Chuyện Hoàng Cung

Chương 3: Nhân tài

Thái Vi Thiên

10/12/2013

Trung thư lệnh đang phát biểu, Thừa tướng lại chọn đúng lúc này đâm chọc Trung thư lệnh, Công bộ thượng thư đâm chọc Thừa tướng, Lại bộ thượng thư lại đâm chọc Công bộ thượng thư… Ngay tại thời điểm mọi người đang loạn xị bát nháo, không ai biết Hoàng đế bề ngoài như đang suy nghĩ sâu xa, kì thực đã thần du (rơi vào cõi thần tiên) rồi.

Hoàng đế luôn tin tưởng một điều, chính là: lúc chẳng có việc gì làm thì mở hội nghị, lúc có việc thì mở hội nghị nhỏ, lúc có chuyện trọng đại thì không hội nghị. Cho nên phía dưới càng nhao nhao càng náo nhiệt, thì tâm tư hắn lại càng buông lỏng.

Cứ theo thông lệ sau khi kết thúc hội nghị, Hoàng đế duỗi lưng lắc cổ rồi cho hạ triều, bỗng dưng sau lưng có một tiểu thái giám vọt đến, thì thầm vài câu với Mạnh công công, Mạnh Hiền An quay đầu bẩm báo với Hoàng thượng

“Bẩm bệ hạ, Dự Lâm Vương đã tiến cung, giờ đang ở Mặc Ấm Đường…”

“Vậy sao! Thiên Thừa đã về kinh rồi hả!”

Không đợi Mạnh Hiền An trả lời, Hoàng đế đã phi như bay tới chỗ đó.

Lão Hoàng đế con trai không nhiều lắm, hiện giờ người còn sống, ngoại trừ Hoàng đế chỉ còn lại Dự Lâm Vương. Mọi người thấy Hoàng đế ngày thường đối xử với Dự Lâm Vương một mực tin tưởng, đều cảm thán huynh đệ tình thâm (huynh đệ tình cảm sâu nặng), nhưng mà trong thâm tâm Hoàng đế lại nghĩ khác.

Người đệ đệ này, chỉ sợ trong Hoàng cung to như vậy chẳng có ai hiền hậu được bằng hắn! Thực ra trong Hoàng cung cũng không thiếu người tốt, nhưng mà “tốt” với “trung thành”, khoảng cách vẫn còn lớn lắm. Kết quả là, hoàng đế luôn lấy ngũ giảng tứ mỹ làm tiêu chuẩn để chọn lựa một người nhận danh hiệu “người tốt” để trọng dụng, thường thường những người đó cũng không thể tin tưởng hoàn toàn. Chỉ có ở trước mặt Dự Lâm Vương ngũ giảng tứ mỹ, Hoàng đế mới có thể tìm được chút cảm giác vì vua vì huynh.

(*Ngũ giảng tứ mỹ:

- Ngũ giảng : giảng văn minh, giảng lễ nghĩa, giảng vệ sinh, giảng trật tự, giảng đạo đức.

- Tứ mĩ : tâm hồn đẹp, lời nói đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh đẹp.*)

Nói trắng ra, là Dự Lâm Vương trong thâm tâm kế thừa truyền thống đạo đức tốt đẹp cần cù chịu khó thiện lương chất phác của người dân làm ruộng làm nông.

“Thần đệ tham kiến Hoàng Thượng”

Dự Lâm Vương cung kính hành đại lễ quân thần với Hoàng thượng.

“Ô kìa, Thiên Thừa! Chỗ này không có người ngoài, không cần khách khí thế! Đệ sao không nói rõ thời gian về, không thì trẫm đã đi đón đệ rồi”

“Hoàng thượng… Hoàng huynh ngày đêm vất vả quốc sự, chút chuyện riêng của thần đệ, thật không dám để Hoàng huynh bận tâm “

Hoàng đế thấy bộ dáng khiêm tốn của thần đệ, cũng biết gần đây hắn xem Khổng Mạnh là thần tượng, muốn uốn nắn lại cũng uốn nắn không được, thôi cứ để hắn khiêm tốn đi, cứ bắt ép quá có khi lại làm hắn căng thẳng.

(*Khổng: Họ Khổng, chỉ Đức Khổng Tử. Mạnh: Mạnh Tử.

Khổng Mạnh là Đức Khổng Tử và Mạnh Tử.

Khổng Tử được xem là người lập ra Nho giáo, và Mạnh Tử, sanh sau Đức Khổng Tử 179 năm, là người phát huy Nho giáo lên đỉnh cao rực rỡ. Sau đời Mạnh Tử thì Nho giáo bắt đầu suy tàn dần vì không có người thừa kế siêu việt.*)

“Nếu đã về rồi, thì đừng về phủ vội, trẫm mở tiệc mừng đệ trở về “

“Thiên Thừa ah, cuộc sống ở Lũng Tây thế nào? Có chịu khổ nhiều không”

Thanh âm dịu dàng đó là của Hoàng hậu

“Sao lại không chịu khổ chứ! Nhìn da của Vương gia xem, đều khô nứt nẻ hết rồi”

Vấn đề cần quan tâm đầu tiên là vẻ ngoài người khác thì nhất định là Cung phi

“ ‘Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên’, cảnh đẹp như vậy không biết Vương gia có được thưởng thức không”

(*Trích bài thơ Sử chí tái thượng – Vương Duy. Dịch nghĩa:

Trong sa mạc rộng lớn, một làn khói bay lên

Trên dòng sông dài, ánh chiều tà trọn vẹn.*)

Câu đối tình thơ ý hoạ vĩnh viễn là Khang phi

“Thiên Thừa à, con cũng trưởng thành rồi, lần này trở về mẫu hậu sẽ mai mối cho con”

Ưa thích tìm việc —— kể cả loạn ép uyên ương, khẳng định không thể thiếu Thái hậu.

Nhưng mà Thái hậu vừa nói hết câu, tất cả những người còn lại không ai nói nữa, đều mắt tròn xoe nhìn Thái hậu, bao gồm cả Dự Lâm Vương.

“… Sao, Hoàng Thượng, người không nói trước với Thiên Thừa sao?”

Thấy người trong cuộc bộ dáng hình như không có sự chuẩn bị, Thái hậu nghi hoặc nhìn Hoàng đế.

Không phải đã nói để người tiết lộ trước mà!

Hoàng đế trong mắt chợt loé, nhớ ra hình như đúng là có việc như vậy.

“Mẫu hậu à, Thiên Thừa vừa mới về tới nơi, Hoàng nhi còn chưa kịp nói mà!”

“Quả nhiên không phải ruột thịt đúng là có ngăn cách mà! Hoàng Thượng đem lời nói của lão bà ta vào tai trái bay ra tai phải rồi! …”

Hoàng đế thầm kêu một tiếng “Không xong rồi”, vừa nhận ra bệnh cũ của Thái hậu lại tái phát, việc duy nhất phải là nhận lỗi, vì vậy bật dậy… Thế nhưng ngay lúc vạt áo chuyển động, thì một bóng người vọt lên trước mặt hắn với tốc độ ánh sáng, quỳ xuống với tư thế rất chuẩn mực, tự nhiên mà trôi chảy.

“Hoàng huynh bận rộn quốc sự, khẩn cầu mẫu hậu ngàn vạn lần đừng vì chuyện của nhi thần mà trách cứ hoàng huynh!”

Dự Lâm Vương chỉ vừa qua tuổi hai mươi, bộ dáng tuổi trẻ anh tuấn càng nhìn càng thích, chẳng có một tật xấu nào, cũng chẳng có tin nào nói có quan hệ bất chính, về phương diện chức danh thì “làm công cho Hoàng đế”, ngoại trừ lão quản gia, thì chẳng có ai thân thuộc với hắn. Rất phù hợp với hình tượng bạch mã hoàng tử! Bởi vậy từ lúc đưa ra vấn đề chỉ hôn, ngoài cửa vương phủ không lúc nào thiếu người tới cầu thân.

Có người thông minh một chút, thấy rằng cứ hùa theo mọi người ào ạt tới nhà cầu hôn thì hiệu suất không cao, vì vậy lựa chọn đường vòng từ trong cung, chuẩn bị đánh từ bên trong. Số đó tất nhiên phải có người nhà mẹ đẻ của Thái hậu.

Danh phận của Thái hậu dù sao cũng là bậc bề trên là mẫu thân của Dự Lâm Vương, ngày thường lo sợ nhất là ngồi rảnh rỗi chẳng có việc cho bà quản, tất nhiên là vô cùng vui mừng đáp ứng, nhưng mà cô cháu gái kia bề ngoài không đẹp lắm mọi người đều biết, Thái hậu cũng không thể che mắt người ngoài nói lời bịa đặt, cho nên chỉ nói cường điệu với Dự Lâm Vương là —— “Đứa nhỏ khéo hiểu lòng người, thông minh vô cùng!”

“Thái hậu, chúng ta nấp ở đây có ổn không?”



Dụ phi nhỏ giọng hỏi, bởi vì cách lùm cây các nàng đang núp không xa, là hai người trong cuộc cần tìm hiểu hôm nay. Nói cách khác, hành vi của các nàng hiện giờ… không được danh dự cho lắm.

“Ngươi lo lắng thì đừng có đi theo!”

“Đúng đấy, có Thái hậu ở đây, muội muội còn sợ gì nữa!”

Thục phi trách cứ Dụ phi không có can đảm. Không ngờ ý của nàng vô tình lại thành Thái hậu đầu to sẽ đỡ tội cho các nàng, vì vậy Thái hậu rất không vừa lòng lườm nàng một cái.

“Thiên Thừa đứa nhỏ này ấy, ai gia hiểu rõ, quá trung thực, lại không biết nói chuyện, cho nên không tới xem thì ai gia không yên tâm được”

Thái hậu cuối cùng vẫn phải tới nghe ngóng

Vậy thì lúc người về già cũng có thể yên tâm!

Hai vị phi tần trong nội tâm cũng nghĩ thầm thế

Trong lúc ba nữ nhân câu được câu không nói chuyện, thì bên ngoài đôi nam nữ trẻ tuổi bắt đầu chuyển động, chỉ thấy Vương gia trẻ tuổi lôi kéo tiểu thư Dương gia tay trong tay đi đến toà điện thờ phía sau ngự hoa viên. Sau khi “Két..” một tiếng cửa đóng lại… bên trong tĩnh lặng không một tiếng động.

“… Đây là tình huống gì thế này?”

Đợi quá nửa ngày vẫn chưa có người đi ra, Dụ phi kỳ quái hỏi

“Không phải là…”

Thục phi cũng bị ý nghĩ của mình doạ cho hoảng sợ, không dám nói tiếp, chỉ có vẻ mặt hưng phấn nhìn Dụ phi

“Tuyệt đối không có khả năng!”

Thái hậu lập tức chặn lại lời Thục phi còn chưa nói ra miệng

“Thiên Thừa đứa nhỏ này, cho dù toàn bộ nam nhân chỉ còn một mình hắn, cũng chẳng có lá gan đó!”

“Cũng rất khó nói… Nghe nói người dân Tây Bắc rất dũng mãnh, Vương gia lại ở đó tới nửa năm, hơn nữa…” Hơn nữa người nói như vậy, rốt cuộc là đang khen hắn hay là chê hắn thế?

Thục phi còn muốn tranh luận tới cùng cho giả thiết của mình, nhưng Thái hậu đã tức giận trừng mắt nên đành thôi. Ngẫm lại cũng thấy… nói Dự Lâm Vương Bá Vương ngạnh thượng cung (là một điển cố, ý chung quy là cưỡng gian), không chừng chẳng ai tin thậm chí còn thành trò cười mất.

Cuối cùng, dù sao thân thể cũng đã thoái hoá, Thái hậu núp mãi cũng không nổi nữa, Dụ phi với Thục phi hai bên, dìu Thái hậu trở về Nhạc Ninh cung, thuận tiện buôn chuyện với bọn tỷ muội việc điều tra ở ngự hoa viên hôm nay.

“Thiên Thừa à, đệ cảm thấy tiểu thư Dương gia thế nào?”

Hoàng đế nghe nữ nhân hậu cung buôn chuyện tâm tư khó chịu, cũng muốn tham gia cho náo nhiệt

“Cũng không tệ lắm”

Dự Lâm Vương nhìn qua tâm tình rất tốt

“Ồ! Đệ nói ‘không tệ’ tức là sao?”

“Dương cô nương quả nhiên đúng như lời Thái hậu nói, là người khéo hiểu lòng người”

Chỉ mỗi thế sao? Hoàng đế duyệt qua vô số nữ nhân, “khéo hiểu lòng người” những từ này đối với hắn mà nói chẳng có chút lực sát thương nào, hắn không tin yêu cầu của đệ đệ chỉ có mỗi như vậy.

“Vậy bước tiếp theo đệ có tính toán gì không?”

“Đúng là một người có thể đàm hôn luận gả”

“Cái gì! Quyết định nhanh như vậy? ! Tuy là người nhà mẹ đẻ của Thái hậu… nhưng đệ cũng không lựa chọn thêm nữa sao?”

“Chọn?”

Dự Lâm Vương lông mi dựng đứng, có vẻ rất không thoải mái với lời nói của Hoàng đế

“Hôn nhân kế thừa và duy trì huyết thống tổ tiên, hợp nhất hai họ là chuyện tốt, hoàng huynh sao lại tuỳ tiện nói như thế?”

Hoàng đế không nói tiếp, chỉ nặng nề vỗ vỗ bả vai của Dự Lâm Vương, hiền đệ à! Chờ ngươi hợp nhất bảy tám lần “chuyện tốt hai họ” rồi, xem đệ còn nói được mấy lời lẽ chính nghĩa nghiêm chỉnh thế không…

Tóm lại, chuyện chung thân đại sự của Dự Lâm Vương có vẻ ngay sau lần tiếp cận đầu tiên đã bất ngờ ra quyết định luôn, không hề lãng mạn, rối rắm, truyền kỳ, xúc động lòng người, rung động đến tâm can vân vân và vân vân đáng nói.

Đối với Hoàng đế mà nói, kết quả này, đúng là chẳng thú vị chút nào.

Nhưng mà, không thú vị chỉ ở bên này thôi…

“Chính Tường à, Liễu nhi sau khi về có nói gì không?”

Thái hậu ngay ngày hôm sau đã tìm tới phụ thân của cô nương đó —— cũng tức là nhị đệ của bà. Chỉ là Quốc cữu tốc độ tiến cung vượt xa so với dự tính của bà, hình như là đã có ý định tiến cung từ trước.

“Thái hậu, lão thần đúng là vì chuyện này mà đến! Dự Lâm Vương hắn… Vương gia hắn rốt cuộc đã làm gì tiểu nữ?”

“Đây là ý gì?”

Thái hậu trông thấy sắc mặt lão đệ đệ tái nhợt, bộ dạng nóng ruột như lửa đốt

“… Liễu Nhi nói sao?”

“Cái gì cũng không nói! Chính vì cái gì cũng không nói cho nên mới không bình thường! Hôm qua về tới nhà, Liễu Nhi mặt trắng bệch không còn giọt máu, hỏi cái gì cũng không trả lời, chỉ một mực nói ‘thật đáng sợ’, buổi tối càng không dám ngủ, hoảng sợ lôi kéo mẫu thân thức tới hửng đông…”

“Chuyện… Chuyện gì thế này?!”



“Chúng thần cũng kiên trì hỏi, thế nhưng mà vừa nhắc tới nàng đã nói chuyện hôn nhân này coi như chưa từng có, không được nhắc lại!”

“Vì sao?”

“Không biết, hoàn toàn không rõ, Liễu Nhi chỉ một mực nói ‘sợ quá’… Thái hậu, người xem…”

Quốc cữu liếc Thái hậu một cái như có ngàn lời muốn nói, vẻ mặt kia lập tức làm Thái hậu nhớ tới nửa câu chưa nói hết của Thục phi lúc rình coi… Không thể nào!

“Chính Tường ý của ngươi là…”

“Thứ cho thần lớn mật… Nhưng thần thật sự nghĩ không ra chuyện gì… chuyện đó…”

“Không có khả năng! Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Cho dù toàn bộ nữ nhân chết hết chỉ còn lại mỗi Liễu nhi, Thiên Thừa cũng tuyệt đối không làm ra chuyện đó!”

Thái hậu quýnh lên, lại phun ra một câu không biết là khen hay chê người ta…, dù sao lúc này Quốc cữu cũng chẳng đếm xỉa gì đến.

“Thiên Thừa, hôm qua con cùng chất nữ của ai gia đã làm những gì!”

Thái hậu như đạp trên Phong hoả luân (hai cái bánh xe lửa dưới chân của Natra ấy) phóng tới Hi Trinh các, thấy Hoàng đế với Vương gia hai người đang đánh cờ, bà chẳng thèm liếc Hoàng đế lấy một cái, hai mắt trực tiếp nhìn thẳng Dự Lâm Vương.

Dự Lâm Vương lúc này đang chuẩn bị hạ quân cờ, nghe thấy câu hỏi của Thái hậu cả buổi cũng chưa hạ xuống, hoang mang nhìn Thái hậu, ngược lại Hoàng đế đã phản ứng trước

“Xảy ra chuyện gì vậy, mẫu hậu? Mà làm phiền lão nhân gia người vội vã chạy tới đây”

“Ngươi hỏi hắn đi!”

Thái hậu nâng tay chỉ Dự Lâm Vương trên mặt vẫn vẻ hoang mang như trước

“Hắn hôm qua chẳng biết đã làm những gì, mà cô cháu gái của ai gia sau khi trở về thì bị hoảng sợ cả đêm không ngủ, còn nói không muốn nhắc tới hôn sự này nữa!”

Sau khi Thái hậu nói xong…, Hoàng đế giật nảy mình nhìn về phía Hoàng đệ, theo kinh nghiệm của hắn ở phương diện kia mà nói, tất nhiên là sẽ liên tưởng đến việc đó nhanh hơn bất kỳ ai.

“Nhi thần… Nhi thần cũng chẳng làm gì mà…”

“Chẳng làm gì mà doạ con gái nhà người ta sợ đến như thế!”

Ai mà tin được!

Hình như chợt nhớ tới gì đó, Dự Lâm Vương hai mắt sáng ngời, sau đó chẳng hiểu sao lại chán nản… mà nói

“Chẳng lẽ là chuyện đó? … Ta còn tưởng rằng lần này đã gặp được tri kỉ rồi chứ…”

“Chuyện gì… Thiên Thừa, rốt cuộc là đã làm gì? …”

“Truyện ma? !”

Hoàng đế với Thái hậu trăm miệng một lời lặp lại

“Đệ khi không tự dưng kể chuyện ma làm gì?”

“… Bởi vì Dương tiểu thư cứ quấn lấy thần đệ hỏi thần đệ thích nhất làm gì, thần đệ vốn cũng không muốn nói ra… nhưng mà thấy Dương tiểu thư vẻ mặt rất hứng thú…”

“Đệ thích kể chuyện ma? !”

Hoàng đế gần như đã cười sặc sụa, cái này cũng không phải là không được, chỉ là… hình như hơi giống hài kịch.

Dự Lâm Vương hình như đã đoán được ra Hoàng đế sẽ có phản ứng như thế, cực kỳ tổn thương nói nhỏ một câu

“Chỗ đó cũng chẳng có gì để giải trí, cái này rất thú vị mà…”

“Liễu Nhi cũng không phải là cô nương nhát cáy như chuột, chỉ một câu chuyện ma đã doạ thành như vậy sao? !”

Thái hậu vẫn không tin tưởng lắm lý do thoái thác của Dự Lâm Vương.

“Thiên Thừa, chi bằng đệ kể lại lần nữa, để trẫm với Thái hậu nghe thử”

Dự Lâm Vương trên mặt lộ vẻ khó xử, một lát sau, cực kỳ trịnh trọng nói

“… Thần đệ phải tuyên bố trước, nghe không nổi thì đừng nghe tiếp… Thần đệ cũng nói rõ ràng với Dương tiểu thư trước rồi mà…”

—————————————————-

“Bệ hạ, người gần đây rất hào hứng nha”

Hoàng hậu nhận khay đồ ăn khuya từ tay cung nữ, bưng đến bên giường cho Hoàng đế

“Hoàng hậu nói lời này là sao…”

“Hôm kia là chỗ Dụ phi, hôm trước là chỗ Khang phi, hôm qua là Cung phi, đêm nay lại tới chỗ thần thiếp… Tình trạng liên tục thế này, thần thiếp trong cung đã nhiều năm mà chưa từng thấy qua!”

“Nghe Hoàng hậu nói kìa! Mọi người đều là người một nhà, thân cận hơn một chút có gì không đúng chứ, chẳng lẽ Hoàng hậu không chào đón trẫm?”

“Thần thiếp sao dám chứ!”

Hoàng hậu tung ra một nụ cười dịu dàng có lễ, một bên cởi áo ngoài trên người ra, một bên suy nghĩ —— cáo tới chúc tết gà, không an tâm nổi!

Kỳ thật lần này, Hoàng hậu lo bò trắng răng rồi, Hoàng đế chẳng nghĩ sâu xa gì cả, chỉ là thấy sợ hãi người nào đó…

NND (Con mẹ nó), không ngờ Thiên Thừa tiểu tử này ngoại trừ am hiểu ngũ giảng tứ mỹ, còn có khả năng trời cho tạo ra bầu không khí khủng bố!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện Hoàng Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook