Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 27: Tớ vừa mới hôn cậu, cậu có cảm giác gì không?

Dữu Sắc Miyo

11/07/2021

"Đã đến lớp 12 đâu cơ chứ, vậy mà sao độ khó lại cao như vậy đây?"

"Đúng vậy a. Đúng thật là vô cùng thê thảm đi mà."

"Tôi cũng vậy đấy. Phen này thì về nhà lại bị chết giả lần nữa rồi."

Sau kỳ thi giữa học kỳ, học trò khối 11 của trường Thượng Thanh lại vang dậy tiếng kêu rên.

Nhưng Tề Tranh lại vẫn một vẻ khí định thần nhàn, làm một người không nóng không vội. Quả thực là một đóa hoa vô cùng hiếm thấy.

Chấp nhận bị đả kích, sau khi tan học mọi người đều ngoan ngoãn trở về nhà, chẳng còn tâm tư đâu mà la cà chơi đùa nữa. Duy chỉ có Tề Tranh sau khi đưa Bùi Thanh Phi về nhà xong lại lặng lẽ lẻn ra khỏi cửa.

Thành phố Lăng Giang là nơi phi thường chú trọng bầu không khí văn hóa thành thị. Trong kế hoạch năm năm của tòa thị chính, ngoài việc đã hoàn thành việc xây dựng công trình Thư viện đạt chuẩn cấp thành thị ra, chính quyền thành phố còn đặc biệt cấp một mảnh đất, xây dựng hiệu sách Tân Hoa theo hình xoắn ốc với kết cấu phi thường hiện đại. Nơi đây đã trở thành biểu tượng về đặc trưng kiến trúc của thành phố Lăng Giang. Ở đây thời gian mua sách sẽ được kéo dài đến tám giờ rưỡi tối. Tề Tranh liếc nhìn đồng hồ, cô cảm thấy còn kịp chạy một vòng rồi trở về ăn qua cơm tối.

Tiên sinh Trương Thế Tể, người vẫn được Tể Bùi Thanh Phi tôn sùng đến mức xem như là thần tượng cùng tấm gương để mình noi theo, gần đây mới ra một quyển tự truyện. Tuy nói là tự truyện, nhưng thật ra đây là công trình bao gồm kiến thức cùng kinh nghiệm ông đúc kết ra được từ nhiều năm công tác với tư cách là người viết báo.

Sách của lão tiên sinh cực kỳ bán chạy. Cũng may là Tề Tranh đã chú ý đặt hàng ngay từ rất sớm, cho nên lúc này mới có thể vui vẻ chạy đến hiệu sách mà đàng hoàng nhận sách về trong tay.

Tề Tranh mua liền hai quyển, đối với tin tức truyền thông cô cũng không có chú ý đến lắm. Tuy rằng mỗi khi nhìn đến những bức ảnh chụp kia cùng đưa tin làm rung động nhân tâm cô cũng sẽ cảm thấy trực kích tâm linh, chỉ là cũng không có đến mức độ như Bùi Thanh Phi. Chỉ có điều được cùng Bùi Thanh Phi đi đọc cuốn sách cậu ấy ưa thích, được hiểu thêm một chút về người cậu ấy sùng bái, dù chỉ là như vậy thôi, Tề Tranh vẫn cảm thấy rất có ý nghĩa.

Tề Tranh cao hứng bừng bừng mang theo sách trở về, chỉ muốn ngay lập tức cho người ta một cái kinh hỉ. Nhưng điều cô không ngờ được là, Bùi Thanh Phi đã đợi ở nhà cô từ lúc nào rồi.

Tề Tranh lập tức đem sách dấu ở phía sau lưng.

"Mau vào đi. Thanh Phi đã phải chờ con thật lâu rồi đấy." Mẹ Tề nói với Tề Tranh.

Tề Tranh hướng về phía Bùi Thanh Phi ngoắc ngoắc tay ra hiệu cùng mình tiến vào phòng riêng.

Bùi Thanh Phi lập ức hiểu ý. Cô đứng dậy, trong tay cũng mang theo một cái túi, Tề Tranh đã nhìn ra, chỉ là cô không có để vào trong lòng, bởi lúc này trong cô tràn đầy đều là hình ảnh bị kích động của Bùi Thanh Phi khi nhìn đến món quà của mình.

Cửa phòng được đóng lại.

Tề Tranh thần thần bí bí nói với Bùi Thanh Phi: "Tớ có rất nhiều thứ cho cậu nha."

Nhưng vẻ mặt của Bùi Thanh Phi lại không tốt cho lắm, cô nói với vẻ ngập ngừng: "... Tớ cũng có một món quà nhỏ cho cậu đây."

Hai người đối mặt nhau ba giây đồng hồ rồi đồng thời cầm quà tặng đưa ra...

Kết quả là...

Kết quả là bốn quyển sách giống nhau như đúc bày ra trước mắt hai người.

Thôi được rồi, là mua trùng lặp.

Tề Tranh có chút ảo não. Đều là lỗi của hiệu sách khi đem sách về muộn đến như vậy. Nếu như sách được đem về từ buổi sáng, nói không chừng sẽ không phát sinh chuyện như thế này.

"Làm sao bây giờ a? Lỡ mua giống nhau mất rồi." Tề Tranh ủ rũ.

Nhưng Bùi Thanh Phi lại tỏ ra rất là thoải mái: "Như thế cũng hay, có để mà tặng cho người khác nữa."

Nói xong Bùi Thanh Phi lập tức xoay người đi ra ngoài, gõ cửa phòng Tề Hồng, gọi người này đi ra.

Lập tức Tề Tranh thấy cậu em trai nhà mình trông không khác gì một con sói nhỏ: đôi con mắt vừa trong lại vừa sáng cứ lúng la lúng liếng, vây quanh Bùi Thanh Phi mà ngoắt ngoắt cái đuôi gào khóc...

Đương nhiên rồi, đây chỉ là hình ảnh Tề Tranh tự mình tưởng tượng ra mà thôi.

Theo như Tề Tranh tự tổng hợp được, không biết là có phải do gen của cả nhà họ Tề hay không, trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, tất cả đều tỏ ra thiên vị Bùi Thanh Phi một cách quá đáng. Nếu như chưa từng xem qua dáng vẻ vô lại mà Tề Hồng từng bày ra trước mặt mình, thật đúng là Tề Tranh đã bị cái vẻ đứa trẻ ngoan ngoãn hiện tại, thiếu niên năm tốt này lừa gạt rồi.

"Cho em này." Bùi Thanh Phi cầm lấy quyển sách bỏ vào trên tay Tề Hồng.

"Chị Thanh Phi, đây là đưa cho em thật sao? Quyển sách này rất khó mua được a. Trời ạ, thật sự là cảm ơn chị rất nhiều nha." Tề Hồng nói rất khoa trương, giọng phải cao lên mấy dexiben, Tề Tranh nhìn mà hận không thể nhét quả táo vào miệng của cậu em mình lúc này.

"Không phải chị Thanh Phi của em đưa. Là chị đưa đấy!" Tề Tranh ở một bên đáp lời.

Ngay lập tức, vẻ mặt Tề Hồng như là nuốt phải ruồi. Cậu nhìn Bùi Thanh Phi chờ đợi thì lại thấy Bùi Thanh Phi gật gật đầu.

Tề Hồng bĩu môi: "Cám ơn."

"Ôi ôi ôi! Em đây là thái độ gì vậy hả? Rất khó mua được đấy, biết chưa hả?" Tề Tranh nói.

"À ha. Thật sự là vô cùng cảm tạ đấy." Tề Hồng tỏ ra rất qua loa, nói xong liền vẫy vẫy tay quay người bỏ đi.

Cái tên tiểu hỗn đản này! Thà đem cho chó ăn vẫn còn hơn là đem cho nó!



Nghĩ như vậy rồi Tề Tranh liền xông tới định cướp sách trở về.

Nhưng ngay lập tức cô bị Bùi Thanh Phi chặn ngang đường ôm lấy cô mà cản lại.

"Thôi được rồi, đừng nháo lên nữa. Hai chị em các cậu từ nhỏ đánh tới lớn mà không thấy mệt mỏi a." Bùi Thanh Phi cười đến con mắt cong cong, trông đặc biệt đẹp đẽ.

Trái tim Tề Tranh lập tức mềm nhũn, vừa nãy định làm gì đã hoàn toàn nghĩ không ra.

Bùi Thanh Phi thấy người này đã đứng vững liền cầm lấy một quyển khác lên nhìn: "Cái này đưa cho Giang Sở. Còn lại chúng ta mỗi người một quyển. Của tớ thì đưa cho cậu, còn quyển này thì đưa cho tớ đi."

Bùi Thanh Phi đem quyển sách tự mình mua được trao cho Tề Tranh, lại đem sách do Tề Tranh mua được thả vào trong túi của mình.

Rõ ràng là giống hệt nhau, ấy vậy mà Bùi Thanh Phi lại chơi đùa không biết mệt.

"Như vậy coi như là chúng ta trao đổi quà tặng cho nhau rồi." Bùi Thanh Phi đem các thứ một lần nữa sửa sang cho thật cẩn thận vừa cười vừa nói.

Chiếc đèn bàn trên bàn đọc sách của Tề Tranh đang bị tắt đi, cho nên trong căn phòng chỉ có ánh sáng mờ nhạt, khi Bùi Thanh Phi mỉm cười cả người cô như tỏa ra một vầng sáng dịu dàng mà mông lung. Từ khi còn rất nhỏ Tề Tranh đã biết rõ Bùi Thanh Phi xinh đẹp, biết rõ người này nhìn rất đẹp mắt. Nhưng vào lúc này cô bỗng nhận ra, không biết từ lúc nào người này lại lặng lẽ biến đổi: vóc dáng thướt tha như là cành liễu đang trổ lá, cao ráo mà nhỏ nhắn. Bộ ngực của cậu ấy vốn không có bao nhiêu ấn tượng vậy mà giờ đây đã là hai ngọn núi ngạo nghễ ưỡn lên. Hàng mi cong cong, đôi mắt đen như hạt nhãn long lanh ý cười. Có thể nhìn ra được hiển nhiên là bao lâu nay người này vẫn luôn lấy cái gương mặt tuấn tú này để nhìn sự hồ đồ của mình đây mà.

Đây là cảnh đẹp nhất của Thượng Thanh hay sao?

Bỗng nhiên Tề Tranh không muốn để cho bất cứ kẻ nào được gặp gỡ Bùi Thanh Phi người này. Cô không muốn cho người khác nhìn chằm chằm vào cậu ấy, không muốn người ngoài nói chuyện với người ta, thậm chí còn không muốn cho người ta có bạn bè nữa. Tề Tranh chỉ muốn tất thảy con người Bùi Thanh Phi chỉ thuộc về một mình mình mà thôi.

Dần dần Tề Tranh xích lại gần người này hơn. Bùi Thanh Phi không có lên tiếng, cũng không cử động, chỉ là đứng yên một chỗ. Chỉ có đôi mắt của cô ấy là nhìn Tề Tranh thật chăm chú.

Tề Tranh thầm nghĩ trong lòng, giá như đôi mắt này cứ vĩnh viễn nhìn mình như thế, vậy thì cho dù mình có bị chết chìm ở trong đôi mắt này đi nữa, thì cũng xin nguyện cam lòng.

Thời gian cứ dần dần trôi qua...

"Tề Tranh! Chị là cái kẻ đại lừa gạt."

Một tiếng rống này của Tề Hồng thiếu chút nữa dọa Tề Tranh phải nhảy dựng.

Tề Tranh quay đầu lại trợn mắt nhìn: "Chị xem ra là mày chán sống rồi."

Xắn tay áo lên, Tề Tranh lập tức xông về phía trước.

Thật nhanh, Tề Hồng rút ra một tấm phiếu đưa ra trước mặt Tề Tranh: "Cái này rõ ràng là do chính chị Thanh Phi tặng cho em. Trên tờ phiếu đặt mua còn có chữ ký của chị ấy đây này."

"Chị không quan tâm ai đưa cho mày, trả sách đây! Có cho chó ăn cũng không cho mày! Đưa đây cho chị!" Tề Tranh tông cửa xông ra.

Có điều tốc độ của Tề Hồng lại còn nhanh hơn. Sau khi làm cái mặt quỷ, cậu nhanh chóng đóng sập cửa lại.

Tề Tranh cầm tay nắm vặn một cái thì thấy bên trong đã bị Tề Hồng khóa cứng: "Ba! Mẹ! Ba mẹ có chịu quản hay không hả, con trai của hai người đang khóa cửa đây này! Chẳng phải quy định của nhà họ Tề là không cho phép khóa cửa hay sao?"

Ba Tề dùng ngón tay móc móc lỗ tai rồi lại lấy cùi chỏ đụng đụng mẹ Tề.

Mẹ Tề giả chết không chịu đứng dậy.

Hai chị em nhà này, từ nhỏ đến lớn, trong mười ngày thì có đến bảy ngày chơi trò võ thuật, mà kết quả thắng bại thế nào, bọn họ đều không bao giờ đi quản.

Dù sao Bùi Thanh Phi cũng đã không vì như vậy mà thấy ngạc nhiên. Nếu có vì chuyện này mà bị dọa sợ thì cũng chỉ có hàng xóm đối diện mà thôi.

Cuối cùng vẫn là Bùi Thanh Phi ra tay kết thúc tràng loạn đấu này.

"Tớ về đây." Bùi Thanh Phi đưa tay lên sửa sang lại bên thái dương của mình, cô đem lọn tóc rơi ra cài lên sau tai.

Nghe nói người này phải đi, Tề Tranh thôi không xô cửa nữa. Tề Hồng cũng từ bên trong đi ra, hai người cùng yên phận đưa cô ra tới cửa.

"Ngày mai gặp lại." Bùi Thanh Phi nói với Tề Tranh.

"Ngày mai..." Lời Tề Tranh còn chưa nói xong liền nghe Tề Hồng hiếu kỳ hỏi: "Ôi này, chị Thanh Phi, sao tai của chị lại hồng lên như vậy?"

"Đùng!"

Bình thường, mỗi khi rơi vào tình huống này người này cũng sẽ lại nói đôi câu, vậy mà hôm nay Bùi Thanh Phi lại có chút kỳ quái, cô cứ vậy mà xoay người bỏ đi.

"Ai cần mày lo! Ai cần mày lo! Làm sao mày lại cứ nhiều chuyện như vậy hả?" Tốt xấu gì cũng xem như Tề Tranh đã bắt được Tề Hồng, cô dùng cả hai bàn tay vỗ chụp lên trên đầu cậu em.

"Ối ối!!! Em cũng chỉ là thuận miệng mà thôi. Em cho là chị Thanh Phi cảm thấy trong người không thoải mái nha."

Hai người truy truy đánh đánh trên đường trở về nhà mình.

Một lần nữa nằm trở lại trên giường, nhớ đến một màn vừa mới xảy ra kia, Tề Tranh cảm thấy mình có chút kỳ quái. Vừa rồi là mình nghĩ muốn hôn Bùi Thanh Phi, so với vô số lần hôn người ta trước đây rõ ràng là rất khác biệt, nó...



Nó là một thứ cảm giác không nói ra được. Rất kỳ quái! Quá kì quái!

Từ nhỏ đến lớn, có chỗ nào trên người Bùi Thanh Phi mà chưa từng được mình hôn qua. Chỉ cần có cơ hội ăn bớt được người ta, cho tới bây giờ, Tề Tranh đều sẽ không bao giờ bỏ qua. Nhưng ban nãy, đó là dục vọng hay sao? Cô nhận ra được là, xuất phát từ nội tâm, một tiếng nói ham muốn chiếm hữu Bùi Thanh Phi vang lên, thúc giục mình đi hôn môi Bùi Thanh Phi. Điều này làm cho cô cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy nóng mặt, cảm thấy không tự chủ được...

Ôi! Thôi bỏ đi.

Nghĩ chuyện này để mà làm gì?

Nếu muốn hôn mà nói, ngày mai cứ thử một chút là sẽ biết ngay thôi mà.

Sáng ngày hôm sau, Tề Tranh cấp tốc chạy xuống dưới lầu, cố tình đến sớm hai phút.

Khi Bùi Thanh Phi nhìn thấy Tề Tranh thì muốn tiến đến lên tiếng chào hỏi trước, nhưng người ta đã xông lại trước rồi không nói không rằng, đặt lên gương mặt của người này một cái hôn thật lớn.

Bùi Thanh Phi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô nhìn Tề Tranh rồi hỏi: "Làm gì vậy?"

"Ừm. Cảm giác cứ thế nào ấy." Tề Tranh nói đầy vẻ nghi ngờ.

"Cảm giác gì mà không hợp lắm?" Bùi Thanh Phi không khỏi tò mò.

"Tớ vừa mới hôn cậu, cậu có cảm giác gì không?" Tề Tranh hỏi.

"Có a."

"Là gì vậy?"

"Được cẩu liếm một cái."

Tề Tranh: "...... Đi thôi. Bị muộn mất rồi."

Về cái hôn thần kỳ vì xúc động này, sau khi bị Bùi Thanh Phi ví von thần kỳ như vậy liền tiêu tán trong gió.

Hôm nay Tề Tranh lên lớp mà có chút thất thần, đôi mắt có chút thất thần. Không biết là trong lòng người này đang suy nghĩ cái gì.

Cũng còn may buổi sáng không có tiết dạy của lão Trương, nếu không sợ là cũng không khỏi được mời đi uống trà nữa rồi.

"Tốt rồi các trò, hết giờ rồi a."

Lão sư chân trước ra phòng học, chân sau một quyển sách đã lập tức rơi lên trên mặt bàn của Giang Sở.

Vừa nhìn tác giả Giang Sở liền biết ngay là chuyện gì đã xảy ra rồi.

"Thanh Phi đưa?" Giang Sở hiếu kỳ hỏi.

"Cũng không phải, vì hai đứa bọn tui mua trùng nhau, đành phải để cho ông được hời vậy." Tề Tranh nhún nhún vai.

Giọng nói của Tề Tranh rất dữ tợn, nếu không nhận thì khẳng định sẽ chọc người này nổi cơn tức giận. Nhưng Giang Sở là người co được dãn được, nên cậu cẩn thận từng li từng tí đem quyển sách cất kỹ, rồi nhân đó vì chính mình thắng được một phen mà âm thầm trộm xem thường ai đó.

"Nhân tiện cũng muốn cho a." Tề Tranh thu lại cơn ác miệng vừa nãy, cô vừa cười vừa nói.

"Nhân tiện đây cũng là một phần tâm ý a." Giang Sở còn rất thận trọng, ngược lại Tề Tranh lại là có chút ngượng ngùng.

"Lại đây, lại đây! Tui hỏi ông một vấn đề." Tề Tranh ngồi đối diện với Giang Sở, hướng về phía cậu ngoắt tay.

"Ông đã bao giờ có thứ gì đặc biệt, đặc biệt thích hay không? Thứ mà ông sẽ phải đắn đo thật nhiều lần số tiền còn lại trong túi của mình. Đó là thứ mà dù chỉ một lần cũng không muốn cho người ta nhìn thấy ấy." Tề Tranh thận trọng hỏi.

"Có a." Giang Sở trả lời thập phần thản nhiên, thập phần khẳng định.

"Là gì vậy?" Tề Tranh tò mò.

"Tiền a." Giang Sở hùng hồn.

Tề Tranh: "..."

Thật là loại người tầm thường mà.

Quấy rầy, quấy rầy!

Tề Tranh ôm quyền chắp tay, một câu cũng không muốn lại cùng tên gia hỏa này nói nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Đây là điều chỉnh hậu trường bản thảo thời gian, xem như hôm nay tỷ lệ người xem phát sinh cao cho nên có thêm một chương cho mọi người đây. Bên cạnh đó tui cũng muốn nói thêm một chút về nội dung.

Cho dù có cường điệu đến đâu thì như thế này vẫn là được rồi. Bởi vì tác phẩm này chủ yếu là chuyện thường ngày, thuộc hệ Tiểu Điềm văn, không có sóng to gió lớn, vì vậy mà không có cái gọi là sóng gió gập ghềnh, chỉ là chuyện học tập, sinh sống qua ngày mà thôi. Cho nên khó tránh khỏi có khả năng làm cho người ta cảm thấy dính, cảm thấy nước, bây giờ nếu như có xem xét lại phong cách cơ bản thì đây cũng sẽ là phong cách xuyên suốt tác phẩm,hơn nữa cũng đã viết được một phần ba rồi, không thể sửa lại được nữa. Cho nên tui cảm thấy không được như chính mình chờ mong, cảm thấy có chút thất vọng, cảm thấy không xứng đáng với các bảo bảo. Thừa dịp còn không làm tổn thất quá nhiều đến tiền của Tấn Giang, chúng ta có thể hẹn gặp nhau ở tác phẩm tiếp theo. Tác phẩm tiếp theo có tên là "Ẩn hôn" có khả năng là gà bay chó chạy một chút đó nha, ha ha ha... Đương nhiên đây cũng là kỳ vọng của bản thân tui á..., hy vọng đến lúc đó có thể viết được náo nhiệt chút ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook