Chứng Hồn Đạo

Chương 4: Lệnh Hồ

Tam Nguyệt Mộng Khê

05/04/2013

Lần thứ hai, Lệnh Hồ kết Anh thất bại!

Tám năm sau, lần thứ ba Lệnh Hồ kết Anh thất bại!

Tám năm sau nữa, lần thứ tư Lệnh Hồ kết Anh thất bại!

Lại thêm tám năm, lần thứ năm Lệnh Hồ kết Anh thất bại!

Việc siêu cấp thiên tài nhiều lần kết Anh thất bại làm cho rất nhiều người đang mong chờ vào hắn dần dần thất vọng đi. Ngay cả những người vốn hâm mộ sùng bái hắn cũng bắt đầu nhạo báng và giễu cợt hắn.

Cũng vào năm hắn kết Anh thất bại lần thứ tư thì nữ nhi của Phong Thái Xung ra đời, lúc đó Lệnh Hồ đã bước vào tuổi sáu mươi! Vào lúc này thì coi như hắn đã trưởng thành, từng bước từng bước vào thời kỳ tráng niên.

Câu chuyện của Lệnh Hồ dần dần được các đệ tử tông môn truyền miệng nhau, không bao lâu sau thì truyền vào tai của Phong Vũ Nhược đang từ từ lớn lên. Đối với vị đại sư huynh thiên tài này, có thể nói là Phong Vũ Nhược luôn tràn đầy sự sùng kích và ngưỡng mộ

Mặc dù Lệnh Hồ nhiều lần kết Anh thất bại, nhưng với việc cảnh giới của hắn mỗi năm tăng lên một cách vững vàng thì không hề có ai dám phủ nhận thiên phú của hắn cả. Chỉ là, dường như cánh cửa kết Anh đã trở thành sự nguyền rủa đối với vị siêu cấp thiên tài này mà thôi.

Lần thứ chín, kết Anh thất bại!

Tâm của mọi người lần này đã chết, ngay cả các trưởng lão trong tông môn cũng đã hoàn toàn bỏ qua hắn.

Siêu cấp thiên tài thì thế nào? Một khi thiên tài dừng bước tại cánh cửa Nguyên Anh kỳ, chỉ cần qua thêm mấy trăm năm nữa thôi, hắn sẽ còn không bằng những người có tư chất bình thường nhưng kết Anh thành công.

Nếu như nói lần một; lần hai; lần ba là vì một nguyên nhân nào đó. Nhưng đây đã là lần thứ chín rồi, chín lần kết Anh thất bại thì chỉ còn một thuyết pháp thôi: Hắn không hề có phúc duyên với tu tiên! Cho dù ngươi là thiên tài, cho dù tốc độ tu luyện của ngươi rất nhanh, nhưng ngươi không kết Anh được thì ngươi đã không có phúc duyên với tu tiên. Thành tựu cả đời cũng chỉ đành dừng bước ở chỗ này!

Tiếng chuông du dương dần dần im lặng đi sau khi vang lên tiếng chuông thứ tám mươi mốt. Sau đó, trưởng lão hội truyền xuống một tin:

- Xét thấy đại sư huynh Lệnh Hồ lần thứ chín kết Anh thất bại, tu vi nay đã rơi xuống Trúc Cơ sơ kỳ. Từ việc chín lần thất bại thì có thể kết luận rằng: mặc dù thiên phú của Lệnh Hồ rất cao, nhưng không có phúc duyên với Nguyên Anh kỳ, cũng không có năng lực ngồi vào vị trí đại sư huynh. Y theo môn quy, hủy bỏ thân phận đại sư huynh đời thứ nhất của Lệnh Hồ, và một lần nữa gắn cho Lệnh Hồ thân phận đệ tử đời thứ chín. Đồng thời, bắt đầu phong bế Tri Kiếm phong - nơi tu luyện của Lệnh Hồ trong mấy năm qua, nếu chưa được sự cho phép của trưởng lão hội và chưởng giáo thì không ai được phép tiến vào, càng không được lén nhìn xem bất cứ điều gì trong đó. Người vi phạm, y theo môn quy xử trí!

- Nay vị trí đại sư huynh còn trống, nên tông môn sẽ chọn ra người ưu tú nhất kế nhiệm vị trí này trong lần tông bỉ đại hội vào ba tháng sau!

Tin tức này nhanh chóng được truyền khắp Hoa Nghiêm tông, tất cả đệ tử chỉ trong thời gian ngắn đã biết được. Ngay cả Lệnh Hồ kết Anh thất bại ở Tri Kiếm phong cũng biết được.

Trong lúc mọi người rối rít nghị luận thì vị đại sư huynh này vẫn đang yên lặng ngồi ở trên đài kết Anh ở Tri Kiếm phong. Bộ dáng của hắn lúc này vẫn vô cùng ôn hòa, trầm ổn, không hề có chút ủ rủ nào.

Lần thứ chín kết Anh thất bại, số tuổi của hắn cũng đã đến tám mươi chín tuổi rồi. Tuy nhiên, tướng mạo của hắn vẫn như lúc hai mươi lăm tuổi, không những không có chút tang thương hay chán ghét, mà từ trên người của hắn còn tỏa ra ý chí chiến đấu vô hạn, sự sống khôn cùng.

Tướng mạo của Lệnh Hồ cũng không xuất chúng lắm, nhưng cặp mắt của hắn dường như có thể nhìn thấu tâm linh của tất cả mọi người vậy - vô cùng sáng ngời và trong vắt. Đôi môi tương đối mỏng, đôi lông mày cong vẽ lên sự kiên nghị cố chấp, khuôn mặt tuy trầm tĩnh nhưng hiện ra nét tự tin đáng có.

Đây là khí chất của một người vừa kết Anh thất bại hay sao?

Cho dù đã nhiều lần kết Anh thất bại, nhưng Lệnh Hồ vẫn không có chút tức giận nào. Ngay cả khi nhận được tin tức mình đã bị phế truất khỏi vị trí đại sư huynh từ ngọc giản, thậm chí là từ đây bị giam lỏng trong Tri Kiếm phong thì tâm tình của hắn vẫn không có chút dao động nào cả.

- Đại sư huynh, đại sư huynh!

Một đạo kiếm quang từ xa phóng tới, người còn chưa tới thì tiếng nói đã truyền tới rồi.



- Tiểu sư muội, sao muội lại tới đây!

Lệnh Hồ cười khổ một cái, vỗ vỗ bụi ở trên người rồi đứng dậy.

- Đại sư huynh!

Kiếm quang lóe lên, ngay lúc thân ảnh đáp xuống thì phi kiếm cũng trở về trong vỏ.

- Đại sư huynh, huynh ngàn vạn lần không nên nổi giận, nhất định không được mất đi lòng tin. Muội tin tưởng huynh nhất định có thể làm được, muội sẽ đi thỉnh cầu lão tổ tông, muội sẽ nói với bọn họ đi tìm kiếm những đan dược tốt nhất cho huynh. Bọn họ rất thương muội, nhất định sẽ đồng ý thôi.

Phong Vũ Nhược vừa thoát khỏi phi kiếm thì đã vội nắm tay áo của Lệnh Hồ, vội vàng nói.

Lệnh Hồ nhìn Phong Vũ Nhược tràn đầy yêu thương, bàn tay khẽ xoa đầu rồi cười nói:

- Tiểu sư muội, muội nhìn ta có chút nổi giận hay nản chí nào không? Thấy ta mất tự tin lắm sao?

Nhìn thấy khuôn mặt của Lệnh Hồ vẫn luôn tươi cười, sự tự tin vẫn tràn ngập trong đôi mắt kia thì tâm trạng lo lắng của Phong Vũ Nhược cũng từ từ hạ xuống.

- Đại sư huynh, huynh thật không có chuyện gì chứ?

Phong Vũ Nhược cẩn thận hỏi lại.

Lệnh Hồ đứng thẳng lại, khẽ nói:

- Ta không sao, cũng không phải là kết Anh thất bại như những lần trước đó sao, muội có thấy ta có chút thay đổi nào không? Yên tâm đi, tiểu sư muội, ta không sao đâu. À, muội đã đạt đến Nguyên Anh kỳ rồi, có lẽ sau này ta nên gọi muội là sư tỷ a.

- Chán, người ta lo lắng cho huynh như vậy mà huynh còn đi trêu chọc người ta!

Phong Vũ Nhược sủng nịnh đánh Lệnh Hồ một cái:

- Cho dù muội có đạt đến cảnh giới nào thì huynh vĩnh viễn vẫn là đại sư huynh Lệnh Hồ mà muội sùng bái nhất!

Lệnh Hồ khẽ mỉm cười, khuyên nhũ:

- Được rồi, muội cũng thấy đấy, huynh không sao cả. Tri Kiếm phong cũng gần bị phong bế rồi, muội hãy trở về đi. Nhớ kỹ, chăm chỉ tu luyện vào, hi vọng lần gặp sư muội sau này, muội có thể mang lại cho ta sự vui mừng.

- Tri Kiếm phong muốn phong bế? Tại sao?

Phong Vũ Nhược kỳ quái hỏi.

Lệnh Hồ không chút để ý mà đem ngọc giản truyền tin cho Phong Vũ Nhược xem.

Phong Vũ Nhược nhận lấy ngọc giản truyền tin, thần thức quét qua một cái. Ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn đi, nước mắt cơ hồ tuôn ra:

- Tại sao phụ thân có thể làm như vậy? Không được, muội phải đi hỏi người. Tại sao bọn họ có thể phế bỏ thân phận đại sư huynh của huynh chứ? Lại còn phải phong bế Tri Kiếm phong nữa, cái này không phải là giam lỏng sao?



Lệnh Hồ vội vàng kéo Phong Vũ Nhược, nói:

- Nha đầu ngốc, trưởng lão hội quyết định như vậy tất nhiên có đạo lý riêng của họ. Rồi hãy nói, ta cũng không bất mãn, hơn nữa ta cảm thấy làm như vậy rất là thỏa đáng, không còn gì là tốt hơn nữa, muội đừng đi gây chuyện đó. Tuy lần này ta kết Anh thất bại, cảnh giới đã rơi thẳng xuống cảnh giới Trúc Cơ kỳ, tông môn đã hủy bỏ thân phận đại sư huynh của ta; nhưng lại không trục xuất ta ra khỏi Tri Kiếm phong, ngược lại vẫn để ta ở đây yên tâm tu luyện, không cần cùng các đệ tử đời thứ chín đứng cùng với nhau, đây đã là an bài tốt rồi. Có phải trừ việc mất một thân phận ra thì tất cả mọi việc vẫn như cũ, đúng không nào? Nghe ta nói, tiểu sư muội. Không cần phải lo lắng cho ta, lại càng không nên có sự bất bình gì. Ta rất khỏe, rất tốt, nếu như muội tin tưởng ta thì phải nhớ kỹ rằng Lệnh Hồ đại sư huynh tuyệt đối sẽ không làm cho muội thất vọng. Sẽ có một ngày, Lệnh Hồ đại sư huynh danh phù kỳ thực sẽ chân chính trở thành đại sư huynh thật sự của tiểu sư muội ngươi. Cho nên, tiểu sư muội ngươi phải cố gắng tu luyện hơn nữa, không được để cho ta dễ dàng vượt qua! Biết không? Nếu như muội có thể giành lấy thứ hạng cao ở tông bỉ đại hội này thì ta còn vui hơn nữa đó!

Rốt cuộc Phong Vũ Nhược đã bị Lệnh Hồ khuyên nhủ được, nhưng lúc ra đi thì chân mày của tiểu nha đầu này vẫn nhíu chặt lại, có thể thấy nàng vẫn không yên lòng chút nào. Chẳng qua, đúng là Lệnh Hồ ở bên ngoài vẫn luôn trầm tĩnh ôn hòa, tràn đầy tự tin, cho dù nàng có lo lắng thì cũng không biết phải mở lời như thế nào nữa.

Nhìn thấy thân ảnh Phong Vũ Nhược phi kiếm ra xa dần, đôi mắt trong veo sáng ngời của Lệnh Hồ đã hiện ra chút mất mác cô đơn.

Đứng ở trên đỉnh đá, Lệnh Hồ yên lặng nhìn trời cao, gió thổi qua người làm cho vạt áo cùng tóc của hắn tung bay trong gió, một cỗ khí chất phiêu dật cũng từ trên người của hắn yên lặng phát ra.

Không hề có ai biết rằng, tuy bề ngoài Lệnh Hồ vẫn trầm tĩnh như thế, nhưng thực tế nội tâm của hắn lúc này lại đang vô cùng xao động cùng với cảm xúc mãnh liệt.

Không phải là nản chí, không phải là bất mãn, lại càng không phải là tuyệt vọng! Mà là vô cùng phấn chấn, vô cùng tự hào cùng kiêu ngạo!

Người ngoài đều nói rằng Lệnh Hồ chín lần kết Anh thất bại, từ vị trí siêu cấp thiên tài trở thành phế tài không có phúc duyên với Nguyên Anh kỳ. Nhưng không ai hay biết rằng hắn có một bí mật không muốn cho người nào biết cả!

Điều bí mật này chính là Lệnh Hồ không phải kết Anh thất bại! Trên thực tế, chỉ cần Lệnh Hồ nguyện ý thì hắn đã có thể thuận lợi trùng kích vào Nguyên Anh kỳ khi hắn đạt đến Kết Đan đại viên mãn vào lúc hai mươi hai tuổi, hơn nữa còn là trăm phần trăm kết Anh thành công!

Nhưng mà, Lệnh Hồ không hề làm vậy, hắn đã cố ý áp chế cảnh giới ba năm, lại còn cố ý kết Anh thất bại nữa!

Tất cả đều vì vào lúc hắn đạt đến Kết Đan đại viên mãn lần đầu tiên, và khi chuẩn bị trùng kích vào Nguyên Anh kỳ thì đột nhiên hắn tự lĩnh ngộ ra được một bộ công pháp thần kỳ, và chưa có ai từng thử qua cả.

Lợi dụng ba năm thời gian áp chế cảnh giới, Lệnh Hồ không ngừng thôi diễn bộ công pháp thần kỳ do chính mình lĩnh ngộ ra. Cho đến khi có thể thử nghiệm được thì hắn mới chánh thức lấy chính mình làm người thí nghiệm, lợi dụng linh khí khổng lồ gần như thực chất có được lúc trùng kích vào Nguyên Anh kỳ để đánh sâu vào trong linh hồn của mình, khiến cho ba hồn bảy vía vô hình vô tướng thành công hóa hình ra đệ nhất hồn "Thiên Hồn", chứ không phải là Nguyên Anh!

Ranh giới của thiên tài cùng kẻ điên trước giờ rất mong manh! Có thể nói Lệnh Hồ là một kẻ điên, nhưng thực chất hắn cũng là một thiên tài thật sự. Vì để thực hiện được bộ công pháp thần kỳ do chính hắn thôi diễn ra, hắn đã bỏ qua đi đại đạo kết Anh. Hơn thế, hắn còn lợi dụng linh khí khổng lồ để đi trùng kích vào trong linh hồn yếu ớt. Nhưng...hắn thật sự đã thành công!

Không sai, Lệnh Hồ đúng là lợi dụng lực lượng bàng bạc của linh khí lúc kết Anh để tu luyện, mà công pháp hắn tu luyện lại chính là một bộ công pháp do chính hắn lĩnh ngộ ra: Chứng Hồn quyết!

Phải biết rằng người có ba hồn bảy vía, hợp thành thập phương chi niệm!

Ba hồn đó là: Thiên Hồn, Địa Hồn, Mệnh Hồn!

Bảy phách: nhất phách Thiên Xung, nhị phách Linh Tuệ, tam phách là Khí, tứ phách là Lực, ngũ phách Trung Xu, lục phách là Tinh, thất phách là Anh.

Ai ai cũng biết ba hồn bảy vía của người đưa phân chia cẩn thận, nhưng chưa hề có ai chạm tới hoặc nhận biết được một cách cụ thể hồn phách này, cũng không có biện pháp khiến cho chúng phải hóa hình thật sự!

Bởi vì linh hồn của nhân loại thực sự quá nhỏ, cho nên căn bản không thể nào thấy được ba hồn bảy vía. Ba hồn bảy vía đó luôn tồn tại trong ý thức của nhân loại, chúng vô cùng yếu ớt. Một khi mất đi ý thúc thì linh hồn cũng lâm vào trạng thái ngủ say, khi nào ý thức vẫn chưa tỉnh lại thì linh hồn sẽ không bao giờ thức tỉnh được!

Nhưng bộ "Chứng Hồn quyết" do chính Lệnh Hồ thôi diễn ra đã thay đổi hết thảy!

Đây là một bộ công pháp tu luyện linh hồn, hơn nữa còn làm cho linh hồn không ngừng lớn mạnh lên!

Vào lần đầu tiên hắn kết Anh, hắn đã lợi dụng linh khí khổng lồ có được lúc kết Anh đánh sâu vào không gian hư vô của linh hồn, rồi thành công thúc dục ra được một khối hình thể mông lung. Dưới sự cọ rửa của linh khí khổng lồ, khối hình thể mông lung đó rốt cuộc từ từ lớn mạnh lên, ngay lúc linh khí gần hết thì hắn đã kích thích thành công toàn bộ lực lượng của Kết Đan kỳ trong cơ thể, làm cho tam hồn bảy vía luôn ở chung một chỗ phải chia ra, đồng thời còn hóa hình thành công ra chúa tể linh hồn - "Thiên Hồn"!

Cũng vì dùng hết toàn bộ lực lượng Kết Đan kỳ để hóa hình ra Thiên Hồn, cho nên mới làm cho tu vi Lệnh Hồ sau khi kết Anh thất bại rớt thẳng xuống Trúc Cơ kỳ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chứng Hồn Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook