Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?

Chương 45: Ngoại truyện 5

Trương Huệ

12/12/2019

Đã mấy ngày trôi qua Thành không tới chỗ của cô gái kia nữa. Không phải là không muốn tới mà do công việc của anh quá bận rộn, hết dự án này tới dự án khác, đến thời gian thở còn hiếm hoi chứ nói gì đến chuyện đến quán của cô gái ấy rồi say xỉn.

Đúng như những gì mà cô ấy nói: nếu một ngày nào đó gặp lại Lan mà nhìn thấy anh trong tình trạng như thế này thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy rất buồn...

Ra đi là vì muốn Lan có cuộc sống tốt, đực hạnh phúc bên người đàn ông kia và cũng muốn mình gạt bỏ được sự ích kỷ, lỗi lầm suốt một thời gian dài dấu Lan không cho gia đình của cô biết...

Bây giờ thì cũng đã tới lúc phải quên đi, nếu đã muốn cho người ta hạnh phúc rồi thì không được phép phá hoại nữa...

Về phần cô gái kia thì lại cảm thấy nhớ Thành. nhớ một người đàn ông tốt bụng lại chung thủy ngay cả với người con gái không hề có chút tình cảm nào với mình....

Cái ngày mà Thành đưa cô gái ấy đi chợ mua đồ chính là ngày kỷ niệm mà cô nhớ mãi. Thì ra không phải là một người đàn ông không có chút khí chất, cũng không phải là người đàn ông thất nghiệp không có việc làm nên tối ngày say xỉn. Đó là một người đàn ông ga lăng, có thể nói là niềm mơ ước của rất nhiều cô gái...

Chỉ có điều đàn ông tốt chỉ để ngắm nhìn chứ không thể nào nắm giữ, cô cũng không thể có ý nghĩ sẽ chiếm đoạt Thành cho riêng mình. Năm năm thanh xuân đã quá đủ để cho cô nhận ra rằng những thứ tốt đẹp thường chỉ là hư ảo, chỉ có phũ phàng mới là hiện thực trước mắt... dù vậy bản thân cũng không ngừng mơ ước có một phép màu.

Thành không tới cô ấy cũng không dám đi tìm, vốn dĩ trên đời này khi người ta dù chỉ lướt qua nhau một vài lần trong cuộc đời cũng có thể để lại cho nhau rất nhiều ấn tượng. Cô biết là mình cũng chỉ nên giữ hình bóng của Thành như một ấn tượng tốt đẹp và không thể nào biến Thành trở thành người đàn ông vĩnh cửu trong cuộc đời của mình...

Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, mọi thứ cứ thế trôi qua, cho tới một ngày....

- sao anh lại tới đây?

- nhớ mùi vị rượu do cô nấu.

- vớ vẩn..

- Có người khen lại không cảm thấy vui sao?

- rượu đó do tôi đi mua về, tôi có nấu đâu mà tôi nhận. Với anh thì làm gì mà biết rượu ngon hay không, 1, 2 ly đã ôm lấy cái mặt bàn rồi.

- ( cười nhẹ)

- Cười con khỉ khô gì? Suốt thời gian qua anh đã đi đâu?

- tôi đi làm, có một chuyến công tác 4 ngày ở bên nước ngoài....

- Anh có thường xuyên đi nước ngoài không?

- cũng thường xuyên....

- ừ....

- Tôi muốn gọi món....

- hôm nay không bán....



- Vậy những người kia thứ họ đang ăn là gì?

- đồ ăn cho tôi nấu?

- vậy tại sao cô lại không bán?

- không bán cho anh...

- lý do.

- thích....

Thành đi vào trong nhà, lại tự mình lấy đồ ăn, tự mình rót rượu..

- nhà của anh đâu mà sao anh tự nhiên như thế?

- đây là nhà bạn tôi mà...

- ai là bạn anh?

- là cô đấy...

- Tôi đã nói là giữa nam và nữ không bao giờ có cái gọi là tình bạn rồi mà....

- đấy là cô nói chứ tôi có nói đâu...

- bạn bè con khỉ gì mà đi nước ngoài có thấy mua gì làm quà tặng đâu...

"- có mà.

- đâu...

Thành lấy từ trong túi ra một cái vòng tay nhỏ nhỏ xinh xinh nhìn đáng yêu vô cùng....

- của cô...

- cũng đẹp đấy..

- nó là phiên bản hạn chế.

- đắt tiền không?

- Nếu tôi nói đất thì cô sẽ trả lại cho tôi à.

- đương nhiên là không rồi, anh nghĩ tôi bị ngu sao?



- Tôi thích những người có tính cách thẳng thắn như cô, thích thì lấy, không thích thì thôi, màu mè như những cô gái khác cảm thấy rất bực bội....

- Vậy là anh thích tôi à? Tôi có thể xem đây là một lời tỏ tình được không?

- Thôi đừng đùa ( cười)

- tôi biết mà, người như tôi sao anh có thể thích được....

Ánh mắt cô gái ấy chợt buồn, đúng là người như cô thì không thể phù hợp với Thành....

Trước đây cô từng nghe nói lọ lem được lòng hoàng tử, nhưng chính bản thân của cô thì Lọ Lem cô cũng chẳng thể nào sánh được.... Theo như những gì mà cô biết thì Lọ Lem là một cô gái hiền lành chứ đâu có tính cách ngang tàn chợ búa giống như cô....

Mà Thành là ai chứ, đường đường là một giám đốc, cô gái mà Thành yêu trước đây chắc chắn cũng phải là một cô gái khí chất hơn người nên mới khiến cho người đàn ông này sẵn sàng hi sinh tất cả. Đến cảm xúc của bản thân cũng không màng, cô đâu có là gì...

- suy nghĩ gì thế?

- đang nghĩ là thế nào để anh thích....

Lúc này thì thái độ của thành vô cùng nghiêm túc, vì anh có cảm giác những lời mà cô gái trước mặt nói không còn là những lời nói đùa nữa..

- Cô thích tôi à?

- không biết, nhưng mấy ngày nay tôi cảm thấy rất nhớ anh...

- thực sự nhớ tôi?

- ( gật)

- đã quên người đàn ông ấy chưa?

- năm năm yêu nhau có khi nào mà tôi không muốn quên người đàn ông ấy. Khi kết thúc cũng là khi tôi biết tình cảm của mình với anh ta hoàn toàn chấm dứt. Tôi chỉ sợ rằng anh không thể nào, cả đời không thể nào quên được cô gái kia....

- Tôi cũng không biết là mình có thể quên được cô ấy không nữa.....

- có thể cho tôi một cơ hội để giúp anh quên đi cô ấy được không?

- thứ đáng sợ nhất trên đời này chính là tìm người để thay thế cho người mà mình không thể quên được. Nếu như tôi đồng ý thì người đau khổ chắc chắn sẽ là cô...

- tôi lại không nghĩ như thế?

- Tại sao vậy?

- chỉ cần anh ở bên tôi, chắc chắn anh sẽ quên được người con gái ấy....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook