Cô Giáo Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!

Chương 27: Lãng mạn

Cật Hóa Nhất Mai

29/10/2014

Editor: Bỉ Ngạn Hoa

Ngay sau đó, bụng Tiếu Bạch phát ra âm thanh “ục ục”. Nghiêng đầu thì lại thấy cái mặt uất ức của cậu ta: "Cô à, anh đây từ tối hôm qua đến bây giờ chỉ mới ăn được to mỳ ăn liền không hả, rồi ngồi đây chờ cô tới. Ai biết cô bây giờ còn muốn đi ngủ, kêu nãy giờ mà chẳng chịu dậy luôn ."

"ùng ục " . . . . Bụng cô cũng vang lên ngAY sau câu nói, chẳng lẽ đói bụng cũng lây bệnh?

Không do dự thêm, hai bọn cô lái xe đi ăn tối.

Đêm mùng hai, cả thành phố ngập tràn mùi vị của thuốc súng. Lái xe đi giữa lòng đường trong thành phố, ngoại trừ ánh đèn điện sáng trưng chạy dọc tuyến đường thì phần lớn cửa hàng đều đã đóng cửa. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Đường phố vắng tanh và lạnh, đôi lúc có tiếng người huyên náo và phát ra tiếng pháo nổ.

Hai người bọn họ mặc dù đang đói nhưng lại bị hấp dẫn bởi phong cảnh xung quanh. Những thứ này, giữa cuộc sống bận rộn thì chưa bao giờ nhận thấy được. Nơi xa xa, một nhóm người đang đứng ở giữa lòng đường, đốt liên tục mấy cây pháo hoa. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Pháo bay lên rất cao, cao thật cao rồi nổ vang một tiếng, biến thành một chiếc ô dù khảm đầy kim cương ở giữa không trung, tỏa sáng trên đầu bọn họ. Cái ô kia vừa biến mất thì một cái tiếp đuôi bay lên, cả bầu trời như sáng bừng lên hòa với ánh đèn đường, tạo thành khung cảnh rất đẹp.

Đây chính là sắc thái thứ hai mà thành phố này có được. Có lẽ mỗi đêm xuân ở đây đều như vậy, nhưng đối với một người chưa bao giờ thích việc ô nhiễm như cô lại, có thể cảm thấy chút lửa chút khói chút ánh sáng lại lãng mạn và đẹp đấy vậy. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Đám người kia tập trung giữa đường bắn pháo hoa, bởi vì thế hai bọn cô không thể đi qua con đường này rồi!

Mặc dù xe lưu thông không nhiều lắm nhưng mọi người cũng đều dừng lại. Có lẽ do ánh pháo lửa đẹp quá, hoặc là do đang giữa cái không khí Tết nên tâm tình ai cũng thoải mái hơn nhiều, tóm lại, oán trách thì ít nhưng thưởng thức lại nhiều. Có vài người đậu xe ven đường, rồi tham gia vào đám đông ấy, nhảy nhót vui vẻ.

Vốn bọn họ đang vội, cũng quên mất chuyện đi ăn tối, xuống xe dứng nhìn cảnh đẹp. Chợt đám người tự nhiên tản ra, mấy người trẻ tuổi xếp mấy cái thùng nhỏ dọc đường, sau đó châm lửa đốt hai đầu sợi dây nối chúng. Một lát sau, truyền thuyết bắn pháp hoa "Hỏa Thụ Ngân Hoa", áp suất bên trong được phóng thích khiến từng ngọn lửa trong thùng bay lên cao, từ nhỏ đến lớn, cái cao nhất có lẽ cũng bay lên tận 5 tầng mây. diễღn。đàn。lê。qღuý。đônMọi người ở đây dường như bị ánh sáng này sưởi ấm. (Hỏa thu ngân hoa: đèn hoa rực rỡ, mình để nguyên tiếng Hán cho hay nhé )

Không tự chủ, bước chân cô như hoạt động cùng ánh sáng ấy, quên hết tất cả mọi thứ bên cạnh, muốn đi tới khám phá ánh sáng tuyệt hảo ấy như thế nào.

Tay phải bất chợi bị ai đó nắm lại, người con trai đứng bên cạnh tự nhiên kéo cô lại, tách ra khỏi đám người trước mặt. Anh sáng nhiều màu chiếu lên khuôn mặt anh, cái trán rộng lớn, lông mày đậm, đôi mắt kiên nghị. Trong đáy mắt hiện lên nhiều ánh sáng, là ánh pháo hoa, nhưng đầy sức mê hoặc. Giờ phút này, âm thanh huyên náo của đám người ấy dường như bị ẩn đi, tât cả mọi thứ như ngừng lại. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Trong mắt cô, dường như chỉ có mình chàng trai này, như muốn nguyện ý đi theo anh đến chân trời góc bể.

Đám pháo hoa trên trời đã cháy hết. Trong đám người ấy tự nhiên phát ra tiếng thở dài nhè nhẹ, tất cả mọi người ở đây đều bày ra dáng vẻ không thỏa mản. Trên đất, vài cái thùng bốc lên dòng khói trắng, chợt cái lạnh giá đánh úp tới, không khỏi khiến cô rùng mình. Còn chưa kịp than thở thì đã rơi vào cái lồng ngực ấm áp. Tiếu Bạch đứng sau lưng cô, ôm cô vào người. Sau đó đám người hô lên vang đội “Tiếp đi, tiếp đi nào!”, và màn pháo hoa tiếp tục được trình diễn.

Ban đêm phương Bắc lạnh lẽo giờ được bao bọc bởi sự náo nhiệt, mấy cặp tình nhân đứng ôm hôn nhau dưới bầu trời rực rỡ. Trong giây phút đo, cô cảm thấy hạnh phúc chẳng qua cũng là thế. Người yêu, cùng với bạn, lãng mạn ôm nhau, dù có là khách nhưng cũng trở thành chủ.

Lâu thêm nữa thì càng nhiều xe đậu lại, cho nên bắt buộc xua tan hết đám đông ở giữa, dòng người được thông xe nhưng qua rất lâu. Sau khi lên xe người nào đó vẫn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lấp lánh, không rời một chút nào, khiến con tim cô rơi vào trạng thái loạn nhịp, chỉ có thể cố giả bộ trấn định, mặc kệ ai kia, rồi chăm chú lái xe. Cho đến khi cô thẹn quá hóa giận, đánh một cánh lên chân anh: "Nhìn đủ chưa? Chưa thấy người đẹp bao giờ hả?"

Không dám nhìn mặt anh lâu hơn, nhưng lại nghe cái giọng miễng cưỡng của ai đó vang tới: "Anh phát hiện, lúc em không nói một tiếng nào, cũng tương đối đẹp."

. . . . Trả lời anh là trận gào thét bên trong bụng. Cô lập tức tỉnh tảo: "Thảm rồi, đoán chắc tụi mình sẽ chết đói giữa cái đem rét lạnh này cho mà coi." Năm hết tết đến, tìm cái chỗ ăn giữa khuya thì có nước chết cũng không ra.



"Nếu không, tụi mình về khách sạn ăn mỳ nhé? Tần dưới hình như có cái siêu thị 24h, chắc vẫn còn bán."

Gì. . . Sang năm mới rồi mà con ăn cái này hả? Đúng là quá đáng mà.

Cô cầm điện thoại lên gọi mẹ : "Mẹ, trong nhà còn cái gì ăn không vậy ạ?"

Đầu dây bên kia vang kên tiếng chơi mạc chược: "Trời, con với Cổ Nam định đi tới ăn cơm à? Mẹ với ba con đi chơi mạc chược ở Mô Mỗ rồi, không về đâu, con tự ăn đi." Không đợi cô trả lơi, đã cúp.

"Mẹ em không có ở nhà, hai bọn mình về nhà em làm cái gì ăn đi. Năm ngoái mẹ mua rất nhiều thứ, đồ tích trữ cũng nhiều nữa." Cô đánh xe về hướng nhà mình.

Nhưng bên cạnh lại không có tiếng nói nào. Nghiêng đầu, thấy Tiếu Bạch đen mặt lại, chuyện gì vậy ta?"Xin hỏi, anh lúc nào đổi tên thành cô Nam vậy?"

Chết, quên mất, cô lái xe cho nên không mang theo tai nghe, ban nãy sử sụng chế độ hands-free, chắc nghe hết lời mẹ nới với mỉnh rồi đây."Hắc hắc, là cái người làm bia đỡ đạn để em dễ dàng chạy ra ngoài đi chơi ấy mà."

"Cho nên, cái tên bạn trai giả kia là Cổ Nam? Đúng là con gái mà!” Liếc cái rồi khinh thường nói cô.

"Này, anh có ngửi thấy vị chua không vậy?" CÔ làm bộ hít hít mũi: "Mà ní này, bản chất của đồ giả mảo với đồ có kỳ hạn cũng không khác nhau lắm đâu."

"Anh chẳng qua cũng là đồ gần hết hạn! Có cái gì tốt mà ghen chứ! !"

"Hình có người nào đó nói em với tự nhiên hứng thú với sân bay nên đến thăm nó kìa, giờ phút này lại đi so sánh mình với hàng giả kia nữa chứ. Ai, anh bạn nhỏ chính là anh bạn nhỏ, mặc đồ người lớn thì vẫn là anh bạn nhỏ." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Đến dưới nhà, không dám nhìn mặt ai kia nên cô tự mở cửa xe xuống. Lại bị ai kia kéo tay lại, người thị bị đè tại ghế lái xe, khiến cô không thể cử động.

Hơi thở nguy hiểm tràn ngập cả buồng xe, gương mặt Tiếu Bạch gần ngay trước mặt cô, con người đen lánh như mang theo cuồng phong, cánh mũi vì hô hấp nhanh mà phập phồng lên xuống: "Em nói ai là anh bạn nhỏ?"

Không hề chuẩn bị nên đầu óc đơ đơ một giây, thoáng chốc mới hiểu ai kia đang nói gì, cái tên này nhỏ nhen quá đi. Há miệng định giải thích thì bị ánh mắt nghiêm túc của anh chặn lại.

"Giữa bọn mình không có vấn đề về tuổi tác. Em năm nay 26 tuổi, cũng có chững chạc bao nhiều đâu, nên đừng có dùng ánh mắt nhìn con nít mà nhìn anh. Có lẽ bây giờ, anh chỉ lấy được mấy ngày làm người yêu với nhau, nhưng anh sẽ cố gắng chững chạc hơn để một ngày nào đó em có thể dựa vào.

Anh đây là nghiêm túc, em đã đồng ý chờ ta thì đừng mong đổi ý!"



. . . . . . . . .

Chững chạc về cái gì? Số tuổi?

Nếu như chững chạc là—— nhìn thấu tình cảm, sẽ không thay đổi thì cô không cần.

Cô cho rằng, chững chạc là có thể mạnh mẽ, có thể chịu trách nhiệm. Anh giờ phút này, cái chững chạc ấy là sự chân thành, cô không có chút nghi ngờ về nó. Từ lúc hai người quen biết nhau tới bây giờ, cũng đã nửa năm trôi qua, anh nhiệt tình, chân thành, thẳng thắn, đã làm cô rung động rồi. Giờ phút này, trai tim cô có anh, có mạnh mẽ có an toàn. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cô nguyện ý tin tưởng anh, ỷ lại vào anh.

Đưa tay hất mấy lọng tóc cản trở ánh mắt thâm tình của anh, cô nhanh chóng thò đầu ra, khẽ in một nụ hôn lên môi anh, thừa dịp anh ngồi đấy sững sờ người thì cô mở cửa xe, móc chìa khóa xe, trực tiếp đi lên nhà.

Gào gào, cái việc sỗ sàng ấy rất dễ thương mà.

Qua thật lâu người kia mới đi lên cầu thang. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nghiêng đầu thấy khuôn mặt người kia đỏ ửng, đúng là đáng yêu mà! Hắc hắc, thì ra không chỉ có một mình cô không biết xấu hổ, trong lòng lại nổi lên cảm giác muốn đùa bỡn lần nữa. Đứng trên bậc thang cao cao, cúi người rồi đưa tay ôm lất khuôn mặt ai kia, cười nói: "Anh bạn nhỏ à, đừng ngại nữa mà , chút chị nấu cơm cho em ăn no nhé!" Sau đó nghiêng đầu mà chạy!

Chân còn chưa chạy hết thì đã bị ai kia tóm người ấn lên tường, cái mũi Tiếu Bạch chống lên trán cô, hung tợn nói:” Đồ con gái chết tiệt, xem ra không thể để cho em biết anh lời hại thì không biết hối cải mà!" Tiếng nói vừa dứt, thì nụ hôn cực kỳ mãnh liệt ngập đến.

Mang theo ý trừng phạt, hung hăng cào xé đôi môi cô. Đương nhiên cô không nghe lời lại rồi! Đôi tay phản kháng đặt ngay ở giữa hai người, đánh lên lồng ngực kia nhưng chả có chút xê dịch nào, ngược lại lại bị anh khống chế, đem hai cánh tay đặt ra phía sau.

Cái hôn này dài mà ấm áp, vốn là trừng phạt nhừng càng về sau thì biến thành trêu đùa, cuối cùng bọn cô cũng động tình. diễღn。đàn。lê。qღuý。đônTay anh chẳng biết lúc nào đã đặt lên eo cô, giữ chặt hai cái chân đã xụi lơ của cô, còn tay của cô vùi vào trong mái tóc rậm rập của anh, vuốt ve cái đầu nóng bỏng ấy.

Bọn cô càng dây dưa còn quấn chặt, đã sớm không còn một chút khe hở. Cho dù cách một tầng áo khoác, cô vẫn cảm thấy được cái cứng rắn của anh chống lên hông cô. Vô ý thở dốc khiến cổ cô phát ra âm thanh hấp dẫn "Ừ. . . . . ." kia. Ở giữa hành lang vắng tanh vang vọng lại, thật sự không giống âm thanh của cô, làm cho người ta xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Cách đó không xa truyền đến tiếng “rầm”, cắt đứt nụ hôn kịch lịch tại hành lang. Từ trong cái nóng bỏng này cô dần tỉnh lại rồi nhìn về phía phát ra âm thanh. . . .

Đó là một đám người đang đi ra khỏi nhà để bắn pháo hoa, nhưng khi gặp màn cuồng nhiệt này thì bọn họ lần hai bọn cô đều. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Sững sờ ngay lập tức.

Rồi một chú hàng xóm vương tay nhặt đám pháo trên mặt đất, nhanh chóng hét lên: "À, Tiểu Mỹ, cái đó. . . Bọn con cứ tiếp tục đi. . . Chúng ta chỉ đi ra ngoài bắn pháo thôi. . . ."

Trời ạ! Ai tới cứu cô với đi! Người hàng xóm kia nhận ra cô này, thật TDM nó mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Giáo Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook