Blue

Chương 140

Neleta

06/03/2017

CHƯƠNG 87 PN5

Tạt nước lạnh lên mặt, Khổng Thu ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt hốc hác của mình trong gương, vành mắt thâm quầng, sắc mặt tiều tụy, cứ như đã mấy ngày liền chưa ăn cơm, đó còn là chưa kể đến đôi mắt sưng đỏ vì khóc của cậu.

“Thật tệ a.” Thoáng lộ ra một nụ cười khổ, Khổng Thu cúi đầu tạt thêm hai lượt nước lạnh lên mặt nữa. Những ngày tiếp theo sẽ chỉ còn lại một mình cậu, không thể tiếp tục như thế này được. Sống mũi có chút chua xót, Khổng Thu lấy khăn lau khô mặt, ở trong lòng tự khinh thường bản thân. Anh Cam Y và Mục Dã sau bao nhiêu đau khổ đã chờ được chủ nhân của mình trở lại, cậu hẳn là nên cao hứng thay cho hai người họ mới đúng chứ, sao có thể u ám như vậy được?

Tuy rằng đã thật lâu chưa trải qua cuộc sống đơn độc, nhưng chuyện đó đâu có là chi, chẳng qua chỉ là trở lại quãng thời gian trước khi gặp Blue thôi mà. Hơn nữa Blue sẽ trở lại, chuyện đó chỉ là sớm hay muộn. Tiếp tục phiền muộn, Blue cũng không thể về sớm hơn. Hít một hơi thật sâu, Khổng Thu bỏ khăn mặt ra, nhìn chính mình trong gương cố gắng mỉm cười.

Điện thoại trong phòng khách vang lên, Khổng Thu để khăn mặt qua một bên, buồn bực ra phòng khách, là ai gọi vậy? Anh Cam Y mới gặp lại Y Đông, e là không có thời gian gọi về, còn Mục Dã hình như không có khả năng. Số gọi đến là một dãy số lạ, Khổng Thu bắt máy: “Hello?”

“Thu Thu, anh đây.”

“A, anh Cam Y?!”

Khổng Thu cực kỳ kinh ngạc, cậu đã chuẩn bị tâm lý cho việc Cam Y sẽ mất tích như Mục Dã rồi.

Trong điện thoại, Cam Y áy náy nói: “Xin lỗi em, ngày hôm qua đã bỏ lại một mình em ở siêu thị.” Cũng may Y Đông mới là Đường, chỉ cần không phải trong khoảng thời gian kích tình, Cam Y còn có thể nói lý lẽ, bằng không anh thật lo lắng.

“Đừng nói cái gì mà xin lỗi.” Khổng Thu cười cười, động viên lại Cam Y: “Tiểu Đông đã trở lại, chúng ta cũng có thể an tâm. Anh Cam Y, bốn mươi năm qua đã nhọc anh, bây giờ anh không cần chăm sóc em nữa đâu.”

Khổng Thu vừa nói vậy, Cam Y càng áy náy hơn, đồng thời cũng làm cho Khổng Thu thêm phần đau lòng. “Thu Thu, anh đã đáp ứng với Đề Cổ, trước khi cậu ấy trở về anh sẽ luôn chăm sóc em. Kể cả Đề Cổ không nhờ, anh cũng muốn được chiếu cố em. Anh đã bảo người đến đón em, em mau sắp xếp hành lý, khoảng một tiếng nữa sẽ có người đến.”

Vừa nghe vậy, Khổng Thu lập tức nói: “Anh Cam Y, em ở một mình sẽ không có chuyện gì đâu. Bây giờ là thời gian trăng mật của anh và Tiểu Đông, em không muốn đến làm bóng đèn.” Những lời của Khổng Thu mặc dù mang theo đùa vui, nhưng đó cũng chính là ý nghĩ chân chính của cậu. Không cần nhìn cũng biết hiện tại Cam Y và Y Đông có bao nhiêu ngọt ngào, nếu cậu đến chắc chắc cậu sẽ trở thành một cái bóng đèn 1000W mất, không những vậy khi nhìn thấy hai người thân mật, hạnh phúc như vậy, cậu sẽ càng nhớ Blue hơn.

Ở đầu dây bên kia, Cam Y trầm mặc một lát, rồi nói: “Em sẽ không trở thành bóng đèn đâu, mau thu thập hành lý, chỗ anh hơi xa, nên ăn gì đó trước đi, mà em đã ăn trưa chưa đây?”

“Em ăn rồi.” Cậu quả thực có ăn a.

“Vậy được rồi, ngoan ngoãn ở nhà đợi đó, lái xe lập tức đến ngay.”

Giống như sợ Khổng Thu cự tuyệt, Cam Y vừa nói dứt lời liền gác máy luôn. Sững sờ nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Khổng Thu thở dài, cậu thực sự không muốn trở thành bóng đèn đâu nha.

Ngồi trên salon một lát, Khổng Thu đứng lên đi thu xếp hành lý. Bởi vì thường xuyên chuyển chỗ ở nên quần áo của cậu không nhiều lắm, rất nhanh đã thu dọn xong. Gia sản quan trọng nhất của cậu chính là những chiếc camera và laptop. Khổng Thu cẩn thận đặt chúng trong ba lô. Còn cả đống đồ ăn vặt hôm trước mới mua, nghĩ nghĩ một lát, Khổng Thu liền đóng gói chúng vào hành lý của mình luôn. Nhìn ngôi nhà mà cậu và Cam Y mới làm tân gia chưa được nửa tháng, cậu không khỏi thở dài muộn phiền. Tuy rằng không muốn trong lòng tồn tại loại cảm xúc này, cậu vẫn không nhịn nổi tự hỏi trong lòng: Blue, khi nào thì anh mới trở về đây?

Đang miên man suy nghĩ thì có người nhấn chuông cửa, Khổng Thu vội lấy lại tinh thần, vội vàng đi mở cửa. Đứng ngoài cửa là hai nam nhân mặc âu phục màu đen, ngay cả kính cũng đen nốt, Khổng Thu không chút nghĩ ngợi xoay người đi lấy hành lý, rồi nói: “Những thứ cần mang có nhiêu đó thôi.” Hai nam nhân liếc nhau một cái, tụa hồ có chút kinh ngạc, bất quá hai người họ không có nói gì, chỉ im lặng đi vào trong nhà giúp Khổng Thu xách hành lý.



Nhìn ngôi nhà lần cuối cùng, Khổng Thu trầm mặc đóng cửa lại, cẩn thận bấm chốt khóa cửa. Trước tiên cậu sẽ đi vài ngày, sau đó sẽ khuyên Cam Y để cậu sống một mình. Suy nghĩ xong, Khổng Thu hướng hai nam nhân cười nói: “Đi thôi.”

Lên xe, một mình Khổng Thu ngồi ở phía sau, hai nam nhân mặc đồ đen một lái xe một ngồi ở vị trí phó lái. Sau khi nổ máy, người ngồi ở vị trí phó lái gọi một cuộc điện thoại, nói: “Người đã đón được.”

Khổng Thu không nghe ra người phía đầu dây bên kia nói gì, chỉ biết nam nhân ngồi trong xe nói một tiếng “Vâng” xong liền gác máy. Khổng Thu nghĩ rằng nam nhân kia gọi điện thoại báo cho Cam Y. Trong trấn nhỏ, xe cộ đi lại không nhiều lắm vì vậy ô tô đi khá nhanh, ngồi trong xe, Khổng Thu bâng quơ nhìn ra ngoài cửa sổ, cố điều chỉnh lại tâm tình của mình, lát nữa gặp Cam Y, cậu không thể để mình trông sa sút được.

Nhìn một lát, mí mắt Khổng Thu có xu hướng trĩu xuống, đêm qua cậu căn bản chưa chợp mắt được phút nào. Ngáp một cái, điều chỉnh lại tư thế phù hợp, Khổng Thu dựa đầu vào cửa kính ngủ. Nam nhân ngồi ở vị trí phó lái quay đầu lại thoáng nhìn Khổng Thu một cái, rồi mới hướng nam nhân đang lái xe gật đầu ra hiệu, người nọ đánh tay lái chuyển hướng ô tô vào một lối rẽ, xuyên qua rừng cây.

Hơn mười phút sau, Cam Y nhận được điện thoại, nghe người đầu dây bên kia nói, anh hốt hoảng hô to: “Cái gì? Không Thu đã được người khác đón đi rồi?!”

Không quản nửa thân dưới của mình vẫn còn đang đau đớn, Cam Y hoảng loạn phát ra thanh âm run run nói với người nằm bên cạnh: “Tiểu Đông, người papa phái đi đón Thu Thu báo không gặp được em ấy, bọn họ nói Thu Thu bị người khác mang đi rồi! Là ai? Papa muốn đi tìm Thu Thu!”

Đè thân thể Cam Y lại, Y Đông cầm lấy điện thoại trong tay anh nói với thuộc hạ: “Các ngươi trở về đi.”

“Tiểu Đông?”

Cam Y gấp đến độ hai mắt đều đỏ lên, anh không hiểu sao Tiểu Đông một chút cũng không bị ảnh hưởng. Trong lòng biết rõ việc Y Đông trở thành Đường sẽ mang biểu hiện như vậy, nhưng Cam Y vẫn không tránh khỏi có điểm tức giận. Đẩy Y Đông ra, Cam Y xuống giường xỏ dép vào, anh muốn đi tìm Khổng Thu!

“Gia Gia.” Ôm lấy Cam Y đang phẫn nộ, lo lắng, Y Đông hôn nhẹ vào sau gáy anh, rồi nói: “Khổng Thu được người trong gia tộc Tát La Cách đón đi rồi.”

“Hả? Sao con biết?”

Cam Y quay đầu lại, từ phẫn nộ biến thành nghi hoặc.

Trong mắt Y Đông thoáng hiện lên phẫn uất, không trả lời trực tiếp câu hỏi của Cam Y: “Mới rồi có nhận được điện thoại của bọn họ, nói rằng chúng ta phải trở về một chuyến.”

“Tại sao?” Cam Y ngày càng trở nên mơ hồ.

Y Đông không nói gì thêm, chỉ ngồi dậy mặc lại quần áo tử tế, đi dép vào rồi ôm Cam Y rời phòng ngủ.

“Con không hỏi bọn họ có chuyện gì sao? Như thế nào lại mang Thu Thu về?”

“Không hỏi.”

Trong đầu hiện lên một ý niệm duy nhất, Cam Y sợ hãi kêu lên: “Có phải Đề Cổ đã trở lại?!”



Y Đông hơi nghiến răng nói: “Không biết.” Thấy biểu tình không thể hỏi thêm được gì của Y Đông, Cam Y không dám chắc lời nói của mình, nếu Đề Cổ trở lại hẳn cậu ấy sẽ trực tiếp đi gặp Khổng Thu mới đúng, không thể để người khác đi đón Khổng Thu được. Mang theo một bụng nghi hoặc, Cam Y theo Y Đông hồi tộc.

Cùng thời gian đó, tại một trang viên không ai biết đến nào đó trên trái đất, Bố Nhĩ Thác đang thỏa mãn ôm Mục Dã ngủ trưa thì nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt y lập tức thay đổi. Tuy sắc mặt y thủy chung luôn ở cái dạng này, nhưng thân là người hầu, Mục Dã có thể rõ ràng nhận ra áp suất đột ngột giảm xuống quanh người chủ nhân mình.

“Bố Nhĩ? Xảy ra chuyện gì vậy?” Chờ Bố Nhĩ Thác đặt điện thoại xuống, Mục Dã lập tức hỏi.

“Không có việc gì.”

Miệng nói là không có việc gì nhưng Bố Nhĩ Thác lại đi đến tủ quần áo lấy ra hai bộ lễ phục, một bộ của y, một bộ còn lại rõ ràng là để cho Mục Dã mặc. Nhất định là đã xảy ra chuyện. Mục Dã trầm mặc cầm quần áo của mình lên thay, cũng không tiếp tục hỏi, cậu biết rằng lúc này mình có hỏi thì Bố Nhĩ Thác cũng không nói. Khi Bố Nhĩ Thác dùng năng lượng mở ra thông đạo trở về Miêu Linh Tộc, Mục Dã không khỏi giật mình, hồi tộc sao phải mặc lễ phục?

  ※

Khổng Thu ngủ rất say, mãi đến khi có người lay thì cậu mới tỉnh lại. Mơ mơ màng màng dụi mắt, Khổng Thu phát hiện cửa xe đã được mở ra, cậu xuống xe. Ngẩng đầu, Khổng Thu không khỏi sửng sốt, anh Cam Y ở nơi này sao? Thật giống đại trạch của gia tộc Tát La Cách. Dù sao thân phận hiện tại của Y Đông là Đường, ngụ tại những nơi giống như vậy là chuyện bình thường thôi.

“Tiên sinh.”

Có người gọi cậu, Khổng Thu chăm chú nhìn lại, là một nam nhân lạ mặt, đối phương ý bảo cậu mau vào nhà. Khổng Thu nói cảm ơn, theo người nọ tiến vào bên trong. Đi phía sau người nọ, trong lòng Khổng Thu dần nổi lên nghi hoặc, thật kỳ là, nơi này sao lại giống Miêu Linh Tộc đến vậy?

Khi tộc nhân Miêu Linh Tộc biến thành hình người thì bề ngoài so với nhân loại không khác nhau là mấy, phải sống cùng nhau một thời gian dài thì mới có thể phát hiện ra điểm khác biệt giữa họ và nhân loại. Khổng Thu đã từng sinh sống nhiều năm trong Miêu Linh Tộc, nên điểm khác biệt đó chỉ cần liếc mắt qua một cái, cậu có thể nhìn ra được ngay, ví dụ như những người đi qua cậu tuy rằng cử chỉ cung kính nhưng thần sắc lại rất lạnh lùng, cảm giác y như cậu đang đi trong đại trạch gia tộc Tát La Cách.

Người nọ dẫn Khổng Thu tới trước cửa một gian phòng, đẩy cửa để Khổng Thu đi vào rồi mới đóng cửa ly khai. Đứng trong căn phòng trải đầy hoa hồng trắng, Khổng Thu lấy làm ngạc nhiên, anh Cam Y là muốn lấy phương pháp này làm tâm tình cậu tốt hơn sao? Chậc, dù sao cậu cũng không phải phụ nữ, nếu đêm hết chỗ hoa trong phòng đổi lại thành khoai tây chiên có lẽ cậu sẽ cảm thấy vui hơn nha. À, mà quên hỏi người kia anh Cam Y ở đâu rồi. Nghĩ lại, Khổng Thu lại lắc đầu, quên đi, anh Cam Y có thể đang cùng Y Đông thân thiết, cậu tốt nhất vẫn là nên ngoan ngoãn ngồi trong phòng đợi thì hơn.

Đi đến bên giường, ngồi xuống, nhìn bao quát tổng thể căn phòng, ngoại trừ một phòng trải đầy hoa hồng trắng, cũng chỉ có thêm một chiếc giường cỡ lớn, à còn cả một tấm gương to đối diện với giường. Trong gương là một một người có sắc mặt tái nhợt, quầng mắt hơi đen, hẳn là cơn buồn ngủ của cậu vẫn chưa được đẩy lui hết. Khổng Thu nhíu mày nhìn chính mình trong gương, thật sự là xấu chết đi được. Còn y phục của cậu nữa, sao lại có thể nhăn nhúm đến nhường này cơ chứ, với cái bộ dạng này, cậu chắc chắc sẽ khiến cho anh Cam Y lo lắng. Lúc này đây, Khổng Thu mới nhớ ra hành lý của mình hình như không ai mang tới.

Bụng có điểm đói, cũng không thể tìm ra đồ gì có thể ăn được trong phòng, Khổng Thu dự tính đi ra ngoài lấy hành lý và đồ ăn vặt của cậu tới, cậu còn phải thay một bộ quần áo khác nữa. Vừa đi đến trước cửa phòng, cánh cửa đã được mở ra. Là người vừa nãy dẫn cậu vào. Trên tay người nọ là một bộ quần áo, còn có cả giày và thắt lưng.

“Tiên sinh, mời ngài thay bộ y phục này.”

Người nọ đặt quần áo trên giường rồi dời đi luôn, không một lời giải thích, khiến cho Khổng Thu chưa kịp hỏi câu nào.

“Anh Cam Y làm gì mà thần bí thế?” Lẩm bẩm một câu, Khổng Thu đi đến bên giường cầm lấy quần áo – là một bộ âu phục màu trắng, đến cả nơ, giày da cùng đồng một màu trắng thuần. “Không lẽ anh Cam Y muốn mở yến hội sao? Như thế nào lại là lễ phục.” Ướm thử bộ lễ phục vào người rồi nhìn vào gương, Khổng Thu lại tự nói: “Còn rất vừa người nha.” Dù gì anh Cam Y ở với cậu lâu như vậy, biết được số đo của cậu cũng là chuyện không khó đoán, chỉ là sao phải làm vẻ huyền bí thế?

Quên đi, không cần nghĩ nhiều, cậu chỉ cần phối hợp với Cam Y là được rồi. Thân là người đã có chủ nhân, Khổng Thu không quá sợ có người rình coi. Chẳng qua là ở trong phòng này chỗ nào cũng bị tấm gương lớn nhìn thấu, nhưng Khổng Thu không cần quản nhiều như vậy, cậu trực tiếp đứng trước gương cởi quần áo trên người mình, một khung người gầy gò không có chút thịt hiện rõ trong gương.

Lúc Khổng Thu thoải mái thay quần áo, cậu không biết ở mặt sau tấm gương đang có một người đem thân thể cậu nhìn kỹ đến từng sợi lông tơ, đương nhiên cả đến khuôn mặt tiều tụy của cậu. Khi y nhìn thấy khuôn ngực mỏng manh lộ rõ xương sườn cùng xương bả vai, vẻ mặt lãnh đạm của y có thêm vài phần lo lắng. Lam nhãn không rời khỏi Khổng Thu cho đến khi cậu mặc xong lễ phục, y nâng tay, cách tấm gương sờ lên hình ảnh người trước mắt một cái, rồi mới đè nén cảm xúc xoay người rời đi bằng một cánh cửa nhỏ. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Blue

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook