Bệnh Độc Thân

Chương 24

Không Cúc – 空菊

13/08/2022

Trước khi xoá bạn bè WeChat, tin nhắn cuối cùng Hướng Mặc gửi Tiền Côn là: Chúng ta chia tay đi.

Lúc ấy, những lời đó ít nhiều cũng mang sự giận dỗi, vì Hướng Mặc nghĩ rằng Tiền Côn sẽ thay đổi ý định nếu anh nói lời chia tay, nhưng thực tế, Tiền Côn vẫn khăng khăng muốn ra nước ngoài phát triển, đối mặt với lời đề nghị chia tay của Hướng Mặc, hắn ta chỉ để lại bốn chữ: Anh sẽ trở về.

Trong nhận thức của Hướng Mặc, chuyện chia tay có sự đồng thuận của cả hai, không có bất kì một nghi vấn nào.

Mặc dù lời chia tay lúc trước không xuất phát từ đáy lòng, nhưng với thái độ như đồng ý của Tiền Côn, nên anh luôn cho rằng mình là người bị bỏ rơi, hơn nữa còn mất rất nhiều thời gian mới thoát khỏi trạng thái đó.

Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của Tiền Côn, hình như hắn ta không nghĩ mình đã chia tay với Hướng Mặc.

“Anh nói anh sẽ trở về, vì sao em không tin anh?”

Trong sân phòng vẽ tranh, Hướng Mặc bảo Đỗ Trì mang Tam Muội lên tầng trước, chỉ còn lại hai người anh và Tiền Côn.

Ba năm không gặp, Tiền Côn đã không còn vẻ ngang tàng, ngày càng trưởng thành. Áo sơ mi công sở đơn giản làm nổi bật khí chất trầm ổn của hắn ta, giày da thắt dây tinh xảo khiến hắn ta trông bảnh bao và lịch lãm.

Ngay cả khi câu nói có tính chất vấn, thì trong giọng nói của hắn ta vẫn rất bình tĩnh.

Nếu như Hướng Mặc của ba năm trước, có lẽ anh sẽ ngày càng mê mẩn Tiền Côn, nhưng điều kiện đầu tiên, là hai người không nói lời chia tay.

“Chúng ta đã chia tay rồi.” Hướng Mặc lặp lại một lần nữa, giọng điệu không một gợn sóng, giống như đang trình bày thời gian làm việc của phòng vẽ.

“Anh chưa đồng ý chia tay.” Tiền Côn nhìn quanh sân, như không hài lòng với việc trò chuyện ở ngoài trời, nói thêm, “Chúng ta phải nói rõ chuyện này, lên xe anh đi.”

Nói chuyện không thông, vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí cảm xúc.

Hướng Mặc hơi bực bội nhìn sang chỗ khác, phát hiện Tam Mao đang ngồi xổm ở cửa phòng vẽ, quang minh chính đại lè lưỡi nghe lén hai người nói chuyện.

Nhìn cái gì mà nhìn? Hướng Mặc nghĩ thầm, giúp chủ nhân mày giám thị tao à?

“Bé cưng.” Thấy Hướng Mặc không hợp tác, Tiền Côn nhíu mày, kêu thêm một tiếng.

“Đừng gọi tôi là bé cưng.” Hướng Mặc nhàn nhạt thu tầm mắt lại, “Mặc kệ anh nghĩ như thế nào, Tiền Côn, đối với tôi anh đã là quá khứ.”

Cho nên xin anh đừng đứng ở đây dây dưa nữa, đỡ phải để vị trên tầng kia chê cười.

—— nửa câu sau Hướng mặc không nói ra miệng, bởi vì anh không biết Đỗ Trì có ở trên tầng hóng chuyện không.

“Nhưng anh đã nói là hãy đợi anh.” Thái độ Tiền Côn mang theo sự chắc chắc, giống như chỉ cần nói đạo lý thật tốt, là có thể thể nói rõ chuyện này.

Hướng Mặc đã từng bị sự tự tin của hắn ta hấp dẫn, cảm thấy hắn ta chính là một mặt trời nhỏ phát sáng, ngay cả mình cũng bị ảnh hưởng trở nên tích cực tiến về phía trước.

Nhưng với sự trưởng thành của tuổi tác và kinh nghiệm, sự tự tin không còn là phẩm chất quý giá đối với Hướng Mặc, bởi vì bản thân anh đã là vũ trụ của riêng mình, không còn cần người nào soi sáng nữa.

“Tôi không chờ anh. Không được à?”

Không muốn cãi cọ vô ích, cũng không muốn nhớ lại quá trình chia tay, Hướng Mặc thẳng thắng chấm dứt, nếu là người thông minh, hẳn đã hiểu được thái độ của anh — không muốn nói nữa.

Tiền Côn trầm mặc, một lát sau, hắn ta đột nhiên hỏi: “Là người đàn ông vừa rồi à?”

Không hiểu sao lại kéo Đỗ Trì vào, Hướng Mặc theo không kịp nhịp điệu: “Gì?”

“Hắn là gì của em?” Tiền Côn lại hỏi.

Câu hỏi này hơi khó trả lời.

Tâm tình của mỗi người khi đối mặt với người yêu cũ đều rất vi diệu, Hướng Mặc cũng không ngoại lệ. Anh có thể nói lung tung với Đàm Tống, bảo Đỗ Trì là bạn giường của anh, nhưng anh không thể nói với Tiền Côn như vậy được.

Bởi vì quy tắc quốc tế khi chia tay là để cho người yêu cũ biết mình sống tốt. Hướng Mặc không thể để Tiền Côn cảm thấy, sau khi hắn ta rời đi, cuộc sống của anh ngày càng sa đoạ, ngay cả đối tượng đứng đắn cũng không tìm, chỉ biết tìm bạn giường.

Mặc dù điều này ở một ý nghĩa nào đó cũng đúng thật, nhưng cuộc sống của anh rất hoàn mĩ, không sa đọa, không thể để Tiền Côn hiểu lầm.

Cho nên chuyện đơn giản nhất có thể nói Đỗ Trì là bạn trai của anh.

Hướng Mặc không biết mình đang trốn tránh điều gì, hay bị Tam Mao nhìn nên chột dạ, anh lập tức bác bỏ ý kiến ​​đó.

Vì vậy, do dự một lúc lâu, anh ăn ngay nói thật: “Cậu ấy là hàng xóm của tôi.”

Vừa nói ra miệng, Hướng Mặc đã hối hận, anh rõ ràng có thể nói ‘Không phải việc của anh’ mà.

“Vậy là tốt rồi.” Tiền Côn thở phào một hơi, “Nếu em cho rằng chúng ta đã chia tay, vậy từ hôm nay anh sẽ bắt đầu theo đuổi em một lần nữa.”

Hướng Mặc đau đầu không thôi, vô thức nhìn lên ban công tầng ba, hi vọng lúc này sẽ có người công cụ xuống giúp đỡ, nhưng bên ban công lại không xuất hiện bóng dáng Đỗ Trì.

“Trước kia anh có thể theo đuổi em, bây giờ cũng có thể.”



Trước khi rời đi, Tiền Côn để lại những lời này.

Hướng Mặc không biết ai đã nói địa chỉ của anh cho Tiền Côn, hiện tại đi hỏi từng người bạn trên WeChat cũng chẳng có ý nghĩa.

Anh tìm một vòng ở tầng một lẫn tầng hai, vẫn không thấy bóng dáng Tam Muội, liền lên ban công tầng ba, phát hiện Đỗ Trì đang ôm Tam Muội ngồi trên ghế thư giãn, nhàn nhã hóng gió đêm.

Gần đây trời tối ngày càng muộn, hơn bảy giờ vẫn còn có thể nhìn thấy bóng dáng hoàng hôn. Lúc này gió hơi lớn, làm cây ngô đồng bên đường phát ra tiếng xào xạc.

Hướng Mặc đi tới cái ghế thư giãn bên cạnh ngồi xuống, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Đỗ Trì trêu chọc nói: “Hướng bé cưng?”

Nghe giọng điệu của hắn, giống như đang nói: Bé cưng, anh còn bao nhiêu bất ngờ mà trẫm không biết?

Hướng Mặc cũng không ngạc nhiên khi nghe Đỗ Trì níu lấy xưng hồ này không buông, nếu hắn không trêu chọc, trái lại sẽ khiến Hướng Mặc không quen.

“Đừng gọi như vậy.” Hướng Mặc không phản ứng gì nói.

“Bạn trai cũ?” Đỗ Trì hỏi.

“Ừ.”

“Nhìn rất đẹp trai.”

Hướng Mặc quay đầu nhìn Đỗ Trì, phát hiện hắn đang trêu ghẹo Tam Muội trong ngực, không biết có đang nghiêm túc nói chuyện không, khen Tiền Côn đẹp trai, dù thế nào cũng thấy nói cho có lệ.

“Sao, cậu thích à?” Hướng Mặc thuận miệng nói, “Tôi có thể giới thiệu cho cậu.”

Đỗ Trì trêu Tam Muội một hồi, không chút để ý nâng tầm mắt lên, nhìn Hướng Mặc hỏi: “Anh bỏ được à?”

Hướng Mặc theo bản năng cho rằng Đỗ Trì đang nói anh luyến tiếc bạn trai cũ, muốn phủ nhận thì bỗng cảm thấy không thích hợp.

Nếu anh đoán không sai, Đỗ Trì đang hỏi anh, có nỡ bỏ hắn không.

Hoàng hôn màu cam không hiểu sao có chút phơi người, khiến hai má Hướng Mặc hơi nóng lên. Anh mất tự nhiên dời mắt, nhìn tòa nhà cao tầng xa xa nói: “Cậu có biết phòng tranh tư nhân Phương Hòa không? Chính là nơi tôi tổ chức triển lãm tranh.”

Nếu Đỗ Trì đã từng xem qua, vậy chắc chắn biết.

Đỗ Trì không phủ nhận, tiếp tục vuốt ve Tam Muội: “Sao nữa?”

“Mở triển lãm tranh ở đó không dễ gì, bạn trai cũ của tôi lợi dụng quan hệ trong nhà giới thiệu giúp tôi, tôi mới có thể mở triển lãm tranh cá nhân ở đó.”

“Vâng.”

“Trong nhà hắn kinh doanh bất động sản, mấy năm gần đây có rất nhiều người Hoa ra nước ngoài mua bất động sản, nên nhà bọn họ liền ra nước ngoài làm ăn.”

“À.”

Tam Muội nằm trong lòng Đỗ Trì thoải mái ngáy ngủ, nhưng không biết vì lý do gì, đột nhiên từ trong ngực Đỗ Trì nhảy xuống đất, trong nháy mắt biến mất ở hành lang.

Mặc dù có đàn con trong bụng, nhưng Tam Muội vẫn nhanh nhẹn như cũ.

“Cậu không có hứng thú.” Hướng Mặc nhạy bén phát hiện lời nói của Đỗ Trì ít hơn bình thường, “Vậy không nói đến hắn nữa.”

“Không có.” Đỗ Trì lười nhác nói, “Vẫn có chỗ hứng thú.”

“Ví dụ như?”

“Tại sao anh lại thích hắn?”

Không ngờ là vấn đề vô bổ này, Hướng Mặc thờ ơ nói: “Ai cũng có sai lầm tuổi trẻ.”

Đột nhiên nhìn thấy bạn trai cũ sau ba năm không gặp, nói trong lòng không một gợn sóng là nói dối.

Nhưng cũng chỉ là hòn đá nhỏ ném xuống biển, không gây ra bất kỳ sóng gió nào. Hiện tại Hướng Mặc rất xem nhẹ những thứ như tình cảm, mà anh cũng lười nhớ lại tuổi trẻ của mình.

Đỗ Trì còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng lúc này dưới nhà đột ngột vang lên tiếng chuông cửa.

Vừa vặn không muốn nói chuyện này nữa, Hướng Mặc đứng dậy đi đến bên ban công, nhìn xuống dưới nhà, phát hiện người đứng ngoài cửa là dì Chu của cửa hàng hoa bên cạnh, trong tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ lớn.

“Là tìm cậu sao?” Hướng Mặc quay đầu lại nhìn Đỗ Trì, hỏi.

Đỗ Trì đứng dậy đi tới bên cạnh Hướng Mặc, cũng nhìn thấy hoa hồng đỏ bắt mắt dưới nhà, nhướng mày hỏi: “Anh có chắc không phải bạn trai cũ của anh không?”

Đứng ở trên cao hỏi thì hơi bất lịch sự, Hướng Mặc và Đỗ Trì liền từ ban công xuống sân, kết quả như Đỗ Trì đoán, hoa hồng trong tay dì Chu quả nhiên do Tiền Côn đưa.

“Vừa rồi có vị khách kia đặt 99 đóa hoa hồng, gói khá lâu.” Dì Chu mặc sườn xám màu trắng đưa Hướng Mặc một bó hoa hồng lớn, sau đó gom chiếc khăn choàng bằng lụa bị tuột xuống khuỷu tay, vẻ mặt do dự nói, “Tiểu Hướng, nếu như con gặp phải người có tâm lý biến thái, thì nên báo cảnh sát.”

Với người thời cô Chu, đồng tính luyến ái không phải chuyện gì tốt. Tiền Côn trắng trợn tặng Hướng Mặc hoa hồng, tâm tư của hắn ta đã rõ như ban ngày.



Tuy biết dì Chu đang quan tâm, muốn nhắc nhở Hướng Mặc, nhưng anh cũng hơi khó chịu, dù sao dựa theo tiêu chuẩn của dì Chu, anh cũng là một người tâm lý biến thái.

Đang do dự không biết trả lời thế nào, Đỗ Trì ở bên cạnh đột nhiên ôm lấy vai Hướng Mặc, giọng điệu tự nhiên nói: “Dì Chu, dì nói ai biến thái vậy ạ?”

Thái độ của Đỗ Trì khi nói lời này rất thân thiết, như con cháu làm nũng với người lớn trong nhà, dễ dàng xoá đi sự xấu hổ của Hướng Mặc.

Người sáng suốt có thể nhìn ra ngay, hắn đang cùng Hướng Mặc come out, có nghĩa sẽ cùng tiến cùng lùi với Hướng Mặc.

Dù sao dì Chu cũng là người trải qua nhân tình thế thái, chỉ hơi ngẩn người, lập tức xin lỗi: “Tiểu Hướng, dì từng sống ở nước ngoài, cũng từng gặp qua chuyện này, rất bình thường. Dì chỉ cho rằng con không phải vậy, cho nên……”

“Không sao đâu, dì Chu.” Hướng Mặc nói, “Con không ngại. ”

Chờ dì Chu rời đi, Hướng Mặc nhét hoa hồng đỏ vào tay Đỗ Trì: “Cảm ơn. ”

Anh không có ý gì khác, có điều dì Chu đã bỏ công gói hoa, nếu vứt đi thì như đang chà đạp thành quả lao động của người khác, nên anh liền mượn hoa hiến phật. Nếu lúc nãy Đỗ Trì không giải vây giúp anh, anh thật không biết nên trả lời thế nào.

“Chuyện này không tốt lắm.” Đỗ Trì lấy tấm thiệp nhỏ nhét trong bó hoa ra, rũ mắt xuống, thản nhiên nói, “Em mãi là bé cưng của anh.”

Đọc xong hắn như tê tái, cau mày “Chậc” một tiếng.

Thành thật mà nói, Hướng Mặc cũng hơi buồn nôn, lúc còn trẻ sao anh lại thích xưng hô này trời?

Từ ý buồn nôn của Đỗ Trì, anh theo lời Đỗ Trì nói: “Chính là bé cưng của cậu, được chưa?”

“Được.” Đỗ Trì cười cười, đột nhiên hỏi, “Có cần giúp đỡ không? ”

“Giúp gì?” Hướng Mặc hỏi.

“Cái này.” Đỗ Trì quơ quơ tấm thiệp nhỏ trong tay, “Hay anh tự mình giải quyết?”

Người công cụ lại online, phù hợp với ý muốn của Hướng Mặc.

Tuy nhiên, Tiền Côn khác với Đàm Tống, ít nhất khi nói chuyện với Đàm Tống không có trở ngại, cậu ta biết khó mà lui, còn Tiền Côn lớn lên trong một gia đình như vậy, tính cách rất tự tin, hắn ta sẽ không nghe lời người khác, chỉ biết tin vào phán đoán của mình.

Suy nghĩ một chút, Hướng Mặc nói: “Lần này không thể giả vờ làm bạn giường.”

Ngoài việc sợ Tiền Côn nghĩ cuộc sống của anh sa đọa ra, Hướng Mặc còn sợ Tiền Côn nói không ngại, tự mình đa tình muốn ‘cứu vớt’ anh. Khiến vấn đề không giải quyết được, mà còn làm mọi thứ phức tạp.

“Vậy anh có thể khiến tôi không cần giả vờ.”

Không cần giả vờ, đó là biến mối quan hệ từ giả thành thật.

Hướng Mặc cũng không biết từ khi nào, Đỗ Trì nói chuyện với anh ngày càng tùy tiện, giống như hai người vốn có mối quan hệ nói chuyện tùy tiện, vô tư.

Anh làm lơ những lời này, tiếp tục nói: “Trọng tâm không phải giả vờ, mà quan hệ bạn giường không dùng được.”

Lúc này bầu trời đã tối sầm hoàn toàn, cây ngô đồng cao lớn chặn ánh đèn đường bên ngoài, nói chuyện mặt đối mặt ở trong sân cũng không thấy rõ mặt của đối phương.

Hướng Mặc xoay người đi về phòng, Đỗ Trì theo sau anh, tiện tay đặt hoa hồng lên bàn dài trong phòng vẽ.

“Ngay cả cái này hắn cũng không ngại?” Đỗ Trì hỏi.

“Không phải, hắn sẽ cảm thấy bạn giường chỉ là tạm bợ, không phải chân ái, hắn mới phải.” Hướng Mặc nói tới đây, dừng bước lên tầng, xoay người nhìn về Đỗ Trì, suy tư nói, “Có lẽ cậu phải giả làm bạn trai của tôi.”

Đèn điều khiển âm thanh bỗng được bật lên, ánh đèn màu vàng chiếu sáng hành lang hẹp, bậc thang triệt tiêu chênh lệch chiều cao của hai người, như đang kéo lại gần nhau.

Hướng Mặc chợt cảm thấy không ổn, từ ‘bạn trai’ này không nên xuất hiện trên hai người theo chủ nghĩa độc thân, vì thế anh lại xoay người, tiếp tục đi lên tầng, thản nhiên nói: “Quên đi, cậu đừng xen vào. ”

“À.” Phía sau vang lên tiếng cười khẽ của Đỗ Trì, một giây sau, cổ tay Hướng Mặc bất thình lình bị Đỗ Trì giữ lại.

“Nếu hắn tự tin như vậy, giả làm bạn trai cũng vô dụng thì sao?”

Hướng Mặc chưa kịp phản ứng, anh đã cảm thấy sau lưng đụng phải lồng ngực ấm áp.

Đỗ Trì ôm eo Hướng Mặc từ sau lưng, lười biếng tựa cằm lên vai anh, ghé vào bên tai anh nói: “Anh nói đúng không, vợ?”

Dòng điện tê dại từ vành tai truyền đến trái tim, giống như quá tải, lại truyền đến đầu ngón tay mới tự tiêu. Hướng Mặc có thể cảm giác được, chú chó lớn phía sau anh, đang dùng hết sức để toả ra hormone giống đực của hắn.

Đóng giả bạn trai không đủ thú vị, vậy nếu giả làm đôi vợ chồng già thì Tiền Côn sẽ không dây dưa nữa.

Cổ họng không hiểu sao hơi khô khốc, Hướng Mặc nhẹ nhàng liếm liếm môi, nghiêng đầu nhìn về Đỗ Trì: “Muốn vào phòng tôi không?”

Cánh tay ôm eo anh càng siết chặt, Đỗ Trì nhìn chằm chằm vào môi Hướng Mặc, nói: “Được. ”

——————–

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Độc Thân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook