Bôn Nguyệt

Quyển 2 - Chương 24: Tựa như sương mù

Thục Khách

20/02/2014

Edit: Ong MD

Beta: Như Bình

Tiên môn và Võ đạo liên thủ, dưới sự chỉ đạo xuất sắc của Lạc Ca đã đạt được mục đích, tiếp theo đây nhiệm vụ quan trọng hàng đầu là hộ tống Ma anh về Thanh Hoa cung an toàn. Lần này, phải đọ sức với toàn bộ Ma cung và Yêu giới khiến cả hai bên đều bị tổn thương nguyên khí, có lẽ Lạc Ca lo lắng ma cung và Yêu giới sẽ không chịu dừng tay nên vẫn chưa vội vã trở về, y hạ lệnh cho mọi người tạm nghỉ ngơi phục hồi sức lực ở vùng phụ cận Châu thành. Đồng thời, báo tin đến các phái trong Tiên môn để bọn họ phái đệ tử đến tiếp ứng, đề phòng những đột biến phát sinh trên đường về.

Hai ngày sau, mọi người đã nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, bèn lên đường trở về.

Về chuyện của Kha Na, Liễu Sao cũng đã nghĩ thông, nàng tự nhận thấy không có gì phải che giấu cả, nếu Lạc Ca gặng hỏi thì nàng cứ thẳng thắn khai báo là được, ai ngờ mãi đến lúc lên đường, Lạc Ca vẫn chẳng có động tĩnh gì. Có lẽ Trác Thu Huyền vẫn chưa nói cho y biết, Liễu Sao thở phào nhẹ nhõm, bỏ việc này qua một bên.

Hôm nay, đi quá giữa trưa, trời trở nên âm u gió thổi vù vù, mọi người vội đến tiên dịch gần đó nghỉ tạm, đợi mãi đến chiều tối, mưa gió cũng không có dấu hiệu ngừng lại, Lạc Ca liền truyền lệnh nghỉ qua đêm ở tiên dịch. Lộ trình của họ là tuyến đường được bố trí cẩn thận, tỉ mỉ, mọi người nghỉ chân dọc đường đều ở bên ngoài những thành trấn lớn, vì ngộ nhỡ ma cung lại tiếp tục hành động cũng không đến mức tấn công vào thành trì gây tổn thương đến dân chúng, hơn nữa lại có đệ tử Tiên môn và Võ đạo đóng ở vùng phụ cận thành nên cũng dễ dàng tiếp ứng.

Bên ngoài thành hai mươi dặm, có một ngôi miếu đổ nát, hoang tàn thê lương, không có tăng lữ quét dọn, mạng nhện cuộn tròn và bụi giăng khắp chốn, tượng Bồ Tát cũng phai nhạt màu sắc.

Bên trong không một bóng người, chỉ nghe tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, không gian thật yên tĩnh.

“Đến đây.” Thứ vừa mở miệng chính là pho tượng Bồ tát bằng đất kia.

Liễu Sao nhận được ám hiệu của Lư Sênh, vội vàng chạy đến địa điểm đã hẹn, nàng vốn đang nhìn Đông tới ngó Tây, bất chợt nghe giọng nói này Liễu Sao giật bắn mình. Nhưng nhờ vậy mới biết y dùng thuật ký hồn, người vốn không có ở đây: “Sao ngươi còn đi theo bọn ta? Có Lạc Ca ở đây, các ngươi không cướp được Ma anh đâu.”

“Đa tạ ngươi.” Giọng điệu vẫn lạnh lẽo, thờ ơ như trước.

Liễu Sao biết y đang cảm ơn mình đã cứu giúp, cũng thấy rất vui vẻ: “Vị Húc không tổn thương ta là vì nể mặt ngươi, chúng ta huề nhau đi.”

Lư Sênh nói: “Độc của ngươi, dược sư đã có kết quả.”

Liễu Sao mừng rỡ: “Thế nào? Có thuốc giải rồi phải không?”

“Không thể giải được.” Lư Sênh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng cũng không hẳn là không có biện pháp.”

Vừa nghe thấy không thể giải được, lòng Liễu Sao chán nản vô cùng, đến lúc y nói tiếp nửa câu sau, nàng lại lập tức dấy lên hy vọng, vội kêu lên: “Thật tốt quá! Có biện pháp nào thì mau nói đi!”

“Con người vốn là linh hồn của vạn vật, vừa sinh đã mang linh khí, loại độc này chính là bám vào linh thể trời sinh.” Lư Sênh nói: “Muốn tự loại bỏ linh khí trời sinh, biện pháp tốt nhất không gì bằng cầu xin sự giúp đỡ của Ma thần.”

“Ma thần?” Liễu Sao giật mình, “Ý của ngươi là…”

“Chỉ cần ngươi nhập ma, Ma thần sẽ loại bỏ phàm cốt và linh khí cho ngươi, từ nay về sau tu hành sẽ càng tiến xa ngàn dặm.”

Nhập ma? Liễu Sao ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt phức tạp.

Đáp án này thật sự làm người ta quá mức sợ hãi, trong mắt thế nhân trên đời, sự tồn tại của yêu ma đáng sợ vượt xa võ đạo, bản thân nàng sao có thể nhập ma được chứ? Vậy chẳng phải nàng sẽ trở thành kẻ địch của Lạc Ca và Tô Tín sao! Nhưng độc trên người nàng không thể giải được, chẳng lẽ cả đời này nàng và Lục Ly luôn phải nằm trong sự khống chế của Võ dương hầu ư?

Đương nhiên, Lư Sênh nhìn ra sự do dự của nàng, y cũng không khuyên giải nhiều chỉ nói: “Ngươi tự nghĩ đi.”

Xem ra không thể lén lút giải độc được, vẫn phải thông qua Lạc Trữ cầu xin Võ dương hầu thôi, tóm lại vạn vạn lần không thể nhập ma. Liễu Sao chần chờ một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được lại hỏi: “Ngươi có biết… Nguyệt ở đâu không?”

Xung quanh im ắng không lời đáp lại.

Đi rồi sao? Liễu Sao vô cùng thất vọng cũng đành nhẹ nhàng thở dài, lúc trước còn có chút lo lắng Lư Sênh sẽ nhân cơ hội này khống chế nàng hỗ trợ y cướp Ma anh, dù sao thường ngày trong Võ đạo cũng đầy chuyện lấy oán trả ơn, cũng may y không đê tiện như vậy.

Ký Thuỷ tộc của Yêu giới nhỏ bé, yếu ớt nhưng ngoan cường, Lư Sênh ở Ma giới lại xả thân bảo vệ đồng bọn, cũng không đáng sợ lắm…

Đang lúc nàng hết sức ngỡ ngàng mờ mịt, sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng ai đó: “Nơi đây không nên ở lâu, trở về đi.”

Giọng nói vân đạm phong khinh kia khiến Liễu Sao giật mình hoảng sợ, nàng vội vàng xoay người lại nhìn.

Không biết người đó đã đứng ở cửa từ khi nào, người mặc bạch y che ô trắng, khí chất tỏa ra không hề bị ảnh hưởng bởi sắc trời u ám, người đứng đó như đứng giữa bầu trời trong xanh vạn dặm.

“Lạc… Lạc sư huynh!” Liễu Sao ứa mồ hôi lạnh, nàng vốn nghe được tin y ra ngoài nên mới dám tới gặp Lư Sênh, không ngờ lại gặp y ở đây, là trùng hợp hay cố ý đây? Y đến đây bao lâu rồi? Những lời nàng nói với Lư Sênh vừa rồi có bị nghe thấy hay không? Chẳng lẽ, y đã sớm nghi ngờ nàng?

Lạc Ca thản nhiên nói: “Trở về thôi.”

Liễu Sao kinh hồn bạt vía theo y đi ra ngoài, y không hỏi một tiếng, không nói một câu, kiểu này không giống phong cách làm việc của y.

“Lạc sư huynh, đã bắt được Thực Tâm ma chưa?” Liễu Sao nghĩ tới một chuyện, cẩn thận thăm dò.

Lạc Ca dừng chân lại, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Chạy thoát rồi.”

“Chạy thoát ư?” Liễu Sao thất thanh.

Y âm thầm bày kế bắt Thực Tâm ma, người biết chuyện này không nhiều lắm, sau khi Thực Tâm ma bị trọng thương, vị sư huynh họ Vũ kia đã mang theo chiếc chuông tiếp tục truy lùng. Hai ngày nay, Liễu Sao hỏi thăm xung quanh thì được biết vị Vũ sư huynh kia chính là đại sư huynh của y, là đệ tử dòng chính thống của Trọng Hoa cung phái Nam Hoa, tên là Vũ Tinh Hồ, người đó từng thủ tọa đệ tử Nam Hoa, cùng với một chiếc chuông thần kỳ đã tu thành Địa tiên, cũng là một vị Tôn giả tiếng tăm lừng lẫy, hàng năm đi ngao du bên ngoài.

Vũ Tinh Hồ cũng là Tôn giả, thuật pháp nhất định không tầm thường, sao có thể để cho Thực Tâm ma đang bị trọng thương chạy thoát?

Nghĩ đến công sức bản thân mình làm mồi nhử bị mất trắng, Liễu Sao bỗng cảm thấy thất vọng, ngược lại còn tức giận y: “Tất cả là do sự lơ là của huynh, không chịu phái nhiều người đến nên y mới có thể chạy thoát!”

Lạc Ca “Ừ” một tiếng: “Là ta tính sai, ta cho rằng y bị thương nặng sẽ không trốn ra xa được.”

Không thể làm y tức giận, Liễu Sao đành phải từ bỏ, khẽ nói: “Ta đã gặp y ở Thanh Hoa cung trước đó, y cứ mang mặt nạ như thế làm gì chứ? Đã vậy còn có thể ra vào Thanh Hoa cung, có khi nào…” Nói tới đây, chính nàng cũng hoảng sợ, vội vàng im bặt.

“Muội đoán đúng rồi.” Lạc Ca đương nhiên hiểu ý của nàng, “Mang mặt nạ là vì che giấu thân phận, nhất định y thường xuyên đi lại bên ngoài, Ma tộc xưa nay dùng trọc khí để tu luyện, ngày ấy ta thấy trên người y có mang theo một chút thanh khí, tuyệt đối không phải Ma tộc tầm thường. Như vậy, cũng không hẳn y sẽ không lẻn được vào Tiên môn, trà trộn vào thành lại càng dễ dàng.”

Thì ra y đã sớm phát hiện điều này, Liễu Sao gật đầu, quả nhiên Thực Tâm ma đã trà trộn vào thành để thoát khỏi sự truy sát.

“Thất bại trong gang tấc, là do ta tính sai. ” Lạc Ca nhìn ra xa, một chút tiếc hận lướt qua trong đôi mắt nhưng đã nhanh chóng biến mất: “Nhưng Tiên môn đã truy lùng y nhiều năm, lần này có thể làm y trọng thương, biết thêm một chút nội tình của y, cũng coi như có thu hoạch rồi.”

Liễu Sao nói: “Nói không chừng y còn muốn đến cướp Ma anh, chúng ta có thể thiết kế cạm bẫy chờ y tới lần nữa.”

Lạc Ca nhíu mày.

Lần này, Thực Tâm ma chịu không ít khốn đốn, bản thân lại bị trọng thương, chỉ sợ tạm thời sẽ không hiện thân, bản thân y vốn là ma khí trong đất trời nhưng thân lại mang thanh khí, việc này thật kỳ lạ, có khả năng rất lớn là y sẽ mượn Tiên môn hoặc Võ đạo để ẩn thân, Tiên môn thì không cần bàn tới nhưng võ đạo vàng thau lẫn lộn thế kia làm sao có thể điều tra ra được?

Còn nữa, lần này Yêu quân áo trắng lại hợp tác với Ma cung, chắc là Trưng Nguyệt đã đồng ý sau khi mọi chuyện thành công sẽ giúp Yêu quân đối phó với Bách yêu lăng. Bách yêu lăng Ưng Phi tự phong là yêu vương, có địa vị ngang bằng với Vô Tích yêu cung, Yêu quân áo trắng nóng lòng nhất thống yêu giới, Ưng Phi cũng có dã tâm, gần đây Vô Tích yêu cung đấu đá không ngừng với Bách yêu lăng, khó phân thắng bại. Nếu lần này lại sinh ra cuộc chiến Yêu Ma thì nhân gian khó tránh khỏi bị tổn hại nên lúc này cũng phải đề phòng sớm.

Lạc Ca cũng không giải thích nhiều, xoay mặt nhìn Liễu Sao: “Tuy nói Ma cung đều làm chuyện ác nhưng Lư Sênh làm việc cũng có chọn lọc, có điều nhiều năm nay bọn chúng dùng âm khí và trọc khí để tu luyện nên tính tình càng trở nên hung tàn ngoan độc, muội hãy tự giải quyết cho tốt đi.”

Y đã biết rồi! Liễu Sao hoảng sợ lui về phía sau vài bước.

“Độc trên người muội, ta sẽ tìm Võ Dương hầu xin thuốc giải.”

“Sao?”

Phải mất một lúc lâu sau, Liễu Sao mới có phản ứng lại, giống như không thể tin nổi vào tai mình. Y sẽ giúp nàng giải độc ư, bất kể chuyện nàng và Lư Sênh có lui tới sao? Liễu Sao vô cùng vui sướng, thật ra nàng cũng mơ hồ nhận thấy, Lạc Ca khá là khoan dung với Ma tộc, nếu không đám Ma tôn Trưng Nguyệt đã rơi vào bẫy sao còn có thể trốn thoát không thèm nể nang ngay trước mặt y?

Nàng nhịn không được lại hỏi: “Huynh không sợ ta giao Ma anh cho Lư Sênh ư?”

“Muội sẽ không làm thế.”

Liễu Sao nghe ra có chút khen ngợi trong lời nói kia, lại thấy hơi tự hào: “Huynh đã nghi ngờ ta từ trước ư? Huynh theo ta ra khỏi thành đến đây sao?”

“Ta ra đây để gặp Vũ sư huynh.”

Liễu Sao xấu hổ ngậm miệng lại, nếu không có sự tin tưởng tuyệt đối thì sao y có thể giao Ma anh cho nàng chăm sóc? Lần này chỉ là trùng hợp gặp nàng và Lư Sênh mà thôi, còn nàng thì lại mang dạ tiểu nhân.

Trong không gian trầm mặc, những hạt mưa rơi xuống mặt chiếc ô trắng xóa, phát ra những tiếng trầm bổng không đồng đều, âm thanh mang lại cảm giác mát lạnh như thấm vào lòng người.



Chợt nghe một âm thanh khẽ khàng ngân nga, thanh trường kiếm đã ra khỏi vỏ, thân kiếm tràn đầy ánh sáng lấp lánh.

Một tay bung dù, Lạc Ca bước lên kiếm, tay kia vươn về phía nàng.

Bàn tay dịu dàng không tái nhợt như Lục Ly, những ngón tay thon dài hiện rõ sự mạnh mẽ và khí thế. Y nhìn nàng từ trên cao xuống, khuôn mặt tuấn tú vẫn bình thản như xưa, trước kia không có sự vui sướng vì thành công, giờ phút này cũng không có sự nản lòng do thất bại.

“Ta sẽ bày trận!” Liễu Sao ngước cao chiếc cằm lên, lập trận bỏ chạy.

Trong một gian phòng ở Tiên dịch, Trác Thu Huyền ngồi trên giường nhàn nhã uống trà, Thương Ngọc Dung ôm đứa trẻ đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại lấy cây quạt tròn pha trò với nó. Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà Ma anh đã lớn hơn rất nhiều, bàn tay mũm mĩm nắm chặt cán quạt, nhóc cười khanh khách.

“Thu muội muội?”

“Cả ngày gọi hoài gọi mãi, huynh có thấy phiền không!”

Thương Ngọc Dung coi như không nghe thấy: “Mau nhìn nè, mau nhìn nè, nó vừa cười đó! Muội có muốn ôm nó không?”

“Không muốn.” Trác Thu Huyền đáp lại, vẻ mặt không chút thay đổi.

“Ta thấy nó rất thích muội.” Thương Ngọc Dung vừa cười vừa xáp lại gần.

Trác Thu Huyền thật sự không làm gì được bản mặt dày của y, chỉ còn có cách duy nhất là nhắm mắt lại.

Chuyện của Ma anh rất quan trọng, Liễu Sao không dám mang nó ra ngoài gặp Lư Sênh, nên mới giao cho Trác Thu Huyền chăm sóc, nào ngờ vừa trở về đến cửa đã nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa Liễu Sao đã bò ra cười lăn lộn. Nếu Thương Ngọc Dung đã tự tìm việc làm thì nàng cũng vui vẻ làm biếng, bơ đi thôi. Vì thế Liễu Sao ném luôn ý nghĩ ôm Ma anh trở về, nàng thu thần khí chạy đến bên ngoài phòng Lục Ly.

Tai vừa mới áp vào cửa, cánh cửa đã mở ra, một bàn tay vươn đến gõ thật mạnh vào đầu nàng.

“Lại muốn trộm nghe gì nữa, Liễu Sao nhi?”

Ai mà biết hắn có thừa dịp nàng không ở đây lại chơi bời lêu lổng với người khác hay không chứ! Liễu Sao “A” một tiếng, chẳng chút chột dạ đáp lại: “Ai thèm nghe lén đâu! Ta còn chưa nghe được gì kia mà!”

“Ôi chao, chưa nghe được gì nên không gọi là nghe lén sao?”

“Đương nhiên là không rồi, ta có chuyện rất quan trọng tới tìm huynh.” Liễu Sao lùi lại chắp tay sau lưng, đường đường chính chính đi vào phòng, quét mắt nhìn thật kỹ từng góc nhỏ, rồi mới kể chuyện của Lư Sênh cho hắn nghe.

“Nhập ma sao?” Lục Ly không kinh ngạc như nàng tưởng tượng, thần thái vẫn thoải mái như trước: “Muội quyết định như thế nào?”

Liễu Sao vòng hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn, ngưỡng mặt lên hỏi ngược lại: “Nếu ta nhập ma, huynh có bỏ mặc ta không?”

“Đương nhiên là không.” Lục Ly đáp lại rất mau chóng.

Liễu Sao biết ngay là hắn không thật sự để ý đến mấy chuyện này, càng thêm vui mừng, lại cố ý cường điệu lên: “Khi đó ta nhất định sẽ trở nên rất xấu.”

Lục Ly nghe vậy liền ung dung hỏi nàng: “Hiện tại muội tốt lắm sao?”

Liễu Sao dùng sức đẩy hắn ra, trợn mắt: “Huynh chê ta không tốt ư? Sao ta lại không tốt chứ?”

Lục Ly lập tức dỗ dành: “Đâu có đâu, Liễu Sao nhi tốt nhất.”

“Huynh đang lừa gạt ta!” Liễu Sao hừ một tiếng, lại nhịn không được hỏi tiếp “Ta tốt như thế nào?”

Lục Ly cười nói: “Chuyện này hở, Liễu Sao nhi có ngoại hình đẹp, thuật pháp giỏi, phẩm hạnh tốt, tính tình cũng rất tốt…”

“Lại nói dối nữa!” Liễu Sao thấy bản thân mình cũng nghe không nổi nữa, nàng đỏ mặt, không thèm nghe nữa nhưng vẫn đu trên người hắn không buông ra: “Ta sẽ không nhập ma, Lạc sư huynh nói sẽ giúp ta, huynh ấy sẽ tìm Võ Dương hầu lấy thuốc giải.”

“Lạc Ca sao.” Lục Ly nhìn nàng một cái: “Y thật khiến người ta thấy khó ưa mà.”

Liễu Sao nhìn hắn: “Huynh ấy làm gì khiến người khác không thích?”

“Túm lại là cứ quấn quít lấy muội, phá hỏng chuyện của ta.” Lục Ly xoa xoa đầu của nàng, trưng ra một bộ mặt nghiêm túc: “Ta sẽ ghen tị đấy, mau tránh xa đừng để ý đến y.”

“Ta không thèm! Ta chẳng muốn để ý đến y!” Biết rõ hắn đang lừa gạt mình, nhưng Liễu Sao vẫn không nén được tiếng cười, một lúc lâu sau nàng lại nghĩ tới điều gì đó, thần sắc chuyển sang phiền muộn, thở dài không ngừng.

Lục Ly thấy rất kỳ lạ: “Lại làm sao vậy?”

Liễu Sao kể chuyện Thực Tâm ma bị trọng thương chạy thoát cho hắn nghe, rầu rĩ nói: “Ta còn tưởng Vũ sư huynh có thể bắt được y, báo thù cho nhà huynh nhưng bây giờ lại để y trốn thoát mất rồi.”

“Báo thù?”

“Nhà huynh không phải gặp Thực Tâm ma mới… Mới gặp chuyện không may sao…”

Lục Ly như hiểu được điều gì đó, thấy bộ dạng vô cùng dè dặt của nàng, không khỏi mỉm cười, hắn đưa tay xoa nhẹ đôi mắt hạnh to tròn, thần thái trong đôi mắt tím kia ẩn chứa vài phần chân thật hiếm khi thấy được: “Tốt lắm, Liễu Sao nhi, cám ơn muội.”

Đôi môi mỏng đẹp đẽ, có vẻ lạnh lùng nhưng lại nói ra những lời dịu dàng như thế.

“Không cần cảm tạ.” Liễu Sao vui mừng, trịnh trọng cầm tay hắn: “Ta biết chuyện Lục gia nhà huynh nên cứ yên tâm, tương lai chúng ta nhất định có thể báo thù, giết Thực Tâm ma, giết tên thối tha hại chết cả nhà huynh!”

Trong giọng nói kiên định lại ẩn giấu sự an ủi, nghe qua có chút buồn cười.

Nhưng Lục Ly không cười chỉ nói: “Liễu Sao nhi, nguyện vọng của ta không phải chuyện này đâu.”

Liễu Sao kinh ngạc: “Vậy là cái gì?”

“Chuyện này à.” Lục Ly trầm ngâm một lát, xoa xoa đầu nàng: “Sau này sẽ nói cho muội biết.”

“Nhớ đấy, đến lúc đó nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ giúp huynh.” Hai tay Liễu Sao vòng lên ôm gáy của hắn, kiễng mũi chân hôn lên môi hắn.

Lục Ly cũng theo thói quen cúi đầu phối hợp hôn nàng.

Hắn không đưa ra câu trả lời nhưng Liễu Sao vẫn cảm thấy vui vẻ như trước, dù sao trước đây hắn cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện của bản thân mình, nay ít ra cũng chịu nói những suy nghĩ chân thật với nàng. Đây có phải là biểu hiện hắn đã bắt đầu thích nàng hay không?

Khoảng cách cuối cùng bị xóa bỏ, nàng liếc mắt nhìn hắn thật nhanh, bỗng nhiên lại tiếp tục hôn hắn. Ban đầu hắn có chút phản kháng nhưng lập tức cúi đầu nở nụ cười, để mặc nàng làm xằng làm bậy. Mầm móng của sự vui sướng nhanh chóng nẩy mầm, sinh sôi, sự dung túng của hắn cổ vũ của nàng làm càn. Sự thân mật như vậy làm cho nàng luyến tiếc không muốn ngừng lại, nàng càng lúc càng lớn mật, đến cuối cùng lại muốn thử vươn đầu lưỡi khiêu khích.

Đột nhiên, một luồng khí quen thuộc, dày đặc ập đến khiến nàng mất hết sức lực.

Liễu Sao phát hiện ra điều kỳ lạ này, theo bản năng muốn loại trừ nó, nhưng thần thức giống như bị sức mạnh nào đó trói buộc, không thể làm chủ được, dần dần tan rã, động tác của nàng chầm chậm lại, mí mắt càng ngày càng trĩu xuống, không thể khống chế được bản thân nàng từ từ trượt xuống…

“Liễu Sao nhi?” Hắn đỡ lấy thân thể của nàng, nhỏ giọng gọi.

Chút ý thức còn sót lại không cam lòng nên vùng lên phản kháng, rốt cục cũng động đến sức mạnh thần bí trong cơ thể, một phần sức mạnh đó tuôn ra cuồn cuộn, mạnh mẽ phá tan sự không chế vô hình. Liễu Sao chỉ cảm thấy một luồng khí thanh khiết sinh ra từ tâm linh, hướng lên đầu óc, thẳng về huyệt Bách hội!

Nàng ngẩng phắt mặt lên, mơ màng nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt.

Hắn sửng sốt.

“Mới vừa rồi như bị nhiếp hồn, thần hồn không ổn chút nào.” Nàng mơ hồ lắc đầu, chợt mỉm cười, hai gò má đỏ ửng chưa tan hết, hết sức yêu kiều.

Tư thế và khoảng cách của hai người mờ ám như thế, nàng cũng chẳng bận tâm như thường ngày liền ôm lấy gáy của hắn một lần nữa. Có lẽ là cảm thấy nóng nên tiện tay kéo cổ áo xuống khiến núi non trước ngực lộ ra hết phân nữa.

Hắn lập tức ho mấy tiếng, quay mặt đi, tính đẩy nàng ra.

“Huynh vẫn không thích ta!” Nàng không thuận theo ôm chặt lấy hắn không buông ra, miệng bắt đầu lẩm bẩm: “Huynh và mấy ả kia… Sao huynh không chạm vào ta!”

“Ta chạm vào muội?” Hắn dở khóc dở cười.



Cứ dây dưa như thế đến khi cả hai người đều bị vướng chân ngã trên giường, sau đó không không nghe thấy động tĩnh gì nữa.

Một luồng sáng màu lam mờ nhạt phát ra, một bóng đen thon dài xuất hiện trước giường, áo choàng nhẹ nhàng lắc lư. Nguyệt cúi người xốc Lục Ly lên, ôm lấy cô gái phía dưới: “Mọi chuyện phát triển vượt quá dự đoán, thật khó xử lý.”

Trong phòng chợt vang lên tiếng cười trầm trầm.

Hắn dừng chân lại: “Vui sướng khi thấy người khác gặp họa sẽ phải trả giá rất đắt, Lam Sất.”

“Chủ nhân, tay người đặt ở chỗ không nên đặt.”

“Có sao.” Hắn thu tay lại nhanh như chớp, thiếu chút nữa là quăng luôn người đang ôm trong lòng.

“Sửa chữa một cách cấp thiết thông thường đó là biểu hiện bị nói trúng tim đen.”

“Con bé vẫn là một đứa trẻ.” hắn thở dài, tiếp tục đưa tay chạm vào cô gái trước ngực, sau đó lại không nhanh không chậm lùi về: “Giám hộ không chu đáo ư? Từ giờ trở đi, phạt ngươi bảo vệ con bé, không được rời khỏi một bước.”

Đúng như Lạc Ca dự đoán, Thực Tâm ma bị thương nên không hiện thân, còn Liễu Sao từ sau ngày gặp Lư Sênh vẫn lo lắng Ma cung sẽ không từ bỏ ý đồ, kết quả đã chứng minh sự lo lắng của nàng là dư thừa, đường trở về vô cùng thuận lợi không hề phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Nửa tháng sau, mọi người đến bờ biển Đông hải.

Đông hải thuộc vùng quản hạt của Thanh Hoa cung nên coi như mọi người đã vào khu vực an toàn, Lạc Ca nhận được thư từ Nam Hoa, Thương Kính và các Chưởng môn Tiên tôn đã hợp lực lấy được linh khí ở cột mốc lục giới, họ sắp luyện thành công bảo vật có thể tịnh hóa ma khí, ít ngày nữa sẽ đem đến Thanh Hoa cung, mọi người biết xong đều thở phào nhẹ nhõm. Lạc Ca vẫn ra lệnh cho đệ tử tăng cường đề phòng như trước, đồng thời y cũng đồng ý nhận lời mời của Võ Dương Hầu đến thăm viếng Âm thành. Dù sao y cũng là huynh trưởng của Lạc Trữ, tuy nói Tô Tín gia nhập Tiên môn đã đoạn tuyệt quan hệ với trần thế, nhưng lần này cướp Ma anh, Võ Dương Hầu ra sức giúp đỡ và đóng góp to lớn như vậy tất cả đều vì Tô Tín, chuyện này liên quan đến liên minh giữa Tiên môn và Võ đạo nên nhiều quy củ có thể nới lỏng.

Vì Liễu Sao được y hứa lấy giúp thuốc giải nên nàng phải kiềm nén sự vui sướng xuống chờ y trở về, bỗng nhiên có một tiểu đệ tử chạy tới nói bên ngoài có người tìm nàng. Liễu Sao đi ra cửa, vừa khéo đụng Lục Ly từ bên ngoài vào, hai người đối diện nhau.

Liễu Sao nhanh chóng liếc hắn một cái rồi đi xuống bậc thềm.

Lục Ly lại chủ động gọi nàng: “Ai da, Liễu Sao nhi?”

Liễu Sao càng chạy trốn nhanh hơn, đêm đó nàng không biết vì sao lại lăn ra ngủ, nhưng mọi chuyện phát sinh đều nhớ rất rõ, mỗi khi Liễu Sao nhớ tới chỉ hận không thể kiếm cái lỗ nào chui xuống cho rồi. Nàng chẳng qua chỉ là một cô gái với mối tình đầu, lo được lo mất, nàng đã từng sợ hãi nhỡ phát sinh chuyện gì đó nhưng cũng vì việc đó chưa phát sinh mà tức giận. Có điều những ngày gần đây Lục Ly vẫn bình thường như trước giờ, giống như đã quên hết mọi chuyện, Liễu Sao đành phải kiếm chuyện hờn dỗi.

Người đến tìm nàng chỉ là một chú nhóc bình thường, cậu bé đưa Liễu Sao vào một chỗ yên tĩnh trong thành, chỉ về phía trước: “Chính là ca ca kia tìm tỷ.”

Liễu Sao đã nhìn thấy người tới từ xa, y phục màu tím dung nhan đẹp đẽ, cảnh đẹp ý vui, lúc này y không ngồi trên tòa băng sen, mà ngồi trên một đóa hoa lụa màu trắng cao năm sáu thước.

“Kha Na!” Tâm tình Liễu Sao vui vẻ hẳn lên, chạy nhanh tới. Lần trước giận dỗi Lục Ly, gặp phải Thực Tâm ma, may mắn được y và Trác Thu Huyền ra tay đúng lúc, từ sau ngày đó Liễu Sao cũng không gặp lại y, không ngờ y lại chủ động tới tìm nàng.

“Thương thế của muội đỡ nhiều chưa?” Kha Na mỉm cười, cúi người xuống hỏi han, sợi tua màu tím thật dài rũ xuống từ đuôi cây trâm, ánh mắt đẹp đẽ dưới làn tóc mai vô cùng sinh động.

Liễu Sao liên tục gật đầu: “Khỏe rồi, hết hẳn rồi! Huynh đã đi đâu vậy?”

Kha Na không đáp lại câu hỏi của nàng, y đứng thẳng dậy nhìn chằm chằm sau lưng nàng.

Liễu Sao không hiểu xoay người lại nhìn, chỉ thấy một người đứng trên bờ tường, váy dài màu lam, tay cầm quạt xếp, là Trác Thu Huyền!

“Trác sư tỷ?” Liễu Sao lo lắng nhìn sang nàng, lại nhìn Kha Na, quả nhiên Trác Thu Huyền vẫn nghi ngờ, thật ra nàng cũng muốn biết hôm ấy người nhúng tay cứu A Phù Quân cuối cùng có phải Kha Na hay không?

Sau một lúc lâu, Kha Na mỉm cười làm lễ: “Trác tiên tử.”

Trác Thu Huyền không đáp lễ chỉ nói: “Ngày hôm trước ta được chứng kiến thuật pháp của một vị cao thủ, có phần giống với các hạ.”

Liễu Sao nghe vậy lại càng lo lắng, những lời này của Trác Thu Huyền rất thẳng thắn, không chút che giấu sự nghi ngờ, cũng như lần trước nói y “Nam sinh nữ tướng”.

Cũng may Kha Na kiềm chế rất tốt, y gật đầu: “Ta và ký Thuỷ tộc có chút giao tình, là ta cứu A Phù Quân.”

Thấy y thừa nhận, Trác Thu Huyền không vui cũng không giận, bỗng nhiên lại chuyển chủ đề: “Tâm pháp của các hạ và Trọng Hoa cung phái Nam Hoa có chút giống nhau, các hạ và Lạc Ca có quan hệ như thế nào?”

Kha Na thản nhiên nói: “Tại hạ chỉ là một Tán tiên, chẳng qua hai ngàn năm trước có cơ hội và duyên phận, từng được Lạc Nghi Chân quân chỉ bảo.”

“Tổ mẫu?” Trác Thu Huyền khiếp sợ.

Năm đó, cháu nội của đại cung chủ Trác Diệu đời thứ ba trăm hai mươi bảy Thanh Hoa – Trác Diễn Tôn giả, bái sư vào Trọng Hoa cung phái Nam Hoa, là sư huynh muội với con gái của Trọng Hoa Tôn giả – Lạc Nghi Chân quân, mối nhân duyên này trong mắt mọi người chính là ông trời tác hợp. Ai ngờ kết hôn mới hơn hai năm, Lạc Nghi Chân quân bỗng nhiên bỏ đi, chỉ để lại một đứa con, việc này năm đó đã gây ra một trận ầm ỹ, nội tình bên trong người ngoài không thể nào biết được. Từ đó về sau, Lạc Nghi Chân quân chưa từng trở về Tiên môn, Trác Diễn Tôn giả khổ sở tìm kiếm mấy ngàn năm, mãi cho đến kiếp nạn Thiên phạt giáng xuống, Trác Diễn Tôn giả hi sinh vì bảo vệ cột mốc lục giới, tới lúc đó cũng chưa được gặp mặt vợ một lần. Con trai Trác Nhai của y cưới cháu gái Côn Luân quân Mộc Nam Tiên tử làm vợ, sinh một trai một gái, con trai Trác Phong Linh và con gái Trác Phong Nghi cũng xả thân hi sinh trong trận Thiên phạt kia, chỉ có đứa con thơ Trác Phong Hoa được mang tới nhân gian tránh kiếp nạn này, sau đó đương nhiệm chức vị Trưởng lão Thanh Hoa cung, Trác Thu Huyền chính là con gái của Trác Phong Hoa.

Thì ra Kha Na đã hơn hai ngàn tuổi! Lúc Liễu Sao tìm hiểu thân phận của Trác Thu Huyền cũng đã nghe nói đến đoạn tình sử này, chỉ biết âm thầm thè lưỡi.

Đối phương sử dụng tâm pháp của Tiên môn là thật, lại có chút duyên phận với tổ mẫu, hơn nữa y từng cùng nàng liên thủ đối phó Thực Tâm ma, tất nhiên là Trác Thu Huyền bỏ qua nghi ngờ nên không truy cứu nữa, một lúc lâu sau mới nói: “Tổ mẫu vẫn khỏe chứ?”

Nhắc tới Lạc Nghi Chân quân, Kha Na tỏ ra rất tôn kính, chỉ nói súc tích: “Lúc ấy Chân quân rất lãnh đạm, có lẽ là đã giác ngộ đạo lý.”

Là chuyện thương tâm gì mới có thể làm cho một người phụ nữ vĩnh viễn không muốn gặp mặt chồng? Là lạnh nhạt hay tâm như tro tàn? Tâm tư Liễu Sao hoảng hốt, mơ hồ sinh ra cảm giác đồng cảm với vị Lạc Nghi Chân quân kia.

Thật ra, Trác Thu Huyền cũng chưa gặp mặt tổ mẫu, chỉ xúc động nói: “Cha ta lúc nào cũng tìm kiếm tổ mẫu không ngừng, nhưng cuối cùng cũng không biết tìm ở đâu.”

Kha Na nói: “Tại hạ và Chân quân chỉ gặp mặt một lần, nhiều năm qua, Chân quân cũng chưa trở về Tiên giới, có lẽ đã tránh được Thiên phạt cũng chưa biết chừng.”

Trác Thu Huyền trầm mặc một lúc lâu rồi gật đầu: “Nếu các hạ có tin tức của tổ mẫu, có báo cho ta biết không?”

Kha Na lại cười nói: “Đây là chuyện đương nhiên.”

Trác Thu Huyền cũng không nói lời cảm tạ: “Mặc dù Ký Thuỷ tộc chưa từng làm chuyện ác, nhưng nay bọn họ dưới sự dẫn dắt của Yêu quân áo trắng đã hợp tác với Ma cung, vẽ đường cho hươu chạy, hậu quả rất nghiêm trọng. Nếu các hạ suy nghĩ cho bọn họ thì nên chỉ dẫn nhiều hơn, dẫn dắt bọn họ trở về tu hành chính đạo.”

Kha Na nói: “Tại hạ đã hiểu, đa tạ.”

Trác Thu Huyền không nói gì nữa, quay người bỏ đi.

“Thì ra huynh và Lạc Ca cũng tính là nửa đồng môn, trách không được lợi hại như vậy!” Xác nhận được thân phận của Kha Na, Liễu Sao cũng thực sự thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ giữ chặt cánh tay y nói liến thoắng, lại không e dè muốn dẫn y đi gặp Lạc Ca.

Kha Na khiêm tốn chối từ: “Ta chỉ là một Tán tiên, Thương Sa Tiên tôn vang danh lục giới, sao quen biết ta được.”

Liễu Sao khuyên y không được, đành phải bỏ cuộc, lại cảm thấy kỳ lạ nhìn đóa hoa lụa dưới chân y: “Sao lúc nào huynh cũng đứng ở trên cao thế?”

Kha Na nhíu mày nói: “Không thích bụi đất.”

Không thích bụi đất nên không đứng xuống đất sao! Liễu Sao không nói gì, người này mắc bệnh nghiện sạch sẽ còn nghiêm trọng hơn cả Lạc Ca, còn tưởng rằng y đứng trên đóa hoa ấy để tạo dáng cho đẹp chứ.

“Hình như Thực Tâm ma cảm thấy rất hứng thú với muội?” Kha Na thăm dò.

Liễu Sao đã hoàn toàn tin tưởng y, hơn nữa y đã cứu mạng mình, liền nói thật: “Trên người muội quả đúng là có chút kỳ lạ.

Nghe nàng trả lời tỉ mỉ nhứ vậy, đôi mắt Kha Na chợt sáng lên, đưa tay giữ chặt mạch môn của nàng, một lúc sau khuôn mặt hiện vẻ nghi ngờ —— thân thể của nàng không có gì lạ thường, cơ bản là không cảm nhận thấy sức mạnh thần bí kia.

“Bình thường sẽ không thấy nó đâu, ngay cả muội cũng không cảm nhận được.” Liễu Sao rút tay về: “Muội cũng không ghét bỏ gì ký Thuỷ tộc đâu, nhưng thực sự không có biện pháp, bọn họ cần máu tươi của Thần mới có thể giải thoát, muội không phải là Thần.”

“Nói cũng đúng, có lẽ ta suy nghĩ quá nhiều.” Kha Na im lặng một lát lại nói tiếp: “Nếu một ngày nào đó muội có năng lực giúp bọn họ…”

Hiểu rõ sự bi ai của kẻ yếu, Liễu Sao cũng có sự đồng cảm với ký Thuỷ tộc, nghe vậy liền trả lời ngay: “Chỉ cần bọn họ không làm chuyện xấu, muội sẽ giúp đỡ, bọn họ là bạn bè của huynh mà.”

“Ta thay mặt bọn họ đa tạ muội.” Kha Na ngước mắt nhìn lên trời, nhẹ nhàng thở dài.

Liễu Sao lại suy nghĩ đến chuyện khác, trải qua chuyện ngạc nhiên này, nàng càng có thiện cảm với Trác Thu Huyền, cảm thấy tỷ ấy là người thông tình đạt lý, không kìm nén được xích lại gần nhỏ giọng hỏi: “Huynh thấy Trác sư tỷ có được không?”

Kha Na sửng sốt: “Tuy là nữ tử nhưng làm việc lại thẳng thắn, cởi mở thật khiến người ta khen ngợi.”

Liễu Sao càng thêm vui vẻ: “Khi nào thì chúng ta sẽ tìm tỷ ấy nói chuyện Lạc Nghi Chân quân?”

Kha Na mỉm cười, trả lời nước đôi, kiểu thế nào cũng được: “Được rồi, chuyện đó nói sau, ta phải đi.”

Liễu Sao bám riết không tha kêu lên: “Vậy lần sau, lần sau nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bôn Nguyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook