Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 30

Sarasa

09/04/2015

Nói chưa dứt câu Kim Thành nhào tới ôm chầm lấy Vũ Phong mà xiết thật mạnh, chứng tỏ anh chàng nhớ nhung thèm muốn được gần gũi với Vũ Phong lắm rồi. Gạt tay Kim Thành ra Vũ Phong khẳng định

Để mặc cho Kim Thành làm những cử chỉ mơn trớn như anh ta thích Vũ Phong điềm nhiên không đáp trả miếng nào. Anh thản nhiên nằm dài trên ghế sofa đón nhận những nụ hôn cháy bỏng của Kim Thành đang trao cho anh một cách cuồng nhiệt nhưng dịu dàng, ham muốn nhưng thật nâng niu…

…cả thân hình của chàng hoàng tử đa tình quyến rủ của các cô gái đang phơi trần lồ lộ dưới mắt một gã đàn ông đẹp hơn cả các cô ấy..vậy mà hắn chẳng động lòng chút nào chỉ mình cái gã đàn ông đẹp hơn cả phụ nữ ấy rạo rực điên cuồng vì điều đó

– Mình sẽ khơi gợi được cơ thể cậu đáp trả lại mình,

Kim Thành thì thầm vào tai Vũ Phong trong khi cả thân hình trần của anh đang miết vào da thịt Vũ Phong, Vũ Phong nhắm mắt xoải hai tay qua khỏi đầu…

Hôn nhẹ lên má Vũ Phong Kim Thành cười thật tươi. Mở mắt nhìn thật cộc cằn vào Kim Thành.

– Về phòng cậu đi.

Kim Thành sững sốt khi thấy thái độ của Vũ Phong thay đổi đột ngột như vậy. Anh buông Vũ Phong, cười trừ.

– OK!!!….OK, không cần phải tỏ thái độ như vậy. Nhưng cậu thực sự muốn mình về phòng ngay bây giờ chứ?.

Vũ Phong im lặng không trả lới. Anh không biết tại sao mình cáu bất tử như vậy với Kim Thành nhưng tâm trạng anh bây giờ không tốt. Cái hẹn sáng ngày mai làm anh bận tâm hơn. Kim Thành đứng lên bỏ về phòng anh cũng không muốn gọi lại.

Kim Thành ra đếm cửa, anh không về phòng mà đi thẳng xuống quầy bar. Anh không hiểu thái độ của Vũ phong ngày hôm nay. Nếu như nói do anh cứ đòi hỏi chuyện ân ái làm Vũ Phong bực mình thì Vũ Phong phải bực mình cả trăm lần rồi. Có gì đó làm Vũ Phong phải để tâm hơn chuyện anh ở bên cạnh cậu ấy nửa. Mọi khi Vũ Phong lúc nào chẳng ưu tiên anh mọi điều. Hay anh sai rồi khi cứ bám mãi Vũ Phong như vậy.

Chuông điện thoại reo inh ỏi. Kim Thành mặt đã đỏ bừng lên vì men rồi, anh bắt máy với vẻ khá bực mình

– Chuyện gì đó, cuối tuần tôi về, mọi chuyện cậu cứ tự giải quyết được rồi.

– Anh Thành, em vừa nhận được tin mẹ em mất. Anh có thể cho em nghỉ tạm không, nếu không em đành xin nghỉ luôn vậy.

Trong đầu Kim Thành cái thái độ lạnh nhạt vừa nảy của Vũ Phong kèm với rượu đã đẩy anh tới một quyết định mà anh sẽ phải hối hận suốt một thời gian dài.

– Được cậu nộp đơn nghỉ đi, nếu không trở lại được thì nộp đơn nghĩ luôn. Tôi sẽ đi.

– Cám ơn anh.

Cúp điện thoại, anh cười chán nản. ” Vậy là ông tơ bà nguyệt không hề muốn se duyên cho anh. Thôi vậy anh lại đi vì nếu cứ đối mặt với Vũ Phong với chữ KHÔNG thường trực trên miện thì anh thà đi thật xa còn hơn”

– Cậu uống một mình à?_ Tiếng Vũ Phong áp sát sau lưng_ Không gọi mình.

Không quay lại Kim Thành dốc cạn chai bia.

– Cậu có phải trẻ con không thế?

– Không, mình không phải trẻ con. Không có gì mình là người lớn, mình biết suy nghĩ mà. Vũ Phong, nếu bây giờ mình nói với cậu mình sẽ không nghĩ tới chuyện yêu cậu nửa cậu nghĩ sao?

– Vậy thì tốt quá còn gì. Cậu có đủ tỉnh táo nhớ những lời mình hứa lúc này không?

– Nhớ chứ. Mình chưa say mà._Giọng Kim Thành nhẹ như không_. Nhưng cho mình nói lần cuối MÌNH RẤT YÊU CẬU VŨ PHONG.

Và Vũ Phong cười. Anh không biết rằng đó là lần cuối anh nghe KIm Thành nói điều đó. Sau này dù có muốn hay không thì Kim Thành vĩnh viển chẳng thể thốt lời yêu anh nửa.

Tại một quán cà phê sang trọng nhìn ra sông Hương. Toàn Hiếu nhấp nhỏm chờ ai đó mà cừ chốc chốc lại liếc ra cửa….

– Bên này._Toàn Hiếu gọi_

Đợi hai người ngồi xuống, cậu bồi bàn mới hỏi

– Hai anh uống gì?

– Hai cà phê đen._Kim Thành gọi_

Kim Thành và Vũ Phong ngồi xuống đối diện với Toàn Hiếu. Mặt lạnh như tiền Vũ Phong lạnh lùng hỏi

– Cậu lại gọi tôi ra đây làm gì?

– Chuyện…là chuyện.._ Toàn Hiếu liếc nhìn Kim Thành đang nhìn bâng quơ ra ngoài bờ sông_

– Tôi không có nhiều thời gian.

– Thì là chuyện giấy nợ của tôi. Tôi đã làm đúng như thỏa thuận, bây giờ như anh đã hứa trả giấy nợ lại cho tôi đi.

– Không ân hận chứ?

– Anh còn muốn làm gì nửa. Tôi làm đúng như yêu cầu của anh rồi còn gì, bây giờ anh ta có người yêu mới, bỏ tôi rồi đó.

– Thật không?_ Vũ Phong vẫn đều đều_

– ANH ĐI MÀ KIỂM TRA_ toàn hiếu quát lớn làm người phục vụ đang mang cà phê ra giật bắn người, nhìn Toàn Hiếu lom lom_

– Nhìn gì, đặt xuống rồi đi đi.

Nhìn thấy hai vị khách đi chung vẫn bình chân như vại, anh ta cũng chuồn thẳng.



– Trả lại giấy nợ cho tôi_ Toàn Hiếu gằn giọng_

Vũ Phong không trả lời lẳng lặng quẳng xấp hờ sơ anh đã chuẩn bị sẳn lên bàn. Toàn Hiếu lập tức chụp lấy mở ra…

– Giấy xóa nợ đâu?

Vũ Phong cũng không buồn mở miệng, chỉ để Toàn Hiếu lật tung xấp hồ sơ lên tìm. Bắt được tờ giấy cần tìm, Toàn Hiếu mới dịu lại. Đóng tập hồ sơ Toàn Hiếu đứng lên

– Vậy tôi đi đây, không mong gặp lại anh chút nào.

Nói rồi đi thẳng. Lúc này Kim Thành mới quay qua hỏi..

– Cậu lại giở trò gì với hắn mà hắn nổi nóng dữ vậy?

– Không có chuyện gì đâu.

– Cậu lại làm gì Minh Hàn rồi phải không?

– Làm gì là làm gì?_Vũ Phong trả lời giọng bực mình_

– Thằng nhóc lúc nảy, nếu mình nhớ không lầm nó là tay chân của cậu mà.

– Không phải tay chân, mình gặp nó lúc nó đi cùng cha nó tới khất nợ thôi.

– Rồi cậu bảo nó làm gì. Giăng bẩy tình à…tội nghiệp anh trai của cậu, có thằng em trời đánh.

– Này…này…là anh ta tự nguyện bỏ nhà đi theo nó, không phải bị ép buộc.

– Chứ không phải cậu đánh vào điểm yếu của anh ta là không dám thừa nhận mình là gay sao. Không dám tự mình đi làm quen với những người đồng giới. Bây giờ tự dưng có một thằng nhóc dễ thương như vậy nhảy vô đòi yêu sống yêu chết ,thì không bị sập bẩy mới lạ đó.

– Nếu cậu biết thì bày đặt hỏi han làm gì.

– Mình nghe khác, nhưng mình đoán không sai là cậu vẽ đường cho thằng nhóc Toàn Hiếu đi chứ không ai vô đây.

– Sao lại nghĩ như vậy?

– Vì chỉ mỗi mình cậu biết anh trai cậu có thiên hướng tình cảm như vậy…và bác trai thì rất rất không thích những người như vậy.

– Sao bây giờ muốn làm người tốt kết tội tôi sao._nói dỗi_

– Không mình chỉ muốn biết lý do thôi, dù gì cũng là anh cậu.

– Vì anh ta trở mặt với thằng em này trước, nên đành thôi.

– Vì thằng nhóc đó, bỏ rơi cậu à.

– Này nói năng đàng hoàn chút coi, gì mà bỏ rơi chứ.

– Chứ không thể nào có chuyện có kẻ vừa đánh trống vừa la làng. Đưa người vô dụ dỗ người ta rồi trở mặt bảo người ta phản bội mình.

– Cậu biết gì nói đại đi đừng giả mù sa mưa nửa, phiền quá đi.

– Biết cậu đưa Toàn Hiếu dụ anh cậu, rồi công bố cho mọi người biết chuyện anh cậu là người đồng tính. Mà cậu biết rõ cha cậu ghét chuyện đó như thế nào mà…bắt anh cậu chọn gia sản hay tình yêu…Ác quá đó..KẺ CHƯA BIẾT YÊU!!

– Nói thêm tiếng nửa mình giết cậu ngay lập tức.

Kim Thành vẫn thản nhiên kết luận

– Kẻ Xấu. Bây giờ mình cũng thấy mình là kẻ xấu vì không can cậu, khi mình nghi nghi có chuyện không ổn. Nhưng mình chỉ lo chuyện của bản thân. Anh Minh Hàn chẳng phải rất tốt với chúng ta là gì.

– Phải tốt lắm, trong khi bị con mụ đàn bà đó ức hiếp ( bà vợ hiện nay của cha cậu) thì anh anh em em, tới khi được ông già trao quyền hành thì hất thằng em này qua một bên. Chẳng phải là anh ta phản bội tôi trước là gì.???????

– Nhưng cuối cùng cậu cũng hất cẳng được anh cậu, vậy còn dây dưa gì với Toàn Hiếu nửa?.

– ….Chẳng qua nghĩ chút tình, bắt nó không được bỏ rơi anh ta khi anh ta không có đồng xu dính túi thôi….

– Vậy bây giờ anh ấy có người yêu khác thì tên này được tự do, không bị cậu nắm đuôi nửa chứ gì. Hèn gì, cầm xong giấy nợ là hắn chuồn lẹ. Tính ra hắn cũng có hiếu đấy chứ…chịu đựng lâu như vậy để gở nợ cho cha hắn…cũng là một loại người tốt…nếu hắn cũng yêu Minh Hàn nửa thì tiện cả đôi đường cho cậu.

– Tốt nhất là anh ta cứ ở yên với thằng nhóc hiện nay…tên gì đó..

– Anh Kỳ.

– Ừ, cứ chìm đắm trong tình yêu là tốt…_ ngần ngừ một chút, Vũ Phong giọng có vẻ xìu xìu_ Thực ra ông già thương anh ta nhất, đứa con của mối tình đầu không thành mà. Vì điều đó mà mẹ minh đã bỏ đi….mãi sau này mình mới biết chứ trước đây cứ nghĩ ông ta chẳng ưa gì hai thằng con trai của ổng. Thực ra chỉ có mình mình là không chiếm được thiện cảm của ông ta thôi. Cậu cũng biết bao nhiêu năm nay hai mẹ con bà ta _ bà mẹ kế và cô em gái_ và cả anh ta nửa _ Minh Hàn_ gởi biết bao nhiêu gián điệp tới trà trộn vào chỗ mình rồi không.

– Mình đi lâu quá nên không biết gì.

– Bây giờ về rồi thì từ từ biết.

– Mình không về được nửa. Thằng nhóc mình tuyển được gia đình có tang nên xin nghỉ rồi.

– Bao giờ nó quay lại?



– Chắc không cần nó nửa. Mình nhớ những gì tối qua mình hứa với cậu Vũ Phong. Mình định bay chuyến bay đêm nay, không có người coi tàu không được.

Vũ Phong biết ‘không người coi tàu chỉ là cái cớ, mọi khi Kim Thành vẫn giao cho người khác rồi la ca với anh cả tuần có trăng sao gì đâu”

– Có phải vì chuyện mấy người nhà cậu nên bây giờ cậu lúc nào cũng cảnh giác cao độ, ngay cả với thằng nhóc đang ở trong nhà cậu _ Hoàng Tùng_ Nhưng cậu có vẻ thích nó nhỉ…. không đuổi đi..

– Nè…nè chuyện này chẳng phải đã nói một lần rồi sao…

– Nhưng chưa thỏa đáng…có tín hiệu không tốt.

Thế nên tối hôm đó, sau khi tiễn Kim Thành đón chuyến bay đêm. Trước khi vào phòng cách ly Kim Thành cứ nấn ná như muốn hôn tạm biệt anh một lần, Vũ Phong biết nhưng anh cứ cố tình làm lơ. Kim Thành thở dài rồi anh không cố gắng nửa, không hiểu sao cái dáng Kim Thành quay đi làm anh đau lòng đến vậy, anh cứ muốn gọi Kim Thành quay lại, nhưng vì lý do gì anh không hiểu nổi. Và anh cứ đứ mãi ở đó.

Vũ Phong về nhà đã khá khuya, không còn ai thức ngoài anh bảo vệ. Anh cũng chẳng cho gọi ai cứ lẳng lặng lên phòng. Vũ Phong cảm thấy hụt hẩng một chút. Sống cả tuần lúc nào cũ kè kè Kim Thành bây giờ, bỗng dưng một mình thì lại thấy hơi buồn.

Rót ly rượu mạnh định uống cho dễ ngủ, nhưng cái tâm trạng bồn chồn làm anh lóng ngóng. Vấp cái bàn và nguyên ly rượu trên tay đổ cả vào người..

– Ôi trời…cái tên này báo hại.

Rút khăn giấy lau lau phần áo bị đổ rượu, anh bị thu hút bởi có ai đó ngồi ngoài phòng khách nhỏ. Từ cửa sổ phòng anh có thể nhìn thấy phòng khách nhỏ nếu không buông mành cửa.

Hoàng Tùng khuôn mặt có vẻ lo lắng đăm chiêu, khuất dưới bóng đèn tranh tối tranh sáng hắt ra từ bên trong trông cậu thật quyến rủ, thật khêu gợi, ham muốn, lòng anh rạo rực, người anh nóng lên..

– “ Kỳ lạ trước đây mình không có cảm giác này khi nhìn cậu nhóc..nhưng bây giờ cảm giác thèm muốn va chạm thể xác đang dâng lên.

Và anh đi ra nơi có cái sinh vật gợi cảm đang quyến rủ anh.

Quay trở lại hiện tại, nơi Vũ Phong ngồi gác chân lên bàn nhìn theo hướng mà bóng người mảnh dẻ trong chiếc áo sơ mi rộng đã đi mất từ nảy giờ. Anh cắn cắn ngón tay, xem chứng suy nghĩ mông lung dữ lắm..

…Bốc điện thoại anh gọi đi. Cuộc đàm thoại đại loại là

“ điều tra cho tôi….ừ…xem kỹ tình hình như thế nào….ừ…nếu không có gì sai thì cứ gởi mọi hóa đơn về cho tôi….ừ….cứ im lặng mà làm….được cứ nhờ bác sĩ ở đó đi…được…..không cần cho người thứ ba biết đâu…..được. Anh sang đây lấy hồ sơ tôi giao về Đà Lạt xem lại cho tôi….được…báo cáo cho tôi sớm nhất.”

Hôm nay Tùng đưa cha cậu về nhà, sau những ngày nằm viện của cha cuối cùng ông cũng khá hơn có thể xuất viện về nhà chăm sóc….

….cậu đã đến xin anh nghỉ vài ngày để đưa cha về quê, anh không nói gì chỉ nhìn cậu với đôi mắt hoàn toàn không thể đoán anh nghĩ gì…rồi anh nói bằng một giọng trầm trầm mà cậu nghe ớn lạnh cả sống lưng.

– Bao giờ làm lại?

– Dạ, em xin nghỉ một tuần thôi ạ, xắp xếp nhà cửa ổn rồi em đi làm lại liền.

– Được. Hôm nay là thứ năm, thứ năm tuần sau cậu tới đây nhận việc mới.

– Việc mới? là việc gì ạ?

– Thứ năm đến đây nhận việc, bây giờ thỉ đi đi tôi đang bận.

Cậu đứng tần ngần một lúc thấy anh chẳng có vẻ sẽ cho cậu biết anh sẽ giao cậu công việc gì cậu đành ra ngoài.

Sau cả tháng thay phiên nhau túc trực trong bệnh viện cả nhà cậu ai cũng ốm mất mấy ký, phần ăn ngủ không được phần lo lắng cho cha cậu từng giây. Cũng may sau khi xuất viện bệnh viện gọi lên nhận lại tiền thừa, còn khá nhiều làm cậu mừng húm….thật ra cậu lo nhất là nếu bệnh viện gọi đóng viện phí nửa thì cậu chẳng biết sẽ đi đâu tìm ra tiền….may là…

….nhìn tờ giấy xuất viện mà cậu bật khóc. Cậu phải vội tránh ra xa để không ai biết cậu khóc. Cậu khóc vì mừng rằng cha cậu đã có thể xuất viện và cũng mừng là không phải chạy vạy thêm khoản nào để có thể giữ tính mạng cho ông..

Bây giờ khi cha cậu nằm yên trên chiếc giường quen thuộc trong nhà. Ông cười.

– Về nhà thật dể chịu, cứ tưởng không thể về nhà rồi chứ.

Mẹ cậu nghe vậy thì cứ khóc bù lu bù loa, bao năm làm việc cực nhọc không nghe bà khóc mà bây giờ bà lại khóc ngon lành như đứa trẻ đang ăn vạ…cha cậu thì lại cười..

– Bà này lạ, tự dưng giờ lại bù lu bù loa lên thế…thôi nào con cái nó cười cho bây giờ..

Thằng Sơn chen vô

– Cha cứ để cho mẹ khóc cho đã đi. Mẹ mừng quá đó mà mấy bửa cứ lo ba bỏ mẹ đi trước không.

Cha cậu quay mặt vô tường có lẽ ông cũng rơm rớm nước mắt mà không muốn cho mọi người thấy…ông cũng mừng vì không bỏ lại cả nhà khi mà ông chưa lo được gì cho tới nơi tới chốn cả.

…Khóc thỏa mẹ cậu đi lo nấu miếng cháo cho cha cậu ăn uống thuốc….

….thấy bà cứ đứng tần ngần trong bếp thằng Sơn hỏi

– Gì vậy mẹ?

– Hết gạo rồi, mấy bửa cả nhà ở trển không không biết hai đứa nhỏ làm sao?

– Tụi nó ăn bên bác hai đó.

– Vậy….vậy lại phiền người ta rồi, lát mẹ phải qua nói chuyện..

– Mẹ đừng lo, là bác hai qua biểu tụi nó qua ăn cơm mỗi ngày với bác. Chuyện lớn bác không lo phụ được nhưng mấy chén cơm bác nói không sao.

– Vậy nhà mình lại nợ người ta rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook