Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 59: Cậu hóa một lần cho tôi xem

Đồng Kha

08/09/2021

Tạ Lăng không có tình tình công tử, nhưng ăn, mặc, ở, đi lại từ nhỏ thành thói quen, có tiêu chuẩn của mình.

Hầu hết ra ngoài đều ở phòng tổng thống, khách sạn này gần với trường quay hơn, mà cũng chú ý nhiều đến tính thực tiễn. Tạ Lăng là chuyên gia về phương diện này, liếc mắt một cái đã nhìn ra vật liệu trang trí là từ B2 đến A1, không tính là đặc biệt kém, tạm được.

"Em a cái gì." Tạ Lăng soi mói nhìn cấu tạo căn phòng, do bọn họ đầu tư ít sao? Sao lại nhiều vết nứt vậy.

Vinh Kinh thấy Tạ Lăng đi về phía cánh cửa phòng ngủ đóng chặt kia, muốn tiến lên ngăn cản, lại nhất thời tìm không thấy cái cớ gì tốt, anh biết ở thế giới này danh dự omega có bao nhiêu quan trọng.

Không thể bởi vì sai lầm của mình, mà để Cố Hi bị hiểu lầm.

Lúc Tạ Lăng định mở cửa, đột nhiên nhớ tới điều gì, nói: "Ba mình nằm trên giường gần đây, cũng không yên tĩnh, vẫn nghĩ các biện pháp gây phiền toái cho anh, nghe nói bởi vì có người nói: Anh cả không kết hôn, nên mình sẽ không nói đến hôn nhân?"

Vinh Kinh chột dạ, nhanh như vậy đã bị phát hiện.

Cái nồi này là của anh: "Anh, em còn nhỏ." Cho nên anh hãy rộng lượng nhé.

Anh cả không muốn tha, nên đá trái banh này trở lại.

Tạ Lăng mặt không cảm xúc, không bị bộ dáng làm nũng kia lừa.

Nghĩ đến gần đây vì tránh né 'giai nhân trên giường,' cùng Tạ Chiêm Hoành đấu trí đấu dũng, vừa muốn treo đứa em này lên đánh.

Hai anh em một phút trước xem như thân mặt, một phút sau liền muốn bóp cổ nhau.

"Hà, anh cũng không tính là già." Không muốn xem mắt thì đẩy cho anh, chỉ có thể là em. "Tốt nhất em đừng đề anh phát hiện em và omega nào đến gần, nếu không thì Tạ Chiêm Hoành bên kia cho em đi đối phó."

Vinh Kinh nghĩ đến với sự nhiệt tình của Tạ Chiêm Hoành, nếu mà biết, nói không chừng sẽ có không ít thao tác, đem hỏa lực toàn bộ hướng về mình.

Mỹ nhân lúc trước bị anh đá gãy xương, vừa mới xuất viện không bao lâu.

Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho anh cả phát hiện Cố Hi!

Tạ Lăng mở cửa, nhìn trang trí trong phòng ngủ, chủ yếu là xem giường, tiến lên ấn ấn, cảm thụ chút độ mềm mại.

Kỳ thật ngay từ lúc đầu Tạ Lăng đã chuẩn bị đi phòng dành cho khách nằm, lại đây là chỉ muốn xem phòng có thích hợp với công việc cường độ cao của diễn viên không. Chỉ nghe cấp dưới báo cáo không bằng đích thân đi kiểm tra.

Lần này em trai dựa vào bản lĩnh của mình vào đoàn làm phim, hoàn thành ước mơ từ nhỏ.

Hắn không bao giờ nói ra, trên thực tế hắn cảm thấy rất tự hào.

Vinh Kinh đi theo phía sau, so với Tạ Lăng còn khẩn trương hơn, dư quang nhìn chung quanh.

Không có ai? Cố Hi trốn đi đâu rồi?

"Tiểu Kinh, em đang lo lắng cái gì?"

"Ngày mai lần đầu tiên em diễn, sợ làm hỏng." Đương nhiên không phải, đời trước tình cảnh gì chưa từng diễn qua.

Ngày mai Tạ Lăng cũng sẽ đợi sau khi nghi thức khai máy kết thúc rồi mới đi, em trai lần đầu tiên đi diễn, hắn không muốn bỏ qua, bằng không cũng không cần thiết phải chạy qua đây và buổi tối.

"Có cái gì phải căng thẳng, yên tâm đi diễn." Diễn hỏng rồi còn có anh.

Đương nhiên, câu sau đó quá mức cảm tính, Tạ Lăng không nói ra.

Tạ Lăng chọn phòng ngủ phụ, đang dọn dẹp xong muốn đi phòng tắm, Vinh Kinh bỗng nhiên nghĩ đến trước đó Cố Hi ở bên trong tắm qua: "Anh, em vừa mới tắm xong, đi sửa sang một chút!"

Không chờ Tạ Lăng trả lời, giống như bay vào phòng tắm.

Quả nhiên nhìn thấy quần áo Cố Hi thay ra còn chưa lấy đi, nắm lấy ôm trong ngực, tiêu diệt bằng chứng. Trong không khí còn có một loại hương vị ngọt ngào, mặc dù không phải là pheromone, nhưng rất dễ liên tưởng đến omega.

Vinh Kinh lấy bình xịt ngăn mùi, xác định không có sơ hở nào mới đi ra.

Căng thẳng, không khác nào là trộm.

Sau khi đi ra, phát hiện Tạ Lăng đang mở cửa, tựa hồ đang nói chuyện với người ngoài cửa.

Chỉ thấy Tạ Lăng độc miệng, đối với người tới rất khinh thường: "Tôi còn tưởng cậu dùng phương thức gì để cứu vãn, chỉ có vậy?"

Đánh giá người đến từ trên xuống dưới.

Người đến tựa hf rất xấu hổ và giận dữ, có lẽ là sợ uy thế của Tạ Lăng, không dám trực tiếp mắng tới.

Tạ Lăng cười lạnh: "Suy nghĩ một chút đi, thời gian của cậu cũng không nhiều đâu."

Người tới cũng không biết nên trở về gì, bị khí thế của Tạ Lăng làm kinh sợ, biết tối nay không có khả năng thành công, chỉ có thể rời đi.

Tạ Lăng đóng cửa phòng, thấy ánh mắt em trai sáng lấp lánh nhìn mình, giống như rất sùng bái.

Vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Không thích thì cự tuyệt, cho dù thích cũng phải nhìn nhân phẩm của đối phương, mắt phải rửa cho kĩ một chút."



Sau khi cùng Tạ Lăng nói chúc ngủ ngon, Vinh Kinh mới trở lại phòng ngủ chính.

Anh đóng cửa lại, khóa trí, cuối cũng coi như tạm thời an toàn.

Vinh Kinh hô một tiếng: "Cố Hi?"

Một hồi lâu cũng không có tiếng động, chẳng lẽ không trốn ở đây.

Vinh Kinh đang muốn đi tìm, lại nghe trong tủ quần áo truyền đến âm thanh nhẹ nhàng đáp lại: "Ở đây."

Vinh Kinh mở tủ quần áo ra, trong tủ quần áo treo không ít quần áo của anh, được đặt gọn gàng bên trong. Chỉ thấy Cố Hi cuộn co ro tay chân thon dài, đôi mắt hoa đào rực rỡ đang nhìn anh, mang theo chút dục vọng không thấy rõ, lại muốn nói rồi thôi.

Vinh Kinh không hiểu sao, trái tim tự nhiên đập một nhịp.

#không có alpha nào có thể chống lại ánh nhìn chăm chú của cậu, khi cậu chuyên chú nhìn bạn, phảng phất như những ồn ào của thế giới đều cách xa bạn.#

Những lời này đều đến từ nguyên tác, rõ ràng không nên nhớ kĩ như vậy, nhưng Vinh Kinh phát hiện lại nhớ từng câu từng chữ.

Bây giờ gặp phải, từng từ một lại khắc ở trong lòng.

Thần sai quỷ khiến đưa tay ra, đem người từ trong tủ quần áo ra ngoài.

Hai má Cố Hi đỏ ửng, vị trí trong tủ quần áo nhỏ hẹp, trên quần áo đều mang hơi thở alpha không thể bỏ qua trên người Vinh Kinh, còn có mùi thơm nhàn nhạt, vừa mới qua mười mấy phút, giống như bị khí tức xâm lược hoàn toàn vây quanh.

Cố Hi vừa chạm chân xuống đất, đúng không vững, đột nhiên nhào tới ngực Vinh Kinh.

Chóp mũi đụng phải cơ bắp săn chắc kia, ánh mắt Cố Hi hoảng hốt, trong lúc giãy dụa hai tay đụng phải cơ bắp phía trước, nhất thời ngừng lại.

Vinh Kinh lập tức bảo vệ Cố Hi, cực kì lịch sự nhẹ nhàng khoác bên eo Cố Hi, không bước qua lôi trì một bước: "Chân bị tê à?"

"Ờ..." Vinh Kinh luôn có thể biết vấn đề của cậu rất chính xác, có đôi khi không cần cậu nói ra. Vừa ròi ngồi xổm ở bên trong quáy lâu, Có Hi cảm thấy tê dại, mặt sắp bốc hỏa. "Có thể không cần nhúc nhích, một lát nữa là ổn rồi."

Vinh Kinh biết cảm giác tê chân, đó chính là ai mà động tới anh, thì đều sẽ nóng.

"Đừng vội, không phải chuyện lớn." Vinh Kinh vốn cũng không có gì, nhưng cúi đầu xuống, liền nhìn thấy cái cổ mảnh khảnh mềm mại kia, cùng với mảng màu hồng phấn, tựa hồ đang thẹn thùng.

Cố Hi, hình như rất dễ ngượng ngùng, loại ngượng ngùng này có chút hấp dẫn.

Còn có thể nhìn thấy dây chuyền đen do anh tặng, nằm trên da thịt trắng nõn, lại nổi bật đặc biệt bắt mắt.

Vì sao khi đó chỉ chọn dây chuyền, bởi vì trước kia anh cảm thấy, cổ Cố Hi rất đẹp, giống như thiên ngha, làm cho người ta muốn động viên.

Ý thức được suy nghĩ sai lệch của mình, Vinh Kinh cuống quít dời tầm mắt.

Là đàn ông, có đẹp đến đâu cũng là đàn ông.

Nhiệt độ trong phòng vô tình tăng lên.

Cố Hi nhìn yết hần gần trong gang tấc, Cố Phong có một câu nói không sai, cậu cảm thấy nơi này của Vinh Kinh rất gợi cảm.

Cố Hi chậm rãi nhón chân lên.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

"Tiểu Kinh, có đồ vệ sinh cá nhân hay không?"

Vinh Kinh tỉnh táo lại từ trong suy nghĩ mê man, ấn đầu Cố Hi đang nhấc lên, hắng giọng: "Có, trong valy, mật mã là 3 số 1"

Cố Hi cách chiếc áo sơ mi mỏng manh, nhiệt độ cơ thể thuộc về Alpha truyền đến mặt cậu, cậu không biết là mặt mình nóng hơn, hay nhiệt độ cơ thể đối phương càng nóng hơn.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi lúc gõ cửa, cơ bắp lồng ngực rõ ràng kia.

Cố Hi chống tay tại ngực Vinh Kinh, không nhịn được nhéo một cái.

Thi ra không phải chỉ đường nét đẹp, cảm giác cũng đặc biệt....tốt.

Hả?

Vinh Kinh cảm giác được xúc cảm, đã thấy Cố Hi nhu thuận nằm sấp trên ngực anh.

Ảo giác à.

Đợi đến khi giọng nói của Tạ Lăng đi xa

"Đó là anh cả cậu." Là vị thiên chi kiêu tử đẳng cấp kia của Tạ gia.

"Ừ, đêm nay anh ấy phải ngủ ở đây"

"Vậy tôi..."



"Đợi lát nữa chờ anh ấy ngủ, tôi lại lén lút đưa cậu ra ngoài." Vinh Kinh dừng một chút, "Đành phải để cậu chịu đựng ở đây một lát."

Cố Hi vừa mới dấy lên một ngọn lửa, lại bị một chậu nước nhỏ tưới xuống, đột nhiên tắt.

Cố Hi cúi đầu nói: "Không đâu." Thất vọng cái gì, đây mới là bình thường, không phải sao?

Đợi đến khi thời gian không sai biệt lắm, Vinh Kinh thấy Tạ Lăng không có động tĩnh gì trong thời gian dài, chắc là ngủ rồi.

Lặng lẽ mở cửa, Cùng Cố Hi hai người như mèo, từng chút di chuyển về phía trước, vừa định đi ngang qua cửa phòng bên cạnh.

Nhưng không ngờ, Tạ Lăng không đóng cửa, ước chừng là lo lắng em trai lần đầu tiên diễn xuất nên căng thẳng, không yên tâm, nên mở cửa.

Hắn ngủ tỉnh, tựa hồ nghe được động tĩnh.

Tạ Lăng xoay người, mơ hồ gọi một tiếng: "Tiểu Kinh?"

"Anh." Vinh Kinh sợ hết hồn.

"Ờ, làm sao?"

"Đi vệ sinh."

Vinh Kinh miễn cưỡng trấn định, ra hiệu Cố Hi trước tiên đừng nhúc nhích.

Cố Hi kéo góc áo Vinh Kinh, lặng lẽ gật đầu. Ánh mắt linh động thủy chung chuyên chú nhìn anh, thoạt nhìn quá ngoan quá mềm.

Vinh Kinh cảm thấy Cố Hi thật sự quá đáng yêu.

Hai người cũng không nản lòng, Vinh Kinh làm bộ đi vê sinh, mà Cố Hi thì dẹp đường về phòng.

Yên tĩnh tiếp tục ở chờ phòng ngủ chính, chờ Tạ Lăng ngủ.

Cố Hi ngồi trở lại giường ở phòng ngủ chính, có lẽ tiếng ồn ào vừa rồi bên ngoài, đạo diễn cố ý đi vào phòng Cố Hi nhìn một chút, đã thấy Cố Hi căn bản không ở đây, buổi tối omega đi thế này rất nguy hiểm.

Nhận được điện thoại của đạo diễn, hỏi cậu đang ở đâu, Cố Hi tìm cớ lấp liếm cho qua.

Vinh Kinh thì đang nghe động tĩnh bên ngoài, xác định lần này Tạ Lăng hẳn là đã ngủ, ý bảo Cố Hi lại xuất phát.

Lần thứ hai xuất phát, bọn họ vẫn phải cẩn thận hơn so với lần trước, mỗi bước đi giẫm lên đất càng nhẹ hơn.

Nhưng trên người Tạ Lăng hình như được trang bị radar, lại nghe được tiếng ma sát của đế giày trên mặt đất.

"Tiểu Kinh?"

"Em dậy uống nước."

"Đi ngủ sớm đi, buổi tới đừng chạy tới chạy lui."

"Em biết rồi."

"Nếu căng thẳng, thì anh kể chuyện cho em nghe trước khi ngủ?"

"Không, không cần."

Mắt thấy Tạ Lăng đều muốn từ trên giường ngồi dậy, Vinh Kinh lập tức chúc ngủ ngon, cùng Cố Hi hai người nahnh chóng chạy trở về.

Lần này đóng cửa lại, bọn họ dều cảm thấy run sợ tỏng lòng.

Kỳ thật Tạ Lăng phi thường ngủ tỉnh, chỉ cần một chút gió thổi liền có thể tỉnh lại.

Vinh Kinh bỗng nhớ tới một chuyện đã lâu, không phải nguyên tác trong tiểu thuyết, mà trong trí nhớ của nguyên chủ. Tạ Lăng trước kia từng bị bắt cóc, sau đó không hiểu tại sao lại không tiếp tục truy cứu, Vinh Kinh cảm giác trong đó hẳn có nội tình.

Bất quá sau đó, Tạ Lăng ngủ cũng phải cực kỳ tốt, dễ dàng tỉnh giấc.

Vinh Kinh nghĩ như vậy, có chút không đành lòng muốn đi ra ngoài nữa.

Lại nhìn Cố Hi đứng trong bóng tối cách đó không xa, chỉ có hô hấp nhẹ nhàng, hai người đều không thấy rõ đối phương.

Ngoài cửa sổ chiếu xuống ánh trăng nhàn nhạt, trong mông lung lộ ra một chút hơi thở mê ly.

Vinh Kinh do dự nói: "Bằng không —— "

Cố Hi chủ động mở miệng: "Hôm nay để tôi ngủ đây đi."

[Nếu tôi hóa thành cầm thú thì làm sao bây giờ?]

Cố Hi nghe được câu này, không nhịn được, thiếtu chút nữa bật cười ngay tại chỗ.

Ngược lại cậu hóa một cái cho tôi nhìn chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook