Cặp Đôi Ngớ Ngẩn

Chương 28: BIẾT NGƯỜI, BIẾT MẶT KHÔNG BIẾT LÒNG

Nguyễn Thủy Tiên

07/07/2015

Kiệt không nói gì mà kéo hẳn tôi ra khỏi nhà.

Tôi vẫn luôn miệng xin ở lại, bây giờ tôi đổi ý rồi, tôi muốn cứu cậu ta khỏi ý nghĩ tự vẫn kia. Với lại tâm nguyện của Vi rốt cuộc là gì???

-Anh có thể cho tôi một cơ hội được không?

-Cô quá đáng lắm. Mau biến khỏi tầm mắt tôi!

Nói rồi hắn để tôi ngồi ngoài cổng. Tôi cảm thấy hối hận vô cùng khi đã tò mò thứ không nên tò mò. Cậu ta muốn chết ư? Biết chết mà không cứu thì không phải là người nữa. Tôi thẫn thờ suy nghĩ, tôi nên làm gì đây?

Bây giờ có lẽ tôi phải giải quyết chuyện của mình trước. Phải tìm cách liên lạc với Duy.

Điện thoại đã để lại ở nhà Kiệt. Ngôi nhà này lại đặt ở vị trí như cách biệt thế giới bên ngoài. Tiền không, tài sản không. Nghèo hơn cả một con mèo.

Chẳng lẽ tôi phải đi bộ ra khỏi nơi quái quỷ này sao?

“Anh đuổi tôi đi cũng phải cho tôi mượn tiền chứ??? Còn điện thoại của tôi nữa!???”

Tôi xô đẩy cửa một cách bất lực. Đồ vô lương tâm!

Tôi định bụng đi ra khỏi nơi đây bằng mọi cách… Tôi cứ thế chạy. Vì chỉ có như vậy mới tìm được Duy và nhờ cậu ấy cùng tìm cách giúp Kiệt thoát khỏi ý nghĩ tự tử.

****

Tôi chạy mãi, chạy mãi nhưng vẫn không tìm được lối ra. Trời đã chập choạng tối, tôi bắt đầu thấm mệt. Cũng chính lúc đó tôi bị trượt chân lăn xuống dốc mấy vòng. Tay tôi bị sợt 1 mảng lớn.Chân tôi hình như bị trật luôn rồi. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, mệt mỏi và đau đớn.

“Có ai không? Cứu tôi với!!!”

Tôi thều thào một cách vô vọng. Nguy thật! Tôi sẽ chết như thế này à? Một mình trong rừng sâu u ám? Chết cũng không có cái hòm cho tử tế nữa. Đời về cơ bản là thê thảm. TT^TT

Nước mắt rơi từ đâu rơi lã chã. “Bình tĩnh đi mà, mày đâu phải là cái đứa dễ rơi nước mắt đến vậy”. Xung quanh toàn là rừng cây. Tôi chẳng còn nhấc nổi chân mình. Bây giờ cứu bản thân còn chẳng nổi nữa là cứu ai.

Thôi thì nằm ngủ rồi chết luôn cho khỏe.

Mùi hương của đất, cộng thêm cái lạnh xung quanh khiến tôi gần như bị tê liệt…

“Tớ sẽ chờ cậu”



Trong lúc mê sảng bỗng nhiên hình ảnh Duy hiện lên trong tâm trí tôi. Ừ thì kể cả tỉnh hay mê thì cái mặt của thằng đần đó vẫn chẳng thể nào thoát ra khỏi đầu tôi.

Nhưng mà, là câu nói đó, nói là “Sẽ chờ” tôi ấy, bỗng nhiên lại xuất hiện vào lúc này, khiến tôi muốn gắng gượng thêm chút nữa, rồi dù có chết tôi cũng không hối hận. Duy đang chờ tôi, tôi không thể ngã gục dễ dàng được.

Tôi gắng gượng bò dậy đi, cảm giác thật mệt mỏi và khó nhọc. Bám rồi trượt, chân tay thì đau nhức nhối.

Sau một lúc vật lộn tôi cũng vượt qua được cái dốc quái quỷ… Đi một đoạn cách đó không xa thật ngạc nhiên phía trước mặt tôi đã là đường lớn. Nghĩa là sẽ có xe đi qua và có người?

Tôi đi dọc con đường nọ mặc kệ là đến đâu. Khoảng chừng 15 phút ngồi đó vẫn chưa có ai. Tôi khoanh tay ngồi tại chỗ một mình bật khóc. Từ trước tới giờ vẫn tin ở hiền gặp lành, ở tốt sống lâu. Vậy mà giờ thì sao? Bụt ơi! Ông đâu rồi???

Và chắc bụt cũng có thật đấy mọi người. Đang hết hi vọng tập hai thì từ đâu xuất hiện ánh sáng lấp lóa của chiếc xe ô tô nào đấy. Tôi vẫy tay, nước mắt nước mũi tèm nhem, răng nhe cười vì vui mừng.

Ô tô dừng lại. Có vài người ngồi trong đó bỗng nhiên xông ra lôi tôi vào. Bịt mồm và tôi chìm nghỉm trong giấc ngủ một cách bất ngờ mà chẳng hiểu tại sao nữa???

Sao cái số tôi lại thế này? Tại sao???

****

Ngày hôm sau….

Cái gì đến nó cũng vẫn sẽ đến. Bọn bắt cóc đang ở đây với tôi. Tôi đang ở trong một cái kho y như trong phim vậy đó. Tay chân thì bị trói chặt với ghế….

-Các người là ai????

Tôi hỏi mà chẳng ai thèm trả lời…

-Tại sao lại bắt tôi??? Tại sao? Tôi đã làm gì cơ chứ???

-Cậu đã làm sai rất nhiều đấy!!!

Giọng nói này thật quen thuộc quá… Là … ai???

Từ xa, bóng dáng người bạn quen thuộc đang tiến lại nơi tôi. Cậu ta mặc một bộ đen, vẫn khuôn mặt hiền lành ấy, nhưng mà bây giờ khác quá, sao cậu ấy lại làm vậy với tôi?

-Khải Ca? Sao lại là cậu???



-Tại sao à? Cậu chưa từng nghĩ tại sao tôi làm thế này với cậu à?

-Cậu đang đùa phải không? Bây giờ đem tớ ra khỏi đây đi, tớ mệt không còn sức để chơi nữa!

-Chơi? Tôi không đùa! Chính tôi là kẻ chủ mưu bắt cóc cậu!

-Tại sao??? Cậu đang nói gì vậy tên khốn này?

-Hỏi ông bố thân yêu của cậu ấy!!!

-Bố tôi luôn coi trọng gia đình cậu!

-Coi trọng ư? HAHAHA!!! Bố thí thì có. Ông ta luôn xem chúng tôi như kẻ ăn mày vậy!

-Khải Ca à?

-Mười năm trước, vì tin tưởng bố cậu mà việc làm ăn của gia đình tôi bị thất bại. Cả nhà tôi bị tống khứ ra nước ngoài tha hương không bạn bè người thân thích. Bây giờ quay lại thì tỏ ra bạn bè thân thiết, quan tâm lắm. Tôn trọng à? Dù biết tôi thích cậu nhưng câu trả lời của ông ta thì sao? “Cháu nghĩ cháu xứng đáng với nó không?” .

Tôi vẫn mặt dày theo đuổi cậu nhưng cậu chưa một lần để ý tôi. Cậu chỉ biết tới Duy. Thất vọng nhiều nhưng tôi vẫn cố hi vọng. Và ông bố tuyệt vời của cậu lại chơi chiêu cho cậu lấy cái thằng Gia Kiệt nào đó…

Cậu ta đang nói cái quái gì vậy? Bố tôi luôn coi nhà họ như người nhà. Với lại sao cậu ta lại biết chuyện tôi được đính hôn với Kiệt!?

-Tại sao cậu biết tôi được đính hôn với Kiệt?

-Chuyện gì tôi chẳng biết! À mà. Tôi sẽ khiến cho cậu cũng như tôi. Bị chính người mình yêu bỏ rơi!

Cậu ta đang định làm gì để gây hiểu lầm cho tôi và Duy ư?

-Người hẹn Duy tới chỗ nhà hàng đó là cậu?

-Tất nhiên. Cậu nghĩ có chuyện trùng hợp vậy sao?

-Cậu…tôi thật không ngờ!!!!

-Haha. Thằng Duy đó chắc chắn sẽ hận cậu phát điên. Nếu cậu không thuộc về tôi, thì sẽ không có ai có được cậu!!!

-Cậu điên rồi!!! Cậu dừng lại ngay đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cặp Đôi Ngớ Ngẩn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook