Công Chúa Tinh Nghịch ( Thám Tử Lừng Danh Conan)

Chương 2: Những Trò Quậy Phá

Ran Miyu

19/10/2016

Chương 2: Những trò quậy phá

Sau cái lần đi chơi đêm bị treo lên cây, Mao Lợi Lan và Viễn Sơn Hòa Diệp đã tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ làm vậy nữa.

Mọi người có nghĩ các cô nàng '' siêu quậy'' này sẽ cải tà quy chánh mà trở về nhà an phận nữ nhi không?

Câu trả lời vô cùng đơn giản: Không bao giờ.

Đặc biệt, đó là một điều mà Lan tiểu thư sẽ mãi chẳng bao giờ thực hiện được bởi nàng luôn là một điều phiền toái đối với những người trong gia đình.

Thậm chí sau cái lần bị đại huynh phạt đó, nàng lại thực hiện một phi vụ không tưởng với đồng bọn lưu manh của mình.

*** *** *** ***

Tại chợ Phi mã, người người ra vào tấp nập.

Ở một quán rượu bên đường, Năm tên giang hồ đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau.

Các bạn cũng đoán ra đó là ai rồi phải không! Chính là Tiểu Long( Ran), Lục Viễn(Kazuha) và ba tên đồng bọn.

Để giải tỏa không khí căng thẳng khi Tiểu Long nhắc đến số tiền giúp đỡ người dân đang dần hao hụt mà gần đây các vùng lân cận đang có lũ lớn, dân nghèo đổ về kinh thành hàng loạt, mọi người đang rất băn khoăn không biết làm sao thì Đại Lang la lên cười bí hiểm rồi phụt ra cái kế hoạch mà hắn vừa mới suy nghĩ khi mà đoàn xe ngựa của lão vương gia độc ác lắm tiền Lâm Hống. Hắn là an hem kết nghĩa với Thái Thượng Hoàng nên làm phách, cứ suốt ngày hại dân.

Sau một hồi chụm đầu nghe cái kế hoạch của Đại Lang, nguyên cả bọn lúc đầu cũng thấy hơi có chút mạo hiểm nhưng cuối cùng cũng thống nhất hành động.

Các bạn có biết kế hoạch của họ là gì không?

Đơn giản tập hai.

Muốn có tiền mà không lừa lọc, không làm việc thì chỉ còn một cách duy nhất…ĐI ĂN CƯỚP.

Tối hôm ấy, Đại Lang, Nhị Lang Và Tam Lang hẹn Lục Viễn với Tiểu Long đến một vùng núi hẻo lánh.

-Này, ta nghe nói tối nay sẽ có một đoàn xe vận chuyển vàng bạc do chính tay Lâm Hách - con trai của Lâm Hống vận chuyển cùng mấy tên thị vệ quèn. Nghe nói hắn đến đây cùng cha là để hỏi cưới một vị tiểu thư nhà giàu nào đó_Đại Lang nhanh nhảu nói trước

- Ồ ngươi giỏi thiệt_Tiểu Long vói Lục Viễn tỏ vẻ thán phục_Vậy ngươi định kế hoạch tác chiến ra sao?

-Á à, cái con rồng này, bình thường ngươi lắm mưu nhiều kế mà sao hôm nay ngu đột xuất thế nhỉ? Cứ chặn đường bọn chúng rồi nhào đến cướp thôi

- Hừ, ngươi còn ngu hơn ta. Lỡ như cả bọn lại cướp không được thì xem như kế hoạch bị bỏ lỡ.

- Ừ, ngươi nói cũng phải ha

- Thế ta có ý kiến này, ba các ngươi_chỉ tay vào mặt ba tên Lang _ hãy đi cướp trước. Còn bọn ta sẽ đợi ở dưới chân núi phía tây, nếu mà bọn ngươi thất bại, tụi ta sẽ lên yểm trợ.

-Ừ, ngươi nói cũng đúng. Cứ làm thế đi

Thế là kế hoạch bắt đầu, ba tên lưu manh chạy một phát vào nơi trú ngụ, chúng không quên bịt mặt mũi cẩn thận để khỏi bị phát hiện ra.

Lần này, chúng đi cướp mà chẳng cần đùng đến bất kì một thứ vũ khí nào cả bởi bì họ còn có một thứ còn lợi hại hơn cả mấy thanh kiếm hay vài quả bom.

Đó chính là phân “lão hổ”.

-Ngươi nói sao, phân lão hổ, ngươi định làm gì với cái thứ này_ Nhị Lang vói Tam Lang ngạc nhiên vô cùng khi thấy Đại Lang mang bảo bối của mình ra

- Các ngươi là lũ ngu. Những con ngựa chở vàng bạc khi ngửi thấy mùi này sẽ như thế nào nhỉ?_ Đại Lang gõ vào đầu hai tên kia rồi liếc mắt một cách nham hiểm

- À, hiểu rồi, Ngươi đúng là lắm mưu nhiều kế_ Như hiểu ra điều gì từ câu nói của Đại Lang, hai tên kia nhanh chóng nhoẻn miệng ra cười. Một lúc sau, hai chiếc xe ngựa đi tới.

Trên xe là vô số vàng bạc châu báu.

Cả ba người đứng ở chỗ nấp, nước bọt chảy ra ròng ròng, chúng nhanh chóng dùng nỏ bắn từng cục phân ra chỗ mấy con ngựa chở đồ.

Sau khi lũ ngựa đã gần như chết ngất vì mùi của hổ, cả ba tên đồng loạt xông ra.

Thật dễ dàng để cướp được số tiền đó và đánh ngất mấy tên ngu xuẩn kia.

Sau khi cướp được xong, bọn chúng đem đến một nơi kín đáo, chia nhau số tiền vừa cướp được mà không nghĩ gì đến Tiểu Long với Lục Viễn đang chờ ở ngọn núi phía Tây.

Không may cho cả ba tên, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Chúng bị hai con ma nữ đã thành tinh trong rừng đang đi tìm người hút máu. C

ả ba tên ham tiền sợ hãi bỏ chạy quên cả đống vàng.

Các bạn biết “hai con ma nữ hút máu về đêm” kia là ai không?

Đó chính là tiểu thư Mao Lợi Lan và cô người hầu Viễn Sơn Hòa Diệp.



Cả hai sảng khoái gom hết cả cái rương vàng bạc đi sau một hồi “hù” mấy tên kia chạy mất dáng.

Sáng hôm sau, Tiểu Long và Lục Viễn hiên ngang đến nhà ba kẻ kia.

Dáng vẻ bọn chúng rất là thiểu não.

Sắc mặt thất thần xanh lè xanh lét như người vừa gặp ma.

Từ sau lưng Đại Lang, hai bàn tay giơ lên nắm lấy vai hắn

-HÙÙÙÙUUUUUU!!!!!!!!

- Á Á Á Á !!!!!!

- Ha ha ha, ba tên ngu xuẩn, các ngươi làm gì mà như vừa mới bị ma đuổi vậy. Còn tiền cướp được đâu rồi hả?_ Tiểu Long hấp hởi cười nham hiểm nhìn ba người mặt mày ủ rũ

-Tên ngu ngốc nhà ngươi đâu biết hôm qua tụi ta anh dũng xử lí hết cái lũ vô dụng kia như thế nào. Các ngươi chỉ biết đứng đợi rồi bọn ta đem tiền tới, các ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày à?_Đại Lang hằm hằm nhìn Lục Viễn và Tiểu Long với ánh mắt sắc lẹm như con dao

-Ồ thế à, tụi ta có lỗi thật đó, thế tiền cướp được đâu rồi?_Lục Viễn cúi sát đầu vào mặt Đại Lang làm hắn ta sởn hết cả gai ốc

-Ê, gần quá đó. Các ngươi làm gì có cửa để cầm số vàng bạc châu báu đó chứ_ Đại Lang cãi lại

-Ừ, đại … đ….đại ca nói đúng_ Hai tên Nhị Lang với Tam Lang cũng hưởng ứng theo

-Thế không phải sợ ma nên bỏ chạy à, mấy tên nhát gan_Lục Viễn với Tiểu Long vặn lại

-Các..c…c…các ngươi nhìn ….thấy…thấy sao?_ Ba cái miệng la ầm lên

-Hai con ma đó là tụi này chứ còn ai, ha ha ha_Lục Viễn lấy ngón tay cái chỉ vào ngực mình rồi vênh mặt lên cười làm ba tên kia tức muốn trào máu ra, tiện tay để luôn cái giỏ vàng sang loáng lên bàn

-Mấy bọn ngươi thật bỉ ổi_Ba tên ngốc đồng thanh

-Đâu bỉ ổi bằng ba ngươi, đi ăn cướp xong rồi giấu một mình, không có lòng nhân đạo, các ngươi có muốn nếm thử nắm đấm của Tiểu Long ta đây không?_ Tiểu Long đập bàn nhìn ba tên kia

-Hai đại ca, chúng em xin chừa ạ_”Ba ông tướng” chắp hai tay, nói với vẻ mặt cún con

-Thôi được rồi, tha cho các ngươi, bây giờ, ta tạm thời để nó ở chỗ các ngươi, hãy lo mà tu nhân tích đức đi, đừng có mà ăn xài bậy bạ_Tiểu Lang phẩy tay

-Dạ, thưa ngài

Sau khi đã yên tâm với giỏ vàng, Tiểu Lang cùng Lục Viễn đi về. Vừa bước khỏi con hẻm, đao kiếm từ đâu chỉa ra chặn ngang cổ hai người.

Ngoái lại đằng sau, ba người kia cũng bị bắt nốt.

Tưởng chuyện gì, hóa ra là việc đi cướp đã bị bại lộ.

Mấy tên thích khách đã theo sát Tiểu long, Lục Viễn từ khi hai người còn ở ngoài phố.

Thôi rồi, tiểu thư Mao Lợi Lan ơi, chẳng phải ngày ’’tận số “ đã đến với nàng rồi sao.

Cha là mệnh quan triều đình, nếu bị phát hiện thì còn ra thể thống gì nữa.

Chắc chắn cha nàng sẽ phải chịu tội cùng nàng vì không biết dạy bảo con cái.

Ôi chao, đời sao mà lạ thế! Nàng vẫn còn trẻ, chưa muốn chết đâu cũng không muốn liên lụy đến gia đình nàng để mà mang tội bất hiếu với cha mẹ và người thân, tiếng xấu còn vang đến muôn đời.

Ánh nắng ấm áp chiếu sáng khắp trần gian làm mọi người ai ai cũng cảm thấy phấn khởi đầy sức sống. Tất cả đều vui tươi làm những công việc thường ngày với nụ cười vui tươi trên môi. Thế mà những người bạn tinh nghịch của chúng ta vẫn không thể cười được.

Đúng rồi, với một tâm trạng tồi tệ khi bị bắt vào ngục thì làm sao mà cười được nữa chứ. Giá mà không bị bắt tận nơi thì họ vẫn có thể sử dụng cái miệng dẻo quẹo của mình để chối cãi chứ bây giờ quan đã có đầy đủ chứng cứ rồi, biết làm sao bây giờ. Thôi thì cứ sử dụng chiến thuật cũ đi “ được tới đâu hay tới đó “.

Cuối cùng, chuyện đó cũng đến tai tể tướng đại nhân Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang. Ông lập tức chạy đến hình bộ - nơi xét xử vụ án để hỏi qua về tình hình của Tiểu Long.

Vậy là một lần nữa, chuyện ấy lại truyền đến tai hoàng thượng Công Đằng Tân Nhất. Ngài bắt đầu nghi ngờ về thân phận của Tiểu Long và đích thân cận đi điều tra chuyện này.

Cuối cùng vì hắn không diều tra được nên đành phải trở về tay không. Thế là hoàng thượng triệu Hắc Vũ Khoái Đẩu - người hay đi chơi cùng ngài, là con trai của đại tướng quân kiêm luôn chức ngự tiền thị vệ ngự lâm quân, đến để giúp ngài đi làm rõ trắng đen vụ việc.

Còn về phần số tiền bị cướp, ngài đã cho sung vào công quỹ nhà nước rồi sau đó cho bọn lưu manh kia một hình phạt nhỏ. Đó là đánh mười trượng rồi đuổi đi.

Tứ vương gia sau khi nghe hoàng thượng nói số vàng bạc châu báu của mình đã bị bỏ vào quỹ của nhà nước thì vô cùng tức giận mà không biết làm thế nào. Nếu mà khiếu nại thì hoàng thượng lại trách tội không biết giữ gìn của cải, lại bị mất danh tiếng. Thật là “tội nghiệp” cho lão quá!

____________________________________________________

Cạch

Tiếng mở của vang lên. Một người lính thò đầu vào



-Này, các ngươi bị đánh đòn rồi đúng không? Nếu vậy thì chuẩn bị ra về đi, từ sau đừng có tái phạm nữa nghe chưa. Các ngươi may lắm đó, nếu không muốn bị vương gia truy cứu chuyện này thì hãy lo mà biến lẹ nghe chưa, đừng để ông ấy bắt được đó

-Vâng ạ, thưa đại gia gia_Năm tiếng nói vang lên

.

.

.

-Waaaaaaa, thế là được ra ngoài rồi Lục Viễn ơi. Mau về nhà thôi

-Công tử à, ngài không thấy mình đang đi khập khiễng sao. Với bộ dạng thế này, đi về bị lão gia la cho đó

-Ấy chết, ta quên mất nhưng bây giờ tối rồi, nhà của lão Đại thì đã chật đủ cho ba huynh đệ bọn chúng thôi, quán trọ thì đóng cửa…..

-Haiiiiiiiiiiizzzzzzzzzzzzz, thôi, dùng chiêu cũ thôi “ được tới đâu hay tới đó”

-Ừ

Hai người đang dựa nhau đi về nhà thì có một bóng người đứng trước mặt. Cả hai tá hỏa nhìn nhau

“ Lẽ nào là Tứ vương gia truy bắt “.

-Chào hai người

-Khoái Đẩu, là ngươi sao?_Tiếng đồng thanh vang lên

-Ừ, tôi đây. Tôi có chuyện muốn hỏi hai người nè

-Thấy bọn ta như thế này mà không them hỏi thăm câu nào hết, thôi, muốn gì thì hỏi đi cho bọn ta về nhà ngủ_Tiểu Long tức tối nhìn hắn

-Xin lỗi, tôi quên mất, tôi biết chuyện của mấy người rồi. Mà Tiểu Long, Lục Viễn này, hai người là gì của tể tướng Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang thế?

-Á…à…chúng tôi thực ra là bà con xa của tể tướng_Lục Viễn nhanh nhảu trả lời

-Thật không, nếu là bà con họ hang xa thì tể tướng đã không lo lắng đến như vậy. Ngay cả phu nhân với công tử cũng thế. Nếu các ngươi không nói, ta sẽ tìm bằng chứng đó nha

-Ê, thôi thôi ta thừa nhận. Ta là con của tể tướng còn Lục Viễn là người được cha ta nuôi từ nhỏ, hắn là con của Viễn Sơn cựu tướng quân, bây giờ là người theo hầu ta

-Vậy hai người tên gì?

-Tôi là…là…Viễn Sơn Hòa Diệp còn…..

-Nào, công tử nhà tể tướng tên là gì vậy?

-Ta tên là Mao Lợi…

-Hử

-Mao Lợi Lan…

-Á, ha ha ha ha haaaaaaaaaaaaaaa, tên con gái, ha ha haaaaaa…. Thôi tôi biết rồi, thì ra tên ngài như vậy nên ngài mới cứ úp úp mở mở. Tạm biệt công tử_Nói rồi Khoái Đẩu biến nhanh trong màn sương đêm trước con mắt kinh ngạc của hai người kia. Họ thở phào một cái rồi lại khập khễnh bước về nhà. Chắc cả hai cũng đã thấm mệt rồi nên họ muốn về nhanh và cũng chẳng còn nhớ gì về sự việc hôm đó nữa. Chỉ cần không liên lụy gia đình, không bị phát hiện là con gái thì sao cũng được. Đúng là hai cô gái đại ngốc.

******************************************

-Hả, nhị công tử của tể tướng ? Sao từ trước tới giờ ta chưa nghe gì hết vậy kìa

-Vâng ạ, thần cũng hơi ngạc nhiên. Tại sao tể tướng lại có một người con nghịch ngợm như vậy nhưng mà nghĩ lại, hắn ta cũng rất có lòng thương dân và biết giúp đỡ mọi người

-Ừ, ngươi nói cũng phải. Thôi, kiểu nào chúng ta cũng gặp hắn trong lần huấn luyện ninja cao đẳng lần này à

-Thế mà thần quên mất. Đợt huấn luyện này dành cho con trai của các đại thần mà hoàng thượng mới cũng phải phải tham gia, mỗi khi có hoàng thượng mới lên ngôi thì lại mở cuộc rèn luyện ninja

-Ừ, nhưng ta phải giả như không phải là hoàng thượng. Chỉ có ngươi là biết thôi.

-Thần nghĩ năm nay chắc rất thú vị đấy

-Ta cũng nghĩ thế.

.

.

.

End chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Tinh Nghịch ( Thám Tử Lừng Danh Conan)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook