Cầu Mà Không Được

Chương 39: Sơn Khuyển 38

Long Ngâm Thảo

20/01/2022

Cô chiếu rọi toàn bộ sân khấu.

Mấy ngày tiếp theo, quả nhiên là không nằm ngoài dự đoán của Thời Vũ, sau khi video của Diệp Thanh Linh trở nên nổi tiếng trên mạng, Tinh Nguyệt liền thừa thắng xông lên, bắt đầu có hành động tiếp theo.

Đầu tiên, bối cảnh của buổi biểu diễn trong video được đào ra: Màn trình diễn của Diệp Thanh Linh được ghi hình tại một cuộc thi ở Học Viện Âm Nhạc Hải Thành, Diệp Thanh Linh là khách mời diễn áp chót. Ngoài ra, cô ấy cũng là sinh viên vừa tốt nghiệp của trường.

Rất nhiều sinh viên của Học Viện Âm Nhạc Hải Thành cũng lên tiếng, nói rằng đàn chị của bọn họ còn là sinh viên tốt nghiệp loại ưu, không những thành tích luôn đứng đầu, mà suốt bốn năm học tại trường cũng đạt được vô vàn giải thưởng, hơn nữa, ngoại hình còn xinh đẹp như thế, quả là nữ thần của toàn dân.

Khi những lời từ sinh viên của trường được đăng ra, trừ người khen, còn có người tỏ vẻ không tin: "Nổ hả? Thành tích xuất sắc, ngoại hình còn chói lóa, vậy sao chị của tụi bây không vào showbiz đê? Cùng lắm là chỉ được tham gia vài cái buổi thi đấu cỏn con trong trường thôi chứ gì."

"Mạnh dạn đoán là ngoại hình cũng thường thường, nói xinh đẹp thì là do mấy người mê muội trông gà hóa cuốc nhỉ? Nếu là xinh thật thì làm cái gì mà video không dám quay rõ thế? Camera-man không dám quay cận mặt hay gì?"

Thế giới ảo đôi lúc sẽ như thế, cho dù có đang nói sự thật, nhưng quá nhiều người nói ra, nhất định sẽ có một bộ phận khác sinh ra tâm lý muốn đi ngược lại với đám đông, không muốn tin vào sự thật.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, trên trang chính thức của học viện đã tung ra bản ghi hình sắc nét của màn trình diễn, vả cho những người đó lệch cả mặt.

Trong video, Diệp Thanh Linh mặc chiếc váy lụa màu đen, ánh đèn sân khấu chiếu xuống càng khiến cho làn da trắng như tuyết thêm phần nổi bật, trang điểm cũng rất nhẹ, ngũ quan tinh xảo, gương mặt tuy nhỏ nhắn lại thanh tú, nhưng góc mặt và cằm lại hoàn toàn tương phản, sắc bén đến nỗi có chút lấn lướt.

Một khuôn mặt như thế này, dù có xem trái xem phải gì thì cũng xinh đẹp quá trời quá đất.

Phía bên học viện vừa tung video ra, những người lúc trước đã công kích ngoại hình của Diệp Thanh Linh bỗng nhiên lại im bặt. Dưới sự dẫn dắt truyền thông của Tinh Nguyệt, thái độ đã được chuyển thành một loại phản ứng khác...

Sinh viên tài năng của Học Viện Âm Nhạc Hải Thành, không những bản lĩnh, chuyên nghiệp mà ngoại hình lại càng nổi bật, nếu cô gái này vào showbiz thì đảm bảo sẽ gây tiếng vang thật lớn, nếu không nổi tiếng nữa thì đúng là ông trời không có mắt!

Trên mạng còn có người nói, cách Diệp Thanh Linh hát rất giống giọng của Utaite nổi tiếng - Cô Linh, tuy nói giọng giống, nhưng mà Cô Linh chưa bao giờ lộ mặt, cũng chưa bao giờ nghe phong thanh về những thông tin cá nhân. Nhưng những người biết thân phận của Diệp Thanh Linh thì cũng chỉ tầm mấy chục người mà thôi, cư dân mạng không tìm ra được thêm bằng chứng, không bao lâu sau cũng quên béng chuyện này.

Rất nhanh đã có thêm tin hành lang, nói rằng sau khi đạo diễn của chương trình《Giọng Hát Nội Lực》nhìn thấy video này, vị đạo diễn ấy đã lập tức xin thông tin liên hệ của Diệp Thanh Linh thông qua Học Viện Âm Nhạc Hải Thành, tự mình mời cô ấy tham gia chương trình.

Trong lúc lướt điện thoại, Diệp Thanh Linh vô tình nhìn đến tin đồn này, cô chỉ biết dở khóc dở cười, khóe mắt cũng giật giật mấy cái, rõ ràng đây là kiệt tác của Truyền Thông Tinh Nguyệt.

Cô chụp màn hình rồi gửi cho Hoàng Tiểu Dật: [ Tiểu Dật, cái này có phải hơi lộ liễu không ạ? ]

Đạo diễn tự mình mời?

Không, không đến mức đó nhỉ...?

Diệp Thanh Linh: [ Dở khóc dở cười.jpg]

Hoàng Tiểu Dật trả lời rất nhanh: [ Hahahahaha không có không có, Thanh Linh, em không biết đó thôi, đạo diễn của chương trình có quen với sếp Chu á. Cái hôm mà em ký hợp đồng với sếp Chu, vừa khéo là có buổi tiệc rượu với vị đạo diễn đó, lúc ấy đạo diễn cũng vô tình xem được video của em, còn la hét om sòm đòi em đi thi cho bằng được luôn mà. ]

Hoàng Tiểu Dật: [ Tóm lại, Thanh Linh nè, em không cần áp lực gì hết, mấy bữa này cứ tập trung tập hát là được! Thực lực của em mạnh như vậy, chờ đến ngày thi tụi mình sẽ tiến vào vòng trong bằng số phiếu cao chót vót luôn! ]

Hoàng Tiểu Dật lại gửi thêm một đống sticker "Siêu giỏi" qua.

Bảo sao hồi mình mới vừa ký hợp đồng cái roẹt thì chưa tới một ngày mà bên Tinh Nguyệt đã đàm phán xong chương trình《Giọng Hát Nội Lực》.

Diệp Thanh Linh cười, gõ chữ: [ Ừm. ]

.......

Rất nhanh đã đến một ngày trước ngày ghi hình vòng đầu tiên của《Giọng Hát Nội Lực》.

Theo sự phân phó của Thời Vũ, Trương Y đã tra ra tư liệu của những thí sinh và bối cảnh của chương trình《Giọng Hát Nội Lực》rồi gửi cho cô ấy.

Trùng hợp nhất là nhà đầu tư của chương trình này lại là Quách Nghị Truyền, người mà Thời Vũ quen biết... Cũng không đến nỗi xem là có quen biết, vì Quách Nghị Truyền đã từng hợp tác với công ty của Thời Vũ rồi, nhưng mà công ty của hắn ta không có bao nhiêu tiềm lực, chỉ được một hai lần thì ban giám đốc của Thời Thị đã đổi sang hợp tác với công ty khác.

Thời Vũ cũng chỉ thấy được mặt của Quách Nghị Truyền từ phía xa xa trong một buổi tiệc tối. Sở dĩ Thời Vũ nhớ được hắn là do nghe được tin đồn rằng hắn là người rất đê tiện, nam nữ đều chơi, đặc biệt, hắn còn thích tìm chơi những thứ quái đản, những hào môn thế gia ở trong cái Hải Thành này không ít thì nhiều cũng đều nghe được một số tin đồn về hắn.

Nhưng mà cái ngành này vốn dĩ đã thế, Thời Vũ nghe tai này lại lọt qua tai khác, không để ở trong lòng.

Thời Vũ tiếp tục xem tư liệu, nhìn đến những thông tin của các thí sinh lại nhướng mày, nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng.

Chỉ có ba mươi hai thí sinh thôi đã có hai người từng có quan hệ mập mờ với Quách Nghị Truyền, ba người từng tìm cách tiếp cận hắn, muốn lợi dụng quan hệ, cả nam lẫn nữ.

Trương Y cũng vừa gửi thêm tin nhắn: [ Sếp Thời, nhìn cái chương trình này có vẻ không ổn lắm... Bên mình có cần làm gì không nhỉ? ]

Tuy là ông chủ Chu Phá Quang của Tinh Nguyệt và đạo diễn của《Giọng Hát Nội Lực》có quen biết, nhưng mà dù sao đây cũng chỉ là một chương trình giải trí mà thôi, đứng trước mặt nhà đầu tư lớn nhất thì đạo diễn cũng không có tiếng nói gì.

Quách Nghị Truyền muốn giở trò với cái chương trình này, thậm chí là động tay vào số phiếu bầu thì cũng quá là dễ dàng.

Chương trình này, xác định là không có vụ thi đấu công bằng rồi.

Nhưng mà không chỉ showbiz, trên thế giới này làm gì có chỗ nào không phải như vậy? Cá lớn nuốt cá bé, cầm tiền thì đi đường quyền.

"Chậc."

Thời Vũ rũ mắt, nhìn điện thoại nhạt nhẽo, đáp lời: [ Tạm thời không cần, quan sát kỹ là được. ]

Nếu cô đã nhượng bộ, đồng ý cho Diệp Thanh Linh vào showbiz để lang bạt, vậy thì bây giờ cô sẽ cho Diệp Thanh Linh thấy cho rõ màu sắc của bầu trời mà cô ấy muốn.

Nói không chừng, Diệp Thanh Linh ra bên ngoài va chạm tới nỗi vỡ đầu chảy máu, tới lúc đó không cần Thời Vũ làm gì thì tự bản thân của cô ấy cũng biết đường mà ngoan ngoãn lùi về sau ấy nhỉ?

Thời Vũ cong môi, cười khẽ.

.......

Thời Vũ về đến nhà thì đã gần mười một giờ đêm. Bình thường vào tầm giờ này, Diệp Thanh Linh luôn ôm gối ngồi trên sô pha đợi cô về. Nhưng mà hôm nay, ánh đèn trắng trong phòng khách vẫn sáng rọi, bên trong lại chẳng có ai.

Thời Vũ nhíu mày, vào thang máy lên đến tầng ba để xem phòng của Diệp Thanh Linh, không có ai trong đó. Lên đến phòng mình trên tầng bốn, vẫn không hề có một ai.

Cô lấy điện thoại ra, đang định gọi cho Diệp Thanh Linh thì bỗng nhiên cô lại nhớ đến một chuyện nên vội rảo bước đến một căn phòng nghỉ.

Biệt thự này cách âm rất tốt, mãi cho đến khi đẩy cửa ra, Thời Vũ mới nghe được tiếng hát ở bên trong.

Mấy ngày nay, buổi sáng nào Diệp Thanh Linh cũng đến công ty để tập luyện, hôm nay về xong lại đến phòng nghỉ ngơi, lấy bút ghi âm ra hát.

Diệp Thanh Linh nghe được tiếng mở cửa, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Thời Vũ rồi nhoẻn miệng cười. Đêm mùa thu, nhiệt độ không khí cũng không cao, trên chiếc cổ thiên nga trắng nõn của cô ấy lại có mấy giọt mồ hôi trong suốt đang chảy xuống.

Hơi thở của Diệp Thanh Linh hơi hổn hển, sắc mặt mang theo một chút mỏi mệt, nhưng đôi mắt vẫn cứ sáng trong rực rỡ sắc màu, tràn đầy sự nhiệt tình yêu thương đối với chuyện mà cô ấy thích.

Thời Vũ nhìn sâu vào đôi mắt mãnh liệt của Diệp Thanh Linh, trong đầu lại hiện lên những thông tin mà hôm nay cô thấy về《Giọng Hát Nội Lực》, cổ họng bỗng dưng lại thấy khô khốc, có chút đau đớn.

Nhưng rất nhanh, những cảm xúc trong lòng Thời Vũ đã tan biến, cô nhẹ giọng cười cười nhìn Diệp Thanh Linh: "Tập bao lâu rồi?"

"Ừm... Về nhà xong thì hát hai tiếng ạ!" Diệp Thanh Linh vươn vai lười nhác, cười cười rồi tiến đến trước mặt Thời Vũ, đôi tay còn đang nắm ở sau lưng, giống hệt như là một đứa nhỏ muốn được khen, ngẩng đầu cười trông rất đáng yêu.

Thời Vũ nâng tay lên, động tác đã không còn sự cứng nhắc như trước, vô cùng thuần thục mà xoa đầu của Diệp Thanh Linh. Mái tóc của Diệp Thanh Linh lại càng trở nên bù xù hơn, Thời Vũ lại chậm rãi mà chải chải lại: "Rửa mặt đi, chuẩn bị ngủ."



"Em không ngủ được..." Diệp Thanh Linh tựa đầu lên vai Thời Vũ, ôm lấy cô ấy bước về phía cửa, "Ngày mai em thi rồi, tâm trạng em thấy hồi hộp quá à."

"Chị Thời, nếu ngày mai em được vào vòng trong, chị có thưởng gì cho em không ạ?" Diệp Thanh Linh nũng nịu hỏi.

"Còn chưa thi mà em đã chắc ăn là em sẽ được vào vòng trong rồi?" Thời Vũ nhướng mày.

"Dạ!" Diệp Thanh Linh gật đầu, cười xán lạn, "Bởi vì em thấy em hát cũng được mà, chị Thời, chị không thấy thế ạ?"

"... Cái đồ tự luyến."

Thời Vũ nhìn ánh mắt trong trẻo của Diệp Thanh Linh, khóe môi hơi run rẩy, cô muốn nói... có lẽ là trận thi đấu ngày mai sẽ không được tốt đẹp như trong tưởng tượng của Diệp Thanh Linh.

Nhưng cuối cùng cô lại đổi thành: "Em muốn được thưởng cái gì?"

"Em cũng không biết nữa..." Diệp Thanh Linh chu môi, suy nghĩ một hồi lại ợm ờ mà nói, "Chị Thời, nếu mà chị muốn thưởng cho em, thì đương nhiên là chị phải nghĩ rồi!"

Thời Vũ: "..."

Cô cạn lời, chỉ đành gật đầu: "Được rồi."

Thật là... Bó tay chấm com.

.......

Sáng sớm hôm sau, khó có được một ngày mà Diệp Thanh Linh không ngủ nướng, sức sống bừng bừng, bước qua ăn cơm sáng, sau đó lại chào tạm biệt Thời Vũ và bà ngoại: "Chị, ngoại, người của bên công ty đang đứng trước cửa chờ con rồi, em đi nhá."

Bà ngoại gật đầu, cười ha hả: "Tiểu Linh, cố lên."

Thời Vũ nhẹ nhàng thở ra, híp đôi mắt, phất phất tay.

Diệp Thanh Linh lại nhảy lon ton về lại bàn ăn, mở to hai mắt, nhìn Thời Vũ mà cười: "Chị, chị không ra tiễn em ạ?"

"Cách có mấy bước, tiễn cái gì mà tiễn?" Thời Vũ mất kiên nhẫn, khẽ cười thành tiếng, ngón tay búng thật mạnh lên trán của Diệp Thanh Linh khiến cô ấy "gào" lên một hơi.

Trong nháy mắt, Diệp Thanh Linh đã gục đầu tỏ vẻ tủi thân, đôi mắt chớp chớp.

Cuối cùng, Thời Vũ vẫn dắt cô ấy đến trước cửa biệt thự.

Diệp Thanh Linh nhảy lên xe công ty rồi mà còn không quên quay đầu lại nhìn Thời Vũ, vẫy vẫy tay.

"Thanh Linh," Hoàng Tiểu Dật nhìn bóng người phía ngoài xe, ánh mắt chợt tối lại, nhẹ giọng vui đùa nói, "Quan hệ của em với chị Thời của em tốt thật đó."

"Ừm!" Diệp Thanh Linh không nhìn ra cửa sổ nữa, gật đầu cười tủm tỉm, "Bởi vì chị Thời và bà ngoại chính là những người thân duy nhất của em ở đây mà, em thương bọn họ nhất."

Hoàng Tiểu Dật đã để ý từ lâu, cứ mỗi khi nói tới "chị Thời" thì Diệp Thanh Linh lại trở nên trẻ trâu hơn mọi ngày rất nhiều. Có lẽ là sau khi mất trí nhớ, Diệp Thanh Linh đã thực sự xem Thời Vũ như một người chị gái kính yêu.

Hoàng Tiểu Dật thở hắt ra, đổi đề tài khác: "Thanh Linh, chút nữa là phải ghi hình rồi, em có căng thẳng không?"

"Cũng bình thường ạ." Quả nhiên, khi nhắc đến chuyện khác thì nụ cười trên mặt của Diệp Thanh Linh đã nhạt hơn nhiều, cô ấy nghiêm túc nói, "Chỉ hơi kích động chút thôi ạ."

"Ừm... Vậy bây giờ chị tranh thủ nói lại cho em nghe về lưu trình của ngày hôm nay nhá?" Hoàng Tiểu Dật nói.

"Dạ, cảm ơn Tiểu Dật." Diệp Thanh Linh gật đầu.

Địa điểm ghi hình của《Giọng Hát Nội Lực》là ở đài truyền hình ngoài ngoại ô, người đại diện lẫn trợ lý nghệ sĩ cũng không được phép tiến vào, Hoàng Tiểu Dật chỉ có thể đưa Diệp Thanh Linh đến đó rồi sắp sửa quay về.

Lưu trình của vòng loại đầu rất đơn giản, cũng không có gì gọi là đánh đố người ta. Ba mươi hai thí sinh lần lượt khi hình phần tự giới thiệu, sau đó lại lên sân khấu hát một bài, chờ giám khảo và khán giả bên dưới bình chọn, tất cả hát xong hết thì sẽ có kết quả.

Những vòng sau thì phức tạp hơn nhiều, còn phải quay quảng cáo cho tổ chương trình, livestream blah blah các kiểu, còn có thể sẽ có mấy ngày huấn luyện tách biệt với bên ngoài, hợp đồng cũng phải ký lại.

Nửa tiếng sau, xe công ty chậm rãi tiến vào bên trong khu vực ghi hình. Diệp Thanh Linh thấy bên cạnh biển hiệu của đài truyền hình Hải Thành còn có logo rất lớn của《Giọng Hát Nội Lực》, ánh mắt Diệp Thanh Linh chợt sáng lên, hưng phấn mà liếm liếm môi.

Xuống xe, không khí ở ngoại ô rất trong lành. Diệp Thanh Linh đi bên cạnh của Hoàng Tiểu Dật, sau khi xả giao mấy câu với tổ chương trình xong thì phất tay tạm biệt, đợi đến tối nay sau khi kết thúc ghi hình thì Hoàng Tiểu Dật sẽ đến đón cô.

Buổi sáng, ba mươi hai thí sinh sẽ quay video tự giới thiệu, trước phần phỏng vấn thi đấu, rõ ràng là nhìn không có quá nhiều hoạt động, nhưng đến khi thật sự bước vào phần ghi hình trên sân khấu thì cũng đã đến chạng vạng.

Diệp Thanh Linh đã quay cả ngày trời, sau đó lại bị một chị quản lý thí sinh đến thúc giục đi làm tóc, đến bây giờ cô đã có chút mệt đừ. Cô ngáp một cái, rảo bước theo đoàn người vào phòng chờ, bỗng nhiên, ánh mắt cô lại chú ý đến cửa hành lang của đài truyền hình.

Có hai chiếc xe buýt đang từ từ tiến vào, cửa xe được mở ra, có không ít những cô bé trên tay đang cầm bảng sáng, nhảy từ trên xe xuống, vừa nở nụ cười vừa trò chuyện rôm rả.

Khán giả trường quay đã đến.

Cũng không biết những vật phẩm tiếp ứng này là của ai trong số ba mươi hai thí sinh nữa.

.......

Diệp Thanh Linh đứng trên hành lang một lát, cô cũng là thí sinh cuối cùng bước vào phòng nghỉ, những người khác cũng đã nói chuyện ồn ào ở bên trong rồi.

Diệp Thanh Linh đẩy cửa, những cặp mắt trong phòng lập tức nhìn qua, ngay sau đó lại vang lên những tiếng hò hét: "Chị sinh viên ưu tú của Hải Âm đến rồi?"

"Chị gái ơi, ngồi cạnh em này!"

Vòng sơ tuyển có ba mươi hai thí sinh, nghe bảo bọn họ phần lớn là những người đã có danh tiếng trên mạng, hoặc là ca sĩ vừa mới ra mắt nên đến đây để quảng bá tên tuổi. Trong đó cũng có một số người xuất thân chính quy giống Diệp Thanh Linh, nhưng ngoại hình của Diệp Thanh Linh vừa xuất sắc, lại vừa có chút tiếng tăm từ chiếc video biểu diễn hôm trước, nên lúc này, sự chú ý cũng mọi người đã va phải vào người của Diệp Thanh Linh.

Chỉ duy nhất một người nam mặt búng ra sữa đang ngồi giữa đám đông tuy mặt đang mỉm cười nhưng ngón tay giấu dưới bàn lại bấu chặt.

Hắn tên là Lý Hạ Trà, là một ca sĩ đã ca hát hai năm rồi, đứng giữa những người không tên không tuổi thì hắn cũng gọi là có chút danh tiếng. Trước khi Diệp Thanh Linh bước vào, mọi người đều đang bu đen bu đỏ xung quanh hắn, nhưng ngay lúc Diệp Thanh Linh bước vào, cô ấy lại chiếm hết sự nổi bật của hắn.

Rõ ràng Diệp Thanh Linh cũng chỉ là một tên vô danh thôi mà.

Lý Hạ Trà cúi đầu tỏ vẻ không vui, bên kia, Diệp Thanh Linh đã tìm được chỗ ngồi xuống, hắn nghe được âm thanh của những người bên cạnh đang trò chuyện với cô ấy:

"Thanh Linh, nghe bảo là đạo diễn tự mời cô đến tham gia chương trình, cô đỉnh thật đó..."

Diệp Thanh Linh cười khẽ một tiếng, thẹn thùng che mặt lại, giọng nói thánh thót như tiếng chuông gió: "Không đến nỗi thế đâu ạ."

"..."

Lý Hạ Trà không muốn nghe, bật một hơi khinh thường.

Ngoài Lý Hạ Trà, sắc mặt của những thí sinh bên cạnh hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu. Bọn họ đều là người của phía nhà đầu tư nhét vào, bọn họ tìm mọi cách để lấy lòng nhà đầu tư, không biết đã phải chịu đựng biết bao nhiêu chuyện mới miễn cưỡng được tham gia vào chương trình này.

Diệp Thanh Linh lại chẳng cần làm gì, chỉ hát có một bài thôi mà đã được đạo diễn mời đến, dựa vào cái gì chứ?

Có người nhỏ giọng thầm thì: "Không phải là hát hội chợ thôi à? Do ăn hên nên mới nổi thôi, gặp tôi thì tôi làm cũng được."

......

Trên màn hình lớn được gắn trong phòng nghỉ đang chiếu trực tiếp cảnh trên sân khấu, bây giờ ban giám khảo đang tiến vào vị trí.



Diệp Thanh Linh và các thí sinh khác cùng nhau xem màn hình livestream, một lát sau, nhân viên của đài đã đến báo cho các thí sinh lên phía cánh gà để chuẩn bị biểu diễn. Các thí sinh chia thành cặp hai hai để lên sân khấu, Diệp Thanh Linh là số 08, trùng hợp là cùng cặp lên sân khấu với Lý Hạ Trà.

Dọc theo đường hành lang, quẹo qua một khúc ngoặc thì sẽ đến chỗ phòng chờ trong phía cánh gà.

Rõ ràng là chỉ cách có vài bước thôi, mà suốt cả đường đi Lý Hạ Trà cứu ríu rít mãi: "Chị gái ơi, em tên Lý Hạ Trà, em cũng tốt nghiệp ngành Âm Nhạc nè, nhưng mà của em là trường đại học nên không so được với chị... Nghe bảo chị là sinh viên mới tốt nghiệp của Hải Âm phải không ạ? À phải rồi, chị gái tên gì ấy nhỉ?"

Lý Hạ Trà có một khuôn mặt búng ra sữa trông như một chú cún con, đôi mắt cũng tròn xoe, hệt như một cậu nhóc mới mười sáu mười bảy. Nhưng mà nụ cười của hắn ta lại có chút gì đó giả trân, làm cho Diệp Thanh Linh thấy không thoải mái lắm.

Diệp Thanh Linh lạnh nhạt đáp: "Diệp..."

"À phải rồi! Em nhớ ra rồi, lúc chị vào phòng nghỉ chị có giới thiệu rồi nè, chị là Diệp Thanh Linh." Lý Hạ Trà cười đến nỗi mặt cong cả lên, "Chị Diệp ơi, chắc hồi trước chị chỉ từng biểu diễn trên sân khấu trong trường, chưa từng được quay phim ấy nhỉ?"

Diệp Thanh Linh liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng gật đầu.

Đúng lúc đó, hai người đã đến phòng nghỉ sau cánh gà, ngoại trừ vài cái ghế dựa ra thì không còn gì khác, vừa bước vào cửa đã nghe được tiếng hát trên sân khấu vang lại, còn có lời góp ý của ban giám khảo nữa.

Thí sinh vừa rồi hát bị crack nên phần góp ý của ban giám khảo có phần hơi gắt.

Tiếng microphone vang vọng trong phòng chờ trống trải rất dễ khiến cho người ta cảm thấy căng thẳng.

Diệp Thanh Linh dừng chân, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, cô không thấy căng thẳng cho lắm, chỉ cảm thấy có chút lạ lẫm, có chút nôn nao.

Lý Hạ Trà lại hiểu sai, cười hì hì quay đầu sang muốn kéo lấy tay cô: "Chị gái, lần đầu chị lên sân khấu, chút nữa chị đừng có căng thẳng quá nha, nếu không sẽ bị crack giống anh trai kia đó, lỡ bị vậy thì sao giờ?"

Rõ ràng là Lý Hạ Trà đang cố tình móc mỉa, nhưng nhiều người nhìn vào gương mặt vừa búng ra sữa vừa đáng yêu của hắn thì chắc là không bực mình nổi, có khi còn bị hắn quyến rũ, đồng ý nắm tay.

Theo phản xạ, Diệp Thanh Linh bước lùi về sau, né tránh hành động của Lý Hạ Trà. Cô rũ mắt nhìn về phía Lý Hạ Trà, giọng nói rất chân thành: "Anh già, anh hơi ồn rồi đó."

Lý Hạ Trà đứng như trời trồng: "Cô kêu tôi là gì cơ?"

Diệp Thanh Linh chớp mắt: "Anh già."

Lý Hạ Trà đã tốt nghiệp đại học rồi thì chắc cũng tầm hai ba hai bốn tuổi nhỉ? Bản thân mình chỉ có ký ức của tuổi mười sáu thôi mà, kêu hắn ta là anh già thì chắc đâu có sai gì đâu?

Vẻ mặt của Diệp Thanh Linh ngây thơ vô tội.

"Cô...!" Trong nháy mắt, Lý Hạ Trà tức tới nỗi nghiến răng.

Cái gương mặt này của hắn, cho dù đi đến đâu cũng được cưng chiều như đứa nhỏ, Diệp Thanh Linh thế mà cả gan xưng hắn là "anh"? Mà gọi "anh" thì cũng thôi đi, mắc cái quần gì mà thêm chữ "già" vào nữa là sao?

Lý Hạ Trà còn chưa kịp phát rồ thì thí sinh kia đã biểu diễn xong rồi, hắn men theo lối mòn nhỏ ở bên cạnh để lên sân khấu.

Diệp Thanh Linh nhìn bóng dáng của Lý Hạ Trà, bỗng nhiên lại cúi đầu, liếm môi chột dạ, lặng lẽ cười khì... Nhìn cái cách Lý Hạ Trà tức tới xì khói như lúc nãy thì tự nhiên cô lại hiểu ra được tại sao cái hồi mà cô vừa tỉnh dậy, lúc mà Thời Vũ nghe được hai chữ "chị gái" lại có biểu cảm y hệt như thế.

.......

Rất nhanh, trên sân khấu đã vang lên tiếng ca của Lý Hạ Trà.

Tuy là vẻ ngoài của hắn có chút thảo mai, nhưng tiếng hát lại rất trong, đúng là chất giọng thanh xuân sáng ngời rất được ưa chuộng. Kỹ thuật thanh nhạc cũng không tệ, có vẻ hắn sẽ là một đối thủ khá nặng ký.

Lúc hắn biểu diễn, tiếng hò hét phía dưới sân khấu cũng lớn hơn lúc nãy rất nhiều, có thể nhận ra được dưới đó có không ít fan của hắn.

Sau khi hát xong thì đến phần nhận xét của ban giám khảo.

Diệp Thanh Linh ngáp một cái, theo bản năng, cô cũng bắt đầu phân tích về những ưu nhược điểm trong giọng hát của hắn...

Nếu nói ưu điểm, một là kỹ thuật thanh nhạc rất chắc, hai là chất giọng trong trẻo được ưa chuộng. Khuyết điểm là giọng quá "mỏng", nhất là phần lên nốt cao sẽ bị mờ không nghe thấy, cũng che không được sự giả tạo từ trong xương cốt, còn có cả việc lợi dụng kỹ thuật quá nhiều, đây chỉ là một bài tình ca thôi mà mà hắn lại dùng chất giọng trong trẻo hát thành cái kiểu làm người ta cảm giác có chút giả lả.

Quả nhiên là trong lời nhận xét của ban giám khảo có nhắc đến những ý khen ngợi như Diệp Thanh Linh phân tích, nhưng mà chẳng ai nhắc đến phần khuyết điểm cả.

Diệp Thanh Linh gãi gãi đầu, nghĩ thầm, chắc là do vết trầy không che được ngọc sáng.

Lý Hạ Trà vừa bước xuống thì đến lượt của Diệp Thanh Linh, bọn họ lướt qua nhau trên lối mòn, Lý Hạ Trà cũng không che dấu nụ cười càng rỡ trên mặt: "Chị gái, chờ chút nữa bị loại rồi cũng đừng có tủi thân mà khóc à nha."

Diệp Thanh Linh không đáp lời, chỉ quay đầu lại nhìn hắn rồi nở một nụ cười tự tin, sau đó dựng ngón giữa lên.

Rõ ràng là Diệp Thanh Linh đang cười, nhưng khoảnh khắc mà hai người nhìn nhau, Lý Hạ Trà lại cảm giác như đang bị một thứ gì đó rất thâm độc theo dõi, sau lưng hắn cũng bắt đầu nổi hết da gà da vịt lên.

Chờ tới khi hắn hoàn hồn lại thì Diệp Thanh Linh đã biến mất nơi cuối hành lang, bước lên sân khấu.

Bên trên bắt đầu phát ra tiếng nói chuyện của Diệp Thanh Linh.

"Chào mọi người, tôi là thí sinh có số báo danh 08, Diệp Thanh Linh."

Cách nói chuyện của Diệp Thanh Linh rất nhẹ nhàng, âm cuối hơi cất cao, mang theo một chút sự nghịch ngợm, quả nhiên là tâm trạng của cô không hề bị Lý Hạ Trà ảnh hưởng.

Ánh mắt của Lý Hạ Trà trở nên hung ác, đột nhiên xoay người rời khỏi.

.......

Khi Diệp Thanh Linh bước lên sân khấu, cô lập tức đã nhận ra nơi này và sân khấu nho nhỏ ở sân thể dục khác nhau một trời một vực. Đầu tiên là thính phòng, thật ra là vị trí của ban giám khảo đang cách cô rất gần, ánh sáng cũng rất vừa đủ, hơn nữa hai bên sân khấu còn có màn hình rất to, những khán giả bên dưới có thể nhìn mặt cô rất rõ ràng.

Khi ban giám khảo không nói chuyện, bốn phía sân khấu rất im lặng.

Cảnh hư ảo như thế rất dễ khiến cho người ta cảm thấy căng thẳng.

Dưới khán đài, ánh đèn tiếp ứng màu xanh lục của Lý Hạ Trà còn chưa tắt, Diệp Thanh Linh chỉ đảo mắt qua một cái, trên gương mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào.

Phía xung quanh sân khấu và ở phía đằng xa có tổng cộng ba cái camera, chỉ có Diệp Thanh Linh mới nhìn thấy được. Những ngày tập hát ở công ty, các giáo viên cũng đã hướng dẫn cô làm sao để bắt được camera, vì thế mà rất nhanh thì Diệp Thanh Linh đã nhận ra được camera chính, nhìn thẳng vào đó rồi nháy mắt một cái.

Diệp Thanh Linh giới thiệu đơn giản.

Sau đó cô bắt đầu cất tiếng hát.

Đây là một bài sơn ca không rõ tên, nhạc nền cũng là bản demo mà mấy hôm trước DIệp Thanh Linh dùng trống con để gõ ra, và cũng chỉ có đoạn giữa của bài mới có nhạc đệm, lúc cô cất tiếng hát đầu tiên, tiếng ngân vang kéo dài.

Tiếng ca trong trẻo của người thiếu nữ mang theo một chút ngọt ngào, lập tức đã vang khắp toàn bộ sân khấu.

Không còn bất cứ âm thanh nào, chỉ có tiếng ngân của cô.

Nhưng nó lại hấp dẫn tất cả ánh mắt của toàn trường quay.

Trong thính phòng, những ánh đèn huỳnh quang đang lắc lư bỗng nhiên như bị đóng băng, hoàn toàn bất động. Vị giám khảo đang lật xem tài liệu cũng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thanh Linh, những nhân viên hậu cần đang cúi gầm mặt chơi điện thoại cũng không nén được tò mò mà nhìn qua.

Trên sân khấu, ánh đèn như một bầu trời đầy sao chiếu lên người cô ấy.

Nhưng lại càng giống như... cô đang chiếu rọi toàn bộ sân khấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Mà Không Được

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook