Chương 8
trantuyetnhi
16/05/2017
Buổi tối, Tùng đến từ rất sớm với một bó hoa nhỏ trên tay. Lần nào anh cũng mua hoa. Dù rất
thích nhưng đôi khi Mai nghĩ đó là một sự lãng phí không cần thiết. Hai
người trở nên thân thiết từ cái ngày mà Mai bắt đầu chuyển đến chỗ trọ
mới. Suốt hai tháng qua, hôm nào Tùng cũng đến chơi. Tùng bỗng chốc trở
thành người bạn thân thiết nhất của Mai. Hai người thường xuyên lượn lờ
trên những con phố nhỏ. Những câu chuyện cười Tùng kể bắt đầu khiến Mai
cười. Thỉnh thoảng, Mai cũng “góp” vào kho truyện khá phong phú của Tùng những câu chuyện mà cô “chế” ra. Hai người cười nghiêng ngả trong cái
se lạnh của những ngày đầu đông Hà Nội. Hôm nay Tùng bảnh bao hơn so với mọi ngày. Vẻ suy tư đằm sâu trong khoé mắt thâm quầng vì mất ngủ. Đã
hai ngày Tùng không đến, cũng không điện thoại liên lạc cho Mai. Sự “mất tích” ấy của Tùng khiến Mai lo lắng. Đi đâu, làm gì Mai cũng chỉ nghĩ
đến tùng. Nhìn vào đâu, cô cũng một bầu trời nhớ thương. - Mấy hôm nay
biến đi đâu thế? Làm cho người ta lo quá! – Mai cười tươi rói đón bó hoa của Tùng một cách tự nhiên. - Sao mà Mai lo? - Thì lo chứ sao? Hỏi lạ. - Vậy, ngày nào đó, Tùng biến mất thật sự thì Mai sẽ cảm thấy thế nào? -
Biến mất thế nào được! Mai sẽ lật tung cả cái Hà Nội này lên để tìm và
lôi Tùng ra cho bằng được. Không trốn được đâu – Mai cười lớn trước câu
nói đùa của mình. - Vậy, Mai đón nhận lấy tình cảm của Tùng nhé. -
Tùng... – Mai ngập ngừng. Vết thương của cuộc tình kỳ lạ cách đây mấy
tháng tưởng đã liền sẹo bỗng chỗ nhói lên đau buốt. - Tùng yêu Mai. -
Nhưng Mai sợ mình không còn xứng đáng với Tùng nữa. - Đừng nói vậy. Dù
thế nào thì Mai vẫn là người con gái mà mình yêu thương nhất. Tùng bỗng
nhiên kéo Mai vào lòng. Hành động bất ngờ ấy khiến cô không kịp phản
ứng. Mai cũng không né tránh nụ hôn vụng về mà quyết liệt của Tùng vừa
đặt lên môi mình. Nụ hôn ngọt ngào đầu tiên Mai cảm nhận được từ người
đàn ông như Tùng. Tình yêu của hai người có phần chóng vánh nhưng Mai
thấy vô cùng hạnh phúc. Cô không có cái cảm giác bất an mỗi khi ở bên
Tùng. Được dựa vào vai Tùng, được ngồi im lặng bên nhau thả hồn vào
những suy nghĩ riêng tư khiến Mai thấy thanh thản và ấm áp đến kỳ lạ.
Mấy hôm nay, mẹ Mai liên tục giục cô về quê. Không hiểu ở nhà đang xảy
ra chuyện gì. Dù không muốn phải xa Tùng nhưng Mai vẫn phải sắp xếp hai
ngày nghỉ cuối tuần để về nhà theo sự chỉ đạo của mẹ. Mai về đến nhà bắt đầu đến giờ ăn tối. Nhà lại có khách. Đó là một chàng trai trẻ, khá
điển trai. Khuôn mặt lạnh lùng nhưng cuốn hút. Anh ta khá ít nói và
thỉnh thoảng lại nhìn Mai như dò xét. Mai gần như không để tâm đến anh
ta. Cô cố gắng ăn thật nhanh rồi trở về phòng của mình. - Con thấy anh
kia thế nào? – Mẹ Mai bước vào tỏ vẻ nghiêm trọng - Thế nào là sao ạ?
Con chả thấy thế nào cả. - Bố mẹ đang nhắm anh ta cho con. Nhà con một.
Lại giàu có. Anh ta cũng làm xã đội trưởng. Biết con học sư phạm, anh ấy bảo rằng sẽ lo được công việc cho con nữa đấy. Con gái, chỉ cần một chỗ yên ấm là được con ạ. - Thời đại nào rồi mà mẹ vẫn còn nghĩ đến chuyện
mối lái? Con không.... - Con đừng có mà ương bướng dở hơi. Đàn bà chỉ
cần có được tấm chồng tử tế. Ở với nhau rồi khác có tình cảm. Mà sao
nhìn con khác thế. Mặt mũi xanh xao. Mẹ thấy nghi nghi thế nào ấy. Kinh
nguyệt của con vẫn đều chứ. - .... - Thôi ra dọn dẹp đi rồi nói chuyện
với anh ấy. Mai lặng lẽ ngồi dậy. Những lời của mẹ làm Mai lo lắng. Đúng là hai tháng này cô bị chậm. Nếu... Mai rùng mình không dám nghĩ đến
điều tiếp theo. - Chào em – tiếng chào làm Mai giật bắn mình khi đang
loay hoay rửa bát đũa - Vâng, chào anh. - Em học còn bao nhiều thời gian nữa vậy? - Em chỉ còn vài tháng nữa thôi anh ạ. Mà anh vào trong nhà
ngồi uống nước. - Chắc mẹ em cũng nói với em rồi. Nếu em đồng ý, mình có thể làm đám cưới ngay. Bố anh đang bệnh nặng và có lẽ không qua khỏi.
Anh muốn mình ổn định gia đình cho ông yên tâm. - Em thậm chí không biết cả tên anh. Như vậy anh có quá vội vàng không? - Anh xin lỗi. Tính anh
nó vậy. Anh rất thẳng thắn. Mọi thứ đều muốn rõ ràng. Nhưng anh không
bắt em phải trả lời ngay đâu. Tuần sau hoặc khi nào em suy nghĩ kỹ rồi
cho anh biết câu trả lời cũng được. - Nếu câu trả lời của em là không
thì sao? - Nếu vậy thì anh sẽ cảm thấy rất tiếc. Nhưng cũng chẳng sao.
Bởi anh tôn trọng quyết định của em. Nhưng anh không coi lời vừa rồi là
câu trả lời đâu. Em hãy suy nghĩ kỹ trước khi quyết định nhé. Mà anh xin giới thiệu tên anh là Mạnh. Mai bật cười thành tiếng trước sự thẳng
thắn đến phát ớn của chàng trai lạ mặt. Mạnh cũng tỏ ra khá bất ngờ khi
nghe Mai cười. Tiếng cười có chút gì đó kiêu ngạo và khinh miệt. - Nếu
em đồng ý, sau khi ra trường, anh có thể xin việc cho em – Mạnh tỏ ra
lúng túng - Cám ơn anh. Hiện tại em không có nhu cầu. Anh vào trong nhà
đi để em làm nốt việc với ạ. Mạnh lúng túng đi nhanh về phía nhà trên.
Mai bật cười trước sự ngô nghê và thẳng thắn của hắn. Có lẽ, trên đời
này, chỉ có mỗi mình Mạnh hỏi vợ theo cái cách mà anh ta vừa thực hiện.
Mai bật khóc tức tưởi khi thử đến bốn cái que thử thai vẫn báo có hai
vạch. Như vậy là cô đã mang trong mình đứa con của Hoàng. Cái đêm định
mệnh đầy sai lầm ấy đã khiến cô phải trả giá. Mai run run tìm số điện
thoại của Hoàng. Cô vội vàng bấm số để gọi. - Em à? Sao hôm nay mới gọi
cho anh? Anh gọi mãi mà không khọi được cho em. Anh nhớ em lắm! Anh xin
lỗi vì... - Em có thai rồi – Câu thông báo của Mai khiến Hoàng như chết
lặng. Phải đến hàng phút sau mới có tiếng trả lời đầy vẻ lo lắng. -
Em...em ở đâu? Mai anh ra, em gặp anh nhé. - Vâng. Em đợi anh ở quán
cafe Tình yêu. Bốn đến năm giờ chiều nhé. Mai cúp máy mà trong lòng nặng trĩu. Cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại điện cho Hoàng. Nhưng rõ
ràng, Hoàng phải được biệt chuyện gì đang xảy ra với cô và tương lai của đứa con mà Mai đang mang trong người nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com