Bảo Mẫu

Chương 5: Chương 4

TICTAC

27/11/2017

Những ngày gần đây đều bận rộn, bởi vì đĩa nhạc mới của Ôn Gia Dật phát hành, liên tiếp tuyên truyền bận tối mày tối mặt. Ta cùng tên kia vẫn nhớ tới chuyện không hay trước đây, nhưng mà y vẫn là một ngôi sao toả sáng, còn ta vẫn chỉ là một đống rác rưởi.

Tuy vậy, mỗi ngày ta đều nhận được tin nhắn của Quan Chí Lãng. Mới đầu ta cũng không nhắn lại cho hắn, nhưng sau đó không tự giác cũng trả lời.

Tên kia đương nhiên không biết chuyện ta cùng Quan Chí Lãng lén câu thông, nhưng kỳ thật ta cũng không biết tại sao phải lén lút!? Nhưng mà tránh cho một lần gặp gỡ liền bị y thô bạo đối đãi, ta nghĩ vẫn là không cho y biết là tốt nhất, lại ít nhiều có cảm giác thông gian, mỗi khi ta nghĩ đến đây, lo lắng bắt đầu trỗi dậy, đại khái ta phải dũng cảm một chút để thoát ly khỏi quan hệ giữa ta cùng tên kia, thế là ta lại một lần nữa đến gặp Ân Tiểu Huệ.

” Cái gì!? Dật lại đối với ngươi ra sao!?” Ân Tiểu Huệ có điểm kinh ngạc, nhưng, có cần như vậy không?

” Không phải y đối với ta cái gì đó mới có thể từ chức đi?” Ta có điểm bất đắc dĩ.

” Chúng ta không phải nói rồi sao, nếu y lại đối với ngươi đánh đập, ta mới nhận đơn từ chức của ngươi!?” Có nói không?

” Ta đối với y mà nói chỉ là rác rưởi phế vật, thiếu ta sự tình cũng sẽ thuận lợi.”

” Vậy ngươi hãy tự mình đến nói với y đi.”

“……”

Lần này nói chuyện rõ ràng là thất bại, ta không dám tưởng tượng nếu ta cùng y mở miệng từ chức thì y sẽ đối phó ta như thế nào, cho dù không để cho y đánh chết, cũng sẽ chết khiếp đi!? Tuy rằng như vậy hợp với yêu cầu của Ân Tiểu Huệ, nhưng vì rời đi mà chết khiếp, tuyệt không thể được, cảm xúc của ta vì thế hạ xuống không ít.

Làm bạn với tên kia đến tiệm cắt tóc, ta buồn khổ ngồi vào một góc, vừa vặn nhận được tin nhắn của Quan Chí Lãng, hắn nói đang ở trong nhà ngẩn người, bởi vì hôm nay là ngày nghỉ của hắn.

『 Người của công chúng thế nhưng ở trong nhà ngẩn người!? Còn ta hôm nay phải rầu rĩ chờ đợi Ôn tiên sinh cắt tóc…… Còn có, hôm nay ta hướng Ân Tiểu Huệ xin từ chức, nhưng nàng muốn ta tự mình đi nói cùng Ôn tiên sinh, xem ra ta còn phải tiếp tục làm thôi.』 Quen thuộc bấm nhanh bàn phím gửi lại tin trả lời.



『 Tại sao không đi nói cùng Dật!? Nếu ngươi từ chức, đến nơi này của ta làm bảo mẫu đi, như vậy ta có thể mỗi ngày nhìn thấy ngươi, mang ngươi nơi nơi du ngoạn, ăn toàn thiên hạ mỹ thực.』 Quan Chí Lãng rất nhanh liền gửi tin lại cho ta, nội dung, không khỏi làm tim ta thấy vui……

” Điện thoại của ngươi có cái gì mà cho ngươi cười thoải mái đến như vậy?” Tên kia đột nhiên đi tới, sợ tới mức ta thiếu chút nữa quăng rớt điện thoại.

” Không có gì.” Ta cúi đầu, nhỏ giọng nói. Ta cảm thấy dường như y đang phẫn nộ nhìn ta, tim ta giống như sắp nhảy ra ngoài.

” Bất quá chỉ là một ít tin nhắn khuyến mãi.” Ta nghe được chính mình nói ra một câu mà ngay cả ta cũng không dám tin.

” Phải không? Ngươi thật nhàm chán.” Y tránh ra. Y tránh ra. Y tránh ra. Y tin sao!? Như thế cũng tốt, ta cuối cùng xem như an toàn.

Đang lúc chúng ta rời đi, có một số người bước vào tiệm cắt tóc, ta rất nhanh nhìn một cái, phát hiện trong đó có một nam hài thập phần nhìn quen mắt, hình như là một người, một người ta rất đỗi quen thuộc, là ai vậy!? Ánh mắt của ta không rời hắn, vẫn theo động tác của hắn mà nhìn lại, cho đến khi hắn đi đến bên cạnh tên kia……

” Dật, đã lâu không gặp mặt, ngươi… khoẻ!?” Nam hài này quen biết tên kia!? Não của ta bắt đầu có điểm loạn, rồi mới, ánh mắt ta cùng nam hài kia nhìn nhau, ta rõ ràng cảm giác được, ta cùng hắn đồng thời khiếp sợ…… Ta cuối cùng nhớ tới hắn giống ai, chính là ta……

” Ta không biết ngươi.” Dật nhìn cũng không thèm liếc hắn một cái, chính là tự thân rời đi, ta từ trong khiếp sợ chạy ra, bước nhanh đuổi theo y.

Ta tuy rằng là rác rưởi, nhưng cũng không phải đồ ngu, ta tuy rằng là phế vật, nhưng cũng có cảm giác.

” Ta là thế thân đi.” Sau khi lên xe, ta bình tĩnh nói ra ý nghĩ của ta.

” Im miệng.” Y vẫn là nhất quán tức giận mắng.

” Cáp… ta là thế thân……” Đúng, ta là thế thân, ta là một tên thế thân chết tiệt.

” Ta bảo ngươi câm miệng.”



” Ta muốn từ chức.” Ta nói ra, cuối cùng đã nói ra.

” Ta không đồng ý! Ngươi chỉ là một thứ rác rưởi, ngươi không có tư cách từ chức, ngươi chính là thứ rác rưởi bị ta thượng!!!” Y dùng lực điên cuồng hét lên, hai mắt giống như muốn đem ta nuốt vào trong bụng.

Ta cho xe quay về công ty, không chút nào để ý tới nam nhân nổi điên phía sau, ta đi vào phòng Ân Tiểu Huệ cùng nàng nói ta muốn từ chức, tên kia lập tức gầm rú nói y không đồng ý. Ân Tiểu Huệ bị hành động của chúng ta làm cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, nàng nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

” Các ngươi lại ra sao?” Nàng vô lực nói.

” Ta đã nói rồi, ta buông tha cho.” Ta mệt mỏi……

” Ta không đồng ý.” Y vẫn đang thập phần tức giận.

” Ta không phải rác rưởi của ngươi, ta chỉ là thế thân mà ngươi muốn!!!” Ta cũng tức giận.

” Cái gì!? Thiêm Nhạc đã biết!?” Lời nói của Ân Tiểu Huệ làm cho ta biết, ta bị bán đứng, tất cả mọi người đều biết chuyện ta là thế thân.

” Bọn họ gặp nhau ……”

” Thiêm Nhạc, có người tìm ngươi, ách……. ta giống như trở ngại các ngươi!?” Thư ký tiểu thư đột nhiên xông tới.

” Không có, ta đã nói xong rồi.” Tính toán rời đi, lại bị tên kia giữ chặt……

” Chớ đi, ta cần ngươi.” Đây là cục diện gì!? Ta không hiểu……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Mẫu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook