Biệt Ly Ơi Chào Mi

Chương 9: chương 9

Quỳnh Dao

11/10/2013

Tối qua Bảo Lâm ngủ không yên giấc. Nàng cứ mãi nằm mơ. Khuôn mặt của cha mẹ, em trai, bác sĩ... như cứ chờn vờn trước mặt. Bảo Lâm quay trở về sáu năm về trước lúc bác sĩ Chung thảo luận với gia đình là có nên giải phẫu Bảo Hòa hay không. Mẹ thì cương quyết phản đối, cha lưỡng lự, chỉ có một mình Bảo Lâm là đồng ý. Vì Bảo Lâm hiểu, nếu không giải phẫu thì sớm muộn gì Bảo Hòa cũng chết, chết một cách đau đớn. Giải phẫu may ra còn có hy vọng. Thế là Bảo Lâm phải chịu biết bao đay nghiến của mẹ, và còn nhiều điều dồn dập khác xảy ra đối với nàng.

Bảo Lâm trở mình. Trời nóng quá, lại không có một chút gió, khắp người mồ hôi vã ra như tắm. Bảo Lâm lấy tay vuốt trán, trở gối, ru giấc ngủ. Giấc ngủ chập chờn và cơn ác mộng khác lại ập đến. Những khuôn mặt mới lại xuất hiện: Tạ Thắng, Trúc Vỹ, Từ Sâm, La Dũng, Duy Trâm... Bảo Lâm khổ sở lắc đầu xua đuổi...

- "Trưa nay tôi sẽ đón em."

- "Không được, trưa nay tôi có hẹn."

- "Có hẹn? Thôi, tôi đi vậy."

Rồi Tạ Thắng đóng sầm cửa lại, đóng thật mạnh. Chiếc xe lao vút, Bảo Lâm ngẩn ngơ nhìn theo. Nhưng oái ăm thay, trưa hôm ấy, Từ Sâm nào có đến. Một thanh niên ham chơi đâu có nhớ tới lời hứa...

Bỗng có tiếng reng reng. Thật vậy, tiếng reo rất to. Bảo Lâm giật mình tỉnh giấc mới biết điện thoại kêu vang. Điện thoại kêu trong đêm, một điều tối kỵ, ồn ào, có thể làm mẹ thức giấc. Nhưng điện thoại được thiết kế cũng vì mẹ thôi. Bác sĩ đã từng cảnh cáo Bảo Lâm rằng, trong nhà có người bệnh như mẹ thì cần phải có điện thoại, để bất cứ giờ phút nào, bất cứ tình huống nào, cũng có thể liên hệ với bệnh viện, với bộ phận cấp cứu. Điện thoại là sợi dây liên hệ sống còn.

Bảo Lâm nhỏm dậy nhắc ống nghe, nhìn vào đồng hồ. Mới năm giờ mười phút sáng, sao lại có điện thoại sớm thế này? Với giọng ngái ngủ kèm theo hơi bực dọc, nàng hỏi:

- Alô! Ai đấy?

- Bảo Lâm đấy phải không?

Một giọng nói thật trẻ, thật quen thuộc. Bảo Lâm giật mình, hoàn toàn tỉnh ngủ hẳn.

- Từ Sâm?

Từ Sâm đáp, giọng nói có vẻ đặc biệt:

- Vâng, tôi đây! Xin lỗi Lâm nhé.

- Có chuyện gì thế?

- Lâm có thể ra ngoài một chút được không?

- Ngay bây giờ à?

Từ Sâm nói:

- Phải, tôi đang ở ngoài này đây, trạm điện thoại công cộng trước ngõ của Lâm đấy.

Bảo Lâm ngạc nhiên:

- Ngay đầu ngõ? Cậu biết bây giờ là mấy giờ không?

- Biết chứ, năm giờ mười phút sáng. Tôi đã lái xe đi suốt đêm từ Nam San về đây.

- Từ Nam San? Cậu nói gì thế?

Từ Sâm nói như van xin:

- Thì Lâm cứ ra đây. Ra đây đi, tôi sẽ kể hết mọi thứ cho nghe. Điện thoại công cộng một pit-tông chỉ sử dụng được có ba phút. Tôi chỉ có hai cái ở đây thôi, tôi chờ nghen.

- Được rồi, tôi ra ngay.

Bảo Lâm vội đặt ống nghe xuống, hất chăn qua một bên. Nàng bước xuống giường, vội vã rửa mặt, thay chiếc robe vàng viền nâu. Vết thương trên tay đã lành, để lại chiếc thẹo lớn giống như con rít nằm vắt ngang trên tay. Bất giác Bảo Lâm nhớ đến cái hôm Từ Sâm trễ hẹn không đến. Mới đây mà đã hai tuần không gặp mặt Từ Sâm.

Bảo Lâm cắm cúi bước ra cửa, khép cổng lại. Nàng thấy ngay Từ Sâm đang đứng đợi dưới một cột đèn đường. Bên cạnh anh chàng là một chiếc xe du lịch.

Bảo Lâm ngạc nhiên hỏi:

- Xe của ai thế?

Từ Sâm mở cửa xe và nói:

- Xe của tôi, chị cả và chị hai hùn lại mua cho. Lâm lên xe đi, chúng ta nói chuyện trên xe tiện hơn, được chứ?

Bảo Lâm ngoan ngoãn chui vào xe. Mùi nước hoa nực nồng. Xưa tới giờ, Bảo Lâm chưa sử dụng nước hoa nên không biết đây là loại nào, có điều mùi rất quen thuộc. Đương nhiên không phải là của chị em nhà họ Ngô rồi. Tuy con nhà giàu, nhưng Thúy Bình với Thúy Du ít khi sử dụng đến mùi thơm nhân tạo. Vậy thì... Bảo Lâm chợt hiểu, chỉ có Duy Trâm thôi.

Bảo Lâm nghĩ, từ lúc giới thiệu Duy Trâm cho Từ Sâm là Bảo Lâm không còn thấy Từ Sâm săn đón nàng nữa. Bảo Lâm quay lại, khẽ liếc về phía Từ Sâm, khuôn mặt anh chàng buồn rầu rầu. Tại sao vậy? Bị Duy Trâm trửng giỡn đem ra làm trò đùa ư? Có lẽ Từ Sâm đã nếm mùi mèo vờn chuột. Bảo Lâm cắn nhẹ môi yên lặng.

Bên ngoài cửa xe, trời đã sáng, sương mù đang tan. Bảo Lâm nghĩ hôm nay có lẽ nắng ấm, một ngày đẹp trời. Từ Sâm không nói gì hết, đột nhiên nổ máy xe. Bảo Lâm ngạc nhiên:

- Ồ! Cậu làm gì vậy? Cậu định đưa tôi đi đâu?

Từ Sâm hơi chau mày nói:

- Tôi chỉ muốn tìm một chỗ vắng người một chút. Yên tâm, tôi không để Lâm trễ giờ dạy đâu. Tôi sẽ đưa Lâm trở về trường trước tám giờ.

Bảo Lâm nhìn Từ Sâm cười cười:

- Thứ bảy tuần trước là đã nghỉ hè rồi, tôi không cần phải đến trường nữa. Sao dạo này đầu óc cậu để ở đâu vậy?

Từ Sâm nhìn Bảo Lâm bứt rứt:

- Thế à? Tôi nghĩ là... Tôi bận quá không để ý gì hết, lại sai lầm, lại lỡ hẹn. À, vết thương hôm trước của Lâm lành chưa?

Bảo Lâm nhìn thẳng về phía trước:

- Lành rồi, chỉ cần thời gian và biết cách chữa trị là mọi vết thương đều lành.

Từ Sâm nhìn xuống tay Bảo Lâm:

- Đồng ý, nhưng dù sao vẫn để lại vết thẹo.

Bảo Lâm thấy tức cười. Nàng cảm thấy trong lời nói của hai người vừa rồi như có chất chứa một ẩn dụ.

Từ Sâm ngừng bên cạnh một hồ nước. Ở đây cảnh trí hoang vu, cây cỏ rậm rạp. Ngoài tiếng chuông chùa vọng lại và tiếng nước chảy róc rách đâu đó, hầu như không còn gì nữa hết. Bảo Lâm mở cửa xe, không khí thoáng hơn.

Nhìn dáng Từ Sâm có vẻ đau khổ. Bảo Lâm hỏi:

- Cậu gọi tôi ra đây làm gì?

- Tôi nghĩ là... Tôi vừa phạm phải một tội lỗi khó tha thứ.

- Sao?

Từ Sâm nói, đầu cúi xuống:



- Trưa hôm qua, Duy Trâm đến tìm tôi. Lâm cũng biết là mấy hôm nay Trâm cứ đến tìm tôi, hết gọi dây nói đến công ty lại trực tiếp tới nhà. Chúng tôi thường dùng cơm chung, thỉnh thoảng kéo nhau đi khiêu vũ. Trâm nhảy rất khá, điệu nào cũng biết hơn cả tôi.

Bảo Lâm nói:

- Vâng! Ai chứ Trâm thì tôi biết, cô ấy rất lịch thiệp, lanh lợi, có nghệ thuật giao tiếp. Tôi nghĩ có lẽ anh đã có được những ngày vui vẻ.

Từ Sâm thành thật nói:

- Vâng, có một lúc như thế. Nó giống như khi ta uống rượu hay hút thuốc nhiều, chợt nhiên thấy mọi thứ đều như bay bổng, mơ mơ màng màng và quên bẵng hết mọi thứ, như quên chuyện hứa đưa Bảo Lâm đi thay thuốc cho vết thương.

Bảo Lâm khẽ nói:

- Tôi có trách gì cậu chuyện đó đâu. Vả lại, tôi cũng đoán được có chuyện gì rồi.

Bảo Lâm chợt nhiên cảm thấy buồn buồn. Chính vì nhờ cái hẹn của Từ Sâm mà nàng đã từ chối một cái hẹn khác. Ngay từ khi Duy Trâm xuất hiện, Bảo Lâm đã linh cảm chuyện này sẽ kéo theo nhiều phức tạp, vì không có người đàn ông nào Duy Trâm muốn mà thoát khỏi tay nàng. Bảo Lâm không phải buồn vì mất Từ Sâm, nàng chỉ buồn một chút vì tự ái bị tổn thương. Có lẽ đó là một sự ganh tị rất đàn bà.

Bảo Lâm bình thản nói:

- Cậu không cần phải xin lỗi tôi. Tôi xem cậu như một đứa em, chỉ cần cậu sống vui vẻ, thoải mái là tôi rất vui rồi.

Từ Sâm trừng mắt nhìn Bảo Lâm:

- Lâm nói thật đấy chứ?

- Dĩ nhiên là nói thật.

Từ Sâm yên lặng ngả người ra sau ghế, mắt nhắm lại rồi thở dài. Bảo Lâm không hiểu hỏi:

- Cậu làm sao thế? Hôm nay cậu có vẻ lạ quá.

Từ Sâm cắn răng:

- Tôi đã mong là khi gặp tôi, Lâm sẽ lớn tiếng mắng nhiếc một trận. Lâm phải tức, phải cho tôi một tát tai hay một quả đấm. Vậy mà thất vọng quá... Lâm lại còn chúc mừng cho tôi.

Bảo Lâm cười nhạt:

- Tôi đâu phải trẻ con. Vả lại, Từ Sâm, cậu có quyền hưởng thụ niềm vui trẻ tuổi của cậu, cái đó không có gì xấu cả.

- Thế Lâm có biết tôi từ đâu về không?

Bảo Lâm nói ngay:

- Thì từ Nam San! Cậu đã cho tôi biết ban nãy, ít ra cũng phải...

Từ Sâm cướp lời:

- Bốn tiếng đồng hồ.

- Bốn tiếng đồng hồ? Vậy cũng có nghĩa là cậu phải chạy từ giữa khuya.

- Đúng thế! Trời nóng quá, chúng tôi đến Nam San bơi. Rồi trời sụp tối, cô ấy bảo là đường quá nguy hiểm vào ban đêm nên khuyên tôi ngủ lại. Chúng tôi mướn một ngôi nhà nhỏ. Tôi cũng không ngờ nó lại chỉ có một phòng. Tôi định mướn thêm một căn phòng khác, cô ta nói là cô sợ ma. Thế là... Thế là... Ồ! Tôi không biết nói như vậy là đúng không, vì thực ra, cô ấy cũng đã khuyên bảo tôi nên giữ gìn, nhưng tôi không kiềm chế được. Tôi không giữ được mình. Rõ ràng là tôi thất bại. Sau đó tôi thiếp đi rồi tỉnh dậy, có lẽ khoảng mười hai giờ khuya. Tôi mở mắt ra nhìn, thấy Trâm ngủ mà vẫn cười, một nụ cười chiến thắng. Tôi ngồi dậy và chợt hiểu ra. Tôi như bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu. Tôi biết một cách rõ ràng là tôi chỉ là một thằng con nít mới lớn, một thằng ngu bị người ta đem ra đùa như một thứ đồ chơi. Tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, có phải vì tình yêu không? Rồi tự mình trả lời: Không, không phải, hoàn toàn không phải. Nhất là khi tôi ngồi dậy, nhìn dáng cô ta nằm, tôi chợt thấy kinh tởm, xấu xa làm sao! Một người đàn ông trước khi ôm được người đàn bà trong vòng tay, họ khao khát mê hoặc, nhưng khi đã đạt được mục đích rồi lại thấy ghê tởm. Như vậy là sao? Tại sao? Có một điều tôi hiểu rõ hơn ai hết là tôi đã trúng kế. Nói vậy chắc cũng không công bình lắm. Ai bảo tôi nhảy vào? Chính tôi cơ mà! Tôi chợt thấy ghê tởm chính mình. Bấy lâu nay, tôi cứ ngây thơ, tự hứa sẽ cố gắng giữ mình. Tôi đã giữ được như vậy, phần lớn vì bản tính nhút nhát, rụt rè. Vì tôi tin tưởng là linh hồn và thể xác là một, phải giữ cho nó thuần khiết. Thế mà tối qua, tôi đã để cho mọi thứ bị hủy hoại cả. Tôi vừa giận, vừa tức, tôi đang bị mặc cảm phạm tội. Tôi không hiểu sao mình lại có thể chung đụng dễ dàng như vậy. Thế là tôi đánh thức cô ta dậy, bảo mặc quần áo vào và lái xe một mạch về đây, bỏ cô ta ở nhà cô ta và chạy đến tìm Lâm ngay, tìm Lâm để nói hết.

Bảo Lâm nhìn Từ Sâm. Câu chuyện chàng kể làm nàng đỏ mặt:

- Sao lại kể chuyện này cho tôi nghe, và để làm gì?

- Vì Lâm đã từng nói là tôi chưa trưởng thành!

- Thế à?

Bảo Lâm bối rối, trong khi Từ Sâm có vẻ thành khẩn:

- Lâm nói đúng đấy. Tôi không cưỡng lại được thử thách, cám dỗ. Tôi chỉ là một đứa con nít, mong là Lâm hãy tha thứ cho tôi, thông cảm những bồng bột của tôi.

Bảo Lâm ngồi yên, mắt hướng về con suối nhỏ. Tiếng nước chảy róc rách, Bảo Lâm thấy thật bình thản:

- Cậu Sâm, cậu vẫn còn ngây thơ lắm.

- Lâm nói thế là sao?

- Cậu nói mấy chuyện đó cho tôi nghe, rồi cậu lại yêu cầu tôi tha thứ. Cậu nghĩ tôi là cái gì của cậu chứ?

Từ Sâm ngần ngừ một chút nói:

- Tôi biết là Lâm đã từng biết từ lâu là tôi xem Lâm như...

Bảo Lâm vội cắt ngang:

- Cậu đừng đề cập đến hai chữ "tình yêu" nhé! Bằng không cậu phạm phải lỗi lầm khác như cậu đã phạm tối qua. Cậu sẽ ân hận đấy.

Từ Sâm mở trừng mắt trong khi Bảo Lâm tiếp:

- Cậu hãy nghe tôi nói điều này, cậu Sâm: cậu chưa phải là đã yêu tôi. Tôi nói chữ "yêu" đúng nghĩa giữa hai người - Trai và gái đấy. Cậu hãy bình tĩnh suy nghĩ coi đúng không. Cậu "kính trọng" tôi nhiều hơn là yêu tôi. Và tôi đã lắng nghe cậu giống như một tín đồ Thiên Chúa đi xưng tội, còn tôi là linh mục. Chuyện đó không phải là tình yêu.

Từ Sâm bực dọc:

- Bảo Lâm, cô...

Bảo Lâm cắt ngang:

- Hãy để tôi nói hết. Cậu Sâm, tôi cho cậu biết, tôi là người đã yêu và được yêu. Mặc dù mối tình đó không kéo dài được bao lâu nhưng phải nói cho cậu biết là lúc đó chúng tôi yêu một cách rất thực lòng, rất say đắm. Tình yêu trai gái không phải chỉ là sự nhung nhớ lẫn nhau mà còn là sự ngưỡng mộ, âu yếm, chăm sóc, mê hoặc... Phải có cả cái "Nhất nhật bất kiến như tam thu hề", còn cậu, cậu đâu có những cái đó với tôi đâu.

Từ Sâm ngẩn ra thật lâu, mới miễn cưỡng nói:

- Làm sao Lâm biết là không có?

- Nếu có, cậu đâu chỉ để cho Trâm lôi cuốn một cách dễ dàng như vậy?

Bảo Lâm thở dài nói tiếp:

- Nếu có, tim cậu còn chỗ đâu để chứa đựng thêm bóng hình khác? Cậu đâu thể xa cách tôi những hai tuần lễ mà không màng nhớ đến. Trong khi người ta yêu nhau, một ngày không gặp mặt như ba năm xa cách kia mà.

Từ Sâm vội đáp:



- Lâm phải biết là tôi bị mê hoặc, một sự mê hoặc nhất thời, không phải là tình yêu, và chính vì thế mà tôi đã xin Lâm tha thứ cho.

Bảo Lâm nói:

- Tôi thì tha thứ cho Sâm từ lâu rồi. Tôi nói những điều đó ra không phải để trách móc Sâm mà chỉ là để giải thích thế nào là tình yêu. Cậu Sâm, cậu còn quá ngây thơ, đơn giản và hiền lành quá. Cậu chưa yêu nên chưa hiểu cặn kẽ thế nào là yêu. Cậu tưởng là cậu đã yêu tôi, thật ra thì tình cảm mà cậu dành cho tôi chẳng qua chỉ là một thứ tình cảm bao trùm mà Sâm đã dành cho Thúy Bình, Thúy Du và Thùy Tâm. Khác một chút là tôi không phải là chị em ruột của cậu. Nói khác đi, tình cảm đó như một sự pha trộn giữa tình chị em và tình bạn, chỉ có thế thôi. Cậu nghĩ cho kỹ sẽ thấy ngay, trong quá trình trưởng thành của mỗi người đều có một số bí mật. Những bí mật đó không tiện kể lại cho cha mẹ, chị em nghe, chỉ có thể kể lại cho bạn bè. Và tôi, tôi là một người bạn được Sâm coi như là tốt. Cậu đã coi tôi như một thứ tri kỷ và không giấu giếm gì tôi.

Từ Sâm cúi đầu nhìn chiếc tay lái trước mặt, lòng bâng khuâng. Lời nói của Bảo Lâm có cái gì rất đúng mà không đúng. Không hiểu sao Từ Sâm lại thở dài:

- Tóm lại là trong mắt Lâm, tôi chẳng có lấy một ký lô nào cả? Lâm không dành được cho tôi tí ti tình cảm nào cả ư?

Bảo Lâm đỏ mặt, nói một cách thật lòng:

- Không hẳn, vì có lúc cậu đã làm cho tôi cảm động đấy chứ!

- Bao giờ thế?

- Lúc mà... thôi không thể nói đâu.

Bảo Lâm lắc đầu nói:

- Nếu có cái lúc đó đi chăng nữa thì tôi cũng nghĩ là cậu... cậu yêu rất cuồng nhiệt nhưng đơn giản. Tình thương của tôi dành cho cậu còn cao hơn cả tình yêu.

- Nghĩa là... Tôi đã làm cho nó bị tan vỡ?

- Không. Thế mới đúng, tình yêu khác với sự cảm thông và thương hại.

Bảo Lâm chợt vỗ nhẹ lên đùi Từ Sâm nói:

- Cậu Sâm, cậu nghe tôi nói này.

- Thế nào?

Bảo Lâm ngập ngừng nói:

- Tốt nhất cậu nên tránh xa Trâm một chút. Tôi sợ là...

- Sợ gì?

- Sợ là cậu sẽ trở thành một con cá béo. Cậu không thấy là cô ấy đang thả câu sao? Đừng để bị mắc câu. Tôi sợ cậu không đủ bản lĩnh trước sức cám dỗ của cô ấy.

Từ Sâm có vẻ rầu rĩ. Bảo Lâm cười khuyến khích:

- Đừng có nản như vậy! Tôi dám cá là một ngày nào đó, sẽ có một cô gái làm cậu thật sự xiêu lòng, và bấy giờ cậu sẽ hiểu thế nào là tình yêu. Lúc đó, cậu sẽ cảm ơn những điều tôi nói hôm nay. Thật đấy, cậu Sâm ạ, ngày đó rồi sẽ đến.

Từ Sâm cắn môi yên lặng. Bảo Lâm nhìn vào đồng hồ, nhanh quá, mới đây mà đã chín giờ rưỡi. Nàng giật mình, có lẽ ở nhà cha đang lo, không biết Lâm đi đâu. Nàng vội vỗ lên tay Từ Sâm nói:

- Nhờ cậu đưa hộ tôi về nhà, bằng không, cha tôi không biết tại sao tôi đột nhiên bị mất tích thì nguy quá.

Từ Sâm thở dài, cho xe nổ máy. Trên đường về, cả hai không nói với nhau lời nào cả. Thỉnh thoảng, Từ Sâm có liếc sang Bảo Lâm. Nàng ngồi đấy, nghiêm nghị, bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Bảo Lâm nói đúng, rõ ràng chàng đã ái mộ, chiêm ngưỡng, sùng bái quá, nhưng cái đó không hẳn là tình yêu. Chợt nhiên, Từ Sâm có cảm giác như mình giống như con nhộng. Qua một đêm mà mọi sự đã đổi khác, nhộng đã biến thành bướm. Bảo Lâm đẹp, trang nhã, đứng đa*'n, còn Duy Trâm, Trâm giống như một thực thể lôi cuốn, đòi hỏi thỏa mãn. Nếu so sánh cả hai thì rõ ràng Duy Trâm phải như "phần xác", còn Bảo Lâm là phần "hồn".

Xe đã chạy tới hẻm nhà Bảo Lâm, đột nhiên nàng đưa tay ngăn lại. Bảo Lâm nói:

- Cậu hãy ngừng xe ở đây.

Từ Sâm không hiểu nhưng cũng thắng lại. Chàng hỏi:

- Chuyện gì thế?

Từ Sâm hướng mắt theo cái nhìn của Bảo Lâm. Trước cửa nhà nàng có một chiếc Mercedes màu đen. Chuyện gì xảy ra thế? Bệnh mẹ Bảo Lâm trở nặng, xe đến để đưa đi bệnh viện ư? Nhưng nếu thế, tại sao sử dụng xe Mercedes?

Trong lúc Từ Sâm còn phân vân không hiểu chuyện gì thì Bảo Lâm đã bước xuống. Từ Sâm không yên tâm, lái xe tấp vào lề rồi cũng bước theo. Đến gần, Từ Sâm mới thấy trên xe còn có một bác tài mặc đồng phục trắng. Ai vậy? Không lẽ một tay có máu mặt nào đấy đến tìm Bảo Lâm?

Cửa mở rộng, Bảo Lâm bước tới gần chào bác tài xế rồi lách mình vào trong. Không hiểu sao, Bảo Lâm thấy tim như đập mạnh. Vừa vô nhà, Bảo Lâm đã thấy cha đang đứng nói chuyện với Trúc Vỹ. Hôm nay Trúc Vỹ mặc áo trắng, tóc xõa dài. Nàng đang đứng quay mặt vào trong nhà nên không thấy Bảo Lâm.

- Nhờ ông nói lại với cô giáo là con có đến đây. Con sẽ mang thêm nhiều hoa nữa cho cô giáọ

Bấy giờ Bảo Lâm mới để ý thấy rằng sân đầy hoa, từ Cúc, Thược dược, Mãn đình hồng, Tiên đan... cả Kim trản hoa nữa. Bảo Lâm gọi:

- Trúc Vỹ!

Trúc Vỹ quay đầu lại, mắt long lanh:

- Cô giáo.

Lập tức cô bé bước tới nắm chặt tay Bảo Lâm với nụ cười:

- Em cảm ơn cô, cảm ơn cô vô cùng, nhưng tại sao cô không đến nhà em chơi? Mặc dù cô không còn dạy nhưng em vẫn nhớ cô quá. Không phải chỉ một mình em mà cả nhà em đấy, nội nè, vú Ngô nè... Cha em bảo mang một số hoa này đến cho cô. Người nói đừng quên chậu Kim trản hoa đấy.

- À!

Bảo Lâm nhìn hoa với một chút cảm xúc lộ hẳn trên mặt. Trúc Vỹ đã mang mấy chậu hoa đến trước mặt nàng, trong đó có một chậu hoa có lá như cỏ nhưng lại màu vàng anh. Trúc Vỹ đặt chậu hoa này cạnh chậu hoa kim trản và nói:

- Đây là chậu Kim ngũ thảo. Cha bảo em mang đến cho cô. Không hiểu sao cha em đã tìm được ở đâu một quyển sách nói về hoa. Cha bảo Kim ngũ thảo tượng trưng cho sự cao ngạo, còn Kim trản hoa lại có nghĩa không tốt, nó tượng trưng cho sự biệt ly. Lúc đầu cha nói, thôi đừng đem cho cô Kim trản hoa. Nhưng sau đó không biết suy nghĩ thế nào, người lại bảo em mang theo, nhưng dặn là phải đặt kim ngũ thảo và kim trản hoa cạnh nhau. Em không hiểu cha làm vậy với ý nghĩa gì. Em hỏi thì cha nói: Cha muốn xin lỗi cô, và nếu cô nhận cả hai chậu hoa này có nghĩa là cô đã chấp nhận lời xin lỗi đó...

Giọng nói của Trúc Vỹ líu lo như chim:

- Vậy thì cô nhận đi nhé. Cô biết đấy... Cha em tuy hơi cao ngạo nhưng ông ấy rất tốt. Chưa bao giờ em thấy cha chịu xuống nước xin lỗi ai cả, nhưng với cô thì hoàn toàn khác, cô là một ngoại lệ. Như vậy đủ thấy tình cảm của cha dành cho cô như thế nào rồi. Cô đừng giận cha em nữa nhé!

Bảo Lâm ngẩn ra, thật sự ngẩn ra. Nàng nhìn hai chậu hoa trước mặt. Điều đó có nghĩa là: "Giã biệt nhé! Cao ngạo!"

Bảo Lâm nhìn Trúc Vỹ, lòng chợt bối rối. "Giã biệt! Cao ngạo!" Ông ta muốn gì? Luật sư Thắng đã thấu hiểu ý nghĩ của ta, thấy được cái thái độ phản kháng của ta, sự trịch thượng của ông ấy? Xin lỗi? Ông ta mà cũng biết xin lỗi nữa ư? Không! Sự cao ngạo là một chứng bệnh bất trị, rõ ràng như thế, và cũng chính vì thế mà luật sư mới phái Trúc Vỹ đến đây.

Bàn tay Trúc Vỹ vẫn nắm lấy tay Bảo Lâm. Chiếc áo dài thướt tha của cô bé bay bay trong gió. Mái tóc dài, đôi mắt đen nhánh kia đang nhìn Bảo Lâm với sự thích thú:

- Cô không giận ba em nữa chứ? Cô nhận cả hai chậu hoa kia nghe? Cha nói chỉ cần em mang đến là chắc chắn cô sẽ không từ chối.

- Tại sao vậy?

- Bởi vì...

Trúc Vỹ kéo dài giọng, nói một cách thỏa mãn:

- Vì cô tốt, cô yêu em, cô không muốn em mãi va đầu vào thất bại.

Bảo Lâm giật mình, nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô bé mà yên lặng. Không phải chỉ có nàng mà có một người đứng ở phía sau cũng đang ngẩn ngơ. Đó là Từ Sâm. Chàng có cảm giác như đang lạc vào một thế giới không thực. Ở đó có cô tiên nữ giữa khung trời ngập đầy nắng mai, đầy tiếng chim hót. Cô tiên nữ đã làm trái tim chàng xao xuyến, bàng hoàng, một niềm xao xuyến rất thánh thiện như đức tin, hoàn toàn khác với những xao động khi chàng đứng trước Duy Trâm...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Biệt Ly Ơi Chào Mi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook