Chọn Ngày Hoàn Nguyên

Chương 1: Món Quà Sinh Nhật

Y.o

21/01/2021

Tập 1. : Xác chết bị ruồng bỏ.

Chương mở đầu.: Món Quà Sinh Nhật.

22 giờ 37 phút tối, ngày sáu, tháng tám.

Viện Bảo Tàng Quốc Gia.

“ Tiếp theo đây là đợt đấu giá sợi dây chuyền Hope Diamond..”

Người đàn ông chủ trì buổi đấu giá mặt bộ vest đen, đứng trên bục đưa tay chỉ về hướng cô người mẫu đang từ trong cánh gà bước ra. Trên tay cô ấy bế một chiếc hộp nhỏ màu đỏ đang mở nắp. Bên trong chứa một sợi dây chuyền được đính đầy đá quý, nổi bật nhất là mặt kim cương lớn màu xanh thẫm huyền hoặc, xung quanh viên đá được bao phủ bởi mười sáu viên đá quý tạo thành món trang sức lấp lánh khi ánh đèn chiếu vào, tạo cảm giác đầy thuần khiết khi người ta nhìn vào nó.

Khi chiếc hộp được để lên kệ đấu giá, người đàn ông mặc vest đen tiếp tục nói những lời khen có cánh và lịch sử về sợi dây chuyền. 

“ Hope Diamond là một kiệt tác vô giá trên Thế giới. Với trọng lượng 45.52 carat và màu xanh thanh lịch, nó nâng giá trị của phái nữ lên một tầm cao mới khi diện lên người. Hope Diamond đã trở thành huyền thoại không chỉ vì vẻ đẹp tuyệt vời, mà còn đến từ những lời nguyền cáo buộc gắn với cái chết bi thảm của nhiều nhân vật nổi tiếng trong lịch sử..”

Nói đến đây. Ông ta tạm ngừng lại, ngước nhìn khán đài một vòng. Ông thầm nghĩ “ Cái thằng nào mà ghi rõ lý lịch về viên kim cương này quá vậy.? Bộ không muốn bán hay gì.” Ông liền bỏ qua phần thông tin mà nói luôn giá cả.

“ Vâng thưa quý vị. Với viên kim cương độc nhất vô nhị này, giá khởi điểm của nó là ba trăm bảy mươi triệu đô. Có ai trả giá cao hơn không ạ.!? “

Cái giá cao ngất ấy khiến cho các vị khách có mặt trong phòng đều đồng thanh “ Ồ,à.” Bọn họ ai cũng muốn sở hữu bảo vật, nhưng số tiền quá lớn nên không ai dám giơ tay trả giá. Bất ngờ có một vị khách ngồi bên góc trái ở dãy ghế đầu đưa tay lên, người này cất tiếng nói, đủ lớn để cho cả khán phòng đều nghe được. 

“ Tôi ra giá bốn trăm triệu.”

Cả khán đài ồ ạt cùng nhau nhìn về hướng phát ra giọng nói. Họ cố mở to mắt để nhìn thật kỹ người vừa ra giá. Đấy là một thanh niên chừng hai mươi lăm tuổi, anh ta mặc chiếc áo khoác màu đỏ, áo trong và chiếc quần Jean đen. Mái tóc dài qua mắt, trên môi phì phà điếu xì-gà CuBa. Thật sự không cần anh chàng trả giá cao, chiếc áo khoác đỏ cũng đủ khiến anh nổi bật giữa những người toàn diện đồ vest.

Người chủ trì buổi đấu giá phá tan không khí xung quanh bằng vài tiếng búa gỗ.

“ Có ai trả giá cao hơn không ạ.!? “

Đấy chỉ là câu hỏi thủ tục. Ông ta nghĩ rằng chắc sẽ không có ai dám trả giá thêm. Sau khi lướt nhìn cả khán phòng, thấy mọi người điều im lặng, ông nói tiếp.

“ Vậy. Bốn trăm triệu lần thứ nhất, bốn trăm triệu lần thứ hai, bốn trăm triệu lần thứ… “

Đang chuẩn bị chốt giá, bỗng nhiên có tiếng nói yếu ớt phát lên.



“ N-năm trăm triệu.”

Giọng nói đó là của một ông già. Ông ta cố gắng đưa cây gậy bằng gỗ lên để cho mọi người nhận biết chính ông vừa lên tiếng. Người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc lòe loẹt ngồi bên cạnh đưa tay giúp ông nâng cây gậy lên cao, nhìn sơ thì đủ biết đấy là tình nhân của nhau. 

Ông này hiện tại đang giữ chức vụ chủ tịch của một công ty khai thác dầu lớn nhất Ả-Rập, các doanh nhân hoặc những người có máu mặt thường gọi ông bằng cái tên Jack Grandi. Ai ai cũng biết ông ta dù đã 86 tuổi nhưng vẫn ăn chơi sa đọa có tầm cỡ. Lão sẵn sàng mua luôn cả một nhà hàng năm sao chỉ vì chờ đợi món tráng miệng quá lâu.

Lão Jack từ từ hạ cây gậy xuống. Mắt liếc nhìn chàng trai mặc áo khoác đỏ và nói.

“ A-anh bạn trẻ, tôi cần sợi dây chuyền này để tặng cho vợ sắp cưới của tôi..” - Ông nắm tay người phụ nữ đang ngồi cạnh - “ Anh bạn sẽ không giành với tôi chứ.!?”

Chàng thanh niên cười nửa miệng, ra hiệu nhường nhịn. Thấy vậy, Người chủ trì buổi lễ gõ búa để chốt giá. Dù trong lòng vẫn còn ngỡ ngàng vì con số năm trăm triệu đô.

“ V-vậy có ai trả giá cao hơn không ạ.? Nếu không thì năm trăm triệu lần thứ nhất, thứ hai, thứ ba. Tôi xin tuyên bố, sợi dây chuyền Hope Diamond thuộc về quý ông Jack Grandi.”

Tiếng vỗ tay lẫn âm thanh reo hò vang khắp khán phòng. Người chủ trì ra hiệu cho cô người mẫu lúc nãy đang đứng ở góc trái cánh gà trao sợ dây chuyền cho vị chủ mới. Khi cô gái bước xuống bậc tam cấp thì anh chàng áo đỏ chặn lại, nói nhỏ vào tai cô điều gì đó. Song anh cầm lấy chiếc hộp, tiến về phía lão Jack. Đứng trước mặt ông ta, anh chàng nhìn các vị quan khách và nói lớn.

“ Quý vị thân mến. Xin tự giới thiệu, tôi tên Simon Waterson. Tôi thật sự vinh hạnh vì đã nhường báu vật này cho ngài Jack đây, để ngài ấy tặng cho tình yêu của mình. Đúng là một quý ông cực kì lịch lãm và biết cách chiều chuộng phái nữ. Nhất là đối với quý cô xinh đẹp đây.”

Simon vừa nói vừa nháy mắt với cô gái ngồi cạnh lão Jack, trong khi lão đang cười híp mắt vì những lời khen ngợi. Lấy sợi dây chuyền từ trong chiếc hộp, Simon ngắm nghía một chút rồi nói tiếp.

“ Quả là rất đẹp. Bản thân tôi muốn mua nó vì định làm quà sinh nhật cho chị hai của người con gái tôi sắp cưới, nhưng có lẽ không được rồi.” - Anh nhìn qua lão Jack - “ Xin phép ngài cho tôi đeo dây chuyền Hope Diamond vào cổ vợ ngài được chứ.? “

Nghe thấy Simon hỏi, ông ta từ từ gật đầu vì phép lịch sự, mặc dù trong lòng có chút hơi khó chịu. Ông đưa tay ra hiệu mời anh chàng hãy làm điều mà anh ta vừa xin phép. Nhận được sự đồng ý, Simon nhét chiếc hộp vào trong túi áo khoác, đưa tay đỡ cô gái đứng dậy và dìu lên sân khấu. Sau đó anh nhẹ nhàng đeo sợi dây lên cổ cô ta nhưng không móc lại, anh ta dùng một tay giữ cho sợi dây không rơi xuống. Rồi nhìn về phía khán đài, anh nói.

“ Thật sự rất đẹp và quý phái, đúng không các vị.!? ”

Những người ngồi phía dưới vỗ tay khen ngợi, đâu đó có cả tiếng huýt gió nữa. điều này khiến cho cô gái đang đứng trên sân khấu đỏ mặt ngượng ngùng và hãnh diện. Còn lão Jack thì chỉ biết ngồi gượng cười. Cái khung cảnh này đáng lẽ là do ông thực hiện, ai ngờ cái thằng khốn kiếp nào kia lại giành lấy. Nhưng ông không thể làm gì được vì lòng tự trọng, Bởi chính ông đã đồng ý cho hắn làm như thế, bây giờ ông ta chỉ mong mấy chuyện tào lao này mau mau kết thúc. 

Simon nhìn thấy biểu cảm khó chịu của lão Jack, anh lặng lẽ mỉm cười và ra hiệu cho mọi người ngừng vỗ tay. Mất khoảng năm, mười giây sau tất cả mới im lặng, dù còn vài người vẫn chưa chịu dừng lại. phớt lờ điều đó, Simon nói.

“ Đúng là tuyệt đẹp. Như lời của người chủ trì buổi đấu giá nói, nâng vẻ đẹp của phái nữ lên tầm cao mới. Nhưng mà theo tôi thấy, dây chuyền Hope Diamond này hợp với chị dâu tương lai của tôi hơn.”

Tạm ngưng lời nói. Simon nhìn lên trần nhà rồi nhìn qua lão Jack, Anh nói tiếp.

“ Xin phép ngài, tôi lấy sợi dây này.”



Cả khán phòng tối đi vì mất điện sau lời nói của Simon. Chưa được ba giây sau thì điện có trở lại. Đột nhiên mất điện khiến cho các quan khách lẫn lão Jack ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng khi họ định hình lại được, thì không còn thấy Simon đứng trên sân khấu nữa. Bỗng cô tình nhân của lão Jack hét toáng lên, cô rờ quanh cổ rồi nhìn xuống đất để tìm kiếm gì đó. Không thấy vật mình tìm, cô gái mới nhìn xuống lão Jack và nói với giọng run rẩy.

“ Hope Diamond…B-biến mất rồi..”

Lão Jack ngã người về phía sau, mặt mày tái xanh cả lên, tay ông ta bóp chặt ngực trái, có vẻ như ông đang muốn lên cơn đau tim vì lời nói của cô nhân tình. Nhưng ông vẫn cố gắng lấy hết sức để hét lên khi nhìn người chủ trì buổi đấu giá với ánh mắt đầy tức giận.

“ B-bắt cái tên chết tiệt ấy..Lại cho ta..”

Người chủ trì buổi lễ còn mơ hồ chưa hiểu mọi chuyện đang xảy ra. Nhưng khi nghe lão Jack hét lớn, luống cuống lấy bộ đàm từ trong túi ra.

“ Alo. Tất cả bảo vệ nghe rõ đây. Hãy tìm một người thanh niên mặc áo khoác đỏ, người đó là cướp. Hãy mau chóng bắt người đó lại và bật báo động nhanh lên.”

Cùng lúc đó, vài người khách chạy lại cánh cửa ra vào, họ cố sức đẩy mạnh nhưng dường như cánh cửa đã bị thứ gì đó chặn lại ở phía ngoài. Một người đứng gần đó hét lên. ” Không mở được.” làm cho những vị khách còn lại ở trong khán phòng cuống cuồng cả lên. 

Còn về phần Simon. Anh ta đang chạy thật nhanh hướng về bãi đỗ xe cùng với Hope Diamond trong tay. Có vẻ như anh đã biết địa hình của viện bảo tàng nên không cần phải dừng lại tìm đường, một mạch thẳng tới bãi xe mà không có cản trở gì. Nói đúng hơn là anh đã trốn tránh rất khéo léo lúc chạm mặt đội bảo vệ. 

Bãi đỗ xe ở trước mắt. Simon bắt đầu đi chậm lại, đưa mắt nhìn xung quanh để tìm người đã hẹn đón anh tại đây. Bỗng sau lưng anh có một chiếc xe màu đen hiệu Lexus LX chạy đến, người lái xe mở cánh cửa phụ. Đó là cô người mẫu lúc nãy, cô nhìn Simon và hét lớn.

“ Mau vào đi, bọn bảo vệ sắp đuổi đến rồi.”

Simon nhanh chóng bước lên xe, anh không tỏ vẻ gì ngạc nhiên vì họ đã biết nhau từ trước.

“ Em bình tĩnh đi, Rosé. Bây giờ chỉ cần chạy thật nhanh để thoát khỏi đây thôi.

Cô gái tên Rosé này người vợ sắp cưới của Simon, Rosé Quinn. Cô đóng giả làm người mẫu vì làm theo lời đề nghị của anh ta. Ban đầu Rosé không biết về kế hoạch mà Simon tạo ra, bây giờ biết đây là một vụ cướp nên cô đang điên máu lên. Vừa lái xe cô vừa hét vào mặt Simon.

“ Anh lập sẵn âm mưu à, một vụ cướp.? Anh đang nghĩ cái quái gì vậy.? “

“ Anh đâu có định cướp Hope Diamond, nhưng vì tên già kia hớt tay trên của anh.” - Vừa ngắm sợi dây chuyền anh vừa nói. - “ Nên anh đành phải chuyển qua kế hoạch B.”

“ Em cũng là kế hoạch của anh ư.? “

Simon biết rằng người vợ tương lai đang rất buồn vì hành động của mình. Đúng thật là anh luôn lên kế hoạch cho mọi thứ dù là cuộc sống thường ngày. Đối với anh, nếu không sắp đặt trước thì mọi chuyện sẽ thật tẻ nhạt.

“ Anh xin lỗi. Nhưng chúng ta hãy thoát khỏi đây trước nhé, sắp đến giờ buổi sinh nhật bắt đầu rồi. Sau chuyện này anh sẽ tạ lỗi với em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chọn Ngày Hoàn Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook