Biếu Tặng Cơ Duyên, Bạo Kích Bồi Thường! ( Dịch)

Chương 10: Thị Tộc Cầu Cứu, Muội Cười Lên Nhìn Thật Đẹp

Tả Tả Đích Nhục Bao

20/05/2022

Edittor :Kingofbattle

"Còn thời gian một năm, tranh hạng đầu có chút khó, nhưng lọt vào top mười cũng không có gì khó."

Lục Huyền nghĩ thầm.

Đổi lại lúc trước, hắn quả thật nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng bây giờ lại có hệ thống, làm sao không có khả năng ?

Chỉ cần tận dụng tốt hệ thống trợ giúp, một năm sau, hắn chưa chắc sẽ yếu hơn những đỉnh cấp thiên tài bên trong tứ đại tông!

Thậm chí còn mạnh hơn!

"Ngoại trừ việc này, còn có một chuyện khác."

Triệu Vô Dương nói .

"Cái gì ?"

" Tiêu gia Vân Thủy thành hướng tông môn xin giúp đỡ, hy vọng có thể ra tay giúp đỡ."

Nghe vậy, Lục Huyền hai mắt khẽ nheo lại.

Đạo Vực chính là nơi thống trị toàn bộ Đông Châu, sở dĩ thế gia bên ngoài đều sẽ tranh nhau muốn thành lập liên hệ cùng Đạo Vực.

Trong đó có một loại phương thức đơn giản nhất, chính là trở thành gia tộc lệ thuộc Đạo Vực, mỗi mười năm sẽ nộp lên một lượng tài nguyên nhất định.

Đạo Vực tự nhiên cũng sẽ không lấy tiền mà không trợ giúp.

Trong thế gia nếu như xuất hiện đệ tử có tư chất kiệt xuất, có thể thu làm môn hạ đệ tử.

Mặt khác nếu thế gia cần giúp đỡ, Đạo Vực cũng sẽ xem xét mà trợ giúp.

Mà Tiêu gia ở Vân Thủy thành chính là gia tộc lệ thuộc Đông Lâm Tông.

Trong những năm trước, Đông Lâm Tông cũng không thiếu gia tộc lệ thuộc, chỉ là theo tông môn xuống dốc, những gia tộc lệ thuộc này cũng dần rời bỏ.

Hiện nay còn sót lại chính là Tiêu gia nhất tộc.

"Tiêu gia tình huống ra sao ?"

Lục Huyền hỏi.

"Theo như lời bọn họ nói, hình như là phát hiện một mảnh khoáng mạch linh thạch, nhưng bởi vì nẳm ở vị trí tương đối khó xử, nằm ở khu vực giữa hai thành, nên xảy ra tranh chấp."

Triệu Vô Dương nói, "Cuối cùng để quyết định quyền sở hữu khoáng mạch, hai bên quyết định dùng phương thức tỷ võ để giải quyết vấn đề."

"đó là nguyên nhân Tiêu gia cần tới sự trợ giúp từ chúng ta."

"Là Linh thạch khoáng mạch sao."

Lục Huyền khẽ gật đầu.

Linh Thạch là tài nguyên tu luyện vô cùng trọng yếu, cũng chính là linh khí thiên địa ngưng kết mà thành, người trên thế gian cơ bản thì tu luyện đều cần dựa vào vật này.

Bởi thế nếu nơi nào xuất hiện khoáng mạch linh thạch, đều sẽ gây nên một hồi phân tranh.

"Mặt khác tòa thành kia tình huống như thế nào ? đã điều tra xong chưa ?"



Lục Huyền hỏi.

"Tên là Hắc Phong Thành, thành chủ bên ngoài Vương gia, chính là gia tộc lệ thuộc Khai Minh Đao Tông.

Triệu Vô Dương do dự một chút, nói.

"Khai Minh Đao Tông."

Lục Huyền khẽ đọc tên này.

Giống như Đông Lâm Tông, Khai Minh Đao Tông cũng là tông môn bên trong Đạo Vực.

Chỉ bất quá thực lực còn xếp trên Đông Lâm Tông không ít, tông chủ chính là cường giả chân chính Hồn Cung Cảnh!

"Đại sư huynh, Khai Minh Đao Tông thực lực quá mạnh, chúng ta có lẽ không nên can thiệp việc này ?"

Triệu Vô Dương cẩn thận nhìn Lục Huyền.

"Vậy ý của ngươi là bỏ mặc sự cầu viện của Tiêu gia ?"

Lục Huyền nhìn về phía Triệu Vô Dương.

Lúc Chạm tới ánh mắt Lục Huyền , Triệu Vô Dương thân thể cứng đờ, liền cúi đầu.

Không biết tại sao, mặc dù ánh mắt đại sư huynh rất bình tĩnh, nhưng hắn lại cảm giác một cỗ áp lực khủng bố khó nói bằng lời.

Giống như là giữa mặt hồ yên tĩnh lúc nào cũng có thể sẽ nhấc lên sóng gió ngập trời!

Khiến cho người ta hít thở đều có cảm giác khó khăn!

"Tiêu gia mặc dù không phải là thị tộc sớm nhất lệ thuộc môn phái chúng ta, nhưng... ít nhất... vẫn đi theo cho tới hiện tại "

Lục Huyền chậm rãi nói, "Bây giờ người ta gặp nạn, chúng ta làm sao có thể không giúp ?"

"Dù cho đối thủ là Khai Minh Đao Tông thì làm sao."

"Phải thẳng lưng mà đối diện."

Có một số việc có thể chấp nhận, nhưng có một số việc thì không thể.

Cái này không liên quan đến đẳng cấp tu vi, cho dù là như trước hắn không có thu được hệ thống , hắn cũng sẽ chọn lựa như vậy.

"Vâng đại sư huynh."

Triệu Vô Dương vội vã cúi đầu.

Đồng thời trong lòng âm thầm vả miệng, chính mình thực sự là không nên nhanh mồm nhanh miệng tự động nói ra suy nghĩ của mình, đại sư huynh luôn luôn chú trọng danh dự của môn phái, há lại sẽ bỏ mặc, giả bộ không thấy ?

"Ngươi trước đi xuống đi."

Lục Huyền khoát tay áo.

"Vâng."

Triệu Vô Dương sau khi rời đi, Lục Huyền duỗi thắt lưng, toàn thân phát ra tiếng xương khớp kêu giòn tan.

Đối thủ nếu là Khai Minh Đao Tông, vậy lần này tránh né không được, hắn phải đi một chuyến.

Như vậy cũng tốt, khu vực trong tông môn đã không còn cơ duyên, vừa vặn có thể đi ra ngoài tìm kiếm, cố gắng chộp lấy.



Nghĩ vậy, Lục Huyền liền thu thập hành trang, chuẩn bị rời khỏi môn phái.

Chỉ là thời điểm vừa mới bước ra cửa viện, liền gặp tiểu sư muội Khương Dao Ca.

"Đại sư huynh, cho muội đi cùng với."

Vừa gặp mặt, Khương Dao Ca liền nói.

"Làm sao muội biết ta muốn rời tông ?"

Lục Huyền nhìn lấy Khương Dao Ca, cười ngây ngốc.

"trên đường đến đây muội gặp một tên đệ tử sự vụ điện, hắn đã nói với muội."

Khương Dao Ca trả lời.

Thời điểm này nàng mặc một bộ y phục màu lam, tóc dài tới eo, thỉnh thoảng có vài sợi tóc đen đung đưa trong gió.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Lục Huyền luôn cảm giác hôm nay tiểu sư muội dường như so với trước kia thêm mấy phần sức sống, chính xác là thiếu nữ ở cái tuổi này nên có.

Ngược lại không giống như quá khứ như vậy tử khí trầm trầm.

"Gần nhất luyện kiếm chậm chạp không có tiến triển, hy vọng có thể đi ra ngoài hít thở một chút."

Thấy Lục Huyền không trả lời, Khương Dao Ca mím môi giải thích.

"Được rồi."

Lục Huyền gật đầu.

Trên đường đi tốt nhất là có người bầu bạn.

Huống hồ nếu gặp phải cơ duyên , cũng có thể đưa cho Khương Dao Ca.

Dù sao phù sa không nên chảy ruộng ngoài.

Có thể chọn người cho, khẳng định phải chọn người một nhà.

Nghe vậy, nụ cười hiện lên khuôn mặt xinh đẹp Khương Dao Ca .

Trong lúc nhất thời, Lục Huyền hơi ngẩn người một chút.

Bởi vì... lần này là hắn đầu tiên chứng kiến Khương Dao Ca cười.

Hóa ra là nhìn đẹp như vậy.

"Muội cười lên thật đẹp, về sau nhớ kỹ cười nhiều vào."

Lục Huyền phục hồi tinh thần lại, vỗ vỗ Khương Dao Ca bả vai cười nói, sau đó đi về phía trước.

"Cười ?"

Khương Dao Ca cũng không kịp phản, vội vã sờ mặt mình.

Chính mình vừa rôi. . . Cười sao?

Trong trí nhớ của nàng, đã không rõ chính mình lần trước cười là lúc nào, có lẽ là lúc còn rất nhỏ a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Biếu Tặng Cơ Duyên, Bạo Kích Bồi Thường! ( Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook