Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 21

mễ nháo nháo

15/05/2021

Thời tiết càng ngày càng lạnh, cuối kỳ càng ngày càng tới gần, mấy ngày nay tỉ lệ đi học so với đi làm trong thời gian trước cao hơn nhiều, tất cả mọi người đều trông cậy vào việc lão sư có thể nói vài câu trọng tâm, điều này làm cho năm mới có thể tốt hơn một chút.

Lượng người trong thư viện vào dịp cuối kỳ đạt tới đỉnh điểm, thường tôi sẽ không tham gia dòng người náo nhiệt này, trong mắt tôi, ký túc xá mới là nơi tồn tại thoải mái nhất, không có tiết tôi có thể ngay cả đồ ngủ cũng không thay, bọc chăn làm ổ cả ngày, như thường lệ vẫn có thể ôn bài.

Cho nên buổi tối Ngư Ngư trở về,nhìn thấy chính là cảnh tôi chôn trong chăn, chỉ để lộ hai mắt, hướng về phía máy tính xem phim.

Cậu ấy 'Bụp' một tiếng mở đèn, để thích ứng với cường độ ánh sáng, tôi hoàn toàn chui vào trong chăn, nghe cậu ấy gọi tên mình mới để đầu chòi ra.

"Hoa khôi học tỷ, đây là học đệ học muội hiếu kính chị."

Nói xong, cậu ấy ném mấy cái túi lên, tôi nhìn nhìn, tất cả đều là táo, lúc này tôi mới tỉnh, hôm nay là đêm bình an.

Tôi cúi đầu nhìn, Ngư Ngư cũng cầm vái thứ chắc là tâm ý của sinh viên mới, tiện thể cho người già tổ trống như tôi một ít, nhưng có người nhớ trong lòng cũng vui hơn nhiều. Tôi nhìn quả táo bên cạnh hình như còn có tờ giấy, tiện tay tháo ra cầm lên.

Đều là vài lời chúc, mặc dù mùa đông không lạnh đến nổi giá rét nhưng tôi cũng cảm thấy ấm áp rất nhiều, hiệu quả dẫn tới nhất thời cảm thấy học sinh mới thật đáng yêu.

Mấy ngày nay không ra ngoài mua hoa quả.

"Ngày nào cũng ở ký túc xá, không sợ mốc meo à?"

Tôi vui vẻ đem đồ thu dọn, "Không sợ." nhìn thời gian, tôi hỏi: "Bây giờ còn sớm, không đi hẹn hò sao?"

Ngư Ngư bật cười, thay cái áo khoác khác:

"Về thay đồ mà thôi, đi ngay bây giờ, hắn không cho mình mặc đồ này, xấu muốn chết."

Nụ cười của cậu ấy rõ ràng rất bình thản, giọng rõ ràng là oán giận như thường, tôi lại nếm được mùi thức ăn cho cẩu.

Độc thân cẩu đều phải trả giá! Sau này ngày lễ đặc biệt, xin đừng nói chuyện phiếm với kẻ đã có người yêu.

Ngư Ngư trước khi ra cửa, gõ gõ giường tôi, nói:

"Đêm nay bên ngoài hình như rất náo nhiệt, cậu có muốn ra ngoài xem chút không?"

Thực ra lúc đầu không cảm thấy gì, vậy mà cậu ấy trở về quấy nhiễu tôi, lại không hề chịu trách nhiệm liền rời đi, để mình tôi mơ hồ cảm thấy cô độc.

Cô độc cái thứ cảm giác này quả là thần kì, một ngày có cái ý nghĩ này, mùi vị bi thương sẽ không ngừng không ngừng lan tràn ra, ngay cả đầu ngón chân cũng đang cười nhạo mình, nó có bạn còn chính mình không có.

Cho nên tôi cũng không biết tôi thế nào, tự nhiên cầm điện thoại lên gọi điện cho Hà Trừng, sau đó nửa tiếng, đứng trước mặt em ấy.

Có lẽ đã lâu rồi không gặp em ấy, làm tôi có ảo giác tóc em ấy dài rồi, còn chưa kịp cảm thán đối với phát hiện nhỏ bé này, Hà Trừng đã đưa tay đưa cho tôi cái hộp.

Lập phương, chắc hẳn bên trong đựng quả táo, tôi nói tiếng cảm ơn rồi ném nó vào trong balo, cũng đem cái hộp đã chuẫn bị tốt đem ra.

Lúc này chúng tôi đứng dưới cây đại thụ cách cổng trường không xa, lúc gọi điện Hà Trừng nói với tôi em ấy trên đường chuẩn bị về gần đến nơi, chỉ không nghĩ tới, em ấy lại một mình.

Cây đại thụ lúc này tỏa ra màu xanh biếc của đèn, cho tới bây giờ tôi không cảm thấy ánh sáng của đèn này sẽ tốt như vậy, mới vừa rồi nghĩ cây đại thụ này sẽ phát ra ánh sáng cho nên đứng dưới nhưng bây giờ xem ra... cảnh sắc còn rất tuyệt.

Có lẽ là đêm Giáng sinh mang theo tâm tình của người ta cũng thích tán dương nổi dậy.

Quả táo tặng cho Hà Trừng là quả táo mới vừa rồi tôi nhận được, hộp cũng là cái nhìn thuận mắt nhất, ra ngoài vội vàng không kịp chuẩn bị, bây giờ nghĩ lại có chút xấu hổ.

Cũng may tâm ý của tôi không chỉ dừng lại ở chừng này, mắt thấy em ấy sắp bỏ vào trong balo, đã bị tôi cản lại, tôi chỉ vào cái hộp trên tay em ấy nói:

"Mở ra xem đi."

Em ấy dừng lại, nghe lời mở ra, từ bên trong lấy ra một chú chuột hamter bằng len.

"Nhớ lần trước muốn tặng em nhưng cái này khó quá, làm rất lâu, lỗ tai và chân đã cố gắng lắm, hạt dưa trên tay của nó..."

Em ấy chợt móc chìa khóa vào, đặt giữa chúng tôi, ngắt lời tôi:

"Em nghĩ chị đã quên."

Tôi cười ha ha:

"Sao có thể quên."

Bởi vì tôi tay chân vụng về nên làm ra chú chuột này thực sự không hoàn mỹ chút nào, tuy là nhìn chung tàm tàm nhưng thực ra ở phương diện chi tiết cự kỳ khiếm khuyết, tôi còn muốn tiếp tục giải thích, cũng vì những khuyết điểm này tìm một lý do thích hợp nhưng nhìn dáng vẻ vui vẻ của Hà Trừng, lại ngại nói ra.

Nhìn thấy em ấy thực sự rất thích, chắc là thích động vật nhỏ, huống chi hamter đáng yêu như vậy.

Nữ thần gì gì đó, không phải đều thích động vật nhỏ sao, nữ thần và động vật nhỏ thực sự rất đáng yêu. Đương nhiên, đây cũng là kết quả thảo luận của tôi và Ngư Ngư, hiểu được nguyên nhân chúng tôi không thể là nữ thần.

Tôi thấy em ấy đem hamter đặt vào trong hộp, rồi bỏ vào balo, tôi hỏi:

"Bây giờ đi đâu? Về sao?"

Nói xong tôi dừng lại.

Rốt cuộc trở về có quá buồn cười không, cái đêm đông giá rét này, tôi khổ cực thay đồ ra ngoài chỉ vì để em ấy tặng táo?

Chuyện này ở cửa phòng cũng làm được.



Cho nên Chu Tiểu Dĩ, rốt cuộc mấy người vì sao ra đây? Cuộc sống của mấy người có thể muôn màu muôn vẻ hơn chút không...

Cũng may Hà Trừng là người không làm tôi thất vọng, dưới ánh mắt mong chờ không gì sánh nổi của tôi, em ấy vui vẻ nhìn tôi, nói:

"Muốn ra ngoài chơi?"

"Muốn muốn muốn!"

Tôi dường như không hề suy nghĩ.

Tôi nghĩ mình sai rồi, tôi cho rằng làm ổ trong ký túc xá thì ra cũng không phải bởi vì thích mà bởi vì không ai làm bạn cùng ra ngoài. Ý nghĩ này thực sự cực kì đau buồn, mùa đông lớn tại sao khiến người ta phiền muộn chứ.

Tôi không biết Hà Trừng làm sao biết trung tâm thành phố có hoạt động nhưng nghĩ lại, khả năng tôi kiến thức nông cạn hơn rất nhiều, cho nên sẽ không đi tính toán những thứ này.

Trung tâm mua sắm lớn hôm nay giảm giá lớn, đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nơi này có khu vực hoạt động giải trí.

Chúng tôi tùy ý đi dạo một vòng, tìm một tiệm bánh ngọt an tĩnh đối diện ngồi xuống, tôi nhìn đồng hồ đeo tay, gần mười hai giờ.

Giờ khắc này đồng hồ sinh học hẳn là nói cho tôi biết, tôi buồn ngủ, nhưng tôi rất hưng phấn, rõ ràng không phải lần đầu ở bên ngoài trễ thế này, rõ ràng không phải lần đầu tham gia những chỗ cực kỳ náo nhiệt nhưng chính là vô cùng kích động.

"0 giờ bên ngoài bắn pháo hoa, mỗi năm họ đều bày những hình dạng khác nhau, có pháo hoa có lửa, ánh sáng với các loại màu sắc." Hà Trừng vừa nói vừa chỉ khoảng đất trống bên dưới cửa sổ, tôi cúi đầu nhìn, trong ngoài đã bu đầy người.

Tôi Oa một tiếng, quay đầu nhìn Hà Trừng:

"Điều này em cũng biết."

Vậy rốt cuộc tôi là học tỷ hay em ấy là học tỷ.

Hà Trừng không có trả lời tôi, cúi đầu cười cười uống trà.

Tôi cũng theo em ấy uống một ngụm

Tôi chợt nghĩ tới một vấn đề, vì vậy tôi nhìn em ấy:

"Kế hoạch ban đầu hôm nay của em là gì?"

Tôi và em ấy, đêm nay hẳn là vô tình gặp được nhưng vì sao vô tình gặp được lại có thể được an bài tốt như vậy.

Em ấy cười cười:

"Chị có phát hiện không, chị mới gọi điện em liền bắt máy."

Tôi gật đầu:

"Đúng, vì sao?"

Em ấy nhếch miệng, thấp giọng trả lời tôi:

"Bởi vì em đang muốn điện cho chị."

Tôi dừng một chút.

Đang muốn gọi cho tôi.

Cho nên chúng tôi không phải ngẫu nhiên chạm mặt, mà là kế hoạch của em ấy, cho nên mọi thứ không phải em ấy trùng hợp biết, cho nên mọi thứ tối nay... là em ấy ra sức an bày?

Trong lòng có một ý tưởng miêu tả sinh động nhưng mấy giây sau nó bị tôi mạnh mẽ ép xuống, tôi dĩ nhiên sợ, sợ nó là thật, sợ nó là giả.

Tôi không dám nghiên cứu sâu đối với cái vấn đề, cũng may tiếng chuông điểm 0 giờ trùng hợp bắt đầu, chúng tôi song song quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ làm ra hiệu quả ánh sáng hình con thỏ, thật rất khó có thể tưởng tượng, đủ loại pháo hoa hình thỏ bắn lên đang nhảy múa, kèm theo tiếng hò reo của mọi người, cả tiếng nhạc Giáng Sinh, làm cho mặt tôi không tự chủ mỉm cười.

Pháo hoa giằng co thật lâu, tôi cũng không ở yên cũng giằng co hồi lâu, hơi nghiêng đầu không dám nhìn em ấy, không còn cách nào khác là liếc nhìn chút chút, lúc này em ấy đang dùng tay chống đầu, tóc dài tùy ý tản ra.

Trước đây, tôi chỉ cảm thấy dáng vẻ tình cờ hành động tình cờ kia chọc người tôi, mà đêm nay trêu chọc lòng tôi rồi.

Má ơi sao tự nhiên văn nghệ nổi dậy như thế, tôi nhìn pháo hoa dần dần tắt, đoàn người cũng dần tản ra, đưa tay không cầm tách trà, mà bên cạnh là nước lạnh, chợt một hơi uống sạch.

Hà Trừng trước mặt cũng đưa mắt vòng về, sau đó lục lục cái túi bên cạnh, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt tôi.

"Hả?" Tôi tò mò.

Em ấy thu tay về, sờ tách:

"Vừa rồi là đêm bình an, còn cái này là lễ Giáng sinh."

Tôi nuốt nước bọt đồng thời không chú ý vài chi tiết đã phát sinh, phục hồi tinh thần lại dở khóc dở cười nói:

"Sao em lại tặng chị những thứ này."

Bông tai, táo, còn có bút máy chưa nhắc tới, bao tay, hình như còn nữa. Hơn phân nữa đều là em ấy thuận tay đưa. Bất quá, lúc đó vì sao tôi đều nhận chứ? Em ấy đã nói gì đó?

Trời ạ, nghĩ vậy một hồi, sao lại vậy chứ!

Nhưng mà em ấy lại không hề để ý ta, giọng không có vấn đề gì nói:



"Mua cũng mua rồi."

Tôi:...

Tôi yên lặng đem hộp bỏ vào trong balo, bởi vì biến cố này, bóng ma vừa rồi lại đảo qua, chúng tôi câu được câu không trò chuyện, có thể lâu lắm không gặp, tôi phát hiện cuộc sống mà tôi cho là nhạt nhẽo vậy mà có thể bỏ quên nhiều điều mới mẻ vậy.

Chậm rãi kéo dài thời gian rốt cuộc cũng làm cho tôi có chút buồn ngủ, tôi lại một lần nữa ráng nhịn không cho mắt nhắm vì buồn ngủ, Hà Trừng hỏi:

"Trở về?"

Tôi lên tinh thần gật đầu.

Rất nhanh, chúng tôi ra ngoài đón xem trở về trường, nửa đêm ký túc xá vô cùng yên tĩnh, chúng tôi ăn ý không mở đèn, sóng vai nhau đi, bên người chỉ có tiếng quần áo vô tình ma sát.

Tôi vẫn luôn ghét bỏ vì tôi ở lầu 5 lại không có thang máy, hôm nay bất chợt hy vọng ở cao hơn một chút.

Tốc độ dù chậm cuối cùng cũng phải đến đích, đến cửa cầu thang lầu của chúng tôi, tôi chợt ngừng lại.

Hà Trừng một giây sau cũng ngừng lại, quay đầu nhìn tôi:

"Sao vậy?"

Tôi cũng không biết sao tôi làm vậy, có thể gián tiếp vì chân bị chuột rút bất quá chân tôi hiện rất tốt.

Có lẽ đầu óc bị chập!

Dù sao cũng chập cho nên tôi níu kéo, nói:

"Giáng sinh năm sau em vẫn cùng chị trải qua chứ?"

Không có ánh trăng không có cửa sổ không có đèn, không biết mượn ánh sáng nơi nào để tôi nhìn nét mặt mơ hồ của em ấy, chỉ có thể nhìn thấy được đường nét cơ thể của em ấy.

Nói chuyện cũng tốt, không cần để cho tôi đối mặt với em ấy, không để cho tôi cảm thấy xấu hổ.

Tim đập so với câu trả lời của em ấy còn nhanh hơn, tôi không biết vì sao một vấn đề đơn giản như vậy sẽ làm cho tôi khẩn trương.

Rất nhanh, tôi nghe em ấy hỏi ngược lại:

"Năm sau?"

Trong lời của em ấy mang theo tiếu ý, làm cho đầu óc tôi mê muội.

Tôi nghĩ, bây giờ muốn nói tôi ngất, có phải kinh động dì quản lý ký túc xá, hay ảnh hưởng cuối kỳ nếu không giả bộ té xủi.

Thực ra vì không phá hư ý cảnh, tôi không nói, hai chúng tôi mới vừa leo tường vào.

Được rồi, tôi phá hư ý cảnh rồi.

Ái chà, tôi thực sự rất khẩn trương, rốt cuộc tại sao trong cái bầu không khí nhạy cảm này hỏi em ấy vấn đề này.

Tôi nuốt nước bọt, nghe giọng em ấy vẫn giống như cũ:

"Chỉ có năm sau à?"

Những lời này nhất thời làm cho tôi yên tâm, tôi cười cười, ba chân bốn cẳng mà nhảy tới bên cạnh em ấy, tôi dùng giọng điệu vui vẻ bình thường nói: "Mỗi năm!" tôi cười ha ha: "Sau này mỗi năm năm hết tết đến đều cùng em trải qua, có thể chứ!?"

Em ấy nói:

"Được."

Đề tài này không có tiếp tục nhưng bầu không khí mỏng manh nói cho tôi biết em ấy đang nở nụ cười.

Sau khi nói tạm biệt trở về ký túc xá, tôi phát hiện lòng bàn tay ra rất nhiều mồ hôi, quay đầu liếc nhìn Ngư Ngư ngủ trên giường, cậu ấy đen thùi lùi đã ngủ.

Hiện tại nhu cầu cấp bách là dốc bầu tâm sự, dốc hết những thứ trong đầu không ngừng không ngừng tuôn ra, vì vậy tôi cúi người, xốc chăn Ngư Ngư lên, tìm tay cậu ấy nắm chặc.

Mặc kệ cậu ấy có phải đã bị tôi dánh thức hay không, tôi vội vàng nói:

"Mình cảm thấy, hình như mình..."

Cậu ấy còn rất buồn ngủ Ừm một tiếng, dường như mở mắt nhìn tôi.

Tôi thở dài, không tiếp tục nói nữa, đặt tay cậu ấy đàng hoàng, đắp kín chăn, đứng dậy.

Tôi.. không... sao...

Thực sự.

- ---------------------------

Ps. Tui về quê edit xong trong laptop nhưng không có internet để đăng. Cũng may chương này bữa edit rồi để ẩn trên wattpad. Còn 2 chương thím Bạo đã edit xong nhưng không post được!

Cuối tuần vui vẻ!^^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook