Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 56: Kết thúc

Huyền Tam Thiên

20/08/2020

Chủ nhiệm lớp đem sách đặt lên bục giảng, trên mặt lạnh như sương, nhưng mà trong lòng lại bồn chồn không yên.

Không có gì bất ngờ xảy ra, giờ phút này cô nên nói về học tập đến cuộc sống hằng ngày đến tuổi tác với hai vị đang trong tình yêu cuồng nhiệt kia, lúc này nói chuyện yêu đương là một lựa chọn không sáng suốt.

Nhưng mà.

Đan Kì Diệp sớm đã có được hạn ngạch từ đại học nổi tiếng của tinh tế.

Thành tích học tập vẫn ổn định xếp thứ hai.

Nếu nói về mặt trái, thì cũng không có gì để nói.

Nếu liên hệ trước với cha mẹ….

Chủ nhiệm lớp liền thở dài một hơi.

Giang Nhu so với Đan Kì Diệp còn kích động hơn.

Cái gì ‘con tôi rốt cục có thể gả ra ngoài’ ‘không nghĩ tới còn có một ngày như vậy’ ‘dọn dẹp một chút lên núi dâng hương tế tổ’ ‘ liệt tổ liệt tông phù hộ’ vân vân.

Khiến cho cô sửng sốt không biết nên nói như thế nào.

Cô mơ mồ cảm thấy, nếu cô không mau cúp máy, Giang Nhu có phải sẽ bàn bạc với cô, vấn đề thiệp mời lúc kết hôn.

Vấn đề bên Đan Kì Diệp cứng rắn như thùng sắt, không hề có khả năng đột phá.

Vậy đổi đi.

Chỉ có thể đột phá ở chỗ Tần Dĩ Mục.

Hắn cũng có hạn ngạch của các đại học nổi tiếng.

Nhưng mà….

Chủ nhiệm lớp nghĩ tới những bức thư thông báo trúng tuyển ở trên bàn làm việc của mình không khỏi run sợ trong lòng.

Hơn nữa, những trường học kia đều là những trường mà những học sinh ở tinh tế đều phải tranh đoạt vỡ đầu mới vào được.

Cũng không biết Tần Dĩ Mục đã làm ra nghiên cứu gì, mà bị các trường học này để ý.

Nếu không phải lo lắng hiện tại Tần Dĩ Mục là cao tam, chỉ sợ đều đã tới đây cướp người.

Tuy rằng người trường học không có tới, nhưng thông báo trúng tuyển đều đã tới đây.

Ban đầu chỉ có một, sau đó không biết ai lộ tiếng gió, những trường khác đều biết, đều gửi giấy trúng tuyển tới.

Cô là cô giáo tuy rằng vui mừng thay cho Tần Dĩ Mục, nhưng hành vi của trường học như vậy không khỏi hơi quá.

Thế nhưng cũng không đợi cô khó xử, thông báo của những ngôi trường đó lại tới, nói là đến lúc đó Tần Dĩ Mục có thể lựa chọn trường mà mình muốn học, muốn học trường nào chỉ cần trực tiếp thông báo là được.

Tuy rằng những thầy giáo chiêu sinh vốn là không muốn Tần Dĩ Mục khó xử, nhưng cô là chủ nhiệm lớp cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Như vậy xem ra.

Hai người này cũng không cần phải khuyên bảo gì.

Chủ nhiệm lớp hít sâu một hơi, quyết định mình vẫn nên giả mù cho qua đi.

Học sinh có thể nhận được thông báo trúng tuyển trước đã ít lại càng ít, trong lớp cô thế nhưng lại có hai người, cô cần gì phải đánh uyên ương.

Tự mình suy nghĩ nửa ngày thuyết phục bản thân mình.

Cũng là một thành tựu không nhỏ.

Chủ nhiệm lớp tràn đầy tự tin gật đầu với mình, chợt nói: “Mọi người mở ra trang bảy mươi lăm, tiếp tục ôn tập bài giảng lần trước….”

Ban đầu Đan Kì Diệp hồi hộp nắm lấy tay Tần Dĩ Mục, chờ chủ nhiệm lớp mở miệng đánh uyên ương.

Không nghĩ tới hắn chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng thế nhưng lại không có gì? Trực tiếp bỏ qua bắt đầu học bài?

Trong mắt Đan Kì Diệp vụt sáng vụt sáng bay qua những ý tưởng bát quái, nếu không để ý còn đang học, hắn còn muốn tới bên người chủ nhiệm để hỏi cho rõ ràng, Tần Dĩ Mục gõ gõ đùi hắn, nói: “Tập trung nghe giảng.”

Đan Kì Diệp nhỏ giọng nói: “Được nha ~”

….

Trước khi thi tuyển sinh đại học.



Đan Kì Diệp và Tần Dĩ Mục không có cảm giác hồi hộp như những bạn học cùng lớp.

Không nói đến chuyện Đan Kì Diệp đã có hạn ngạch vào trường đại học, kì thi tuyển sinh đại học là một cuộc thi có thể tham gia hoặc không, cho dù hắn thật sự đi thi, cũng có thể tin tưởng mình sẽ thi vào được trường đại học mà mình muốn.

Tần Dĩ Mục thì càng đơn giản.

Chủ nhiệm lớp đã sớm đem thư trúng tuyển đưa cho hắn.

Đan Kì Diệp nằm ở trên sô pha mềm mại, trong tay là thư trúng tuyển của Tần Dĩ Mục, đều là những đại học nổi tiếng, chất lượng vào bao bì đều sử dụng loại chất liệu tốt nhất, thiết kế cũng là độc nhất vô nhị.

Là một thí sinh của khóa này, Đan Kì Diệp cũng hiểu biết không ít trường đại học, nhưng nếu chỉ liếc sơ một cái, thật đúng là rất khó để phân biệt trường nào tốt hơn.

Tần Dĩ Mục từ trong phòng bếp đi ra, trong tay bưng một ly sữa nóng cho hắn.

Đan Kì Diệp ôm chầm lấy người hôn một cái, điều chỉnh tư thế ngồi, nửa quỳ nửa ngồi trên ghế sô pha, hỏi: “Anh muốn học trường nào?”

“Học viện tài chính và kinh tế cũng không tồi, quản lý tài chính kinh doanh cũng được, hoặc là….. anh thích phát triển vật liệu mới cho năng lượng ở tinh tế hơn?”

Tần Dĩ Mục tùy tiện rút ra một tờ, “Này.”

Nhìn mấy chữ nạm vàng ở bên trên, Đan Kì Diệp nhíu mày, “Đại học y khoa đế quốc?”

Học viện nằm ở trung tâm của đế quốc.

Thời gian xây dựng ngang với thời gian xây dựng đế quốc.

Trong đó bồi dưỡng ra vô số nhân tài kiệt xuất.

Đây cũng chính là lý do mới có thể khiến nó đột phá trong số lượng lớn trường học tài chính như vậy được.

Chính là…..

“Em nghĩ anh sẽ lựa chọn tài chính.” Dù sao xí nghiệp Tần gia có quan hệ về tài chính.

Nếu chọn y học, vậy sau này chẳng phải không thể tham dự vào sản nghiệp của tập đoàn Tần thị sao.

“Trong ngành học này cũng có liên quan tới tài chính.”

Đan Kì Diệp nhỏ giọng nói thầm, “Vậy học viện tài chính sao không dạy y học.”

Thế nhưng, nếu là ý tưởng của Tần Dĩ Mục, hắn cũng sẽ không can thiệp quá nhiều.

“Vậy em sẽ chọn trường quân đội đế quốc.” Đan Kì Diệp nói: “Đều ở đế quốc, tuy rằng không cùng một chỗ, nhưng khoảng cách cũng gần.”

Nói xong, Đan Kì Diệp cười cười, “Đúng rồi, thành tích của tiểu béo không sai biệt lắm thì cũng có thể vào trường quân đội đế quốc.”

“Đến lúc đó có thể đi ra ăn đồ nướng, đi ra ngoài chơi đùa vân vân.”

“Ừ.” Tần Dĩ Mục hơi dừng lại một chút nói: “hắn có thể sẽ không đi.”

“Hả?” Đan Kì Diệp hơi suy nghĩ, cảm thấy Tần Dĩ Mục nói cũng có đạo lý, bóng đền ý thức mình là một bóng đèn sau này sẽ không sáng lên nữa.

Đan Kì Diệp thở dài, đáng tiếc.

Tìm một người đến xem hắn tú ân ái cũng khó như vậy.

….

Khô nóng của mùa hạ nhanh chóng lướt qua, dần dần chuyển sang mùa thu, gió nhẹ mát mẻ thôi bay đi khô nóng, đảo mắt cũng đã tới ngày sinh viên đại học tới báo danh.

Trường học ở rất xa thủ đô của đế quốc.

Đan Kì Diệp và Tần Dĩ Mục đã xuất phát trước hai ngày để kịp thời gian thông báo với trường học.

Tuy rằng trường học của hai người cũng ở thủ đô, nhưng mà thủ đô rất lớn, chạy qua chạy lại giữa hai trường học, thì cũng tốn hết hai tiếng đồng hồ.

Vì thế lúc ngồi xe cũng chỉ có thể ngồi hai xe huyền phù khác nhau đi về hai hướng khác nhau.

Đan Kì Diệp thả hành lý xong, quay đầu dùng sức ôm lấy Tần Dĩ Mục, “Chờ em thông báo xong em sẽ đi tìm anh.”

Tần Dĩ Mục hơi dừng lại, nhìn hành lý trong tay mình hình như muốn nói gì, nhưng trước khi mở miệng lại có chút tâm tư muốn vui đùa, hắn nhẹ giọng nói: “Được, chú ý an toàn.”

“Ừ.” Đan Kì Diệp phất tay với hắn, “Lát nữa gặp.”

“Lát nữa gặp.”

Đan Kì Diệp hiểu lát nữa gặp.

Là chờ hắn thông báo xong, đem hành lý sắp xếp thỏa đáng ở trong kí túc xá, đi ra tìm Tần Dĩ Mục.



Cũng không phải là, mới vừa nói xong một hồi gặp.

Vừa xoay mặt phát hiện, mình và Tần Dĩ Mục ngồi cùng một xe.

Đan Kì Diệp: “….”

Đừng né, anh nghĩ đưa lưng về phía em, em liền không phát hiện đó là anh sao?

Hơn nữa nơi này cũng không lớn.

Hai người đi chung một xe rất dễ thấy được.

Đan Kì Diệp đi qua, khoanh hai tay trước ngực dựa vào cửa kính xe, “hừ hừ.”

Hai ngón tay Tần Dĩ Mục nhéo một bên thịt mềm trên má hắn, “Heo nhỏ.”

“Không chơi với anh, em đang tức giận.” Đan Kì Diệp đẩy tay hắn ra, mặt không hề thay đổi rất nghiêm túc nói: “Anh sao lại ở đây?”

Ngón trỏ chọc vào ngực hắn, mỗi lần càng dùng sức hơn, hận không thể đem hắn chọc ngã, “Anh đã sớm quyết định đưa em đi trường học rồi phải không? Thế mà không nói với em, vừa rồi em còn đa cảm như vậy, tức giận!”

Tần Dĩ Mục rất nhanh kéo lấy tay hắn, di chuyển người đến một góc của thùng xe, nhẹ nhàng hôn hai má hắn, trên mặt hiếm thấy hiện ra ý cười, “Không giận.”

Đan Kì Diệp mới không chịu bộ dạng này của hắn, còn tỏ vẻ rất có nguyên tắc: “Cứ giận.”

Tần Dĩ Mục dựa vào thân hình mình cao lớn, đem omega của mình che lấp ở dưới thân mình, che đi camera, nói: “Hôn một chút.”

Đan Kì Diệp lầm bầm hai tiếng, đem mặt đưa lên, tỏ vẻ mình là người lớn rộng lượng, loại việc nhỏ này không so đo với hắn, ngược lại lại nghĩ tới, Tần Dĩ Mục cùng hắn đi thông báo, vậy Tần Dĩ Mục ở bên kia thông báo như thế nào?

Báo danh học kì mới, yêu cầu tất cả các sinh viên đều phải tự mình đi.

Đan Kì Diệp hỏi: “Anh theo em tới đây, vậy ở bên kia anh thông báo như thế nào?”

Tần Dĩ Mục nói: “Có người đi giúp anh.”

Đan Kì Diệp đột nhiên sửng sốt, cảm giác lời này của Tần Dĩ Mục thật tùy ý, chuyện thông báo lớn như vậy, bản thân không thông báo là không được?

Sao còn có người giúp chứ? Nếu đụng phải trường học nghiêm khắc, có thể bị từ chối thông báo hay không, đem người trả về trung học một lần nữa?

Tần Dĩ Mục hiển nhiên hiểu được hoài nghi trong mắt Đan Kì Diệp, hắn nói: “Trường học sẽ không để ý cái này.”

Đan Kì Diệp: “….”

Ah đúng rồi.

Đã quên người này được rất nhiều trường học tranh cướp.

Có người mang thư thông báo tới trường, vậy khẳng định không nói hai lời sẽ nhận lấy, dù sao Tần Dĩ Mục tới trường bọn họ, cứ đem người giữ lại trước đã, không thể để cho trường khác cướp đi được.

Mọi người đều chào đón, cho dù đến nếu sau đó muốn đổi trường học, bọn họ cũng không có khả năng thả người.

Đan Kì Diệp thở dài, nếu hắn không phải gửi thông tin kiểm tra sức khỏe, hắn đã muốn tìm người thay mình, sau đó mình đi ra ngoài chơi.

Nhưng mà Đan Kì Diệp muốn nghĩ cách như thế nào cũng vô dụng, quy củ đã bày ra đó.

Chờ xe đến trạm, vẫn là đem hành lý xuống xe, lao tới trường học mới.

Hành lý của Tần Dĩ Mục vừa rồi xuống xe đã có người đưa đi, giờ phút này chỉ giúp Đan Kì Diệp mang hành lý theo.

Người báo danh vào trường quân đội không ít, nhưng đều ngay ngắn có trật tự.

Hiện trường cũng rất im lặng, không ai lung tung ồn ào, đoạt vị trí.

Chờ tới phiên bọn họ, đó là chuyện nửa giờ sau.

Thầy giáo chiêu sinh ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, nói: “Vị bạn học này có mang theo thông báo trúng tuyển không?”

“Thầy ơi, cậu ấy đến thông báo với em.”

Thầy giáo sửng sốt, nhìn hắn rồi lại nhìn Tần Dĩ Mục, đột nhiên nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Bạn trai?”

Đan Kì Diệp lắc lắc đầu.

“không phải?” không nên.

Tin tức tố của hai người này, rõ ràng không phải là người thân hoặc là bạn bè bình thường.

“Là chồng.” Đan Kì Diệp cười quay đầu bốn mắt nhìn nhau với Tần Dĩ Mục, cường điệu nói: “là loại lĩnh chứng ạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook