Cuộc Hôn Nhân Ngọt Ngào

Chương 18: THĂM BAN

Vô Ảnh Hữu Tung

28/08/2020

Qua một lúc sau, Giang Nhiễm thử thăm dò: “Hình như anh… vẫn chưa ổn thì phải…”

Giọng người đàn ông ấm ách trầm thấp: “Đừng nói nữa.”

Giang Nhiễm: “…..”

Cô lầm bầm làu bàu, thấp giọng thì thầm: “Là ai nói đàn ông là động vật không quản được nửa thân dưới chứ? Rõ ràng có người tích tinh như mạng.”

Tiêu Mộ Viễn: “…..”

Ánh mắt anh nặng nề, duỗi tay tóm lấy cô.

“Này, anh định làm gì đó…” Giang Nhiễm không còn trấn định nữa, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu phát run.

“Làm gì à?” Anh cắn vành tai cô, cười xấu xa: “Em hy vọng tôi sẽ làm gì?”

“Không phải… không có… Anh buông ra trước đã…” Giang Nhiễm nói năng lộn xộn. Cô chẳng qua chỉ mạnh miệng thôi chứ không có chút kinh nghiệm thực tiễn nào cả. Bỗng nhiên bị hơi thở nam tính bao bọc, còn bị bàn tay anh khống chế, hô hấp liền khó khăn, có chút choáng váng.

“Cho em một cơ hội nữa.” Anh cất giọng khàn khàn, “Em cầu xin tôi, tôi sẽ buông em ra ngay.”

“Tôi…” Giang Nhiễm bị một cảm giác hoảng loạn vô thức quật ngã, mềm giọng xin tha, “Cầu xin anh mà… Thôi được rồi, xem như anh ổn rồi đi.”

Tiêu Mộ Viễn hung hăng chỉnh cô một chút, hài lòng nhìn cô phát run mới buông tay ra.

Cuối cùng cũng có cảm giác hoà nhau. Người phụ nữ này, thực chất chỉ là một con hổ giấy thôi.

Anh đứng dậy xuống giường vào phòng tắm.

Còn Giang Nhiễm xụi lơ trên giường, đổ một lớp mồ hôi mỏng, đầu óc trống rỗng.

Cô nghiêng người, đầu vùi vào gối, không nhịn được nắm chặt ga giường.

Tức quá… rõ ràng rất muốn mà… còn sợ cái gì chứ…

Nhưng trong nháy mắt đó, bản năng tự bảo vệ mình nổi lên khiến cô khẩn trương đến mức không kiểm soát được mình.

… Anh ta quá xấu xa mà! Còn cố ý trêu chọc cô!

Giang Nhiễm tức giận, bất bình nghĩ nhất định phải báo thù.

Nghĩ vậy, ánh mắt hướng về phía phòng tắm, người đàn ông ấy còn chưa ra.

Anh muốn ngủ luôn trong phòng tắm à?

Kích động qua đi, Giang Nhiễm liền thấy buồn chán, không bao lâu sau liền ngủ mất.

Sau khi Tiêu Mộ Viễn giải quyết vấn đề xong, vì muốn tiêu hao hết tinh lực nên lại hít đất thêm một trăm cái.

Anh tra tấn mình xong xuôi mới tắm lại lần nữa.

Rốt cuộc, quay tới quay lui trong phòng tắm một lúc lâu, lúc ra ngoài thì thấy Giang Nhiễm đã ngủ rồi.

Anh nằm xuống cạnh cô, ôm lấy cô rồi ngủ một cách yên ổn.

Khoảnh khắc ôm cô đi vào giấc ngủ, anh mơ màng nghĩ, mặc kệ ban ngày ầm ĩ như thế nào, chỉ cần buổi tối có thể khiến anh ngủ ngon thì đều có thể nhẫn nhịn hết.

Giờ khắc được ngủ một cách yên bình như thế này, đối với một người mất ngủ trường kỳ mà nói là quý giá cỡ nào.

Bệnh viện tư, trong phòng bệnh.

Diệp Thiến ngồi trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, đang truyền dịch.

Đôi mắt cô ta vì khóc mà sưng lên, giống như hai hột hạch đào, đi đôi với khuôn mặt gầy gò trắng bệch, thoạt nhìn hết sức thê thảm đáng sợ.

Trần Trí Quân ngồi bên cạnh, quở trách: “Em nói xem em gây sự với ai mà chẳng được, cứ một hai phải là cô con dâu của Tiêu gia chứ…”

“Em làm sao mà biết được, anh là cậu họ của anh ấy mà còn không biết, bây giờ lại đến trách em?” Vừa nói, nước mắt lại rơi xuống, “Vì anh, em đã phải trả nửa cái mạng rồi…”

“Ai biết lại khéo như vậy chứ.” Bàn tay Trần Trí Quân vỗ sau lưng cô ta, thở dài một hơi, “Trước đó cũng chẳng ai coi trọng chuyện này, chỉ biết đó là một người bình thường. Mẹ nó, quả nhiên cũng đủ bình thường!”

“Đúng vậy, ngay cả em cũng không bằng.” Diệp Thiến nói, trong mắt loé lên hận ý cùng ghen ghét: “Rốt cuộc cô ta làm sao gả vào Tiêu gia?”

“Là đời các ông đính ước cho đời cháu. Mà mấy loại chuyện này cũng chẳng là gì.” Trần Trí Quân rút một điếu thuốc trong hộp ra, bật lửa, hút một ngụm, dựa vào bên cửa sổ, nhìn Diệp Thiến, cười khẩy: “Em một lòng một dạ dùng hắn lăng xê bản thân mình nên em cho rằng chỉ mình em được gặp hắn thôi hả?”

Diệp Thiến cho rằng hắn đang ngầm bất mãn liền dỗi: “Chuyện này không phải còn có sự đồng ý của anh sao… Anh ấy nắm quyền thế lớn, nếu cứ bám chặt lấy để lăng xê thì có thể khiến anh ấy trở thành bàn đạp của em mà.”

Trần Trí Quân xua tay: “Tôi nói cho em biết, nhóm thiên kim, công chúa trong giới thượng lưu này mơ tưởng hắn có thể xếp thành vài vòng lớn đấy.”

“…” Diệp Thiến không lên tiếng.

Chuyện này không khó lý giải, một người đàn ông anh tuấn lại có thực lực hùng hầu, đã vậy còn trẻ tuổi, ai mà không mê chứ.

Trần Trí Quân nói tiếp: “Hắn chỉ cần vẫy tay một cái là có thể tìm được một người phụ nữ có bối cảnh, có tài nguyên đẳng cấp để kết hôn. Bởi vậy em họ tôi mới sợ chuyện này xảy ra. Hiện tại nội bộ Tiêu gia đấu với nhau kịch liệt, em ấy làm sao dám để hắn như hổ thêm cánh chứ. Vì vậy để ngừa hậu hoạn liền lôi vụ đính ước kia ra, xem như thuận lý thành chương mà tiến hành.”

Diệp Thiến trợn to mắt: “Vậy nên Giang Nhiễm có thể gả cho Tiêu Mộ Viễn là bởi vì cô ta đủ bình thường?”

Trần Trí Quân gật đầu: “Cha cô ta chỉ là chủ một xí nghiệp nhỏ, lúc trụ không nổi liền dựa vào sự giúp đỡ của Tiêu gia nên chẳng qua chỉ là phế vật thôi. Còn Giang Nhiễm này, học mấy cái nghệ thuật điện ảnh, ngoài đốt tiền ra thì làm được cái gì. Nói trắng ra cả nhà bọn họ chính là cục nợ của Tiêu Mộ Viễn đấy.”

Diệp Thiến ngẫm nghĩ, hỏi: “Nếu về sau Tiêu Mộ Viễn ly hôn thì sao? Ly hôn rồi anh ấy vẫn có vô số sự lựa chọn mà.”

Trần Trí Quân cười: “Ít nhất khi ông cụ còn sống thì sẽ không có khả năng ly hôn đâu. Trong thời gian mấy năm này cũng đủ để bồi dưỡng tốt Tiêu Mộc Thành, để có thể sánh ngang với hắn.”

Diệp Thiến gật đầu: “Vậy nghĩa là… địa vị Thái tử gia của Tiêu Mộ Viễn khó mà giữ được?”

Trần Trí Quân đi tới trước mặt cô ta, nựng mặt: “Cho nên em cố chịu đựng một chút đi. Đợi đến lúc Tiêu Mộ Viễn chơi xong tôi sẽ hung hăng xả giận giúp em.”

Diệp Thiến hừ cười một tiếng: “Anh đừng có gạt em đó. Em chỉ muốn trả thù con tiện nhân Giang Nhiễm kia thôi.”

“Có thể chứ, em muốn thế nào cũng được.” Lời vừa chuyển lại nói tiếp: “Nhưng trước mắt, em xin lỗi Giang Nhiễm cho tốt đi, tạo quan hệ với cô ta.”

Diệp Thiến nhíu mày, vẻ mặt không vui.

Trần Trí Quân: “Nếu cô ta thổi gió bên tai Tiêu Mộ Viễn thì tôi cũng không bảo vệ được em.”

Suy nghĩ Diệp Thiến chợt loé, hỏi: “Anh có thể sắp xếp một cơ hội tiếp cận Tiêu Mộ Viễn giúp em không?”

Trần Trí Quân nhìn vào mắt cô ta: “Em lại có chủ ý gì nữa?”



Diệp Thiến cười nói: “So với việc lấy lòng cô ta, còn không bằng lấy lòng Tiêu Mộ Viễn. Anh cho em một cơ hội để em ngủ với chồng cô ta, vừa trả thù cô ta vừa tiếp cận được Tiêu Mộ Viễn, không phải một công đôi việc sao?”

Trần Trí Quân lộ ra nụ cười cáo già nhìn cô ta.

Diệp Thiến sợ hắn nghi ngờ, vội nói: “Anh yên tâm, em vẫn là người của anh. Lòng em còn ở chỗ anh mà, nếu có tin tức gì sẽ nói với anh trước tiên.”

Trần Trí Quân cười: “Tôi chỉ sợ em làm không được. Em cho rằng tôi chưa từng nghĩ tới mỹ nhân kế à?”

“Không thử thì làm sao biết.” Diệp Thiến đối với vẻ đẹp và dáng người của mình vẫn luôn có niềm tin.

Dĩ nhiên, cô ta càng tin chắc là quạ trong thiên hạ này đều đen như nhau, không có người đàn ông nào lại không chơi đàn bà. Cho tới nay, cô ta chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.

Trần Trí Quân phun ra một ngụm khói, véo mặt cô ta: “Nếu em có thể quyến rũ được hắn, tôi sẽ gọi em một tiếng cô nãi nãi ngay.”

Trải qua bữa Hồng Môn yến này, Trương Chương lại có một nhận thức mới về Giang Nhiễm, cũng nâng cô lên vị trí lão đại siêu cấp.

Ở đoàn phim, chuyện gì cũng xin chỉ thị của cô.

Khi được xin chỉ thị một lần nữa, Giang Nhiễm đỡ trán: “Anh xem mà làm đi, mấy việc nhỏ này em không quản được nhiều như vậy.”

Trương Chương thông suốt, vỗ đầu nói: “Đúng đúng đúng, bắn tên thì phải trúng đích, không thể việc gì cũng làm phiền lão đại được.”

Giang Nhiễm liếc anh một cái.

Anh ta liền cười lớn: “Đạo Nhi, đây là lần đầu tiên anh ôm đùi đó, nên kỹ thuật còn chưa được thuần thục, nên thông cảm chút nha.”

Giang Nhiễm cười mắng: “Biến! Anh còn muốn hợp tác hay không?”

“Có chứ! Đừng nói là vẫn hợp tác, dù quỳ để hợp tác cũng được!”

“…..”

Giang Nhiễm ngẫm nghĩ, sau đó kéo anh đến chỗ không người, nhấn mạnh: “Anh đừng truyền chuyện nhà em ra đấy.”

“Đạo Nhi, anh không nói ra đâu, nhưng mà mọi người đều đang thảo luận về người bạn trai thần bí của em đấy.” Trương Chương nói, hận sắc không thành thép, thở dài một hơi: “Bọn họ cũng tưởng tượng nhiều quá rồi, nói tới nói lui nào là cao phú soái, nào là du học nước ngoài, nào là phú nhị đại, còn nói cái gì mà có liên quan với Đông Ảnh… Đúng là không có kiến thức gì cả.”

“Anh biết vậy là được rồi, đừng nhào vô bát quái cùng nữa.”

“Hiểu rồi, nhân vật lớn thì phải khiêm tốn.” Trương Chương nở một nụ cười hàm ý em yên tâm, anh rất hiểu chuyện với cô.

Giang Nhiễm thật sự có ý khiêm tốn, việc công ra việc công, việc tư ra việc tư. Trừ khi gặp phải chuyện nan giải mới không còn biện pháp nào. Bằng không cô cũng không muốn dùng thân phận thiếu phu nhân Tiêu gia để người ta nhìn mình với con mắt khác. Như vậy không cần thiết.

Bất luận là trước hay sau khi kết hôn thì ở phim trường cô chỉ có một thân phận, đó là đạo diễn.

Nhưng mà, hiện thực không hề phát triển giống như trong tưởng tượng.

Trương Chương đích thực giữ kín như bưng, nhưng nào ngờ ngày hôm sau Trần Trí Quân lại tự mình tới thăm ban.

Đường đường là Tổng giám đốc công ty Đông Ảnh lại đứng dưới nắng chờ đạo diễn Giang quay phim.

Người đoàn phim nơm nớp lo sợ, cho rằng đang có chuyện gì xảy ra. Cẩn thận chạy đến hỏi phó đạo diễn Trương Chương, Trương Chương nhớ tới vẻ mặt nịnh nọt của Trần Trí Quân đêm đó, bình tĩnh mỉm cười: “Trần tổng chỉ đến thăm hỏi Đạo Nhi của chúng ta thôi mà.”

“…..???” Lão đại Đông Ảnh đến thăm đạo diễn Giang?

Từ khi nào đạo diễn lại có thể diện lớn như vậy? Ngay cả đại BOSS cũng tự mình đến quan tâm an ủi?

Đợi đến thời gian nghỉ ngơi, Trần Trí Quân liền đi tới trước mặt Giang Nhiễm, bắt chuyện với cô.

Trần Trí Quân: “Tiểu Nhiễm, vẫn chưa tuyển được nữ chính à?”

Giang Nhiễm cười đáp lại: “Cảm ơn Trần tổng quan tâm, nữ chính vẫn còn đang lựa chọn.”

“Người một nhà, khách sáo làm gì.” Trần Trí Quân cười phá lệ thân thiết, “Nữ chính cháu cứ việc chọn, coi trọng ai cậu sẽ cho người liên hệ ngay.”

“…..” Sao lời này nói ra lại có cảm giác như đang dẫn mối vậy?

Lúc Giang Nhiễm quay lại làm việc, Trần Trí Quân vẫn ở lại phim trường.

Giang Nhiễm thấy có chút phiền, lúc đi toilet liền bớt chút thời gian gửi tin nhắn cho Tiêu Mộ Viễn: [Cậu họ của anh đến phim trường này.]

Không lâu sau, anh nhắn lại: [Đừng để ý tới ông ta.]

Giang Nhiễm làm theo lời Tiêu Mộ Viễn, không phản ứng với Trần Trí Quân, vẫn như thường đi tới đi lui, nên làm gì thì làm cái đó.

Trần Trí Quân cũng tự mình đến xem một chút, hết cùng người này tâm sự lại cùng người kia nói chuyện, giống như lãnh đạo cơ sở, tự mình tìm thú vui.

Đến giờ cơm tối, Trần Trí Quân liền mời cả đoàn phim bao gồm cả nhân viên đi ăn.

Chọn một khách sạn xa hoa, lại sắp xếp thêm mấy chiếc xe, kéo tất cả mọi người cùng đi.

Giang Nhiễm vì ngại mặt mũi mọi người nên đành phải đi.

Trong phòng lớn khách sạn ngồi đến mấy bàn, vô cùng náo nhiệt.

Trần Trí Quân ngồi bên cạnh Giang Nhiễm, ân cần chu đáo rót rượu, múc canh cho cô.

Giang Nhiễm tươi cười xấu hổ nhưng không mất đi lễ phép: “Trần tổng, tôi không uống rượu.”

Trần Trí Quân vội gật đầu: “Đúng đúng, lần trước cháu cũng không uống, tại cậu trí nhớ kém. Nào, vậy uống nước trái cây đi.”

Người đoàn phim giống như sống đủ lâu mới thấy được màn này…

Ông chủ Đông Ảnh cũng xem như một nhân vật danh chấn trong vòng, vậy mà bây giờ lại đi nâng niu một đạo diễn nhỏ trẻ tuổi.

Đã vậy cứ mở miệng, khép miệng là cậu? Đây mà là cậu cái gì chứ? Nhìn giống lão nô tài hơn đó!

Giữa bữa ăn, Giang Nhiễm muốn ra ngoài hít thở không khí liền đứng dậy nói: “Tôi đi toilet một chút.”

Đi toilet xong, cô đi tới trước bồn rửa mặt, di động bỗng vang lên, là Tiêu Mộ Viễn gọi tới.

Cô ấn nhận cuộc gọi, mở loa ngoài, vừa rửa mặt vừa nói chuyện với anh.

Tiêu Mộ Viễn: “Tối nay có sắp xếp gì không?”

Giang Nhiễm: “Đang đi ăn cơm với mọi người. Tối nay không tăng ca, ăn xong sẽ về ngay.”

Tiêu Mộ Viễn tỏ vẻ hài hước: “Thật hiếm có nha, hoá ra cũng có lúc Giang đạo không làm ca đêm.”



Giang Nhiễm cười: “Chẳng lẽ Tiêu tổng không có trăm công ngàn việc sao?”

Nói chuyện phiếm với anh, trong nháy mắt tâm tình cũng tốt hơn, so với việc ứng phó với Trần Trí Quân trên bàn ăn còn sướng hơn nhiều.

Ngữ khí Tiêu Mộ Viễn lười nhác: “Không so sánh được. Tôi là một thương nhân người đầy hơi tiền, làm sao giống Giang đạo hiến thân vì nghệ thuật được.”

Phảng phất Giang Nhiễm có thể nhìn thấy được khuôn mặt đẹp trai ngạo mạn, cao lãnh lười biếng, lại mang theo hơi thở lạnh thấu xương.

Anh như vậy đúng là… muốn mạng người ta mà.

Hai người đang trò chuyện, biên kịch chạy đến tìm: “Đạo Nhi, Đạo Nhi?”

Giang Nhiễm vội nói: “Về nhà nói tiếp, tôi đi trước.”

Biên kịch đến, cô liền đút điện thoại vào túi.

Tiêu Mộ Viễn định cúp điện thoại liền nghe được tiếng nói chuyện phiếm bên kia.

“Đạo Nhi, Trần tổng đang chờ đó.”

“Ừ.”

“Đạo Nhi, cô đúng là thâm tàng bất lộ nha! Hoá ra cô là Thái tử phi của Đông Tinh! Ôi chúa ơi! Tôi vậy mà là đồng nghiệp của một nhân vật lớn! Lần trước anh đẹp trai đến đón cô ở đoàn phim có phải Tiêu thiếu gia không?”

“Ừ.”

“A a a! Mấy ngày cô xin nghỉ cũng là hôn lễ của Tiêu thiếu gia, hoá ra là cô kết hôn với anh ta! Trời ạ, sao lúc ấy lại không nghĩ tới chứ! Cô dâu tất nhiên là cô rồi!”

“Thất vọng rồi hả? So với người nói đến tám ngôn ngữ trong miệng mọi người không giống nhau?”

“Không có, không có đâu… Đạo Nhi đang nói cái gì vậy…”

Tiêu Mộ Viễn đang trên đường về nhà, hôm nay tự anh lái xe.

Anh biết cô quên cúp điện thoại rồi nhưng bởi vì rảnh đến nhàm chán nên mới nghe bọn họ nói mấy lời vô nghĩa đó.

Anh tất nhiên sẽ không thừa nhận, trong lòng vô thức có một lòng hiếu kỳ về cô, muốn biết chuyện của cô, muốn hiểu thêm về cuộc sống hằng ngày của cô.

Giang Nhiễm trở lại phòng, bầu không khí tại hiện trường đặc biệt náo nhiệt.

Trần Trí Quân, người vừa có danh lợi lại từng trải, việc lung lạc lòng người và khuấy động bầu không khí, đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Giang Nhiễm vừa ngồi vào chỗ, Trần Trí Quân đã vội rót nước trái cây cho cô.

“Tiểu Nhiễm, mọi người nói bình thường cháu làm việc vất vả, nên đều rất muốn kính cháu một ly.”

Tiêu Mộ Viễn nhíu mày lại, Trần Trí Quân? Ông ta còn chưa đi? Còn kéo bọn họ đi ăn cơm chung?

… Sao cô lại không nói với anh?

Giang Nhiễm đáp lại sự nhiệt tình của mấy vị đại gia, cũng may cô uống nước trái cây nên không sao cả.

Thừa dịp không khí đang tốt, có người lớn mật nói: “Đạo Nhi, có thể gọi Tiêu tổng đến không?”

Những người khác cũng ồn ào theo.

“Giang đạo chỉ cần ra lệnh một tiếng, Tiêu tổng sẽ đến thôi. Trần tổng nói, Tiêu tổng đặc biệt chiều chuộng Giang đạo của chúng ta mà.”

“Lần trước Tiêu tổng tới đoàn phim, chúng ta còn chưa được thấy rõ ràng! Anh ta có đẹp như trên tạp chí không? Thật sự rất muốn chính mắt chiêm ngưỡng đại thần đó!”

“Tôi còn muốn chụp ảnh chung với Tiêu tổng, lưu lại làm tiền vốn để khoác lác sau này.”

Ngữ khí Giang Nhiễm tương đối bình đạm, cười: “Không có đâu, tôi làm gì có khả năng lớn vậy. Tiêu tổng bận lắm, không rảnh đến đâu.”

Cô không muốn bởi vì mấy việc vặt này mà tạo thành gánh nặng cho Tiêu Mộ Viễn.

Ngay cả chuyện Trần Trí Quân tổ chức bữa ăn này, cô cũng định đến tối về nhà mới nói.

Có việc gọi người ra thì không nói làm gì, nếu ngay cả mấy chuyện xã giao bìnht hường cũng tìm anh thì quá làm phiền rồi.

Trần Trí Quân tiếp lời: “Tiểu Nhiễm, cháu cũng quá khiêm tốn rồi. Cậu còn nhìn ra được Mộ Viễn rất thương cháu.”

Nhà sản xuất đã uống nhiều vỗ bàn hô: “Một người biểu quyết, thỉnh cầu được chiêm ngưỡng đại thần.”

Những người khác sôi nổi hưởng ứng: “Hai người biểu quyết, thỉnh cầu được chiêm ngưỡng đại thần.”

“Ba người biểu quyết…”

Đi hết một bàn liền tràn sang bàn thứ hai.

Đầu Giang Nhiễm có chút đau, biểu tình cố ý trầm xuống, đè áp bầu không khí, lạnh nhạt nói: “Mọi người làm vậy là muốn buộc tôi rời khỏi à?”

Mấy đại gia đang ầm ĩ liền trở nên yên tĩnh, có chút thấp thỏm nhìn cô.

Giang Nhiễm lại cười cười, hoà hoãn khữ khí: “Mỗi ngày Tiêu tổng đều nhiều việc, tôi không có bản lĩnh quấy rầy anh ấy đâu. Các người muốn gặp anh ấy thì sau này tự tìm cơ hội đi.”

Trong lòng mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Giang Nhiễm vừa lên tiếng liền dập tắt sự nổi bật mà Trần Trí Quân mang tới.

Tiêu Mộ Viễn nhìn con đường trước mặt, trong đầu hiện ra khuôn mặt thanh lệ của người phụ nữ kia.

Cô không phải đang giả vờ thanh cao, mà thật sự có vài phần khí tiết [*].

[*] chí khí kiên cường trong việc bảo vệ giá trị và danh dự của mình.

Chí ít khi ở ngoài sẽ không dùng tên tuổi anh để thể hiện bản lĩnh của mình. Giữa một đám người vừa ca ngợi vừa thổi phồng, thì cô lại bình tĩnh và khắc chế.

Một con người khi ở trước danh lợi lớn đều cảm thấy lâng lâng, nhưng cô có thân phận Tiêu phu nhân lại phá lệ trầm ổn, có chừng mực.

Trước khi kết hôn nghe nói đối phương là cô gái trẻ xuất thân từ gia đình bình dân, anh thật sự không ôm nhiều kỳ vọng.

Không nghĩ tới, cô lại mang đến cho anh nhiều phát hiện ngoài ý muốn như vậy.

Tiêu Mộ Viễn cong môi, cúp điện thoại, gọi cho trợ lý.

Sau khi biết khách sạn Giang Nhiễm đang ở, anh quay đầu xe, chạy về hướng đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Hôn Nhân Ngọt Ngào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook