Beautiful

Chương 20

Cửu Dạ

08/11/2016

Bậc thang đi tới đầu kia là cửa ra của mật đạo, Kim đẩy cánh cửa đơn, Tử Liên đứng xuống đi ra ngoài trước.

“Chủ nhân!”

“Không có việc gì đâu.” Tử Liên nhàn nhạt nói. Mật đạo này hắn đã đi qua vô số lần, tuyệt đối không có nguy hiểm.

Lối ra của mật đạo này ở bên trong một gian nhà dân bỏ hoang, nhìn quanh bốn phía, trong phòng đầy tạp vật, kỳ diệu che lấp cửa ra, nơi này là một gian chứa tạp vật. Tia sáng từ khe cửa chiếu vào, bên ngoài có người? !

Kim không dám hành động thiếu suy nghĩ, y chần chờ nhìn về phía Tử Liên, Tử Liên không để ý đến y, trèo qua cái rương gỗ đang chặn đường, đi tới cạnh cửa, gõ gõ cửa, gian tạp vật này hình như là khóa bên ngoài.

Cửa bị người mở ra, một nữ tử giơ giá cắm nến lên, không hề kinh ngạc vì bọn họ xuất hiện, dáng tươi cười đầy mặt nói: “Hảo cho ngươi một tam điện hạ, trận lửa này xem ra không nhỏ nga!”

Tử Liên cười cười, đi ra khỏi gian tạp vật, cũng sử dụng nhãn thần ý bảo Kim đuổi theo.”Bọn họ tới chưa?” Hắn hỏi nàng kia.

Nữ tử lắc đầu, nói: “Không có, vì quá đột nhiên a, không nghĩ tới ngươi lại hành động nhanh như vậy.”

“Ta cũng không nghĩ tới…” Tử Liên bất đắc dĩ.

Kim nghĩ nữ tử nhìn có chút quen mắt, chú ý mới nhớ tới, không phải là mấy ngày hôm trước tại quầy hàng, y gặp được nữ hầu này cùng Tử Liên ve vãn sao? ! Nhìn bộ dạng hiện tại của nàng. Tựa hồ cũng không thật sự là nữ hầu.”Chủ nhân…”

Không đợi câu hỏi nói xong, lại một nữ tử từ một … phòng nhỏ bên cạnh đi ra, trong tay nàng ôm vài bộ y phục, đưa cho Tử Liên.”Thay đi, vào trong phòng mà thay a!”

Nàng kia cười ám muội, Kim ngẩn người.

“Cảm tạ, ” Tử Liên tiếp nhận y phục, gọi Kim.”Kim.”

Đi theo phía sau Tử Liên vào phòng nhỏ, Kim trong nháy mắt mới làm sạch cái đầu hỗn loạn. Nữ nhân này y cũng đã gặp qua, là mỹ nữ tóc vàng từ phòng Tử Liên đi ra. Lẽ nào các nàng không chỉ … mà còn là tình nhân của Tử Liên, được giữ bí mật sao?

“Chủ nhân, các nàng… đều là tình nhân của ngươi sao?” Kim thử hỏi.

“Ta không tùy tiện như vậy…”

Kim đang muốn nói cái gì đó, Tử Liên đưa tay vứt y phục trên mặt y.”Thay đi.”

Kim gật đầu, Tử Liên hai ba cái đã thoát hết y phục thân trên… Sắp thoát tới y phục ở hạ thân.

Nhìn đôi vai gầy của hắn, Kim không phát ra bất luận thanh âm gì, đôi vai này mà phải gách vác thứ gì đó, y cho rằng đúng là quá nhiều.

Đó là lí do lại yêu nhiều như thế, không chùn bước.

“Chủ nhân.” Kim đi tới chỗ Tử Liên. Giúp hắn cột chắc đay lưng. Y phục này chất liệu rất xấu, còn tản ra mùi hôi nhàn nhạt, Tử Liên hình như đã tập mãi thành thói quen, không nhíu mày, cũng không phàn nàn.

“… Chủ nhân, Kim không biết nên nói như thế nào.”

“Vậy cái gì cũng đừng nói.” Tử Liên phất tay muốn y câm miệng, “Mau thay y phục.” Hắn đẩy Kim ra, đi thẳng ra khỏi phòng.”Ngải Na, hắn hôm nay sẽ tới sao?”

Kim cấp tốc thay y phục Tử Liên đưa, y phục đang mặc trên người cũng đã không còn cơ hội có thể mặc nữa, y thô lỗ cởi ra, xé rách cũng không lo… Chờ một chút. Tử Liên vừa gọi nữ nhân kia “Ngải Na” ? ! Ngày hôm nay chuyện làm y kinh ngạc thật sự quá nhiều.

“Ta cũng không rõ lắm, kỳ quái… cũng đã quá lâu rồi.” Nữ tử lo lắng nhìn ngoài cửa sổ.

“Ta đi ra ngoài hỏi thăm một chút, tam điện hạ, ngươi cứ ở chỗ này nghỉ ngơi trước a.”

“… Ngải Na.” Tử Liên gọi lại các nữ nhân đang muốn ly khai.

“Còn cần cái gì sao?” Ngải Na hỏi.

“Ngải Na, ta, ” ngôn ngữ ngừng lại một chút, Tử Liên lộ ra nhàn nhạt cười khổ, “Ta đã không còn là tam điện hạ.”

Tử Liên nói không cần bảo hộ, nói tự hắn có thể bảo hộ bản thân. Chủ nhân y luôn luôn thật mạnh mẽ, còn có chút kiêu căng, không muốn tỏ ra yếu kém a… Thậm chí là với bản thân.

Tử Liên cao cao tại thượng, Tử Liên mạnh mẽ, thậm chí lúc ở trên giường cũng là… Ôi! Nói chung là rất không cam lòng.

Tử Liên lại không chịu ôm y… Quên đi, dù là Tử Liên hiện tại đồng ý, Kim cũng không muốn, biểu tình của Tử Liên lúc trên giường, y đã gặp qua một lần liền vô pháp quên. Ai~, trên mã xa

Lúc đó hẳn là… quá mạnh mẽ cùng cứng rắn nên làm chủ nhân mất hứng…

Kim 1 phen tư tưởng giãy dụa kịch liệt, Tử Liên đương nhiên hoàn toàn không biết, hắn giống như vạn phần kinh khủng nắm chặt cánh tay Kim, chán ghét cùng ngoan độc trừng mắt nhìn xung quanh bọn họ.

Tới chỗ nghỉ ngơi.

“…”

Tử Liên trừng to mắt, nhưng Kim có thể nghe trong lòng hắn đang hò hét.

Ta thực sự phải ngủ ở cái chỗ này sao? ! ==== đại khái là như thế.

Cũng không thể trách Kim miên man suy nghĩ, phản ứng của Tử Liên thật quá mức quá mức khả ái!

Ngải Na các nàng đi tìm hiểu về, chạy tới trước mặt hắn, bảo bọn họ tạm thời nghỉ ngơi trước một chút.

Trời vừa sáng, nên dù sao bọn họ cũng phải chờ tới tối mới có thể ly khai.

Cửa ra của mật đạo hầu như là nhà của 1 của 1 hộ dân đã bỏ hoang, chân giẫm trên mặt đất, sàn nhà sẽ sinh ra tiếng rắc do không chịu nỗi, bụi phủ khắp đồ đạc, nhưng ngoại trừ cái giường, kỳ thực trong căn phòng nhỏ bỏ hoang này cái gì cũng không có.

Tử Liên trừng mắt nhìn tấm ván gỗ trên giường, cũng đang tiến hành cùng hắn đấu nhãn. Đây là chỗ để ngủ sao? !

Kim nhìn chung quanh một chút, không có bất luận cái gì có thể dùng để quét tước, y nhớ tới cái bao vải mà Y Phù đưa cho, mở ra, từ bên trong rút ra vài bộ y phục xem ra là của y, tỉ mỉ đem giường lau qua một lần, Kim lấy ra y phục sạch sẽ, lót lên ván giường. “Chủ nhân, ngài muốn ngủ hay ngồi nghỉ ngơi một chút a?”

“…” Cái thứ này ta ngay cả tới gần cũng không muốn!

Tử Liên không chịu động, Kim cũng không có cách nào, y đem bao vải đặt ở trên giường, nhìn bên trong xem còn có cái gì ăn không. Y từ bên trong lấy ra 1 túi bánh bích quy… Đồ ăn vặt hắn thích ăn nhất, Kim nhịn không được viền mắt đỏ lên.

Lúc này Tử Liên mới động đậy, hắn ngồi vào bên cạnh Kim, vỗ vỗ bờ vai của y. Tử Liên không nói gì, đối với chuyện này, cũng không cần hắn phải nói gì.

Chỉ là động tác của Tử Liên cũng đủ an ủi.

Sao… y lại yêu 1 người ôn nhu như vậy.

“Chủ nhân, ăn 1 chút đi a.” Kim đem bánh bích quy đưa cho Tử Liên, hắn suốt 1 buổi tối không ăn cái gì, hiện tại hẳn là đói bụng.

Tử Liên không nói gì lấy một cái nhét vào trong miệng.



Giúp Liên lau đi vụn bánh dính trên mặt, Kim hảo yêu thương hắn, không chút do dự tuyệt không quay đầu lại, y càng muốn vì Tử Liên làm nhiều việc hơn.”Chủ nhân… Nếu như, nếu như đại điện hạ

Phái người tìm tới, ngài hãy chạy trước a…”

Tử Liên trong nháy mắt dừng lại động tác ăn, trừng Kim, “Kim, ta đã chịu đủ sự ngu xuẩn của ngươi rồi. Ngươi còn muốn nói vậy nữa, ta, sẽ, không, cần, ngươi, bảo, hộ, nữa!” Hắn cắn răng, mỗi chữ mỗi câu nói ra, nói lại lần nữa xem, hắn sẽ trở mặt!

“Thế nhưng…”

Tử Liên cầm lên bánh bích quy vứt vào mặt Kim, “Đừng … nhưng nhị gì hết, câm miệng!”

Kim tiếp được cái bánh bích quy, đây chính là lương thực duy nhất của bọn họ.”Chủ nhân… Ta không muốn lại làm người được bảo hộ, ta không muốn lại bị ngài bỏ rơi.”

Nếu như không thể đi theo chân Tử Liên, thì cuối cùng người kia nhất định sẽ đi rất xa, đến nơi y không theo kịp.

Bảo hộ Tử Liên, đi theo Tử Liên, vốn là mục đích tồn tại của Kim.

“Ngươi lại nữa, nếu ta thực sự đem ngươi đánh mất. Lần này tuyệt đối sẽ không đem ngươi nhặt trở về!” Tử Liên cực kỳ tức giận, một đường quét sạch đồ trên giường, nhào tới trên người Kim, nắm lấy cổ y.

“Ngươi sao lại ngốc như vậy a! Rốt cuộc là ai nói ngươi thông minh… Ta sao lại nhặt một tên người hầu ngốc như thế!”

Kim không hiểu Tử Liên, y chưa bao giờ biết Tử Liên cần cái gì, muốn cái gì, bởi vì Tử Liên rất ít mở miệng.”Chủ nhân… Ngài muốn ta làm như thế nào ni? Không có mệnh lệnh của ngài,

Ta không biết làm sao…”

“Ta chưa nói qua? Ta chưa nói qua sao? !” Tử Liên đột nhiên nâng cao âm điệu, “Ta…” Lập tức hắn lại nhụt chí xuống tới, buông Kim ra. Lui đến góc giường, mặt chôn ở trong hai chân,

“… Quên đi, ngươi muốn đi thì đi a, ta sớm biết rằng sẽ có ngày này… Ngươi nhất định sẽ ra đi, ta đã sớm biết.”

“Chủ nhân?”

Thanh âm nghẹn ngào, Tử Liên nhắc nhở chính mình nghìn vạn lần đừng lộ ra mềm yếu.”Người giống như ngươi, sẽ tới 1 nơi tốt đẹp… Ngươi xứng đáng được như thế.” Cho nên Tử Liên mới không giúp Kim an bài nơi ở.

Cũng, không đặt tên cho y, cho nên mới, đuổi y đi.

Bởi vì y sớm muộn cũng sẽ đi tới 1 nơi so với ở đây tốt hơn nhiều, sớm muộn cũng sẽ gặp người so với chính mình càng tốt hơn… Tử Liên vẫn luôn tin tưởng như thế.

“Ngươi cái gì cũng đều không cần làm.” Tử Liên nhắm mắt lại, nhanh kết thúc, bọn họ sẽ trốn khỏi nơi này, một chút cũng không cần bận lòng, vì sao hắn vẫn mệt mỏi như vậy?”… Đã đủ rồi,

Kim đã đủ rồi.”

“Chủ nhân…” Kim xoa vai Tử Liên, Tử Liên đẩy y ra, hung hăng mà đạp, trong đôi mắt mở to chứa đầy nước mắt.

Tử Liên cái gì cũng không nói, nhưng y, bởi vì như thế nên cái gì cũng đều không hiểu.

“Chủ nhân, Kim không đi, ta không đi đâu hết, chỉ muốn bồi bên cạnh ngài.” Y lần thứ hai thăm dò Tử Liên, đưa tay chạm vào đôi vai nhỏ gầy.”Tử Liên, ta yêu ngươi.”

Không cần kính ngữ, thật khẩn thiết nói một tiếng yêu.

Ẩn nhẫn rất nhiều tình tự, vĩnh viễn vô pháp nói ra miệng, theo một tiếng rõ ràng này, khóe mắt Tử Liên tỏa ra thỏa mãn, hắn lắc đầu, cười sự ngu xuẩn của đối phương và mình.

Đáng giá, 1 câu “Ta yêu ngươi”, đáng giá đem toàn bộ những gì mình có, hi sinh tất cả.

“Nếu như ta… không phải chủ nhân, ta mới là người hầu, ngươi… ngươi còn có thể nói như vậy không?”

Kim cười cười.”Thành thật mà nói, Kim ước gì mình là chủ tử, như vậy, ta có thể đối với chủ nhân làm càn.”

Y sẽ làm cho Tử Liên cười, bảo Tử Liên mở miệng, ra lệnh cho Tử Liên, đứng ở phía sau người để y bảo hộ.

Tử Liên lại cúi đầu, mặt cư nhiên đỏ lên.”Kim…”

“Vâng?”

“Ôm ta, ” hắn kéo kéo y phục của Kim, “Ôm ta, chúng ta làm đi.”

“Cái gì?”

“Ôm…”

Không cần Tử Liên lặp lại, Kim hôn lên môi hắn, đem hắn đặt dưới thân, điên cuồng hôn lên khắp người Tử Liên.

Muốn cái gì, kỳ thực Tử Liên đã nói qua…

Tử Liên nói: ta sẽ bảo hộ ngươi.

Tử Liên nói: Kim, lại đây, ôm ta một cái.

Hắn muốn, chỉ có cái này. Mở đôi tay ấm áp, toàn tâm ôm lấy người của mình.

Không cần phải làm cái gì, thậm chí không cần trở nên càng mạnh mẽ hơn, chỉ cần ôm chặt lấy, ôm lấy đôi vai tinh tế đang run rẩy này, nói với hắn: chủ nhân, ta yêu ngươi.

Yêu có thể có rất nhiều phương thức, không nhất định phải đem tính mạng ra để mà bảo hộ, thay đổi bản thân, trở thành sự tồn tại mà đối phương mong đợi, cũng là yêu sâu đậm.

Được bảo hộ thì cứ bảo hộ, cho dù có một ngày sẽ bị bỏ rơi, y cũng muốn hết lần này đến lần khác cầm lấy tay Tử Liên không buông. Nếu như y tồn tại, đó là điều duy nhất Tử Liên cần,

Chỉ cần vừa nghĩ đến, Kim nguyện ý thuận theo mọi yêu cầu của chủ nhân y.

Lúc này nếu Tử Liên muốn, y sẽ nhịn đau lui xuống, để Tử Liên đứng ở tiền phương.

Thế nhưng, Kim vẫn nắm kiếm trong tay, nếu như Tử Liên mệt mỏi, y có thể chống đỡ cho đối phương, kề vai chiến đấu!

Có tiếng bước chân. Kim quay đầu nhìn về phía cửa,cầm lên kiếm đặt ở bên giường, lặng lẽ bò xuống giường, nhìn sắc trời hiện tại hẳn là lúc hoàng hôn, Tử Liên mệt đến mức mê man, bây giờ còn chưa tỉnh. Kim nhìn dung nhan ngủ say của chủ nhân, không phát sinh một chút âm thanh nào rút kiếm ra khỏi vỏ. Tuy rằng Tử Liên nói không cần bảo hộ, nhưng hắn hiện tại đã mệt chết đi, cho nên Kim muốn đứng ở phía trước.

Tiếng bước chân tựa hồ có mục đích, thẳng hướng bọn họ mà tiếp cận, dừng lại ở cửa. Kim đứng ở cửa. Ngay khi tiếng đập cửa vang lên thì, y đá cửa, một kiếm huy qua! Mặc kệ đối phương là ai, loại cước bộ này vừa nghe đã biết không phải người thường.

“Oa a!” Đối phương nguy hiểm tránh né, y phục bị kiếm làm thủng 1 lỗ, Kim giơ kiếm không chút do dự lại muốn bổ tới.”Chờ một chút, bình tĩnh một chút!” Thấy Kim lại muốn phát động thế tiến công, đối phương vội vã xin tha.”Ta là tới đón các ngươi a.”

Thanh âm quen thuộc, Kim dừng lại động tác, người nọ chính là thiếp thân thị vệ của nhị điện hạ Trọng Minh, Cách Tư.

Biết nhị điện hạ cũng không phải là người lương thiện, thế tiến công của Kim lại tiếp tục, Cách Tư lại tránh, chật vật cũng không rút kiếm phản kích.



Hắn ngồi chồm hổm cúi người tránh một nhát ngoan độc, hô lên: “Không tin ngươi hỏi tam điện hạ a!”

Nhắc tới chủ nhân, Kim mới dừng lại động tác. Lạnh lùng nói: “Chủ nhân đang nghỉ ngơi.”

Cách Tư ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhếch khóe miệng, cười đến rất đen tối.”Hiểu được, hiểu được, Kim a, ngươi cũng mau đem y phục mặc vào đi được không? Muốn mê hoặc ta cũng không cần làm như vậy.”

Kim trên người chỉ có 1 kiện đồ lót, nhưng y tuyệt không quan tâm mình đang xích lõa. Y hạ kiếm, hỏi: “Nhị điện hạ phái ngươi tới sao?”

“Không, ta là vì tam điện hạ mà đến.” Cách Tư cười sữa chửa.

“Ngươi chờ một chút.” Kim ở trước mặt Cách Tư đóng cửa lại, trở lại trước giường, luyến tiếc nhìn một hồi gương mặt đang ngủ an ổn của Tử Liên, mới đem hắn gọi tỉnh.”Chủ nhân…”

Tay vừa mới đụng tới vai Tử Liên, hắn liền mở mắt ra, trở tay nắm lấy tay Kim, 1 mạt bất an hiện ra trong con ngươi xám nhạt.

“Chủ nhân?”

Tử Liên buông tay ra, có chút xấu hổ chỉnh lý mái tóc, khàn giọng hỏi: “Thế nào?”

Kim nhặt y phục trên mặt đất, cười giúp hắn chỉnh lý tóc.”Là Cách Tư, nhị điện hạ phái hắn tới tìm chúng ta, xem ra nhị điện hạ bình an vô sự.”

Tử Liên hơi nhíu mày, “Phải…”

“Thế nhưng?” Lẽ nào người Tử Liên liên lạc không phải nhị điện hạ sao? Như vậy, y hẳn là nên nghĩ biện pháp đem Cách Tư mau chóng giết chết!

“Không có gì, đem y phục mặc vào đi.” Tử Liên lắc đầu, ngồi dậy, vươn hai tay. “Lại đây, giúp ta mặc vào.”

Luôn luôn. Dùng loại phương pháp này dời đi lực chú ý của y, mỗi khi gặp phải chuyện bất hảo, Tử Liên cũng không nguyện để y cùng nhau phiền não. Nhưng y đã quyết định tiếp tục giả ngu, trở thành sự tồn tại mà Tử Liên mong muốn.

“Vâng.” Kim vui vẻ tiếp thu sự làm nũng của Tử Liên, giúp Liên mặc áo quần vào, còn tiện đường ở trên người hắn lén hôn mấy cái, để Cách Tư ở ngoài cửa mãi đến khi mặt trời lặn xuống.

Cách Tư không hổ là trợ thủ đắc lực của nhị điện hạ, bởi vì vương cung bị cháy, các cửa thành đã bị phong tỏa, phái binh sĩ trấn thủ, nhưng hắn vẫn có biện pháp luồn lách, đem mã xa vào trong thành.

Bọn họ đi ra thì, mã xa đã đổ ở ngoài phòng, kiểu dáng đơn giản, sẽ không khiến người hoài nghi đây là xe bình thường.

Tử Liên đi ở phía sau Kim, cúi đầu, ngáp một cái. Có lẽ rất tốt.

Cách Tư mở cửa mã xa, đối hai người nghiên mình thủ thế “Thỉnh”, Tử Liên lạnh lùng nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, được Kim đỡ lên, không nói một câu leo lên xe ngựa.

“Thế nào, tam điện hạ không có vấn đề gì muốn hỏi ta sao?”

“…” Tử Liên chui vào trong mã xa.

“Như vậy sao?” Cách Tư ha hả nở cười vài tiếng, đi vòng ra đằng trước đánh xe.

Kim cũng theo muốn lên xe, Tử Liên giương mắt nhìn, đưa tay như là muốn ngăn cản y.”Kim…” Muốn nói lại thôi.

Đừng … theo nữa! Kim ở bên trong tâm rên rỉ.”Chủ nhân, Kim không đi đâu hết.” Y chặn lại lời Tử Liên muốn nói.

“Không phải, lần này không giống… Kim, Cách Tư không phải là người ta phái tới, ta không biết mục đích của hắn là cái gì, ta không biết chúng ta sẽ đi nơi nào…”

Nói còn chưa nói xong, Kim đã nhảy vào trong xe, đóng cửa xe.”Cách Tư, có thể đi!”

“Giá!” Một tiếng, bánh xe bắt đầu chuyển động.

Tử Liên tóm lấy cổ áo của Kim, khó có được, thần tình hoảng loạn.”Kim, ngươi hãy nghe ta nói, nhị ca vẫn muốn diệt trừ ngươi… Kim, ngươi xuống xe đi, ngươi đi tìm Ngải Na, nàng sẽ giúp ngươi an bài. Đừng … theo ta nữa, đã đủ rồi!”

Còn một cơ hội cuối ùng, hắn muốn người hầu của mình có thể tới 1 nơi thật tốt.

Mã xa một khi ly khai liền không thể quay đầu lại, theo hắn, chỉ có bóng đêm. Tử Liên biết bản thân đã làm nhiều chuyện dơ bẩn không tưởng được, không thể hứa hẹn… cho người quá mức, quá mức hoàn mỹ như Kim, 1 nơi tốt đẹp.

“Chủ nhân!” Kim quát khẽ.

“!” Chưa từng bị người hầu rống với mình nên Tử Liên sửng sốt.

“Chủ nhân, muốn ta nói bao nhiêu lần cũng được, ta chỉ muốn theo ngài. Ta không có người thân nào khác, cũng không có bất luận chỗ nào có thể đi, ta chỉ còn lại có ngài, chỉ cần ngài…” Kim ấn lên ngực Tử Liên, đầu ngón tay đặt ở vị trí trái tim của hắn.”Đây là chỗ ta duy nhất là có thể đi tới —— tốt nhất.”

Muốn đi đâu? Sẽ trở nên thế nào, những … thứ này, Kim cũng không hỏi, không có ” nơi rất tốt”, y duy nhất muốn, chỉ có hiện tại, chỉ có ở đây.

Cùng Tử Liên cùng một chỗ.

“Đừng … đuổi ta đi nữa, đừng … an bài cho ta, những điều này ta đều sẽ cự tuyệt.”

Cho dù con đường phía trước mờ mịt, tối đen, có lửa thiêu cháy, y cũng không quan tâm. Bởi vì Kim không nhìn thấy, y chỉ nhìn thấy chủ nhân của y. Chỉ nhìn thấy Tử Liên.

“… Kim.”

“Ngài có thể đối với ta tùy hứng, đối với ta làm nũng, trêu chọc ta thế nào cũng đều hảo. Chủ nhân, Kim đối với ngài không hề tức giận, ngài không thể làm ta tức giận.”

“Kim.”

“Ta nguyện ý thoái lui, để ngài bảo hộ. Kim cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không quản, chỉ nguyện ở bên cạnh ngài, ôm ngài, nói yêu ngài, không cầu cái gì khác…”

Y ngay cả sự đáp lại của Tử Liên cũng không cần, nhưng cầu một cái dừng lại, một cái quay đầu, 1 lời nói ôn nhu.

“Kim!” Tử Liên che miêng Kim, “Câm miệng, ta van ngươi.” Tử Liên dựa vào Kim, mặt chôn trong ngực y, “Được rồi, ta đã biết… Là ta không tốt.”

Kim đưa tay ôm lấy Tử Liên, đem hắn bao lại bằng hơi ấm khiến kẻ khác an tâm.

Ôm ta… Chỉ cần như vậy hắn sẽ không hề run rẩy, sẽ có sức lực lượng để tiếp tục chiến đấu.

Lần lượt đẩy xa, vẫn không vứt bỏ được. Bởi vì, không thể buông tay.

“Không, chủ nhân, ngài rất tốt.” Phi thường tốt.

Tử Liên cười khẽ, ở trong lòng Kim hắn nhắm mắt lại, an ổn.

Bánh xe liên tục lăn, vô luận sẽ đi tới nơi nào, bọn họ vẫn ôm chặt nhau.

======================================================

Hắc hắc, chỉ còn 1 cái vĩ thanh và 2 cái phiên ngoại nữa thui a^^, sắp hoàn rùi a^^, tiện đây ta thông báo luo6n^^, ta sẽ mần bộ 1 của Văng công võ lượt song song với bộ 4^^. Sau khi suy xét, ta quyết định mần lại chứ hem mần tiếp, ta biết có thể sẽ không hay như nàng Thập nhưng mong các nàng ủng hộ^^*cúi đầu*

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Beautiful

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook