Chàng Trai Nào Sẽ Yêu Em?

Chương 7

Vô Danh

16/07/2013

Trước sự biến mất đột ngột của An Vi, sức chịu đựng của Dương Kha càng ngày càng co hẹp lại. Bản thân anh chưa có lúc nào cảm thấy được yên ổn khi không có An Vi bên cạnh. Ánh mắt cười lấp lánh của An Vi theo anh mọi lúc mọi nơi. Anh không thể làm được bất cứ việc gì. Quá sốt ruột, anh gọi cho ba mẹ An Vi nhưng họ cũng không khác gì anh, hoàn toàn không biết bây giờ An Vi đang ở đâu.

- Rốt cuộc thì con bé An Vi gặp chuyện gì vậy Dương Kha? Nó chỉ nói với hai bác sẽ đi đâu đó một thời gian và ít về nhà hơn.

Mẹ An Vi lo lắng hỏi. Nhưng Dương Kha không thể nói hết mọi chuyện cho mẹ cô nghẹ. Anh cố gắng kìm nén cảm giác đau đớn đang trào lên nơi lồng ngực để trấn an ba mẹ An Vi:

- Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu hai bác. Chỉ là cú sốc sau khi ra trường khiến An Vi muộn phiền thôi. Có lẽ cô ấy đã đi đâu đó tìm kiếm cơ hội cho mình. Nhất định cô ấy sẽ sớm quay về.

Những khớp ngón tay Dương Kha rã rời buông điện thoại xuống. Đưa ra lời nói xoa dịu người khác thật là dễ nhưng bản thân anh thì không thể xoa dịu chính mình. Tiếng ồn ào của mọi người và xe cộ nơi thành phố nhấn chìm Dương Kha vào những cơn mệt mỏi. Rốt cuộc An Vi đang ở nơi nào, tại sao cô ấy không chịu nghe điện thoại của anh? Cô ấy hiểu là anh sẽ cảm thấy khổ sở như thế nào khi cô ấy rời xa anh. Vậy mà tại sao An Vi lại tàn nhẫn với anh như vậy?

Nhưng Dương Kha cũng thừa hiểu rằng, đó là bản chất của An Vi. Anh chấp nhận yêu đơn phương cô nghĩa là đã chấp nhận những đớn đau trong mỗi quyết định của cô.

Kể từ đêm hôm đó, Thảo Ninh cũng hoàn toàn biến mất. Thảo Ninh nói: "anh đã thua" nhưng bản thân cô cũng trở thành người thua cuộc. Ở một góc trong tâm hồn mình, Dương Kha đồng cảm với những gì Thảo Ninh phải chịu đựng. Đều ở trong hoàn cảnh yêu đơn phương, Dương Kha có thể hiểu được những dằn vặt của Thảo Ninh nhưng anh không thể chấp nhận được cái cách mà cô đã làm... không bao giờ có thể chấp nhận được. Cô đã dùng hạnh phúc của người khác để đánh đổi lấy hạnh phúc của bản thân mình, điều đó là vô cùng độc ác.

***

Trong khi đó, tại căn nhà ngập nắng giữa lòng thủ đô, Hữu Uy cũng đang chìm đắm trong những cuồng say điên loạn. Miệng anh không thôi lẩm nhẩm cái tên An Vi. Những chai rượu nằm lăn lóc trên sàn nhà, lẫn lộn cùng với những bộ quần áo nhàu nát vương vãi khắp nơi. An Vi, anh sai rồi, anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên nóng vội. Em có thể quay trở lại bên cạnh anh không An Vi?

Cánh cửa gỗ từ từ mở ra. Hữu Uy nhỏm dậy. Anh dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình lao ra phía cửa.

- An Vi, phải em đó không, An Vi?

- Là mẹ. - Bà Lan bước vào căn phòng bừa bộn nồng nặc mùi rượu. Đôi lông mày được tỉa tót gọn gàng của bà chau lại.- Con đang làm cái gì thế này?

Cánh tay Hữu Uy thõng xuống. Anh uể oải quay trở lại, buông mình xuống sofa.

- Con không sao cả. Đây mới là căn phòng của một người đàn ông độc thân bình thường.

Bà Lan thu gọn đống quần áo vương vãi trên sàn nhà lại, dựng các vỏ chai rỗng lên trên mặt bàn. Thằng bé này thực ra đang nghĩ gì? Đành rằng sự chiều chuộng của bà đã khiến anh chưa trở thành một người đàn ông đúng nghĩa nhưng ít ra anh cũng đã là một chàng trai hai bảy tuổi. Một chàng trai hai bảy tuổi thì không thể có kiểu xử sự trẻ con như thế này.

- Mẹ muốn nói chuyện với con.

- Thì mẹ cứ nói.- Hữu Uy úp mặt sâu vào chiếc gối trên ghế sofa. Anh thấy kiệt sức khi nghĩ đến những lời giảng dạy của mẹ. Nhưng dù anh có phản đối thế nào thì bà sẽ lại lay anh dậy để nghe những điều bà nói.

- Ba con đã có quyết định cho con quay trở lại làm việc.



Công việc ư? Lúc này nó chẳng còn hấp dẫn với anh nữa. Điều lúc này anh cần không phải là công việc. Hữu Uy vẫn nhắm mắt.

- Con không định làm một người đàn ông tử tế sao?- Bà Lan gắt lên, giọng đầy bất lực.

- Thôi nào mẹ. Mẹ sinh ra con không tử tế như vậy thì biết làm sao được cơ chứ?- Hữu Uy cứng đầu vùi sâu hơn vào gối. Khi An Vi không có đây, mọi thứ đều là vô nghĩa.

Tiếng thở dài của bà kéo trong không gian, buồn bã và ảm đạm. Bà không muốn chứng kiến con trai bà buông thả như vậy. Bà phải làm điều gì đó để có thể vực con dậy. Bà biết con trai bà quá yếu mềm. Và nó cần thời gian để trưởng thành.

- Thảo nào mà An Vi không chấp nhận con.- Bà Lan đứng dậy. - Nếu con còn tiếp tục như vậy, sẽ chẳng có người con gái nào chấp nhận con đâu.

Hữu Uy ngay lập tức ngồi bật dậy. An Vi? Hữu Uy không nghe nhầm. Đúng là mẹ anh vừa nhắc đến cái tên An Vi. Anh níu lấy cánh tay bà Lan.

- Mẹ. Quan hệ của ba mẹ rộng, có thể cho người đi tìm cô ấy được không? Hơn nữa mẹ lại còn quen biết ba mẹ cô ấy nữa.

Tại sao anh không sớm nghĩ đến điều này. Hữu Uy liên tục đập cả bàn tay vào trán....

Bà Lan đẩy mạnh cánh tay của con trai ra, giọng nói lạnh nhạt.

- Con cứ tiếp tục sống trong cái đống bừa bộn và nồng nặc mùi cồn này đi, mẹ cũng không quản nữa.

- Mẹ. Con xin lỗi. Mẹ giúp con tìm An Vi đi.- Hữu Uy nhìn mẹ với ánh mắt van lơn.

- Tìm An Vi xong rồi thì sao? Con bé chấp nhận lấy con à?

Sắc mặt Hữu Uy trở nên rất tệ. Anh chỉ biết lòng mình hối thúc tìm bằng được An Vi. Khi tìm được An Vi, nhất định anh sẽ cầu hôn cô. Anh không muốn nghĩ tới việc An Vi không chấp nhận anh... nhưng rất có thể anh sẽ phải đối mặt với điều đó.

Bà Lan vẫn chăm chú theo dõi từng biến chuyển trên gương mặt cậu con trai. Đúng là khi yêu, người ta cũng sẽ thay đổi rất nhiều. Bà có thể nhìn thấy nếp nhăn trên trán con nhiều hơn mọi khi, hốc mắt trũng sâu xuống, râu ria không cạo lởm chởm trên gương mặt và làn da hơi tái. Trong lòng bà dâng lên cảm giác xót xa..Thực ra cũng đã có lúc bà thầm trách An Vi. Hữu Uy tính tình hơi trẻ con nhưng cũng đâu có điểm gì đáng để chê trách? Hơn nữa con trai bà lại rất mực yêu thương cô. Xét về gia thế, gia đình bà lại hơn hẳn. Như các bà mẹ khác, lẽ ra bà phản đối kịch liệt mối quan hệ tình cảm này nhưng bà lại hết lòng ủng hộ. Bà chẳng làm điều gì khó dễ, thậm chí bà còn không bắt con trai về nhà vào những dịp cuối tuần như trước đây để tạo cơ hội cho hai đứa. Thế mà An Vi lại đối xử với con trai bà như thế này? Những bà mẹ bên ngoài miệng thì luôn luôn quở trách nhưng trong tâm tưởng, thực ra vẫn luôn thiên vị đứa con máu mủ ruột rà của mình.

Hữu Uy nặng nhọc ngẩng đầu nhìn mẹ.

- Con sẽ cố gắng làm hết sức mình để bù đắp cho An Vi. Mẹ đã nợ mẹ cô ấy một món nợ ân tình, thì con lại càng không thể nợ cô ấy được. Nhưng cái quan trọng bây giờ vẫn là phải tìm bằng được cô ấy, có như vậy, con mời bù đắp được cho An Vi. Chỉ mong ba mẹ giúp đỡ.

Con trai nói ra được những suy nghĩ chín chắn thế này, bà Lan cảm thấy rất hài lòng.... Bà vỗ nhẹ vào vai Hữu Uy.

- Mất mát là điều cần thiết giúp ta trưởng thành. Mẹ sẽ giúp con.



***

Đứng trước chi nhánh của một ngân hàng, An Vi hít một hơi thật sâu. Hôm nay cô bước vào vòng thi phỏng vấn. Cô đã trải qua vòng thi viết với số điểm tương đối khá. Tuy ngân hàng này không nằm trong số những ngân hàng đáng mơ ước, nhưng để được một chân trong này cũng chẳng phải dễ dàng gì. An Vi chỉnh lại trang phục thật gọn gàng. Hôm nay cô mặc một chiếc chân váy kết hợp với áo sơ mi trắng khá chững chạc.

An Vi thấp thỏm ngồi đợi đến lượt phỏng vấn. Một vài ứng viên đã đi ra, gương mặt không lấy gì làm vui vẻ khiến cô vừa mừng vừa lo. Mừng vì điều đó có nghĩa là cơ hội cho cô không bị thu hẹp lại, lo là vì liệu cô có giống với tình trạng của họ?

- Lê Nguyễn An Vi.

Tên của cô vang lên. An Vi đứng dậy tiến về phía phòng phỏng vấn. Đầu gối thoáng chút run rẩy. Mồ hôi trên tay đã bắt đầu túa ra. Cô hít một hơi dài. Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Cô tự nhủ.

An Vi cúi đầu chào. Cô đặt hồ sơ của mình lên bàn với dáng vẻ cố gắng tự tin nhất có thể - dù tay đã lạnh ngắt và cặp môi đã trở nên tái nhợt nếu không có chút son môi ngụy trang.

- Bạn cứ đơn giản chỉ coi đây là một cuộc nói chuyện. - Một người đàn ông khẽ mỉm cười.

- Dạ, vâng ạ. - An Vi khẽ gật đầu, nhìn về phía người đàn ông vừa cất tiếng nói.

***

Trái tim trong lồng ngực bỗng đập dữ dội. Hai bầu má ửng đỏ. Cô không tưởng tượng được lại có thể gặp anh ở đây. Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, bờ môi ấy, xoáy sâu trong tâm trí An Vi. Những kỷ niệm xưa cũ ùa về như thác lũ, dồn dập và mạnh mẽ. Sự mất bình tĩnh của cô lúc này có thể đánh lừa người bên ngoài là do áp lực của cuộc phòng vấn. Nhưng chỉ có mình cô hiểu, đó là vì người đàn ông trước mặt. Suýt chút nữa cô đã run rẩy để bật ra khỏi môi mình tiếng “thầy”.

Người đàn ông đó thông báo đã nhận ra cô bằng một cái nháy mắt rất nhanh, không đủ để ai nhìn thấy. Rồi anh lập tức trở về trạng thái nghiêm túc và đĩnh đạc đúng vai trò của mình.

- Đầu tiên, như thường lệ, một câu hỏi rất quen thuộc: em biết gì về ngân hàng của chúng tôi?

An Vi không nhớ chính xác họ đã hỏi cô những gì và cô đã trả lời những gì. Cô chỉ nhớ rằng Minh Huy đã nhìn và lắng nghe cô đầy âu yếm. Từng lời anh nói cô đều cảm thấy rất quen thuộc, ngọt ngào. Tình cảm như vũ bão. Nó cuốn phăng những khoảng cách về thời gian. Nó nhấn cô ngộp thở trong những kỷ niệm mà chỉ mình cô biết. Cô nhớ đến nét mặt nghiêng nghiêng rất điển trai của anh khi đang giảng dạy môn quản trị ngân hàng thương mại. Nét mặt nghiêng nghiêng đó đã làm thổn thức bao trái tim thiếu nữ - trong đó có cô.

An Vi vén một lọn tóc đang xòa ra trước mặt, thấy người nóng bừng lên khi nhớ đến cái nháy mắt của anh ban nãy, hóa ra, anh vẫn còn nhớ cô. Vậy mà cô cứ nghĩ rằng với anh, cô chẳng để lại ấn tượng gì. Cuộc sống này đúng là những vòng quay khó đoán. Cô chầm chậm đứng dậy khỏi chiếc ghế đá đặt trước cửa ngân hàng. Cô đã ngồi đây khá lâu để hồi tưởng lại những ký ức đẹp đẽ về anh...

An Vi đưa mắt tìm kiếm một biển hiệu xe ôm hay taxi nào đó. Hải Phòng không thuận lợi với những điểm xe bus như trên Hà Nội. Vì thế nếu được nhận vào làm, chắc chắn cô sẽ phải kiếm một ngôi nhà trọ nào đó quanh đây để tiện cho việc đi bộ hay đi xe đạp. Lúc này, số tiền tiết kiệm của cô vẫn không đủ để mua một chiếc xe máy.

Nghĩ đến việc sẽ được nhận vào làm, trong lòng cô thấy xốn xang kỳ lạ! Nhận được việc làm, không có nghĩa là cô có thể tạm ổn định cuộc sống mà hàng ngày, cô có thể gặp Minh Huy. Điều mà trong mơ cô cũng không thể tưởng tượng nổi. Nhưng bất giác một ý nghĩ thoáng qua đầu khiến cô tê dại... Trước đây, cô không dám theo đuổi anh. Bây giờ, cô lại càng không dám theo đuổi anh. Những gì đã qua, cô tự hứa với lòng mình là không bao giờ nghĩ tới nữa. Nhưng nó vẫn ám ảnh cô. Một nỗi ám ảnh vô hình. Cô không nhớ những gì đã xảy ra trong đêm hôm ấy, cô chỉ đột ngột nhận ra những đau đớn thể xác và đối diện với sự thật giờ đây cô không còn là con gái nữa. Tất cả như cơn lốc không được dự báo trước, càn quét qua cuộc sống của cô, cuốn phăng mọi tin tưởng và hi vọng.

Những ánh sáng của bầu trời bắt đầu gay gắt chiếu vào mắt cô. An Vi thấy khóe mình cay cay và toàn bộ cơ thể rã rời. Lúc này băng qua đường, nếu có một chiếc xe tải lao đến, cô cũng không đủ sức để trốn chạy nữa.

Máu như rút dần trong cơ thể cô. Cảnh vật nhạt nhòa trước mắt. An Vi đấm đấm vào trán mình với mong muốn mọi thứ sẽ trở lại bình thường nhưng càng lúc càng tệ. Gối cô chùng xuống và cô không biết gì nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Trai Nào Sẽ Yêu Em?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook