuôn mặt kia có nhìn thế nào cũng như là lau phấn. (Đông Phương xú nhân a~~~)

“Đại ca, đó là Phan Linh Tước?” Lam Vô Nguyệt nhịn không được nổi lên một thân da gà.

“Gã bị sư thúc thiến, biến thành như vậy không kỳ quái.” Nhiếp Chính thu đao.

“Xem ra người của ta tám chín phần mười đúng là đã chết.” Phan Linh Tước tiếng nói lanh lảnh vang lên, mà ngay cả Nhiếp Chính cũng nhịn không được nổi óc.

Vén lên một luồng tóc đặt ở bên miệng liếm liếm, hai mắt Phan Linh Tước nhìn Lam Vô Nguyệt tràn ngập phẫn hận cùng khoái cảm làm nhục. Gã từ bên trong kiệu đi ra, tay trái nhẹ nhàng vung lên, cỗ kiệu oanh một tiếng nát vụn.

“Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt, các ngươi hủy ta một cánh tay, làm cho ta mất nam phong, ngươi nói, ta nên làm sao cảm kích các ngươi ni?” Phan Linh Tước chậm rãi hướng hai người đi tới, trên mặt cười mà như không cười.

Lam Vô Nguyệt cười lạnh: “Ác giả ác báo, đáng tiếc sư thúc chỉ hủy ngươi một cánh tay, nếu là ta, sẽ đem tứ chi của ngươi đều chém xuống.”

“Ha, Vô Nguyệt bảo bối của ta vẫn là tâm ngoan thủ lạt (độc ác) như thế.” cười hai tiếng, sắc mặt Phan Linh Tước rồi đột nhiên biến đổi, “Vậy làm cho ta xem năng lực của ngươi đi.”

Không để cho hai người có cơ hội chuẩn bị, bóng dáng Phan Linh Tước vừa động, người đã không còn.

“Đại ca, ngươi đừng nhúng tay!”

Gầm nhẹ một tiếng, Lam Vô Nguyệt nháy mắt bay lên, tay áo phải trống rỗng có ý thức mà giơ lên. Nhiếp Chính thối lui đến một bên, im lặng xem cuộc chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook