Cự Tinh Tri Ngã Tâm

Chương 2

Lăng Báo Tư

15/11/2016

CHƯƠNG 2

Cơ hội làm việc ở nông thôn không nhiều, càng huống chi y đã làm một lúc hai việc, thời gian càng khó sắp xếp, trùng hợp là ở đấy thiếu công nhân làm theo ngày, Đinh Tông Nho đến gặp mặt nói chuyện, quản lí thấy cánh tay gầy gò của y không đồng ý lắc đầu thành thật nói y căn bản không có khả năng đảm nhận công việc này.

Đinh Tông Nho cúi đầu thỉnh cầu, hơn nữa nói y nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho dù khổ cực, bởi y quá mức tích cực, quản lí đành đồng ý nhưng điều kiện tiên quyết chính là nếu như không thích hợp lập tức mời y đi cho.

Đinh Tông Nho vui mừng gật đầu, hắn ngày 6 tới bắt đầu đi làm công, mặc dù chỉ là trộn xi măng với một ít công việc chân tay, nhưng là dưới cái nắng mặt trời đối với thân thể văn nhược của y chính là một loại cực hình.

Đinh Nhất Phong trách y hết lời, ông không nỡ để y làm phụ hồ, huống chi làm phụ hồ vừa cực khổ lương lại lại thấp, không phải loại văn nhược như y có thể chịu được.

– Không có gì đâu ba, con cần phải để dành tiền để cho La Hối sau này có thể ra nước ngoài du học, ba cũng có thể cùng cháu đi du lịch một chuyến.

Đinh Nhất Phong la:

– Không cần, con như vậy đã đủ vất vả rồi, có cần phải làm vậy không? Chúng ta cứ làm hết sức mình là được rồi, con của con nếu tốt số, tự nhiên vẫn có thể ra nước ngoài, nếu như không thể nó cũng có thể trưởng thành cũng là người có ích trong xã hội, có nhất thiết phải ra nước ngoài du học không?

Đinh Tông Nho vừa nghĩ tới Đinh La Hối đối với chuyện đi du học thì đáy mắt lộ ra tia khao khát, như thế nào có thể không hoàn thành nguyện vọng của con, lưng y bị mặt trời thiêu cháy phồng rộp vốn đau đớn không thôi, nhưng y một điểm thống khổ cũng không thấy vì đứa con có lao tâm khổ tứ đến mấy y cũng nguyện ý.

Y thản nhiên cười nói

– Ba, con vẫn còn trẻ, chịu khổ một chút, vẫn có thể kiếm tiền, huống chi công việc này cũng chỉ là tạm thời, cũng không có làm lâu lắm, La Hối thích học là chuyện tốt, nó là đứa con duy nhất của con, con nhất định phải lo lắng cho nó thật tốt.

Đinh Nhất Phong trầm mặc một hồi, mặc dù Đinh La Hối thường oán giận Đinh Tông Nho đối với hắn nghiêm khắc, đối với hắn hung ác, nhưng là hắn biết mọi tình thương Đinh Tông Nho đều dành cho hắn, ánh mắt của y tràn đầy từ ái, y cần nghiêm khắc mới có thể uốn nắn được hành vi của hắn.

Bảy năm rồi, một người đàn ông độc thân nuôi dưỡng con nhỏ, có bao nhiêu là khổ cực y đều không để vào trong mắt

– Không nên luôn nói là muốn lo lắng cho nó, không phải vẫn là luôn chiếu cố sao? Con lại bỏ qua chính mình, tìm một người cùng nhau chia sẻ đi. “Cô ấy” cũng đã qua đời bảy  năm rồi, con cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, La Hối còn nhỏ, có nhiều người chăm sóc cũng là chuyện tốt, con còn trẻ, con của dì Trần cũng vừa li hôn, cũng rất lanh lợi, cô ấy cũng không phải rất tốt sao?

Đối với con dâu chưa từng thấy mặt này, Đinh Nhất Phong tựa như sợ làm cho Đinh Tông Nho nhớ lại chuyện thương tâm nên không có hỏi nhiều, chỉ dám dùng “Cô ấy” để hình dung.

Ông đối với chuyện kết hôn của Đinh Tông Nho mới mở lời cũng bởi Đinh Tông Nho cũng đã quá ba mươi, hơn nữa Đinh La Hối cũng cần có một người phụ nữ chiếu cố.

Đinh Tông Nho liếc mắt nhìn về hướng khác, từng từ từng từ phun ra nuốt vào nói:

– Cha, con… con không nghĩ đến chuyện kết hôn, con chăm sóc La Hối là tốt rồi.

Đinh Nhất Phong nổi giận

– Ba là ba suy  nghĩ cho con, lòng của con lúc nào cũng đặt ở trên người La Hối, nếu thật sự La hối có thể ra nước ngoài du học, học xong thì cũng đã trưởng thành liền ra ngoài đi làm, ba già rồi không lâu nữa cũng chết, đến lúc đó chỉ còn lại mình cô cô đơn, ba chỉ vốn hi vọng con có một người làm bạn.

– Con biết mà ba, nhưng là nhà mình cũng không phải giàu có lại còn phải chăm lo cho La Hối như thế nào có thể nuôi thêm một người vợ?

– Con nhân tiện cũng tìm hiểu thử đi, huống hồ nhà dì Trần cũng không có thiếu tiền, con gái của của dì cũng có công việc, không cần đến con phải nuôi.

Đinh Tông Nho rốt cuộc thừa nhận chính mình rất nhát gan, bị tình yêu làm tổn thương qua một lần y đã sợ chết khiếp rồi

– Ba, con bây giờ chưa thể cho phép mình nói đến tình cảm mới.

– Con đừng có luôn viện cái cớ này.

Đinh Tông Nho nhìn chằm chằm lên mặt đất, y không có cách nào nói cho người cha đã lớn tuổi kia rằng y căn bản không có cảm giác với phụ nữ, người đồng tính mới có lực hấp dẫn với y, hơn nữa y cũng từng phát sinh quan hệ đồng tính với người kia.

– Ba, chúng ta lần sau bàn bạc lại được không? Con phải đi làm rồi.

Y vì tiết kiệm tiền ăn nên về nhà dùng cơm, nghỉ một chút là phải đi ngay.

Đinh Nhất Phong không muốn y biết liền uống thuốc sau lưng y,

– Con bây giờ cũng có thể không cần đi làm mà, cùng lắm ba đi làm lao công, dựa vào sức của ông già này một tháng kiếm được mấy ngàn đồng không phải là không thể.

– Ba, ba đừng nói vậy, con không thể kiếm được tiền để người có thể hưởng thụ tuổi già cũng đã rất bất hiếu rồi.

Đinh Nhất Phong khàn giọng nói

– La Hối chỉ là nói ngoài miệng một chút vậy thôi, nó cũng không phải ra nước ngoài du học là sẽ hạnh phúc, hạnh phúc vốn là ba chúng ta được ở cùng một chỗ. Cái đó mới gọi là hạnh phúc, con cũng vất vả lắm rồi, ba cũng rất xót dạ.

– Con biết ba à, nhưng công việc này đã nhận làm rồi, để đợi làm xong hết đi.

Đinh Nhất Phong dù không nỡ vẫn gật đầu, để cho con ra ngoài làm việc, mình biết rõ y không phải người có thể làm việc nặng, nhưng bản thân y đã kiên trì như vậy, ông còn biết làm thế nào?

.

.

.

Quản lí gọi y lại, Đinh Tông Nho tưởng chính mình không làm được phần việc này rồi lại bị sa thải, y lau mồ hôi trên mặt cam đoan

– Quản lí, tôi sẽ cố gắng hơn nữa.

Quản lí nhìn y chăm chú, y mặc dù chân tay ốm yếu, không phù hợp làm loại công việc này nhưng bù lại y làm việc rất chăm chỉ, so với người khác tay chân khỏe mạnh nhưng lại lười biếng so ra hiệu quả còn cao hơn, chính là bởi vì y làm chăm chỉ nên quản lí quyết định cho y làm việc khác nhẹ nhàng hơn

– Tôi không định nói anh làm việc không tốt, tôi có công việc khác, chính là hỗ trợ xây dựng ngoại cảnh vào buổi tối, cần hoàn thành gấp để đài truyền hình quay phim, anh buổi tối đến làm cũng sẽ không bị mệt, lưng anh cũng sớm phỏng nắng rồi, việc này nhẹ nhàng hơn, không phải phơi nắng nhưng tiền lại nhiều hơn, anh tới đó nhận việc đi.

Đinh Tông Nho vui mừng, vội vàng nói lời cảm ơn, quản lí nói rõ việc này mỗi đêm đều phải làm, thời gian kéo dài đại khái một tháng, vừa vặn phù hợp với dự tính của Đinh Tông Nho, Đinh Nhất Phong hẳn là cũng sẽ không có phản đối y nữa.

Xây dựng ngoại cảnh không phải cực khổ phơi nắng dưới ánh mặt trời, nhưng cũng không nhẹ nhàng là mấy, nhân viên đài truyền hình bắt đầu tập trung, cũng bắt đầu thay đổi khung cảnh hoặc di chuyển, thường thường bọn họ không hài lòng, phải làm lại thêm một lần.

Y làm việc mồ hôi tuôn ra như mưa, mãi cho đến khi xong việc, y mới uống qua một li nước lọc.

Người của đài truyền hình tập trung lại một chỗ, một mảnh ồn ào náo nhiệt, y nhìn đến mê li, mặc dù cái này không giống quay ngoại cảnh của phim điện ảnh đụng vô là chi phí mấy trăm triệu, mấy ngàn vạn một lần nhưng tâm ý của những người này bỏ ra để cho người xem có thể thỏa mãn theo dõi liên tục các bộ phim dài tập, sự nghiệp làm diễn viên đúng là có ma lực khiến cho người ta phải trầm mê.

– Bộ phim này thật là có sức hút, mới quảng cáo chưa bao lâu mà tỉ lệ người xem đã đạt 20%

Bên cạnh có người nói chuyện, y một bên lắng nghe, lại có một người khác nói



– Không phải bởi vì có thiên vương đến diễn sao? Hắn vốn chỉ là khách mời nho nhỏ, kết quả ngược lại trở thành diễn viên chính, chính hắn cũng nói hắn muốn trải nghiệm công việc đóng phim truyền hình, Đạo diễn Vương ban đầu chính là trong rất nhiều người chọn ra một người, hắn cũng là lần đầu tiên đóng phim truyền hình, bọn họ cùng nhau hợp tác, doanh thu tự nhiên phải khác rồi

– Đúng là hắn diễn rất đạt, rất ít khi phải diễn lại, ngay cả đạo diễn Vương đối với những diễn viên khác mắng tới chó cũng phải chảy máu đầu nhưng lại không hề mắng hắn một câu.

Một người khác cũng nói

– Đúng vậy, hắn diễn xuất siêu xuất thần, cho dù là gây cười nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác tâm lí đau đớn, rất muốn nhìn tình yêu của hắn có thể trở thành sự thật hay không.

– Này, ngươi tránh ra một chút, đừng ở đây cản đường, chúng ta chút nữa còn phải sắp xếp lại phối cảnh. Đại khái nhân viên hậu đài nhìn y mang bộ dạng nhân công, đối với y nói chuyện rất không tôn trọng.

Đinh Tông Nho uống thêm một li nước, y bị nhân viên hậu đài lên mặt, nói y tránh xa một chút đừng quấy nhiễu đến bọn họ dựng phối cảnh

Y mặt không tức giận lui đến một góc, y biết làm nhân viên hậu đài rất cực, huống hồ y đã rất lâu rồi không có xem qua diễn xuất ở phim trường, có lẽ đã rất lâu rồi không có xem TV, có thể xem ngay tại phim trường cảm giác cũng có chút lạ lạ.

Thịch thịch thịch một loạt âm thành vang lên từ xa

Có người mang giày da bước vào phim trường, chỉ là âm thanh tiếng giày da vang đến khiến cho trường quay đang ồn ào lập tức yên tĩnh, tất cả  mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người đang đi tới.

Hắn ngày đó đã mang phong thái của một đại minh tinh làm cho người ta không thể rời mắt, chỉ có thể đắm chìm vây quanh, không thể chống cự được mà sùng bái, hoặc là tự hỏi tại sao hắn lại giống như một vị thần làm cho mọi người chỉ có thể quì xuống mà thờ phụng.

Li nước trên tay Đinh Tông Nho rơi xuống mặt đất, đột ngột vang lên một tiếng giữa không gian tĩnh lặng này, hầu hết mọi người đem ánh mắt nhìn về phía y, ngay cả người mới vào kia cũng không ngoại lệ.

Trái tim y loạn nhịp, đập bình bịch chực vọt ra khỏi yết hầu, sau đó muốn văng ra khỏi miệng, chỉ một chốc này tay y đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, y cảm giác được tất cả chân tay mình đều mất kiểm soát, muốn chạy trốn cũng không được, y ngây ngốc tựa như người không có khả năng hoạt động giống nhau chỉ có thể vô lực chờ đợi vận mệnh tàn khốc ập đến.

Ánh mắt Hạ Cực được báo chí gọi là “Điện nhãn” đang nhìn y, y lại như là con ếch đang bị rắn thôi miên không thể động đậy, hít thở, nhịp tim tất cả đều đình chỉ trong thời điểm này.

– Anh Cực, anh rốt cuộc cũng tới, em còn tưởng anh ngày mai mới ghé lại.

Bên trong đám đông một nữ diễn viên cất giọng nịnh nọt lập tức đi tới, Hạ Cực đem ánh mắt rời khỏi người y, bày ra bộ mặt thân thiện mang theo nụ cười ấm áp, nhất nhất chào hỏi toàn bộ nhân viên công tác, tựa như căn bản mới vừa rồi không có thấy được y.

Mọi người lập tức quên phắt Đinh Tông Nho đang đứng trong góc, hơn nữa y cũng không phải nhân viên ở đây, chỉ là công nhân nên đương nhiên chẳng ai cần quan tâm làm gì.

Trải qua chuyện vừa rồi, Đinh Tông Nho gót chân cũng bủn rủn vô lực, y nửa dựa nửa bám vách tường đi ra, Hạ Cực luôn đóng phim điện ảnh, y không nghĩ đến hắn có lúc đóng phim truyền hình.

Mới vừa rồi liếc mắt một cái, hắn có nhận ra y không? Hay là không?

Y cơ hồ lập tức chạy về nhà, sợ bị Hạ Cực nhận ra mình, về tới nhà cũng đã tối cho nên Đinh Nhất Phong cùng La Hối đã đi ngủ, y trút bỏ quần áo đi tắm xóa hết mùi mồ hôi nồng nặc, đối với hình ảnh của mình trong gương y bất giác bật cười, chính vừa vừa rồi là lo lắng thái quá, chẳng có ai nhận ra y cả.

Mặt y bị phơi nắng rất đen, mặc dù không giống hắc y nhân cho lắm nhưng vẫn là đen hơn hồi ở Đài Bắc. Đã đen hơn rồi, không những vậy nơi này là nông thôn, quần áo cũng hết sức quê mùa. Đơn giản mà nói, cũng thật là xấu hổ vì y muốn tiết kiệm tiền, lại càng ít chú ý đến bản thân.

Ngoài ra, ngay cả đầu tóc của y cũng chính là dì hàng xóm cắt miễn phí cho, cắt vài đường quơ quào, chỉ cần tóc không đâm vào mắt là được.

Y nheo mắt cười, y khi theo bên cạnh Hạ Cực là vừa mới tốt nghiệp, bộ dáng ngây thơ, bây giờ chính mình đã vào tuổi ba mươi, nói cho dễ nghe thì là đàn ông đã trưởng thành, y bây giờ sợ rằng trong ánh mắt bất kì người phụ nữ nào cũng thật giống một ông già, lấy ra ai còn coi trọng y.

Y vuốt ve da thịt bị ánh mặt trời nhuộm đen của mình, trên mặt có chút cười khổ

Hắn sẽ không nhìn ra được y, mình của bảy năm trước chỉ sợ cũng không tưởng tượng ra được bộ dạng của bây giờ, lại mang vẻ bề ngoài của một công nhân cục mịch, chính mình căn bản là suy nghĩ quá nhiều, huống chi mình với hắn cũng chỉ có một đoạn ngắn ngủi tương giao, hắn sẽ chẳng để trong lòng đâu.



Ngày thứ hai y yên tâm đến làm việc, sau khi chuẩn bị thật tốt bối cảnh, y nhân tiện đứng ở xa xa nhìn mọi người diễn xuất, ánh mắt căn bản là không có cách nào dời khỏi người Hạ Cực.

Hạ Cực diễn rất hay, nhất cử nhất động đều hấp dẫn ánh mắt người xem, ngay cả nữ diễn viên bên cạnh cũng buồn bã biến sắc, căn bản chỉ là nhân vật làm nền.

Y ban đầu chỉ biết hắn có mị lực của một đại minh tinh, sẽ làm ánh mắt người khác không có cách nào dời đi, nhưng là mấy năm qua loại mị lực này của hắn tựa hồ càng ngày càng mạnh, làm cho người ta ở gần hắn là trái tim xao động, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của thời gian, không gian.

Y mê muội nhìn, nhìn không chuyển mắt, hoàn toàn chìm đắm trong mị lực của nhân vật mà hắn diễn xuất, đạo diễn đến bên hắn khẽ quát

– Này, này, nói anh đó, anh đã đi vào trong khung hình rồi, lui ra sau một chút đi.

– Hả… Xin lỗi.

Y đột nhiên bừng tỉnh, mới phát giác được điều đạo diễn nói, thì ra trong lúc nhìn hắn đến mê muội vô thức tiến lại gần, ánh đèn đã hắt lên mặt y một chút, y đỏ mặt xin lỗi một bên lui nhanh về phía sau.

– Lui ra, lui ra, như vậy vẫn chưa đủ

Đạo diễn gào lên, từ mấy ngày nay y đứng bên cạnh nhìn đã biết vị đạo diễn này tính tình phi thường nóng nảy, luôn quát tháo, đem mỗi người ra mắng chửi không kịp vuốt mặt, y đối với bộ phim này yêu cầu rất cao, luôn tìm mọi cách để có được cảnh quay tốt nhất, sự nghiêm khắc này của hắn cũng làm cho phim truyền hình trở nên tinh xảo, tỉ lệ người xem tăng đến kỉ lục.

Mà giờ phút này ánh mắt của toàn bộ mọi người trên phim trường cơ hồ tập trung lại hết trên người y, y xấu hổ bước lùi ra sau càng nhanh hơn, lại nghe tiếng hét chói tai, sau đó nhìn thấy sắc mặt của hắn một trận vặn vẹo, hình như đã xảy ra chuyện kinh hãi gì rồi

Y không biết chuyện gì đang phát sinh, chính mình sau này nhớ lại, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, cảm thấy hoa mắt, y bị một người tráng kiện xông đến xô ngã xuống mặt đất, một mảnh bối cảnh thật lớn rơi xuống đè lên chân y, tuy bị thương không quá nghiêm trọng nhưng cũng rất đau đớn, bất quá nếu là tất cả bối cảnh kia rớt lên người y, khẳng định xương cốt toàn thân cũng gãy đi vài cái

– Em không sao chứ?

Đau đớn từ chân y bay đi đâu mất khi nghe được mùi nước hoa đầy nam tính mê người, mùi hương cơ thể đặc trưng của người kia xông lên mũi, cánh tay cực nóng đem y hoàn toàn ôm vào trong lòng ngực, y còn có thể nhìn thấy chất liệu quần áo cực tốt của hắn, nghe được âm thanh ấm áp của hắn làm ***g ngực y dâng lên một cỗ ấm áp, mà ánh mắt của Hạ Cực lại nhìn y cực kì ôn nhu

– Tôi, tôi không có việc gì, cảm ơn ông.

Trái tim y đập loạn xạ, đập như thể nam sinh lần đầu tiên nếm trải tình cảm ngọt ngào, mặc dù không nhìn thấy được mặt của chính mình nhưng y có thể biết được mặt mình bắt đầu phát nóng, y biết chính mình đỏ mặt không đúng lúc rồi, y vội vàng đẩy mình ra khỏi ngực Hạ Cực, mặc dù nói là không có chuyện gì nhưng là cảm giác đau đớn trên chân cũng đã dần dần trở lại.

– Hạ Cực, Hạ Cực, anh không sao chứ? Đạo diễn rống to nhào lại mặt tràn đầy sự bất mãn

– Anh nếu dám để mình bị thương, hại tôi bị chậm tiến độ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.

– Tôi không có việc gì, không có bị đụng trúng, làm phiền trước đem bối cảnh kia ra ngoài được không?

Bối cảnh bị mang ra, y co quắp tê liệt ngồi dưới đất, cho dù bối cảnh rơi xuống, Hạ Cực cứu y, trên tóc dính đầy bụi, hắn nhẹ nhàng lắc đầu vẫn tuấn mĩ như cũ. Hắn đứng lên, Đinh Tông Nho động đậy chân đau cũng chậm chậm chống vách tường bên cạnh đứng dậy.

– Phân cảnh này ngày mai diễn lại được không, tôi hơi mệt.

Âm thanh Hạ Cực mang theo ý cười, mà ngay cả đạo diễn Vương khủng bố chưa từng đem người khác để vào trong mắt cũng vì thực lực của hắn mà nhăn mặt đồng ý nói:

– Được rồi, anh cũng bị hù dọa rồi, trước về khách sạn nghỉ ngơi ngày mai quay lại, dù sao bối cảnh cũng bị hư, cần gọi người sửa chữa.



Đinh Tông Nho cố nén đau, xin lỗi thêm lần nữa, đạo diễn Vương mang vẻ mặt phiền toái nhưng cũng không tức giận nhiều, chỉ nói y nhanh đến gặp bác sĩ.

Y từng bước từng bước đi về xe đạp của mình, nhưng mà chân y thật sự rất đau đớn, y tập tễnh bước lên đạp xe, cố nén cảm giác đau xuống, y không có khả năng đi taxi về, có thể xin người khác cho y quá giang nhưng mà nơi này cơ hồ là nhân viên bên đài, ai lại có thể tốt bụng đến mức cho y đi nhờ về chứ.

Hay là gọi điện thoại về, nhờ Đinh Nhất Phong đến đón?

Trong lúc y còn đang do dự, một chiếc xe sẫm màu dừng lại bên cạnh

– Tôi đưa em về.

Âm thanh vừa cuốn hút vừa hấp dẫn này y đến chết cũng nhận ra, Đinh Tông Nho tự ép mình không được  nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Cực, tránh cho Hạ Cực cảm thấy kì quái, y nhỏ giọng:

– Không cần đâu, cảm ơn anh, tôi nhờ cha đến đón rồi

– Không gọi cho má sắp nhỏ, Tiểu Nho, em vẫn chưa kết hôn sao?

Đinh Tông Nho kinh hãi, thân thể y run rẩy một chút, y không nghĩ tới Hạ Cực vẫn còn nhớ rõ y, y tưởng mình một thân quần áo quê mùa, chỉ giống như một công nhân bình thường, Hạ Cực nhất định sẽ không nhận ra mình, nghĩ không ra hắn còn có thể nhớ được tên của y.

Cảm xúc hiện ra trên mặt y không biết là cảm động hay thống khổ, y buồn bã nghĩ đến nhiều năm như vậy rồi, Hạ Cực ngay từ đầu chính là một đại minh tinh, mỗi ngày hợp tác với không biết bao nhiêu người, còn có rất nhiều chuyện phong lưu, hắn vẫn còn nhớ người từng gắn bó 2 năm là mình sao.

– Tôi đưa em về nhà!

Hạ Cực mở cửa xe, một tay dìu y, động tác mặc dù ôn nhu nhưng mang hàm ý không cho phép kháng cự, hắn đại khái cũng rất kinh ngạc khi nhận ra y, Đinh Tông Nho ngơ ngác ngồi vào trong xe, âm nhạc êm ái nhẹ nhàng rót vào không gian chật hẹp, qua không đầy hai phút đồng hồ, Đinh Tông Nho có chút hối hận

– Em mấy năm qua thế nào?

– Uh! Cũng bình thường, không tệ lắm.

Y đem thân mình lùi ra một chút, chính mình lúc trước phơi nắng quá độ làm cánh tay trở nên sậm màu, mặt mũi cũng đen đi nhiều, hơn nữa cả người tóc tai quần áo đều đưa ra hình ảnh công nhân quèn, trong mắt Hạ Cực nhất định cảm giác được cuộc sống của y thật ra chẳng tốt chút nào.

– Đường ở đây tôi không biết rõ lắm, cần đi đường nào thì nói cho tôi biết.

– Ừ!

Nói xong mấy câu đó, cả hai cũng trầm mặc không nói gì, thanh âm khàn khàn của nữ ca sĩ hát về một ca khúc bi thương, Đinh Tông Nho nhỏ giọng:

– Anh diễn rất hay, tôi xem mà cũng mê mẩn, anh đúng là trời sinh ra để làm diễn viên.

Hạ Cực mỉm cười làm cho trái tim y một trận mềm yếu, như trong mắt Hạ Cực, cái gì trong thế gian cũng có thể làm cho hắn cười, mình biết rõ đây là ảo giác, nhưng là Hạ Cực chính là người làm cho người khác khác không thoát được.

– Có thể nghe được em nói như vậy, tâm tình của tôi thật sự tốt, tôi cảm nhận diễn xuất của mình gần đây không có tiến triển, Mân Hồng gần đây công khai chỉ trích tôi hành động như người máy, không giống như là từ nội tâm của mình chảy ra ngoài.

Cô ta như thế nào có thể phê bình hắn?

– Không, anh diễn rất hay, anh không chỉ có ngoại hình xuất sắc mà diễn xuất cũng rất có hồn, anh cũng nhận không ít giải thưởng trong ngoài nước, cô ta căn bản không nên phê bình anh như vậy, hay cô ta cho rằng những nhà phê bình trong nước, ngoài nước đều bị mù cả sao?

Y tức giận trả lời, tay bởi vì kích động mà nắm lại, bộ dạng chính là bảo vệ Hạ Cực mà muốn tìm Mân Hồng liều mạng, vừa nói hết những lời này, y liền đỏ mặt, cái vòng lẩn quẩn này chính là y cũng không thể hiểu hết, chính là y cũng không nên nói hàm hồ như vậy.

– Xin lỗi, tôi cái gì cũng đều không hiểu, tôi chỉ vốn là cảm thấy… cảm thấy cô ta không nên phê bình anh như vậy.

Hạ Cực trên mặt lộ ra sự thoải mái tươi cười, hơn nữa lộ ra lúm đồng tiền hàng thật giá thật

– Em làm cho tôi rất muốn rất  muôn hôn em một cái!

Nghe câu nói đó, Đinh Tông Nho hít thở cũng quên luôn, trong hai giây, không khí mới quay trở lại ***g ngực y, trái tim y tự nói với mình Hạ Cực thường quay phim với đạo diễn người nước ngoài, cái này chỉ là xã giao thông thường, hoàn toàn không giống với điều mình muốn, cũng không phải giống với chuyện mình nghĩ đến.

Chính mình tuyệt đối không được hiểu sai, rồi lại rơi vào trại xái xấu hổ

Xe đừng trước cửa nhà nghèo nàn, Đinh Tông Nho đi xuống, Hạ Cực ngẩng đầu nhìn cười nói:

– Nhà em thật có phong vị cổ xưa.

Đinh Tông Nho sắc mặt mang chút khó chịu, so với khu nhà cao cấp của Hạ Cực nơi này đúng là cũ nát không chịu nổi, nói có phong vị cổ xưa cũng khách sáo lắm rồi, thật ra ý tứ của hắn hẳn là vốn rất rách nát mà.

– Uh, vốn là nhà cũ mà, cảm ơn anh đưa tôi về.

Y từng bước từng bước tiêu sái đi vào nhà, Hạ Cực xuống xe dịu y, giọng nói thật nhỏ, thật ôn nhu

– Tiểu Nho, em nếu có chuyện gì khó khăn, nói cho tôi biết một tiếng là được.

Đinh Tông Nho đột nhiên tức giận, có lẽ là bởi vì không chịu đựng nổi, có lẽ là bởi vì ngôi nhà ấm áp của mình đối với hắn cũng chỉ là ve chai đồng nát

– Tôi không có thiếu tiền, tôi là bởi vì… bởi vì…

Hạ Cực dùng sức nắm lấy cánh tay y, làm cho bước chân của y lảo đảo ngã vào lòng hắn, môi y chạm vào môi hắn, nhiều năm qua y không có chú ý đến cuộc sống của chính mình, vì chiếu cố cuộc sống của Đinh La Hối khiến y hao hết tâm lực, cơ hồ đã quên đi chính mình cũng là một người đàn ông, cũng có nhu cầu sinh lí.

Hạ Cực linh hoạt đưa đầu lưỡi tiến vào trong miệng y, y bị lưỡi hắn dây dưa khơi gợi *** từ nơi sâu kín nhất, bàn tay to của Hạ Cực êm ái vuốt ve phía sau lưng y, y thở không ra hơi, nhưng mà hương vị của người kia tràn ngập quấn quít khiến cho toàn thân y cảm thấy không đúng.

– Đừng, đừng như vậy, tôi…

– Bởi vì em đang tức giận, đừng giận tôi.

Hơi thở nóng bỏng của hắn dừng lại trên khóe môi y, Đinh Tông Nho muốn đẩy hắn ra, nhưng mà quần áo của hắn cọ qua đầu nhũ của mình, tư vị vừa đau vừa khoái cảm này làm cho thân thể y mềm nhũn, càng huống hắn lại dùng giọng nói vừa ôn nhu lại mang theo ý làm nũng.

– Tốt nhất đêm nay chúng ta ôn lại chút chuyện cũ đi.

– Không, không được, tôi… không được.

Y như thế nào vì người tình cũ đã lâu không gặp vừa thấy mặt lại thì kéo nhau lên giường, Hạ Cực hôn lên vành tài mẫn cảm của y, khẽ cắn vào lỗ tai y, âm thanh trầm thấp tràn đầy ***

– Em chẳng lẽ quên trước kia mình có bao nhiêu vui sướng sao?

Lời nói câu dẫn này làm cho thân thể Đinh Tông Nho thoáng cái lửa nóng dâng tràn, với tính cách vừa nhiệt tình lại táo bạo của Hạ Cực, khi hắn trên giường hôn qua khắp thân thể của mình, chỉ cần hắn hôn môi thôi cũng có thể làm cho y đến cao trào.

Bí huyệt phía sau rất lâu không có người chạm qua chỉ vì nhớ lại mà co rút lại, y tay chân mệt mỏi, cũng không biết chính mình đã trả lời cái gì, chỉ biết là bản thân cùng Hạ Cực lên lại xe, cùng hắn đi đến một Motel không biết tên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
cô vợ thay thế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cự Tinh Tri Ngã Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook