Chó Ngao Tây Tạng

Chương 6: chương 6

Vương Chí Quân

18/11/2013

tôi ngủ thiếp đi, bỗng nghe thấy tiếng “u…u…” như trẻ con khóc của Cang-rư-sân-cơ. Nó vừa khóc nức nở vừa dựa vào bức tường gần cửa.

Lúc này cha tôi cũng nghe thấy con Ngao đen Na-rư sủa “gâu gâu”. Tuy tiếng sủa của nó vẫn còn rất nhỏ, nhưng cũng có được sự hưởng ứng của những con chó khác. Rất nhanh, tất cả chó trong chùa cùng sủa lên inh ỏi.

Cha tôi bước xuống kháng, thò đầu ra cửa nhìn màn đêm đen như mực. Ông khẽ gọi: “Na-rư, Na-rư!” Con Na-rư quay đầu lại khẽ sủa đáp lại. Cha tôi hỏi: “Na-rư sủa gì đấy? Đừng sủa ầm lên để các vị lạt ma còn ngủ chứ. Ngay mai các vị ấy còn phải đọc kinh đấy.” Nhưng ngày ở chùa Chia-cu Tây, đây là lần đầu tiên cha tôi nghe thấy nửa đêm có nhiều chó sủa như vậy. Con Ngao đen Na-rư không nghe lời cha tôi vẫn bướng bỉnh sủa ầm lên. Tiếng sủa ngày càng khàn, càng sủa càng yếu. Cha tôi trở về ngồi trên kháng không tài nào ngủ lại được nữa.

Rồi dần dần không còn nghe thấy tiếng Na-rư sủa nữa, rồi tiếng của đàn chó khác cũng dần lẻ tẻ rồi im bặt. Gió về đêm phảng phất tiếng ai đó cố hạ giọng đang đọc: “Ma-ha-cơ-la-pân-sân-pao…” như 1 câu thần chú huyền bí. Trong ánh đèn dầu gần tắt lúc mờ lúc tỏ, cha tôi thấy cái bóng của mình rùng 1 cái, bóng của Cang-rư-sân-cơ cũng rùng 1 cái. Tiếp đó cho tôi nghe thấy tiếng khóc nấc u…u… của Cang-rư-sân-cơ. Nó vẫn dựa ở bức tường cạnh cửa. Tiếng khóc u…u… của nó khiến câu thần chú “Ma-ha-cơ-la-pân-sân-pao” lại xuất hiện. Cha tôi bỗng nhớ ra đó chính là tiếng ông đã nghe hôm chân ướt chân ráo đến thảo nguyên Chia-cu Tây, khi 7 đứa trẻ chạy trốn thục mạng đã đọc: “Ma-ha-cơ-la-pân-sân-pao! Ma-ha-cơ-la-pân-sân-pao!”

Không hiểu sao trong lòng cha tôi có cái gì đó trào dâng lên. Ông nhảy xuống kháng, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy 1 hàng dài bóng người, cúi gập men theo tường đá khắc kinh Ma-ni, đi về hướng tăng xá.

Mây-tô-la-mu theo 3 con chó chăn cừu đến trước nhà bạt của Cung-pu, láng giếng già Ni-ma, rồi lại theo chúng đi theo đường mòn trên núi đến những nhà vọng gác trên dốc núi. Cô với 3 con chó dừng lại 6 lần trước 6 cái nhà vọng gác. Mỗi lần dừng lại, Mây-tô-la-mu đều gọi to “Pa-ơ-chiu-chu! Pa-ơ-chiu-chu!”. Nghe cô gọi như vậy, 3 con chó chăn cừu biết cô phải tìm bằng được Pa-ơ-chiu-chu, lại dẫn cô xuống 1 con đường khác, rồi đến thảo nguyên. Chúng dẫn đi con đường này khiến Mây-tô-la-mu hiểu ra ngay, Pa-ơ-chiu-chu đã đi gọi 6 đứa trẻ, thêm vào nó là 7, chúng cùng đi thực hiện lời nói của Pa-ơ-chiu-chu: để 7 cục *** khô của thảo nguyên Ama Thượng chết trong tay 7 anh hùng hảo hán của Chia-cu Tây. Cuộc chiến sống còn 1 chọi 1 sắp mở màn. Mây-tô-la-mu nói với 3 con chó căn cừu: “Ca-pao-sân-cơ, Sa-chia-sân-cơ, Chi-ông-pao-sân-cơ, chúng mày bảo ta phải làm gì mây giờ?” Câu trả lời của 3 con chó chăn cừu là nhanh chóng đi tiếp về phía trước. Chỉ cần Mây-tô-la-mu không bảo chúng về thì chúng sẽ tìm bằng được.

Mây-tô-la-mu theo sau 3 con chó chăn cừu, thở không ra hơi. Cô luôn gọi: “Đợi ta với, đợi ta với”. Cuối cùng thì chúng cũng dừng lại. Mây-tô-la-mu phát hiện ra chúng dẫn cô đến chỗ mà 7 đứa trẻ Ama Thượng đã dùng đá u-tô văng vào Pa-ơ-chiu-chu.

Mây-tô-la-mu rùng mình. Bỗng cô thấy sợ hãi, hối hận. Nửa đêm mình đến đây làm gì? Cô nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày: 3 con báo kim tiền dũng mãnh tấn công cô. Nếu không phải mấy con Ngao Tạng dưới sự chỉ huy của Ngao Vương hổ đầu Tuyết Ngao đã xả thân thì cô và Lý Ni-ma đã không còn mạng nữa. Cô như tìm chỗ dựa, vuốt vuốt 3 con chó chăn cừu đang đứng bên cạnh rồi nói: “Thôi, ta về thôi!”

3 con chó chăn cừu đứng bên này nhìn sang bên kia sông ra sức sủa. Chúng biết rõ Pa-ơ-chiu-chu không ở đây. Nó đã lội qua sông Dã-la sang bên kia, cùng với 6 đứa trẻ và đàn chó lãnh địa. 3 con chó chăn cừu không qua sông vì biết mục tiêu tìm kiếm của chúng đã qua sông, nhưng chúng cũng biết rồi bọn Pa-ơ-chiu-chu sẽ quay về đường cũ, vì gió báo cho 3 con chó chăn cừu biết mục tiêu của bọn Pa-ơ-chiu-chu đang đuổi, 7 đứa trẻ Ama Thượng chưa đi xa. Mục tiêu đó qua sông rồi lại lộn về, nghĩa là 7 đứa trẻ Ama Thượng lại quay về, tìm đến núi vọng gác của Chia-cu Tây.

3 con chó chăn cừu vừa sủa vừa ngẩng cao đầu nhìn Mây-tô-la-mu. Cô nói: “Thôi, chúng ta về thôi. Không tìm Pa-ơ-chiu-chu nữa.” Thấy chúng bướng bỉnh đứng yên, cô lại nói: “Thế thì mau tìm đi. Tìm thấy thì ta về ngay. Ở đây nguy hiểm lắm.” Nói xong cô cúi xuống lấy tay khua khua dòng nước đang chảy xiếc trong đêm tối. Chưa chắc mình đã dám lội qua sông, mà có dám cũng không biết có qua được không. Thông thường sông Dã-la có thể lội qua được, nhưng nước ở đây nông sâu thế nào? Phải chăng đoạn sông này chỉ đến đầu gối? Cô lại nghĩ, hay là để 1 con chó cùng cô đợi bên này, 2 con đi tìm Pa-ơ-chiu-chu. Chó bơi giỏi hơn cô. Cô tin rằng 2 con Ngao Tạng thông minh sẽ truyền đạt được ý nghĩ của cô đến thằng bé. Cô cũng tin rằng chỉ cần Pa-ơ-chiu-chu nhìn thấy chó của già Ni-ma sẽ biết ngay là cô Mây-tô-la-mu đang tìm nó, phải về ngay.

Cô ra hiệu: “San-chia-sân-cơ, Chi-ông-pao-sân-cơ, sang sông đi, ta và Ca-pao-sân-cơ đợi bên này.” Nhưng 2 con không nghe lời cô, không những không qua sông, trái lại còn vòng ra sau lưng cô, cảnh giác nhìn về thảo nguyên bao phủ màn đêm. Cô cúi xuống đẩy chúng, nhưng không tài nào đẩy nổi. Cô giận hờn nói: “Sao chúng mày không nghe lời ta nữa?” Trả lời cô là những tiếng sủa như sấm vang của 3 con chó chăn cừu cùng hướng về 1 chỗ. Tiếng sủa đầy uy lực vang dội cả thảo nguyên mênh mông.

1 tiếng sói hú thê thảm rùng rợn phá tan màn đêm yên tĩnh. Mây-tô-la-mu như bị 1 hòn đá rơi trúng đầu, đầu óc quay cuồng, bất giác rùng mình. Tim cô thắt lại: Nguy rồi, sáng thì gặp báo, tối thì gặp sói. Sói là gì nhỉ? Khái niệm của cô về sói là loài động vật thích ăn thịt người, kiểu ăn thịt người không ngại máu tanh còn hơn cả báo. Từ ngày cô đến thảo nguyên, không chỉ 1 lần nghe tiếng sói tru. Có lúc nữa đêm nằm trong nhà bạt không ngủ được, nghe thấy sói hú. Cái âm thanh nhọn sắc như ai oán khóc than khiến cô có 1 cảm giác khó tả. Nhưng cô chưa bao giờ nghe thấy sói hú trên thảo nguyên mênh mông không bóng người. Bây giờ nghe thấy tiếng hú, cô không còn cái cảm giác xúc động như vẫn có mà là cảm giác run bần bật.



Mây-tô-la-mu run rẩy ngồi xuống, ôm chặt lấy con chó chăn cừu Ca-pao-sân-cơ. Nó là con chó cô yêu quý và tin tưởng nhất. 2 mắt sợ hãi mở to nhìn về phía trước. Nhưng con sư tử trắng Ca-pao-sân-cơ không thích cử chỉ ấy của cô lúc này. Nó vùng khỏi tay cô, đi về phía trước mấy bước, tiếp tục sủa dữ dội. Bỗng nhiên con Ca-pao-sân-cơ chạy quanh Mây-tô-la-mu 1 vòng, sau đó phi như tên bắn về phíc trước. Tiếp theo con sư tử mới San-chia-sân-cơ và sư tử chim ưng Chi-ông-pao-sân-cơ đều chạy theo. Chỉ nghe thấy soạt đã không còn thấy bóng chúng đâu. Mây-tô-la-mu chỉ thấy trước mắt mình 1 màn đêm dày đặc và nỗi cô độc đáng sợ của thảo nguyên. Chó đâu? Mấy con chó chăn cừu to lớn kia đâu? 3 con Ngao Tạng dẫn dắt và bảo vệ cô đâu rồi? Cô gọi to: “Ca-pao-sân-cơ, San-chia-sân-cơ, Chi-ông-pao-sân-cơ…” Gọi được mấy tiếng cô hiểu ngay là có gọi rát họng cũng bằng không. Gió thổi từ trước mặt lại, tiếng gọi của cô bị gió đưa về phía sông Dã-la phía sau lưng.

Mây-tô-la-mu run cầm cập đi về hướng có tiếng chó sủa. Như người lạc đường trong đêm tối, chân thấp chân cao mò mẫm tìm ánh sao. Rất nhanh cô phát hiện ra đón mình không phải là niềm hy vọng mà là sự sợ hãi tận cùng.

Sự sợ hãi không phải vì cô không nghe thấy tiếng sủa của 3 con chó chăn cừu nữa, mà là vì cô nhìn thấy những ánh mắt xanh như ánh ma trơi. Những đốm đó tiến đến gần cô. Mới đầu là 2 đốm, sau là 4 đốm, rồi 6 đốm, 8 đốm, 12 đốm. Mây-tô-la-mu chưa hề thấy sói trong đêm tối, cũng chưa từng thấy những đôi mắt xanh lè như ma trơi lúc ẩn lúc hiện trong màn đêm thảo nguyên. Nhưng cô ý thức được rằng: Sói đến rồi. Không phải 1 con mà là 1 bầy, ít nhất 6 con. Cô kêu to: “Cứu tôi với!”

Đêm hôm đó, 5 con sói lớn và 3 con sói con phát hiện thấy 3 con chó chăn cừu đi cùng 1 cô gái. Đấy là 1 gia tộc sói, trưởng tộc là 1 con sói cái. Chúng thấy lạ lắm. Đêm hôm khuya khoắt sao trên thảo nguyên lại xuất hiện một cô gái không phải người chăn cừu và 3 con chó chăn cừu to lớn? Nửa đêm họ đến đây làm gì? Hình như không phải vì nhu cầu săn mồi mà là do tính hiếu kỳ khiến đại gia tộc sói cái này theo chân họ từ xa. Chúng theo chân họ đến 2 tiếng. Nhưng gì thì gì, cơn đói cồn cào vẫn thúc giục chúng nhiều hơn là lòng hiếu kỳ. Chúng hiểu rất rõ, 1 cô gái đương nhiên không phải đối thủ của chúng, nhưng cộng thêm 3 con chó chăn cừu giống Ngao Tạng thì không phải gia tộc sói cái gồm 5 con sói to và 3 con sói nhỏ này có thể đối phó nổi. Chúng hú mấy tiếng như gửi lời chào tạm biệt định quay lưng bỏ đi. Vừa lúc chúng thấy xa xa theo chân cô gái và 3 con chó chăn cừu còn có 1 đứa bé. Chộp được đứa bé đối với chúng là việc dễ dàng, nhưng đứa trẻ đã bị 1 gia tộc sói khác mà trưởng tộc là 1 con sói đực theo dõi từ lâu rồi. 2 gia tộc sói này vốn quen biết nhau. Mùa đông thức ăn khan hiếm, chúng thường săn mồi cùng nhau. Đến mùa hè các gia tộc sói tách ra kiếm ăn riêng lẻ. Nhưng có tách cũng không phải tách hẳn, có lúc chúng cũng hợp tác với nhau, ví dụ như đêm nay. 2 con sói này không cần nói mà hiểu ngay nên hợp sức lại cùng đối phó. Chúng thương lượng với nhau rồi chia ra thành 2 mũi tấn công dưới sự dẫn dắt của 2 vị trưởng tộc. Thế là gia tộc sói đực gồm 4 sói lớn và 2 sói con vòng qua đứa trẻ, đi chếch về phía trước. Gia tộc sói cái từ nãy giờ vẫn theo chân cô gái và 3 con chó chăn cừu thì lặng lẽ mở vòng bao vây thằng bé.

Chó Ngao Tây Tạng - Phần 5 Thằng bé này chính là Nua-bu, con trai 7 tuổi của Pan-chi-ô. Nó cho rằng mình đường đường là 1 đấng nam nhi, phải dũng cảm như những con Ngao Tạng, dấn thân vào đêm tối bí ẩn để bảo vệ chị nó Mây-tô-la-mu. Nó lặng lẽ theo sau cô từ nhà đến núi vọng gác, rồi theo đến tận đây. Đây là thảo nguyên mà cha nó thường đưa nó đến chăn cừu, cũng là nơi bầy sói hay xuất hiện. Bây giờ Nua-bu đã thấy bầy sói. Những con mắt sói xanh lè nhấp nháy dàn thành hàng ngang. Nua-bu biết chúng cũng đã nhìn thấy nó rồi. Nó khựng lại ngẩn người ra nhìn, không biết phải làm gì.

Gia tộc sói cái chưa vội vồ ngay Nua-bu, vì bầy sói hiểu không những phải ăn thịt thằng bé, mà con phải ăn thịt cả cô gái kia nữa, nếu không sói thì nhiều mà thịt thì ít, chúng sẽ tranh giành cắn xé nhau. Mưu kế của chúng là lợi dụng thằng bé làm mồi dụ 3 con chó to đến. Đợi cho 3 con chó chăn cừu đến, gia tộc sói cái sẽ dùng tiếng hú báo cho gia tộc sói đực biết để vồ cắn cô gái. Cô gái ắt sẽ kêu cứu. Tiếng kêu sẽ kéo 3 con chó chăn cừu về. Khi chúng về tới nơi chỉ còn thấy xác cô gái nằm đó thôi. Lúc này thừa cơ gia tộc soi cái sẽ ra tay với thằng bé. 3 con chó chăn cừu chắc chắn sẽ quay lại. Nếu chúng nhanh chân thì sẽ thấy được xác thằng bé, nếu chậm chạp thì chỉ còn thấy những vệt máu loang lổ trên bãi cỏ thôi. 8 con sói của gia tộc sói cảnh giác nhìn quanh, đợi 3 con chó chăn cừu đến.

Trên thảo nguyên chỉ có Ngao Tạng là mối đe doạ đối với sói hoang. Ưu thế của Ngao Tạng là thân hình to cao, oai phong dũng mãnh. Nếu cũng như loài người đánh 1 chọi 1 thì dù là sói đầu đàn hung ác nhất cũng không phải đối thủ của Ngao Tạng. Hơn nữa Ngao Tạng con nào cũng coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Đối mặt với bầy sói, những con Ngao Tạng không bao giờ biết nhường nhịn, chạy trốn. Còn ưu thế của sói biểu hiện ở chỗ sức gắn kết và uy hiếp khi cả đàn cùng tấn công. Khi chúng đối chọi với Ngao Tạng thường là cả đàn đối phó 1 con hoặc vài con. Điều quan trọng hơn là sự nham hiểm, xảo trá đối với kẻ địch và trí thông minh để bảo vệ bản thân mình của sói vượt xa khả năng hiểu biết của những con Ngao Tạng tầm thường. Ví dụ như lúc này, khi chúng bày mưu lợi dụng Nua-bu để nhử 3 con chó chăn cừu đến. Quả nhiên chúng đã nhử được 3 con chó chạy đến. Gia tộc sói cái vừa lùi về phía sau vừa hú dài, báo cho gia tộc sói đực bên kia biết thời cơ đã đến, mau mau hạ thủ cô gái.

3 con chó chăn cừu từ xa đã đánh hơi thấy mùi của sói và chủ nhân bé nhỏ Nua-bu của chúng. Sự pha trộn của 2 thứ mùi này chứng tỏ bầy sói đã đến rất gần Nua-bu, gần lắm rồi. Sự nguy hiểm sắp xảy ra tức thời. Chúng gầm lên để uy hiếp bầy sói và chạy như bay đến. Thấy Nua-bu vẫn an toàn, chúng xông thẳng vào bầy sói.

5 con sói lớn và 3 con sói con của gia tộc sói cái tăng tốc rút lui. Đội hình thay đổi từ 3 sói con đi trước, 5 sói lớn chặn hậu trở thành 1 sói lớn đi trước, 3 sói con ở giữa, 4 sói lớn chặn hậu. Con sói lớn đi trước dẫn đầu cuộc rút lui chính là con sói cái đầu đàn. Nó chạy trước để điều khiển tốc độ. Chúng không được phép chạy quá nhanh, rời con mồi quá xa, như vậy sẽ tiêu hao sức lực vô ích; cũng không được để bầy chó đuổi kịp, hình thành cục diện đối mặt vật lộn cắn giết nhau. Đối với loài sói, chúng luôn ý thức rõ ràng rằng: mục đích cuối cùng của chúng là săn mồi ăn thịt chứ không phải vật lộn giết nhau. Mà mục đích săn mồi ăn thịt là để bảo vệ sự sinh tồn của chúng. Vì mục đích căn bảo “bảo vệ thân mình” này, nếu có thể không cần vật lộn cắn xé chúng sẽ không vật lộn cắn xé. Đặc biệt là khi đối mặt với Ngao Tạng, thái độ của chúng càng trở nên thận trọng, chú ý tới hiệu quả và lợi ích thiết thực, không bao giờ tham mồi mà để xảy ra bất kỳ 1 hành động huyễn hoặc nào. Nhưng Ngao Tạng lại khác. Ý nghĩa sinh tồn của những con Ngao Tạng vĩnh viễn vượt qua bất kỳ mục đích công danh lợi lộc nào, bao gồm cả thức ăn. Chúng vật lộn với bầy sói, với người lạ bằng tất cả tâm sức của mình hoàn toàn không phải vì muốn ăn thịt, thậm chí hoàn toàn không có bất kỳ mối liên quan gì đến sự sinh tồn và no đủ, mà vì sự trung thành, trọng nghĩa trọng tình với loài người (nói chính xác là với chủ của chúng), vì sự an toàn của túp nhà bạt và lãnh địa chúng phải bảo vệ, giống như quân đội của 1 quốc gia vậy. Chính vì vậy, đối với Ngao Tạng, chiến đấu với kẻ địch và giành thắng lợi là mục đích duy nhất của chúng.

3 con chó chăn cừu truy đuổi đến cùng khiến khoảng cách giữa chúng và gia tộc sói cái càng lúc càng gần. Đội hình của gia tộc sói cái lại có sự thay đổi. Con dẫn đầu đổi thành 1 con sói cái khác. Con đầu đàn đổi ra chạy sau 3 con sói con. Là mẹ của bầy sói con, nhiệm vụ chính của nó bây giờ là bảo vệ con nó và thúc chúng chạy thật nhanh. Sau con sói cái đầu đàn là 3 con sói đực. Chúng dàn thành hàng ngang, chuẩn bị sẵn sàng vật lộn với 3 con Ngao Tạng. Tốc độc chạy trốn của gia tộc sói cái tăng nhanh thấy rõ, song khoảng cách giữa sói và Ngao Tạng vẫn bị rút ngắn. 4 chân như có đàn hồi của sư tử trắng Ca-pao-sân-cơ khiến nó chạy như lốc cuốn. Con sư tử mới San-chia-sân-cơ chạy ở cánh phải như màn đêm dày đặc lặng lẽ phủ xuống. Còn sư tử chim ưng Chi-ông-pao-sân-cơ chạy ở cánh trái trở thành 1 con chim ưng thực sự sải cánh sà tới. Gia tộc sói cái vì 3 con sói con đành phải cam chịu khoảng cách giữa chúng và những con Ngao Tạng bị thu ngắn. Dường như sự cam chịu đó đối với thiên tính của Ngao Tạng là 1 sự khiêu khích. 3 con chó chăn cừu nổi nóng đùng đùng, răng chúng sắp chạm vào đuôi sói rồi. 3 con sói đực yêm hộ phía sau bỗng quay ngoắt người, dẫn kẻ truy kích chạy về 1 hướng khác. Chúng càng chạy càng nhanh, thế là con sói đầu đàn và 3 con sói con an toàn thoát hiểm.

Rốt cuộc theo đúng ý tưởng ban đầu của bầy sói, quả nhiên nghe tiếng kêu cứu của cô gái: “Cứu tôi với!” 3 con chó chăn cừu chững lại, tốc độ đuổi giảm đi. Chó chậm thì sói cũng chậm. Trong suy nghĩ của bầy sói, chỉ cần cô gái kêu cứu, 3 con chó chăn cừu nhất định sẽ bỏ thằng bé Nua-bu để quay lại. Chớp mắt thằng bé sẽ rơi vào nanh vuốt chúng. Những con sói đang chạy trốn đều dừng lại nhìn mấy con chó chăn cừu, chờ đợi thời khắc đối phương từ bỏ sự truy kích. Nhưng chúng không thấy gì, mưu đồ giương đông kích tây của lũ sói đã thất bại. 3 con chó chăn cừu điều chỉnh lại tốc độ truy đuổi nhanh nhất. Lũ sói ngạc nhiên: bọn Ngao Tạng đã trở nên xảo quyệt hơn mình rồi sao? Bầy sói không ngờ trong số chó chăn cừu đang truy đuổi chúng có 1 con Ngao Tạng đặc biệt xuất sắc. Chính là con sư tử trắng Ca-pao-sân-cơ. Đó là 1 con Ngao đực đang tuổi sung sức nhất. Ngoài sự dũng cảm và nhạy bén của đôi tai và cái mũi ra, nó còn có 1 bộ óc đủ thông minh. Bộ óc thông minh đó có thể phán đoán chính xác tình thế cục diện chiến trường, kịp thời nắm bắt và đập tan âm mưu của kẻ địch. Điều quan trọng hơn là kho dư trữ kinh nghiệm và tri thức cộng thêm ký ức di truyền của nó khiến con Ngao Tạng này có 1 khả năng tư duy ưu việt. 1 khi nó ý thức được nó có khả năng ưu việt vượt trội hơn những con Ngao Tạng khác, nó sẽ làm theo sự gợi mở tự nhiên của thiên tính, trở thành 1 con Ngao Tạng đầy mưu mô và khát vọng muốn thể hiện mình. No cho rằng bất kỳ lần nào chiến đấu với dã thú, kể cả lần này đuổi giết bọn sói, là 1 dịp để thể hiện mình. 1 con Ngao Tạng sẵn có tố chất làm thủ lĩnh quyết không bỏ qua 1 cơ hội như vậy. Nó tự nhủ phải cắn chết đối phương, mà chỉ cắn 1 cái là đối thủ phải chết, nếu không sẽ không xứng đáng với bộ lông Ngao trắng như tuyết của nó. Nó biết rõ mình là 1 con Ngao đực sư đầu có bộ lông trăng rất đẹp. Ở thảo nguyên Chia-cu Tây này, mấy đời Ngao Vương đều có bộ lông trắng. Phải chăng đây là sự an bài của thần linh? Thần linh đặc biệt chăm sóc, để mắt đến những con Ngao tạng có bộ lông trắng. Đối với nó, đương nhiên cũng như vậy. Như vậy nó sẽ phải thử xem sao. Không phải bây giờ, mà là tương lai. Nó đang nuôi ảo tưởng. Không! Không phải ảo tưởng, mà là niềm hy vọng cháy bỏng, hy vọng với trí tuệ và lòng dũng cảm, Ngao Vương hổ đầu Tuyết Ngao sẽ bị nó đánh bại. Nó hy vọng 1 ngày nào đó nó sẽ trở thành 1 con chó lãnh địa tự do, trở thành Ngao Vương mới, uy trấn 4 phương của thảo nguyên Chia-cu Tây.

Sư tử trắng Ca-pao-sân-cơ đầy âm mưu này đuổi lên trước tiên, dùng cái đầu to húc làm con sói đực cường tráng đang bị truy đuổi ngã lăn ra. Sói định chạy thì Ca-pao-sân-cơ đã như hòn núi đè nặng lên người nó. Con sói đực quay đầu lại định cắn. Ca-pao-sân-cơ nhe răng ra đón răng nanh của sói. Trong khoảnh khắc so le giữa 2 chiếc răng nanh thì “rắc” 1 tiếng, chiếc răng gãy. Đó là chiếc răng cứng chắc của sói chứ không phải của Ngao Tạng, vì răng của Ngao Tạng còn cứng chắc hơn nhiều. Sói bị gãy răng như xạ thủ bị tước mất súng. Nó bị Ca-pao-sân-cơ cắn vào gáy.



Tương truyền gáy của sói hoang có thần hộ mệnh sói Wa-chia cư ngụ. Chỉ cần cắn 1 lỗ đằng sau gáy sói, thần hộ mệnh sói Wa-chia sẽ mất đi 1 sợi tóc. Khi tóc mất hêt thần hộ mệnh sói sẽ chết, lúc đó trên thảo nguyên sẽ không còn sói nữa. Cũng có người nói sau gáy của sói là nơi linh hồn sói lìa khỏi xác chạy ra ngoài, sẽ đem lại vận xui cho Ngao Tạng và người nuôi Ngao Tạng. Nhưng nếu cắn vào gáy sói, hồn nó sẽ không còn đường chạy thoát, sẽ bị ngạt trong xác, như vậy vận xui sẽ vĩnh viễn bám chặt vào sói. Chính vì vậy mà Ngao Tạng trên thảo nguyên khi vật lộng với sói đều cắn miếng cắn chí mạng vào gáy đối phương. Gáy của sói hoang cũng là huyệt làm máu sói tuôn như suối.

Sư tử trắng Ca-pao-sân-cơ phập 1 miếng ngoạm vào gáy con sói đực, thế là ngoài đón nhận cái chết ra, sói không còn gì để lựa chọn. Cái chết của đối phương có nghĩa là sự kết thúc cuộc chiến. Ngao Tạng không phải loại tham ăn, tuy thịt sói thơm ngon thật. Ca-pao-sân-cơ bỏ con sói đực chết lại, chạy như bay về phía trước, đuổi kịp sư tử mới San-chia-sân-cơ, rồi đuổi kịp con sói đực thứ 2. Nhưng nó không cắn ngay. Nó sánh vai chạy cùng con sói. Khi chạy quá nửa thân sói, nó quay đầu lại cản sói, vờ há miệng cắn 1 cái. Sói đực vội tránh sang 1 bên, thế là tốc độ của nó bị chậm lại. Vừa lúc đó sư tử mới San-chia-sân-cơ cũng đuổi kịp, ngoạm 1 miếng, răng cắm phập vào gáy sói. Ca-pao-sân-cơ dừng lại, vui mừng sủa lên 1 tiếng “tốt”. Con San-chia-sân-cơ cũng vui mừng không kém. Nó vừa cắm ngập răng vào con sói hưởng thụ niềm sung sướng khi răng mình ngâm vào máu sói nóng hổi, vừa không bỏ lỡ dịp vẫy đuôi cảm kích. Con Ca-pao-sân-cơ sủa 1 tiếng ý bảo “Có gì đâu.” Rồi lại phi về phía trước.

Ca-pao-sân-cơ biết rõ 1 con Ngao Tạng nếu mang trong mình tố chất thủ lĩnh không những bản thân phải chiến đấu dũng mãnh mà còn phải giúp bạn hoàn thành đại nghiệp, để công trạng thuộc về bạn mình. Nếu cứ cho rằng mình giỏi giang cao siêu hơn những con Ngao Tạng khác, tranh giết con mồi mà chúng đang săn đuổi thì những con Ngao Tạng khác sẽ ghen tị thù ghét. Vì lòng tự tôn tự cường là tố chất trời phú cho tất cả những con Ngao Tạng đứng vững không thất bại trên thảo nguyên. Làm tổn hại đến quyền đó của đối phương chẳng khác nào tự làm tổn hại uy tín của mình. Tuy đối phương không thể chiến thắng anh, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ theo anh. 1 con Ngao Tạng có tham vọng làm thủ lĩnh dù mạnh mẽ đến không ai bì được cũng không thể rũ bỏ những người đi theo mình. Dòng máu cổ xưa và thuần tuý bao đời truyền lại của loài Ngao Tạng như đấng tiên tri mách bảo sư tử trắng Ca-pao-sân-cơ rằng: những người theo và ủng hộ nó là nền tảng của 1 vị thủ lĩnh trị vì vương quốc. Làm sao có được những người theo mình là bài toán không thể thiếu, phải giải mã trước khi muốn trở thành thủ lĩnh. Địa vị của Ngao Vương 1 nửa dựa vào sức mạnh của chính mình, 1 nữa dựa vào sự ủng hộ của các con Ngao Tạng khác, thậm chí của cả những con chó Tạng lâu la.

Sư tử trắng Ca-pao-sân-cơ dốc hết toàn lực chạy đón đầu con sói đực cuối cùng. Nó quay ngoắt người lại buộc con sói đổi hướng chạy. Sư tử chim ưng Chi-ông-pao-sân-cơ đang bám chặt phía sau chỉ đợi có thế ào đến như vũ bão, dùng vai húc đổ con sói đực rồi ngoạm 1 cái vào gáy con sói đực cuối cùng này.

3 con sói hoang bị 3 con Ngao Tạng chăn cừu cắn chết tươi chỉ trong nháy mắt.

2 con sói cái và 3 con sói con đã thoát hiểm, không tận mắt thấy được cái chết thê thảm của 3 con sói đực. Nhưng chúng biết 3 con sói đực, trong đó bao gồm cả chồng của sói cái đầu đàn và cha của lũ sói con, đã chết. Chúng đứng trên 1 gò cao kêu gào thảm thiết. Chúng kêu rất lâu, lâu lắm. Đặc biệt là con sói cái đầu đàn. Trong tiếng gào thét của nó chứa đầy ân hận và nghi vấn: Tại sao? Tại sao lại thế? 3 con chó chăn cừu nghe thấy tiếng kêu của cô gái tại sao không quay về cứu? Chẳng lẽ cô gái đó là người nơi khác đến, không có quan hệ chủ tớ với chúng nên chúng bỏ mặc?

Nhưng rất nhanh con sói đầu đàn hiểu ra không phải như vậy. Những con sói hoang được phân công bao vây cô gái nghe tiếng tru thê thảm đã tìm đến đây. Chúng là gia tộc sói đực gồm 4 con sói tráng kiện và 2 con sói con, vì nhanh chân chạy nên không bị hao binh tổn tướng. Chúng cho gia tộc sói cái đang đau khổ khóc lóc biết khi chúng buộc cô gái phải kêu lên sợ hãi và định cắn chết cô thì bỗng nhiên từ đâu xuất hiện cả 1 bầy đen kịt chó lãnh địa. Dưới sự chỉ huy của 1 thằng bé tên là Pa-ơ-chiu-chu và 6 người bạn của nó từ phía bên kia sông Dã-la chạy đến. Gia tộc sói đực có 6 con đâu phải đối thủ của cả đàn chó lãnh địa này. Ngoài việc chạy bán sống bán chết ra chúng còn có thể làm gì nữa? Sự thực là chưa đợi cho đàn chó qua sông, chúng đã cao chạy xa bay rồi, nếu không kết cục sẽ cực kỳ thê thảm. Dưới sự càn quét như vũ bão của đàn chó lãnh địa, sự diệt vong hoàn toàn của gia tộc sói đực chỉ là chuyện xảy ra trong tích tắc.

Điều đáng tiếc là gia tộc sói cái không nghe thấy và không đánh hơi thấy đàn chó lãnh địa xuất hiện, nên chúng vẫn theo đúng kế hoạch thu hút 3 con chó chăn cừu. Nhưng 3 con chó chăn cừu, đặc biệt là con sư tử trắng Ca-pao-sân-cơ thì đã đánh hơi thấy sự biến động ở sông Dã-la. Khứu giác của nó thật tuyệt, nhạy hơn sói hoang nhiều. Không những chúng đánh hơi thấy đàn chó lãnh địa mà còn đánh hơi thấy Pa-ơ-chiu-chu và 6 cậu bạn nữa. Sư tử trắng Ca-pao-sân-cơ thông tin ngay cho 2 người bạn của mình: “đã đánh hơi thấy chó lãnh địa xuất hiện rồi. Dẫn đầu là Ngao Vương hổ đầu Tuyết Ngao vô địch. Chúng ta không cần lo cho cô gái người Hán Mây-tô-la-mu nữa.”

Trên thảo nguyên đêm đã về khuya, những con sói sống sót trong gia tộc sói cái và gia tộc sói đực đồng loạt ngẩng cổ tru lên những tiếng hú dài. Tiếng hú bi ai và phẫn uất than khóc cho 3 con sói đực đã chết. Những con sói khác ở xa nghe thấy cũng hú chia buồn. Khắp thảo nguyên vang lên tiếng khóc than. Thần hộ mệnh sói đã biến thành gió thồi vù vù trên thảo nguyên.

Cô gái người Hán Mây-tô-la-mu trong 1 ngày thoát chết 2 lần, lúc này cảm thấy sức khoẻ và tinh thần đều rã rời. Trong khoảnh khắc nhìn thấy đàn chó lãnh địa cùng Pa-ơ-chiu-chu và 6 đứa bạn của nó, 2 chân cô bỗng mềm nhũn. Cô ngồi phịch xuống đất, 2 tay bưng mặt khóc hu hu. Pa-ơ-chiu-chu ngồi cạnh cô. Nó biết cô tiên xinh đẹp Mây-tô-la-mu đến đây là vì nó, suýt nữa cô còn bị sói ăn thịt. Điều đó làm cho nó cảm động, cảm động đến phát run lên. Nó cảm thấy áy náy, áy náy đếm mức chỉ muốn đâm đầu vào đá. Nhưng nét mặt nó không hề biểu cảm, hệt như 1 thằng ngốc.

Mãi sau Mây-tô-la-mu mới đứng dậy. Cô nói: “Ta đi thôi. Sao cháu vẫn chưa mang giày? Xem kìa, chân chảy máu rồi. Bị nhiễm trùng uốn ván thì làm thế nào?” Pa-ơ-chiu-chu ngẩn người ra 1 lúc rồi quay người chạy, nói bằng tiếng Tạng: “Kẻ thù Ama Thượng, kẻ thù Ama Thượng!” 6 đứa bạn của nó và đàn chó lãnh địa chạy ùa theo.

Rất nhanh chúng đã tìm thấy Nua-bu và 3 con chó chăn cừu đang bảo vệ cậu chủ bé nhỏ. Tất cả dựng lại chốc lát, chó nói chuyện với chó, người nói chuyện với người. Sư tử trắng Ca-pao-sân-cơ thoáng thấy Ngao Vương hổ đầu Tuyết Ngao. Nó dựng thẳng đuôi lên 1 cách kính cẩn. Sau đó nó đi tới, khiêm tốn nhún nhường ngửi ngửi lông Ngao trắng như tuyết và cao quý của Ngao Vương. Ngao Vương lấy lưỡi liếm nó, thể hiện sự yêu mến. Còn đối với sư tử mới San-chia-sân-cơ và sư tử chim ưng Chi-ông-pao-sân-cơ thì Ngao Vương chỉ đưa ánh mắt hỏi thăm: “Lâu không gặp, khoẻ chứ?” 2 con Ngao Tạng kia đi về phía Ngao

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chó Ngao Tây Tạng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook