Brown Eyes….love!!!!

Chương 16

mandolin

27/02/2014

Ivy nhìn Stephen với đôi mắt khinh thường

_Anh làm tôi kinh tởm quá Stephen ah..anh là 1 kẻ hèn và đểu giả.Tôi thà ăn xin còn hơn làm vợ 1 kẻ như anh.._Ivy nói trước mặt Stephen,nhưng nó cố ý nói to để tất cả mọi người đều nghe rõ_tôi không thể chịu đựng được nữa,cả anh và gia đình anh,khiên tôi coi thường quá!

Rồi mặc kệ mọi người đang nhìn nó,Ivy chạy đến Henry,hắn vẫn còn mê man:

_Đưa cậu ấy vào bệnh viện chứ?_Ivy nhìn Jack

_Không cần,ở nhà có bác sĩ riêng rồi.Chỉ cần đưa Henry về nhà là được!_Jack trả lời

_Để Ivy giúp Jack.

Jack gật đầu..

1 vài người chạy đến giúp Jack đỡ Henry dậy..Mọi người trong phòng ồn ào,họ không biết chuyện gì đang xảy ra và quá bất ngờ trước hành động của nó.Stephen thì ấm ớ không nói nên lời,ông bà Livingstone đến đỏ cả mặt vì tức giận và xấu hổ.Còn ông Thomas,ông ta bỏ đi mà không nói 1 lời.Đám cưới mới phút trước còn trang nghiêm bây giờ đã trở thành 1 nơi hỗn độn..Người nói to,kẻ xì xào…

———————————————–

Lần thứ 2 Ivy đến đây,ngôi nhà này…nhưng giờ đây nó chẳng quan tâm gì đến chuyện cũ nữa.Nó chỉ lo lắng về Henry và sức khoẻ của hắn.

1 nhóm người mặc đồ trắng mà Ivy đoán là các bác sĩ và y tá tất tả chạy ra.Họ đặt hắn lên băng ca rồi đẩy nhanh chóng đẩy vào nhà.Ivy và Jack hốt hoảng chạy theo.Họ đưa hắn vào phòng,đóng cửa lại.

_Sao cậu ấy lại như thế này?Sao lại xỉu như thế?_Ivy nhìn qua Jack,bây giờ nó đã bình tâm lại.

Jack trả lời:

_Uống rượu,đánh nhau,dầm mưa,cố hết sức để chạy đến nhà thờ…

Vài câu nói mà Jack vừa thốt ra,tuy nhẹ nhàng,cũng đủ làm tim Ivy thót lại,nó thấy khó thở,chóng mặt…Tất cả là tại vì nó ư?chính nó đã làm hắn ra nông nỗi này…ôi!!tôi là 1 người không ra gì,sao cậu lại yêu tôi vậy Henry??

Cánh cửa phòng bật mở,Ivy liền chạy đến:

_Sao rồi bác sĩ?cậu ấy thế nào rồi?

Ông bác sĩ già nhìn nó,chắc có lẽ thấy ngạc nhiên trước cô dâu đang đứng ở 1 nơi không thích hợp ngoài nhà thờ vào lúc này thế này ^^~,rồi ông nói:

_Cậu ấy sốt cao,mệt mỏi quá sức,cộng thêm tâm trạng không ổn định.Nhưng giờ đã khá hơn rồi.

_Tôi vào thăm được không bác sĩ?_Ivy hỏi

_Được!_ông ta gật đầu_nhưng cậu ấy đang say ngủ vì tôi đã chích thuốc cho cậu ấy.Cô đừng làm ồn.

_Vâng,cám ơn bác sĩ.

Ivy đẩy nhẹ cánh cửa,bước vào khe khẽ.Đây là phòng ngủ của hắn,rất to,được trang trí đơn giản chỉ bởi 2 màu trắng đen nhưng trông rất đẹp.Ivy bước đến gần hơn,hắn nằm đó,trên cái giường rộng lớn,như một thiên thần đang say ngủ…Ngay cả lúc ngủ hắn vẫn đẹp trai với mái tóc nâu bồng bềnh,cái mũi cao và hàng mi dài.

Ivy nhìn hắn,buồn bã…nó thở dài..

Nó nhìn qua cái bàn bên cạnh giường hắn,tim nó bỗng dưng ngừng đập.Nó thấy cuốn sách”Nếu em không là 1 giấc mơ” nằm dưới đống hình,và cả phần 2 của cuốn sách đó…”Gặp lại”.Nó cầm cuốn sách lên,1 xấp hình từ trong đó rơi ra..đó là những tấm hình của nó,tấm nó trèo tường,tấm nó nằm ngủ sau sân trường…cậu yêu tôi từ lúc đó ư,Henry?

Ivy cầm những tờ giấy còn lại,bắt đầu đọc,những dòng chữ viết tay của hắn hiện ra…chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng khiến Ivy bồi hồi,xúc độnh

“Anh xin lỗi,anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương.Chẳng biết tự lúc nào,những hình ảnh của em,giọng nói của em,tiếng cười của em cứ mãi quanh quẩn bên anh.Lúc em khóc,em biết anh đau lòng đến thế nào không?Anh ghét cái cảm giác đó.Em tránh mặt anh,cái nhìn của em nhìn anh sao lạnh lùng đến thế?Em ghét anh đến thế sao?Em nói từ lúc gặp anh,em không có lấy 1 ngày yên ổn,em bảo anh làm ơn trả lại cho em cuộc sống bình thường lúc trước,nhưng em biết không?từ lúc gặp em,anh như không còn là chính anh nữa,giá mà em biết được,anh hạnh phúc thế nào khi được ở bên cạnh em,mỗi giây phút bên em đều có ý nghĩa trong đời anh hơn bất kì giây phút nào khác.”

1 tờ giấy khác… nó thấy sống mũi cay cay..

“Anh là thế,ngang bướng,cộc cằn,khó chịu,nếu anh có chọc em,làm em bực mình,thì hãy hiểu cho anh,đó là cách mà anh muốn được ở bên em….anh phải làm sao đây?làm sao để có em cho riêng anh?

Sẽ có ngày em biết không?có 1 người yêu em đến mức mà người ấy chưa từng tưởng tượng nổi là có thể yêu đến như vậy.Em xuất hiện trước mắt anh 1 cách tự nhiên nhưng đầy tuyệt diệu…”

Tờ giấy cuối cùng…nước mắt nó rơi đầy

“Đau đớn,buồn bã,anh là ai đối với em?một người đáng ghét,1 tên quỉ Satan..anh không muốn thừa nhận là em không yêu anh,anh rất muốn gặp em,để nói với em rằng anh yêu em nhiều như thế nào…nhưng anh sợ,anh sợ mình sẽ đau thêm 1 lần nữa.Và nếu chuyện đó xảy ra,anh sẽ không chịu đựng nổi.. Lá thư này anh viết cho em nhưng chắc em chẳng bao giờ đọc được,em đã chọn cho riêng em 1 con đường,1 con đường không có anh……”

Ivy nhắm mắt lại,để mặc cho 2 hàng nước mắt lặng lẽ rơi….rồi nó quay sang Henry vẫn còn đang say ngủ:

_Em xin lỗi,em đúng là 1 con ngốc..em không muốn gặp anh,em nói em ghét anh chỉ đơn giản là tìm cách để khiến con tim em thôi không loạn nhịp…Em không biết được vô tình em đã làm anh đau khổ đến thế,em không biết được anh yêu em nhiều như thế,em chẳng biết gì hết…đến giờ em mời nhận ra là đối với em,anh có vị trí quan trọng đến thế nào,rằng em cũng yêu anh nhiều đến thế nào!



Nó cúi xuống.hôn nhẹ lên trán Henry..

_Nhưng….chúng ta…không được đâu….em xin lỗi..!!

Cố gắng không nấc lên thành tiếng,nó quay đi….

Ivy chợt đứng lại…Jack đang đứng trước mặt nó,có vẻ như đã nghe hết những gì nó nói.Jack tiến tới,hỏi nó bằng 1 giọng khó hiểu:

_Sao lại không được?Ivy yêu Henry mà!

Ivy không trả lời,nước mắt vẫn rơi

_Ivy trả lời đi!!

_Jack đừng hỏi nữa..

_Không được!Ivy làm như thế là khiến Henry đau buồn thêm đó.Ivy biết không?_Jack đột nhiên lớn tiếng..

_Jack nói khẽ thôi!Henry thức dậy đấy!

_Để nó dậy,cho nó nghe thấy những gì mà Ivy nói..Thà không yêu thì thôi,đã yêu rồi sao lại nỡ đối xử với hắn như vậy hả Ivy?

Ivy lắc đầu:

_Jack không hiểu đâu.

_Vậy nói ra cho Jack hiểu đi.

_Đừng làm khó Ivy mà Jack…Henry sẽ quên Ivy nhanh thôi!

_Nhanh??Ivy nói nghe đơn giản vậy?Jack còn quên chưa được thì Henry quên nhanh được ah?Jack phải thú nhận,tình cảm mà Henry dành cho Ivy mãnh liệt hơn của Jack nhiều lắm…Ivy cũng phải biết đến điều đó chứ?_Jack nói

_Jack đừng nói nữa!!_Nó vừa khóc vừa nói_Chỉ đơn giản là Ivy và Henry không được,không bao giờ được chấp nhận..

Ivy vụt bỏ chạy..

Jack nhìn theo,thế là sao??sao lại không được chấp nhận?Ivy đang nói chuyện gì thế??

—————————————————-

Ivy kêu taxi chạy về nhà..Bộ dạng nó lúc này trông không ổn chút nào,tóc tai bù xù,khuôn mặt tèm lem nước mắt nước mũi với đôi mắt đỏ hoe,ông tài xế taxi cứ nhìn nó chằm chằm,trông vẻ mặt ông ta thì cứ như đang cố gắng kềm nén để không hỏi thăm nó…

Đến nhà Ivy,nó mới sực nhớ ra là nó chẳng có mang theo đồng nào,nó ấp úng 1 cách lúng túng:

_Bác ah,cháu không mang theo tiền.Bác đợi cháu vào nhà lấy tiền nha..

Ông ta lên tiếng:

_Cô có phải là cô dâu chạy trốn không đấy?

_Sao ạ?_nó thắc mắc..

_Báo đài đưa tin nãy giờ,scandal của nhà Livingstone,cô dâu bỏ đi theo công tử nhà Hamilton..

Ivy bất giác thấy xấu hổ,dù sao đi nữa thì chuyện nó bỏ đi ngay trong hôn lễ cũng được mọi người đánh giá không ra thể thống gì,dù bất cứ lý do nào,nhưng nó biết,nó đã hành động đúng.

Ông tài xế thấy nét mặt của nó như thế,liền nói:

_Tôi không biết nguyên nhân là như thế nào,nhưng tôi nghĩ cô hành động đúng.Thằng con nhà ấy là một thằng chẳng ra gì.

Ivy nhìn ông ngơ ngác,nó không hiểu lắm..

_Sao mà cô cứ tròn to mắt nhìn tôi thế?Tôi từng là tài xế cho con trai nhà ấy.._rồi ông xua tay_thôi cô vào nhà đi,hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của vợ chồng tôi nên tôi miễn phí cho cô đấy..

Nó líu ríu cảm ơn ông ấy,lúc nó quay đi vào nha,ông ta còn nói với theo:

_Cô đẹp lắm cô bé ạ!cô hãy sống hạnh phúc nhé..



Một cảm giác dễ chịu nhẹ nhàng lan toả vào trong tâm hồn của Ivy,chỉ 1 lời nói giản đơn từ 1 người không quen biết lúc này lại khiến nó thấy an ủi đi rất nhiều..

———————————————————–

Ivy bước vào nhà,nhưng sao thấy lạ thế này….khoảng sân rộng phía trước có xe tải đang đậu đầy,người đông đúc ra vào.Thấy nó,ai cũng nhìn,soi mói,chỉ trỏ..Nó thấy bất an..

_Cô chủ!_vú Helen chạy ra.

_Vú ah_nó ôm chặt người nhũ mẫu đã nuôi nó từ bé,bật khóc.

Vú Helen xoa đầu nó,nói:

_Tội nghiệp cô chủ của tôi quá.Ông trời sao khắc nghiệt thế này?

Nó đưa tay lau nước mắt

_Có chuyện gì vậy vú?Sao nhà mình lại đông người thế?

_Người ta tới thu đồ đạc ở nhà đấy cô ạ_vú Helen sụt sịt_ngay khi cô vừa bỏ đi,nhà kia đã kêu người tới tịch thu mọi thứ,chúng ta chỉ còn ở đây được 3 ngày nữa là phải dọn đi nơi khác.

_Ba con đâu?_nó hốt hoảng.

_Ông chủ đang ở trên phòng.

Ivy vội chạy lên.Nó đã làm gia đình phá sản,nó đã làm ba nó trắng tay,nó chỉ nghĩ đến bản thân nó….ba ơi…

Ivy mở to cửa phòng,nó thấy ba nó đang đứng bên cửa sổ…trầm ngâm

_Ba_nó chạy đến ôm ba nó từ phía sau,khóc nức nở_con xin lỗi ba..

Ông Thomas quay lại xoa đầu con gái:

_Con có lỗi gì đâu mà phải xin lỗi,con hành động đúng mà..

_Tại con,tại con..con làm ba khổ rồi.

Ông Thomas mỉm cười:

_Con gái ngoan,con không lấy thằng đó là ba mừng lắm,con biết không?

Nó vẫn khóc

_Bây giờ tuy nhà ta không còn gì nữa,nhưng ba vẫn còn có con,vốn quý nhất trên đời của ba.Hai cha con mình sẽ sống tốt mà,phải không con?

Ivy gật đầu,nó dụi mắt.

Đợi nó ngừng khóc,ông Thomas mới lên tiếng:

_Thế còn….cậu trai đó?

Ivy giật mình,ba nó đang hỏi đến cái điều khiến trái tim nó đau nhói..Nó nhìn thẳng vào mắt ba nó,trả lời:

_Ba yên tâm,con sẽ không gặp anh ta nữa.

_Con…yêu cậu ta,đúng không?

Mắt nó lại ngấn lệ…

_Điều đó…không quan trọng.Con biết con và anh ta không được,phải không ba?

_Ba xin lỗi_ông vỗ vai nó_ba xin lỗi..

Nó lại gục đầu vào vai ba nó và khóc….

“Ba xin lỗi con,Ivy..Ba biết con yêu cậu ấy,ba biết con đang đau khổ như thế nào..nhưng không được đâu con ah,chuyện này…ba không chấp nhận được”_ông vừa ôm nó vừa nghĩ.

Thế là nhà Harnett đã phá sản..báo chí,tin tức,truyền thông đang thông báo chuyện này..cộng thêm một tin nóng hổi “Công tử nhà Hamilton giành cô dâu của nhà Livingstone trong ngày cưới”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Brown Eyes….love!!!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook