Chương 2: Buổi Phỏng Vấn Hại Não Quá Mà
Âm thầm
08/06/2017
Rốt cuộc thì cũng đã tới ngày cô đi phỏng
vấn. 7h45, cô bật dậy.
Vừa gào
thét, vừa chải đầu, vừa đánh răng, cô thật là đáng yêu quá đi mà, buổi phỏng vấn bắt đầu lúc 7h30, đi đến đấy
chí ít cũng phải mất 20 phút mà ngủ giờ này mới dậy. Cô mở tủ vớ lấy cái áo với
cái quần dài mặc vào. Áo phông thùng thình hình con Tom to đùng trên áo với quần
jean. Nhìn cô như một cô học sinh cấp ba chứ chả giống một cô ế 24 tuổi. Vớ tiếp lấy cái balo mà cô tự mua, tự bỏ dùng tháng
lương đầu tiên khi dạy thêm ra, lúc mới học năm nhất đại học chạy ra bến xe bus.
Hi vọng không muộn chuyến xe bus. Ông trời có mắt mà, cô đến đúng lúc.
Đứng trước cổng nơi cô chuẩn bị phỏng
vấn. Cô tự chụp cho mình một kiểu để có cái đăng lên fb. Bước vào phòng chờ phỏng
vấn, nhiều người cũng đi phỏng vấn quá. Nhưng họ so với cô khác hoàn toàn về vẻ
bề ngoài. Cô thật hối hận sao hôm qua cô không đi mua một bộ đẹp để mặc để rồi
hôm nay hối hận. Cô ngồi ngây người ra, cứ lẩm bẩm một mình nên không để ý. Minh,
người trong đội phỏng vấn cô và cũng là người ngày hôm kia cô cãi nhau trong hiệu
sách đi qua. Hắn liếc mắt thấy một cô gái mặc cái áo phông sặc sỡ kia, đó chẳng
phải là cái con bé đấu võ mồm nhưng thua hắn trong hiệu sách sao. Cũng đi phỏng
vấn cơ à, à mà sao hắn đi qua khi các thí sinh dự thi đều chào hắn còn cô thì
không. Hừ, thật không ra thể thống gì mà. Tí hắn sẽ cho cô biết tay.
Cô ngồi thừ mặt ra, đến lúc người ngồi
cạnh cô đi vào phỏng vấn cô mới giật mình khôi phục tinh thần. nhưng vẫn thở
dài. Cô tự nhủ với bản thân rằng kiểu này thế nào cũng tạch rồi.
- Mời sbd 462 chuẩn bị, khi sbd 364 ra
thì cô vào nhé! Một cô gái xinh đẹp ngồi ở bàn thư kí lên tiếng.
Khoảng chừng 15 phút sau thì cô 364
chân dài đến lách kia đi ra với vẻ mặt ỉu xìu. “Chết thật, xinh như thế kia,
chân dài thế kia mà cũng bị tạch thì cô sẽ thế nào” giờ thì cô khẳng định 100%
cô tạch. Đến lượt cô vào, cúi đầu chào ba vị giám khảo xong. Một người lên tiếng:
- Cô ngồi đi!
- Cô tốt nghiệp khoa kinh tế à! Một
người lên tiếng.
Cô nghe giọng
này quen quen, ngẩng mặt lên nhìn. Ôi ông trời đúng không có mắt rồi, tại sao lại
là hắn chứ. Giờ thì cô càng xác định 200% cô tạch rôi. Đã thế cô phải tiểu nhân
trả thù hắn cho bõ tức luôn mới được.
- Anh không biết nhìn vào hồ sơ à! Cô nhìn
hắn kiểu đắc thắng.
- Xin lỗi, chữ cô xấu quá nên tôi
không dịch ra!
- Anh bị ngộ chữ à, tôi đánh máy chứ
có viết bằng tay đâu mà xấu!
- Cô không biết tôn trọng cấp trên à! Hắn
tái mặt, nhưng khôi phục lại trạng thái ban đầu nói.
- Tôi chỉ nói sự thật, tôi là một người
chính trực, công tư phân minh mà!
Cả phòng im lặng, 2 vị bụng to kia tại
sao không nói năng gì. Cô thì cứ nhìn chằm chằm vào hắn. Vẻ bất cần đời của cô
làm hắn tưởng tượng ra đứa trẻ con bên cạnh nhà hắn.
- Lí do nào cô đăng kí vào phòng kinh
tế?
- Vì tôi tốt nghiệp khoa kinh tế!
- Ô thế à! Sao hôm gì tôi thấy người
nào đó đi ngoài đường rồi tự nhận là bác sĩ nhỉ? Hắn cười nhếch mép, gãi cằm.
- Ai thế? Có liên quan đến tôi à? Cô trơ
tráo nhìn hắn, giả bộ không hiểu. Được rồi, cô tự nhận cô thông minh mà. Hắn trợn
mắt nhìn cô nói:
- Cô Lam, cô có chị em sinh đôi hay
sao mà rõ ràng hôm đấy tôi thấy người mà tự nhận là bác sĩ đó rất giống cô nha!
- Tôi có anh trai thôi. Với cả trên thế giới cũng nhiều người giống nhau
mà! Đó không phải là
tôi là được! hihi
Hắn
tựa người vào ghế. Cô được lắm, dám trêu tôi à. Đã thế thì đừng trách tôi.
Haahaa. hắn cười thầm. Khoanh tay, rồi lại cúi xuống kí vào một tờ gì đó. Rồi lại
ngẩng đẩu lên nói: “ Chúc mừng cô, cô đã trúng tuyển” Cô ngờ vực, cười hỏi hắn:
“ Thật vậy ư? Anh nói thật chứ!” Hắn gật đầu và nói: “ Cô cần sửa thái độ khi
nói với cấp trên đi nhé!” Cô chịu vuốt mông ngựa: “ Vâng, tôi sẽ sửa ngay” Cảm
ơn ạ! Rồi cô nở nụ cười tươi. Hắn thoáng giật mình.
-Mai cô tới nhận việc, à cô cần ăn mặc
cho nó đúng độ tuổi vào! Tôi không muốn người khác nhìn vào phòng kinh tế lại
có một đứa học cấp ba đi vào làm đây! Hắn khoanh tay, nhìn cô từ đầu đến chân
nói liến thoắng.
Cô không
nói gì chỉ gật đầu, cô nhủ mình phải kìm chế, không được nóng giận.
vấn. 7h45, cô bật dậy.
Vừa gào
thét, vừa chải đầu, vừa đánh răng, cô thật là đáng yêu quá đi mà, buổi phỏng vấn bắt đầu lúc 7h30, đi đến đấy
chí ít cũng phải mất 20 phút mà ngủ giờ này mới dậy. Cô mở tủ vớ lấy cái áo với
cái quần dài mặc vào. Áo phông thùng thình hình con Tom to đùng trên áo với quần
jean. Nhìn cô như một cô học sinh cấp ba chứ chả giống một cô ế 24 tuổi. Vớ tiếp lấy cái balo mà cô tự mua, tự bỏ dùng tháng
lương đầu tiên khi dạy thêm ra, lúc mới học năm nhất đại học chạy ra bến xe bus.
Hi vọng không muộn chuyến xe bus. Ông trời có mắt mà, cô đến đúng lúc.
Đứng trước cổng nơi cô chuẩn bị phỏng
vấn. Cô tự chụp cho mình một kiểu để có cái đăng lên fb. Bước vào phòng chờ phỏng
vấn, nhiều người cũng đi phỏng vấn quá. Nhưng họ so với cô khác hoàn toàn về vẻ
bề ngoài. Cô thật hối hận sao hôm qua cô không đi mua một bộ đẹp để mặc để rồi
hôm nay hối hận. Cô ngồi ngây người ra, cứ lẩm bẩm một mình nên không để ý. Minh,
người trong đội phỏng vấn cô và cũng là người ngày hôm kia cô cãi nhau trong hiệu
sách đi qua. Hắn liếc mắt thấy một cô gái mặc cái áo phông sặc sỡ kia, đó chẳng
phải là cái con bé đấu võ mồm nhưng thua hắn trong hiệu sách sao. Cũng đi phỏng
vấn cơ à, à mà sao hắn đi qua khi các thí sinh dự thi đều chào hắn còn cô thì
không. Hừ, thật không ra thể thống gì mà. Tí hắn sẽ cho cô biết tay.
Cô ngồi thừ mặt ra, đến lúc người ngồi
cạnh cô đi vào phỏng vấn cô mới giật mình khôi phục tinh thần. nhưng vẫn thở
dài. Cô tự nhủ với bản thân rằng kiểu này thế nào cũng tạch rồi.
- Mời sbd 462 chuẩn bị, khi sbd 364 ra
thì cô vào nhé! Một cô gái xinh đẹp ngồi ở bàn thư kí lên tiếng.
Khoảng chừng 15 phút sau thì cô 364
chân dài đến lách kia đi ra với vẻ mặt ỉu xìu. “Chết thật, xinh như thế kia,
chân dài thế kia mà cũng bị tạch thì cô sẽ thế nào” giờ thì cô khẳng định 100%
cô tạch. Đến lượt cô vào, cúi đầu chào ba vị giám khảo xong. Một người lên tiếng:
- Cô ngồi đi!
- Cô tốt nghiệp khoa kinh tế à! Một
người lên tiếng.
Cô nghe giọng
này quen quen, ngẩng mặt lên nhìn. Ôi ông trời đúng không có mắt rồi, tại sao lại
là hắn chứ. Giờ thì cô càng xác định 200% cô tạch rôi. Đã thế cô phải tiểu nhân
trả thù hắn cho bõ tức luôn mới được.
- Anh không biết nhìn vào hồ sơ à! Cô nhìn
hắn kiểu đắc thắng.
- Xin lỗi, chữ cô xấu quá nên tôi
không dịch ra!
- Anh bị ngộ chữ à, tôi đánh máy chứ
có viết bằng tay đâu mà xấu!
- Cô không biết tôn trọng cấp trên à! Hắn
tái mặt, nhưng khôi phục lại trạng thái ban đầu nói.
- Tôi chỉ nói sự thật, tôi là một người
chính trực, công tư phân minh mà!
Cả phòng im lặng, 2 vị bụng to kia tại
sao không nói năng gì. Cô thì cứ nhìn chằm chằm vào hắn. Vẻ bất cần đời của cô
làm hắn tưởng tượng ra đứa trẻ con bên cạnh nhà hắn.
- Lí do nào cô đăng kí vào phòng kinh
tế?
- Vì tôi tốt nghiệp khoa kinh tế!
- Ô thế à! Sao hôm gì tôi thấy người
nào đó đi ngoài đường rồi tự nhận là bác sĩ nhỉ? Hắn cười nhếch mép, gãi cằm.
- Ai thế? Có liên quan đến tôi à? Cô trơ
tráo nhìn hắn, giả bộ không hiểu. Được rồi, cô tự nhận cô thông minh mà. Hắn trợn
mắt nhìn cô nói:
- Cô Lam, cô có chị em sinh đôi hay
sao mà rõ ràng hôm đấy tôi thấy người mà tự nhận là bác sĩ đó rất giống cô nha!
- Tôi có anh trai thôi. Với cả trên thế giới cũng nhiều người giống nhau
mà! Đó không phải là
tôi là được! hihi
Hắn
tựa người vào ghế. Cô được lắm, dám trêu tôi à. Đã thế thì đừng trách tôi.
Haahaa. hắn cười thầm. Khoanh tay, rồi lại cúi xuống kí vào một tờ gì đó. Rồi lại
ngẩng đẩu lên nói: “ Chúc mừng cô, cô đã trúng tuyển” Cô ngờ vực, cười hỏi hắn:
“ Thật vậy ư? Anh nói thật chứ!” Hắn gật đầu và nói: “ Cô cần sửa thái độ khi
nói với cấp trên đi nhé!” Cô chịu vuốt mông ngựa: “ Vâng, tôi sẽ sửa ngay” Cảm
ơn ạ! Rồi cô nở nụ cười tươi. Hắn thoáng giật mình.
-Mai cô tới nhận việc, à cô cần ăn mặc
cho nó đúng độ tuổi vào! Tôi không muốn người khác nhìn vào phòng kinh tế lại
có một đứa học cấp ba đi vào làm đây! Hắn khoanh tay, nhìn cô từ đầu đến chân
nói liến thoắng.
Cô không
nói gì chỉ gật đầu, cô nhủ mình phải kìm chế, không được nóng giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com