Chiến Lật Chi Hoa

Chương 28

Phong Dạ Hân

05/08/2016

Edit: Dece

Thất vọng hay buông tha, có đôi khi không nói lên được điều gì. Hiện tại mất đi vật sở hữu, cũng không có nghĩa sau này ngươi không cần đoạt nó trở lại. Nguyên Chiến Dã từng nói với học trò của hắn những lời này, một câu nói rất ẩn ý, nhưng lại không có người nào còn tâm tình để lý giải, bởi vì trước khi nói những điều này, Nguyên Chiến Dã đã tịch thu máy PS chơi game của bọn họ.

Hiện tại, khi nói ra những lời này, Nguyên Chiến Dã lại cảm thấy nó không hẳn là chính xác, thậm chí còn không có bao nhiêu triết lý. Hay ít ra, hắn còn không chắc chắn mình có muốn đoạt nó trở về hay không nữa.

“Cục trưởng, cậu trở về rồi!”

“Vâng.” Nguyên Chiến Dã bước vào cửa, trước nhất là thấy Lão Cao đang ngồi gọt củ cải, hắn gật đầu với lão Cao một cái.

Lão Cao thấy mặt hắn tái nhợt, cảm thấy kỳ quái nên hỏi: “Sao quần áo của cậu ướt hết vậy? Sắc mặt cũng không tốt, Tiểu Quan đâu rồi?”

Nguyên Chiến Dã cúi đầu nhìn thoáng qua đôi giày của mình, khẽ cười rồi nói: “Không cẩn thận nên rớt xuống bể phun nước. Tiểu Quan—hắn về trước, chưa trở lại nữa sao?”

“A?” Lão Cao lặng đi một chút, sau đó thì lắc đầu, “Không thấy hắn đâu, Tiểu Diệp cũng chưa trở về.” Nguyên Chiến Dã để hắn tiếp tục gọt củ cải, trở về phòng của mình thay quần áo. Lão Cao cầm dao gọt từng miếng từng miếng củ cải, một phút sau mới nhớ đến—.

“Ây! Đã quên nói với cậu ấy rồi—”

Trở về phòng, Nguyên Chiến Dã cởi ra quần áo ẩm ướt, bị nhiệt độ cơ thể hong khô nên áo sơ mi có một mùi hương kỳ lạ, hắn cau mày, đem áo ném xuống đất, nhưng cho đến khi cởi quần ra thì hắn mới phát hiện loại vị đạo này còn dính khắp người hắn, tựa như tỏa ra từ cơ thể hắn, hắn xoa bụng của mình một chút, ấn ký xanh xậm hai bên sườn và eo đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Cầm thú!” Nguyên Chiến Dã mắng một câu. Khí lực lớn như vậy! Cầm áo ba lỗ cùng quần thể thao, hắn đi vào phòng tắm, muốn tẩy rửa hết những mùi vị đáng ghét, cho dù chỉ là bên ngoài.

Cơ thể gấp khúc thành góc độ kỳ quái, bản thân chưa bao giờ thử qua tư thế này, ngón tay tiến nhập vào nơi đối với bản thân mà nói thì vô cùng thần bí, chậm rãi đưa vào—rút ra, dòng chất lỏng không thuộc về mình theo đó mà chảy ra ngoài. Toàn bộ cơ thể đều căng cứng, cánh tay run nhè nhẹ, ngay cả đầu ngón tay cũng bị lây nhiễm, đó là tần sất run rẩy khi lần đầu tiên hắn nổ súng. Cảm giác nhục nhã dường như đã bị mài mòn, bởi vì đây là thân thể của chính mình, tựa như một chứng cứ giả tạo, vết tích bị thanh lý, chứng cứ phạm tội bị tiêu diệt, là của người kia, và cũng là của bản thân hắn.

Cả người ngâm ngập nước trong bồn tắm, Nguyên Chiến Dã mở mắt nhìn lên phía trên, xuyên thấu qua làn nước, tầm nhìn thật kỳ diệu, không biết từ lúc nào hắn đã bắt đầu thích loại cảm giác này, cảm giác ở trong nước mà quan sát mọi thứ, có lẽ là khi được chiêm nghiệm qua vài lần rớt xuống nước. Tuy rằng phía trên không có gì, chỉ có trần nhà trắng tinh, nhưng bên tai lại không có bất kỳ tạp âm nào, hắn cảm thấy trên thế giới này chỉ còn có mỗi hắn—.

Sẽ thích một người sao? Thậm chí là yêu người đó sao? Có lẽ, hắn căn bản đã không biết tình yêu bình thường là như thế nào, hay là người hắn yêu căn bản là một người không bình thường.

Không biết qua bao lâu, Nguyên Chiến Dã cũng không biết hắn có thể lặn mình trong nước bao lâu, mỗi lần lặn, đều chờ cho đến cực hạn của mình hắn mới ngoi đầu lên, hít vào ngụm không khí đầu tiên quả thực là thứ kỳ diệu nhất thế gian.

Nước rất lạnh, có chút tức ngực, từ đáy nước nhìn thấy mặt nước có chút dao động, mơ hồ còn có thể thấy gương mặt của Tiễn Diệp—ai? Nguyên Chiến Dã nháy mắt một cái, xác định hắn không sinh ra ảo giác mới chống lên thành bồn mà bật dậy.

“Rào rào ~~~” Một trận, bọt nước văng khắp nơi. Nguyên Chiến Dã lau mặt một phen, nhìn người đứng bên cạnh bồn tắm của hắn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cậu đang làm gì?”

Tiễn Diệp hai tay đặt trước ngực bật cười vài tiếng, sau đó thì cười tủm tỉm mà nhìn hắn, “Đến gọi anh ăn.”

“Vậy sao cậu không gọi tôi?” Nguyên Chiến Dã không biết Tiễn Diệp đã đứng đó bao lâu, một lát sau mới ý thức được trạng thái của cơ thể đang trần trụi mà ngồi trong bồn tắm, hai chân hơi co lại che đi bộ vị trọng yếu.

“Muốn xem rốt cuộc anh có thể lặn trong nước bao lâu, tiếp đó nếu anh gặp bất trắc gì thì sẽ ‘anh hùng cứu mỹ nhân’!” Tiễn Diệp đẩy gọng mắt kính, “Anh có biết anh vừa lặn trong nước bao lâu không? Nếu như không phát hiện tôi, anh vẫn tiếp tục lặn xuống dưới?”

Nguyên Chiến Dã thở hắt ra, bất đắc dĩ mà cào tóc, “Cậu muốn biết chuyện gì thì cũng đừng làm tôi sợ như thế chứ?”

“Tôi muốn xem thử anh có ngất không thôi a!” Tiễn Diệp nhún vai trông rất vô tội.

“Cậu bây giờ thấy rồi, có thể đi ra ngoài trước không?”

“No—” Tiễn Diệp miệng nói no no, động tác nay tuy có điểm ấu trĩ nhưng khi xuất hiện trên người hắn thì lại mang một cổ phong tình đặc thù, hắn đem Nguyên Chiến Dã từ đầu đến chân quan sát một lần, tầm nhìn dừng lại trong chốc lát ngay khi mắt vừa đụng trúng bộ vị trọng yếu đã được che đi một nửa, ánh mắt kia làm Nguyên Chiến Dã cảm thấy cả người nóng như phát sốt.

Ngay khi hắn dường như đã chắc chắn rằng Tiễn Diệp đang câu dẫn mình, ánh mắt như thiêu đốt rốt cuộc cũng thu lại. Sau đó thì Tiễn Diệp nghiêng đầu, giơ lên khóe miệng nói: “Xuống dưới ăn cơm đi! Sau này đừng tắm nước lạnh nữa.” Nụ cười của hắn bất đồng so với dĩ vãng, dường như bị bao phủ bởi một tầng bi thương, Nguyên Chiến Dã biết hắn không có nhìn lầm, nhưng hắn không rõ đó có phải do bản thân suy nghĩ quá nhiều hay không.

“Còn có—” Tiễn Diệp vừa đi ra cửa thì đã quay trở về, Nguyên Chiến Dã lúc này chân đang nhấc khỏi bồn tắm định bước ra ngoài, hai người đều ngây ngẩn.

Nhưng lần này Tiễn Diệp không dùng loại ánh mắt nóng bỏng như muốn lột da người để nhìn hắn, chỉ là nhàn nhạt nở nụ cười, bên trong còn có một tia thống khổ hỗn độn.

“Sau này đừng ngâm mình trong nước lâu như vậy, rất dọa người.” Để lại những lời này, hắn liền đi ra ngoài.

Nguyên Chiến Dã nhìn cánh cửa khép chặt đúng mười giây đồng hồ, xác định Tiễn Diệp sẽ không vào nữa, hắn mới từ bồn tắm bước ra, cầm lấy khăn lau khô cơ thể. Dường như có thứ gì đó lấp kín ***g ngực của hắn, có chút ê ẩm. Ngay khi khăn lau chuyển qua trước ngực, ấn ký đỏ tươi phía trên như đang tuyên cáo cái gì đó, vô cùng chói mắt. Hắn dừng lại một chút, tiếp đó thật bất đắc dĩ mà thở dài.

Sau khi Nguyên Chiến Dã lau khô tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm, hắn ngây ngẩn cả người, bởi vì Tiễn Diệp chưa rời đi, mà đang ngồi chồm hổm trên mặt đất cầm khăn lau sàn nhà vừa rồi bị hắn làm ướt, ban nãy khi cởi quần áo ướt sũng, hắn đã ném thẳng vào cái chậu trên sàn. Thấy hắn đi ra, Tiễn Diệp cười cười, rảnh tay giơ lên cái giẻ lau.

“Tôi giúp anh đem quần áo đi giặt sạch, anh ăn cơm trước đi.”

Trong nháy mắt, Nguyên Chiến Dã phát hiện bản thân vậy mà có chút đau lòng, nam nhân ở trước mắt này—làm hắn muốn yêu thương. Hắn không biết Tiễn Diệp từ đâu đến đây, không biết hắn đã làm việc ở Thanh Tuyền trấn đã bao lâu, không biết vì sao hắn ở nơi này, hắn hầu như cái gì cũng không biết. Nhưng có một thứ hắn biết, Tiễn Diệp, tựa như một hương thơm chậm rãi xâm nhập ngươi, bất tri bất giác, sau đó thì hậu tri hậu giác. Hắn im lặng tựa như không khí.

Đi tới bên cạnh Tiễn Diệp ngồi xổm xuống, Nguyên Chiến Dã cầm lấy khăn lau trên tay hắn rồi đứng lên, “Tôi tự mình làm là được rồi! Cậu đi ăn đi!”

“Tôi—” Tiễn Diệp muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị cắt ngang.

“Vậy cậu chờ một chút, lau xong rồi chúng ta cùng nhau xuống dưới.”

Tiễn Diệp ngẩn người, sau đó thì cười một tiếng. Đẩy gọng kính mắt, đứng lên, trong nháy mắt, cả người hắn lay động một chút, như một con rối bị người ta cắt đứt dây, lảo đảo về phía sau—.

“Hey~” Nguyên Chiến Dã lại càng hoảng sợ, vội vàng đưa tay kéo hắn lại, Tiễn Diệp thoáng cái đã tựa vào vai hắn, phát ra một tiếng kêu đau đớn, thanh âm rất thống khổ.

Hai người nửa quỳ trên mặt đất, Nguyên Chiến Dã vỗ vai Tiễn Diệp hỏi: “Hey! Không có việc gì chứ? Làm sao vậy?”

“Ngô!” Tiễn Diệp cau mày càng chặt, chậm rãi từ trên vai hắn ngẩng đầu, một tay cố sức vỗ trán mình, ừng ực nói: “ Giống như địa cầu vừa trở lại vũ trụ vậy—”

Nguyên Chiến Dã muốn trợn trắng mắt, nhẹ nhàng đẩy vai Tiễn Diệp ra phía trước để hắn đối mặt với mình, “Cậu bị bệnh rồi phải không? Đang đứng lên tự nhiên bị như vậy! Cậu không biết cơ thể mình có vấn đề gì sao?”

Tiễn Diệp chỉnh kính mắt về vị trí cũ, cười ra tiếng nói: “Chỉ là hạ huyết áp thôi, thường xuyên bị lắm, không có gì đáng ngại đâu.”

“Mặt của cậu trắng như giấy vệ sinh vậy, có muốn tôi lấy gương đưa cậu xem thử không?”

“Anh không thể miêu tả một cách nhẹ nhàng hơn à?” Tiễn Diệp mân môi cười, sau đó thì cúi đầu, lắc đầu nguầy nguậy như muốn đem cảm giác chóng mặt đuổi đi.

Nguyên Chiến Dã nặng nề mà thở dài một hơi, vươn tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Tiễn Diệp, người kia bị động tác này của hắn dọa cho đứng hình một chút, chờ Nguyên Chiến Dã dừng lại, hắn ngẩng đầu khó hiểu nhìn đối phương, “Tôi—”

“Cậu làm sao lại khiến bản thân mình mệt mỏi như thế?” Nguyên Chiến Dã tuy rằng đã dừng tay, nhưng thủy chung vẫn còn đặt trên đầu Tiễn Diệp, “Cậu chăm sóc người khác tốt như vậy, sao không chăm sóc bản thân mình cho tốt chứ? A! Cậu là tên ngốc hay sao?”

Tên ngốc? Hắn sao? Tiễn Diệp trừng mắt nhìn, ánh mắt phía sau thấu kính lần đầu tiên có cảm giác mờ mịt, hắn kinh ngạc nhìn Nguyên Chiến Dã, người kia biểu tình có chút “hung hăng”, nhưng hắn lại cảm thấy rất muốn cười.

“Ha hả ~” Hắn cúi đầu bật cười.



“Cười cái gì?” Nguyên Chiến Dã trừng mắt liếc hắn một cái, “Tôi nói sai?”

“Ừ!” Tiễn Diệp lay đầu một chút, suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Thế nhưng, tôi chỉ có một ưu điểm này. Ngoại trừ những thứ này, tôi thật sự chẳng có gì tốt hết.”

Những lời nói cực độ phủ định như vậy, Nguyên Chiến Dã đã nghe qua vô số lần, điểm bất đồng lớn nhất chính là người nói với hắn trước kia là học trò của hắn.

‘Thầy, em cái gì cũng không tốt, em chẳng được việc gì cả–’ Mỗi lần nghe nói như thế, hắn đều có một loại xúc động muốn đánh cho mấy tiểu quỷ này vài cú, con người vì sao vừa mới bắt đầu nói cái gì không nói lại đi nói mình không được, loại người có suy nghĩ như thế thì nên ăn mấy cú của hắn để thức tỉnh. Nhưng ngày hôm nay, nói những lời này là Tiễn Diệp, hắn không có loại xúc động đánh người kia, bởi vì hắn biết Tiễn Diệp không nói đùa, mặc dù hắn chỉ muốn nói những lời này để đùa giỡn mà thôi.

Giơ tay lên, Nguyên Chiến Dã khẽ đánh vào đầu Tiễn Diệp một cái.

“Có ưu điểm hay không thì cũng không cần cậu nói, người khác biết cậu không phải không có chỗ tốt là được!”

Tiễn Diệp nhìn hắn, vô thức mà sờ lên nơi mới bị đánh, sau khi có phản ứng thì giơ lên khóe miệng nở nụ cười, Nguyên Chiến Dã đứng lên trước, sau thì vươn tay kéo hắn lên. Tiễn Diệp hơi bước về phía sau, ổn định cả cơ thể.

“Đừng nói với tôi như dạy dỗ học sinh vậy, tôi lớn hơn anh.”

“Lớn tuổi hơn không nhất định phải thành thục hơn,” Nguyên Chiến Dã một phen ném giẻ lau lên cái bàn gỗ cách đó không xa, “Đi thôi! Đi ăn thôi! Tiểu Quan về chưa?”

Khi hắn muốn bước đến cửa, Tiễn Diệp đột nhiên bắt lấy cánh tay hắn, Nguyên Chiến Dã có chút kinh ngạc mà quay đầu lại, Tiễn Diệp vẻ mặt có chút khó khăn nhìn hắn, dường như có lời muốn nói.

“Cảm ơn.” Cuối cùng, chỉ nói ra hai từ này.

Tiễn Diệp đi trước, Nguyên Chiến Dã nhìn khoảnh khắc bóng lưng của hắn biến mất ở cuối hành lang, đột nhiên cảm thấy—hắn mới là người bất lực. Hắn biết vừa rồi Tiễn Diệp đã nói ra suy nghĩ của mình, nếu như hắn hỏi, có lẽ Tiễn Diệp cũng sẽ nói ra. Thế nhưng hắn không hỏi, bởi vì, hắn sợ hãi khi nghe những lời đó.

Nguyên Chiến Dã hiện tại lại có xúc động muốn đánh cả hai người bọn họ.

Vào bếp, Lão Cao đang xếp đũa, Tiễn Diệp thì xới cơm. Bốn phía tràn ngập mùi cơm, Nguyên Chiến Dã vừa ngửi được đã biết ngay là Tiễn Diệp nấu, cơm trắng không nhão cũng không khô, thêm nước canh vào ăn rất ngon.

“Cục trưởng ngồi vào ăn luôn đi!”

“Tiểu Quan đâu rồi?” Nguyên Chiến Dã ngồi vào ghế liền hỏi.

“Chưa về nữa, bất quá đã gọi điện nói hôm nay sẽ trở về, chiều cũng không ăn cơm. Thật uổng công Tiểu Diệp làm món cánh gà hầm rượu mà nó thích nhất!” Lão Cao bắt đầu lảm nhảm.

Nguyên Chiến Dã cười cười, “Tôi cũng thích cánh gà hầm rượu a!” Vừa nói xong, Tiễn Diệp cũng đồng thời đưa chén đến trước mặt hắn, ngay khi hắn ngẩng đầu thì Tiễn Diệp đã xoay người sang chỗ khác.

“A!” Lão Cao đột nhiên cố sức đánh vào cái trán mình, có chút tức giận mà xoay người nói với Nguyên Chiến Dã: “Xem lão già tôi lẩn đẩn chưa này! Quên nói với cục trưởng, chiều hôm nay có người đến tìm cậu đó!”

Có người tìm hắn? Chuyện này làm cho Nguyên Chiến Dã có chút sửng sốt, ai đến đây tìm hắn a? Hay là nói bây giờ mà còn ai tìm hắn a?

“Là một người đàn ông, khá cao, nhìn rất nhã nhặn và khôn khéo—” Lão Cao hồi tưởng ấn tượng trong đầu. Nguyên Chiến Dã cũng đồng thời lục lọi trí nhớ, hắn cau mày nỗ lực suy nghĩ—.

“A! Được rồi! Tên nhóc kia có tóc bạc!” Lão Cao cuối cùng đã nhớ đến điểm đặc biệt của người kia mà vui quýnh cả lên.

Tóc bạc? Tên của một người lập tức xuất hiện trong đầu Nguyên Chiến Dã, làm hắn kích động đến toàn thân đều bừng bừng hưng phấn, thoáng cái đã bật dậy khỏi ghế, đứng lên hỏi: “Hắn tên là gì?”

Tiễn Diệp ngừng công việc trong tay, nghiêng đầu nhìn Nguyên Chiến Dã.

Lão Cao lắc đầu, “Hắn chưa nói, vì cậu không có ở đấy nên tôi bảo hắn chờ một lát, kết quả là hắn nói mình còn có việc, nếu như cậu hỏi thì nói cho cậu biết, nói là—Tứ Đại Thiên Vương.”

Nhanh như gió, Nguyên Chiến Dã chạy ra cửa, cả trái tim như bị treo ngược, ngay cả khóe miệng nhịn không được mà giơ lên, hắn phải liên tục nói bản thân bình tĩnh! Không nên kích động như vậy!

Nguyên Chiến Dã, mày phải bình tĩnh! Mày rất hấp tấp! Mày—con mẹ nó! Hắn thật hưng phấn a!

“Tứ Đại Thiên Vương” ? Chết tiệt! Qủa thực “Tứ Đại Thiên Vương ngục giam XX” đều ở chỗ này a! Nhiếp Phong Vũ, Tái Đức, hắn, như vậy còn một người nữa—chết tiệt! Hội tụ một nhà sao?

Chạy trên đường vài phút, Nguyên Chiến Dã trái phải ven đường đều nhìn khắp nơi, vừa quan sát vừa tiến về phía trước, đột nhiên đụng phải một người ven đường. Người nọ kêu nhỏ một tiếng, tiếng kêu như đụng phải người nào đó mà cảm thấy có lỗi, đồng thời nói một câu: “Xin lỗi!”

Nguyên Chiến Dã gật đầu với người nọ một cái, “Xin lỗi, là tôi không nhìn phía trước.”

Người nọ cười cười, là một nam nhân rất anh tuấn, vừa có khí chất vừa mang một cỗ nhàn nhạt vị đạo quyến rũ. Nguyên Chiến Dã bất động thanh sắc mà quan sát hắn, không chỉ vì dung mạo xuất sắc của nam nhân, mà còn vì…người này vừa gặp đã khiến hắn khắc sâu ấn tượng, nhưng hắn chưa gặp qua lần nào!

Nói cách khác, người nam nhân này cũng không phải cư dân ở đây.

Người đàn ông đã đi xa, Nguyên Chiến Dã nhìn bóng lưng của hắn trong chốc lát, mấy ngày trước đã làm hắn chú ý, chỗ này sau khi Nhiếp Phong Vũ xuất hiện, người ở trấn này—càng lúc càng nhiều. Quên đi! Tạm thời vứt chuyện này sang một bên, hiện tại quan trọng nhất là—hắn vừa chuyển người đi được vài bước, ven đường đột nhiên xuất hiện một người ngồi chồm hổm dựa vào cement của bồn cây. Người kia đỉnh đầu đội một cái nón cao bồi, che hơn phân nửa khuôn mặt, quần bò có vài chỗ rách, hầu như đầu gối bên chân trái đều lộ ra ngoài, hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích. (|||)

Nguyên Chiến Dã nheo mắt, chậm rãi đi về phía người kia.

“Tiên sinh, ở đây không được ăn xin.” Hắn nói.

“Hửm?” Người nọ tựa hồ lặng đi một chút, thấp giọng nói: “Cảnh quan, tôi còn chưa lấy bát ra mà!”

Nguyên Chiến Dã lông mày hơi giật, khóe miệng chậm rãi giơ lên. “Chờ anh lấy ra thì không được rồi! Anh về nhà hay muốn tôi bắt vào cảnh cục?”

“Thật đáng sợ nga! Bất quá—” Người nọ từ từ ngẩng đầu, hé ra khóe miệng đang mỉm cười, có chút cố ý khó chịu mà nói: “Hình như tôi quên đường về nhà rồi.”

Thở một hơi thật dài, Nguyên Chiến Dã hướng hắn vươn tay, “Đi với tôi! Tôi đưa anh về nhà.”

Tiếp theo là một trận trầm mặc, người ngồi chồm hổm kia không hề động, Nguyên Chiến Dã tay vẫn giơ ra giữa không trung, một chút cũng không có ý thu về. Cho đến khi cánh tay truyền đến cảm giác tê rần, người nọ hung hăn cắn răng một chút.

“Chết tiệt! Con mẹ nó lão tử nãy giờ chờ lời này của cậu!”

“Anh vì sao lại đến đây?”

“Tơi thăm cậu a! Hu hu~~ cậu trốn kỹ quá, cái chỗ này hu~ hu~ thiệt là khó tìm a! Hu~”

“Vậy sao anh tìm được tôi?”

“Đừng coi thường tôi hu hu~ trừ phi cậu hu~ trốn ở trên Sao Hỏa, không thì chỗ nào tôi cũng hu hu~ tìm ra cậu ~ hu hu hu~~~~”

Trong quán mì sợi, Nguyên Chiến Dã nhìn nam nhân bên cạnh đang hút mì liên tục, trên trán đã bắt đầu nổi gân xanh, “Còn muốn ăn nữa?” Hắn đem mì trong tô sang qua tô của nam nhân kia, một bên hỏi.

“Hửm?” Nam nhân ngẩng đầu, khóe miệng vẫn còn dính mì, “Cậu không ăn? Xuyt~” Hút mì vào.



Nguyên Chiến Dã vô lực trợn trắng mắt, sau đó thì giống như đã hết cách mà nói: “Anh vẫn giống như trước kia, cái gì cũng không thay đổi, ngay cả sức ăn cũng vậy, Chu Chính.”

Không có gì thay đổi, vẫn là cợt nhả, vẫn là mái tóc rối bời hai màu đen trắng trộn lẫn, vẫn là giọng nói đó, đúng là không có gì thay đổi, chỉ có y phục trên người của cả hai đều bất đồng, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Chính không mặc áo tù nhân, cảm giác như trẻ thêm vài tuổi.

“Ừng ực ừng ực ~” Chu Chính ngẩng đầu, đem cả bát mì một phen húp sạch nước, sau đó thì vô cùng sảng khoái mà lấy tay lau miệng, thoải mái thở dài một hơi, quay đầu nhìn Nguyên Chiến Dã cười hì hì nói: “Con người luôn luôn thay đổi, nhưng tôi thì hết rồi! Sỡ dĩ cậu thấy biểu tình của tôi lúc nãy, cũng là cực hạn lắm rồi á!”

Đỡ không nổi khiếu hài hước của hắn, Nguyên Chiến Dã phì cười một tiếng.

“Qủa thực nơi đây không tồi! Non xanh nước biếc, dân phong chất phác, còn được tắm ôn tuyền—” Chu Chính quan sát khắp nơi, quay đầu nhìn hắn mỉm cười, hỏi: “Vậy còn cậu? Có thay đổi gì không?”

Bàn tay cầm đũa từ từ hạ xuống, Nguyên Chiến Dã thở dài, “Xin lỗi.” Ngày đó, hắn xoay người tìm không được Chu Chính, hắn không nên đi, hắn hẳn phải tìm cho bằng được Chu Chính, dù chỉ liếc mắt nhìn thấy hắn bình yên vô sự cũng được.

Chu Chính nghiêng đầu hỏi: “Tại sao phải xin lỗi? Cậu chưa làm chuyện gì phải xin lỗi tôi cả!”

Nguyên Chiến Dã nhìn hắn, không trả lời. Chu Chính tiếp tục nói: “Cậu không giết cả nhà tôi, cũng không giết vợ con của tôi, vì sao phải xin lỗi tôi?”

“Anh—” Nguyên Chiến Dã có chút dở khóc dở cười, vừa định nói tiếp, Chu Chính đã đưa tay lấy cái tô của hắn.

“Cậu không ăn? Vậy cho tôi đi!” Nói xong thì huỵt huỵt đứng lên, “Chẳng qua tôi quả thực không nghĩ cậu sẽ là cảnh sát, tuy rằng tôi không bao giờ tin cậu vì tội cưỡng gian ngộ sát mà ngồi tù—”

Có người tin mới là lạ đó? Nguyên Chiến Dã ở trong lòng nhịn không được mà nói một câu.

“Nhưng cậu thực sự không giống cảnh sát.” Chế vào tô một ít dấm chua, Chu Chính vừa ăn vừa nói : “Tuy rằng thân thủ tốt, nhưng trên người của cậu không có cảm giác của một gã cảnh sát, thật không biết vì sao cậu muốn trở thành cảnh sát nữa! Hoàn toàn lệch lạc nha !” Câu nói cuối cùng như đang lẩm bẩm. Nhưng sau khi Nguyên Chiến Dã nghe xong, thì cũng không có cách nào phản bác, hay là nói hắn đã sớm biết, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi, nhưng hiện tại Chu Chính nói ra những lời này, hắn mới phát hiện bản thân đã sớm nghĩ đến những điều đó.

“Anh không hận tôi?” Hắn hỏi.

“Vì sao lại hận cậu?” Chu Chính nâng mắt nhìn hắn.

“Ngày đó tôi bỏ anh đi—” Chuyện này, là một trong những chuyện mà Nguyên Chiến Dã vĩnh viễn cũng không có cách nào quên đi.

Lúc này Chu Chính rốt cuộc cũng thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ như mọi khi, nghiêm túc mà buông đũa xuống, nhìn vào sợi mì còn sót lại trong tô cùng với mấy cọng rau xanh, một lúc sau, quay đầu nói : “Cậu đi trước nhưng sau đó thì quay đầu tìm tôi, vậy là đủ rồi.”

“Anh thấy được?” Nguyên Chiến Dã xác định ngày đó hắn căn bản không nhìn thấy Chu Chính.

Chu Chính gật đầu, vỗ vai hắn, “Vì tôi bị thương, không có cách nào đứng lên để vui vẻ tiễn cậu đi! Anh hùng !” Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho Nguyên Chiến Dã biết sau khi không cẩn thận mà té xuống đất thì hắn còn va vào góc bàn, chân bó bột, ngón tay cũng bị gãy nữa—. (tội nghiệp)

Tảng đá đè nặng trong lòng dường như cũng dần dần buông xuống, nhưng Nguyên Chiến Dã còn chưa kịp cảm động thì đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Anh khi nào được ra ngoài?”

“A?” Chu Chính lặng đi một chút, mất cả nửa ngày để đếm trên đầu ngón tay, “Gần một tháng rồi! Quay về cũng không có thương tích gì nên tôi đến đây luôn—”

Nguyên Chiến Dã khóe miệng co quắp một chút, nheo mắt lại nhìn hắn hỏi: “Anh, sẽ không vượt ngục chứ?”



Ha ? Lúc này đến lượt khóe miệng của Chu Chính co quắp, hắn dùng lực đặt đũa xuống bàn, rống lớn một tiếng : “Lão đại, cậu có nhầm không a ? Cậu nghĩ tôi đang đóng phim à ? Bạo động ngục giam ngày đó, bảo vệ nghiêm ngặt như tưởng đồng vách sắt vậy đó, tôi cũng không muốn chứng tỏ bản lĩnh đâu a ! “

“Vậy làm sao anh ra được?”

“Ai~~~” Chu Chính gãi ót một chút, vô lực nói: “Tới thời hạn thi hành án thì tôi đương nhiên tôi được thả ra ngoài! Ngày thứ hai cậu đi là ngày tôi được thả ra.”

Nguyên Chiến Dã lấy làm kinh hãi, phản ứng có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Sao anh không nói với tôi?”

Chu Chính ngượng ngùng gãi ót, cười hề hề nói: “Ngại quá! Tôi quên mất, nếu cảnh ngục không thông báo với tôi thì chắc tôi đã ở đó luôn rồi, a hahaha~”

“Bốp ~!”

Nguyên Chiến Dã hung hăng đánh vào ót hắn, thiếu chút nữa là cả gương mặt của Chu Chính ụp vào cái tô trước mặt.

“Làm gì a? Có cần tức giận đến thế không?” Chu Chính xoa xoa cái ót, nhe răng trợn mắt nói: “Uổng công tôi còn muốn giúp đỡ cậu—”

“Anh nói cái gì?” Nguyên Chiến Dã nghe ra ý tứ bất đồng với bình thường.

Đút tay vào túi quần lấy ra một gói thuốc lá, Chu Chính nhẹ nhàng rút ra một điếu, ngậm vào miệng rồi dùng bật lửa đặt trên bàn của quán để sẵn để châm thuốc, trên bật lửa có khắc hai con số 78, là tên của cửa tiệm này.

Chu Chính rít sâu một hơi, phả ra một ngụm khói trắng, một loạt động tác lần lượt được thực hiện, Nguyên Chiến Dã bội phục bản thân mình tính cách càng ngày càng dễ chịu.

“Tôi đã thuê người phụ trách “dọn dẹp”, đến đây thanh lý một thằng khốn.” Chu Chính mỉm cười nói.

Mà lúc này, Nguyên Chiến Dã rốt cuộc cũng khẳng định được suy đoán của mình: Tái Đức, là do Chu Chính tìm đến! Mặc dù vẫn cho rằng bọn họ không hợp nhau, nhưng sau khi ra khỏi ngục giam, không phải cái gì cũng không thể xảy ra.

“Tuy rằng hắn là một người đáng ghét, nhưng mà còn có người đáng ghét hơn. Công và tư đương nhiên tôi cũng hiểu, nhưng khi đặt mình vào vị trí để làm chuyện gì đó, hắn lại giống tôi, có lẽ đây là điểm giống nhau duy nhất của tôi và tên lông vàng kia!” Chu Chính từng ngụm từng ngụm hút thuốc, dường như bị nghiện thuốc lá rất nặng, khi không ăn gì thì sẽ hút thuốc.

“Vì sao muốn làm như vậy?” Nguyên Chiến Dã ngăn cản động tác muốn châm điếu thứ hai của hắn.

Dường như rất ngạc nhiên, Chu Chính trừng mắt nhìn hắn hỏi: “Vì sao không thể làm?”

“Anh đang yên ổn, đi chọc Nhiếp Phong Vũ làm gì?”

“Bởi vì—” Chu Chính nhìn hắn, thu hồi ý cười, từng câu từng chữ mà nói: “Nhiếp Phong Vũ chết, cuộc sống sẽ yên bình.”

Lúc này, Nguyên Chiến Dã không thể nói thêm lời phản bác. Hắn phát hiện mình sai rồi, Chu Chính là Chu Chính, chỉ là, Chu Chính bây giờ bất đồng so với trước kia. Có thể, hắn đến bây giờ vẫn chưa từng hiểu rõ Chu Chính là người như thế nào, giống như Chu Chính không hiểu hắn vậy.

“Chu Chính, anh rốt cuộc là ai?” Hắn cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề có chút cấm kỵ này, tuy rằng hắn rất muốn nghe người kia sẽ nói: là Chu Chính tôi đây, là Chu Chính mà Nguyên Chiến Dã từng quen biết.

Không lập tức trả lời, Chu Chính dường như đoán được hắn sẽ hỏi như thế, lẳng lặng nhìn Nguyên Chiến Dã một hồi, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, cười một tiếng rồi đứng lên.

“Đi theo tôi! Tôi đưa cậu đến một nơi rất thú vị, coi như quà ra mắt đã lâu không gặp—” cậu có thể sẽ vì thứ đó mà cảm ơn tôi, và cũng—hận tôi.

Hắn không chờ Nguyên Chiến Dã trả lời, mà chỉ một bước đi ra cửa. Nguyên Chiến Dã ngồi yên tại chỗ nhìn bóng lưng từng bước rời xa, sau cùng thì nhắm mắt thở dài, đứng lên đi theo.

End 28.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Lật Chi Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook