Chờ Ngày Mưa Rơi

Chương 17: Cay, ngọt và đắng

Hali (Hải Linh)

27/12/2013

Không gian yên tĩnh, vắng lặng im phăn phắt như tờ. Từng giọt nắng tinh nghịch đang nhảy nhót qua khe cửa sổ, rơi nhẹ trên khuôn mặt xinh xắn nhưng thấp thoáng đâu đó nét bất cần đang nhắm nghiền đôi mắt lại hưởng thụ không gian của riêng mình.

Tại phòng nhạc, Thiên Thy đang nằm trên chiếc ghế dài ngủ một giấc thật ngon lành. Nhìn vào thì ai cũng biết đây là một trong những người thuộc “hội mê ngủ” nhưng rất ít ai biết đến tầm cỡ của cô nhóc này khi đạt đến level “ ngủ không có đối thủ” và có một phương châm chăm sóc bản thân rất hay “ngủ không bao giờ là đủ”.

Bỗng, tiếng trống trường xé tan không gian tĩnh lặng quý báu và vô tình đánh thức giấc nồng của kẻ trốn suốt hai tiết đầu tiên. Giờ ra chơi đã đến. Thiên Thy ngồi dậy vươn vai, ngáp dài một cái thật đã, cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng. Đã lâu không trốn tiết để ngủ như thế này, hôm nay lặp lại, cảm giác thật thú vị. Ngủ trên lớp thì cũng được thôi, nhưng làm sao yên tĩnh bằng ở đây? Huống chi đây lại là nơi quen thuộc với cô ngay từ nhỏ. Thiên Thy nhẹ nhàng đứng lên, đến bên cạnh chiếc đàn piano cũ kĩ nhuốm màu thời gian, cô bé vô thức ấn nhẹ những phím trắng khiến nó phát ra những thứ âm thanh ngộ nghĩnh nghe vui tai hết sức, chẳng trầm bổng tha thiết như ai kia.

Không ngờ anh trai năm xưa thường hay đánh đàn ru Thiên Thy ngủ bây giờ đã trưởng thành. Từ nhỏ, Đăng đã đẹp, lớn lên các đường nét lại thanh tú hơn, vì thế nên đã sở hữu một vẻ đẹp đầy ma mị không thể cưỡng lại khiến cho các em thơ ngây mới lớn cứ đổ rầm rầm và các chị mà gặp thì cứ liếc mắt đưa tình và bắn tia nhìn ham muốn chíu chíu vào người anh.

Hôm trước, đi cùng Đăng từ ngọn đồi về, Thiên Thy đã phải hứng chịu những ánh nhìn ghen tị bắn ra từ khắp phía. Lần đầu tiên cô có cảm giác mình bị soi mói nhiều đến thế. Thật khó chịu! Vậy mà Đăng vẫn cứ thản nhiên bước đi chẳng thèm để ý đến những đôi mắt xung quanh. Cũng may ở đó ít người và chỗ gửi xe không cách xa con đường dẫn lên ngọn đồi là mấy.

- Thiên Thy! Hoá ra cậu ở đây, làm tớ đi tìm muốn chết, còn tưởng cậu nghỉ học nữa chứ – Trúc Anh nhanh nhẹn đẩy cửa vào, giọng điệu lanh lảnh khiến Thiên Thy giật mình…

- Ờ, lúc nãy tớ trốn tiết, thầy có nói gì không?

- Yên tâm đi, Quân điểm danh cậu vắng nên thầy không nghĩ gì đâu, mà sáng chắc chưa ăn gì phải không? Xuống canteen với tớ đi..

- Ừ, đi…

Thiên Thy tươi cười với cô bạn hiền rồi cùng nhau xuống canteen. Thật may mắn vì ngoài Bảo Duy ra, Thy còn có một cô bạn dễ thương tốt tính như Trúc Anh để kết thân vui cười. Đôi khi cuộc đời này chỉ cần có thế là đủ…

- Hey Thy! Nhớ tớ không?

Thiên Thy và Trúc Anh vừa yên vị với chiếc bàn đặt sát của sổ, đôi tay còn chưa kịp rời cái khay đồ ăn ra thì suýt nữa Thy làm đổ hết xuống sàn bởi cái vỗ vai quá lố từ trên trời rơi xuống. Chẳng biết cô nàng đỏng đảnh đang ngồi kế Thy đây từ đâu ra, trông lạ hoắc lạ huơ mà nói chuyện cứ y như là bạn tri kỉ thân thiết lắm vậy.

- Cậu quen hả? – Trúc Anh ghé sát tai nói nhỏ với cô bạn đang ngơ ngác trong hai giây, sau đó lại đăm chiêu suy nghĩ.

- Cậu quen tớ sao? – Thiên Thy hỏi lại, đôi mắt vẫn cố dò tìm trên người bạn này một cái gì đó gọi là “quen”

Đơ mất vài giây.

“Hự, con nhỏ này được lắm, rất biết cách chọc quê người khác. Lúc trước trong công viên cũng thế, và lần này còn hơn thế. Nếu không vì sự nghiệp cua trai vĩ đại thì còn lâu Ngọc Nhi tiểu thư đây lại gần cái con nhỏ khó ưa, chảnh chọe này”

- Mình là Ngọc Nhi, lớp 12A2 nè, hôm trước, chúng ta có gặp nhau trong công viên đó, Thy nhớ hông?

Vừa vân vê lọn tóc xoăn điệu đàng, cô nàng cất giọng ngọt lịm đến nỗi cho dù có bỏ một kí muối vô vẫn không hết ngọt. Khỏi phải nói, hai cô bạn còn lại vừa mới nghe xong thì đã muốn nôn hết ra ngoài, nhưng cũng may là chưa có gì trong bụng để làm được điều đó.

- À ừm, cậu tìm tớ có chuyện gì không?

Sau một hồi lục tung cái kho trí nhớ vốn dĩ chứa rất ít người, Thiên Thy mới dừng lại ở cái hình ảnh “ bụng chưa kết thúc thì chân đã bắt đầu” của cô bạn này.

- Thật ra thì… tớ muốn hỏi cậu chuyện này. Ừmm… anh trai của cậu ấy, có người yêu chưa? Nếu chưa thì giúp tớ làm quen đi, nhìn ảnh đẹp trai, dáng dấp ngon lành quá cơ!

Phụt!!!!

Sau tiếng nói còn ngọt hơn lúc nãy, Trúc Anh đã không kiềm chế được cái miệng mới ngậm một ngụm sữa nên đã phun hết ra ngoài, cũng may chỉ là một ngụm nhỏ nên số tia phun ra không đủ làm người khác quay lại nhìn. Bây giờ trên thế giới đầy rẫy những cô nàng mê trai, nhưng có cần phải lộ liễu và vô duyên như thế này không trời?

- Ý cậu là Tiến Hào sao? – Nuốt hết ngụm sữa còn xót trong miệng, Trúc Anh hỏi lại cô bạn một câu dư thừa hết sức.

- Í! tên là Tiến Hào sao? Người đã đẹp, tên còn đẹp ác nữa, đúng là không thể bỏ qua mà…

- Được! Anh tớ cũng chưa có bạn gái đâu, nếu cậu thích thì tớ sẽ giúp cậu. Nhưng anh tớ tuy nhìn bề ngoài hiền vậy thôi chứ “khó cưa” lắm đấy…

- Yên tâm, Ngọc Nhi đây đã quyết thì cái gì cũng phải đổ.

Trái ngược lại với Trúc Anh, Thiên Thy nở một nụ cười thích thú nhìn cô bạn đỏng đảnh. Như vậy chẳng phải rất tốt sao? Tiến Hào từ trước đến giờ tuy có nhiều người thích nhưng đã chịu ai đâu, mà nhìn tiểu thư đây chắc cũng thuộc dạng “dai dẳng” biết đâu sẽ giúp được Tiến Hào thoát khỏi kiếp FA ?

Nhưng nhắc đến Tiến Hào, Thy mới chợt nhớ ra, mấy ngày nay anh ta thực sự rất kì lạ. Mỗi lần nhìn thấy cô là đều tránh mặt hoặc vờ như không thấy, đôi lúc lại nhìn trộm Thy xong rồi vội quay đi, mặt lúc nào cũng lầm lì chẳng nói chẳng rằng như người tự kỉ. Từ nhỏ đến giờ, có khi nào Tiến Hào như thế đâu? Chắc chắn là có chuyện gì rồi.

- VÀO RỒI! YEAHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!



BẢO DUY!

BẢO DUY!

BẢO DUY!

Tiếng la hét đầy hưng phấn lại còn đồng thanh đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Thiên Thy, thu hút hết mọi ánh nhìn ở trong canteen ra ngoài sân bóng rổ. Vì canteen trường được thiết kế gần sân bóng nên mọi người vừa được ăn uống vừa được thưởng thức trận bóng rổ hấp dẫn ngoài kia một cách dễ dàng. Hình như trái bóng cam lại được ném vô rổ thật gọn gàng mà người thực hiện đường ném đó chính là Bảo Duy, chẳng trách mấy em cấp hai sao lại tung hô cái tên ấy cuồng nhiệt đến thế.

Giữa những bộ cánh trắng đang chạy thoăn thoắt trên sân bóng, Bảo Duy thật nổi bật khi lúc nào cũng dành được bóng vào tay mình, đôi lúc lại nở nụ cười thật tươi sau khi thực hiện thành công những cú dứt điểm. Cả con người đều toát ra vẻ tự tin năng động đúng “chất Bảo Duy”. Thiên Thy quan sát cậu em rồi thầm mỉm cười. Đây mới chính là Bảo Duy của cô. Hình như cậu nhóc đang có chuyện gì đó rất vui thì phải.

Chính xác, Bảo Duy đang rất vui. Trong quá khứ, Duy đã bị người mẹ nhẫn tâm bỏ rơi và dắt theo người anh đi cùng nên cậu đã giận cá chém thớt lên người anh trai. Suy cho cùng thì anh ấy cũng chẳng có lỗi gì cả, tất cả là do người đàn bà đó mà thôi… Còn anh lúc nào cũng yêu thương lo lắng cho cậu, lúc nào cũng ủng hộ cậu.

“Duy, lâu rồi mới thấy em vui vẻ như thế”

“ Tiến Hào?? Đúng ở bên cạnh người đó, tôi lúc nào cũng như thế đấy”

“Thật vậy sao?....... Chỉ cần em lúc nào cũng cười tươi như lúc nãy thì anh sẽ bất chấp tất cả. Anh sẽ làm hết mọi việc để bù đắp cho em. Duy, anh lúc nào cũng đứng về phía em và ủng hộ em”

Hình ảnh người anh trai đứng bên sông Hàn hôm trước đã khiến cho Duy tự tin hơn rất nhiều, dù sao trên đời này vẫn luôn có một người luôn ủng hộ cậu, yêu thương cậu, và có thể làm tất cả vì cậu. Nhưng có một điều Duy không hề biết khi nói ra những lời ấy, Tiến Hào đã nuốt những giọt nước mắt ngược vào trong để lại nơi khóe mắt có vị cay cay. Cũng đã từ rất lâu, anh mới thấy một Thiên Thy vô tư như thế.

Cuộc đời đôi lúc thật trớ trêu, đó là hai người mà Tiến Hào yêu thương nhất trên đời, lúc nào cũng muốn đem lại niềm vui và hạnh phúc đến cho họ, nhưng hình như anh càng cố gắng thì càng làm họ khó chịu hơn thôi. Nhưng thật không ngờ khi ở bên nhau, họ lại có thể vô tư vui cười như thế, điều mà anh chưa bao giờ làm được cho bất cứ ai trong hai người ấy. Thôi thì nếu đã làm không được thì phải buông xuôi thôi. Nhưng lời hứa với Bảo Duy, anh nhất định phải thực hiện.

Chờ ngày mưa rơi

Ánh chiều tà buông nhẹ trên nền cỏ xanh tươi trong quán Ciao café, những bản nhạc tiếng anh trữ tình vẫn cứ vang vọng khắp nơi trong quán. Tuy đây là một quán café có cách bài trí hiện đại nhưng đa số những bản nhạc được phát trong quán đều là những ca khúc tiếng Anh đã gắn liền với thời gian. Vì vậy mà quán đã tạo nên một không gian thật hài hòa giữa quá khứ và hiện tại, tạo cảm giác thật thân quen cho những vị khách khi mới lần đầu đến đây và đôi khi vô tình gợi nhớ lại những kỉ niệm xa xưa của mỗi người khi nghe những điệu nhạc bất hủ.

Vẫn như thường ngày, sau tiết học cuối cùng Thiên Thy bước nhanh đến quán rồi thay vội bộ đồng phục của các nhân viên phục vụ. Điêu nhạc Only Love nhẹ nhàng cất lên, bao bọc cả không gian lãng mạn nhờ những ánh đèn lồng được treo lủng lẳng trên các cành cây. Chẳng mấy chốc trời đã tối, càng khiến cho quán trở nên lung linh hơn.

Trong nền nhạc êm ái, bất giác Thy nhớ tới giọng hát và hình ảnh của Đăng vào hôm biểu diễn tại trường. Hôm đó, anh cũng hát bài Only Love trữ tình này. Giọng Đăng hát hay và da diết chẳng kém gì Trademark đang hát trong đĩa nhạc kia. Từ khi nhận ra anh là Minh Đăng, không hiểu sao đầu óc Thy rất hay nghĩ về anh. Lúc thì nhớ tới hình ảnh cậu bé năm nào hay đánh đàn ru Thy ngủ, lúc thì nhớ đến dáng vẻ của người con trai cô độc hay ngồi dưới mưa và lần nào người cũng dính đầy máu. Những lúc đi ngang qua chiếc piano được đặt trong quán là hình ảnh lãng tử của một người nghệ sĩ đặt hết tâm tư tình cảm vào từng bản nhạc bên chiếc đàn piano đen loáng lại ùa về quấn lấy tâm trí cô. Rồi thì nhớ cả ánh nhìn xa xăm của anh vào buổi chiều hoàng hôn trên ngọn đồi hôm bữa nữa..

Không được! Loạn rồi, loạn rồi. Thiên Thy lạnh lùng từ trước tới giờ chưa lần nào dành thời gian và đầu óc để suy nghĩ rồi nhớ nhung đến một người nào đó nhiều đến thế. Vậy mà bây giờ lại như thế này đây. Không được, phải dẹp phăng cái hình ảnh của ai đó ra khỏi đầu thôi. Cứ như thế này thì không tốt, không tốt, không tốt chút nào.

- Thy! Cháu bệnh à?

Bác Thành, chủ quán Ciao lại gần hỏi thăm Thiên Thy, khuôn mặt ông đầy vẻ lo lắng khi thấy cô bé đứng một mình trong quầy rồi lúc lúc lại tự mình lắc đầu nguầy nguậy.

- Hơ, dạ, cháu đâu có bệnh gì đâu, chỉ là ……hơi…..nhức đầu thôi à! Không sao đâu bác.

Thiên Thy xém chút nữa là làm rớt khay café đang để trên quầy vì giọng nói của bác Thành, cô trả lời ấp a ấp úng với điệu bộ lúng ta lúng túng trông thật dễ thương…

“Xấu hổ chết đi được, mất hình tượng quá, đúng là bệnh, bệnh nặng lắm rồi. Ôi cái đầu tôi!!!!!!!!!!”

Lúc này bề ngoài Thiên Thy đang cố mỉm cười tỏ vẻ không có chuyện gì nhưng đâu ai biết trong cái đầu cô bé đang muốn nổ tung ra từng mảnh chứ…

- Được rồi, nếu mệt quá thì đừng quá sức nhé. Vậy bây giờ cháu giúp bác mang một ly sữa đậu nành, một ly kem hạnh nhân và một ly café đen không đường ra bàn số 25 được chứ?

- Dạ cháu biết rồi. Cháu sẽ bưng ra ngay.

- Ừ, vậy mang ra ngay nhé!

Bác Thành cười thầm trong bụng khi nhìn thấy điệu bộ bối rối của Thiên Thy, cô bé đã không còn đứng đó một mình và lắc đầu nguầy nguậy nữa mà đã vội vàng ghi thực đơn vào giấy stick rồi nói người chuẩn bị. Tuy cô bé vẫn nhanh nhẹn như thường ngày nhưng làm sao giấu được vẻ bối rối khi tay chân cứ loạng quạng cơ chứ. Chắc là đã biết tương tư ai đó rồi đây.

Bưng khay thức uống trên tay mà Thiên Thy vẫn chưa thôi rủa thầm đầu óc đang “không bình thường” của mình. Nhưng khi nhìn vào những món đang bưng trên tay, cô hơi bất ngờ vì toàn là đồ Thiên Thy thích không thế này, có kem hạnh nhân và sữa đậu nành. Tất nhiên là trừ cái ly café đen thui đắng nghét đó.

Bàn số 25 là một chiếc bàn khá khuất tầm mắt, nhưng Thiên Thy là nhân viên trong quán nên đã dễ dàng tìm ra chiếc bàn này. Chủ nhân của chiếc bàn là một người thanh niên khá trẻ, anh mặc bộ comple đen sang trọng lịch lãm, đôi mắt đang chú mục vào chiếc laptop có hình quả táo bị cắn một miếng. Nhưng sao lại chỉ có một người thôi nhỉ, trong thực đơn gọi nhiều món thế cơ mà..

Thiên Thy càng lại gần thì lại càng thấy vị khách này quen quen, trông rất giống Đăng. “ Oh no, chẳng nhẽ bệnh nặng đến mức nhìn ai cũng nhớ đến kẻ đó sao” Cố gắng gạt phăng cái suy nghĩ “bệnh” của mình sang một bên, Thiên Thy đến chỗ chiếc bàn và nhẹ nhàng đặt từng ly thuỷ tinh xuống.



- Đồ uống của khách đây ạ! Chúc quý khách ngon miệng.

- Em đến rồi sao, ngồi đi, anh chờ em nãy giờ .

Gập màn hình laptop lại, chàng trai mỉm cười nhìn cô bé bồi bàn. Phải, đây chính là hình ảnh mới vừa lúc nãy đã bủa vây lấy đầu Thiên Thy không chịu buông tha.

- Ơ, Đăng!

Nhất thời Thy chẳng nghĩ ra được gì cả, chỉ biết đứng đó mở to mắt ra nhìn chàng trai lịch lãm đang ở trước mặt.

- Ừ, anh đây, em sao thế? Sao lại ngạc nhiên vậy? –Đăng cố gắng mỉm cười nhẹ để nén cơn cười khi anh nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô nhóc. Trông rất đáng yêu.

- À không có gì, chỉ là hơi bất ngờ thôi.

Cuối cùng cũng lấy lại vẻ bình thường, Thiên Thy đây là ai chứ, ngố nãy giờ là quá đủ và “bệnh” nặng cỡ mấy thì cũng phải nghe theo sự điều khiển của cô. Từ trước tới giờ Thiên Thy có tài năng kiểm soát rất tốt cơ mà.

Cô nhẹ nhàng ngồi vào ghế vẻ mặt bình thường trên mức bình thường…

- Anh muốn gặp em có chuyện gì sao?

- Phải có chuyện gì thì mới được gặp em sao? – vẫn giữ nguyên nét cười trên môi, Đăng lấy tay đẩy ly kem về phía Thiên Thy với đôi mắt café trìu mến – Em ăn đi, chẳng phải hồi nhỏ rất hay đòi anh mua kem hạnh nhân cho ăn mà.

Thiên Thy hết nhìn Đăng rồi lại nhìn ly kem, một thoáng bối rối lại bủa vây lấy cô. Có những chuyện trong quá khứ cô không hề nhớ vậy mà Đăng lại nhớ rất rõ. Đúng là hồi xưa mỗi lần đến phòng nhạc thể nào anh cũng mang theo kem hạnh nhân, chính là do cô đã bắt anh mua.

“Không được, không thể để cho người đó thấy được vẻ bối rối được, phải chuồn thôi”

- Nhưng bây giờ em bận lắm, không thể ngồi đây ăn kem với anh được. Nếu như chủ quán nhìn thấy nhân viên không làm việc thì…

- Anh sẽ chịu trách nhiệm .

Chưa kip để Thiên Thy nói hết câu, Jonh đã chặn cô bé bằng lời tuyên bố hùng hồn. Nói cho oai vậy thôi chứ trách nhiệm gì đâu, trong quán này, cả chủ quán đều là người của anh thì ở đây còn có ai mà dám đụng đến anh mà bắt chịu trách với chả nhiệm chứ. Chỉ có mỗi cô nhóc này là không biết điều, lần trước ở quán dám đá đểu anh bây giờ lại còn dám lảng tránh từ chối lời mời của anh nữa. Có nên dạy cho một bài học không đây?

- Được thôi, anh đã có lòng vậy em sẽ không khách sáo, mà sao anh kêu ít thế này, lấy gì ăn đủ?

Thiên Thy nhìn ly kem ngon lành ra chiều tiếc nuối rồi múc một muỗng nhỏ lên miệng ăn. Đúng là rất ngon, lâu lắm rồi cô mới lại ăn kem hạnh nhân. Nói ra chắc không ai tin chứ kể từ khi Minh Đăng biến mất khỏi Hernman, Thy cũng chẳng thèm mua chúng để ăn. Có nỗi chán nào bằng nỗi chán khi phải ăn thứ gì đó một mình cơ chứ, nhất là những món ấy gắn liền với một người nào đó mà không còn bên cạnh ta nữa…

- Em vẫn chẳng thay đổi gì cả, cứ mỗi lần ăn kem là phải lem ra ngoài miệng một ít thì mới chịu. Hồi đó anh đã chỉ em tém miệng khi ăn kem nhiều lần lắm rồi, vậy mà bây giờ vẫn thế. Buồn thật.

Đăng vừa nói vừa lấy tay quẹt những vết kem nhỏ đang dính ở khóe môi Thiên Thy. Đôi mắt ánh lên những tia cười và tràn ngập vẻ trìu mến. Cho dù cô gái đang ngồi trước mặt anh đây đã lớn đi chăng nữa và có mạnh mẽ gan lì đến đâu thì đối với anh, cô ấy vẫn mãi là một cô bé con cần có người bảo vệ, chăm sóc và yêu thương.

Khỏi phải nói, hành động quan tâm thân mật của Đăng đã làm cho Thiên Thy đứng hình, miệng cứng lại chẳng thể hoạt động chăm chỉ như lúc nãy, mặc kệ những tảng kem hạnh nhân đang tan chảy trong miệng, lan ra vị ngọt ngào khắp nơi trong khuôn miệng nhỏ xinh. Trái tim Thiên Thy bỗng rung lên một nhịp thật mạnh. Hai đôi mắt chạm nhau, nhìn sâu vào nhau tưởng chừng như có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt người đối diện. Trong đôi mắt màu café chứa đầy sự yêu thương có hình ảnh của một cô gái xinh xắn đang ngồi im lặng. Trong đáy mắt đen huyền chứa đầy sự bối rối có hình ảnh của chàng trai lịch lãm chất chứa đầy yêu thương trong hành động và ánh nhìn. Họ cứ nhìn nhau mãi như thế cho đến khi một giọng nói lanh lảnh cất lên phá tan bầu không khí ngọt ngào.

- Thiên Thy!, em trai yêu quý đến tìm cậu này…… Jo….Jon….Jonh,? H ….ha….hai người….

Trúc Anh ngạc nhiên đến nỗi không nói được thành lời và tưởng chừng như sắp ngất khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Những ngón tay của Jonh vẫn đang nằm ngoan ngoãn trên khóe môi mỏng của Thiên Thy, trông hai người họ cứ y như là vừa hôn nhau xong. Theo sau Trúc Anh, Bảo Duy cũng đang shock không kém, đôi mắt xoáy sâu vào hai người trước mặt, tia nhìn chuyển từ bất ngờ đến tức giận khôn nguôi. Một vị đắng đót từ đâu ập tràn vào cổ họng cậu…

Chờ ngày mưa rơi

Một người thất vọng và quyết định từ bỏ tình yêu trong sự cay nồng và tự oán trách bản thân vô dụng.

Một người lần đầu tiên được nếm nếm trải hương vị ngọt ngào của những rung động đầu đời sau bao cay đắng của cuộc sống.

Một người đắng đót khi nhìn thấy người mình yêu thương đang ở cùng với kẻ thù mà bấy lâu nay nuôi lòng thù hận.

Và …

Một người nắm mọi thế cờ và hương vị cuộc sống của người khác….

Liệu họ sẽ như thế nào đây, khi mà hạnh phúc và đau khổ luôn song hành bên nhau mãi mãi…?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chờ Ngày Mưa Rơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook