Cô Tình Nhân Nhỏ Dễ Thương

Chương 7: Chương 5.2

Uông Tinh

05/01/2017

Trầm mặt một lúc lâu, cô đột nhiên hỏi: “Mẹ em nói em là sao chổi, anh có tin không?” Trời mới biết cô đã cố lấy biết bao nhiêu dũng khí mới dám mở miệng hỏi anh những lời này.

Anh đưa tay ra nâng cằm cô lên, trực tiếp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của cô: “Anh không tin.”

“Có thật không?” Trong mắt cô lộ ra ánh sáng vui mừng.

“Thật.” Anh nặng nề gật đầu, giống như là sợ rằng cô sẽ không tin lời của anh vậy.

“Anh chỉ tin những gì anh nhìn thấy, trong mắt anh, em rất đơn thuần, là một cô gái hiền lành, không phải là một sao chổi khiến người ta chán ghét. Tĩnh Vi, hứa với anh, đừng vì những lời nói của mẹ em mà cảm thấy mình là người gieo họa, được không?”

Những lời nói chân thành này, làm Mạnh Tĩnh Vi cảm động không thôi, gần như cô đã sắp khóc vì quá vui mừng: “Cám ơn, cám ơn anh đã tin tưởng, cảm ơn anh đã khích lệ em.”

Lục Thiên Hữu cúi đầu, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt trên gò má của cô: “Cô gái ngốc, có gì mà phải khóc chứ.” Nước mắt của cô, níu chặt lòng của anh.

Sự dịu dàng của anh vào lúc này, khiến Mạnh Tĩnh Vi không tự chủ được mà vùi đầu vào trong ngực của anh, lồng ngực của anh truyền tới tiếng nhịn tim trầm ổn, dị thường khiến lòng của cô được ổn định lại. Nhưng, chỉ trong chốc lát sau, trong đầu bỗng nhiên lại hiện lên gương mặt xinh đẹp của Tống Tuệ Nghi, lòng cô không khỏi cứng lại, lập tức rời khỏi lồng ngực của anh, mắt nhìn chằm chằm vào anh. Cô rất muốn hỏi chuyện quan hệ giữa anh và Tống Tuệ Nghi là thế nào, nhưng một chữ cũng không nói được. Cô không thể chịu đừng được đáp án rằng bọn họ là người yêu, vả lại với thân phận tình nhân của cô thì không thể hỏi chuyện riêng của anh được.

Nhìn thấy ánh mắt của cô hiện lên u oán, đau lòng, khiến lòng anh căng thẳng: “Vì chuyện gì mà em không vui vậy?”

Nhìn đôi mắt đen đầy lo lắng của anh, khiến cô thiếu chút nữa đã bật hỏi. nhưng cuối cùng cũng không có hỏi. Cô nói sang chuyện khác, nhẹ giọng nói: “Đến bây giờ rồi mà bên phía bệnh viện vẫn chưa báo thời gian chính xác để mẹ em làm phẩu thuật, em lo lắng nếu còn đễ lâu, thì cơ hội thành công sẽ không còn lớn nữa.”

“Yên tâm, anh tin phía bệnh viện sẽ nhanh chóng phẫu thuật cho bác gái thôi.” Anh nghĩ, ngày mai phải kêu Gia Minh sắp xếp cho anh gặp viện trưởng một chút mới được, mặc dù anh ghét bà Mạnh, nhưng giống như Mạnh Tĩnh Vi đã nói, dù bà ta có không tốt đến mấy thì cũng là mẹ của cô, anh phải hoàn thành tâm nguyện cho cô.

Mạnh Tĩnh Vi cười nhạt, xem lời nói của anh như một lời an ủi.

Lục Thiên Hữu không muốn cô tiếp tục u buồn nữa, đột nhiên nói: “Anh thấy, mấy ngày nay em không cần phải đến bệnh viện chịu khổ nữa. Còn nữa, hãy chuẩn bị kỹ một chút để đi tham gia một buổi tiệc rượu khai mạc với anh.”

“Tiệc rượu khai mạc à?” Mạnh Tĩnh Vi ngây ngẩn hỏi.

“Ừm.” Anh gật đầu.

Cô muốn từ chối, vì cô không muốn tham gia buổi tiệc rượu gì đó, nhưng cô có quyền nói không sao? Thời gian của cô là của anh.

Dĩ nhiên Lục Thiên Hữu biết cô không muốn tham gia các buổi tiệc cộng đồng thế này, nhưng anh muốn tâm trạng của cô được thoải mái hơn một chút, cho nên mới cố ý không chú ý tới.

Anh yêu thương vỗ vỗ gương mắt mịn màn của cô: “Cả ngày nay em ở bên ngoài nên cũng đã mệt mỏi rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi.” Anh đứng dậy, đi được vài bước, thì giống như nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu lại nhìn cô, hỏi: “Anh cũng chưa tắm rửa, em có muốn chúng ta tắm chung với nhau, hưởng thụ cảm giác tắm uyên ương không?” Anh cố ý nói, muốn khiến cô bị xấu hổ tới quên đi cảm giác không thoải mái ở trong lòng.

Tắm chung với nhau?!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Tĩnh Vi đỏ lên trong nháy mắt, trong phút chốc đầu lại hiện lên tình cảnh hai người tương đối trần trụi, bất an ngập ngừng nói: “Em……em……”

Lục Thiên Hữu nhìn vẻ mặt hồng hồng xấu hổ của cô, lòng không tự chủ được mà có chút vui vẻ hơn, anh bật cười, đi vào trong phòng.

Ngày trước, sau khi Mạnh Tĩnh Vi nghe được tiếng trêu chọc cười của anh, thì sẽ càng khiến cô xấu hổ hơn, nhưng mà hôm này cô lại muốn khóc, vì cô không biết có phải sự thương yêu và cưng chìu của anh sẽ dừng lại vào nửa năm sau hay không.

Nửa năm sau, cô thật sự có thể ung dung rời khỏi và không dây dưa với anh nữa sao?

Có lẽ anh nói đúng, khi người phụ nữ hiến dân đêm đầu tiên của mình cho người đàn ông nào đó, thì sẽ sinh ra quyến luyến đối với anh ta, sẽ khăng khăng một mực đi theo anh ta. Nhưng, thật sự có phải như vậy không?

Nếu như anh đối xử với cô giống như thái độ giữa khách với gái, thì cô sẽ cảm thấy mình cực kỳ dơ bẩn, nghĩ muốn sớm kết thúc cuộc giao dịch này, nhưng trong mắt anh, cô không tìm được một chút khinh thường nào. Mỗi một phút giây ở bên anh, anh đều khiến cho cô có cảm giác mình được tôn trọng, được nâng lên ở trong lòng bàn tay được thương yêu và thương tiếc, cho dù anh vẫn luôn trêu chọc cô.



Trời ơi! Cuộc giao dịch này, thứ cô trả chẳng những là thân thể của mình, mà sợ rằng còn có trái tim của mình nữa!

Vẻ mặt luôn tươi cười tươi cười của Lục Thiên hữu, giờ phút này đã được thay bằng vẻ mặt thâm trầm, anh dựa vào chiếc ghế da trâu ở sau bàn làm việc, tối tăm nhìn bảng báo cáo mà Hà Gia Minh vừa trình lên.

Hai ngày trước, sau khi biết được chuyện mẹ của Mãnh Tĩnh Vi đối xử không tốt với cô, thì anh đã gọi bảo Hà Gia Minh điều tra rõ ràng về thân thế và bối cảnh của Mạnh Tĩnh Vi, từ tài liệu cho thấy, Thang Mẫn đã đối xử không tốt với Mãnh Tĩnh Vi, thậm chí có thể nói là cay nghiệt, còn chân chính khiến anh phiền lòng phiền dạ hơn là, trong tay Thang Mẫn ít nhất cũng có bảy, tám vạn gửi trong ngân hàng, đây chính là tiền bảo hiểm sau khi chết của ba Mạnh, nhưng dĩ nhiên Thang mẫn không có nói cho Mạnh Tĩnh Vi biết, nếu không cô cũng không cần phải một vai gánh hết gành nặng của gia đình. Thang Mẫn làm như vậy, chẳng phải là cố ý muốn hành hạ Mạnh Tĩnh Vi, khiến cô phái bước tới đường cùng sao?

Mấy ngày nay sau khi sống chung với Mạnh Tĩnh Vi, anh nhìn ra được cô là một cô gái tốt bụng, nếu để cô Thang Mẫn làm ra chuyện cay nghiệt với cô như vậy, không biết cô có thể tiếp nhận được đã kích này không?

Hạ Gia Minh thấy sau khi Lục Thiên Hữu sau khi xem xong báo cáo thì sắc mặt càng thêm nặng nề, rõ ràng là đang gặp khó khăn.

“Cô ấy rất đặc biệt với anh sao?” Trước mặt người sáng không nói chuyện tối, Hà Gia Minh trực tiếp hỏi.

“Ừ” Lục Thiên Hữu gật đầu một cái: “Cô vì tiền thuốc thang của mẹ mới bán mình.” Có lẽ vì cô đơn thuần lại chịu hy sinh vì gia đình, nên anh mới có một cảm giác thương tiếc và đau lòng khó có thể diễn tả thành lời khi đối mặt với cô. Mà bây giờ anh có nên cho cô biết được sự thật không?

Báo cáo điều tra chuyện từ tay anh qua tay Lục Thiên Hữu, nên dĩ nhiên Hà Gia Minh đã xem qua nội dung ở bên trong, anh cảm thán nói: “Cô gái tốt như thế nhưng lại không được đến đáp.”

Lục Thiên Hữu nặng nề khép tài liệu lại, quyết định không để cho Mạnh Tĩnh Vi biết chuyện này. Anh đẩy tài liệu về phía trước, dặn dò nói: “Gia Minh, cất nó đi.”

Hà Gia Minh lấy lại tài liệu, đáp một tiếng : “Được”.

Lục Thiên Hữu giương mắt, nói sang chuyện khác: “Chỗ công ty nhà họ Lý có mở buổi tiệc rượu khai mạc, chắc là Tôn Thiếu Khang sẽ không đến phải không?”

Sắc mặt Hà Gia Minh lập tức nghiêm nghị lại, công thức hóa nói: “Theo điều tra của tôi, thì thứ sáu này Tôn Thiếu Khang sẽ tới HongKong. Chắc là chủ nhật sẽ không về được.”

Lục Thiên Hữu gật đầu một cái, ý bảo Hà Gia Minh ngồi xuống bàn bạc chuyện công ty.

Lục Thiên Hữu trở lại nhà trọ, vừa để cặp tài liệu xuống, lập tức kéo Mạnh Tĩnh Vi ra cửa.

Ngồi lên xe, Mạnh Tĩnh Vi hoàn toàn không thể rõ tình hình này, nhưng lại không dám hỏi anh, sợ anh lại hiểu lầm là cô xen vào chuyện riêng của anh, cho dù trong lòng cô rất muốn hỏi anh, nhưng cô cũng nhịn xuống, cho đến khi xe chạy ra khỏi thành phố, sau khi tiến vào đường cao tốc, cô mới phát giác được có gì đó không đúng. Tối như vậy rồi, anh còn muốn dẫn cô đi đâu?

“Thiên Hữu, chúng ta đi đâu vậy?”

“Đến nơi đó rồi, tự nhiên em sẽ biết.” Anh lộ ra nụ cười bí ẩn: “Nếu em cảm thấy mệt mỏi, vậy thì hãy ngủ trước đi, chặng đường này ít nhất cũng phải hơn một giờ mới tới được.”

Mạnh Tĩnh Vi cảm thấy hơi kinh ngạc, rốt cuộc anh muốn dẫn cô đến nơi nào vậy? Chỉ là, cô cũng không hỏi nhiều, nhắm mắt lại muốn nghĩ ngơi một lát, nhưng bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi, đợi lúc cô tỉnh lại, thì bản thân đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ rồi.

Ngồi dậy từ trên giường, cô nhìn chung quanh không gian rộng lớn lớn này một cái, không thấy bóng người của Lục Thiên Hữu, không hiểu sao trái tim lại căng thẳng, cô độc, sợ hãi cùng lúc kéo tới, cảm giác giống như lúc nhỏ khi cô bị mẹ ném vào trong phòng ở một mình vậy, có thể vứt bỏ cô bất cứ lúc nào.

Thân thể cô khẽ run, thật nhanh kéo chăn bông lên, xuống giường chạy ra ngoài phòng ngủ. Dựa vào trực giác, cô xông về phía trước, tới đường cùng rồi thì cô mới dừng bước lại, cách cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt của một người bên ngoài.

Mạnh Tĩnh Vi khẽ thở dài ở trong lòng, hoàn hảo anh vẫn còn, chưa rời khỏi cô.

Nghe được tiếng mở cửa, Lục Thiên Hữu tắt khói, hất mặt cười nói: “Thấy em ngủ rất ngon, nên muốn để em ngủ thêm một lúc nữa.”

Nghe vậy, Mạnh Tĩnh Vi thẹn thùng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Là anh ôm em xuống xe sao?” Thật mất thể diện, sao cô lại ngủ tới bất tỉnh nhân sự vậy chứ?

Giống như cảm thấy câu hỏi của cô rất buồn cười, anh hơi nghiêng đâu nhìn cô: “Em không cảm thấy câu hỏi vừa rồi rất dư thừa sao?”

Mặt Mạnh Tĩnh Vi càng đỏ hơn, cô hơi cúi đầu.



Mặt cô đỏ đến nổi lộ ra dáng vẻ khiến anh phải động lòng, khiến anh rất muốn ôm ấp cô: “Tới đây.”

Mạnh Tĩnh Vi ngoan ngoãn đi tới trước mắt anh.

Lục Thiên Hữu một phát bắt được cô, để cho cô ngồi trên đùi của anh, sau đó, đôi tay vòng chắt hông của cô, vây cô ở trong ngực của anh.

“Vốn định dẫn em sang đây ngắm sao, đáng tiếc là một ngôi sao cũng không có.”

Giọng nói trầm thấp dịu dàng lộ ra chút tiếc hận.

Mạnh Tĩnh Vi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm không chút chấm nhỏ nào, sau đó ánh mắt lại dời đến gương mặt tuấn tú của người đàn ông nọ: “Vì sao đột nhiên lại dẫn em tới ngắm sao vậy?” Cô không hiểu việc làm này của anh.

Anh mỉm cười, giơ tay lên đùa bỡn mái tóc đen mềm mại như tơ của cô: “Hai ngày nay, tâm trạng của em không tốt, nên muốn cho em vui vẻ lên chút thôi.” Nhớ báo cáo mà Hà Gia Minh trình lên lúc sáng, lại khiến anh phiền não lại đau lòng, cô là cô gái tốt, không nên chịu uất ức như vậy.

Cô ngây người, đột nhiên lại cảm thấy tim đập rộn lên, hoảng hốt hất mặt, không dám nhìn ánh mắt chân thành kia, mà cũng không dám nghĩ sâu ca, hy vọng xa vời.

Đối với thái độ im lặng của cô, Lục Thiên Hữu cũng không nói lời nào, chỉ khẽ thở dài.

Cô quay đầu nhìn anh, kinh ngạc trước vẻ mặt cô đơn của anh.

Mặc dù Lục Thiên Hữu nhìn cô. Nhưng suy nghĩ đã bay tới phương xa. Trầm ngâm một lát, anh chậm rãi nói: “Thành viên trong nhà họ Lục không nhiều lắm, hằng năm cha mẹ anh đều ở nước ngoài, em trai cũng ở nước ngoài làm bạn với hai người họ. Anh là con trai cả, nên đương nhiên trách nhiệm sẽ nặng hơn, công việc rất nhiều, nên phụ nữ đã trở thành thuốc điều hòa sinh hoạt của anh.” (Editor: đây là cái logic kiểu gì -.-)

Đây là lần đầu tiên anh tiếc lộ tâm sự của mình với phụ nữ, hơn nữa còn rất tự nhiên.

Mạnh Tĩnh Vi ngơ ngẩn, không biết lời nói của anh có ý gì.

Ánh mắt của anh vẫn im lặng nhìn về nói xa xôi ở phía trước: “Em đang xem thường tôi là người đàn ông xem phụ nữ như đồ vệt để phát tiết à?” Bên cạnh anh cũng không thiếu phụ nữ, có lúc cùng lui tới với hai ba người phụ nữ cũng là chuyện bình thường, cũng sẽ không nghĩ tới cảm xúc của người bàn gái bên cạnh. Nhưng sau khi anh ở chung với Mạnh Tĩnh Vi, thì anh lại không còn chút hứng thú với những người phụ nữ khác nữa, thậm chí bây giờ anh còn để ý tới tâm trạng tốt hay xấu của cô.

“Chắc là không.” Chưa từng suy nghĩ tới, nên cô cũng tự nhiên trả lời.

Rốt cuộc ánh mắt của Lục Thiên Hữu cũng rơi tới trên người cô, không chắc chắn hỏi: “Có thật không?”

Mạnh Tĩnh Vi gật đầu khẳng định: “Đây là cuộc sống của anh, không có ai có thể phê bình, can thiệp.” Mỗi người đều có cách sống riêng, cho dù để cô nhìn thấy anh trái ôm phảo ấp hai người phụ nữ khác nhau, thì mặc dù lòng cô sẽ đau, sẽ khó chịu, nhưng cô cũng chỉ có thể âm thầm đau lòng, cô không có quyền quản những chuyện khỉ gió của anh.

Câu trả lời của cô giống như lời nói thật lòng vậy, khiến anh khẽ kéo ra một đường cong nhu hòa, chuyển đề tài: “Lúc được nghỉ phép anh sẽ tới ngôi biệt thự này, mỗi lần tới đều dẫn theo một đám người. Đây là lần đầu tiên anh đơn độc dẫn một người đến đây, chơi đùa vui vẻ một chút đi.”

Mạnh Tĩnh Vi ngây người lần nữa, không hiểu tại sao anh lại muốn giái thích với cô nữa? Còn nữa lời nói của anh có hàm nghĩa gì?

Chẳng lẽ là……đây, không đâu! Mộng đẹp không thể nào trở thành sự thật được, Mạnh Tĩnh Vi, mày đừng có ngu ngốc, đừng đắm chìm vào trong mộng nữa. Cô bỏ những suy nghĩ về những chuyện không thể xảy ra ở trong lòng đi, hỏi ra câu hỏi từ đáy lòng: “Không phải ngày mai anh sẽ đi làm à? Đến lúc phải trở về rồi sao?”

“”Ở công ty đã có Gia Minh, nên anh có thể yên tâm rồi.”

Cam đoan của anh không thể trấn an được lòng của cô, anh không nên vứt bỏ công việc vì cô như vậy được.

Lục Thiên Hữu nhìn thấu áy náy của cô, co hay tay lại ôm cô vào trong lòng.

“Thật ra thì, phần lớn thời gian khi anh ở đây, đều rất cô độc, anh cũng rất cần có em ở bên cạnh.”

Áy náy trong lòng cô lập tức dần dần biến mất vì lời nói và vẻ mặt cô đơn của anh, cô im lặng dán khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực của anh, mặc cho thời gian lẳng lặng trôi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Tình Nhân Nhỏ Dễ Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook