Bảy Ngày Bảy Đêm

Chương 12: Quy củ

Xuân Phong Dao

02/02/2022

Thư Hải tiên sinh nghiêm túc ít nói, hắn giống như một vị trưởng lão uy nghiêm, làm cho người ta không dám sinh ra tâm lý lỗ mãng gì.

Đối đãi Tô Nhĩ, cũng chỉ bởi vì trên huy hiệu của đối phương có đánh dấu điểm thành tích nên liếc qua vài lần, sau khi ánh mắt giao nhau liền một lần nữa dời đi, tiếp tục đứng ở trong góc.

Vạn Ức: "Sắc trời còn sớm, mọi người chia nhau ra hành động đi."

Không ai phản bác, người chơi tốp năm tốp ba kết bạn đi cùng, dường như cũng quen biết, Tô Nhĩ nhíu mày hỏi: "Không phải là đều dùng đạo cụ tổ đội chứ?"

Kỷ Hành: "Trầm Giang Bắc cùng Vạn Ức quá nửa là dùng, còn lại mấy người kia thì là trùng hợp."

Tổ chức có chút chú trọng nhân số, chất lượng cao thấp không đều, chỗ tốt là dễ dàng ở trong phó bản gặp được thành viên đoàn đội, dưới tình huống lợi ích gút mắc không lớn có thể phối hợp với nhau.

Bên ngoài có thể trông thấy không ít cư dân trong thị trấn, đa số ăn mặc thiên về trang phục hiện đại màu trắng mộc mạc. Giữa người với người ít có trao đổi, nhưng gặp được trưởng lão đều sẽ lập tức dừng bước lại, nghiêng người tránh ra con đường. Đứa bé được cha mẹ nắm tay dắt đi, dù là nhìn thấy những viên kẹo đủ màu sắc bên đường, chỉ dám nhìn với ánh mắt khát khao, không dám đòi hỏi chút nào.

Mọi người đều có phép xã giao, nhưng lại tạo ra hình ảnh là một bầu không khí trầm lặng.

Tô Nhĩ học theo, thấy trưởng bối chẳng những tránh đường mà còn có thể cúi đầu bày ra thái độ khiêm nhường, quả nhiên nhận được ánh mắt ca ngợi của người qua đường. Đến một chỗ không thấy người, mới một lần nữa mở miệng: "Người chủ trì cùng vệ trưởng từng có trao đổi, chắc hẳn ở chỗ này cũng có một thân phận hợp lý."

Kỷ Hành gật đầu: "Rất bình thường, trong phó bản trước, người chủ trì đóng vai là ông nội của Triệu Tam Lưỡng."

"..."

Thân phận vệ trưởng được coi là một loại vinh quang, người muốn tham gia tuyển chọn đếm không hết, hầu như cứ đi cách một đoạn liền có thể thấy người tích lũy phiếu bầu thông qua diễn thuyết. Tô Nhĩ bởi vì tò mò ngừng chân nghe một đoạn:

"Tôi khi còn bé gia giáo nghiêm khắc, vẫn còn nhớ lúc tám tuổi không muốn học bài, cha tôi vì để cho tôi nhớ lâu đã đánh gãy nửa bên cánh tay của tôi..."

Quan niệm giáo dục vặn vẹo lại có thể được quần chúng vây xem vỗ tay nhiệt liệt.

Tô Nhĩ nghe được nhíu mày: "Uốn cong thành thẳng, quá bệnh hoạn rồi."

Kỷ Hành trải qua nhiều phó bản, sớm đã không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị này, một đường nghe ngóng xuống, trước mắt có ba người có khả năng kế nhiệm vệ trưởng nhất, thú vị chính là, vừa vặn là ba anh em, phân biệt tên là Lý Hữu Tuân, Lý Hữu Quy, Lý Hữu Củ.

Thu thập xong tin tức trở lại sân nhỏ cũ nát, mặt trời cũng vừa lặn.

Tô Nhĩ cùng Kỷ Hành trước hết trở về, nhìn qua trời chiều bỗng nhiên nói: "Không biết mấy người cùng tôi tiến vào trò chơi bây giờ như nào rồi?"

Kỷ Hành: "Cậu rất may mắn, tố chất thành viên trận tân thủ đều không tệ. Nhưng không có nghĩa người chơi trong trò chơi đều là như thế."

Tô Nhĩ gật đầu: "Tôi hiểu."

Từ xưa tới nay không thể không đề phòng người.

Kỷ Hành: "Trò chơi cấm người chơi trực tiếp tàn sát lẫn nhau, nhưng phương pháp mượn đao giết người thì nhiều vô kể."

Đang nói, mọi người lục tục trở về. Ôn Bất Ngữ tâm tư tinh tế tỉ mỉ, mang về vài đồ ăn vặt, giúp cho đỡ đói.

Qua Húc Nham tùy tiện gặm đùi gà, ăn được một nửa giống như lơ đãng nói: "Đúng rồi, tôi nhìn thấy có một người chưa thấy qua trong ngõ hẻm cùng cô đáp lời."

Mọi người không khỏi đều nhìn về phía Ôn Bất Ngữ, giữa lúc người chơi đối mặt nhìn nhau, dựa theo lời nói Qua Húc Nham, cùng cuộc nói chuyện Ôn Bất Ngữ rất có thể là dân bản địa trong thị trấn.

Đặc biệt chọn ngõ hẻm quá nửa là nói chuyện bí mật, chắc hẳn trong đó có tin tức có thể khai thác.

Ôn Bất Ngữ cười cười, không nói lời nào.

Qua Húc Nham: "Đều đã đến cùng một trò chơi, không cần phải giữ đi?"

Ôn Bất Ngữ ngồi ở một bên, chung quy không có trả lời hắn.

Qua Húc Nham mắng câu thô tục, ném đùi gà gặm được một nửa, đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi.

Một bữa cơm ăn được tan rã trong không vui. Những người còn lại bởi vì không khí khẩn trương cũng không biết nói như nào, Ôn Bất Ngữ cố ý thu dọn xong đồ bỏ đi trên bàn mới cùng một người chơi nữ tên Bạch Yến rời đi.

Tô Nhĩ: "Quan hệ bọn họ dường như không được tốt lắm."

"Hai người cùng thuộc một tổ chức tên là Đông Phong Ngộ, " Vạn Ức nhìn qua bóng lưng rời đi của Ôn Bất Ngữ, không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau mới nói: " Đội trưởng Đông Phong Ngộ ban đầu là chồng của Ôn Bất Ngữ, thất bại trong một phó bản, Ôn Bất Ngữ liền tiếp quản tổ chức. Qua Húc Nham cho rằng phụ nữ không làm được chuyện, luôn muốn thay thế Ôn Bất Ngữ."

Tô Nhĩ nhíu mày: " Kỳ thị giới tính?"

Vạn Ức cười khẽ: "Muốn có lý do để thượng vị mà thôi. Đông Phong Ngộ chỉ là tổ chức rất nhỏ, không có nhiều sức tập hợp lắm."

Trầm Giang Bắc lúc này mở miệng: "Ôn Bất Ngữ có chút thủ đoạn, võ lực của Qua Húc Nham miễn cưỡng có thể, bọn họ tranh chấp chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ."

Vạn Ức nhíu mắt lại: "Lửa chỉ cần không đốt đến trên người chúng ta thì tốt."

Trầm Giang Bắc không có ý định tiếp tục chủ đề này: "Đều về nghỉ ngơi sớm chút đi."

Tô Nhĩ là người thứ nhất đứng dậy, đi ra ngoài đợi, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Cậu ngủ chỗ nào?"

Tô Nhĩ vẻ mặt không hiểu nhìn về phía Kỷ Hành, lấy ra thông tin cá nhân ghi chép trên trang giấy nhỏ: "Phía trên đã viết, tôi ở phòng phía Bắc."

Kỷ Hành: "Không phải tôi hỏi."

"..."

Vừa rồi giọng nói kia không mang theo bất kì tâm tình gì, Tô Nhĩ phân biệt lại, nhìn về phía Thư Hải tiên sinh.

"Cậu ngủ chỗ nào?" Đối phương đâu ra đấy hỏi.

Với tư cách người chủ trì, hắn khẳng định biết rõ gian phòng mỗi người, vì vậy những lời này chính là có thâm ý khác, Tô Nhĩ chần chờ một cái chớp mắt, hỏi Kỷ Hành: "Hắn đây là đang muốn mời tôi sao?"



Kỷ Hành bình tĩnh hỏi lại: "Vì vậy cậu có muốn đáp ứng hay không?"

Sau khi trầm mặc, Tô Nhĩ lắc đầu: "Thật có lỗi, tôi tạm thời không có ý tưởng này."

Người chủ trì không lên tiếng nữa, lẳng lặng đứng yên ở trong chỗ tối, tựa như một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ không mang theo bất kì tâm tình gì.

Hai người sánh vai đi ra ngoài, Kỷ Hành bỗng nhiên nói: "Cảm thấy sao?"

Tô Nhĩ gật đầu, người chủ trì đối với cậu có sát ý, nếu như vừa mới nãy đáp ứng, cho dù có súng phóng điện đêm nay cũng chưa chắc có thể sống sót: "Chỉ là không biết lí do."

Kỷ Hành: "Quyền uy."

Tô Nhĩ thoáng đã hiểu một chút, bản thân làm ra hành vi làm cho Nguyệt Quý thân sĩ ăn quả đắng, rõ ràng là một loại khiêu khích. Sau nửa ngày, trong đau khổ tìm vui mừng mà nói: "Bố trí bí mật bên ngoài còn tốt, chứ mời công khai như vậy, tôi lại không phải người ngu."

"Luôn có người tự cho mình là siêu phàm, sẽ không mang theo đầu óc mà đáp ứng." Kỷ Hành dừng bước lại: "Tôi đến rồi."

Anh ở căn phòng này, cửa giống như là trang trí, thậm chí còn đóng không kín, Kỷ Hành lại thấy không sao cả, dặn dò hai câu rồi đi vào. Gian phòng kia của Tô Nhĩ cũng không khá hơn chút nào, trên nóc nhà gạch ngói vụn còn thiếu đi một khối, cũng may đêm nay nhìn có vẻ không giống có mưa, nếu không còn phải nghĩ biện pháp đi lên sửa chữa.

Giống như một loại ăn ý im lặng, không có một người chơi nào đưa ra ý muốn ở chung, trong phó bản độ khó cao có thể chế tạo ảo giác, đồ vật bẩn không ít, trường hợp bị nhập vào người tự giết lẫn nhau càng là nhiều vô kể.

Màn đêm vô thanh vô tức buông xuống, đêm nay ánh trăng trốn sau tầng mây, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

Thời điểm này nếu có thể có tiếng ve kêu hay ếch kêu đều tốt, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, dường như tùy thời đều vang lên tiếng bước chân nào đó làm cho người ta kinh hãi.

Tô Nhĩ nằm ở trên giường, đang suy nghĩ có muốn chìm vào giấc ngủ hay không. Chất lượng giấc ngủ của cậu rất tốt, nhỡ đâu có động tĩnh nào không nghe thấy, sẽ rất phiền toái. Nhưng mà còn phải chờ vài ngày nữa, không ngủ dường như không ổn lắm.

Lúc cậu vẫn còn đang làm ra quyết định, có người đã trước một bước chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Phòng ở phía tây, Qua Húc Nham nằm ở trên giường, điều chỉnh tốt trạng thái chuẩn bị đi ngủ. Buổi tối đầu tiên là ít nguy hiểm nhất, nhất định phải nắm chặt thời gian tích góp tinh thần và thể lực.

"Con đ* Ôn Bất Ngữ." Trở mình, nói thầm một câu.

Qua Húc Nham trong lòng rõ ràng, hắn và Ôn Bất Ngữ đều không phải là người tốt, vì sống sót có thể không từ thủ đoạn, vấn đề ở chỗ bản lĩnh mặt ngoài của Ôn Bất Ngữ làm được quá tốt, cười là có thể tính kế người khác.

Nhịn không được lại mắng hai câu khó nghe, cơn buồn ngủ xâm nhập, dần dần nhắm mắt lại. Đùi gà buổi chiều có chút mặn, nước trong phòng lại có mùi lạ, trước khi Qua Húc Nham chìm vào giấc ngủ vẫn cảm thấy khát nước, cho đến lúc ngủ rồi vẫn vô thức mở rộng miệng hô hấp.

Không biết qua bao lâu, một cỗ khí lạnh xâm nhập mà đến, vô số lần trải qua sinh tử bồi dưỡng được cảm giác nhận thức mối nguy làm cho hắn trước tiên mở mắt ra.

Ánh trăng vẫn luôn trốn sau tầng mây hết lần này tới lần khác lúc này lại hiện ra, ánh trăng âm u chiếu rõ tất cả trước mặt: Cùng hắn mặt đối mặt chính là một cô gái tuổi không lớn lắm, môi của đối phương không có chỗ nào lành lặn, cô ta lại đang cười, da thịt mềm mại mới đóng vảy không lâu trong nháy mắt bị xé nát một lần nữa be bét máu.

Qua Húc Nham hít sâu một hơi, cô gái này quả nhiên không phải người.

Thực lực của hắn còn lâu mới có thể đủ cùng quỷ đối kháng, biện pháp tốt nhất chính là nghĩ cách chạy ra ngoài, ý tưởng rất tốt, đáng tiếc hơi lạnh rét thấu xương, làm cho hắn đau đến nghiến răng, nửa bước cũng khó đi.

Còn thiếu một điểm, chỉ cần qua phó bản này giá trị võ lực có thể tích lũy đến 150, đến lúc đó bản thân liền có thể có miễn cưỡng có vốn liếng cùng quỷ đối kháng, trở thành đội trưởng mới. Không cam lòng cùng oán niệm trong nháy mắt bộc phát, nhưng mà mới chạy ra được hai bước lại bị kéo trở về, cuối cùng Qua Húc Nham gần như tuyệt vọng mà hét to một tiếng: "Cứu mạng —"

Nữ quỷ khóe môi tươi cười đột nhiên mở rộng, dường như chờ chính khoảnh khắc này, duỗi ngón tay khô gầy ra, mạnh mẽ nắm lấy đầu lưỡi của Qua Húc Nham. Trong ánh mắt hoảng sợ của đối phương, dùng chút sức kéo ra ngoài.

...

Mặt trời vẫn chưa mọc hoàn toàn, bóng dáng ánh trăng vẫn còn lờ mờ lưu lại phía chân trời.

Gần như tất cả người chơi đều đã dậy, sau khi đơn giản rửa mặt liền tụ họp trong sân. Kỷ Hành đi tới thấy trong đám người không có bóng dáng Tô Nhĩ, nhíu nhíu mày.

"Mới buổi tối đầu tiên, không có việc gì." Ôn Bất Ngữ nhẹ giọng mở miệng, cùng nhau đi tới gian phòng của Tô Nhĩ.

Bạch Yến nhìn bốn phía: "Qua Húc Nham cũng không tới."

Một lát sau lại tự mình nghĩ thông, ngày đầu tiên nguy hiểm không lớn, đối phương có thể là muốn ngủ nhiều một chút dưỡng đủ tinh thần. Đây là cách làm rất phổ biến.

Khách quan mà nói, người mới Tô Nhĩ này khả năng gặp chuyện không may càng lớn.

Ôn Bất Ngữ đi đập đập cửa, cách làm của Vạn Ức càng đơn giản hơn, trực tiếp đi đến cửa sổ bên cạnh hướng bên trong thăm dò, nhịn không được mắng câu ĐM. Bạch Yến lòng hiếu kỳ nặng, cũng dán sang đây xem, lúc ấy liền chấn kinh rồi: "Chết hay vẫn còn sống?

Tô Nhĩ trên thân quấn không ít đầu dây, bên kia phân biệt buộc vào cửa phòng, cửa sổ, các lối ra khác, liền xà nhà với nóc nhà đều có. Chợt nhìn giống như bị chế tác thành con rối gỗ giật dây.

Người trên giường nghe được động tĩnh chậm rãi giương đôi mắt, nghiêng mặt, thong dong cởi xuống sợi dây trên tay, đi ra mở cửa.

"Chào buổi sáng."

Bạch Yến im lặng mà nhìn những đầu dây kia: "Bộ cậu không sợ có quỷ đến chạy không ra được à?"

"Quấn không chặt, kéo một cái liền đứt, " Tô Nhĩ biểu thị một cái: "Chỉ là lo sẽ ngủ như chết, có người tiến vào cũng không biết."

"Không có việc gì là tốt rồi." Lúc này Ôn Bất Ngữ ôn nhu mà mở miệng: "Kỷ Hành thấy cậu không tới, có chút lo lắng."

Tô Nhĩ: "Tôi hiểu."

Ôn Bất Ngữ bật cười: "Kỳ thật quấn dây không có nhiều tác dụng lắm, lúc quỷ đến nhiệt độ xung quanh đều có sự thay đổi, có thể cảm giác được, về phần người... Đêm khuya chưa chắc đã ghé thăm."

"Chuyện gì cũng không có tuyệt đối." Tô Nhĩ nhìn qua Kỷ Hành: "Tối hôm qua hắn đã tới rồi."

Mấy tia ánh mắt hội tụ mà đến, Kỷ Hành bình tĩnh nói: "Có nghe được chút ít động tĩnh, không xác định rõ phát ra từ nơi nào, cứ tới đây nhìn xem đã."

Cây đại thụ phía ngoài vừa vặn che khuất ánh trăng, vì không muốn quấy rầy đến giấc ngủ của người bên trong, anh liền leo lên nóc nhà.

Tô Nhĩ chỉ vào chỗ nóc thiếu mất một khối: "Chúng ta liền thông qua khe hở kia nhìn."

Não bổ hình ảnh kia một chút, tất cả mọi người không khỏi rùng mình một cái.



Tình cảnh tuy rằng làm cho người ta sợ hãi, Tô Nhĩ kỳ thật còn rất cảm kích, Kỷ Hành người là lạnh lùng, nhưng vẫn là một đội trưởng đủ tiêu chuẩn.

Bạch Yến nuốt nước miếng, suy nghĩ một chút rồi yếu ớt lên tiếng: "... Chúng ta là không phải nên đi xem Qua Húc Nham một chút sao?"

Năm phút sau, mọi người đứng ở trước cửa phòng của Qua Húc Nham. Còn chưa tiến vào, có thể dự đoán chuyện gì đã xảy ra, mùi máu tươi đập vào mặt.

Vạn Ức không có gì cố kỵ, cùng Trầm Giang Bắc liếc nhau nhẹ gật đầu, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Bên cạnh cánh cửa có một nửa đầu lưỡi, Vạn Ức suýt nữa không cẩn thận giẫm lên. Trên giường toàn thân Qua Húc Nham đều là máu, nhưng chỗ nhiều vết máu nhất vẫn là trên đầu. Hắn dùng tay áo che lại miệng mũi, đến gần xem trong chốc lát: "Hẳn là bị sống sờ sờ kéo ra đầu lưỡi."

Ôn Bất Ngữ hơi kinh hãi, nhìn về phía Kỷ Hành: "Nói như vậy tối hôm qua anh nghe được động tĩnh rất có thể là..."

"Có lẽ vậy." Kỷ Hành biểu lộ nhàn nhạt.

Ôn Bất Ngữ nói khẽ: "Kỳ thật anh có thể ngăn cản."

Nếu như kịp thời chạy tới, nói không chừng có thể đem người cứu.

Không chờ Kỷ Hành mở miệng, Ôn Bất Ngữ rất nhanh biểu đạt áy náy: "Thật có lỗi, là tâm tình tôi không đúng lắm. Ở chỗ này không ai có nghĩa vụ gánh vác tính mạng của hắn."

Thế giới trò chơi người chết quá là bình thường, mắt thấy cái chủ đề này sắp bị bỏ qua, Kỷ Hành bỗng nhiên nói: "Hắn chết như thế nào cô không rõ sao?"

Ôn Bất Ngữ 'A' một tiếng, sau khi nghi hoặc một lúc thì giận dỗi: "Quan hệ của tôi với Qua Húc Nham có chút không tốt, nhưng cùng là một tổ chức..."

"Ăn không nói, ngủ không nói." Kỷ Hành ánh mắt như đao, dùng sáu chữ cắt ngang lời cô ta.

Anh vừa mới mở miệng, mọi người trước sau phát hiện chi tiết nào đó bị xem nhẹ, sắc mặt phút chốc trở nên xấu đi. Thị trấn nhỏ khắp nơi chú ý quy củ lễ tiết, mà ở nhiều nơi, ăn cơm mà nói chuyện sẽ bị cho là hành vi không lễ phép.

Hôm qua Qua Húc Nham chẳng những ở trên bàn cơm phát nổ nói tục, đồ ăn cũng không ăn hết liền cứ thế rời đi, nghĩ đến thảm kịch hôm nay bị cắt lưỡi mà chết, hơn phân nửa là có chút quan hệ.

Ôn Bất Ngữ trên mặt tức giận tiêu tán, biến thành trắng bệch, hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, ngây ngẩn cả người: "Tại sao có thể như vậy?"

Biểu cảm rõ ràng, nhất thời thật đúng là không dễ phân biệt cô ta là đang diễn trò hay là vô tình làm ra. Dù sao người hiện đại ăn cơm nói chuyện là việc rất bình thường.

Vạn Ức nhưng là không có tính khí tốt như vậy, đồ ăn vặt là Ôn Bất Ngữ chủ động mang về, cả bọn đều vây quanh một cái bàn ăn, nếu không có Qua Húc Nham mở miệng trước, hôm nay gặp nạn không biết là người nào.

"Chỉ mong cô thật sự là vô tình làm ra." Vạn Ức nhìn nàng một cái, bằng không thì phần tâm kế này cũng có chút dọa người rồi.

Khi trong trò chơi chỉ còn một người chơi, độ khó phó bản sẽ tự động giảm xuống. Rất nhiều người gặp phải phó bản độ khó cao, không có hi vọng qua cửa sẽ đi đường ngang ngõ tắt.

Ôn Bất Ngữ tức giận đến hốc mắt đều đỏ.

Trước mắt làm cho người ta khó xử là xử lý thi thể như thế nào, qua loa vùi lấp bị phát hiện sợ có người nghi ngờ giết người giấu xác, Tô Nhĩ chú ý tới Thư Hải tiên sinh vẫn luôn ở trong chỗ tối chẳng biết khi nào biến mất, khi nào xuất hiện, người đi theo sau lưng vệ trưởng.

Người chơi già dặn kinh nghiệm hành động cơ bản là có, Vạn Ức rất nhanh điều chỉnh tốt trạng thái làm ra vẻ mặt kinh hãi: "Tai nạn chết người rồi!"

Vệ trưởng trông thấy thảm kịch trong phòng, sắc mặt khó coi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Vạn Ức giả vờ ngây ngốc, trong lời nói lộ ra ý tứ cái gì cũng không biết.

Thư Hải tiên sinh nhưng lại ở lúc này mở miệng: "Tối hôm qua người chết ở trên bàn cơm ô ngôn uế ngữ, lãng phí thức ăn, có thể là bị trời phạt rồi."

Lý do hoang đường như thế, vệ trưởng nghe xong lại thật sự tin thêm vài phần.

Thư Hải tiên sinh đâu ra đấy nói: "Ăn cơm không có quy củ, hắn người này cầu xin không muốn cũng thế."

Vệ trưởng đối mặt với thi thể, lập tức lộ ra vẻ mặt căm thù đến tận xương tuỷ: "Thật là một đứa trẻ không có giáo dục, tôi phải gọi người đem chuyện này đăng lên báo, cũng để làm cho những người khác tỉnh ngộ."

Trong miệng nói lẩm bẩm, chắp tay sau lưng đi ra ngoài, dường như thật sự muốn đi tìm người đến viết báo.

Bạch Yến cắn cắn môi: "Các người nói, vệ trưởng này là người hay quỷ?"

Nào có ai thấy người chết sẽ thờ ơ, còn muốn tuyên dương?

Vạn Ức: "Ai biết được."

Lúc ất cả mọi người chú ý đến hành động của vệ trưởng, Kỷ Hành lưu ý đến Tô Nhĩ đang quan sát chung quanh.

"Không sợ sao?"

Tô Nhĩ: "Nếu thật sự gặp phải quỷ không há mồm tru lên là được rồi."

Kỷ Hành: "Làm được cũng không dễ dàng."

Tô Nhĩ liếc mắt nhìn anh: "Dù sao tôi cũng không sợ."

Kỷ Hành nhíu mày.

Tô Nhĩ thần thần bí bí nói: "Kỳ thật tôi phát hiện một bí mật."

Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Hành yên lặng chờ đợi.

"Quỷ nơi này dường như đối với lễ tiết có chấp niệm vượt quá mức bình thường, " Tô Nhĩ nói: "Nó dám đến, dù có liều tính mạng tôi cũng phải hủy đi sự trong sạch của nó."

Kỷ Hành hơi hơi thay đổi sắc mặt.

Tô Nhĩ cười nhạo: "Không phải là quỷ cắt lưỡi này... Chỉ cần tôi còn nói được, miệng của tôi sẽ không phải chết."

Cậu còn có thể cưỡng hôn người khác, rất đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bảy Ngày Bảy Đêm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook