Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 79

Minh Nguyệt Thính Phong

11/08/2016

Chuyện phát triển ngoài dự liệu của Trần Nhược Vũ

Mạnh Cổ thuận lợi vượt qua kiểm tra, nhưng buổi tối lúc anh về khách sạn còn cô về nhà, phiền phức của cô tới rồi. Mẹ Trần hình như đã tỉnh táo lại, chộp lấy con gái mình ở trong nhà tỉ mỉ thẩm vấn.

Làm sao quen nhau, chung đụng thế nào, đối với cô có tốt không, tình tình có chỗ nào hư không, phương diện tiền bạc thật là cho cô quản hết sao, tốn tiền hắn có khó chịu không, gia đình như thế nào, cha mẹ hắn đối với cô ra sao, sau nay có ở chung với cha mẹ chồng không, tiền lương của hắn một tháng bao nhiêu, tiềm năng thăng chức thế nào, hai người bọn họ có phải tới bước kia rồi hay không, cô có bị thua thiệt gì không, ngừa thai thế nào, tính toán muốn có bao nhiêu con…

Trần Nhược Vũ bị hỏi đến chướng não, có một số việc cô chưa từng nghĩ qua, cũng đã bị mẹ Trần thẳng thắn giao phó công việc rồi

Vẫn hỏi ** đến 12h, cô thật sự không chịu nổi, thật vất vả xin vào trong phòng, kết quả là cô hai còn chưa ngủ, lại muốn đem những vấn đề đó hỏi lại lần nữa. Trần Nhược Vũ nằm trên sàn, chịu đựng mà giả bộ ngủ, mẹ Trần lại chạy tới, hóa ra là nghĩ ra chút vấn đề muốn hỏi tiếp

Trần Nhược Vũ không có biện pháp, lấy cớ đi nhà vệ sinh, hướng Mạnh Cổ cầu xin khích lệ

“Tại sao anh ở đây lại không hỏi, đợi anh đi rồi mới hỏi chứ?” Làm cô buồn ngủ đến muốn khóc

“Em đúng là vô dụng mà” Mạnh Cổ phỉ nhổ cô: “Em nghiêm túc nói với họ là em mệt, có gì ngày mai nói, hiện tại không cần hỏi em. Sau đó không cần để ý đến họ, ngủ đi”

“Được” Trần Nhược Vũ nhận chỉ thị, đi về phòng

Kết quả là, mẹ Trần với cô hai ở trong phòng chờ cô. Trần Nhược Vũ giả bộ không có chuyện gì chui vào chăn nằm, nói với hai người có chuyện gì ngày mai rồi nói, bà ngoại đã ngủ rồi, đừng quấy rầy bà thức đêm không tốt, mọi người cũng mau đi ngủ đi

Kết quả còn chưa nói dứt lời, mẹ Trần đã chỉ lên ót cô, cô hai cũng vậy hoàn toàn không nghe lời cô nói, hai người lại hàn huyên, thảo luận cuộc sống ở thành phố A, còn vấn đề kết hôn, bàn tiệc là hai bên cùng làm hay là sao, còn nói tiền mừng phải bao nhiêu mới thích hợp, không biết ở thành phố A còn phong tục gì!!!

Cô hai hỏi Trần Nhược Vũ cha mẹ Mạnh Cổ như thế nào, đối với mấy chuyện này nghĩ thế nào, lại nói với mẹ Trần rằng anh là con trai độc nhất, gia đình lại có điều kiện, sợ là rất kiêu ngạo, không giao thiệp tốt. Nhưng tiền mừng không thể đi ít được, thật vất vả gả con gái đi, không thể uổng công nuôi lớn như vậy

Mẹ Trần cũng có chút lo lắng, nếu là môn đăng hộ đối thì dễ rồi, chỉ sợ đối phương bên kia xem thường nhà họ chỉ là nhà nhỏ. Vì vậy kéo Trần Nhược Vũ lại hỏi chút chuyện của Mạnh Cổ.

Trần Nhược Vũ nằm trên sàn nghĩ nhanh chóng đào cái hố chui vào giấc ngủ, họ nói toàn những thứ mà cô không hứng thú , cũng không hiểu nữa, còn chưa tới bước đó, cô căn bản là không quan tâm

Trần Nhược Vũ híp mắt nói buồn ngủ quá, nhưng mẹ Trần với cô hai đã hàn huyên cao hứng lắm rồi, không để ý cô. Lúc này, điện thoại Trần Nhược Vũ vang lên, là Mạnh Cổ gọi tới.

“Có phải là không dùng được không?” Mạnh Cổ hỏi

“Ừ” Trần Nhược Vũ cảm thấy uất ức, liền mếu máo.

“Cũng biết là em vô dụng mà”

“Anh thật ác độc mà” Cô làm sao lại như vậy?

“Em bây giờ ra ngoài nói với họ, nếu họ còn nói chuyện phiếm, thì nói anh muốn đi ăn khuya, anh sẽ mời họ đi chỗ khác,để em đi ngủ”

“Ý hay!!”

“Ý hay cái gì, bây giờ liền nói, cũng đừng cúp điện thoại”

Vì vậy Tiểu Vũ hướng về phía hai vị trưởng bối vẫn đang nhìn cô chằm chằm: “Là Mạnh Cổ gọi, anh ấy nói mẹ với cô hai còn muốn hỏi cái gì, anh ấy cùng mọi người đi ăn khuya, sẽ giải đáp thắc mắc, để cho con ngủ”



“À?” Mẹ Trần cùng cô hai lập tức cười tươi.

“Cái đứa bé này, con nói nó những thứ này làm gì? Đã trễ như vậy rồi,còn ăn khuya gì, để nó nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì mai lại nói”

Trần Nhược Vũ liền nói vào điện thoại: “Mẹ em nói, để anh nghỉ ngơi đi, không ăn khuya”

“Nói với mẹ, ngủ ngon, ngủ đi”

“Uh” Trần Nhược Vũ đưa tay ra bày tỏ động tác: “Mẹ, Mạnh Cổ nói ngủ ngon rồi, đi ngủ thôi”

Mẹ Trần còn nói điều gì đó, nhưng nhìn con gái vẫn đang cầm điện thoại, hiển nhiên con rể tương lai vẫn còn đang ở đầu điện thoại bên kia giám thị, bà nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, thầm mắng mấy câu rồi đi về phòng

Cô hai tự nhiên cũng không hát xướng nữa, ** ngủ, Trần Nhược Vũ thay đổi giọng, nói với Mạnh Cổ: “Tốt lắm, giải tán, ngủ đi, ngủ ngon”

Cúp điện thoại, vùi đầu trong chăn nhắm mắt ngủ, chợt cửa phòng lại mở ra, mẹ Trần nhanh như con mèo đi vào, ngồi chồm hổm bên chăn Trần Nhược Vũ hỏi nhỏ: “Con gái a, mẹ nghĩ, Mạnh Cổ mặc dù tốt, nhưng nhà nó tốt hơn nhà ta nhiều, nó đối xử với con thế nào? Mẹ có lúc nói chuyện không tốt, nhưng vẫn là vì con, nếu mà gia đình nó đối với con không tốt, con nhớ nói với mẹ, Nhiều tiền cũng không phải cái gì quý, phải tốt với con mới được”

Tâm Trần Nhược Vũ động, hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa nhịn không được mà mở mắt ra ôm lấy mẹ, nhưng nghĩ đến hậu quả của việc nhúc nhích là bị nắm lấy tán gẫu về nhà Mạnh Cổ, cô lại giả vở ngủ

Mẹ Trần đợi một hồi thấy con gái đúng là ngủ rồi lại lẩm bẩm nói ngày mai lại nói rồi đi

Một hồi lâu, Trần Nhược Vũ mở mắt ra, nhắn cho Mạnh Cổ một tin: “Mẹ em hỏi nhà anh có phải tốt với em không, bà nói nhiều tiền cũng không có cái gì tốt. Cho nên anh phải đối xử tốt với em, em có mẹ là chỗ dựa”

Chỉ một lát, Mạnh Cổ nhắn tin lại hỏi: “Xin chuyển lại với mẹ vợ, con gái bà mất tâm lại mất thân, hối hận cũng không còn kịp nữa rồi”

Trần Nhược Vũ mếu máo nhìn chằm chằm tin nhắn này, thật lâu mới tắt điện thoại :”Phi”. Xong rồi, hài lòng, lại vui vẻ ngủ tiếp

Mạnh Cổ ở thành phố C ngây ngô đến mùng sáu. Trừ việc chịu đựng trên dưới họ Tần hỏi thăm cùng quan tâm, còn dẫn cha mẹ Trần với em trai Trần Nhược Vũ đi dạo phố mua đồ, đương nhiên là con rể tương lai lấy lòng mọi người.

Lúc này Trần Nhược Vũ biểu hiện ra quyền sở hữu với ví tiền của Phách Vương Long tiên sinh, cái đó đắt, cái kia không thực dụng, cái này lãng phí, cái đó có rồi, cuối cùng Trần gia ba người thêm Phách Vương Long, tổng cộng là bốn đôi mắt nhìn cô chằm chằm, cô lại còn tương đối có nguyên tắc kiên trì quan điểm cùng lập trường của mình.

Làm cho cha trần lắc đầu, Trần đệ ghét bỏ chị mình chọc sắc khinh em trai, mẹ Trần gọi thẳng con gái là ăn cây táo rào cây sung. Vì điều chỉnh mâu thuẫn gia đình, Mạnh Cổ không thể không ra mặt tạm thời thu hồi tài quyền, Trần gia ba người lại lập tức không làm khó, ngượng ngùng mua. Trần Nhược Vũ lặng lẽ vụng trộm hướng Mạnh Cổ thanh minh, cô đối với kết quả này rất hài lòng

Đi dạo hai ngày, kết quả là cả nhà chấp nhận Mạnh Cổ, cũng có quan hệ lớn đến ví tiền của anh, Trần Nhược Vũ cũng đã nhanh chóng phát triển theo hướng phụ nữ cường thế. Mạnh Cổ cũng âm thầm nói với Trần Nhược Vũ, anh vì cô đã chuẩn bị tốt đối mặt với hai vị đại nhân ở nhà rồi

Trần Nhược Vũ không để ý, cô cảm thấy anh đang nói giỡn

Sáng mùng sáu hôm đó, ánh nắng chiếu sang rực rỡ, khí trời rất mát mẻ, Mạnh Cổ cùng Trần gia tạm biệt, mang theo Trần Nhược Vũ về thành phố A

Trần Nhược Vũ bởi vì quan hệ với mẹ đột nhiên tăng mạnh, làm như trở lại lúc còn nhỏ, tâm tình cô rất tốt, ở trên đường về một hồi tìm bài “Tôi muốn đi tìm Trần Nhược Vũ” ra ca, vừa viết mấy thứ vào quyển sổ nhỏ của mình

“Em lại viết cái gì vậy?” Mạnh Cổ lái xe, thấy cô viết sổ, liền hỏi

“Nhớ mấy việc ngốc anh làm”

“Phiền toái của anh qua rồi, việc ngốc thì nhớ người đã làm, có điều quyển sổ này đủ viết sao? Anh giúp em mua quyển lớn”



“Hừ” Trần Nhược Vũ nhăn mũi

“Anh xong rồi, chuyện qua rồi em còn nhớ sao?” Mạnh Cổ lại hỏi

“Không cần nhớ, anh đã làm qua chuyện gì em đều không quên”

“Là chuyện gì?’

“Chính là để ý em, rồi theo đuổi em chứ sao. Anh tìm vợ là người thông minh, có trình độ, thể hiện đầy đủ ”

Mạnh Cổ cười cười, gật đầu một cái, càng nghĩ càng buồn cười, liền cười lớn.

“Này, chuyện có gì đáng cười?”

“Không có gì”

“Không có gì là sao?”

“Chính là anh đối với em rất có lòng tin”

Mạnh Cổ nói những lời này khiến Trần Nhược Vũ không hiểu, sau đó cô lại ngủ thiếp đi trên xe, đợi đến lúc cô tỉnh lại, mới hiểu được lời Mạnh Cổ nói.

Bởi vì anh mang cô tới một nhà hàng, lúc dẫn cô lên lầu nói cho cô biết, cha mẹ anh đang đợi cô

Cái gì?

Trần Nhược Vũ mặt biến sắc.

Tại sao phải đột nhiên tập kích như vậy ?

“Em còn chưa chuẩn bị xong!” Xong rồi, xong rồi, chứng sợ người lớn trong nháy mắt đã phát tác rồi

Cô kéo tay Mạnh Cổ, hỏi anh: “Nhìn thấy họ thì phải nói gì đây?”

“Tùy tiện thôi”

“Nói không ra lời thì sao?”

“Vậy thì ăn cơm”

“Nếu có vấn đề hỏi em thì sao?”

“Tùy tiện đáp”

“Nếu đưa chi phiếu cho em thì sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook