Cạm Bẫy Độc Thân

Chương 15

Elizabeth Chandler

22/04/2016

Marion chải chuốt tỉ mỉ chuẩn bị đi dự buổi tiếp tân ấy. Đôi vớ trắng của nàng được làm từ tơ lụa thượng hạng. Chiếc áo bó thân mới toanh thu gọn lại vòng eo của nàng và nâng ngực nàng lên để tạo ra cho nàng một vóc dáng thật thời trang. Chiếc váy đầm nàng chọn đã được mặt qua một lần, chỉ một lần duy nhất, bởi đấy là chiếc váy đầm dành cho những dịp đặc biệt, và lớp vải gạc mỏng manh khoác bên ngoài chiếc váy đầm màu tím hường của hoa oải hương tôn lên vẻ đẹp của đôi mắt xám tro và mái tóc vàng nhạt của nàng vô cùng.

Nhưng chính là đôi giày mới của nàng đã đưa nàng nhẹ gót như đang đi trên mây. Là một đôi giày bằng lụa màu tím hường của hoa oải hương được cột với những sợi ruy-băng và đôi gót cao khiến chiều cao thướt tha của nàng tăng lên cả tấc [vài inch]. Ash Denison đã tìm thấy chúng thay trong một cửa hàng trên phố Ship khi nàng bảo với anh ta rằng nàng chẳng có y phục nào phù hợp để mặc. Dù là chúng kẹp lại ngón chân của mình và khiến chuyện đi lại có khó khăn cũng không khấu đi niềm vui của nàng chút nào.

Chính là cái viễn cảnh của Tiểu thư Veronica và những mỹ nhân khác đã ban cho Brand cái diễm phúc khi được quàng tay tại lễ hội của bà chàng khiến nàng phải chịu khó hy sinh để được mỹ miều như thế. Bà Chandos sẽ có mặt, và không hề nghi ngờ nào, Cô Lacey, Cô Byrd, và cũng như Cô Stead. Marion giờ đã là hôn thê của Brand, mặc dù chỉ là diễn kịch, nàng vẫn có ý muốn chàng được kiêu hãnh vì mình.

Diễn kịch khiến nàng nghĩ đến dì Hannah, rồi nàng thở dài.

“Tôi xin lỗi, thưa tiểu thư.” Doris, cô gái hầu của nàng, đặt chiếc lược mà cô vẫn dùng để chải gọn lại những lọn và sợi tóc buông lơi quanh khuôn mặt nàng xuống. “Tôi có phải đã làm tiểu thư đau không?”

“Không hề.” Marion mỉm cười trấn an ánh mắt lo lắng của Doris. “Tôi đang tập trung vào chuyện hít thở. Có lẽ cô có thể thả lỏng chiếc áo bó thân của tôi ra một chút?”

Doris, cô gái nhìn không quá mười tám, lắc đầu. “Không thể trừ khi tiểu thư mặc một chiếc váy khác. Vòng eo [của chiếc váy này] rất là nhỏ.”

“Mmm,” Marion thủ thỉ. “Tôi đã quên rằng thói phù phiếm [làm đẹp] của phụ nữ cũng cần phải trả một cái giá.”

“Tôi có nên chọn một chiếc váy khác không?”

“Chắc chắn là không!” Marion đứng lên để xem xét lại vóc dáng mình trong gương từ mọi góc độ. Đôi mắt nàng dường như phản ánh một một ít sắc màu hường tím từ chiếc váy đầm của mình; làn da nàng có vẻ mềm mại hơn. Đôi hoa tai bằng ngọc thạch anh tím, món trang sức duy nhất của nàng, hoàn hảo phù hợp với những lọn tóc nho nhỏ đóng khung khuôn mặt của nàng. Và vòng eo của nàng lại bé tí cỡ chu vi của hai gang tay của một nam nhân.

“Tôi sẽ nổi cơn thịnh nộ nếu cô cố cởi chiếc váy này khỏi người tôi,” nàng nói.

Doris bật cười. “Tiểu thư nhìn thật duyên dáng, thưa tiểu thư. Tôi chắc chắn rằng Ông Hamilton sẽ không thể rời ánh mắt khỏi tiểu thư cả tối nay.”

Marion không muốn làm xì hơi sự nhiệt tình của cô hầu gái, nhưng nàng tự biết chuyện hơn. Sẽ không có khiêu vũ trong buổi tiếp tân này, vì mục đích chính của nó không phải là vui chơi. Đây là buổi tập hợp chính trị của những thành viên trung thành, và Brand sẽ phải giao tế với đám đông này.

Nàng mang lên đôi găng dài màu trắng của mình khi có ai đó gõ cửa. Doris chạy đến mở ra và Brand đã bước vào phòng. Chàng nhìn đồng hồ. “Chúng ta đã trễ rồi đấy,” chàng nói.

Marion trao một một nụ cười mỏng manh. “Và anh cũng nhìn rất bảnh bao,” nàng nói.

Trên thực tế, chàng nhìn tuyệt đẹp với chiếc vét sậm màu vừa vặn người của mình, và vết sẹo nhỏ bên dưới lông mày của chàng tạo nên một vẻ ngang tàng rõ rệt.

Khi chàng nhìn nàng, thật sự nhìn nàng, chàng đã không mỉm cười, không nói lấy một lời. Chàng nhìn như thể chàng bị hớp cả hồn, và đó là những lời khen tặng tốt nhất.

“Doris,” nàng nói: “nếu cô thấy chán thì hãy xuống phòng của Bà Barton.” Bà Barton là phu nhân của ông quản lý. “Bà ấy nói rằng bà sẽ thấy cô đơn tối nay và có thể dùng một người bầu bạn.”

“Cảm ơn tiểu thư, thưa tiểu thư. Tôi chắc sẽ làm thế một khi mọi việc được hoàn tất ở đây.”

“Và không cần thức chờ tôi. Tôi có đủ khả năng tự chăm sóc bản thân.”

Marion cầm lên chiếc ví dẹp màu hoa oải hương của mình, choàng một miếng chiếc khăn choàng bằng vải gạc mỏng qua vai mình, và lướt ra khỏi phòng. Brand theo sau chân nàng.

Nàng chệnh choạng một chút khi nàng bước xuống cầu thang, nhưng đấy là điều đương nhiên khi nàng mang một đôi giày mới.

Khi Brand giúp nàng bước lên cỗ xe, có một nếp nhăn nhỏ trên trán chàng. “Em nhìn thật duyên dáng,” chàng nói: “và anh chắc rằng anh sẽ là điểm ganh tị của từng nam nhân có mặt tại đấy. Tuy nhiên, em khó có thể đi đứng trong đôi giày đó. Chúng thật không thực tế. Vẫn còn thời gian để thay đổi chúng ra.”

Ơi, hớp hồn chàng lại có tác dụng gì chứ.

Nàng quay đầu và nhướng mày một cách hống hách. “Em sẽ cho anh biết được một bí mật nho nhỏ, Brand ạ. Phụ nữ không phải ăn mặc để làm hài lòng đám nam nhân mà để gây ấn tượng với phụ nữ khác. Mỗi người phụ nữ tại buổi tiếp tân đêm nay sẽ chẳng màn một mảy may rằng giày của em không được thực tế. Cô nàng sẽ muốn chết để biết em đã mua chúng ở đâu.”

“Và em đã mua chúng từ đâu chứ?”

Nàng nhún vai. “Em không biết. Cậu Ash đã mua chúng dùm em. Anh ta dường như biết rất nhiều về thời trang của phụ nữ.”

Brand khom người xuống băng ghế. “Ash,” chàng nói. “Anh phải nên biết từ trước.”

Hove Hall nằm tại phía đông của thành Brighton, hướng về phía ngôi làng Hove, và phải đi qua một đại lộ với những cây du hình thành một mái vòm cây ngay trên đầu. Ngôi nhà được thiết kế theo kiểu tân cổ, một phiên bản lớn hơn, sang trọng hơn của mái nhà của Marion tại Huyện Lake, là ngôi nhà đã được truyền lại cho người bà con của nàng sau khi phụ thân nàng qua đời. Còn có một khác biệt khác. Ngôi nhà của nàng đã dần trở nên tồi tàn theo số tiền ngày càng ít ỏi của phụ thân nàng. Thật hiển nhiên với Marion rằng nơi đây đã không có chuyện thiếu hụt tiền bạc.

Khi họ bước lên bậc tam cấp tại ngoài hiên, họ đã nghe tiếng nói lảm nhảm trên các âm thành của dàn nhạc. Đâu đâu cũng là ngườ-trên cầu thang, trong hội trường, trong đại sảnh-và các bộ binh trong đồng phục và những bộ tóc giả được nhuộm bởi bột trắng di chuyển trong nhóm ấy, rót rượu sâm banh vào những chiếc ly chân dài.

“Nếu chỉ có phân nửa nửa người nơi đây là thành viên đảng tự do Whig,” Marion thì thào vào tai Brand: “Em sẽ rất ngạc nhiên nếu anh không giành lấy vị trí [trong Quốc hội] từ tay của đảng bảo thủ Tory trong cuộc bầu cử bổ sung.”

“Anh chỉ có thể ước vậy! Không, những người này đại đa số là kẻ đứng đôi đàng hoặc là kẻ giả mạo; em biết đấy, họ tuyên bố lòng trung thành chỉ khi dòng rượu được tiếp tục chảy. Khi dòng rượu khô đi, họ cũng vậy thôi.”

“Và chuyện đó chẳng làm phiền anh sao?”

“Anh đâu có phải chi tiền mua rượu đâu.”

“Kẻ cay cú,” nàng thì thầm, nhưng ánh mắt nàng đang cười.

Chàng kéo tay nàng quàng qua cánh tay mình. “Hãy đến đây, anh sẽ giới thiệu em với mọi người.” Giọng chàng trở nghiêm túc. “Hãy nhớ đấy, không phải tất cả mọi người ở đây đều muốn anh giành được sự đề cử. Nếu họ nói những lời sỉ nhục, hãy mặc kệ đi. Đấy là bản chất của chính trị.”

Nàng không thể tưởng tượng được Brand Hamilton cho phép bỏ qua một sỉ nhục. Ông đã không có một tính khí, nhưng chàng là một người đàn ông tự hào. Hoặc có thể là chàng là một người nhạy cảm. Chàng đã không kể nhiều về cuộc sống của mình với ông ngoại của chàng, nhưng nàng biết nó đã không được thoải mái, dễ dàng. Chàng được thoải mái hơn nhiều khi nói về báo chí của mình hoặc chính trị.

“Sao lại nghiêm túc vậy?”

Nàng thả lỏng những nếp nhăn trên trán của mình. “Em không nghĩ rằng,” nàng nói bông đùa: “rằng anh đã có vết sẹo ấy bởi đã cho phép bỏ qua những lời sỉ nhục.”

Chàng vỗ nhẹ vào tay nàng. “Đấy là thời anh còn đấu tay đôi. Giờ anh đã cải cách rồi.”

Một giọng nói khiến họ dừng trên đường đến đại sảnh. “Brand!”

Bà Chandos, tuyệt đẹp trong chiếc váy lụa đỏ sát người, mỉm cười với Brand, sau đó mỉm cười rộng hết cỡ với Marion. “Tiểu thư Marion”, nàng thừa nhận với một cái gật đầu. “Tôi vừa nghe được tin. Nếu tôi biết rằng điều này kẻ độc thân già cũ rít này”-bà chỉ vào Brand-”xuất hiện trong thị trường hôn nhân, tôi đã có thể tóm lây anh ấy khi tôi vẫn còn cơ hội.”

Đó là một lời nói đùa, vì vậy mọi người đều bật cười, mặc dù những tiếng cười của Marion có chút gượng gạo. Brand vẫn còn trong thị trường để kết hôn, chỉ là Bà Chandos không hề biết điều đó.

Bà Chandos giờ đang ngó quanh đám người đông đúc. “Sẽ có một vài trai tim tan nát tối nay, tôi tự nghĩ.”

“Amelia luôn thổi phồng”, Brand nói, rờ ngón tay mình dưới cổ áo.

Marion chỉ mỉm cười.



“Tiểu thư Marion Dane,” Bà Chandos trầm ngâm nói. “Có quan hệ gì với Morley Dane, người gần đây đã được thừa kế danh hiệu của chú anh ta không?”

“Morley là người bà con của tôi. Cha tôi là chú của anh ấy.” Nụ cười của Bà Chandos tắt ngấm. “Thật đáng tiếc cô sinh ra không phải là một nam nhân!”

“Theo quan tâm của tôi thì không phải thế.” Brand choàng tay quanh vai nàng và kéo nàng sát vào mình. “Cô đã quên rồi, Amelia, Marion đã đính hôn với tôi.”

“Tôi thật khờ khạo.” Bà kiềm chế tiếng cười khúc khích. “Điều tôi muốn nói là thật đáng tiếc tiểu thư Marion không thể kế thừa tước hiệu và của cải. Không mệnh hệ gì, cô ấy có địa vị [qua cái họ của một quý tộc].” Lời lảm nhảm của bà ta đã bị cắt ngang khi bà bị vồ bởi một chàng trai trẻ mà đã khiêng bà ấy đi mất.

Sau một hồi im lặng, rồi Marion mới nói: “Hãy chỉnh em nếu em nói sai, nhưng khuôn mặt của quý ông ấy có vẻ khá quen thuộc. Cậu ấy không phải là người đã giải cứu anh khỏi Bà Chandos tại buổi lễ hổi của bà nội anh sao?”

Brand gật đầu. “Tommy Ruddle. Cậy ấy luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn bè. Bên cạnh đó, anh nghĩ rằng cậu ta đã mết Amelia. Anh biết cô ấy là một người phụ nữ ngờ nghệch, nhưng cô ấy không có thâm độc. Trái tim của cô ấy đã đặt để đúng nơi đúng chốn.”

“Lời ấy có nghĩa gì?”

“Đương nhiên là cô ấy là một thành viên đảng tự do Whig.” Nàng cười bởi nàng phải cười, nhưng tận trong tâm trí của mình, nàng vẫn suy nghĩ tới lời nói của Amelia.

Brand ở lại bên cạnh Marion thêm khoảng nửa tiếng, như nàng đã biết trước. Chàng đã sớm trở lại giữa đám đông, được chào mời bởi các những cử tri hoặc người ủng hộ mà muốn có những lời nói riêng vào tai chàng. Nàng vẫy tay chào chàng khi chàng rời đi với đảm bảo rằng nàng rất có khả năng để tự lo liệu.

Đôi chân nàng đã chào thua trước nụ cười của nàng. Phòng chứa áo khoác của phụ nữ nằm trên lầu. Điều duy nhất nàng ao ước là tìm được một nơi yên tĩnh để nàng có thể tháo bỏ giày mình ra và thư giãn những ngón chân bị gò bó của mình. Nếu có những phụ nữ khác ở đó, họ đã quá hiểu rõ.

Trên băng công, nàng đã mặt đối mặt với Tiểu thư Veronica. Marion không có gì phật lòng với cô gái này ngoại trừ việc cô ấy là cô con gái của một Hầu tước và có vẻ rất chắc chắn với bản thân: tự tin, cách biệt, và kênh kiệu. Nàng chưa từng thấy Tiểu thư Veronica xã giao với ai cả.

Cô gái trẻ tuổi hơn ấy đang đứng ở lan can nhấm nháp rượu sâm banh. Marion đang lục lọi trong tâm tâm trí để tìm một lời thích hợp ngoại trừ những lời ngớ ngẩn vô nghĩa khi Tiểu thư Veronica đã lên tiếng.

“Tôi thật là ganh tị với cô”, cô ấy nói. “Cô đã mua đôi giày đẹp tuyệt trần ấy ở nơi nào?”

Miệng của Marion mở há hốc. Trong giây phút ấy, nàng đã hoàn toàn bị thuyết phục. Nàng nâng chiếc váy của mình lên và nhìn xuống đôi giày. Chúng nó quả thật là đẹp tuyệt trần.

Nàng mỉm cười một cách thảm não. “Ngày mai mấy ngón chân của tôi sẽ bị phồng dộp.”

“Một giá nhỏ phải trả cho sự hoàn hảo.”

“Vâng, phải không nào?” Lạ lùng thay, giày của nàng đã không bóp chặt như chúng đã làm một vài phút trước. “Lãnh chúa Denison đã tìm chúng dùm tôi. Tại một cửa hàng trên phố Ship. Anh ấy biết phụ nữ thích những gì.”

“Tôi có thể thấy được điều đó.” Tiểu thư Veronica ra hiệu cho một bộ binh mang đến một khay thức uống, và khi anh ta đến nơi, nàng lấy một ly sâm banh từ đấy và đưa nó cho Marion. “Chúng ta uống một ly vì chuyện gì nào?”

“Vì chúng ta,” Marion họm hỉnh nói: “bởi vì... à... không có chúng ta, thì nam nhân của chúng ta sẽ ở đâu chứ?”

Đó là một phản ứng liếng thoắng lăn ra từ đầu lưỡi của nàng, nhưng nó có một tác động mạnh mẽ với cô gái kia. Môi dưới của nàng run lên. Đôi mắt nàng xuyên thấu vào mắt của Marion. “Cô nói thật là dễ dàng. Cô không hề bị bồn chồn bất an [tại chốn đông người]. Tôi đã theo dõi cô cả nửa giờ qua. Mọi người thực sự thích cô. Còn tôi thì như một con cá mắc cạn. Phụ thân tôi nói rằng tôi không có giúp đỡ gì cho Elliot, rằng trên thực tế, tôi là một trách nhiệm. Ông ấy nói Elliot sẽ mất sự đề cử bởi vì tôi. Tuy nhiên, phụ thân tôi càng quát mắng thì tôi càng cứng nhắc.”

Marion nhìn xuống đôi giày của mình, thắc mắc làm sao mà cuộc nói chuyện lại chuyển qua một hướng thật kỳ quái thế này. Rồi nàng nhìn vào chiếc ly của Tiểu thư Veronica. “Cô nghĩ rằng tôi đã uống quá nhiều chăng?” Tiểu thư Veronica hỏi trong khi suy đoán ý nghĩ của Marion. “Có phải tôi đã tự biến mình thành một trò hề chăng?”

Marion lắc đầu. “Tôi nghĩ rằng phụ thân của cô đã tự hóa bản thân ông ấy thành một trò hề. Tất nhiên cô cảm thấy như một con cá mắc cạn. Tôi cũng cảm thấy vậy mà. Đó là bởi vì chúng ta đều là những người mới trong trò chơi này. Chúng ta thực hành nhiều hơn thì sẽ càng ngày càng thoải mái trong những khung cảnh như thế này mà thôi.”

“Tôi đã trông thấy cô! Cô trông như thể cô đang tận hưởng bản thân.”

“Hãy nhìn tôi đi, Veronica ạ”, Marion nói. “Cô có thể đoán được rằng đôi chân của tôi đang hạnh hạ tôi thế nào không?”

Một tiếng cười bật ra từ Tiểu thư Veronica. “Không. Tôi hiểu ý của cô.”

“Tốt.” Marion đặt chiếc ly của mình lên mặt bàn bên cạnh. “Hãy quên đi đôi chân của tôi. Hãy đi xã giao với khách khứa của phụ thân cô và cho họ chứng kiến được dũng khí của chúng mình.”

“Oh... Tôi không biết. Tôi chưa có chuẩn bị để làm chuyện đó.”

“Chúng ta sẽ cùng đi chung.”

“Cô sẽ không bỏ tôi một mình sao?”

“Tôi sẽ không rời khỏi cô,” Marion hứa.

Cuối cùng nàng đã được để đôi chân của mình nghỉ ngơi trong khi dùng bữa tối. Mặc dù nàng đã không được gặp Brand gì nhiều, nàng cảm thấy thoải mái và vui vẻ. Buổi tối đã tiến triển khá hơn so với nàng dự định. Nàng đã thủ diễn khá hơn là nàng tưởng. Nàng đã có thể cảm ơn Tiểu thư Veronica bởi điều đó. Sau khi nói những lời dũng cảm của mình về chuyện chứng minh cái dũng khí của họ, nàng đã không có lựa chọn nào ngoại từ làm một tấm gương thật tốt.

Sự nhút nhát của Veronica đã dần dần tan chảy, và bây giờ nàng ấy và Ettie Monteith đã đi, tay trong tay, để tìm lấy Ash Denison để họ có thể biết được tên của cái cửa hàng nơi anh ta đã tìm thấy đôi giày đẹp tuyệt trần của Marion.

“Em đang cười tự mãn.” Brand đặt một chiếc đĩa đầy với những món ngon trên bàn trước mặt nàng. “Là thế hoặc là em đã uống quá nhiều rượu sâm banh.”

“Em đang cười tự mãn,” nàng nói: “bởi vì, như em đã nói với anh, đôi giày mới của em đã khiến em trở thành điểm ghen tị của mỗi phụ nữ ở đây.” Ngón tay của nàng chần chừ trên đĩa thức ăn trước khi nàng cuối cùng đã chọn một chiếc bánh atisô. Nàng cắn một mảnh nhỏ và tạo ra một âm thanh khoái lạc trước khi nuốt nó vào. “Và bây giờ Tiểu thư Veronica và con gái lớn của Bà Monteith đã đi truy tìm Ash để tìm ra nơi cậu ta đã mua đôi giày cho em.”

Nàng nhìn lướt qua xung quanh Long Gallery mà giờ được dùng làm phòng ăn trong dịp này, nhưng nàng không thể tìm ra Ash ở nơi nào trong biển người ấy.

Brand cười giòn tan. “Em sẽ không tìm thấy Ash ở đây đâu. Lần cuối anh nhìn thấy cậu ta, cậu ấy đã được dẫn đi bởi một phụ nữ rất kiên định vào trong nhà kính.”

“Nhưng ở đấy ko có ánh đàn đuốc gì cả. Tại sao họ lại tới đó?”

Chàng nhướng chân mày. “Sử dụng trí tưởng tượng của em đi.”

Chợt hiểu ra mọi chuyện. Ash chưa từng tỏ ra có hứng thú gì với chính trị, nhưng anh ta đã tiếp nhận thiệp mời để đến dự buổi tiếp tân của Lãnh chúa Hove. Tất nhiên, phải có một người phụ nữ đứng phía sau chuyện này! Mọi người đều biết danh tiếng của Ash, và không ai nghĩ xấu đi cho anh ta bởi chuyện ấy.

Nhưng đây là một buổi tiếp tân đàng hoàng. Không có những vũ nữ hoặc nữ diễn viên ở đây.

Nàng nghiêng người về phía Brand và thì thầm: “Người phụ nữ ấy là ai?”

“Anh không mang những câu chuyện ra khỏi trường học [không lẻo mép].” Chàng nở một nụ cười lười biếng với nàng.

Nụ cười ấy khiến nàng nổi giận. “Nếu cô ấy là một cô gái hầu hoặc một nhân viên-”

“Đừng có dại dột. Ash sẽ không bao giờ lợi dụng một cô gái không phòng bị, hay là một cô gái nhà lành. Em có nghe anh nói không? Người phụ nữ đã dẫn cậu ấy đi.”

“Vậy thì cô ấy đã kết hôn.”



Đôi mắt của chàng ánh xuống đôi giày nàng. “Môi anh đã bị niêm phong.”

Nàng nhìn xuống chiếc đĩa của mình và chọn một miếng bánh khác. “Bà Milford là một góa phụ, phải không nào?”

“Chuyện gì?” Chàng có vẻ giật mình.

“Bà Milford, anh biết mà, là người phụ nữ đã dẩm lên chân của em bại ban khiêu vũ tại nhà của cô họ Fanny.”

“Anh biết Julia Milford là ai mà!” Thở dài, chàng với lấy tay nàng. “Bà ấy là một góa phụ, nhưng đã có rất nhiều người khác mà không phải. Họ không còn quan trọng. Trên thực tế, phụ nữ chưa bao giờ đóng một phần quan trọng trong cuộc sống của anh. Cho đến bây giờ.”

Ngón tay cái của chàng viền theo lòng bàn tay nàng, và nàng không biết có phải là sự ấm áp từ cái chạm của chàng hay là lời chàng nói đã khiến hơi thở của nàng dồn dập. Cho đến bây giờ.

Ánh mắt chàng dán chặt vào mắt nàng. “Anh sẽ làm lại cuộc đời.” chàng bị tạm dừng, rồi tiếp tục: “Em có thể nói cùng như vậy không?”

Nàng muốn nói được, nhưng nàng không thể để lời nói dối thoát qua môi mình. “Không,” nàng vội nói trước lòng can đảm của nàng tan biến. “Em không nghĩ cuộc đời em có thể bắt đầu lại một cách sạch sẻ.”

“Vì David?”

“Phải. David Kerr.”

“Chuyện gì đã xảy ra, Marion ạ? Em không thể kể với anh sao?”

Nàng gượng gạo một nụ cười. “Chúng ta đã không thực đính hôn, Brand ạ, do đó anh không có quyền hỏi em câu đó. Và đừng nghĩ rằng em đang cố câu một lời cầu hôn. Hiện giờ là thời điểm sai lầm để bàn thảo chuyện này.”

“Và khi nào mới là thời điểm đúng?”

Nàng không đành nhìn vào ánh mắt chằm chằm của chàng nên đã quay mặt đi. “Em không biết”, nàng thì thầm. “Có thể...” Nàng lắc đầu. “Em không biết.”

Khuôn mặt chàng nhăn nhó và chàng đã bỏ tay nàng xuống. “Anh xin phép.” Chàng đứng dậy. “Anh nghĩ anh cần một thứ mạnh hơn là rượu sâm banh.”

Trước khi nàng hiểu được ý tứ của chàng, chàng đẩy chiếc ghế của mình tránh đường và để nàng lại đấy.

Nàng nhìn theo chàng với một một cảm giác rỗng tuếch trong lòng. Làm một chuyện đúng đắn không nên khiến nàng có cảm giác tồi tệ như vậy. Đó có phải là điều đúng đắn phải làm không? Nàng ấy cần thời gian để suy nghĩ.

Nàng nhìn xuống chiếc đĩa của mình và đẩy nó sang một bên. Tất cả các món nàng yêu thích đều có ở đấy, nhưng nàng đã mất đi khẩu vị.

“Marion?”

“Brand?” Nàng nhìn lên với một nụ cười.

Nhưng đấy không phải là Brand đã cúi đầu hôn tay nàng. Đó là người đàn ông nàng căm ghét và sợ hãi hơn tất cả, là người đàn ông mà nàng đã gặp mặt lần cuối tại hiệu sách Hatchard tại phố Piccadilly khi nàng đã đưa cho hắn những nữ trang bằng ngọc lục bảo, di vật của mẫu thân nàng, là món có giá trị duy nhất có mà nàng còn lại để bịt miệng hắn.

Đôi môi của hắn vẫn mấp máy, nhưng nàng đã không thể nghe thấy lời hắn nói bởi tiếng gầm rú trong tai mình. Máu huyết của nàng đang tuông thật nhanh và mãnh liệt trong các tỉnh mạch toàn thân nàng. Nàng nắm chặt vào mặt bàn khi đầu óc nàng bắt đầu choáng váng.

“Ôi, ôi,” giọng nói đáng ghét đó vang lên: “Anh nghĩ rằng em đang lấy làm ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.”

Sự tự tin không thể chịu đựng được của hắn giúp nàng bình tĩnh trở lại, và nàng bắt đầu hít thở sâu vào để có thể tự chủ được bản thân. Khi nàng nhìn lên hắn, nàng đã không cố che giấu lòng căm ghét của mình. Hắn còn ý thức đủ để lùi bước xa chiếc bàn.

“Điều duy nhất anh muốn,” hắn vui vẻ nói: “là được nói một vài lời riêng tư với em. Sao chúng ta không đi dạo một vòng trong vườn nào?”

Một giọng nói vui vẻ, một nụ cười dễ mến, một vẻ về ngoài thân thiện-đấy là David. Nàng muốn nhổ vào mặt hắn.

Nàng buộc đầu gối của mình thẳng ra khi nàng đứng người dậy. Hắn đưa cánh tay ra cho nàng quàng vào, nhưng nàng đã né đi như thể nó là một con rắn độc. Cột sống thẳng đứng, nàng không một lời lướt qua người hắn và bước đến cầu cầu thang.

Khuôn mặt cứng như đá, Brand cứ lướt qua những người đang chúc mừng chàng trong phòng trong, khiến nhiều cặp chân mày phải [bối rối] nhướng lên. Đây là Brand của ngày xưa, nghiệt ngã và khó gần.

“Chắc đang khớp, tôi không nên thắc mắc,” một ông lão lớn tuổi uyên bác nhận xét với người đứng cạnh mình. “Sự hồi hộp trong khi chờ đợi quyết định sau cùng hẳn sẽ có ảnh hưởng của nó.”

“Tôi hy vọng chỉ là vậy thôi,” câu đáp lại: “bởi tôi đã bỏ phiếu cho cậu ấy.”

Brand tiến thẳng đến thư viện, nơi mà chàng biết chủ nhà đã giữ loại rượu brandy tốt nhất của mình. Có những người khác cũng có cùng một ý tưởng, nhóm người thân [của chủ nhà], đang hút thuốc và rất thoải mái với chai chứa rượu trên tủ búp phê.

Chàng đáp lấy lệ với nỗ lực của họ để lôi cuốn chàng vào cuộc hội thoại, và sau khi rót cho mình một ly brandy thật đầy ắp, chàng xin kiếu và bước qua cánh cửa to [kiểu Pháp] mở ra ngoài băng công hướng ra sân.

Đây là nơi mà Ash đã tìm thấy chàng một vài phút sau đó khi anh ta cũng thế - vào tìm một thứ gì đó mạnh hơn sâm banh. “Sao lại cau có vậy?”

“Marion!” Brand đáp ngắn gọn. Chàng nốc cạn ly mình. “Thôi, tôi tốt hơn nên trở lại trước khi nàng nghĩ rằng tôi đã bỏ rơi nàng.”

“Ah, là một vụ bất hòa của uyên ương. Tôi tưởng đây là vụ đính hôn giả tạo?”

Brand ước gì chàng đã không đề cập tên của Marion. Chắc chắn một điều là: Chàng sẽ không giải thích gì cả. Ash chẳng thích gì hơn là đá bạn mình khi đã bị ngã, có nghĩa là một người phụ nữ nào đó đã làm họ rối trí đến nổi họ nguyện ý bước lên con đường dài lê thê tại giáo đường. Và có lẽ Ash đã nói đúng. Có lẽ trí tuệ của chàng đã rối bời. Giây phút trước chàng đang vui vẻ rồi giây phút kế thì chàng lại sầu não. Hồn ma của tình yêu đã mất của nàng cứ lảng vảng giữa hai người họ.

Chàng đã chịu hết nổi rồi. Chàng đã tán tỉnh nàng với thật nhiều hạn chế còn hơn là một thánh nhân đáng kiếp có thể có. Chàng biết rật rõ ràng rằng nàng không phải xa cách chàng bởi nàng nghĩ rằng chàng thấp kém hơn nàng. Và chàng biết rằng nếu chàng cố đẩy nàng chàng đã có thể có nàng trên giường của mình. Nhưng David Kerr? Làm sao chàng có thể đấu lại một chiếc bóng chứ?

Chàng liếc nhìn sang Ash để thấy bạn mình đang nhìn mình với một ánh suy đoán trong mắt.

“Tốt nhất là tôi quay trở lại”, Brand nói, và khép chặt đôi môi mình.

Ash cười toe toét và đặt một tay lên vai Brand. “Quá muộn rồi. Cô nàng đã đi ra ngoài với người đàn ông khác. Đừng cau có với tôi. Nó có vẻ hoàn toàn thanh bạch. Họ đang đi bộ trong vườn. Tôi đã đi ngang hai người họ trên đường đến đây. Tôi tin rằng hắn đã biết Marion tại Keswick, mặc dù hắn đã dành những năm qua làm nông nghiệp tại Canada.”

“Tên của hắn?”

Vẻ đanh thép trong giọng nói của Brand xóa đi nụ cười trên mặt Ash. “David Kerr. Xem đấy, tôi đã điều tra hắn sau khi tôi gặp hắn tại khách sạn của cậu. Hắn chính xác là người và thứ mà hắn bộc lộ ra ngoài.”

Điều gì mà Brand định nói đã tiêu tán khi người chủ tiệc đã vỗ vào vai chàng. “Cuộc họp sắp bắt đầu đấy”, Lãnh chúa Hove nói. “Hãy nhanh chân đi, Brand ạ. Chúng tôi đang tụ tập trong thư viện.” Ông ta cau mày với biểu hiện của Brand. “Cậu còn nhớ về buổi họp chứ?”

“Đương nhiên,” Brand đáp.

Brand nhìn Ash một cách vô vọng.

“Tôi sẽ tìm tiểu thư Marion,” Ash nói, lý giải ánh mắt đó một cách chính xác: “và sẽ xin lỗi thay cậu.” Khi Brang vẫn còn trù trừ chưa nhất quyết, anh nói thêm: “Hãy để mọi chuyện cho tôi [lo liệu].”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cạm Bẫy Độc Thân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook