Bất Thuyết Ái Đích Nam Nhân

Chương 15

Thụy Giả

24/07/2017

CHƯƠNG 14

Sau chuyện hôm đó, tuy rằng không hề bận tâm mà tìm hiểu, nhưng Tô Vũ cũng nhận ra được Bùi Văn đối xử với mình có chút khác biệt, có lẽ chỉ dựa theo thái độ sẽ không nhìn ra sự khác thường, nhưng là ánh mắt của Bùi Văn, luôn lượn lờ quanh người y.

Tô Vũ thậm chí không biết phải hình dung ánh mắt đó như thế nào, nếu chỉ nói về hình dạng, Bùi Văn không có đôi mắt phượng xinh đẹp như Đỗ Nhược Hàn, đôi mắt của hắn chính là loại bình thường nhất, phổ biến nhất, chỉ là ánh mắt thập phần sắc bén, Tô Vũ ở thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Văn, y thậm chí cảm thấy được Bùi Văn có năng lực nhìn thấu nhân tâm.

Thế nhưng hiện tại, thời điểm Bùi Văn nhìn y, ánh mắt thay đổi, trở nên thật nhu hòa, mềm mại, nhu hòa đến chảy nước, Tô Vũ lúc này mới hậu tri hậu giác (chậm chạp) phát hiện, ánh mắt Bùi Văn rất có mị lực, loại mị lực này làm người ta không thể nhìn thẳng, một khi tiếp xúc với ánh mắt Bùi Văn, Tô Vũ sẽ thất thần, đại não trống rỗng, trống ngực đập dồn.

Có vài lần, Tô Vũ từ trong mê thất tỉnh tảo lại, mới phát hiện hai người không biết từ khi nào, đã ở trên giường dây dưa không rõ, quần áo ném một bên, trên người thì lại bị in lên không biết bao nhiêu hôn ngân.

Khi hắn muốn biết rõ ràng hai người như thế nào lại chạy đến trên giường, Bùi Văn còn thực ủy khuất: “Chính anh câu dẫn tôi, phát ra mời gọi vô thanh (không tiếng động), tôi nếu không ôm anh lên giường, sẽ là nam nhân sao?”

Tô Vũ bị nghẹn đến hơn nửa ngày không nói ra lời, mặc cho y như hồi tưởng thế nào, cũng không hề nhớ ra chính mình có phát ra cái quái gì gọi là mời gọi vô thanh.

Hiển nhiên, loại chuyện ngươi tình ta nguyện này không thể phân rõ trắng đen. Tô Vũ chỉ biết nhớ kỹ một bài học, đó chính là vô luận bất cứ khi nào, cũng không nên nhìn thẳng vào mắt Bùi Văn, trừ phi y muốn làm tình.

Theo phương diện này mà nói, Bùi Văn so với Đỗ Nhược Hàn cũng rất có tiềm năng làm hoa hoa công tử, chẳng qua nam nhân này không có hứng thú làm hoa hoa công tử, ánh mắt của hắn, chỉ dùng để câu dẫn người hắn muốn câu dẫn nhất.

Chẳng lẽ chính mình thật sự bị treo cổ trên cái cây mang tên Bùi Văn này?

Tô Vũ có chút không yên, y nhớ tới cái ngoại hiệu “Ôn nhu nhất đao” của Bùi Văn, cái ngoại hiệu này không phải tự dưng mà có, xem qua tài liệu Tô Đan tập hợp cho y, tuy rằng thành tích huy hoàng nhưng so ra còn phải gọi Đỗ Nhược Hàn là sư phụ, nhưng cũng đủ để cảnh tỉnh Tô Vũ.

Y không có hứng thú ở dưới tình cảnh sau khi từng bị đao đâm một nhát, còn chính mình moi lấy trái tim trong ngực ra giơ lên cho người ta chém thêm một đao.

Cho nên, Tô Vũ mỗi ngày trước khi đi ngủ, dành hẳn một tiếng đem bản thành tích huy hoàng của Bùi Văn do Tô Đan tổng hợp kia xem lại một lần, xem như nhắc nhở chính mình không nên bị treo cổ trên cái cây Bùi Văn này.

Chỉ là có thể hiệu quả bao nhiêu. . . . . . quên đi, vẫn là làm cho Tô Vũ có chút tự tin vào bản thân mình đi.

Hôm nay Tô Vũ đang thu dọn nhà cửa, đột nhiên nghe được ngoài cửa có động tĩnh, y ghé vào mắt mèo nhìn, cư nhiên là Đỗ Nhược Hàn đã trở lại, lập tức trong lòng cả kinh, bắt đầu tính toán có nên làm bộ trong nhà không có ai thì tốt hơn hay không.

Nhưng cách này hiển nhiên là không thể thực hiện được.

Không lâu sau, Đỗ Nhược Hàn ấn chuông cửa , ấn thật lâu thật lâu, thẳng đến khi Tô Vũ bất đắc dĩ mở cửa cho hắn tiến vào.

Đỗ Nhược Hàn gầy đi rất nhiều, chỉ là hắn gầy thật, hay là khổ nhục kế, Tô Vũ cũng không biết, nhưng y sẽ không bởi vậy mà đồng cảm với Đỗ Nhược Hàn, sở dĩ cho Đỗ Nhược Hàn vào cửa, nguyên nhân hơn phân nửa vẫn là do Bùi Văn. Đỗ Nhược Hàn đối với Bùi Văn mà nói, là bất đồng với người khác, điểm này, lúc ở trên máy bay, Tô Vũ đã xác nhận qua.

“A Vũ, tôi bị bệnh, anh sao lại không đến thăm?”

Ánh mắt Đỗ Nhược Hàn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Vũ, không chớp mắt lấy một cái, bộ dáng thập phần đáng thương.

Nhưng Tô Vũ lại chỉ cảm thấy không được tự nhiên. Từ phương diện của Bùi Văn mà nói, bọn họ hẳn được xem như là như tình địch đi. . . . . . Chỉ là tình huống trước mắt này, căn bản là là một đoàn hỗn loạn.

Vẫn là giả ngu đi.

“Cậu bị bệnh sao? Khi nào vậy? Hiện tại đã đỡ chưa?”

Giả ngu cũng cần có kĩ thuật, hiển nhiên Tô Vũ giả vờ cũng không giống lắm.

Trong đáy mắt Đỗ Nhược Hàn hiện lên một đạo tức giận, nhưng lại bị hắn đè xuống ngay lập tức.

“Tôi khỏe hơn nhiều rồi.” Hắn sờ sờ bụng: “Chỉ là hơi đói, a Vũ, tôi muốn ăn đồ ăn anh nấu.”

Tô Vũ thực bất đắc dĩ, nhưng y không thể cự tuyệt, nghĩ đến thể diện của Bùi Văn, y cũng không biết nếu hôm nay cự tuyệt Đỗ Nhược Hàn việc nhỏ này, không, là chút yêu cầu bé nhỏ không đáng kể này, ngày mai Bùi Văn đến tột cùng là tưởng thưởng y, hay là trách cứ y.

Một bữa cơm mà thôi.

Tô Vũ nghĩ như vậy, đi vào bếp.

Đỗ Nhược Hàn bình tĩnh nhìn y, mắt dần dần cong lên, nhìn qua thật vui vẻ, nhưng khóe miệng gắt gao mím chặt lại làm cho người ta cảm thấy hắn có vẻ không cam tâm.

Vì sao Tô Vũ không nhận ra hắn?

Nghi vấn này hệt như một cái móng vuốt chuột, quấy nhiễu đến Đỗ Nhược Hàn đứng ngồi không yên, hắn rất muốn túm lấy Tô Vũ để hỏi rõ ràng, vì sao phải thay tên đổi họ, vì sao không đến tìm hắn, vì sao khi gặp lại lại mang cái bộ dáng như không nhận ra hắn?

Đỗ Nhược Hàn không tin Tô Vũ đã quên mình.

Tuyệt không tin tưởng.

Cho nên hắn liên tiếp hẹn Tô Vũ đi chơi, thậm chí mua ngay căn nhà đối diện, mỗi ngày lượn vài vòng trước mặt Tô Vũ, hắn hy vọng Tô Vũ có thể chủ động mà nhớ ra hắn.

Chỉ là sự thật lại làm cho Đỗ Nhược Hàn liên tiếp thất vọng.

Dịp Tết Đỗ Nhược Hàn bề bộn nhiều việc, đến khi hắn vội vàng giải quyết xong hết rồi trở về tìm Tô Vũ, mới biết được Bùi Văn thế nhưng mang theo Tô Vũ đi Nhật Bản tắm suối nước nóng.

Chuyện này đối với Đỗ Nhược Hàn mà nói, là một tín hiệu nguy hiểm, bởi vì trước khi Bùi Văn đi, thế nhưng không hề nói tiếng nào cho hắn biết, đây là chuyện chưa từng xảy ra, rõ ràng Bùi Văn bắt đầu kiêng kị hắn .

Cho nên, hắn giận dữ, dùng khổ nhục kế lừa Bùi Văn trở về, Bùi Văn đã trở lại, Tô Vũ tự nhiên cũng sẽ trở lại, nếu Tô Vũ đối với hắn còn có một tia hảo cảm, như vậy chung quy cũng sẽ đến bệnh viện thăm hắn, may ra, mượn cơ hội này, hắn có thể ngả bài với Tô Vũ.

Nhưng là, Tô Vũ chưa tới, cũng không hề tới, ngay cả một cuộc điện thoại ân cần thăm hỏi cũng không có.

Đỗ Nhược Hàn rốt cục không nằm ở bệnh viện nổi nữa, chạy về, đến gặp Tô Vũ, vừa thấy Tô Vũ, tư tưởng không hài lòng liền bị ném lên chín tầng mây.



Ít nhất, Tô Vũ không có từ chối nấu cơm cho hắn.

Đối với đồ ăn Tô Vũ làm, vẫn đều mang lại cho Đỗ Nhược Hàn loại cảm giác như được trở về ngày xưa, cũng không phải bởi vì ăn rất ngon, mà là lúc trước trong một năm trốn nhà đi, Tô Vũ làm cho hắn có cảm giác yêu.

Đó là tình yêu chân chính, chỉ là khi Đỗ Nhược Hàn hiểu được thì đã quá muộn.

Nếu Tô Vũ đã không nhận ra hắn, Đỗ Nhược Hàn mơ hồ thừa nhận chuyện này là thật, như vậy, coi như bọn họ chưa từng quen nhau yêu nhau, làm cho hết thảy một lần nữa quay lại thời điểm bắt đầu.

Đỗ Nhược Hàn lấy ra chai Whiskey mang theo người, uống một ngụm, trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia, dần dần toát ra một mạt tiếu ý ẩn giấu sự quyết tâm.

Tô Vũ đứng trong nhà bếp có chút thất thần.

Nhà bếp có kiến trúc mở chính là bất lợi điểm này, tuy rằng đưa lưng về phía Đỗ Nhược Hàn, chính là y vẫn có thể cảm thấy được ánh mắt của Đỗ Nhược Hàn quét trên người y, thân thể giống như bị kim đâm.

Y không hiểu được, Đỗ Nhược Hàn gia thế như vậy, tướng mạo như vậy, nếu muốn thì dù là ai hắn cũng đều có thể nắm gọn trong tay, chính mình lại không có điểm nào xuất sắc, vì sao lại cứ bị quấn lấy không tha? Cho dù là nhất thời ham mê cái mới mẻ, thời gian duy trì cũng quá dài đi.

Chẳng lẽ là bởi vì hắn chưa nắm được mình trong tay?

Tưởng tượng như vậy, Tô Vũ liền cảm thấy có chút ghê tởm, một chút bất cẩn, liền đem ngón tay mình xem như củ cải mà cắt xuống. May mắn y nhanh chóng tỉnh táo, ngay lập tức thu dao, hoàn hảo giữ cho ngón tay vẫn còn dính nguyên với bàn tay, chính là lưỡi dao rất sắc, vẫn để lại trên ngón tay một đạo vết thương không sâu không cạn.

Máu tươi chảy ròng ròng.

Đỗ Nhược Hàn không hề phát hiện, hắn còn đang suy nghĩ làm thế nào một lần nữa chiếm được tâm Tô Vũ. Tô Vũ cũng không làm ầm lên, vô thanh vô tức dùng nước sạch rửa vết thương, sau đó từ trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra một miếng băng keo cá nhân, băng bó vết thương, sau đó tiếp tục xắt củ cải.

Nấu một chén canh củ cải hầm xương, thêm một phần cà chua xào trứng và một chén cơm, Tô Vũ cảm thấy được tiêu phí nhiêu đó cho Đỗ Nhược Hàn là đủ, liền bưng ra.

“Cùng nhau ăn đi.” Đỗ Nhược Hàn mặt mày hớn hở, mới húp một ngụm canh, liền phát hiện ngón tay Tô Vũ dán băng keo cá nhân: “Tay làm sao vậy? Bị thương sao? Chẳng lẽ là vừa rồi. . . . . . a, phải khử trung mới được, tôi dẫn anh đến bệnh viện. . . . . .”

“Không, không cần. . . . . .”

Tô Vũ không thể tưởng được Đỗ Nhược Hàn lại biểu hiện ra bộ dáng khẩn trương như vậy, dở khóc dở cười liên tục xua tay. Cần sao? Chỉ bị thương một chút.

“Không được, lỡ như bị nhiễm trùng làm sao bây giờ?”

Đỗ Nhược Hàn kéo Tô Vũ, đưa áo khoác cho y, lấy khăn quàng cổ, buộc y mặc hết vào, mới dám lôi y ra khỏi cửa.

Thời điểm bị Đỗ Nhược Hàn đẩy mạnh vào trong xe, Tô Vũ lại bất đắc dĩ thở dài một hơi, y cảm thấy đau đầu.

Vẫn là bệnh viện lần trước, Đỗ Nhược Hàn thật ân cần thay y xếp hàng đăng ký, dẫn y đến phòng khám, như mọi khi thi triển mỹ nam kế, dụ cô hộ lý xinh đẹp lấy được một tấm thẻ thứ tự hàng đầu, đợi nửa tiếng, rốt cục đến phiên Tô Vũ, ngồi trước mặt thầy thuốc không đến ba phút, sau đó cầm đơn thuốc gồm thuốc bôi và thuốc uống tiêu viêm đi ra.

“Tôi dẫn anh đi lấy thuốc.” Đỗ Nhược Hàn vui vẻ.

Tô Vũ nhu nhu cái trán, cố gắng làm cho chính mình có vẻ ôn hòa một chút, nói: “Không cần, thuốc này hòm thuốc ở nhà đều có.”

Cho nên nói, Đỗ Nhược Hàn căn bản là làm chuyện vớ vẩn.

Mặt Đỗ Nhược Hàn cứng đờ, dường như thấy xấu hổ, một lát sau mới cười tủm tỉm nói: “Chúng ta về đi, ai nha, lúc này mà trở về, chỉ sợ là đồ ăn đều đã nguội lạnh, không bằng tôi mời anh đi Tùy Viên ăn cơm, nơi đó thực yên tĩnh, hương vị món ăn cũng rất được.”

Có thể từ chối sao?

Nghĩ cũng không dám nghĩ, Đỗ Nhược Hàn căn bản là không chấp nhận bất cứ ai từ chối hắn, loại tính cách bốc đồng này, không biết có phải do Bùi Văn nuông chiều mà ra hay không, Tô Vũ tuy nghĩ như vậy, nhưng lại nói với Đỗ Nhược Hàn: “Tùy cậu sắp xếp.”

Y nhượng bộ, vì Bùi Văn mà nhượng bộ, nếu lúc này kiên quyết cự tuyệt, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của Bùi Văn cùng Đỗ Nhược Hàn, chính mình bị kẹt giữa hai người, rốt cuộc là cái gì chứ? Không dám đắc tội cả hai bên, cự tuyệt Đỗ Nhược Hàn, y sợ Bùi Văn mất hứng, nhưng cùng Đỗ Nhược Hàn thân cận, chỉ sợ Bùi Văn càng thêm mất hứng.

Rốt cuộc trong lòng Bùi Văn nghĩ gì, Tô Vũ không biết, y chỉ biết là, theo như đống tư liệu mà Tô Đan thu thập kia, Bùi Văn chưa từng cùng bất cứ tình nhân nào duy trì được mối quan hệ quá một năm. Y không nghĩ mình sẽ trở thành ngoại lệ, mà việc Đỗ Nhược Hàn chen ngang, chỉ làm cho quan hệ của hai người họ càng nhanh đi đến kết thúc, cho nên, y hiện tại có phải nên chuẩn bị hành lí để bất cứ lúc nào cần thì có thể ra đi ngay hay không?

Y cùng một chỗ với Bùi Văn, còn chưa đến bốn tháng, này cũng quá ngắn ngủi đi.

Tô Vũ sờ sờ ngực, cảm thấy được có chút ẩn ẩn đau.

Đỗ Nhược Hàn ở cạnh y, tỏ vẻ quan tâm, muốn dìu y đi. Tô Vũ né tránh, quan tâm của nam nhân này làm cho y thấy giống như chồn đi chúc tết gà, rất không thoải mái, hơn nữa, y bất quá chỉ bị thương nhẹ trên tay, cũng không phải bị thương chân, không đến mức đi cũng cần người đỡ.

Mắt phượng lộ ra chút giận dữ, nhưng cũng chỉ lóe lên một chút, sau đó Đỗ Nhược Hàn lại cười, nói: “Bệnh viện nhiều người, anh đi gần tôi một chút, không nên tách ra.”

Tô Vũ không nói gì, bởi vì y nhìn thấy từ hướng chính diện có mấy người đang đi đến, trong đó có một người nhìn có chút quen mắt, nghĩ nghĩ một chút chợt nhận ra, chính là người mẫu nam nghe đồn vì Đỗ Nhược Hàn mà mở khí gas tự sát, cho nên y theo bản năng bước tách ra vài bước, cách xa Đỗ Nhược Hàn hơn.

Đỗ Nhược Hàn nhíu nhíu mày, tựa hồ muốn động tay đem Tô Vũ kéo trở về, lúc này nam người mẫu kia cũng thấy được Đỗ Nhược Hàn, kinh hỉ kêu lên một tiếng: “Andy. . . . . .”

Tô Vũ nhất thời ngẩn ra, tên này. . . . . . tựa hồ có chút quen tai.

Andy là tên tiếng Anh của Đỗ Nhược Hàn, cũng có thể nói là tên chuyên dùng để tình nhân gọi, người ngoài bình thượng gọi hắn là Đỗ thiếu gia, hoặc là Đỗ công tử, Đỗ tiên sinh, Đỗ tổng, có thể gọi hắn là Nhược Hàn, trừ bỏ người nhà, thì cũng chỉ còn Bùi Văn mà thôi cũng giống như có thể gọi Bùi Văn là a Văn, trừ bỏ người nhà, cũng chỉ có một mình Đỗ Nhược Hàn mà thôi.

Cho dù là với Bùi Văn hay là Đỗ Nhược Hàn, Tô Vũ đều tự đặt mình ở vị trí của người ngoài, điều này làm cho y cảm thấy tự tại, ngay từ đầu, y đã không ôm bất cứ ảo tưởng gì về hai nam nhân này, cho dù Đỗ Nhược Hàn đồng ý để y gọi thẳng tên của hắn, Tô Vũ cũng sẽ không xưng hô như vậy, y tự biết bản thân mình. Chính là y cũng không biết Đỗ Nhược Hàn còn có một cái tên tiếng Anh, hơn nữa tên này thế nhưng làm cho y cảm thấy quen tai.

Đỗ Nhược Hàn cực nhanh liếc nhìn Tô Vũ một cái, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên người nam người mẫu kia, ẩn ẩn có chút tức giận, nói: “An An, chào.”

Tên của nam người mẫu này là An Tiểu Tụng, hiển nhiên, xuất phát từ quan hệ bọn họ từng có, Đỗ Nhược Hàn xưng hô thân mật, chỉ là ngữ khí lại lãnh đạm.

An Tiểu Tụng không biết là không nghe ra, hay là cố ý giả ngu, cầm lấy tay Đỗ Nhược Hàn vui vẻ nói: “Anh làm sao biết hôm nay em đến tái khám?”



Đỗ Nhược Hàn lại nhíu nhíu mày, rút tay ra, nói: “An An, em đến tái khám sao? Vậy mau đi đi, hôm nay bệnh viện nhiều người, nếu không đi sẽ chậm trễ rất mất thời gian, tôi đi cùng với bạn, xin lỗi không tiếp được.”

Hắn vỗ vỗ vai An Tiểu Tụng, lại gật gật đầu chào mấy người đi cùng An Tiểu Tụng, lúc quay đầu lại tìm Tô Vũ, mới phát hiện chỉ có một lát, Tô Vũ đã chạy đi đâu không biết.

Đỗ Nhược Hàn nhất thời trong lòng quýnh lên, lúc này An Tiểu Tụng lại chưa từ bỏ ý định mà nắm lấy tay hắn, bị hắn dùng lực hất ra, không kiên nhẫn liếc mắt trừng một cái, bỏ đi không quay đầu lại.

An Tiểu Tụng sắc mặt trắng nhợt, trơ mắt nhìn Đỗ Nhược Hàn rời đi, rốt cuộc cũng không dám tiếp tục dây dưa.

Một người bạn đi cạnh vỗ vỗ lưng cậu, thấp giọng nói: “Quên đi, loại hoa tâm thiếu gia này, không đáng. . . . . .”

Tô Vũ kỳ thật cũng không có đi xa, y thậm chí cũng không phải cố ý rời khỏi Đỗ Nhược Hàn, chính xác mà nói, thời điểm Tô Vũ nghe được cái tên Andy, liền thất thần, bất tri bất giác bước ra khỏi cửa lớn bệnh viện, bị gió lạnh bên ngoài thổi trúng, y liền tỉnh táo lại.

Andy, mắt phượng. . . . . . Trong trí nhớ có cái gì đó nhảy lên, giống như bị đánh thẳng vào chỗ trọng yếu, gió lạnh quất vào hai gò má một trận sinh đau, Tô Vũ kéo kéo khăn quàng cổ, thở dài một hơi, lắc lắc đầu, đem ký ức ở trong đầu vứt qua một bên.

Có lẽ là trùng hợp đi, y không tin Đỗ Nhược Hàn lại chính là người năm đó.

Đang nghĩ ngợi, thì thấy Đỗ Nhược Hàn chạy vụt ra khỏi cửa lớn bệnh viện, nhìn quanh quất, không bỏ sót nơi nào, không biết có phải là do ảnh hưởng tâm lý hay không, Tô Vũ thật cảm thấy được thần thái dáng người này, càng lúc càng có vẻ quen thuộc.

Quên đi, chuyện đã qua mười mấy năm, truy cứu lại làm gì? Nếu phải thì sao, không phải thì sao, Đỗ Nhược Hàn vẫn là Đỗ Nhược Hàn, Tô Vũ vẫn là Tô Vũ, bọn họ ai cũng không thể quay lại thời điểm mười mấy năm trước.

Đỗ Nhược Hàn rốt cục tìm được Tô Vũ trong đám người, vội vàng đi tới, đến cạnh Tô Vũ, nói: “Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta đến bãi đỗ xe đi.”

Tô vũ gật đầu, không nói tiếng nào mà đi theo Đỗ Nhược Hàn.

Ngồi vào trong xe, Đỗ Nhược Hàn mở điều hòa trong xe, cắm chìa khóa vào xoay một cái, dừng một chút, lại xoay trở về.

“A Vũ. . . . . .” Hắn nghiêng đầu, một đôi mắt phượng xinh đẹp chuyển động, hơi hơi có điểm bất an, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tô Vũ: “An An là người tôi quen trước kia, chỉ ở chung vài ngày, sau khi thấy ở cùng cậu ta không hợp liền chia tay.”

Đây là giải thích đi, ánh mắt Đỗ Nhược Hàn lộ ra vài phần chân thành.

Tô Vũ lại né tránh ánh mắt hắn, thuận miệng nói: “Tôi biết, trên mạng có tin tức về cậu và cậu ta, cậu ta vì cậu mà tự sát.”

Loại tin tức này, không cần nghĩ nhiều Đỗ Nhược Hàn cũng biết nó viết cái gì, lại vội vàng giải thích: “Kia đều là đồn nhảm, An An không phải tự sát, chẳng qua là công việc bận rộn, buổi tối lúc nấu súp không cẩn thận mà ngủ quên, sau đó súp khô cạn, khiến khí gas xì ra.”

Tô Vũ không để tâm “Nga” một tiếng, cũng không hỏi thêm nữa. Đây là chuyện của Đỗ Nhược Hàn và An Tiểu Tụng, chẳng liên quan gì đến y.

Nhưng hiển nhiên, thái độ không để tâm của Tô Vũ, làm cho Đỗ Nhược Hàn cực kì mất hứng, xoay chìa khóa một cái, hắn khởi động ô tô, sau đó không nói chuyện nữa. Tô Vũ mừng rỡ vì hắn không phản ứng với mình nữa, nghĩ nghĩ, lén lút lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Bùi Văn.

Tùy Viên Tô Vũ cũng biết đôi chút, nghe nói là nhà hàng cao cấp nhất nơi đây, y không biết lời đồn có bị phóng đại quá đáng hay không, nhưng là cảnh ô tô chật kín bãi đỗ xe của Tùy Viên, bây giờ Tô Vũ được tận mắt thấy rồi.

Đỗ Nhược Hàn không tìm được chỗ đậu xe, vẻ mặt mất hứng gọi một cuộc điện thoại, sau đó viên quản lý của Tùy Viên đích thân chạy ra cười nói: “Sao lại có thể để Đỗ thiếu gia tự mình tìm chỗ đậu xe chứ? Để tôi để tôi. . . . . .”

Quản lý mời Đỗ Nhược Hàn ra khỏi xe, sau đó bảo người bên cạnh lái xe đi tìm chỗ đậu.

Đỗ Nhược Hàn mặt âm trầm đem chìa khóa xe ném ra sau, sau đó kéo Tô Vũ nhanh nhanh đi vào trong, quản lí kia cúi đầu khom lưng đi theo sau, miệng thì cứ ồn ào nói liên thanh.

Muốn dùng bữa ở Tùy Viên đều phải đặt trước một tuần, nhưng Đỗ Nhược Hàn hiển nhiên là ngoại lệ, quen thuộc mà đưa Tô Vũ tới một gian riêng, sau đó liền làm cho tên quản lý dông dài kia đi ra ngoài.

Sau khi Tô Vũ ngồi xuống, thầm đánh giá một chút, gian riêng này một mặt là cửa sổ to nằm sát đất, bên ngoài là một bãi cỏ, mùa đông mặt cỏ khô vàng, hai bên bãi cỏ là hai cây ngô đồng cao lớn, lá cây rơi phủ kín gần nửa mặt cỏ, làm cho người ta có một loại xung động muốn đạp lên. (=.=” anh thật là, cảnh đẹp mà phá hoại thế đấy)

Góc Đông Bắc của thảm cỏ, còn có mấy bụi trúc cao, cho dù là mùa đông, cũng vẫn xanh tươi, làm dịu đi sắc khô vàng trên mặt đất làm cho người ta thấy bình yên.

“Thích nơi này không?”

Thấy Tô Vũ không chuyển mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sắc mặt Đỗ Nhược Hàn dần dần nhìn có vẻ tốt hơn.

Tô Vũ đột nhiên hoàn hồn, đảo đảo mắt, cười cười nói: “Tôi trước kia từng muốn ở trước căn nhà cũ trồng một bãi cỏ như vậy. . . . . .”

Nhà sớm đã bán đi, hiện tại y cũng chỉ có thể ăn nhờ ở đậu, mộng tưởng gì cũng chỉ là hư vô.

“Tôi biết. . . . . .” Đỗ Nhược Hàn theo thói quen lấy ra Whiskey luôn mang theo trong người, uống một ngụm, mới lại nói: “Trước kia có một người cũng nói với tôi như vậy, sau này trong lúc vô tình tôi phát hiện Tùy Viên có một gian riêng giống vậy, liền đem nơi này bao trọn.”

Tô Vũ trợn mắt, có chút mê muội vì ý tứ trong lời nói của Đỗ Nhược Hàn, y cảm thấy được Đỗ Nhược Hàn hình như là muốn nhắc nhở y cái gì đó, ở sâu trong ký ức có cái gì đó cuộn lên một chút, lại bị Tô Vũ đè ép xuống.

Y cũng không muốn đi sâu nghiên cứu ý tứ trong lời nói của Đỗ Nhược Hàn, bởi vậy chỉ cười cười, nói: “Này chắc tốn không ít tiền đi. . . . . . Khó trách Bùi thiếu gia nói cậu không thích đồ ăn nấu ở nhà, đại khái là bị mỹ vị nơi đây làm cho trở nên kén chọn rồi.”

Đỗ Nhược Hàn có chút thất vọng, vừa lúc này có người gõ cửa, sau đó mấy người phục vụ bưng đồ ăn tiến vào.

Tô Vũ hít hít, nói: “Thơm quá, làm tôi đói bụng chết đi được.” Chờ phục vụ bày biện đồ ăn xong, y lại nói: “Khi ăn không nói, ngủ cũng không nói (từa tựa như câu trời đánh tránh miếng ăn), Đỗ thiếu gia, tôi sẽ không khách khí.”

Rõ rành rành, Tô Vũ là đang tìm cớ chặn miệng Đỗ Nhược Hàn.

Đỗ Nhược Hàn giật giật khóe miệng, thật không biết nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn Tô Vũ phàm ăn.

Bị đôi mắt phượng xinh đẹp kia nhìn chằm chằm làm Tô Vũ có cảm giác lông tóc dựng đứng, rốt cục vẫn là từ bỏ ý định giả vờ ăn uống thô lỗ, trở lại vẻ lịch sự.

Bùi Văn sao còn chưa tới?

Lúc này, Tô Vũ vạn phần mong ngóng cứu tinh xuất hiện.

Rốt cục, Bùi Văn cũng đến, trước khi Tô Vũ sắp bị một bàn đồ ăn làm cho no chết. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Thuyết Ái Đích Nam Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook